Chương 44: C44: Anh Trai Cảm Thấy Phiền
Tiên Sắc Xám
06/01/2023
Khan chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ dính tới Kane, đứa con gái của cố Thành chủ Tresha. Nhưng có vẻ kết quả như vậy sẽ hợp lý hóa mọi chuyện hơn.
Khi cả bọn đang phân vân có nên quay về thành Jarrod không trong khi tình trạng của nơi đó chẳng có vẻ ổn chút nào, thì khối linh hồn dày đặc phủ trùm cả thành bỗng dưng bị hút về một nơi rồi biến mất.
Eulalia hít sâu một hơi, trông cô ta hoảng loạn chạy về phía Eugenia. Có vẻ như cô ta muốn bỏ chạy cùng em gái song sinh của mình nhưng đã muộn.
"Thành thật đa tạ ngài, Bá tước Evangeline vùng Berkley."
Tiếng nói bất ngờ vang lên làm Eulalia giật bắn mình, cô ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến người tới và vừa lên tiếng là ai mà cứ thế quỳ sụp xuống đất. Kế bên là cái xác của em gái mình, trông bộ dạng này của cô ta khó có thể gọi là tốt được.
Trái ngược với bộ dạng khúm núm của Eulalia, Khan và đồng bọn của mình đều nhất loạt ngẩng đầu nhìn người đang lơ lửng trên không trung vừa xuất hiện.
Là Reagan.
Khan thở dài một hơi, ngay từ đầu mình đã biết đây là một cái bẫy nhưng vẫn xông vào. Là vì hắn nghĩ Reagan chỉ là hạng nhãi nhép muốn sở hữu vị trí Thành chủ thôi chứ. Hóa ra là với cương vị hiện tại mình đang sở hữu thì vị trí Thành chủ với ông ta chẳng là gì.
"Ấy chà, ta quên mất trở lại hình dáng ban đầu. Xin lỗi nhé, đóng kịch mãi nên giờ bị có chút quen thuộc với thân phận này."
Là Reagan nhưng giọng nói xa lạ, chính xác thì đó chính là âm giọng của nữ giới đặc trưng.
Một vòng xoáy nổi lên xung quanh Reagan, ngay lập tức Reagan biến thành một người khác. Tương đương với âm giọng mềm mại của mình, hình dạng của Reagan bây giờ là một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp. Đường nét trên gương mặt thanh thoát, có vẻ non nớt nhưng lại sở hữu đôi mắt sắc bén và thâm trầm, như thể đang nhìn vào xoáy đen sâu hun hút, bất cẩn một chút thể sẽ bị nó nuốt chửng.
Quần áo trên người cô ta là tổng hợp những dải vải trắng bản to quấn quanh cơ thể không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, lộ ra những mảng da thịt như hai bên hông, bắp đùi, phần cánh tay trên và gần nửa bộ ngực đẫy đà như muốn nhảy xổ ra ngoài, kéo theo những đuôi vải thừa phất phơ dưới làn gió nhẹ mang lại cảm giác mỏng manh và điêu linh.
Đúng là có khí chất Sứ Thần hẳn, nhưng mà Khan không cảm thụ được nét đặc biệt hay tuyệt vời gì của bộ trang phục này. Hắn cứ có cảm giác đứng trước mặt mình là cái xác ướp Ai Cập không hơn.
Nhưng mà thế quái nào nhân vật chính cứ đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn vậy? Cái ánh mắt trông chừng mấy tên sát gái chuẩn bị làm chuyện càn quấy ấy.
Đã bảo là hắn không còn như trước nữa rồi mà!
"Chậc." Molly tặc lưỡi một tiếng đầy ghét bỏ.
Reagan, à không, hẳn phải gọi là Kane mới đúng. Cô ta đưa tay che miệng cười khúc khích rồi vuốt lọn tóc vàng kim tựa mặt trời lòa xòa trước ngực.
"Ngươi đã giúp ta diệt trừ một tên gai mắt rồi nhỉ? Eulalia cứ chậm chân mãi làm ta phiền lòng nên mới đành nhờ tới kẻ ngoại tộc như ngươi, cứ tưởng ngươi sẽ thất bại nhưng xem ra hành động cũng không tồi đâu."
Đúng như lời Eulalia nói, cô ta trông chẳng giống tộc Thú nhân gì cả. Trông cứ như một người bình thường. Không có bất kì dấu vết đặc trưng nào cho thấy cô ta thuộc tộc Sư tử. Nhưng mà Khan có thể khẳng định, cô ta nhất định là Kane.
"Sứ Thần..." Eulalia bàng hoàng nhìn Kane. Không ngờ cô ta đội lốt Reagan trong suốt thời gian qua.
Và rồi cô ta nhớ lại khoảng thời gian mình liên tục gạ tình Reagan mà không hề hay biết đằng sau bộ mặt già nua đó là Sứ Thần. Bụng dạ Eulalia chẳng mấy chốc thấy nôn nao cả lên.
"Cô đã giết sạch Thú nhân ở thành Jarrod rồi sao?" Khan nhìn bầu trời đen rợn ngợp trên khu vực thành Jarrod. Diện tích của thành không lớn như thủ đô nhưng cũng tạm ổn. Để giết sạch cư dân ở đó... Cô ta đã dùng cách gì?
"Ơ, lạ vậy? Trông ngươi không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy ông già biến thành một mỹ nữ à?" Kane không trả lời câu hỏi của Khan mà còn đặt ra một nghi vấn khác, cô ả áp tay lên má, nghiêng đầu sang bên làm bộ dáng dễ thương.
"Mỹ nữ cái khỉ gì, có chút nhan sắc thôi mà? Còn chẳng xinh đẹp bằng cậu chủ nhỏ của bọn ta." Molly lập tức lên tiếng, giọng khinh khỉnh nói kháy.
"Này!" Saul không thể làm mặt lạnh nổi nữa khi nhan sắc của mình liên tục gắn liền với tính từ miêu tả dành cho phái nữ. Xinh đẹp là cái quỷ tha ma bắt gì chứ? Saul chưa từng bị khen như thế bao giờ, dù là ở kiếp trước.
Tất cả đều tại anh ta, Khan!!!
Sau lưng Khan như có kiến bò, tình hình chợt biến căng khiến hắn không dám quay đầu lại dù chỉ một chút.
Lời chê bai cạnh khóe của Molly khiến Kane để ý, cô ta tỏ ra kinh ngạc một cách phô trương giả tạo, rồi lại gật gù hùa theo. Chẳng có chút nào là giận dỗi khi nhan sắc mĩ miều của mình bị phủ nhận.
