Chương 19:
Đồ Dạng Tiên Sâm
19/06/2023
“Bởi vì con lớn rồi, con phải hiểu một điều.” Tống Yên Bình nói: “Đó là làm sai việc gì đó cũng như viết sai chữ trên vở vậy, con phải suy nghĩ kỹ trước rồi mới làm, không được liều lĩnh hay tùy tiện, bởi vì một khi đã sai thì sẽ rất khó sửa lại.”
Dùng bút mực cũng bị mẹ lấy làm cái cớ để dạy đạo lý đời người.
Tuyết Trúc không còn gì để nói.
Tống Yên Bình nhìn thấy biểu cảm đó của Tuyết Trúc thì biết cô không phục, đành chuyển sang nói về Mạnh Dữ Ninh: “Con xem anh Ninh Ninh của con đi, nó còn đòi viết bút chì không?”
Không.
Tuyết Trúc nhìn sang vở bài tập ngữ văn của Mạnh Dữ Ninh.
Chữ cậu rất đẹp, khác hoàn toàn với chữ gà bới của cô, Tuyết Trúc cảm thấy chữ của anh Ninh Ninh còn đẹp hơn chữ trên sách nữa.
Hơn nữa anh Ninh cũng rất ít khi viết sai, cô thấy trên vở bài tập của anh Ninh Ninh rất ít chấm trắng.
Tuyết Trúc rất khâm phục.
Tống Yên Bình thuyết phục: “Vậy nên, anh Ninh Ninh của con viết bằng bút mực cũng có thể viết đẹp, tại sao con lại không viết được?”
Tuyết Trúc tự tin nói: “Là vì anh ấy thông minh hơn con, con cũng không thi được hạng nhất.”
Tống Yên Bình tặc lưỡi, lại bắt đầu lải nhải: “Con không thi được hạng nhất còn trách ai chứ? Chỉ có thể trách bản thân con cả ngày chỉ ham chơi không chịu học, tập đàn cũng thế, con trai của cô Lưu đã thi qua cấp sáu rồi, con học cùng người ta mà cấp năm mà còn chưa thi qua được cấp năm, mỗi ngày chỉ bảo con tập một tiếng cũng kêu mệt, với thái độ này của con, sau này ra ngoài làm việc thì sao có thể kiếm tiền chứ?”
Tuyết Trúc thấy phiền chết mất.
Bây giờ cô nghe mẹ nói đến hai từ tập đàn là da đầu cô lại tê dại.
“Dì ơi.”
Giọng Mạnh Dữ Ninh vang ra ở ngoài cửa.
Hai mẹ con cùng lúc quay đầu lại, Mạnh Dữ Ninh đeo cặp sách, có vẻ vừa đi học về.
Tối nay ông Mạnh có hẹn với bạn, bảo con trai tan học thì qua nhà chú Bùi ăn cơm.
Cậu đến rất đúng lúc, Tống Yên Bình vẫy tay với cậu: “Ninh Ninh, cháu về đúng lúc lắm, Tiểu Trúc không chịu dùng bút mực, cháu khuyên nó giúp dì với.”
Mạnh Dữ Ninh thay dép lê xong, cậu còn chưa nói gì, đã bị Tuyết Trúc kéo vào trong phòng.
Đóng cửa.
Mẹ nói ở ngoài cửa: “Bùi Tuyết Trúc, nếu con không làm bài tập thì tập đàn đi, không được làm phiền anh con làm bài tập, nghe thấy chưa?”
Tuyết Trúc cảm thấy phiền phức bịt tai lại, lè lưỡi về phía cửa.
Mạnh Dữ Ninh bỏ cặp sách xuống, định ngồi xuống làm bài tập.
Hiện tại cậu học lớp 9, có quá nhiều bài tập, mỗi ngày làm đến mười giờ là chuyện bình thường.
“Anh xem này, đây là bàn mới mà bố mua cho em.” Tuyết Trúc nói.
Hơi khoe khoang, nhưng hơn hết là chia sẻ niềm vui với anh trai.
Chiếc bàn học màu trắng bên cạnh, có giá sách có đèn bàn, còn có nẹp dáng ngồi, có thể điều chỉnh cả độ cong của mặt bàn cũng, bây giờ học sinh tiểu học đều tự hào khi có được một chiếc bàn như vậy, Tuyết Trúc cũng không ngoại lệ, cô đã nài nỉ bố rất lâu, cuối cùng bố phải lên thành phố bán đồ nội thất để mặc cả với ông chủ và mua về cho cô một chiếc bàn học.
