Chương 120: Anh trai đã trù tính sẵn
Tiên Sắc Xám
09/03/2024
Khan không trở về ngay sau đó mà lượn thêm một vòng quanh làng, tiếp cận với một vài người nữa để tán gẫu đủ chuyện rồi lại bỏ đi. Cho đến khi trời sập tối, Khan mới trở về nhà của Gargio.
Thời điểm mà Khan quay trở về, Gargio và Hattie đang ăn tối cùng nhau. Gargio có mời hắn cùng ăn tối.
“Ta không đói. Hai người cứ ăn ngon miệng nhé.” Khan vừa quay lưng đi đã khựng lại, hắn ngoảnh đầu nói với vào, cụ thể là hỏi Hattie đang im lặng ăn cơm. “Nhờ quý cô đây lát nữa mang cho ta một lọ thuốc đau dạ dày được không?”
Hattie gật đầu vâng lời.
Khan hài lòng cất bước về phía chái nhà được sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi.
“Tôi cứ tưởng anh sẽ ở lại dùng bữa để quan sát hai cha con họ thêm. Theo kế hoạch mà anh đã nói.” Saul đã thấy Khan nhọc công tiếp xúc với người dân trong làng thế nào, đâm ra cậu thấy lạ khi Khan ngỏ lời từ chối lời mời dùng bữa của hai cha con họ như vừa rồi.
Phải, theo kế hoạch. Có vẻ cậu ta không tin tưởng ở mình nên mới hỏi như thế. “Không nhất thiết phải quan sát trên bàn cơm mà.” Khan nhún vai đáp.
Chần chừ một lúc, Saul ngần ngại hỏi. “Anh... bị đau bụng à?”
“Làm gì có.” Khan đáp tỉnh bơ.
Saul cảm thấy mình không muốn nói chuyện với tên dối trá này chút nào. Cái tên Tà thần Ulkos kia sao còn chưa trừng phạt hắn ta đi?
“Vậy anh xin thuốc đau dạ dày làm gì?”
“Thì ta chỉ xin thuốc thế thôi.” Đi đến trước cửa phòng, Khan tự mình mở cửa bước vào trong. Hắn nói tiếp với Saul. “Cậu nên linh hoạt một ch... Cái gì vậy???” Khan không thể nói hết câu khi cửa mở ra, bên trong đã trình diện một tình huống gây sốc.
Chái nhà chỉ có một căn phòng và gian vệ sinh chung đơn giản, căn phòng khá rộng nhưng nội thất thì xuề xòa không được chăm chút lắm. Song vì bên trong khá trống trải nên là cảnh tượng Lai nằm ngửa bị Aloin đè xuống khá là ấn tượng, nó đập vào mặt Khan lẫn Saul khi họ mở cửa. Cả hai tay Aloin đang nắm lấy tóc của Lai, trong khi đó bàn tay to lớn của Lai gần như tóm lấy mặt Aloin một cách gọn ghẽ.
Tuy là không thể nhìn rõ nét mặt của Aloin như thế nào, nhưng thông qua vẻ mặt cau có và cổ họng gầm gừ của Lai. Có thể thấy tình huống này là một trận cãi vã nghiêm trọng, đến mức cả hai lao vào nhau động tay động chân không kiêng nể gì.
“Chủ nhân!” Lai kêu lên khi thấy Khan xuất hiện, gã xoay mặt qua, biểu cảm cau có bay biến không dấu vết, chỉ còn lại dáng vẻ hớn hở chỉ muốn được chủ nhân xoa đầu.
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Khan nên Lai đột nhiên được bơm sức lực dũng mãnh, vốn dĩ đang bị Aloin đè bên dưới thế mà gã quẳng Aloin đi cái một.
Lai lao tới bên cạnh Khan ngay tức thì, trong khi Aloin bị thô bạo ném đi, phải ngã chổng vó dưới sàn nhà.
“Laiiiii!!!!” Aloin điên tiết gào lên. “Hôm nay ta không giết được con sói chết tiệt nhà ngươi thì ta không phải là con người!”
“Ơ hay, ngươi có phải là người quái đâu? Kelcey mới là người, còn ngươi chỉ là con chim nửa mùa.” Lai lập tức quay ra phản bác, giọng điệu gai góc không nhường nhịn một li.
Aloin bật dậy, miệng há ra oanh tạc một tràng câu chửi buộc phải qua kiểm duyệt.
Không thể tin được Aloin là một Thiên Thần.
“Đủ rồi đấy. Có chuyện gì vậy hả?” Khan buộc phải lên tiếng ngừng trận chiến của cả hai lại.
“Hắn nói xấu chủ nhân! Hắn dám nói chủ nhân yếu ớt mà cứ thích ra gió! Là do hắn sai nên tôi mới cắn cho một cái. Vậy mà hắn đã nhào vô đánh tôi đó chủ nhân!”
Khan ngớ người trước căn nguyên của mọi chuyện. Suy cho cùng là tại mình à?
“Aloin nói đâu có sai.” Saul nghiêm túc lên giọng.