"Ban đầu ta nghĩ không nên diệt sạch sẽ làm gì. Ta cũng phải để lại vài sinh mạng duy trì nòi giống tộc Thú nhân chứ? Một hai cặp đôi gì đó. Mà sau đó ta lại nghĩ trên thế gian này đâu chỉ có thành Jarrod mới có tộc Sư tử đâu? Nên ta kêu chúng giết luôn rồi."
Lúc này Kane mới trả lời nghi vấn của Khan, hắn nghe mà nhíu mày lại. Không phải vì cách trả lời quá mức hưng phấn điên rồ của cô ta. Mà là ở câu Nên ta kêu chúng giết luôn rồi kia.
"Đám Thú nhân biến dị kia nghe lời cô à?"
"Ôi, ngươi gọi lũ tạp chủng đó là biến dị sao? Nghe cũng hay ho đó. Hừm, tất nhiên là bọn chúng phải nghe lời ta rồi. Sao nào? Thắc mắc làm thế nào mà chúng nghe lời ta à? Muốn học lỏm tuyệt chiêu của ta hử?"
Cô ta ồn ào thật. Khan thấy nhức cả đầu với cái miệng líu lo không ngừng kia.
Khan liếc mắt nhìn đến thân hình rũ rượi của Leonard đang quỳ trên đất. Kẻ nghênh ngang đứng trên cao giờ đây nhận lấy kết cục thảm hại đến không ngờ.
"Sứ Thần có giữ lời hứa không?"
Khan nhắc lại lời hứa mà khi Kane còn đội lốt Reagan đã hứa với mình nếu như giết được Leonard. Tuy lần này chỉ là tình cờ chứ hắn không có chủ ý sẽ giết hắn ta thật.
"Hừm, ngươi thật sự rất kỳ lạ." Kane lắc đầu cảm thán.
Khi mà Khan tưởng chừng cô ta sẽ nuốt lời thì cô ta nói:
"Linh Hồn Sơ Khai nằm ở bên dưới Đồi Lặng Thinh."
Bên dưới? Khan nhướng mày trước từ khoá này.
"Ta chỉ có thể cho ngươi biết được tới đó thôi, còn lại là tuỳ vào chính ngươi rồi." Kane mỉm cười đầy thâm ý. Chắc chắn là ở Đồi Lặng Thinh có vấn đề nhưng cô ả không nói ra, càng không gợi ý gì hơn.
Nói xong rồi, những dải vải trắng gắn liền với trang phục của Kane bỗng cuộn lên, quấn quanh người cô ta như xác ướp cho đến khi chẳng còn lại gì ở đó. Cô ả biến mất cùng một lời chúc.
"Bảo trọng nhé, những đứa con đáng thương."
Khan còn chưa kịp cắt nghĩa bảo trọng ở đây là có ý gì thì từ phía bên trong cánh rừng nghe vài tiếng sột soạt lớn.
"Cẩn thận!"
Lần này, từ cẩn thận được sử dụng đúng như ý nghĩa của nó, không còn hàm ý sâu xa nào khác.
Từ trong cành rừng nhảy xổ ra vài Thú nhân, gần mười tên; nhưng xét theo tình trạng của chúng dựa trên ngoại hình chẳng khác gì xác chết, với những thớ cơ bắp cuồn cuộn to hơn hai cái đầu của Khan gộp lại, gân xanh nổi giần giật, hai mắt đỏ ké chỉ còn những cái nhìn rồ dại không lý tính, trên miệng mọc dài răng nanh rơi rớt từng dòng nước dãi không kiểm soát. Khan nhìn mà thấy rùng mình, chợt nhớ tới con chó dại mình từng thấy ở kiếp trước.
"Nhóc, mau đưa cậu chủ đi!" Ibrahim nói với Lai, sau đó ông tiến lên cùng với Saul giải quyết bọn Thú nhân đang chạy về phía bên này.
Kelcey ở lại cầm tên bắn ra vài phát, tên bắn trúng một kẻ. Nhưng rõ ràng là Thú nhân biến dị đó chẳng hề thấy đau, nó còn gầm gào lên vài tiếng chẳng khác gì dã thú chưa tiến hoá. Mặc kệt vết thương trên người mà xông xáo tiến lên không cần biết sống chết.
Dường như Molly cũng định ở lại nhưng Khan đã kêu Guendolen đưa Molly theo cho bằng được. Số vũ khí của Molly hẳn đã hao hụt khi chiến đấu với Eulalia, nếu cô ấy ở lại thì chỉ có thiệt, thậm chí còn kéo chân nhóm Ibrahim. Cũng may là Molly nhận thức được điều đó nên cô không cằn nhằn gì mà đi theo Guendolen. Chỉ có khuôn mặt nhăn nhíu là cho thấy vẻ bất mãn của cô.
"Đừng để bị thương." Khan dặn bọn họ một câu nhẹ tênh rồi leo lên lưng sói do Lai hoá thành.
Lai phóng vụt đi, lúc đó tiếng thét của Eulalia vang lên cao vút. Ngoái đầu lại nhìn, Khan thấy cô ta ôm lấy Eugenia, mắt nhìn một tên Thú nhân biến dị xông về phía mình.
"Oak na uth!!!"
Rõ ràng là Thần Ngữ, nhưng chẳng có thanh âm nào phát ra từ khuôn miệng của cô ta, cũng chẳng có sức mạnh gì cả. Tên Thú nhân đó vẫn ngang nhiên tiến tới, móng vuốt to lớn giơ cao rồi hạ xuống, xoẹt! Thủ cấp của Eulalia đứt lìa khỏi cổ, lăn lóc dưới đất rồi dừng lại, hai mắt vẫn còn trừng trừng nhìn xác của mình đang ôm chặt đứa em gái song sinh thân thương.
Vài con Thú nhân nữa tiến lên, giẫm nát đầu Eulalia cùng hai cái xác của đôi chị em song sinh. Ngay cả Leonard cũng bị giẫm nát dưới chân chúng.
Sau đó là tiếng gào rú hoang dã của chúng, âm thanh của đường kiếm vút trong không khí, tiếng gió và mùi máu đậm đà dần dà bao trùm không khí.
Khan quay đầu lại, giục Lai chạy nhanh hơn tới chỗ Elijah.
Mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc, nhưng chẳng có người chiến thắng.
* * *
"Này, cố thành chủ Tresha gì đó có vấn đề gì à?" Molly hỏi ngay khi bọn họ đến nơi.
