Chương 53: C53: Aloin Thành Thật Với Anh Trai
Tiên Sắc Xám
06/01/2023
Khan vừa trở về phòng là cặp song sinh lập tức chạy ùa tới bám vào chân Khan. Kelcey cũng bất ngờ khi nhìn thấy hai cục nhỏ xinh xinh này xuất hiện, thậm chí còn tỏ ra rất bám người.
Kelcey tò mò hỏi, "Ngài có con từ khi nào vậy?"
Không có chút nghi ngờ nào về sự khẳng định mối quan hệ máu mủ của Khan và cặp sinh đôi. Cứ như rằng ai nhìn vào cũng biết họ là cha con ruột thịt với nhau, không sai vào đâu được.
Khan cúi đầu nhìn cặp song sinh bám chân mình, cả hai đứa đều rất dễ thương, ngoại hình có tiềm năng rất cao vào tương lai, nhưng chắc chắn Khan không thấy tụi nó có điểm nào giống mình ngoài hai màu trắng đen trên tóc.
Nhưng mà... trước khi hắn có màu tóc khác biệt này, thì mọi người cũng đều nhìn thấy bộ dạng cũ của hắn cơ mà?
"Hai đứa không ngủ à?" Trời cũng tối rồi, con nít thì thường rất ngủ nhiều. Khan cứ tưởng cặp sinh đôi sẽ say giấc trên giường, không ngờ lại chờ mình về rồi vui mừng chạy ra đón.
"Ngủ với cha!" Bé lớn với bé nhỏ đều đồng thanh to rõ. Mắt chúng to tròn như bi đang hướng về Khan cái nhìn van nài đáng thương. Ai nhìn vào cũng sẽ đổ gục ngay lập tức. Thế mà, Khan lại từ chối trước dáng vẻ đáng yêu vô địch này của cặp song sinh.
"Không có chuyện đó đâu. Hai đứa mau lên giường ngủ đi, ta sẽ nằm ở trường kỷ." Khan từ chối khiến cặp sinh đôi thất vọng ra mặt.
Khan có thể lờ đi bất cứ dáng vẻ tủi thân và đáng thương của bất cứ ai, nhưng với con nít thì sức kháng cự của hắn hơi thấp một chút. Song, hắn kiểm soát biểu cảm của mình rất tốt để không ai dễ dàng đọc vị được.
Tuy rằng cặp song sinh cảm thấy rất buồn, nét mặt ỉu xìu và hiện lên vẻ não nề. Chúng ngẩng đầu nhìn Khan chăm chăm gửi tới lời cầu xin vô thanh, nhưng Khan vẫn lạnh nhạt đi tới trường kỷ ngồi xuống, có vẻ như sẽ nói chuyện với Kelcey và thực sự không để tâm đến chúng nữa.
Cặp song sinh nhìn nhau, hai đứa tay nắm tay dắt nhau lên giường nằm. Mặt mày vẫn buồn thiu. Cả hai đứa đều nghĩ, nếu mình ngoan ngoãn hơn thì biết đầu cha sẽ thương mình.
Và rồi, cha sẽ đặt tên cho mình.
*
"Ngài lạnh lùng ghê luôn, đối xử với con trai mình như vậy luôn đó hả?"
Kelcey liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ nhanh chóng đánh giấc trên chiếc giường lớn, sau khi lắng nghe nhịp thở ổn định của hai đứa. Kelcey mới ngồi xuống ghế bọc đệm nhung đặt đối diện trường kỷ.
"Thế, cậu chủ tuyệt vời của chúng ta muốn nói chuyện gì đây nào?"
Khan không nghĩ điều mình sắp nói ra đây sẽ xứng đáng với cách gọi tuyệt vời của Kelcey đâu.
"Nếu như anh đã gọi ta là cậu chủ, thì anh cũng nên làm tròn bổn phận của kẻ dưới, phải không?" Khan vắt chéo hai chân, tay đặt lên đùi và giọng cất lên đều đều không nhấp nhô gợn cảm xúc nào quá đà. "Ví dụ như, là thành thật chẳng hạn?"