Thực tế chứng minh chiếc bàn này rất có ích, ngay cả khi không làm bài tập, Tuyết Trúc cũng thích ngồi ở bàn đó chơi đùa.
“Anh thấy chiếc bàn này đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy anh làm bài tập ở bàn của em đi.”
Mạnh Dữ Ninh ngồi xuống, hơi ngại ngùng.
Thấp quá.
Cậu ngồi làm bài tập mà phải gập lưng cúi đầu để viết.
Tuyết Trúc cũng nhìn thấy thế, phiền não gãi đầu: “Có phải anh Ninh lại cao lên rồi không?”
Mạnh Dữ Ninh nói với vẻ không chắc chắn: “Có lẽ vậy.”
Tuyết Trúc ngưỡng mộ nói: “Sao em vẫn chưa cao lên.” Sau đó chạy đến trước cửa phòng và mở cửa, đo chiều cao bằng tay và so sánh với chiều cao của mấy tháng trước, quay đầu lại xem thì đúng là không ngoài dự đoán: “Không cao lên.”
Trên khung cửa có rất nhiều vạch kẻ vàng bằng bút.
Đây đều là ghi chép chiều cao của Tuyết trúc, mỗi lần kẻ lên một đường mới, thì chứng tỏ Tuyết Trúc lại cao thêm.
“Tại sao chứ? Rõ ràng ngày nào em cũng ăn cơm như thế.”
Thế là Tuyết Trúc mở cửa phòng nói với Bùi Liên Dịch đang ngồi xem ti vi ở phòng khách: “Bố, tại sao anh Ninh Ninh cao hơn rồi, mà con không cao lên?”
Bùi Liên Dịch đi dép lê bước tới và nói: “Anh ấy là con trai mà, vốn dĩ con trai sẽ cao hơn con gái.”
Tuyết Trúc hỏi: “Tại sao trời sinh con trai lại cao hơn con gái?”
“Con phải hỏi Bồ Tát, Bồ Tát sắp xếp như vậy.” Bùi Liên Dịch trả lời lấy lệ, rồi hỏi Mạnh Dữ Ninh: “Ninh Ninh, cháu lại cao lên rồi sao?”
Mạnh Dữ Ninh nhìn ông quần dạo này ngắn hơn rồi đoán: “Hình như là vậy ạ.”
“Nào cháu lại đây đứng, chú đo cho cháu, để chú đi lấy thước đo đã.”
Mạnh Dữ Ninh ngoan ngoãn đứng đó.
Dùng bút mực cũng bị mẹ lấy làm cái cớ để dạy đạo lý đời người.
Tuyết Trúc không còn gì để nói.
Tống Yên Bình nhìn thấy biểu cảm đó của Tuyết Trúc thì biết cô không phục, đành chuyển sang nói về Mạnh Dữ Ninh: “Con xem anh Ninh Ninh của con đi, nó còn đòi viết bút chì không?”
Không.
Tuyết Trúc nhìn sang vở bài tập ngữ văn của Mạnh Dữ Ninh.
Chữ cậu rất đẹp, khác hoàn toàn với chữ gà bới của cô, Tuyết Trúc cảm thấy chữ của anh Ninh Ninh còn đẹp hơn chữ trên sách nữa.
Hơn nữa anh Ninh cũng rất ít khi viết sai, cô thấy trên vở bài tập của anh Ninh Ninh rất ít chấm trắng.
Tuyết Trúc rất khâm phục.
Tống Yên Bình thuyết phục: “Vậy nên, anh Ninh Ninh của con viết bằng bút mực cũng có thể viết đẹp, tại sao con lại không viết được?”
Tuyết Trúc tự tin nói: “Là vì anh ấy thông minh hơn con, con cũng không thi được hạng nhất.”
Tống Yên Bình tặc lưỡi, lại bắt đầu lải nhải: “Con không thi được hạng nhất còn trách ai chứ? Chỉ có thể trách bản thân con cả ngày chỉ ham chơi không chịu học, tập đàn cũng thế, con trai của cô Lưu đã thi qua cấp sáu rồi, con học cùng người ta mà cấp năm mà còn chưa thi qua được cấp năm, mỗi ngày chỉ bảo con tập một tiếng cũng kêu mệt, với thái độ này của con, sau này ra ngoài làm việc thì sao có thể kiếm tiền chứ?”
Tuyết Trúc thấy phiền chết mất.
Bây giờ cô nghe mẹ nói đến hai từ tập đàn là da đầu cô lại tê dại.
“Dì ơi.”