Chỉ còn vài dặm nữa là bọn họ sẽ tiến vào Đồi Lặng Thinh, Elijah đã ở một chỗ cách bọn họ không quá xa để tiến hành nghi thức khai trận. Nhưng để mở ma pháp trận mà không cần bước vẽ trận, Elijah cần phải có thật nhiều ma lực. So với khả năng hiện tại của cậu là không thể, nên Molly cùng với Ibrahim đã phải cho Elijah dùng thật nhiều ma dược tăng ma lực cùng với ma thạch củng cố ma lực cho cậu.
Song, vậy cũng là quá khó cho với dân không được đào tạo chuyên sâu từ nhỏ như Elijah. Cậu có thể làm được như thế chứng tỏ thiên phú có một không hai cực kì đáng nể.
Bấy giờ, Elijah đang mất sức và bất tỉnh nhân sự. Cậu được chăm sóc bởi đoàn hộ tống mà bọn họ đã cứu ra. Nhìn mặt mày Elijah tái mét không còn chút máu nào, Khan lần nữa thấy tội lỗi vì mình đã quên mất chuyện các pháp sư chuyên về ma pháp trận luôn cần có một cây trượng ma thuật.
Molly kêu hắn thêm vài tiếng, Khan mới sực tỉnh và nhớ ra mình chưa trả lời câu hỏi của cô.
"Người đã chết rồi nên không có gì chứng thực được cả."
"Thì cứ nói cho tôi biết phán đoán của ngài đi. Tôi tò mò muốn chết nè."
Chuyện này cũng không có gì để giấu giếm nên Khan cũng không dị nghị gì mà nói cho Molly nghe suy nghĩ của mình.
"Nếu như Tresha thật sự là một người tuyệt vời như thế thì tại sao Lion lại luôn muốn hạ bệ Tresha? Cứ xem như là ham muốn chức vị Thành chủ đi, thì với danh tiếng được tôn vinh như Tresha thì bà ta chẳng lẽ lại không giúp mình con mình lên ngồi vào vị trí Thành chủ sao? Nên ta nghĩ vấn đề ở đây là nội bộ gia đình của chúng có gì uẩn khúc."
"Uẩn khúc gì chứ?" Molly thắc mắc.
"Không biết." Khan thản nhiên nói, mặc kệ cái trừng mắt của Molly. "Chắc chắn có liên quan đến chuyện Kane không tiến hoá được và bị đuổi về nơi hoang dã, hoặc là Leonard cũng thế? Lion chắc chắn ghê sợ bà ta nên muốn chiếm lấy quyền hành, nhưng cuối cùng thì cũng phải nhận lấy kết cục thảm hại."
"Không lẽ..." Molly có một suy đoán. "Có dính líu gì tới ma thuật hắc ám...? Tuy là Thú nhân kháng ma thuật, nhưng về thể chất thì cũng không đến mức bài xích. Chỉ khó mà tương thích ma thuật với thể chất đặc biệt của Thú nhân mà thôi. Nếu như Thú nhân có thể sử dụng ma thuật nữa thì thế nào?"
Cô ta tiếp tục nói, "Giả thiết Kane mới là Đứa con của Thần linh thì sao? Tresha muốn lợi dụng nó để biến điều không thể thành có thể? À không... Vậy thì tại sao Eulalia có thể trở thành Đứa con của Thần linh được? Một chủng tộc không thể có đến hai Đứa con." Nói xong, Molly tự gõ đầu kêu ngu ngốc vì suy đoán của mình.
Xem ra Molly không nghi ngờ gì nữa chuyện mình có thể sử dụng Thần Ngữ. Cũng đúng, có ai ngờ được Eulalia dùng thuốc khống chế hắn khiến hắn đọc Thần Ngữ mà không ngờ rằng hắn cũng có thể sử dụng? Khan thấy đây cũng là chuyện tốt. Chuyện mình biết dùng Thần Ngữ ít người biết càng tốt.
"Cô ta đã trở thành Sứ Thần đó thôi, và ban cho Eulalia sức mạnh của Đứa con mà thần linh yêu thương." Khan nhớ lại cảnh Eulalia đọc Thần Ngữ không thành tiếng. Sức mạnh biến mất như chưa từng tồn tại. Kane rõ ràng đã lấy nó đi khỏi con tốt thí của mình đặt ra.
"Làm thế quái nào mà cô ta trở thành Sứ Thần được chứ?" Molly cảm thấy đầu mình như bị nhào nặn thành bột.
"Tất nhiên không thể tự bản thân cô ta có thể làm được điều đó."
"Ý ngài là sao? Còn kẻ khác chen chân vào à?"
"Ừ. Vì thế Kane mới báo thù được, không phải sao? Xem cơn giận của cô ta nhiều đến cỡ nào kìa, hại cả nhà mình còn chưa đủ mà còn phải diệt cả thành Jarrod." Khan không nói hết.
Chỉ mong kẻ chen chân nào đó không phải là trùm cuối.
"Là kẻ quái nào mà có thể biến cô ta trở thành Sứ Thần và cho cô ta sức mạnh có thể dễ dàng ban phát sức mạnh của Đứa con... Ôi trời, ngài đừng bảo với tôi là..."
Khan nhún vai, "Biết đâu chừng, Thần linh là kẻ đứng sau màn."
Khan không quan tâm lời mình vừa thốt ra có báng bổ thế nào. Nhưng thế giới này có anh hùng thì chắc chắn sẽ có phản diện. Và có ai nói rằng kẻ phản diện trùm cuối không thể là Thần linh đâu?
Hắn còn nhớ mang máng An từng tiết lộ cho hắn là cuối cùng nhân vật chính sẽ đối đầu với Thần linh kia kìa. Tuy là hắn không biết đó là vị thần nào.
"Ha..." Molly bỗng dưng hít sâu một hơi, rồi thốt ra một câu cứ như tiếng thở dài. "Ngài... điên thật đó."
Khan bị chửi điên nhưng chẳng tỏ thái độ gì.
Nhưng Lai ngoan ngoãn ngồi cạnh chân Khan thì dựng người dậy, lập tức hoá thành hình người nhe răng với Molly.
"Đừng có vô lễ với chủ nhân!"
"Ờ." Molly nhạt nhẽo đáp rồi lắc đầu bỏ đi về phía Elijah đang nghỉ ngơi.
Lúc đó, nhóm Ibrahim cũng quay lại. Trên người bọn họ không chỗ nào là không dính máu. Nhưng khi nhìn bọn họ lành lặn trở về và máu trên người họ là máu của kẻ khác, Khan mới thở phào yên tâm.
Nhưng hắn vẫn cứ hỏi, "Không bị thương chứ?"
"Chỉ là một đám mèo con thôi." Ibrahim cười đáp.
"Lo xa thế." Kelcey ngáp dài đáp, cây cung đeo trên lưng anh ta cũng vấy đầy máu.
