Chương 41: Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi]
Thư Sinh Vấn Lộ
09/10/2024
Hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng cha mẹ hai bên sẽ bị sụp đổ.
Đứa con con trai đáng tin trăm phầm trăm, cậu trai hàng xóm ngoan ngoãn, cũng sẽ trở thành kẻ phạm tội đầy gian trá.
Thật sự vô cùng may mắn.
“Bá Vân?” Mẹ Kiều Đình lộ vẻ kinh ngạc, “Hôm nay học thêm trễ vậy sao?”
“Dạ.” Bá Vân bình tĩnh nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra anh mới làm ‘Chuyện xấu”, “Kiều Đình có một bài kiểm tra vào tuần tới, câu hỏi cũng nhiều, nên con tăng thêm thời gian.”
“Bá Vân, xin lỗi con, mỗi ngày đều nhờ con đến dạy thêm cho Kiều Đình nhà cô.” Mẹ Kiều áy náy: “Không biết có ảnh hưởng đến việc học tập của con hay không?”
“Dì ơi, đừng lo, con có thể ứng phó được.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Kiều Đình nhẹ nhàng thở ra.
“Con về trước đây, dì ngủ ngon.
“Ngủ ngon.
1."
Khi Bá Vân đi ngang qua mẹ Kiều Đình, gió từ cửa sổ phòng chữa cháy phía trước thổi vào hành lang, mẹ Kiều Đình thấp thoáng ngửi thấy mùi kỳ lạ, có chút tanh hôi.
Mẹ Kiều nhớ mùi này, nhưng trong nhất thời không nhớ ra, dù sao cũng đã rất lâu rồi chưa qua lại với đàn ông, cho nên đã quên mất đây chính là mùi tinh dịch.
Mẹ Kiều nhìn bóng dáng cao lớn của Bá Vân, nghĩ thầm
Thì ra, thiếu niên nghiêm túc, kỷ luật như Bá Vân, đổ mồ hôi cũng khó ngửi như vậy!
Bỗng nhiên, bà cảm thấy cậu thiếu niên hoàn hảo này, cả trong lẫn ngoài đã có hương vị của người trưởng thành.
Vì sợ đánh thức giấc ngủ của mẹ, khi Kiều Đình ra khỏi cửa tay chân hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị đi học, không ngờ lại đâm vào một bờ vai vững chắc.
Kiều Đình vỗ về mũi nhỏ bị đâm đau, ngẩng khuôn mặt đầy ý cười lên.
“Tại sao hôm nay anh đi học sớm như vậy, không phải trường anh thứ sáu tám giờ mới đi học sao?” Kiều Đình hỏi Bá Vân khi thấy anh mặc đồ học sinh và mang cặp.
“Hôm nay anh muốn đi xe buýt tới trường.” Bá Vân mỉm cười nói.
“Vì sao?” Kiều Đình buồn bực hỏi.
Trường cấp ba của Bá Vân có xe buýt đưa đón học sinh.Ngoài ra, vào thứ hai và thứ Sáu, anh học vào lúc tám giờ, không giống như Kiều Đình, phải đi sớm trước bảy giờ để luyện tập điền kinh.
Nếu như anh đi xe buýt, còn phải chuyển sang tàu điện, như vậy so với đi xe đưa đón thì phải rời khỏi nhà sớm hơn một tiếng, thật sự quá lãng phí thời gian, cũng không ngủ thêm được, cho nên Kiều Đình không hiểu vì sao anh lại tự làm khổ bản thân như vậy.
Đứa con con trai đáng tin trăm phầm trăm, cậu trai hàng xóm ngoan ngoãn, cũng sẽ trở thành kẻ phạm tội đầy gian trá.
Thật sự vô cùng may mắn.
“Bá Vân?” Mẹ Kiều Đình lộ vẻ kinh ngạc, “Hôm nay học thêm trễ vậy sao?”
“Dạ.” Bá Vân bình tĩnh nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra anh mới làm ‘Chuyện xấu”, “Kiều Đình có một bài kiểm tra vào tuần tới, câu hỏi cũng nhiều, nên con tăng thêm thời gian.”
“Bá Vân, xin lỗi con, mỗi ngày đều nhờ con đến dạy thêm cho Kiều Đình nhà cô.” Mẹ Kiều áy náy: “Không biết có ảnh hưởng đến việc học tập của con hay không?”
“Dì ơi, đừng lo, con có thể ứng phó được.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Kiều Đình nhẹ nhàng thở ra.
“Con về trước đây, dì ngủ ngon.
“Ngủ ngon.
1."
Khi Bá Vân đi ngang qua mẹ Kiều Đình, gió từ cửa sổ phòng chữa cháy phía trước thổi vào hành lang, mẹ Kiều Đình thấp thoáng ngửi thấy mùi kỳ lạ, có chút tanh hôi.
Mẹ Kiều nhớ mùi này, nhưng trong nhất thời không nhớ ra, dù sao cũng đã rất lâu rồi chưa qua lại với đàn ông, cho nên đã quên mất đây chính là mùi tinh dịch.
Mẹ Kiều nhìn bóng dáng cao lớn của Bá Vân, nghĩ thầm
Thì ra, thiếu niên nghiêm túc, kỷ luật như Bá Vân, đổ mồ hôi cũng khó ngửi như vậy!
Bỗng nhiên, bà cảm thấy cậu thiếu niên hoàn hảo này, cả trong lẫn ngoài đã có hương vị của người trưởng thành.
Vì sợ đánh thức giấc ngủ của mẹ, khi Kiều Đình ra khỏi cửa tay chân hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị đi học, không ngờ lại đâm vào một bờ vai vững chắc.
Kiều Đình vỗ về mũi nhỏ bị đâm đau, ngẩng khuôn mặt đầy ý cười lên.
“Tại sao hôm nay anh đi học sớm như vậy, không phải trường anh thứ sáu tám giờ mới đi học sao?” Kiều Đình hỏi Bá Vân khi thấy anh mặc đồ học sinh và mang cặp.
“Hôm nay anh muốn đi xe buýt tới trường.” Bá Vân mỉm cười nói.
“Vì sao?” Kiều Đình buồn bực hỏi.
Trường cấp ba của Bá Vân có xe buýt đưa đón học sinh.Ngoài ra, vào thứ hai và thứ Sáu, anh học vào lúc tám giờ, không giống như Kiều Đình, phải đi sớm trước bảy giờ để luyện tập điền kinh.
Nếu như anh đi xe buýt, còn phải chuyển sang tàu điện, như vậy so với đi xe đưa đón thì phải rời khỏi nhà sớm hơn một tiếng, thật sự quá lãng phí thời gian, cũng không ngủ thêm được, cho nên Kiều Đình không hiểu vì sao anh lại tự làm khổ bản thân như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.