Lai gầm gừ có vẻ định nhào lên cắn Saul mười cái thay vì một.
“Chết tiệt! Ta chỉ cảm thán một chút thôi mà! Nhưng, đấy! Saul còn công nhận ta đúng kìa!” Aloin đanh giọng đáp trả, trông anh ta còn có vẻ đắc ý khi có người đứng về phe mình.
“Các ngươi đúng nhưng không được nói ra mồm chứ!!!” Lai quay ra gào lên, đốp chát lại với Aloin.
Hầu như chẳng có ai để ý đương sự là Khan, kẻ yếu ớt mà cứ thích ra gió đang đứng ở đây có cảm nhận như thế nào thì phải.
“Dừng lại đi. Các người rảnh rỗi quá hả? Làm xong việc của mình hết chưa?”
Nhắc đến công việc, Aloin và Lai mới miễn cưỡng đình chiến không hạnh họe với nhau nữa. Aloin vẫn giữ vẻ mặt cau có bằng gương mặt của Kelcey, báo cáo lại kết quả nhiệm vụ được giao:
“Vâng. Tôi đã cố tình tiếp cận Dalton như ngài bảo. Tên hắc Tinh Linh đó đúng là có chú ý tới tôi. Sau khi tôi rời đi thì hắn ta cũng rời đi luôn, nhưng không phải là theo dõi tôi.”
Aloin không tưởng tượng được có ngày mình phải nghe lời một con người răm rắp như bây giờ. Đã thế, anh còn chẳng có lấy một chút khó chịu nào như thể việc mình làm là chuyện đương nhiên.
Nhưng không, nó nào là phải chuyện đương nhiên!
Cho dù tộc Thiên Thần đã biến mất một cách bí ẩn, trở thành lịch sử đi chăng nữa, Thiên Thần vẫn là dòng giống cao ngạo, đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nhìn xuống. Con người nhỏ bé chẳng bằng với con kiến trong mắt anh. Đó mà là chuyện đương nhiên sao?
Aloin không thực sự hiểu rõ chính mình nữa, nhưng hiện tại không phải là giây phút thích hợp để anh tự mình phân tích tâm lý bản thân.
“Sau đó tôi cũng sang đây chờ ngài về, nhưng mà tên sói chết tiệt này lại giở chứng chó dại!” Aloin chốt hạ bằng một cái lườm bén ngót về phía Lai.
Lai gầm gừ trừng mắt nhìn lại không hề sợ hãi. Gã chẳng sợ ai ngoài chủ nhân của mình. Dẫu rằng nỗi sợ đó hoàn toàn là do cảm giác kính trọng và tôn sùng mà ra.
Lai không tiếp tục gây sự với Aloin, gã muốn mình được chủ nhân khen ngợi và tin tưởng. Nên phải ngoan ngoãn tuân lời chủ nhân.
“Tôi cũng cố gắng tìm con chó nào đó trong làng để hỏi chuyện rồi mà làng này không ai nuôi chó ạ.” Lai cụp tai chó đầy ủ rũ, mặt mày là vẻ buồn rượi. “Ngay cả mấy con chuột cũng không có luôn. Tôi định tìm lũ gà, dù bọn nó hơi bị ngu nhưng biết đâu đấy...? Cơ mà tôi cũng không thấy con gà nào luôn ạ. Tôi không thấy bất cứ con thú vật nào trong làng này hết!?”
“Chỗ này là Thánh tích, ngôi làng có điểm gì đó bất thường cũng dễ hiểu.” Khan cũng không quá mong chờ gì nhiều, nên hắn không hề thất vọng khi nghe đến kết quả này.
Vì còn đang tập trung suy nghĩ, nên Khan cũng không nhận ra Aloin và cả Saul đột nhiên nhìn Lai bằng ánh mắt khác lạ.
“Lai chết tiệt, ngươi có thể...” Aloin chần chừ lên tiếng, giọng không quá lớn.
“Tuy là ta bảo anh tiếp cận Dalton với mục đích khiến gã hắc Tinh linh nghi ngờ, nhưng hẳn là anh cũng phải moi được chút thông tin nào đó ở cậu ta nhỉ.” Khan nhanh chóng đưa ra gợi ý. “Chẳng hạn như cậu ta có hồ hở khoe khoang gì về mối quan hệ của mình với cô nàng Hattie không?“. Truyện Trọng Sinh
Aloin bị Khan cắt ngang giữa chừng, quên khuấy đi mình vừa định nói gì với Lai. Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời Khan. “Có chứ. Cậu ta khoe nhiều lắm làm tôi nhức cả đầu. Luôn miệng bảo Hattie dịu dàng hiền thục, còn giỏi pha trà làm bánh, nữ công gia chánh số một đã thế còn thông minh nhanh nhẹn. Nhiều lần cậu ta nhầm lẫn thảo dược này kia, hay là đếm sót số lượng thế nọ, đều là nhờ Hattie chỉ điểm mà không xảy ra sai sót. Hay là những lúc cậu ta ngủ quên trong lúc trông chừng cửa tiệm cũng là nhờ Hattie săn sóc giúp để không bị ông nội của mình bắt được quả tang.” Aloin khoanh tay, nói tiếp. “Chỉ là mấy ngày trước cậu ta ngủ quên bị phát hiện nên phải chịu ăn mắng. Mỹ nhân cứu anh hùng. Hattie đứng ra nói dối bao che giúp cậu ta nên mới bị thần linh trừng phạt. Chắc là sau vụ việc đó nên cậu ta càng say đắm cô nàng Hattie hơn.”