Saul không nói gì mà chỉ gật đầu.
Thấy không còn vấn đề gì, Khan nhìn lên bầu trời quang như thể chẳng có cuộc chiến nào xảy ra. Hắn chẳng biết những linh hồn đã chết của thành Jarrod cuối cùng sẽ đi đâu, nhưng rơi vào tay Kane chắc chắn chẳng có kết cục tốt gì. Song hắn cũng không thể làm gì hơn, hắn không phải thiên sứ càng chẳng phải thánh nhân.
"Vậy giờ hai người sẽ đi đâu?" Khan quay ra hỏi Saul. Hai người là ám chỉ cả Kelcey.
Chuyện ở đây đã kết thúc, tất nhiên bọn họ phải tách ra rồi.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Saul nhíu mày, trên mặt của cậu vẫn còn dính máu nên vẻ mặt sa sầm này của nhân vật chính trông cực kì khủng bố, cứ như rằng số sinh mạng xấu số vừa mới chết trong tay cậu ta là chưa đủ vậy.
Sau gáy của Khan lạnh toát, bản năng sinh tồn của hắn đang báo động đỏ.
"Ừ thì... Ta nghĩ cậu cần việc để làm... Dù sao thì chẳng thể lấy được tin tức gì của mẹ cậu ở Leonard rồi, chắc cậu phải có kế hoạch khác chứ. Chẳng lẽ lại đi theo ta à?"
Khan chỉ hỏi chơi thế thôi, ai dè Saul trả lời thật.
"Phải, không được sao?" Cậu ta hằm hè hỏi.
Nếu trả lời không thì Ibrahim có bảo toàn mạng sống cho hắn được không nhỉ? Thôi, tốt nhất là đừng có gây sự với nhân vật chính thì hơn.
"Được chứ, ta rất vui vì có cậu ở đây mà." Khan lập tức treo trên môi một nụ cười hoàn hảo như chào mừng sự xuất hiện của Saul gia nhập vào đoàn của mình.
Cơ mặt căng ra của Saul cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Ibrahim thì đang cười khúc khích trước màn kịch khôi hài trước mặt mình.
"Vậy còn..." Khan lập lờ hỏi Kelcey.
"Ngài đi đâu thì tôi đi đó." Kelcey thở dài. "Khổ cho cái thân tôi."
Tại sao lại là mình? Khan khó hiểu. Không phải là nhân vật chính đi đâu anh ta mới đi đó sao?
Không lẽ là nó đã làm gì sao? Biết hắn sẽ không chủ động kéo Kelcey về bên mình nên nó đã đụng chạm gì đó, khiến Kelcey thành ra thế này?
Sao cũng được. Khan bắt đầu thấy phiền về đội hình của mình.
Không ổn chút nào cả.
* *
Trong khi đó, Kane đang đứng khom mình trong một cung điện như được xây từ pha lê. Mọi thứ đều lấp lánh và trong suốt như gương. Xung quanh trống rỗng chẳng có nội thất gì nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc ghế ngai lưng cao đầy xa hoa và nổi bật, trên đỉnh ngai có dấu hiệu của mặt trăng khuyết và nửa mặt trời, chúng đều đen kịt, mang tới cảm giác nặng nề khi nhìn vào.
Chẳng có ai ngồi trên ngai, nhưng Kane vẫn thành kính khom người như thể có ai đó hiện diện.
Rồi bỗng dưng, có một giọng nói cất lên, vang vọng trong không gian.
"Xem ra ngươi đã giải quyết xong chuyện của mình rồi."
"Đều là nhờ ơn của ngài." Kane cung kính nói, dáng vẻ không hề có điệu bộ cợt nhả như lúc nói chuyện với Khan.
"Số lượng linh hồn ngươi thu thập cũng đã ổn rồi. Tạm thời dừng hành động đi, kẻo bên điện thờ nghi ngờ sang đây. Ngươi xử lý chuyện ở bên thành Jarrod thế nào?"
"Dạ, điện thờ có điều tra thế nào cũng chỉ thấy Thành chủ Jarrod vì không muốn tuân theo tự nhiên nên mới ngu ngốc làm ra những chuyện ngu ngốc tự hại mình thôi. Sẽ không suy ra đường nào được đâu." Nói rồi Kane chợt nhớ đến một người. "Nhưng mà..."
"Thế nào?"
"Có một người khiến tôi thấy rất thú vị... Cho nên tôi đã khai ra chỗ ẩn giấu Linh Hồn Sơ Khai. Mong rằng ngài tha thứ."
"Thú vị à? Không sao, Kahan là một con rắn lười biếng và cứng đầu. Ta còn chẳng thu phục được nó thì còn trông đợi gì vào một tên thú vị. Nhưng để ngươi khen ngợi thì cũng là chuyện đáng để tâm nhỉ."
"Vâng ạ. Thật lạ khi hắn biết tôi là Sứ Thần mà vẻ mặt vẫn như không. Không lòng tham. Không vọng tưởng. Không gì cả." Kane vẫn nhớ mãi đôi mắt xem mình chẳng khác gì hạt bụi. Đúng là một kẻ thú vị.
"Ồ, hắn tên gì?"
Kane giật mình. Được ngài hỏi tên đó là một vinh dự. Tuy rằng vinh dự này không phải của mình. Kane ngoan ngoãn nói ra tên của hắn ta.
"Khan Evangeline."
"Hừm..."
Kane im lặng chờ đợi.
"Hắn có một đứa em trai là Saul Evangeline. Cho người theo dõi tên đó đi."
Kane ngạc nhiên, không ngờ ngài ấy sẽ để tâm đến đứa em trai. Nhưng Kane không tỏ ý thắc mắc, cô cung kính tuân lệnh rồi lui xuống làm theo lệnh của ngài.
Trong cung điện trống không, bỗng dưng trên ngài hiện ra một bóng người mơ hồ, cả người choàng áo chùng kín mít, mặt mũi cũng chẳng thấy rõ. Người đó nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mơ hồ vang vọng.
"Saul Evangeline... Ta không thấy được tương lai của kẻ này. Lạ thật..."
*
Phần sau là tiến vào lãnh địa của Ác ma rồi, mà trước đó là đi thu phục con rắn Kahan cho Người Bí Ẩn giật mình cái đã.
Phần của Thú nhân có thể nói là tạm kết thúc, vì về sau cũng sẽ có móc nối một vài vấn đề ở phần này (nếu tui còn nhớ... trời ơi).
