Chương 3:
Đồ Dạng Tiên Sâm
11/06/2023
Mặc dù cô Đường hơi thất vọng vì chồng của Tuyết Trúc không thể đến, nhưng sau khi uống rượu thì cô ấy đã nhanh chóng quên đi chuyện đó.
Các giáo viên đã hát đến một giờ sáng để chúc mừng mình được giải phóng, một số người quen với thời gian sinh hoạt bình thường, không cầm cự được nữa nên đề nghị rút lui trước.
Sau đó, nhiều người lần lượt rời đi.
Không ai tranh micro với Tuyết Trúc nữa, lúc này cô vui muốn chết đi được.
Tuyết Trúc bị ảnh hưởng từ bố mẹ nên mỗi lần đi hát karaoke cô đều phải đặt bài hát "Tâm Vũ".
Trước đây Tuyết Trúc luôn nghe bố mẹ hát song ca một cách trìu mến rồi học theo và cũng đã hát được một cách nồng nàn chân thành.
Đáng tiếc những khán giả còn lại dù có muốn hát cũng không muốn song ca một bài tình ca cổ hủ như vậy cùng một người phụ nữ đã có gia đình, Tuyết Trúc đành phải cầm micro bằng cả hai tay và chìm đắm trong bản tình ca đó.
Khi đến phần giọng nữ, Tuyết Trúc thương tiếc, cất cao giọng hát bày tỏ sự bất lực và tủi cực của phụ nữ thời bấy giờ.
"Trái tim em là tình yêu tháng sáu, nhỏ từng giọt mưa phùn."
Khi đến phần giọng nam, Tuyết Trúc vô cùng đau đớn, trầm giọng xuống hát lên sự bất lực của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu.
"Nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em lần cuối."
Đã đến lúc cao trào.
"Vì ngày mai em làm dâu của người khác"
"Hãy để em nhớ anh lần cuối."
"..."
Thành thật mà nói, các bài hát của thời đại đó thực sự quá nghệ thuật.
Cô hát hay đến nỗi các đồng nghiệp khác không khỏi thắc mắc liệu có phải gần đây hôn nhân của cô Bùi đang gặp trục trặc hay không.
Nhưng điện thoại di động rung trên bàn nhắc nhở họ rằng cô Bùi chỉ nhập vai vào bài hát mà thôi.
Cô Đường lập tức chủ động nhận điện thoại cho Tuyết Trúc, báo lại địa chỉ và cuối cùng cô ấy cũng gặp được chồng của cô Bùi như mong muốn.
Hình như chồng cô vừa mới tan làm, còn chưa kịp thay bộ vest, ánh mắt anh hơi mệt mỏi.
Không chỉ cô Đường mà một số đồng nghiệp khác cũng hơi sững sờ khi người đàn ông đó bước vào.
Cùng là một loài động vật bậc cao, nhưng sau giờ làm việc, một số người nhếch nhác như những con vượn chưa tiến hóa, phàn nàn về cuộc sống nhàm chán và chết tiệt này với ly bia trong tay, còn chồng cô Bùi thì khác, mặc dù khuôn mặt anh ủ rũ mệt nhoài, nhưng nó cũng chỉ thêm chút mắm muối cho con người anh thôi, dáng người cao gầy vẫn phong trần lãng tử, dịu dàng nhã nhặn giống như người bước ra từ tranh vẽ.
Cô Bùi say khướt nên không nhận ra chồng đến đón, tay cô vẫn cầm micro không ngừng lặp đi lặp lại câu hát đau lòng nhất: “Vì ngày mai em làm dâu của người khác...”
Không ai trong phòng dám lên tiếng ngoại trừ cô Bùi đang hát say sưa.
Cô Bùi dũng cảm thật, dám nói muốn làm dâu người khác ngay trước mặt chồng.
Mạnh Dữ Ninh đi đến trước mặt Tuyết Trúc, che đi màn hình.
“Đừng cản em nhìn lời bài hát.” Tuyết Trúc bực bội xua tay với anh.
Mạnh Dữ Ninh vỗ nhẹ lên mặt cô, bình tĩnh nói: "Em muốn trở thành cô dâu của ai?"
"Nói linh tinh." Tuyết Trúc liếc mắt sang, lại nấc: "Đương nhiên là cô dâu của anh Ninh Ninh rồi."