“Lãng mạn nhỉ.”
“Theo tôi thấy, Dalton không phải là kẻ xảo trá mà chúng ta cần tìm.”
“Đúng. Cậu ta không phải.” Khan đi tới thả người ngồi phịch xuống giường. Cái giường kêu cót két khi đón nhận sức nặng bất ngờ từ một người đàn ông trưởng thành. Khan hơi nhíu mày không hài lòng, nhưng không mở miệng phàn nàn. Khan nói tiếp vụ việc đang bàn bạc. “Chỉ cần cho kẻ nào đó tin Dalton là kẻ dối trá là được.”
“À, ngài muốn gã hắc Tinh Linh đó chọn sai đáp án sao. Tôi hiểu rồi.”
“Còn hơn cả thế.” Khan đưa tay xoa lên cổ, nhưng động tác của hắn khựng lại khi tay vừa chạm lên chiếc vòng kim loại.
Khan buông tay xuống, chỉ biết lầm bầm than thở. “Khó chịu thật. May mà ở đây bị ma thuật bị giới hạn, nếu không mình lại phải chịu khổ.”
Nhưng tiếng lầm bầm của Khan rõ ràng hệt như bắc loa nói vào tai của từng người một đang ở trong căn phòng này. Lai quắc mắt hỏi ngay:
“Chủ nhân chịu khổ gì vậy ạ?”
Khan nằm phịch xuống giường, không trả lời câu hỏi của Lai. “Đừng quậy nữa. Trước mắt là giải quyết mớ rắc rối này đã.”
Quai hàm của Lai bạnh ra đầy bất mãn, mặc dù rất không hài lòng nhưng Lai vẫn ngoan ngoãn nghe lời Khan. Gã im thinh, đột nhiên hóa thành dạng sói rồi đi tới bên giường nằm xuống. Trông như chó nhà canh chừng chủ nhân của mình ngủ.
Song, Saul không giống Lai. Cậu ta chẳng sợ hay cả nể gì Khan.
“Anh cũng đừng có quậy nữa. Cứ yên thân ngồi một chỗ đừng trở thành nguồn cơn của mọi rắc rối.”
Dứt lời cũng chẳng đợi Khan lên tiếng chống chế hay phản bác, Saul đột nhiên quay lưng lại đi về phía cửa, rồi bất thình lình nắm lấy tay cầm mở cửa ra.
Ở bên ngoài, Hattie cầm một lọ thuốc đang đứng chờ. Cô ta rõ ràng bị giật mình khi Saul đột ngột mở cửa ra.
Khan ngồi dậy, biểu cảm trông có vẻ khó chịu nhưng đang cố gắng gượng với một tay đặt lên bụng. Khi xuống giường, Khan không đứng hẳn dậy mà vẫn ngồi đó.
“Đó là lọ thuốc đau dạ dày à?” Khan hỏi nhẹ nhàng, giọng nghe có vẻ yếu ớt hơn bình thường.
Aloin nghiêng đầu, trừng mắt với Khan bằng một vẻ mặt kỳ quái mà Hattie chắc chắn không nhìn thấy được.
Hattie không trả lời Khan - tất nhiên, vì cô đang trong thời gian bị Ulkos trừng phạt - nhưng ánh mắt của cô lia xuống, và trông thấy Lai dưới hình dạng sói.
Cô ta nhìn Lai bằng ánh mắt ngỡ ngàng rồi lại tò mò, như đứa trẻ lần đầu được chiêm ngưỡng thứ gì đó xinh đẹp, tuyệt vời và nó muốn được sở hữu.
“Này.” Saul khó chịu kêu lên.
Hattie lại giật mình và nhận ra sự thất thố của mình. Cô ta cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng đưa ra lọ thuốc mình cầm trong tay cho Saul.
Trên lọ thuốc có dán tờ giấy ghi tên “thuốc uống đau dạ dày“. Nhìn nét mực vẫn còn mới. Khan trầm ngâm nhìn chữ trên viết trên nhãn dán của lọ lúc Saul đưa qua cho mình.
“Thuốc màu nâu à?” Khan mở nút bần, đổ thuốc trong lọ nhỏ ra. Chỉ có sáu viên tròn màu nâu, mùi thuốc nồng nặc xộc lên khiến Khan khịt mũi trong vô thức. “Ta nhớ thuốc màu vàng hơi nâu mà nhỉ?” Khan chau mày tự hỏi.