Thành thật về bản thân mình.
Thành thật về tất cả càng tốt.
Bây giờ, trông biểu cảm trên khuôn mặt bình thường của Kelcey B thật khó đoán. Vậy mà anh ta chẳng nói gì cả, mím chặt môi và im lặng. Hoặc là anh ta đang tìm lời để nói? Nếu như giới thiệu về bản thân mình thì đó là sự đơn giản, nó chỉ khó khăn với những người có thân phận không tầm thường.
Khan đoán ra được phần nào sự không tầm thường của Kelcey B rồi, nhưng thân phận của anh ta là gì thì hắn xin phép giơ hai tay đầu hàng.
"Aloin. Tôi tên là Aloin, họ thì... để sau đi."
Aloin thở hắt ra một hơi, "Là ngài ấy đã nói cho cậu biết à."
Ngài ấy? Là chỉ nó! Khan bắt được từ khóa quan trọng, dù trong lòng háo hức và tò mò muốn nghe thêm tin tức về nó, nhưng Khan vẫn bày ra thái độ mặc nhiên, bình tĩnh đáp lại Aloin cái gật đầu.
Mà đã vậy, hắn không tiện hỏi thành lời về thân phận của Aloin lắm. Bức bối thật.
Aloin làm vẻ mặt trịnh trọng. "Vậy thì mong cậu chủ giúp đỡ cho kẻ hèn này. Tôi sẽ không trung thành với cậu, nhưng kể từ bây giờ tôi sẽ tận tâm hỗ trợ cậu cho đến ngày đó."
Khan lại nắm được một từ khóa mới. Ngày đó? Ngày đó là ngày gì? Ngày đó có liên quan tới hắn không? Nếu có, vai trò của hắn sẽ là gì? Trong đầu Khan rối tinh rối mù, chẳng lần ra được đáp án nào thỏa đáng.
Nhưng đã không thể hỏi kỹ, thì hắn nên tìm kiếm thông tin ở các chi tiết khác nhỉ? Biết đâu sẽ móc nối được gì đó.
"Sao anh trở thành bạn đồng hành với Saul?"
Đây là điều Khan thắc mắc từ lâu mà chưa có cơ hội hỏi han nhân vật chính để biết nội tình. Nếu ứng theo cốt truyện thì đáng lẽ ra Saul chỉ độc hành sau khi giải cứu đoàn lính đánh thuê đã khiến cậu ta có cảm giác mắc nợ từ kiếp trước. Có thể do cốt truyện vỡ nên tình tiết có thay đổi, và hắn thì tò mò sự thay đổi đó là nguyên nhân gì.
"Sao là sao chứ?" Aloin cười nhăn nhở hỏi ngược lại Khan. Có vẻ như anh ta không có ý định sẽ trả lời nghiêm túc.
"Saul lại chấp nhận cho cậu đi theo bên mình." Khan xoa cằm. "Đó mới là điều ta băn khoăn đấy." Hắn vẫn nhớ những gương mặt trong đoàn lính đánh thuê đó. Và Kelcey hay Aloin không phải một trong số họ.
Tức là, Kelcey là một người lạ. Hoặc là người quen của Saul ở kiếp trước. Khả năng của vế sau hơi thấp.
"Lợi dụng lẫn nhau thôi. Tôi cũng không định tiếp cận cậu ta đâu, nhưng aura của cậu ta rất ấn tượng." Aloin trả lời một cách thờ ơ. "Dù rằng Kelcey có vẻ muốn kết bạn với cậu ta lắm, nhưng cơ chế phòng ngự tâm lý của cậu ta quá mạnh. Chẳng chịu chấp nhận sự tiếp cận nào quá mức thân thiết từ cá nhân khác. Chắc hẳn, cậu ta sợ mình sẽ hình thành một mối liên kết trên mức hữu nghị với ai đó." Rồi anh ta nở một nụ cười như biết rõ hết thảy. "Lần đầu gặp, tôi đã thấy ánh mắt căm thù thế gian này của cậu ta, thật sự rất giống một con chó hoang có thể cắn chết bất kỳ ai dám bước qua vạch giới hạn của mình."
