Chương 26: Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi]
Thư Sinh Vấn Lộ
09/10/2024
Nhưng dù sao người ra đề cũng là Bá Vân, vốn trong lòng đã có ý xấu, Kiều Đình lại phải nhận kết quả kiểm tra vô cùng thảm thương, bốn mươi điểm bi kịch khiến cô cởi hết quần áo còn sót lại trên cơ thể, cộng thêm hai mươi điểm ‘điểm âm’ có thể cho phép anh tự do muốn phạt cô thế nào cũng tuỳ ý.
Cơ thể Kiều Đình trần trụi cô luống cuống sợ hãi không biết dùng tay che chắn chỗ nào.
Mặc dù có lò sưởi điện bên cạnh, nhưng không biết tại sao cô lại thấy lạnh, có lẽ ánh mắt lạnh lùng pha lẫn thất vọng của anh khiến trái tim cô cảm thấy khó chịu khó chịu, do đó đôi bầu ngực tròn tròn như viên ngọc trai hồng nhạt quý hiếm bất tri bất giác căng cứng.
Bá Vân đã nhận ra thay đổi nho nhỏ trên cơ thể của Kiều Đình, vì vậy anh liền nẩy ra một ý tưởng.
“Em còn thiếu anh hai mươi điểm.”
Giọng Bá Vân dần chuyển sang lạnh lùng, làm Kiều Đình cúi đầu tự trách.
Cô nghĩ lần trước làm được một trăm điểm, lần này chưa làm hết thì cũng được tám mươi điểm, nào biết sẽ không đạt.
Hu hu…… Cô vẫn luôn phụ công dạy dỗ của Bá Vân, anh tức giận là điều đương nhiên, ngay cả cô cũng giận mình sao lại vô dụng như vậy.
“Hai mươi điểm còn thiếu kia anh sẽ phạt em.”
Kiều Đình rưng rưng nước mắt gật đầu.
“Nhưng anh cảm thấy số điểm kia chưa đủ để phạt, có thể sẽ khiến em sinh lòng oán giận.”
Kiều Đình vội vàng lắc đầu: “Không có, là do em thi không tốt, chịu phạt là phải rồi.”
“Anh nghĩ em có thể bởi vì lần trước làm được hết nên sinh ra áp lực quá lớn, cho nên lần này làm bài không tốt lắm.”
Kiều Đình bừng tỉnh.
Bởi vì cô vừa rồi làm được một trăm điểm, cho nên nghĩ lần này ít nhất cũng làm được tám mươi, quả thật đã tạo cho mình áp lực vô hình.
“Cho nên trước khi học tiếp, anh sẽ dạy em cách giải tỏa áp lực.”
Kiều Đình mở lớn đôi mắt lấp lánh, tràn đầy hy vọng nhìn Bá Vân.
“Anh cũng biết cách giải tỏa áp lực sao?”
“Tất nhiên.” Giọng Bá Vân bình tĩnh nói: “Nếu không, áp lực sẽ được tích lũy dồn nén lại, khiến em không muốn học nữa.”
Kiều Đình hoàn toàn bị thuyết phục gật gật đầu, “Vậy phải làm sao đây ?”
“Đầu tiên,” Bá Vân âm thầm nuốt nước miếng: “Dùng tay sờ lên ngực đi.”
“Sờ…Sờ ngực sao?” Kiều Đình hỏi với vẻ mặt đầy ngây ngốc.
“Đúng, làm theo lời của anh.”
Ánh mắt của Bá Vân dường như lộ ra một tia áp lực khiến người khác khó có thể kháng cự, Kiều Đình chỉ đành phải nghe theo lời anh, dùng đôi tay nhỏ bé đặt lên hai bầu ngực của mình, hành động này đúng lúc có thể che chắn được bộ phận quan trọng của cô.
Cơ thể Kiều Đình trần trụi cô luống cuống sợ hãi không biết dùng tay che chắn chỗ nào.
Mặc dù có lò sưởi điện bên cạnh, nhưng không biết tại sao cô lại thấy lạnh, có lẽ ánh mắt lạnh lùng pha lẫn thất vọng của anh khiến trái tim cô cảm thấy khó chịu khó chịu, do đó đôi bầu ngực tròn tròn như viên ngọc trai hồng nhạt quý hiếm bất tri bất giác căng cứng.
Bá Vân đã nhận ra thay đổi nho nhỏ trên cơ thể của Kiều Đình, vì vậy anh liền nẩy ra một ý tưởng.
“Em còn thiếu anh hai mươi điểm.”
Giọng Bá Vân dần chuyển sang lạnh lùng, làm Kiều Đình cúi đầu tự trách.
Cô nghĩ lần trước làm được một trăm điểm, lần này chưa làm hết thì cũng được tám mươi điểm, nào biết sẽ không đạt.
Hu hu…… Cô vẫn luôn phụ công dạy dỗ của Bá Vân, anh tức giận là điều đương nhiên, ngay cả cô cũng giận mình sao lại vô dụng như vậy.
“Hai mươi điểm còn thiếu kia anh sẽ phạt em.”
Kiều Đình rưng rưng nước mắt gật đầu.
“Nhưng anh cảm thấy số điểm kia chưa đủ để phạt, có thể sẽ khiến em sinh lòng oán giận.”
Kiều Đình vội vàng lắc đầu: “Không có, là do em thi không tốt, chịu phạt là phải rồi.”
“Anh nghĩ em có thể bởi vì lần trước làm được hết nên sinh ra áp lực quá lớn, cho nên lần này làm bài không tốt lắm.”
Kiều Đình bừng tỉnh.
Bởi vì cô vừa rồi làm được một trăm điểm, cho nên nghĩ lần này ít nhất cũng làm được tám mươi, quả thật đã tạo cho mình áp lực vô hình.
“Cho nên trước khi học tiếp, anh sẽ dạy em cách giải tỏa áp lực.”
Kiều Đình mở lớn đôi mắt lấp lánh, tràn đầy hy vọng nhìn Bá Vân.
“Anh cũng biết cách giải tỏa áp lực sao?”
“Tất nhiên.” Giọng Bá Vân bình tĩnh nói: “Nếu không, áp lực sẽ được tích lũy dồn nén lại, khiến em không muốn học nữa.”
Kiều Đình hoàn toàn bị thuyết phục gật gật đầu, “Vậy phải làm sao đây ?”
“Đầu tiên,” Bá Vân âm thầm nuốt nước miếng: “Dùng tay sờ lên ngực đi.”
“Sờ…Sờ ngực sao?” Kiều Đình hỏi với vẻ mặt đầy ngây ngốc.
“Đúng, làm theo lời của anh.”
Ánh mắt của Bá Vân dường như lộ ra một tia áp lực khiến người khác khó có thể kháng cự, Kiều Đình chỉ đành phải nghe theo lời anh, dùng đôi tay nhỏ bé đặt lên hai bầu ngực của mình, hành động này đúng lúc có thể che chắn được bộ phận quan trọng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.