Hattie nghe Khan nói vậy, cô loay hoay lấy ra trong túi váy một cuốn sổ nhỏ cùng than bút chì được bọc trong mảnh vải thô. Cô ta viết gì đó trong sổ rồi giơ lên cho Khan xem. Song, cô ta cảm thấy mình đứng ở ngoài cửa có hơi bất tiện về vị trí khoảng cách, nên cô ta lại chuyển qua cho Saul.
Saul cứ như kẻ hầu, đi tới cầm sổ của Hattie rồi quay về đưa cho Khan.
Song, trông cậu ta không có vẻ gì là phật lòng nên mọi chuyện cứ như thế mà diễn ra.
“Do nguyên liệu điều chế khác nhau à. Ý cô là loại ta dùng có hiệu quả hơn do đó là thảo dược quý, còn loại của cô đưa ta là loại dân gian thường dùng phải không?” Khan gật gù. “Hiểu rồi. Đành vậy.”
Nói rồi Khan bỏ thuốc lại vào lọ, đóng nút bần lại. Khan đứng dậy, trước khi bước tới chỗ Hattie, hắn cúi xuống xoa đầu Lai. Lông sói mềm mượt chạm vào da rất thoải mái. Lai lắc đuôi vui vẻ.
Khan không dây dưa với Lai lâu, hắn lại đứng thẳng người rồi bước tới gần cô. Hattie tròn mắt khi trông thấy Lai, cô có vẻ tò mò vô cùng. Hắn nở nụ cười thân thiện, tự mình trả lại lọ thuốc và cuốn sổ tay cho Hattie.
“Cô có thể giúp ta điều chế loại thuốc có màu vàng nâu được chứ? Ta quen dùng nó rồi. Về chi phí thì ta có thể trả bằng cái này.” Khan nói rồi tự mình lấy ra một đồng xu vàng.
Hattie cầm lọ thuốc và cuốn sổ tay, cô ngạc nhiên khi trông thấy đồng xu vàng, tầm nhìn bị chiếm trọn bởi mặt đồng xu sáng lấp lánh. Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu dứt khoát.
“Cảm ơn cô nhé.” Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng, nhưng không còn cảm giác yếu ớt bệnh tật như ban đầu.
Hattie gật đầu rồi dợm quay lưng rời đi thì lúc này, phía bên Lai đột nhiên gầm gừ đầy khó chịu. Móng của Lai bấu xuống sàn, móng vuốt đâm thủng ván gỗ. Tiếng gầm gừ đè nén dần bật ra khỏi mõm sói, rồi ngay sau đó, Lai tống lên một tiếng lớn. Thân hình to lớn bất ngờ nhảy xổng tới chỗ Khan, hay nói chính xác là Hattie.
“Cẩn thận!!!”
Khan la lên rồi kéo Hattie về phía bên mình, ôm cô ngã xuống một bên, lăn qua phía khác trước khi Lai thật sự vồ tới mình.
Hattie bị Khan bất ngờ kéo ngã không hề phòng bị, tuy cũng được Khan bảo vệ phần nào khiến cũ ngã không quá thê thảm, nhưng vẫn đau. Cô há mồm hắt ra một hơi đau điếng, rồi im bặt.
“Khốn kiếp, gã này bị cái quái gì vậy?” Aloin lớn giọng, hoang mang nhìn Lai phát điên và Saul tiến lên ngăn gã.
Aloin cứ tưởng sẽ có một cuộc chiến long trời lở đất, nhà sập đất rung, nhưng không như anh tưởng. Saul chỉ tung ra một cú đấm móc khi Lai lại há mồm nhảy vồ tới bên người mình. Lai rên rỉ vài tiếng nghe như chó bị thương rồi nằm gục xuống.
Ở phía bên kia, Khan đỡ Hattie ngồi dậy. Mặt mày đầy tội lỗi van nài cô tha thứ.
“Rất xin lỗi, con sói của ta đang mắc bệnh nan y, sẽ có những lúc nó bị lên cơn như thế. Ta có nhớ mình đã cho nó uống thuốc rồi... Một lần nữa, ta xin lỗi.”
Hattie vẫn chưa hết bàng hoàng, mặt mày cô tái mét, căng thẳng. Môi mím chặt thành một đường. Khan vẫn kiên nhẫn xin lỗi cô nàng, đến khi Hattie lắc đầu rồi vội vàng đứng dậy bỏ chạy.
Khan không đuổi theo như một người có lỗi và đang mong sự tha thứ. Hắn lạnh lùng dõi theo bóng lưng hối hả của cô ta, mặt nạ đáng thương vừa đeo lên đã được gỡ bỏ.
Lai vốn dĩ đang nằm gục xuống như thể bị đánh đến bất tỉnh, chỉ một giây sau khi Hattie hoàn toàn rời khỏi, gã đột nhiên bật dậy nhảy sang một bên.
Lúc đó Saul vừa định thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng, đạp Lai thêm một cái nữa thì bị hụt chân bất ngờ.
Khan thấy việc đã xong, hắn phủi bụi quần áo rồi quay trở lại vào trong nhà.
Aloin há hốc mồm, mắt mở to nhìn tình hình vừa đi vào bước ngoặt. Vậy mà anh vẫn chưa biết rằng mình đang bị trật nhịp.