Saul chó điên cơ mà. Nói sao thì Aloin nhìn nhận khá đúng về nhân vật chính. Nhưng mà aura ấn tượng sao? Khan lờ mờ đoán ra được lý do, có thể là do hẳn đưa viên đá giải phong ấn cho nhân vật chính sớm nên aura vốn dĩ của nhân vật chính quay lại tỏa sáng rực rỡ như đom đóm giữa trời đêm. Chính vì thế nên Aloin mới tiếp cận Saul.
"Nhưng bây giờ cậu ta đã khác. Tôi cũng bất ngờ về sự thay đổi này đấy."
Hở? Khan đưa mắt nhìn Aloin với vẻ tìm tòi. Hắn không phủ nhận, Aloin lại nói đúng. Nhưng với một người chỉ mới gặp không lâu, và quan hệ của hai bên chẳng hề thân thiết mà Aloin đã nhìn ra rất nhiều mảnh ghép từ con người của Saul thì có thể nói mắt nhìn của Aloin không hề tầm thường. Anh ta rất tinh tường.
"Cũng nhờ cậu chủ cả đấy." Aloin nói thẳng, "Dù sao đây cũng là chuyện tốt. Hợp tác với người bình thường còn hơn bắt tay với chó điên mà."
Ấy chà, cái biệt danh mình luôn thầm gọi này cũng có ngày đặt lên cửa miệng của người khác cơ đấy. Khan khá hài lòng nên hắn mỉm cười đồng ý với Aloin.
"Được rồi, nhưng mà thứ anh muốn ta chưa thể đáp ứng ngay bây giờ được. Anh có chắc là sẽ đợi được chứ?" Khan cố tình đưa ra một thông tin chung chung theo suy đoán của mình. Bỏ vào câu cụm từ thứ anh muốn và đưa ra ám chỉ thời gian mơ hồ. Nhưng không hề phủ định và bác bỏ nguyện vọng (mà hắn chưa biết là gì) của Aloin.
Dựa theo thái độ không trung thành nhưng sẽ hỗ trợ tận tâm và cách xưng hô cung kính với nó, Khan có thể đoán là nó và Aloin đã có giao kèo gì đó. Giống như trường hợp của Ibrahim.
"Tôi hiểu mà. Việc phục sinh lại một chủng tộc đâu phải chuyện đơn giản." Aloin nhắm mắt lại, đặt ba ngón tay phải lên ngực trái, rồi hai ngón tay lên môi, cuối cùng là một ngón tay trỏ điểm lên giữa trán. "Tộc của tôi sẽ chờ được, dù cho có bao lâu đi chăng nữa, chỉ cần có thể quay về với ánh sáng hoàng kim vĩnh hằng."
Aloin vừa kết thúc nghi thức bằng chuỗi động tác nhanh những vẫn đầy thành kính khiến Khan hết sức ngạc nhiên. Đây không phải là nghi thức chào hỏi của Nhân tộc hay là tộc khác. Đây chính là...
"Cũng trễ rồi, cậu chủ cũng nên nghỉ ngơi đi phải không? Tôi cũng phải đổi lại với Kelcey rồi." Aloin đứng dậy vươn vai, hắn nháy mắt với Khan một cái trêu chọc rồi quay người rời khỏi phòng.
Khan vẫn ngồi trên trường kỷ, ngoài mặt tỏ vẻ trầm ngâm nhưng bên trong đã cuộn sóng không biết bao nhiêu lần. Nếu như hắn không nhớ nhầm thì nghi thức chào hỏi đó là của một chủng tộc đã biến mất từ ba trăm năm trước, giờ chỉ còn là cát bụi và lịch sử. Kelcey chắc chắn là con người rồi, vậy không lẽ Aloin là...
"Thiên thần."
