Chương 47: Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi
Thư Sinh Vấn Lộ
09/10/2024
Cô quay lại hít một hơi thật sau, kiềm chế mình không được mắng người, nhìn qua bài kiểm tra một lần.
Hình như…Hình như đã từng quen biết!
Cô làm được!
Cô chắc chắn sẽ làm được!
Cô cầm bút trong sự phấn khích và bắt đầu trả lời từ câu đầu tiên.
Hai ngày sau, giáo viên tới phát bài kiểm tra.
“Lần kiểm tra này, có hai bạn đạt điểm tối đa, bạn thứ nhất là Điền Điềm, người còn lại là Từ Sâm Gia.”
Trong tiếng vỗ tay của bạn bè, bạn học phía trước và sau Kiều Đình đứng lên, đi tới bục giảng nhận bài kiểm tra.
Sau khi Từ Sâm Gia trở về, hắn nhướng mày đầy vẻ đắc ý với cô.
Kiều Đình quay đầu đi chỗ khác, làm như không nhìn thấy.
“90 điểm có tám bạn, cô gọi tên nhận bài kiểm tra. Lâm Thiệu Phong, Tô Thân Như…Cuối cùng, Lương Kiều Đình, 90 điểm.”
Nghe được ba chữ “Lương Kiều Đình”, mọi người đều kinh ngạc quay đầu, ngay cả bản thân Kiều Đình cũng bị sốc.
90 điểm?
Lần này làm kiểm tra cô được 90 điểm?
Trời ạ!
Kiều Đình vui mừng che miệng, vui vẻ đứng lên, gần như chạy đến bục giảng, giơ tay chuẩn bị nhận lấy bài kiểm tra.
Nhưng cô giáo lại không đưa bài kiểm tra cho cô, ngược lại nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, cuối cùng xé bài thi thành hai mảnh ném vào mặt cô.
Kiều Đình ngạc nhiên nhìn cô giáo.
“Em cũng dám gian lận!”
Kiều Đình khóc lóc chạy về nhà.
Giáo viên toán học cáo buộc cô gian lận, cô vội vàng thanh minh rằng mình không gian lận, tất cả đáp án trên bài kiểm tra đều do cô tự làm nhưng giáo viên vẫn không chịu tin.
[Bình thường em chỉ đếm được trên đầu ngón tay số lần đạt điểm trung bình, sao có thể đột nhiên đạt chín mươi điểm được!] Giáo viên toán học nghiêm giọng nói.
[Vì gần đây mẹ tôi đã thuê gia sư cho tôi nên điểm số của tôi mới có thể...]
[Em tưởng trong lớp này có mấy người không đi học thêm sao?] Giáo viên toán học đột nhiên đập mạnh vào bàn, làm Kiều Đình sợ đến phát khóc.
[Tôi nói thật mà...] Cô nức nở thanh minh, [Gia sư của tôi rất giỏi nên mới có thể...]
[Ý em là tôi không giỏi nên không thể giúp em đạt chín mươi điểm sao?]
Kiều Đình không ngờ lời nói của mình lại bị hiểu sai đến vậy.
[Thưa cô, tôi không có ý đó, tôi...]
[Ra sau đứng phạt cho tôi!] Giáo viên toán học chỉ tay về phía sau lớp.
[Thưa cô, tôi...]
[Đi!]
Kiều Đình bất lực quay đầu nhìn các bạn trong lớp, biểu cảm của mọi người đều khác nhau, có người bối rối, có người khinh thường, có người bừng tỉnh, có người hả hê... nhưng cô không thấy một ai chịu tin rằng cô thực sự đạt điểm cao bằng chính thực lực của mình.
Hình như…Hình như đã từng quen biết!
Cô làm được!
Cô chắc chắn sẽ làm được!
Cô cầm bút trong sự phấn khích và bắt đầu trả lời từ câu đầu tiên.
Hai ngày sau, giáo viên tới phát bài kiểm tra.
“Lần kiểm tra này, có hai bạn đạt điểm tối đa, bạn thứ nhất là Điền Điềm, người còn lại là Từ Sâm Gia.”
Trong tiếng vỗ tay của bạn bè, bạn học phía trước và sau Kiều Đình đứng lên, đi tới bục giảng nhận bài kiểm tra.
Sau khi Từ Sâm Gia trở về, hắn nhướng mày đầy vẻ đắc ý với cô.
Kiều Đình quay đầu đi chỗ khác, làm như không nhìn thấy.
“90 điểm có tám bạn, cô gọi tên nhận bài kiểm tra. Lâm Thiệu Phong, Tô Thân Như…Cuối cùng, Lương Kiều Đình, 90 điểm.”
Nghe được ba chữ “Lương Kiều Đình”, mọi người đều kinh ngạc quay đầu, ngay cả bản thân Kiều Đình cũng bị sốc.
90 điểm?
Lần này làm kiểm tra cô được 90 điểm?
Trời ạ!
Kiều Đình vui mừng che miệng, vui vẻ đứng lên, gần như chạy đến bục giảng, giơ tay chuẩn bị nhận lấy bài kiểm tra.
Nhưng cô giáo lại không đưa bài kiểm tra cho cô, ngược lại nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, cuối cùng xé bài thi thành hai mảnh ném vào mặt cô.
Kiều Đình ngạc nhiên nhìn cô giáo.
“Em cũng dám gian lận!”
Kiều Đình khóc lóc chạy về nhà.
Giáo viên toán học cáo buộc cô gian lận, cô vội vàng thanh minh rằng mình không gian lận, tất cả đáp án trên bài kiểm tra đều do cô tự làm nhưng giáo viên vẫn không chịu tin.
[Bình thường em chỉ đếm được trên đầu ngón tay số lần đạt điểm trung bình, sao có thể đột nhiên đạt chín mươi điểm được!] Giáo viên toán học nghiêm giọng nói.
[Vì gần đây mẹ tôi đã thuê gia sư cho tôi nên điểm số của tôi mới có thể...]
[Em tưởng trong lớp này có mấy người không đi học thêm sao?] Giáo viên toán học đột nhiên đập mạnh vào bàn, làm Kiều Đình sợ đến phát khóc.
[Tôi nói thật mà...] Cô nức nở thanh minh, [Gia sư của tôi rất giỏi nên mới có thể...]
[Ý em là tôi không giỏi nên không thể giúp em đạt chín mươi điểm sao?]
Kiều Đình không ngờ lời nói của mình lại bị hiểu sai đến vậy.
[Thưa cô, tôi không có ý đó, tôi...]
[Ra sau đứng phạt cho tôi!] Giáo viên toán học chỉ tay về phía sau lớp.
[Thưa cô, tôi...]
[Đi!]
Kiều Đình bất lực quay đầu nhìn các bạn trong lớp, biểu cảm của mọi người đều khác nhau, có người bối rối, có người khinh thường, có người bừng tỉnh, có người hả hê... nhưng cô không thấy một ai chịu tin rằng cô thực sự đạt điểm cao bằng chính thực lực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.