“Ai đó có thể nói cho tôi biết là... cái quái gì đang diễn ra vậy???”
Thời điểm mà Khan quay trở về, Gargio và Hattie đang ăn tối cùng nhau. Gargio có mời hắn cùng ăn tối.
“Ta không đói. Hai người cứ ăn ngon miệng nhé.” Khan vừa quay lưng đi đã khựng lại, hắn ngoảnh đầu nói với vào, cụ thể là hỏi Hattie đang im lặng ăn cơm. “Nhờ quý cô đây lát nữa mang cho ta một lọ thuốc đau dạ dày được không?”
Hattie gật đầu vâng lời.
Khan hài lòng cất bước về phía chái nhà được sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi.
“Tôi cứ tưởng anh sẽ ở lại dùng bữa để quan sát hai cha con họ thêm. Theo kế hoạch mà anh đã nói.” Saul đã thấy Khan nhọc công tiếp xúc với người dân trong làng thế nào, đâm ra cậu thấy lạ khi Khan ngỏ lời từ chối lời mời dùng bữa của hai cha con họ như vừa rồi.
Phải, theo kế hoạch. Có vẻ cậu ta không tin tưởng ở mình nên mới hỏi như thế. “Không nhất thiết phải quan sát trên bàn cơm mà.” Khan nhún vai đáp.
Chần chừ một lúc, Saul ngần ngại hỏi. “Anh... bị đau bụng à?”
“Làm gì có.” Khan đáp tỉnh bơ.
Saul cảm thấy mình không muốn nói chuyện với tên dối trá này chút nào. Cái tên Tà thần Ulkos kia sao còn chưa trừng phạt hắn ta đi?
“Vậy anh xin thuốc đau dạ dày làm gì?”
“Thì ta chỉ xin thuốc thế thôi.” Đi đến trước cửa phòng, Khan tự mình mở cửa bước vào trong. Hắn nói tiếp với Saul. “Cậu nên linh hoạt một ch... Cái gì vậy???” Khan không thể nói hết câu khi cửa mở ra, bên trong đã trình diện một tình huống gây sốc.
Chái nhà chỉ có một căn phòng và gian vệ sinh chung đơn giản, căn phòng khá rộng nhưng nội thất thì xuề xòa không được chăm chút lắm. Song vì bên trong khá trống trải nên là cảnh tượng Lai nằm ngửa bị Aloin đè xuống khá là ấn tượng, nó đập vào mặt Khan lẫn Saul khi họ mở cửa. Cả hai tay Aloin đang nắm lấy tóc của Lai, trong khi đó bàn tay to lớn của Lai gần như tóm lấy mặt Aloin một cách gọn ghẽ.
Tuy là không thể nhìn rõ nét mặt của Aloin như thế nào, nhưng thông qua vẻ mặt cau có và cổ họng gầm gừ của Lai. Có thể thấy tình huống này là một trận cãi vã nghiêm trọng, đến mức cả hai lao vào nhau động tay động chân không kiêng nể gì.
“Chủ nhân!” Lai kêu lên khi thấy Khan xuất hiện, gã xoay mặt qua, biểu cảm cau có bay biến không dấu vết, chỉ còn lại dáng vẻ hớn hở chỉ muốn được chủ nhân xoa đầu.
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Khan nên Lai đột nhiên được bơm sức lực dũng mãnh, vốn dĩ đang bị Aloin đè bên dưới thế mà gã quẳng Aloin đi cái một.
Lai lao tới bên cạnh Khan ngay tức thì, trong khi Aloin bị thô bạo ném đi, phải ngã chổng vó dưới sàn nhà.
“Laiiiii!!!!” Aloin điên tiết gào lên. “Hôm nay ta không giết được con sói chết tiệt nhà ngươi thì ta không phải là con người!”
“Ơ hay, ngươi có phải là người quái đâu? Kelcey mới là người, còn ngươi chỉ là con chim nửa mùa.” Lai lập tức quay ra phản bác, giọng điệu gai góc không nhường nhịn một li.
Aloin bật dậy, miệng há ra oanh tạc một tràng câu chửi buộc phải qua kiểm duyệt.
Không thể tin được Aloin là một Thiên Thần.
“Đủ rồi đấy. Có chuyện gì vậy hả?” Khan buộc phải lên tiếng ngừng trận chiến của cả hai lại.
“Hắn nói xấu chủ nhân! Hắn dám nói chủ nhân yếu ớt mà cứ thích ra gió! Là do hắn sai nên tôi mới cắn cho một cái. Vậy mà hắn đã nhào vô đánh tôi đó chủ nhân!”
Khan ngớ người trước căn nguyên của mọi chuyện. Suy cho cùng là tại mình à?
“Aloin nói đâu có sai.” Saul nghiêm túc lên giọng.
Lai gầm gừ có vẻ định nhào lên cắn Saul mười cái thay vì một.