Kahan xuất hiện từ sau gáy của Kha, trườn ra trước mặt Khan một khoản, hắn đối mặt với Linh Hồn Sơ Khai của mình, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt đen láy. Từ khi nào mà mày hắn đã nhíu chặt đầy ưu sầu. Nhưng mà, không sầu sao cho được đây? Thiên thần, là Thiên thần đó!
"Chủng tộc này biến mất rồi mà."
"Thú vị quá."
"Kahan chơi nữa!"
"Đây không phải là trò chơi." Kahan thở dài. "Trò chơi kiểu gì mà kêu phục sinh cả một chủng tộc chứ? Ta muốn đầu hàng."
"Chủ nhân ngốc nhát gan!" Kahan chê bai trong khi cả thân cứ uốn éo qua lại.
Khan chẳng quan tâm.
Tuy rằng hắn không nhớ gì nhiều về cốt truyện nhưng mà sự biến mất của một chủng tộc trong tám đại chủng tộc không phải là chuyện bí mật gì. Thậm chí nó còn trở thành điều bí ẩn không thể giải đáp trong lịch sử cơ mà. Ngay cả khi Saul chó điên trong diễn biến cốt truyện mà hắn còn nhớ được cũng chưa mở ra cửa ải phục sinh tộc Thiên thần hay là tiết lộ manh nha nguyên nhân tộc Thiên thần bốc hơi khỏi thế gian.
Nói gì thì nói, nhìn nhận kiểu nào đi chăng nữa thì cửa ải phục sinh một chủng tộc này không hề đơn giản chút nào. Xem cách mà Aloin kiên nhẫn trong chuyện này là biết thừa, hơn nữa chính anh ta cũng thừa nhận nó không hề dễ dàng còn gì.
"Điên cả đầu." Khan chắc lưỡi một cái rồi quyết định quăng những chuyện này ra sau đầu, điều quan trọng trước mắt là mua cho Saul một thanh kiếm ở buổi đấu giá rồi nhanh chóng trở về lãnh địa của mình.
Nghĩ như thế, Khan đuổi Kahan trở về cơ thể của mình. Hắn hứa ngày mai sẽ chơi cờ caro với nó rồi ngả lưng lên trường kỷ đánh mật giấc tới nửa đêm.
*
Vào lúc Khan đã sửa soạn xong và chuẩn bị đầy đủ để lên đường tới buổi đấu giá ngầm thì Ibrahim thông báo cho hắn một tin không vui chút nào.
"Guendolen mất tích rồi." Ibrahim đưa cho Khan một tờ giấy gấp vuông gọn gàng. "Cậu ta có để lại cái này trong phòng mình."
Khan cầm lấy và mở ra đọc. Bên trong chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi: Cảm ơn ngài vì thời gian qua, hôm nay kẻ hèn này xin từ mà biệt.
"Cái này không gọi là mất tích đâu." Khan nói. "Bỏ nhà đi bụi thì đúng hơn." Cũng chẳng đúng lắm, đây không phải nhà của Guendolen, họ không phải "nhà" của gã ta.
"Dù sao thì... tôi còn thấy thứ này nữa." Ibrahim cho Khan xem một lọ thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón tay cái. Bên trong rỗng không với nút bần có vẻ đã bị bật mở.
Lọ tinh chất ma thuật mà Khan đã dặn Molly hãy đưa cho mỗi người trong đoàn một giọt. Tuy chỉ một giọt thôi nhưng nó là tinh chất ma thuật tinh khiết nhất, một giọt của nó thôi đã bằng một viên đá ma pháp thượng cấp. Thứ này quý giá vô cùng.
Có lẽ Guedolen đã sử dụng tinh chất, và nhờ nó mà gã ta lấy lại ký ức cũng không chừng. Bởi vì dựa theo tính cách của Guendolen trong thời gian mất trí nhớ vừa qua, sẽ không có chuyện gã bỏ đi biệt tăm một cách cẩu thả như thế này. Gã có chỗ nào để đi khi ký ức không còn chứ?
