Chương 22: Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi
Thư Sinh Vấn Lộ
07/10/2024
“Thật không?”
Khi thức dậy, cô cũng không nhớ rõ là mình có gối lên tay hay không nữa.
“Thật.”
Bá Vân kéo tay cô tới, mát xa chỗ bị mỏi nhừ.
Kiều Đình mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Bá Vân, nghĩ rằng anh thực sự chu đáo, nhưng cô không biết được tay mình mỏi là do chuyện tốt của anh làm ra.
“Đỡ hơn chưa?” Bá Vân dịu dàng hỏi.
“Ừ.” Kiều Đình mỉm cười gật đầu.
“Vậy tiếp tục học thôi.” Bá Vân nhấc chân xuống giường.
Nghe phải học tiếp, nụ cười tươi rói trên mặt Kiều Đình héo dần.
“Bây giờ học vật lý.”
“Này? Không phải chỉ học môn toán thôi sao?” Kiều Đình trợn mắt.
Kiều Đình còn muốn nói lần sau kiểm tra, cô nhất định sẽ làm được một trăm điểm, để Bá Vân phải cởi quần áo ra.
Bá Vân chớp mắt đầy xảo quyệt.
“Nếu em học một môn nhiều như vậy sẽ rất mệt mỏi.”
Không không, cô không mệt mỏi chút nào.
“Cũng giống như khi nãy, sau khi anh giảng bài xong, sẽ làm kiểm tra, sai một bài phải cởi một thứ.”
Kiều Đình muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Cô muốn học toán!
Cô thích học toán!
“Lấy sách giáo khoa vật lý ra.”
Kiều Đình buồn bã.
Sau khi Bá Vân giảng xong bài tập, lập tức cho bài kiểm tra.
Kiều Đình làm được ——
Bốn mươi điểm
Bốn mươi điểm?
Kiều Đình nhìn con số trên bài thi, đơ người suy nghĩ, ngoài áo khoác ra thì còn lại ba món đồ trên người, sau khi cởi ra không phải chỉ còn lại …Còn lại đồ lót sao?
Chỉ mặc đồ lót đứng trước mặt Bá Vân… Sao?
Cô bé đỏ mặt lén nhìn Bá Vân, mà cho dù trong lòng Bá Vân đang sóng to cuộn trào đi nữa cũng chỉ lạnh mặt không đổi, chậm rãi đứng lên, mở lò sưởi điện hết công suất, rất nhanh căn phòng lập tức trở nên ấm áo, thậm chí ngay cả anh còn cảm thấy nóng bức.
Sau khi ngồi xuống, anh ngã người chống tay ra phía sau, chầm chậm nói: “Cởi đi”
Giọng nói này thật bình thản, giống như gọi cô đến ăn một miếng sườn chiên giòn vậy.
Nhưng thật ra trong lòng anh lại nghĩ là:
Kiểm tra thêm một lần mà còn 60 điểm, Kiều Đình sẽ cởi sạch toàn thân.
Sau khi cởi sạch rồi mà còn không đủ điểm nữa thì làm sao?
Vậy không phải là ….
Hầu kiết nhanh chóng trợt lên xuống không ngừng, Anh thay lập tức thay đổi tư thế, hơi khom lưng xuống hòng để che giấu bộ vị nào đó đang căng phồng lên vì suy nghĩ xấu xa của chính mình.
Kiều Đình mím môi, không biết làm sao, xấu hổ cởi quần trong ra trước để đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ngoài, sau đó cởi áo và váy.
Trên người Kiều Đình chỉ còn lại bộ đồ lót màu xanh hồng kẻ ô, cô không thể tùy tiện ngồi xếp bằng trên sàn nhà được nữa, đành phải khép hai chân lại duỗi xuống dưới bàn.
Bầu ngực xinh xắn dưới tác dụng nâng lên của áo bra biến thành hai cái bánh bao trắng nõn, theo động tác của cô mà lắc lư lên xuống giống như sóng biển đong đưa, khiến cho đầu óc của Bá Vân có chút mê muội.