“Chết tiệt! Ta chỉ cảm thán một chút thôi mà! Nhưng, đấy! Saul còn công nhận ta đúng kìa!” Aloin đanh giọng đáp trả, trông anh ta còn có vẻ đắc ý khi có người đứng về phe mình.
“Các ngươi đúng nhưng không được nói ra mồm chứ!!!” Lai quay ra gào lên, đốp chát lại với Aloin.
Hầu như chẳng có ai để ý đương sự là Khan, kẻ yếu ớt mà cứ thích ra gió đang đứng ở đây có cảm nhận như thế nào thì phải.
“Dừng lại đi. Các người rảnh rỗi quá hả? Làm xong việc của mình hết chưa?”
Nhắc đến công việc, Aloin và Lai mới miễn cưỡng đình chiến không hạnh họe với nhau nữa. Aloin vẫn giữ vẻ mặt cau có bằng gương mặt của Kelcey, báo cáo lại kết quả nhiệm vụ được giao:
“Vâng. Tôi đã cố tình tiếp cận Dalton như ngài bảo. Tên hắc Tinh Linh đó đúng là có chú ý tới tôi. Sau khi tôi rời đi thì hắn ta cũng rời đi luôn, nhưng không phải là theo dõi tôi.”
Aloin không tưởng tượng được có ngày mình phải nghe lời một con người răm rắp như bây giờ. Đã thế, anh còn chẳng có lấy một chút khó chịu nào như thể việc mình làm là chuyện đương nhiên.
Nhưng không, nó nào là phải chuyện đương nhiên!
Cho dù tộc Thiên Thần đã biến mất một cách bí ẩn, trở thành lịch sử đi chăng nữa, Thiên Thần vẫn là dòng giống cao ngạo, đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nhìn xuống. Con người nhỏ bé chẳng bằng với con kiến trong mắt anh. Đó mà là chuyện đương nhiên sao?
Aloin không thực sự hiểu rõ chính mình nữa, nhưng hiện tại không phải là giây phút thích hợp để anh tự mình phân tích tâm lý bản thân.
“Sau đó tôi cũng sang đây chờ ngài về, nhưng mà tên sói chết tiệt này lại giở chứng chó dại!” Aloin chốt hạ bằng một cái lườm bén ngót về phía Lai.
Lai gầm gừ trừng mắt nhìn lại không hề sợ hãi. Gã chẳng sợ ai ngoài chủ nhân của mình. Dẫu rằng nỗi sợ đó hoàn toàn là do cảm giác kính trọng và tôn sùng mà ra.
Lai không tiếp tục gây sự với Aloin, gã muốn mình được chủ nhân khen ngợi và tin tưởng. Nên phải ngoan ngoãn tuân lời chủ nhân.
“Tôi cũng cố gắng tìm con chó nào đó trong làng để hỏi chuyện rồi mà làng này không ai nuôi chó ạ.” Lai cụp tai chó đầy ủ rũ, mặt mày là vẻ buồn rượi. “Ngay cả mấy con chuột cũng không có luôn. Tôi định tìm lũ gà, dù bọn nó hơi bị ngu nhưng biết đâu đấy...? Cơ mà tôi cũng không thấy con gà nào luôn ạ. Tôi không thấy bất cứ con thú vật nào trong làng này hết!?”
“Chỗ này là Thánh tích, ngôi làng có điểm gì đó bất thường cũng dễ hiểu.” Khan cũng không quá mong chờ gì nhiều, nên hắn không hề thất vọng khi nghe đến kết quả này.
Vì còn đang tập trung suy nghĩ, nên Khan cũng không nhận ra Aloin và cả Saul đột nhiên nhìn Lai bằng ánh mắt khác lạ.
“Lai chết tiệt, ngươi có thể...” Aloin chần chừ lên tiếng, giọng không quá lớn.
“Tuy là ta bảo anh tiếp cận Dalton với mục đích khiến gã hắc Tinh linh nghi ngờ, nhưng hẳn là anh cũng phải moi được chút thông tin nào đó ở cậu ta nhỉ.” Khan nhanh chóng đưa ra gợi ý. “Chẳng hạn như cậu ta có hồ hở khoe khoang gì về mối quan hệ của mình với cô nàng Hattie không?“. Truyện Trọng Sinh
Aloin bị Khan cắt ngang giữa chừng, quên khuấy đi mình vừa định nói gì với Lai. Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời Khan. “Có chứ. Cậu ta khoe nhiều lắm làm tôi nhức cả đầu. Luôn miệng bảo Hattie dịu dàng hiền thục, còn giỏi pha trà làm bánh, nữ công gia chánh số một đã thế còn thông minh nhanh nhẹn. Nhiều lần cậu ta nhầm lẫn thảo dược này kia, hay là đếm sót số lượng thế nọ, đều là nhờ Hattie chỉ điểm mà không xảy ra sai sót. Hay là những lúc cậu ta ngủ quên trong lúc trông chừng cửa tiệm cũng là nhờ Hattie săn sóc giúp để không bị ông nội của mình bắt được quả tang.” Aloin khoanh tay, nói tiếp. “Chỉ là mấy ngày trước cậu ta ngủ quên bị phát hiện nên phải chịu ăn mắng. Mỹ nhân cứu anh hùng. Hattie đứng ra nói dối bao che giúp cậu ta nên mới bị thần linh trừng phạt. Chắc là sau vụ việc đó nên cậu ta càng say đắm cô nàng Hattie hơn.”