"Con chim đã muốn tung cánh thì phải để cho nó bay đi, huống hồ gì..." Khan đưa lại tờ giấy đó cho Ibrahim. "Nó không hề bị nhốt trong cái lồng nào."
Ibrahim nhận lại tờ giấy, cất nó đi cùng với lọ thủy tinh rỗng. Ông cung kính đáp, "Cậu chủ nói rất đúng ạ."
Sau khi chỉnh xong cái khuy măng sét trên cổ tay áo, Ibrahim cũng đưa cho hắn cái áo choàng ngụy trang đã mua trong lúc hắn ngủ. Khan khoác lên người chiếc áo choàng màu trắng, trong khi áo choàng của Ibrahim là màu đen.
"Tại sao của ta lại là màu trắng vậy?" Khan nhíu mày hỏi ông quản gia.
"Vì cậu chủ là cậu chủ chứ sao?" Ibrahim hỏi ngược lại với giọng điệu như thể Khan là một tên ngốc. "Bề tôi nào mà dám ăn bận ngang hàng với cậu chủ chứ ạ?"
Khan uyển chuyển nói, "Thế thì ta có thể bận màu đen, còn các ngươi cứ bận màu trắng."
"Cậu chủ mặc màu trắng nhìn sang hơn." Ibrahim khăng khăng. "Màu đen u ám thế này cứ để chúng tôi choàng thôi."
Khan có cảm giác nếu cứ cãi nhau chuyện thời trang thế này thì chắc tới sáng, hắn đành mặc kệ. Trong lúc đó, Kahan xì xì vài tiếng cười khúc khích hả hê.
"Cha đi đâu vậy ạ?" Bé lớn tỉnh dậy, một tay dụi mắt.
"Tụi con đi nữa." Bé nhỏ cũng ngồi dậy, hai mắt mở không lên nhưng miệng chóp chép đòi bám theo rồi.
Khan có phần lưỡng lự, và một chút đắn đo. Buổi đấu giá ngầm này không biết có nên cho tụi nhỏ theo không, ở đây là vùng đất của Ác ma, nơi đạo đức và lương tri chỉ là những chiếc mặt nạ giả tạo dựng lên để giữ mối quan hệ hữu hảo với các chủng tộc khác. Buổi đấu giá ngầm không được công khai sẽ càng có nhiều chuyện bẩn thỉu hơn.
Cho dù hai đứa nó là rồng đi chăng nữa thì cũng chỉ là con nít thôi.
"Cha không định cho tụi con theo ạ?" Cặp song sinh đồng thanh nói. "Tụi con sẽ ngoan mà ạ."
"Không có áo choàng ngụy trang dành cho con nít." Khan đành nói lời thoái thác.
Song, Ibrahim như không hiểu nỗi lo của hắn mà vui vẻ lên tiếng. "Thật ra để phòng hờ, tôi cũng có mua hai chiếc áo choàng ngụy trang cỡ nhi đồng ạ." Nói rồi, Ibrahim phất tay một cái, hai chiếc áo choàng màu trắng giống của Khan hiện ra trên cánh tay của ông ta.
Khan nhướng mày, có lẽ Ibrahim đã cố tình chuẩn bị.
"Cậu chủ, biết đâu thiếu gia lớn với thiếu gia nhỏ sẽ thích thứ gì đó ở buổi đấu giá thì sao?" Ibrahim cố ý thì thầm. "Trực giác của loài rồng với báu vật rất nhạy, có thể sánh ngang với giác quan thứ sáu nhạy bén của đám Người lùn đấy ạ."
Tiểu thiếu gia? Thôi thì cũng được. Nếu có hai đứa con nít mà đi theo hắn không có thân phận rõ ràng thì cũng rắc rối. Đồng thời, ý đồ của Ibrahim quá rõ ràng, cặp song sinh này chỉ là vật đi kèm để đánh giá bảo vật. Khan có thể hiểu. Không phải thứ nào ở những buổi đấu giá ngầm này đưa ra cũng là đồ tốt, và ngược lại, có khi những món được cho là tầm thường lại là vật quý hiếm bị ẩn giấu.