Người đàn ông mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như hòa vào ánh mắt, lập tức cuốn đi vẻ mệt mỏi vừa rồi còn sót lại trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh cởi bộ vest đưa cho cô, nói: "Em che chân lại đi."
Tuyết Trúc: "Gì cơ?"
Một giây sau, Tuyết Trúc nhanh chóng biết tại sao anh lại bảo cô che chân lại.
Cô mặc váy, phần bắp chân dưới đầu gối được áo vest của anh che lại, Mạnh Dữ Ninh bế cô lên.
Các đồng nghiệp đồng loạt há hốc mồm.
Tuyết Trúc được bế lên nhưng vẫn không yên, cô nắm lấy cà vạt của anh và hỏi: "Anh định đưa em đi đâu?"
Mạnh Dữ Ninh nói theo những lời cô vừa nói: "Đưa cô dâu về nhà."
Tuyết Trúc lập tức tỉnh táo khi nghe thấy những lời mập mờ này: "Ồ? Anh đến đón em à?"
"Ừ."
Đôi vợ chồng này đã lấy nhau lâu rồi, cả hai cũng không phải người hay thốt ra những lời yêu thương mùi mẫn, Tuyết Trúc thấy đồng nghiệp đều có mặt ở đây thì càng xấu hổ hơn so với những lần cô nghe thấy điều này một cách riêng tư trước kia, cô nở nụ cười ngượng ngùng, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, tránh mắt né ánh mắt người khác.
Mạnh Dữ Ninh cũng thấy không quen, cụp mắt né tránh, nhưng vẫn bình tĩnh chào đồng nghiệp của Tuyết Trúc rồi bế vợ mình về.
Nhiều đồng nghiệp còn độc thân mãi vẫn không thoát khỏi cảnh tượng bong bóng màu hồng.
Cô Đường đột nhiên nghĩ đến hình đại diện WeChat của chồng cô Bùi mà cô ấy thấy khi vô tình lướt qua đoạn trò chuyện cũ của cô Bùi.
Một con gấu trúc khổng lồ hoạt hình đang ngồi trong tuyết trắng và ôm một cây trúc.
Cô ấy say sưa nghĩ, rõ ràng kiểu tình tứ được bày tỏ trong lúc lơ đễnh này mới dữ dội mà nhỉ?
Các giáo viên đã hát đến một giờ sáng để chúc mừng mình được giải phóng, một số người quen với thời gian sinh hoạt bình thường, không cầm cự được nữa nên đề nghị rút lui trước.
Sau đó, nhiều người lần lượt rời đi.
Không ai tranh micro với Tuyết Trúc nữa, lúc này cô vui muốn chết đi được.
Tuyết Trúc bị ảnh hưởng từ bố mẹ nên mỗi lần đi hát karaoke cô đều phải đặt bài hát "Tâm Vũ".
Trước đây Tuyết Trúc luôn nghe bố mẹ hát song ca một cách trìu mến rồi học theo và cũng đã hát được một cách nồng nàn chân thành.
Đáng tiếc những khán giả còn lại dù có muốn hát cũng không muốn song ca một bài tình ca cổ hủ như vậy cùng một người phụ nữ đã có gia đình, Tuyết Trúc đành phải cầm micro bằng cả hai tay và chìm đắm trong bản tình ca đó.
Khi đến phần giọng nữ, Tuyết Trúc thương tiếc, cất cao giọng hát bày tỏ sự bất lực và tủi cực của phụ nữ thời bấy giờ.
"Trái tim em là tình yêu tháng sáu, nhỏ từng giọt mưa phùn."
Khi đến phần giọng nam, Tuyết Trúc vô cùng đau đớn, trầm giọng xuống hát lên sự bất lực của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu.
"Nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em lần cuối."
Đã đến lúc cao trào.
"Vì ngày mai em làm dâu của người khác"
"Hãy để em nhớ anh lần cuối."
"..."
Thành thật mà nói, các bài hát của thời đại đó thực sự quá nghệ thuật.
Cô hát hay đến nỗi các đồng nghiệp khác không khỏi thắc mắc liệu có phải gần đây hôn nhân của cô Bùi đang gặp trục trặc hay không.
Nhưng điện thoại di động rung trên bàn nhắc nhở họ rằng cô Bùi chỉ nhập vai vào bài hát mà thôi.