“Lãng mạn nhỉ.”
“Theo tôi thấy, Dalton không phải là kẻ xảo trá mà chúng ta cần tìm.”
“Đúng. Cậu ta không phải.” Khan đi tới thả người ngồi phịch xuống giường. Cái giường kêu cót két khi đón nhận sức nặng bất ngờ từ một người đàn ông trưởng thành. Khan hơi nhíu mày không hài lòng, nhưng không mở miệng phàn nàn. Khan nói tiếp vụ việc đang bàn bạc. “Chỉ cần cho kẻ nào đó tin Dalton là kẻ dối trá là được.”
“À, ngài muốn gã hắc Tinh Linh đó chọn sai đáp án sao. Tôi hiểu rồi.”
“Còn hơn cả thế.” Khan đưa tay xoa lên cổ, nhưng động tác của hắn khựng lại khi tay vừa chạm lên chiếc vòng kim loại.
Khan buông tay xuống, chỉ biết lầm bầm than thở. “Khó chịu thật. May mà ở đây bị ma thuật bị giới hạn, nếu không mình lại phải chịu khổ.”
Nhưng tiếng lầm bầm của Khan rõ ràng hệt như bắc loa nói vào tai của từng người một đang ở trong căn phòng này. Lai quắc mắt hỏi ngay:
“Chủ nhân chịu khổ gì vậy ạ?”
Khan nằm phịch xuống giường, không trả lời câu hỏi của Lai. “Đừng quậy nữa. Trước mắt là giải quyết mớ rắc rối này đã.”
Quai hàm của Lai bạnh ra đầy bất mãn, mặc dù rất không hài lòng nhưng Lai vẫn ngoan ngoãn nghe lời Khan. Gã im thinh, đột nhiên hóa thành dạng sói rồi đi tới bên giường nằm xuống. Trông như chó nhà canh chừng chủ nhân của mình ngủ.
Song, Saul không giống Lai. Cậu ta chẳng sợ hay cả nể gì Khan.
“Anh cũng đừng có quậy nữa. Cứ yên thân ngồi một chỗ đừng trở thành nguồn cơn của mọi rắc rối.”
Dứt lời cũng chẳng đợi Khan lên tiếng chống chế hay phản bác, Saul đột nhiên quay lưng lại đi về phía cửa, rồi bất thình lình nắm lấy tay cầm mở cửa ra.
Ở bên ngoài, Hattie cầm một lọ thuốc đang đứng chờ. Cô ta rõ ràng bị giật mình khi Saul đột ngột mở cửa ra.
Khan ngồi dậy, biểu cảm trông có vẻ khó chịu nhưng đang cố gắng gượng với một tay đặt lên bụng. Khi xuống giường, Khan không đứng hẳn dậy mà vẫn ngồi đó.
“Đó là lọ thuốc đau dạ dày à?” Khan hỏi nhẹ nhàng, giọng nghe có vẻ yếu ớt hơn bình thường.
Aloin nghiêng đầu, trừng mắt với Khan bằng một vẻ mặt kỳ quái mà Hattie chắc chắn không nhìn thấy được.
Hattie không trả lời Khan - tất nhiên, vì cô đang trong thời gian bị Ulkos trừng phạt - nhưng ánh mắt của cô lia xuống, và trông thấy Lai dưới hình dạng sói.
Cô ta nhìn Lai bằng ánh mắt ngỡ ngàng rồi lại tò mò, như đứa trẻ lần đầu được chiêm ngưỡng thứ gì đó xinh đẹp, tuyệt vời và nó muốn được sở hữu.
“Này.” Saul khó chịu kêu lên.
Hattie lại giật mình và nhận ra sự thất thố của mình. Cô ta cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng đưa ra lọ thuốc mình cầm trong tay cho Saul.
Trên lọ thuốc có dán tờ giấy ghi tên “thuốc uống đau dạ dày“. Nhìn nét mực vẫn còn mới. Khan trầm ngâm nhìn chữ trên viết trên nhãn dán của lọ lúc Saul đưa qua cho mình.
“Thuốc màu nâu à?” Khan mở nút bần, đổ thuốc trong lọ nhỏ ra. Chỉ có sáu viên tròn màu nâu, mùi thuốc nồng nặc xộc lên khiến Khan khịt mũi trong vô thức. “Ta nhớ thuốc màu vàng hơi nâu mà nhỉ?” Khan chau mày tự hỏi.
Hattie nghe Khan nói vậy, cô loay hoay lấy ra trong túi váy một cuốn sổ nhỏ cùng than bút chì được bọc trong mảnh vải thô. Cô ta viết gì đó trong sổ rồi giơ lên cho Khan xem. Song, cô ta cảm thấy mình đứng ở ngoài cửa có hơi bất tiện về vị trí khoảng cách, nên cô ta lại chuyển qua cho Saul.