Giọng Mạnh Dữ Ninh vang ra ở ngoài cửa.
Hai mẹ con cùng lúc quay đầu lại, Mạnh Dữ Ninh đeo cặp sách, có vẻ vừa đi học về.
Tối nay ông Mạnh có hẹn với bạn, bảo con trai tan học thì qua nhà chú Bùi ăn cơm.
Cậu đến rất đúng lúc, Tống Yên Bình vẫy tay với cậu: “Ninh Ninh, cháu về đúng lúc lắm, Tiểu Trúc không chịu dùng bút mực, cháu khuyên nó giúp dì với.”
Mạnh Dữ Ninh thay dép lê xong, cậu còn chưa nói gì, đã bị Tuyết Trúc kéo vào trong phòng.
Đóng cửa.
Mẹ nói ở ngoài cửa: “Bùi Tuyết Trúc, nếu con không làm bài tập thì tập đàn đi, không được làm phiền anh con làm bài tập, nghe thấy chưa?”
Tuyết Trúc cảm thấy phiền phức bịt tai lại, lè lưỡi về phía cửa.
Mạnh Dữ Ninh bỏ cặp sách xuống, định ngồi xuống làm bài tập.
Hiện tại cậu học lớp 9, có quá nhiều bài tập, mỗi ngày làm đến mười giờ là chuyện bình thường.
“Anh xem này, đây là bàn mới mà bố mua cho em.” Tuyết Trúc nói.
Hơi khoe khoang, nhưng hơn hết là chia sẻ niềm vui với anh trai.
Chiếc bàn học màu trắng bên cạnh, có giá sách có đèn bàn, còn có nẹp dáng ngồi, có thể điều chỉnh cả độ cong của mặt bàn cũng, bây giờ học sinh tiểu học đều tự hào khi có được một chiếc bàn như vậy, Tuyết Trúc cũng không ngoại lệ, cô đã nài nỉ bố rất lâu, cuối cùng bố phải lên thành phố bán đồ nội thất để mặc cả với ông chủ và mua về cho cô một chiếc bàn học.
Thực tế chứng minh chiếc bàn này rất có ích, ngay cả khi không làm bài tập, Tuyết Trúc cũng thích ngồi ở bàn đó chơi đùa.
“Anh thấy chiếc bàn này đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy anh làm bài tập ở bàn của em đi.”
Mạnh Dữ Ninh ngồi xuống, hơi ngại ngùng.
Thấp quá.
Cậu ngồi làm bài tập mà phải gập lưng cúi đầu để viết.
Tuyết Trúc cũng nhìn thấy thế, phiền não gãi đầu: “Có phải anh Ninh lại cao lên rồi không?”
Mạnh Dữ Ninh nói với vẻ không chắc chắn: “Có lẽ vậy.”
Tuyết Trúc ngưỡng mộ nói: “Sao em vẫn chưa cao lên.” Sau đó chạy đến trước cửa phòng và mở cửa, đo chiều cao bằng tay và so sánh với chiều cao của mấy tháng trước, quay đầu lại xem thì đúng là không ngoài dự đoán: “Không cao lên.”
Trên khung cửa có rất nhiều vạch kẻ vàng bằng bút.
Đây đều là ghi chép chiều cao của Tuyết trúc, mỗi lần kẻ lên một đường mới, thì chứng tỏ Tuyết Trúc lại cao thêm.
“Tại sao chứ? Rõ ràng ngày nào em cũng ăn cơm như thế.”
Thế là Tuyết Trúc mở cửa phòng nói với Bùi Liên Dịch đang ngồi xem ti vi ở phòng khách: “Bố, tại sao anh Ninh Ninh cao hơn rồi, mà con không cao lên?”
Bùi Liên Dịch đi dép lê bước tới và nói: “Anh ấy là con trai mà, vốn dĩ con trai sẽ cao hơn con gái.”
Tuyết Trúc hỏi: “Tại sao trời sinh con trai lại cao hơn con gái?”
“Con phải hỏi Bồ Tát, Bồ Tát sắp xếp như vậy.” Bùi Liên Dịch trả lời lấy lệ, rồi hỏi Mạnh Dữ Ninh: “Ninh Ninh, cháu lại cao lên rồi sao?”
Mạnh Dữ Ninh nhìn ông quần dạo này ngắn hơn rồi đoán: “Hình như là vậy ạ.”
“Nào cháu lại đây đứng, chú đo cho cháu, để chú đi lấy thước đo đã.”
Mạnh Dữ Ninh ngoan ngoãn đứng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.