Anh thật sự muốn thò tay vào trong áo bra.
Khi thức dậy, cô cũng không nhớ rõ là mình có gối lên tay hay không nữa.
“Thật.”
Bá Vân kéo tay cô tới, mát xa chỗ bị mỏi nhừ.
Kiều Đình mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Bá Vân, nghĩ rằng anh thực sự chu đáo, nhưng cô không biết được tay mình mỏi là do chuyện tốt của anh làm ra.
“Đỡ hơn chưa?” Bá Vân dịu dàng hỏi.
“Ừ.” Kiều Đình mỉm cười gật đầu.
“Vậy tiếp tục học thôi.” Bá Vân nhấc chân xuống giường.
Nghe phải học tiếp, nụ cười tươi rói trên mặt Kiều Đình héo dần.
“Bây giờ học vật lý.”
“Này? Không phải chỉ học môn toán thôi sao?” Kiều Đình trợn mắt.
Kiều Đình còn muốn nói lần sau kiểm tra, cô nhất định sẽ làm được một trăm điểm, để Bá Vân phải cởi quần áo ra.
Bá Vân chớp mắt đầy xảo quyệt.
“Nếu em học một môn nhiều như vậy sẽ rất mệt mỏi.”
Không không, cô không mệt mỏi chút nào.
“Cũng giống như khi nãy, sau khi anh giảng bài xong, sẽ làm kiểm tra, sai một bài phải cởi một thứ.”
Kiều Đình muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Cô muốn học toán!
Cô thích học toán!
“Lấy sách giáo khoa vật lý ra.”
Kiều Đình buồn bã.
Sau khi Bá Vân giảng xong bài tập, lập tức cho bài kiểm tra.
Kiều Đình làm được ——
Bốn mươi điểm
Bốn mươi điểm?
Kiều Đình nhìn con số trên bài thi, đơ người suy nghĩ, ngoài áo khoác ra thì còn lại ba món đồ trên người, sau khi cởi ra không phải chỉ còn lại …Còn lại đồ lót sao?
Chỉ mặc đồ lót đứng trước mặt Bá Vân… Sao?
Cô bé đỏ mặt lén nhìn Bá Vân, mà cho dù trong lòng Bá Vân đang sóng to cuộn trào đi nữa cũng chỉ lạnh mặt không đổi, chậm rãi đứng lên, mở lò sưởi điện hết công suất, rất nhanh căn phòng lập tức trở nên ấm áo, thậm chí ngay cả anh còn cảm thấy nóng bức.
Sau khi ngồi xuống, anh ngã người chống tay ra phía sau, chầm chậm nói: “Cởi đi”
Giọng nói này thật bình thản, giống như gọi cô đến ăn một miếng sườn chiên giòn vậy.
Nhưng thật ra trong lòng anh lại nghĩ là:
Kiểm tra thêm một lần mà còn 60 điểm, Kiều Đình sẽ cởi sạch toàn thân.
Sau khi cởi sạch rồi mà còn không đủ điểm nữa thì làm sao?
Vậy không phải là ….
Hầu kiết nhanh chóng trợt lên xuống không ngừng, Anh thay lập tức thay đổi tư thế, hơi khom lưng xuống hòng để che giấu bộ vị nào đó đang căng phồng lên vì suy nghĩ xấu xa của chính mình.
Kiều Đình mím môi, không biết làm sao, xấu hổ cởi quần trong ra trước để đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ngoài, sau đó cởi áo và váy.
Trên người Kiều Đình chỉ còn lại bộ đồ lót màu xanh hồng kẻ ô, cô không thể tùy tiện ngồi xếp bằng trên sàn nhà được nữa, đành phải khép hai chân lại duỗi xuống dưới bàn.
Bầu ngực xinh xắn dưới tác dụng nâng lên của áo bra biến thành hai cái bánh bao trắng nõn, theo động tác của cô mà lắc lư lên xuống giống như sóng biển đong đưa, khiến cho đầu óc của Bá Vân có chút mê muội.
Anh thật sự muốn thò tay vào trong áo bra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.