Saul cứ như kẻ hầu, đi tới cầm sổ của Hattie rồi quay về đưa cho Khan.
Song, trông cậu ta không có vẻ gì là phật lòng nên mọi chuyện cứ như thế mà diễn ra.
“Do nguyên liệu điều chế khác nhau à. Ý cô là loại ta dùng có hiệu quả hơn do đó là thảo dược quý, còn loại của cô đưa ta là loại dân gian thường dùng phải không?” Khan gật gù. “Hiểu rồi. Đành vậy.”
Nói rồi Khan bỏ thuốc lại vào lọ, đóng nút bần lại. Khan đứng dậy, trước khi bước tới chỗ Hattie, hắn cúi xuống xoa đầu Lai. Lông sói mềm mượt chạm vào da rất thoải mái. Lai lắc đuôi vui vẻ.
Khan không dây dưa với Lai lâu, hắn lại đứng thẳng người rồi bước tới gần cô. Hattie tròn mắt khi trông thấy Lai, cô có vẻ tò mò vô cùng. Hắn nở nụ cười thân thiện, tự mình trả lại lọ thuốc và cuốn sổ tay cho Hattie.
“Cô có thể giúp ta điều chế loại thuốc có màu vàng nâu được chứ? Ta quen dùng nó rồi. Về chi phí thì ta có thể trả bằng cái này.” Khan nói rồi tự mình lấy ra một đồng xu vàng.
Hattie cầm lọ thuốc và cuốn sổ tay, cô ngạc nhiên khi trông thấy đồng xu vàng, tầm nhìn bị chiếm trọn bởi mặt đồng xu sáng lấp lánh. Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu dứt khoát.
“Cảm ơn cô nhé.” Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng, nhưng không còn cảm giác yếu ớt bệnh tật như ban đầu.
Hattie gật đầu rồi dợm quay lưng rời đi thì lúc này, phía bên Lai đột nhiên gầm gừ đầy khó chịu. Móng của Lai bấu xuống sàn, móng vuốt đâm thủng ván gỗ. Tiếng gầm gừ đè nén dần bật ra khỏi mõm sói, rồi ngay sau đó, Lai tống lên một tiếng lớn. Thân hình to lớn bất ngờ nhảy xổng tới chỗ Khan, hay nói chính xác là Hattie.
“Cẩn thận!!!”
Khan la lên rồi kéo Hattie về phía bên mình, ôm cô ngã xuống một bên, lăn qua phía khác trước khi Lai thật sự vồ tới mình.
Hattie bị Khan bất ngờ kéo ngã không hề phòng bị, tuy cũng được Khan bảo vệ phần nào khiến cũ ngã không quá thê thảm, nhưng vẫn đau. Cô há mồm hắt ra một hơi đau điếng, rồi im bặt.
“Khốn kiếp, gã này bị cái quái gì vậy?” Aloin lớn giọng, hoang mang nhìn Lai phát điên và Saul tiến lên ngăn gã.
Aloin cứ tưởng sẽ có một cuộc chiến long trời lở đất, nhà sập đất rung, nhưng không như anh tưởng. Saul chỉ tung ra một cú đấm móc khi Lai lại há mồm nhảy vồ tới bên người mình. Lai rên rỉ vài tiếng nghe như chó bị thương rồi nằm gục xuống.
Ở phía bên kia, Khan đỡ Hattie ngồi dậy. Mặt mày đầy tội lỗi van nài cô tha thứ.
“Rất xin lỗi, con sói của ta đang mắc bệnh nan y, sẽ có những lúc nó bị lên cơn như thế. Ta có nhớ mình đã cho nó uống thuốc rồi... Một lần nữa, ta xin lỗi.”
Hattie vẫn chưa hết bàng hoàng, mặt mày cô tái mét, căng thẳng. Môi mím chặt thành một đường. Khan vẫn kiên nhẫn xin lỗi cô nàng, đến khi Hattie lắc đầu rồi vội vàng đứng dậy bỏ chạy.
Khan không đuổi theo như một người có lỗi và đang mong sự tha thứ. Hắn lạnh lùng dõi theo bóng lưng hối hả của cô ta, mặt nạ đáng thương vừa đeo lên đã được gỡ bỏ.
Lai vốn dĩ đang nằm gục xuống như thể bị đánh đến bất tỉnh, chỉ một giây sau khi Hattie hoàn toàn rời khỏi, gã đột nhiên bật dậy nhảy sang một bên.
Lúc đó Saul vừa định thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng, đạp Lai thêm một cái nữa thì bị hụt chân bất ngờ.
Khan thấy việc đã xong, hắn phủi bụi quần áo rồi quay trở lại vào trong nhà.
Aloin há hốc mồm, mắt mở to nhìn tình hình vừa đi vào bước ngoặt. Vậy mà anh vẫn chưa biết rằng mình đang bị trật nhịp.
“Ai đó có thể nói cho tôi biết là... cái quái gì đang diễn ra vậy???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.