-
Tại sao Kelcey đi theo Khan? Guendolen trở về lãnh địa Ác ma sẽ như thế nào? Liệu trí nhớ của gã có trở về? Khan sẽ thu phục được Rắn Vua Kahan thế nào? Mọi người hãy trông chờ vào phần sau nhé!!!
Khi cả bọn đang phân vân có nên quay về thành Jarrod không trong khi tình trạng của nơi đó chẳng có vẻ ổn chút nào, thì khối linh hồn dày đặc phủ trùm cả thành bỗng dưng bị hút về một nơi rồi biến mất.
Eulalia hít sâu một hơi, trông cô ta hoảng loạn chạy về phía Eugenia. Có vẻ như cô ta muốn bỏ chạy cùng em gái song sinh của mình nhưng đã muộn.
"Thành thật đa tạ ngài, Bá tước Evangeline vùng Berkley."
Tiếng nói bất ngờ vang lên làm Eulalia giật bắn mình, cô ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến người tới và vừa lên tiếng là ai mà cứ thế quỳ sụp xuống đất. Kế bên là cái xác của em gái mình, trông bộ dạng này của cô ta khó có thể gọi là tốt được.
Trái ngược với bộ dạng khúm núm của Eulalia, Khan và đồng bọn của mình đều nhất loạt ngẩng đầu nhìn người đang lơ lửng trên không trung vừa xuất hiện.
Là Reagan.
Khan thở dài một hơi, ngay từ đầu mình đã biết đây là một cái bẫy nhưng vẫn xông vào. Là vì hắn nghĩ Reagan chỉ là hạng nhãi nhép muốn sở hữu vị trí Thành chủ thôi chứ. Hóa ra là với cương vị hiện tại mình đang sở hữu thì vị trí Thành chủ với ông ta chẳng là gì.
"Ấy chà, ta quên mất trở lại hình dáng ban đầu. Xin lỗi nhé, đóng kịch mãi nên giờ bị có chút quen thuộc với thân phận này."
Là Reagan nhưng giọng nói xa lạ, chính xác thì đó chính là âm giọng của nữ giới đặc trưng.
Một vòng xoáy nổi lên xung quanh Reagan, ngay lập tức Reagan biến thành một người khác. Tương đương với âm giọng mềm mại của mình, hình dạng của Reagan bây giờ là một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp. Đường nét trên gương mặt thanh thoát, có vẻ non nớt nhưng lại sở hữu đôi mắt sắc bén và thâm trầm, như thể đang nhìn vào xoáy đen sâu hun hút, bất cẩn một chút thể sẽ bị nó nuốt chửng.
Quần áo trên người cô ta là tổng hợp những dải vải trắng bản to quấn quanh cơ thể không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, lộ ra những mảng da thịt như hai bên hông, bắp đùi, phần cánh tay trên và gần nửa bộ ngực đẫy đà như muốn nhảy xổ ra ngoài, kéo theo những đuôi vải thừa phất phơ dưới làn gió nhẹ mang lại cảm giác mỏng manh và điêu linh.
Đúng là có khí chất Sứ Thần hẳn, nhưng mà Khan không cảm thụ được nét đặc biệt hay tuyệt vời gì của bộ trang phục này. Hắn cứ có cảm giác đứng trước mặt mình là cái xác ướp Ai Cập không hơn.
Nhưng mà thế quái nào nhân vật chính cứ đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn vậy? Cái ánh mắt trông chừng mấy tên sát gái chuẩn bị làm chuyện càn quấy ấy.
Đã bảo là hắn không còn như trước nữa rồi mà!
"Chậc." Molly tặc lưỡi một tiếng đầy ghét bỏ.
Reagan, à không, hẳn phải gọi là Kane mới đúng. Cô ta đưa tay che miệng cười khúc khích rồi vuốt lọn tóc vàng kim tựa mặt trời lòa xòa trước ngực.
"Ngươi đã giúp ta diệt trừ một tên gai mắt rồi nhỉ? Eulalia cứ chậm chân mãi làm ta phiền lòng nên mới đành nhờ tới kẻ ngoại tộc như ngươi, cứ tưởng ngươi sẽ thất bại nhưng xem ra hành động cũng không tồi đâu."
Đúng như lời Eulalia nói, cô ta trông chẳng giống tộc Thú nhân gì cả. Trông cứ như một người bình thường. Không có bất kì dấu vết đặc trưng nào cho thấy cô ta thuộc tộc Sư tử. Nhưng mà Khan có thể khẳng định, cô ta nhất định là Kane.
"Sứ Thần..." Eulalia bàng hoàng nhìn Kane. Không ngờ cô ta đội lốt Reagan trong suốt thời gian qua.
Và rồi cô ta nhớ lại khoảng thời gian mình liên tục gạ tình Reagan mà không hề hay biết đằng sau bộ mặt già nua đó là Sứ Thần. Bụng dạ Eulalia chẳng mấy chốc thấy nôn nao cả lên.
"Cô đã giết sạch Thú nhân ở thành Jarrod rồi sao?" Khan nhìn bầu trời đen rợn ngợp trên khu vực thành Jarrod. Diện tích của thành không lớn như thủ đô nhưng cũng tạm ổn. Để giết sạch cư dân ở đó... Cô ta đã dùng cách gì?
"Ơ, lạ vậy? Trông ngươi không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy ông già biến thành một mỹ nữ à?" Kane không trả lời câu hỏi của Khan mà còn đặt ra một nghi vấn khác, cô ả áp tay lên má, nghiêng đầu sang bên làm bộ dáng dễ thương.
"Mỹ nữ cái khỉ gì, có chút nhan sắc thôi mà? Còn chẳng xinh đẹp bằng cậu chủ nhỏ của bọn ta." Molly lập tức lên tiếng, giọng khinh khỉnh nói kháy.
"Này!" Saul không thể làm mặt lạnh nổi nữa khi nhan sắc của mình liên tục gắn liền với tính từ miêu tả dành cho phái nữ. Xinh đẹp là cái quỷ tha ma bắt gì chứ? Saul chưa từng bị khen như thế bao giờ, dù là ở kiếp trước.
Tất cả đều tại anh ta, Khan!!!
Sau lưng Khan như có kiến bò, tình hình chợt biến căng khiến hắn không dám quay đầu lại dù chỉ một chút.
Lời chê bai cạnh khóe của Molly khiến Kane để ý, cô ta tỏ ra kinh ngạc một cách phô trương giả tạo, rồi lại gật gù hùa theo. Chẳng có chút nào là giận dỗi khi nhan sắc mĩ miều của mình bị phủ nhận.