Cô Đường lập tức chủ động nhận điện thoại cho Tuyết Trúc, báo lại địa chỉ và cuối cùng cô ấy cũng gặp được chồng của cô Bùi như mong muốn.
Hình như chồng cô vừa mới tan làm, còn chưa kịp thay bộ vest, ánh mắt anh hơi mệt mỏi.
Không chỉ cô Đường mà một số đồng nghiệp khác cũng hơi sững sờ khi người đàn ông đó bước vào.
Cùng là một loài động vật bậc cao, nhưng sau giờ làm việc, một số người nhếch nhác như những con vượn chưa tiến hóa, phàn nàn về cuộc sống nhàm chán và chết tiệt này với ly bia trong tay, còn chồng cô Bùi thì khác, mặc dù khuôn mặt anh ủ rũ mệt nhoài, nhưng nó cũng chỉ thêm chút mắm muối cho con người anh thôi, dáng người cao gầy vẫn phong trần lãng tử, dịu dàng nhã nhặn giống như người bước ra từ tranh vẽ.
Cô Bùi say khướt nên không nhận ra chồng đến đón, tay cô vẫn cầm micro không ngừng lặp đi lặp lại câu hát đau lòng nhất: “Vì ngày mai em làm dâu của người khác...”
Không ai trong phòng dám lên tiếng ngoại trừ cô Bùi đang hát say sưa.
Cô Bùi dũng cảm thật, dám nói muốn làm dâu người khác ngay trước mặt chồng.
Mạnh Dữ Ninh đi đến trước mặt Tuyết Trúc, che đi màn hình.
“Đừng cản em nhìn lời bài hát.” Tuyết Trúc bực bội xua tay với anh.
Mạnh Dữ Ninh vỗ nhẹ lên mặt cô, bình tĩnh nói: "Em muốn trở thành cô dâu của ai?"
"Nói linh tinh." Tuyết Trúc liếc mắt sang, lại nấc: "Đương nhiên là cô dâu của anh Ninh Ninh rồi."
Người đàn ông mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như hòa vào ánh mắt, lập tức cuốn đi vẻ mệt mỏi vừa rồi còn sót lại trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh cởi bộ vest đưa cho cô, nói: "Em che chân lại đi."
Tuyết Trúc: "Gì cơ?"
Một giây sau, Tuyết Trúc nhanh chóng biết tại sao anh lại bảo cô che chân lại.
Cô mặc váy, phần bắp chân dưới đầu gối được áo vest của anh che lại, Mạnh Dữ Ninh bế cô lên.
Các đồng nghiệp đồng loạt há hốc mồm.
Tuyết Trúc được bế lên nhưng vẫn không yên, cô nắm lấy cà vạt của anh và hỏi: "Anh định đưa em đi đâu?"
Mạnh Dữ Ninh nói theo những lời cô vừa nói: "Đưa cô dâu về nhà."
Tuyết Trúc lập tức tỉnh táo khi nghe thấy những lời mập mờ này: "Ồ? Anh đến đón em à?"
"Ừ."
Đôi vợ chồng này đã lấy nhau lâu rồi, cả hai cũng không phải người hay thốt ra những lời yêu thương mùi mẫn, Tuyết Trúc thấy đồng nghiệp đều có mặt ở đây thì càng xấu hổ hơn so với những lần cô nghe thấy điều này một cách riêng tư trước kia, cô nở nụ cười ngượng ngùng, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, tránh mắt né ánh mắt người khác.
Mạnh Dữ Ninh cũng thấy không quen, cụp mắt né tránh, nhưng vẫn bình tĩnh chào đồng nghiệp của Tuyết Trúc rồi bế vợ mình về.
Nhiều đồng nghiệp còn độc thân mãi vẫn không thoát khỏi cảnh tượng bong bóng màu hồng.
Cô Đường đột nhiên nghĩ đến hình đại diện WeChat của chồng cô Bùi mà cô ấy thấy khi vô tình lướt qua đoạn trò chuyện cũ của cô Bùi.
Một con gấu trúc khổng lồ hoạt hình đang ngồi trong tuyết trắng và ôm một cây trúc.
Cô ấy say sưa nghĩ, rõ ràng kiểu tình tứ được bày tỏ trong lúc lơ đễnh này mới dữ dội mà nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.