"Ban đầu ta nghĩ không nên diệt sạch sẽ làm gì. Ta cũng phải để lại vài sinh mạng duy trì nòi giống tộc Thú nhân chứ? Một hai cặp đôi gì đó. Mà sau đó ta lại nghĩ trên thế gian này đâu chỉ có thành Jarrod mới có tộc Sư tử đâu? Nên ta kêu chúng giết luôn rồi."
Lúc này Kane mới trả lời nghi vấn của Khan, hắn nghe mà nhíu mày lại. Không phải vì cách trả lời quá mức hưng phấn điên rồ của cô ta. Mà là ở câu Nên ta kêu chúng giết luôn rồi kia.
"Đám Thú nhân biến dị kia nghe lời cô à?"
"Ôi, ngươi gọi lũ tạp chủng đó là biến dị sao? Nghe cũng hay ho đó. Hừm, tất nhiên là bọn chúng phải nghe lời ta rồi. Sao nào? Thắc mắc làm thế nào mà chúng nghe lời ta à? Muốn học lỏm tuyệt chiêu của ta hử?"
Cô ta ồn ào thật. Khan thấy nhức cả đầu với cái miệng líu lo không ngừng kia.
Khan liếc mắt nhìn đến thân hình rũ rượi của Leonard đang quỳ trên đất. Kẻ nghênh ngang đứng trên cao giờ đây nhận lấy kết cục thảm hại đến không ngờ.
"Sứ Thần có giữ lời hứa không?"
Khan nhắc lại lời hứa mà khi Kane còn đội lốt Reagan đã hứa với mình nếu như giết được Leonard. Tuy lần này chỉ là tình cờ chứ hắn không có chủ ý sẽ giết hắn ta thật.
"Hừm, ngươi thật sự rất kỳ lạ." Kane lắc đầu cảm thán.
Khi mà Khan tưởng chừng cô ta sẽ nuốt lời thì cô ta nói:
"Linh Hồn Sơ Khai nằm ở bên dưới Đồi Lặng Thinh."
Bên dưới? Khan nhướng mày trước từ khoá này.
"Ta chỉ có thể cho ngươi biết được tới đó thôi, còn lại là tuỳ vào chính ngươi rồi." Kane mỉm cười đầy thâm ý. Chắc chắn là ở Đồi Lặng Thinh có vấn đề nhưng cô ả không nói ra, càng không gợi ý gì hơn.
Nói xong rồi, những dải vải trắng gắn liền với trang phục của Kane bỗng cuộn lên, quấn quanh người cô ta như xác ướp cho đến khi chẳng còn lại gì ở đó. Cô ả biến mất cùng một lời chúc.
"Bảo trọng nhé, những đứa con đáng thương."
Khan còn chưa kịp cắt nghĩa bảo trọng ở đây là có ý gì thì từ phía bên trong cánh rừng nghe vài tiếng sột soạt lớn.
"Cẩn thận!"
Lần này, từ cẩn thận được sử dụng đúng như ý nghĩa của nó, không còn hàm ý sâu xa nào khác.
Từ trong cành rừng nhảy xổ ra vài Thú nhân, gần mười tên; nhưng xét theo tình trạng của chúng dựa trên ngoại hình chẳng khác gì xác chết, với những thớ cơ bắp cuồn cuộn to hơn hai cái đầu của Khan gộp lại, gân xanh nổi giần giật, hai mắt đỏ ké chỉ còn những cái nhìn rồ dại không lý tính, trên miệng mọc dài răng nanh rơi rớt từng dòng nước dãi không kiểm soát. Khan nhìn mà thấy rùng mình, chợt nhớ tới con chó dại mình từng thấy ở kiếp trước.
"Nhóc, mau đưa cậu chủ đi!" Ibrahim nói với Lai, sau đó ông tiến lên cùng với Saul giải quyết bọn Thú nhân đang chạy về phía bên này.
Kelcey ở lại cầm tên bắn ra vài phát, tên bắn trúng một kẻ. Nhưng rõ ràng là Thú nhân biến dị đó chẳng hề thấy đau, nó còn gầm gào lên vài tiếng chẳng khác gì dã thú chưa tiến hoá. Mặc kệt vết thương trên người mà xông xáo tiến lên không cần biết sống chết.
Dường như Molly cũng định ở lại nhưng Khan đã kêu Guendolen đưa Molly theo cho bằng được. Số vũ khí của Molly hẳn đã hao hụt khi chiến đấu với Eulalia, nếu cô ấy ở lại thì chỉ có thiệt, thậm chí còn kéo chân nhóm Ibrahim. Cũng may là Molly nhận thức được điều đó nên cô không cằn nhằn gì mà đi theo Guendolen. Chỉ có khuôn mặt nhăn nhíu là cho thấy vẻ bất mãn của cô.
"Đừng để bị thương." Khan dặn bọn họ một câu nhẹ tênh rồi leo lên lưng sói do Lai hoá thành.
Lai phóng vụt đi, lúc đó tiếng thét của Eulalia vang lên cao vút. Ngoái đầu lại nhìn, Khan thấy cô ta ôm lấy Eugenia, mắt nhìn một tên Thú nhân biến dị xông về phía mình.
"Oak na uth!!!"
Rõ ràng là Thần Ngữ, nhưng chẳng có thanh âm nào phát ra từ khuôn miệng của cô ta, cũng chẳng có sức mạnh gì cả. Tên Thú nhân đó vẫn ngang nhiên tiến tới, móng vuốt to lớn giơ cao rồi hạ xuống, xoẹt! Thủ cấp của Eulalia đứt lìa khỏi cổ, lăn lóc dưới đất rồi dừng lại, hai mắt vẫn còn trừng trừng nhìn xác của mình đang ôm chặt đứa em gái song sinh thân thương.
Vài con Thú nhân nữa tiến lên, giẫm nát đầu Eulalia cùng hai cái xác của đôi chị em song sinh. Ngay cả Leonard cũng bị giẫm nát dưới chân chúng.
Sau đó là tiếng gào rú hoang dã của chúng, âm thanh của đường kiếm vút trong không khí, tiếng gió và mùi máu đậm đà dần dà bao trùm không khí.
Khan quay đầu lại, giục Lai chạy nhanh hơn tới chỗ Elijah.
Mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc, nhưng chẳng có người chiến thắng.
* * *
"Này, cố thành chủ Tresha gì đó có vấn đề gì à?" Molly hỏi ngay khi bọn họ đến nơi.
Chỉ còn vài dặm nữa là bọn họ sẽ tiến vào Đồi Lặng Thinh, Elijah đã ở một chỗ cách bọn họ không quá xa để tiến hành nghi thức khai trận. Nhưng để mở ma pháp trận mà không cần bước vẽ trận, Elijah cần phải có thật nhiều ma lực. So với khả năng hiện tại của cậu là không thể, nên Molly cùng với Ibrahim đã phải cho Elijah dùng thật nhiều ma dược tăng ma lực cùng với ma thạch củng cố ma lực cho cậu.
Song, vậy cũng là quá khó cho với dân không được đào tạo chuyên sâu từ nhỏ như Elijah. Cậu có thể làm được như thế chứng tỏ thiên phú có một không hai cực kì đáng nể.
Bấy giờ, Elijah đang mất sức và bất tỉnh nhân sự. Cậu được chăm sóc bởi đoàn hộ tống mà bọn họ đã cứu ra. Nhìn mặt mày Elijah tái mét không còn chút máu nào, Khan lần nữa thấy tội lỗi vì mình đã quên mất chuyện các pháp sư chuyên về ma pháp trận luôn cần có một cây trượng ma thuật.
Molly kêu hắn thêm vài tiếng, Khan mới sực tỉnh và nhớ ra mình chưa trả lời câu hỏi của cô.
"Người đã chết rồi nên không có gì chứng thực được cả."
"Thì cứ nói cho tôi biết phán đoán của ngài đi. Tôi tò mò muốn chết nè."
Chuyện này cũng không có gì để giấu giếm nên Khan cũng không dị nghị gì mà nói cho Molly nghe suy nghĩ của mình.
"Nếu như Tresha thật sự là một người tuyệt vời như thế thì tại sao Lion lại luôn muốn hạ bệ Tresha? Cứ xem như là ham muốn chức vị Thành chủ đi, thì với danh tiếng được tôn vinh như Tresha thì bà ta chẳng lẽ lại không giúp mình con mình lên ngồi vào vị trí Thành chủ sao? Nên ta nghĩ vấn đề ở đây là nội bộ gia đình của chúng có gì uẩn khúc."
"Uẩn khúc gì chứ?" Molly thắc mắc.
"Không biết." Khan thản nhiên nói, mặc kệ cái trừng mắt của Molly. "Chắc chắn có liên quan đến chuyện Kane không tiến hoá được và bị đuổi về nơi hoang dã, hoặc là Leonard cũng thế? Lion chắc chắn ghê sợ bà ta nên muốn chiếm lấy quyền hành, nhưng cuối cùng thì cũng phải nhận lấy kết cục thảm hại."
"Không lẽ..." Molly có một suy đoán. "Có dính líu gì tới ma thuật hắc ám...? Tuy là Thú nhân kháng ma thuật, nhưng về thể chất thì cũng không đến mức bài xích. Chỉ khó mà tương thích ma thuật với thể chất đặc biệt của Thú nhân mà thôi. Nếu như Thú nhân có thể sử dụng ma thuật nữa thì thế nào?"
Cô ta tiếp tục nói, "Giả thiết Kane mới là Đứa con của Thần linh thì sao? Tresha muốn lợi dụng nó để biến điều không thể thành có thể? À không... Vậy thì tại sao Eulalia có thể trở thành Đứa con của Thần linh được? Một chủng tộc không thể có đến hai Đứa con." Nói xong, Molly tự gõ đầu kêu ngu ngốc vì suy đoán của mình.
Xem ra Molly không nghi ngờ gì nữa chuyện mình có thể sử dụng Thần Ngữ. Cũng đúng, có ai ngờ được Eulalia dùng thuốc khống chế hắn khiến hắn đọc Thần Ngữ mà không ngờ rằng hắn cũng có thể sử dụng? Khan thấy đây cũng là chuyện tốt. Chuyện mình biết dùng Thần Ngữ ít người biết càng tốt.
"Cô ta đã trở thành Sứ Thần đó thôi, và ban cho Eulalia sức mạnh của Đứa con mà thần linh yêu thương." Khan nhớ lại cảnh Eulalia đọc Thần Ngữ không thành tiếng. Sức mạnh biến mất như chưa từng tồn tại. Kane rõ ràng đã lấy nó đi khỏi con tốt thí của mình đặt ra.
"Làm thế quái nào mà cô ta trở thành Sứ Thần được chứ?" Molly cảm thấy đầu mình như bị nhào nặn thành bột.
"Tất nhiên không thể tự bản thân cô ta có thể làm được điều đó."
"Ý ngài là sao? Còn kẻ khác chen chân vào à?"
"Ừ. Vì thế Kane mới báo thù được, không phải sao? Xem cơn giận của cô ta nhiều đến cỡ nào kìa, hại cả nhà mình còn chưa đủ mà còn phải diệt cả thành Jarrod." Khan không nói hết.
Chỉ mong kẻ chen chân nào đó không phải là trùm cuối.
"Là kẻ quái nào mà có thể biến cô ta trở thành Sứ Thần và cho cô ta sức mạnh có thể dễ dàng ban phát sức mạnh của Đứa con... Ôi trời, ngài đừng bảo với tôi là..."
Khan nhún vai, "Biết đâu chừng, Thần linh là kẻ đứng sau màn."
Khan không quan tâm lời mình vừa thốt ra có báng bổ thế nào. Nhưng thế giới này có anh hùng thì chắc chắn sẽ có phản diện. Và có ai nói rằng kẻ phản diện trùm cuối không thể là Thần linh đâu?
Hắn còn nhớ mang máng An từng tiết lộ cho hắn là cuối cùng nhân vật chính sẽ đối đầu với Thần linh kia kìa. Tuy là hắn không biết đó là vị thần nào.
"Ha..." Molly bỗng dưng hít sâu một hơi, rồi thốt ra một câu cứ như tiếng thở dài. "Ngài... điên thật đó."
Khan bị chửi điên nhưng chẳng tỏ thái độ gì.
Nhưng Lai ngoan ngoãn ngồi cạnh chân Khan thì dựng người dậy, lập tức hoá thành hình người nhe răng với Molly.
"Đừng có vô lễ với chủ nhân!"
"Ờ." Molly nhạt nhẽo đáp rồi lắc đầu bỏ đi về phía Elijah đang nghỉ ngơi.
Lúc đó, nhóm Ibrahim cũng quay lại. Trên người bọn họ không chỗ nào là không dính máu. Nhưng khi nhìn bọn họ lành lặn trở về và máu trên người họ là máu của kẻ khác, Khan mới thở phào yên tâm.
Nhưng hắn vẫn cứ hỏi, "Không bị thương chứ?"
"Chỉ là một đám mèo con thôi." Ibrahim cười đáp.
"Lo xa thế." Kelcey ngáp dài đáp, cây cung đeo trên lưng anh ta cũng vấy đầy máu.
Saul không nói gì mà chỉ gật đầu.
Thấy không còn vấn đề gì, Khan nhìn lên bầu trời quang như thể chẳng có cuộc chiến nào xảy ra. Hắn chẳng biết những linh hồn đã chết của thành Jarrod cuối cùng sẽ đi đâu, nhưng rơi vào tay Kane chắc chắn chẳng có kết cục tốt gì. Song hắn cũng không thể làm gì hơn, hắn không phải thiên sứ càng chẳng phải thánh nhân.
"Vậy giờ hai người sẽ đi đâu?" Khan quay ra hỏi Saul. Hai người là ám chỉ cả Kelcey.
Chuyện ở đây đã kết thúc, tất nhiên bọn họ phải tách ra rồi.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Saul nhíu mày, trên mặt của cậu vẫn còn dính máu nên vẻ mặt sa sầm này của nhân vật chính trông cực kì khủng bố, cứ như rằng số sinh mạng xấu số vừa mới chết trong tay cậu ta là chưa đủ vậy.
Sau gáy của Khan lạnh toát, bản năng sinh tồn của hắn đang báo động đỏ.
"Ừ thì... Ta nghĩ cậu cần việc để làm... Dù sao thì chẳng thể lấy được tin tức gì của mẹ cậu ở Leonard rồi, chắc cậu phải có kế hoạch khác chứ. Chẳng lẽ lại đi theo ta à?"
Khan chỉ hỏi chơi thế thôi, ai dè Saul trả lời thật.
"Phải, không được sao?" Cậu ta hằm hè hỏi.
Nếu trả lời không thì Ibrahim có bảo toàn mạng sống cho hắn được không nhỉ? Thôi, tốt nhất là đừng có gây sự với nhân vật chính thì hơn.
"Được chứ, ta rất vui vì có cậu ở đây mà." Khan lập tức treo trên môi một nụ cười hoàn hảo như chào mừng sự xuất hiện của Saul gia nhập vào đoàn của mình.
Cơ mặt căng ra của Saul cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Ibrahim thì đang cười khúc khích trước màn kịch khôi hài trước mặt mình.
"Vậy còn..." Khan lập lờ hỏi Kelcey.
"Ngài đi đâu thì tôi đi đó." Kelcey thở dài. "Khổ cho cái thân tôi."
Tại sao lại là mình? Khan khó hiểu. Không phải là nhân vật chính đi đâu anh ta mới đi đó sao?
Không lẽ là nó đã làm gì sao? Biết hắn sẽ không chủ động kéo Kelcey về bên mình nên nó đã đụng chạm gì đó, khiến Kelcey thành ra thế này?
Sao cũng được. Khan bắt đầu thấy phiền về đội hình của mình.
Không ổn chút nào cả.
* *
Trong khi đó, Kane đang đứng khom mình trong một cung điện như được xây từ pha lê. Mọi thứ đều lấp lánh và trong suốt như gương. Xung quanh trống rỗng chẳng có nội thất gì nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc ghế ngai lưng cao đầy xa hoa và nổi bật, trên đỉnh ngai có dấu hiệu của mặt trăng khuyết và nửa mặt trời, chúng đều đen kịt, mang tới cảm giác nặng nề khi nhìn vào.
Chẳng có ai ngồi trên ngai, nhưng Kane vẫn thành kính khom người như thể có ai đó hiện diện.
Rồi bỗng dưng, có một giọng nói cất lên, vang vọng trong không gian.
"Xem ra ngươi đã giải quyết xong chuyện của mình rồi."
"Đều là nhờ ơn của ngài." Kane cung kính nói, dáng vẻ không hề có điệu bộ cợt nhả như lúc nói chuyện với Khan.
"Số lượng linh hồn ngươi thu thập cũng đã ổn rồi. Tạm thời dừng hành động đi, kẻo bên điện thờ nghi ngờ sang đây. Ngươi xử lý chuyện ở bên thành Jarrod thế nào?"
"Dạ, điện thờ có điều tra thế nào cũng chỉ thấy Thành chủ Jarrod vì không muốn tuân theo tự nhiên nên mới ngu ngốc làm ra những chuyện ngu ngốc tự hại mình thôi. Sẽ không suy ra đường nào được đâu." Nói rồi Kane chợt nhớ đến một người. "Nhưng mà..."
"Thế nào?"
"Có một người khiến tôi thấy rất thú vị... Cho nên tôi đã khai ra chỗ ẩn giấu Linh Hồn Sơ Khai. Mong rằng ngài tha thứ."
"Thú vị à? Không sao, Kahan là một con rắn lười biếng và cứng đầu. Ta còn chẳng thu phục được nó thì còn trông đợi gì vào một tên thú vị. Nhưng để ngươi khen ngợi thì cũng là chuyện đáng để tâm nhỉ."
"Vâng ạ. Thật lạ khi hắn biết tôi là Sứ Thần mà vẻ mặt vẫn như không. Không lòng tham. Không vọng tưởng. Không gì cả." Kane vẫn nhớ mãi đôi mắt xem mình chẳng khác gì hạt bụi. Đúng là một kẻ thú vị.
"Ồ, hắn tên gì?"
Kane giật mình. Được ngài hỏi tên đó là một vinh dự. Tuy rằng vinh dự này không phải của mình. Kane ngoan ngoãn nói ra tên của hắn ta.
"Khan Evangeline."
"Hừm..."
Kane im lặng chờ đợi.
"Hắn có một đứa em trai là Saul Evangeline. Cho người theo dõi tên đó đi."
Kane ngạc nhiên, không ngờ ngài ấy sẽ để tâm đến đứa em trai. Nhưng Kane không tỏ ý thắc mắc, cô cung kính tuân lệnh rồi lui xuống làm theo lệnh của ngài.
Trong cung điện trống không, bỗng dưng trên ngài hiện ra một bóng người mơ hồ, cả người choàng áo chùng kín mít, mặt mũi cũng chẳng thấy rõ. Người đó nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mơ hồ vang vọng.
"Saul Evangeline... Ta không thấy được tương lai của kẻ này. Lạ thật..."
*
Phần sau là tiến vào lãnh địa của Ác ma rồi, mà trước đó là đi thu phục con rắn Kahan cho Người Bí Ẩn giật mình cái đã.
Phần của Thú nhân có thể nói là tạm kết thúc, vì về sau cũng sẽ có móc nối một vài vấn đề ở phần này (nếu tui còn nhớ... trời ơi).
-
Tại sao Kelcey đi theo Khan? Guendolen trở về lãnh địa Ác ma sẽ như thế nào? Liệu trí nhớ của gã có trở về? Khan sẽ thu phục được Rắn Vua Kahan thế nào? Mọi người hãy trông chờ vào phần sau nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.