Rồng là loài thích tồn trữ báu vật nhất, như quạ thích những thứ lấp lánh, thì rồng thì cuồng sưu tầm báu vật và lấp đầy hang ổ của mình những đồ quý hiếm khiến người ta thèm thuồng.
"Bé lớn có thể giúp!"
"Bé nhỏ cũng có thể!!!"
Hai đứa hân hoan reo hò, dường như lời thì thầm của Ibrahim chẳng là gì khi tụi nó không nghe sót chữ nào.
Khan không có ý định thuê lao động trẻ em, nhưng trông cặp song sinh thật sự muốn đi chứ không phải miễn cưỡng nên Khan chỉ lưỡng lự một chốc là đồng ý. Song hắn có dặn dò hai đứa phải tuyệt đối ngoan ngoãn và không được rời khỏi Khan thì hắn mới cho phép cặp song sinh đi theo. Tất nhiên, chúng nó háo hức đồng ý chỉ sợ Khan sẽ đổi suy nghĩ.
Khi bọn họ rời khỏi phòng, ba người Saul, Lai và Kelcey đã đợi ở bên ngoài. Họ đồng loạt nhìn Khan rồi nhìn xuống cặp song sinh đang bận áo choàng màu trắng cỡ nhỏ, mỗi đứa một bên nắm chặt lấy tay Khan. Vì đã đánh dấu phép thuật nhận diện bằng ma lực của Ibrahim nên trông ba người họ không khác gì bận chiếc áo choàng bình thường. Song, nhân dạng của họ sẽ bị bóp méo trong mắt người khác.
"Sao lại dắt hai đứa phiền phức này theo làm gì?" Saul chau mày hỏi Khan.
"Phải đó, sao là có chú phiền phức ở đây?" Bé lớn không hài lòng.
"Phiền phức, đồ phiền phức!" Bé nhỏ cũng bất mãn theo anh trai.
Có vẻ như nhân vật chính chẳng thể hòa đồng được với ai cả. Cậu ta tính gây thù với cả thế giới hay gì? Cũng dám lắm.
"Cậu lớn rồi, đừng có ăn hiếp con nít nữa." Khan tốt bụng khuyên can.
Mà có vẻ lời khuyên của hắn khiến nhân vật chính thấy sốc, cậu ta giật vai một cái rất nhẹ rồi mặt mày lập tức lạnh tanh. Trông chẳng khác gì muốn giết người.
Khan nhanh trí chọn im lặng là vàng.
"Mà sao... anh lại đi theo?" Khan tò mò hỏi người mà hắn tưởng rằng sẽ không có mặt trong lúc này.
Nếu như Aloin thật sự là Thiên thần thì hẳn là anh ta sẽ ghét Ác ma lắm. Trong khi buổi đấu giá ngầm của Ác ma không thể nào thiếu bóng dáng và những việc làm bẩn thỉu của bầy lũ Ác ma được.
"Tôi tò mò thôi." Kelcey chỉ đáp đơn giản.
Phản ứng điềm tĩnh này không phải là Aloin. Thế thì, hẳn là Kelcey mới là người muốn đi.
"Molly bảo sẽ ở lại tách hết đá đốm đen ra và lọc tinh chất. Rồi tìm cách xử lý vỏ đá xem có thể dùng nó chế tạo trang bị hay khí giới được không." Lai hăng hái báo cáo. "Elijah thì cậu ấy bảo rằng không muốn gây phiền phức cho chủ nhân nên sẽ ở lại phòng nghiên cứu cây quyền trượng hách dịch đó thêm ạ!"
"Đừng làm nổ phòng khách sạn đấy..." Khan không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, dù rằng không có đương sự ở đây.
Có lẽ sau sự việc của Alessandro, không những thúc đẩy quyết tâm của cậu ta mà còn khiến cậu ta tự ti thêm thì phải? Khan đoán chừng Elijah không ra mặt là không dám nhìn mặt hắn đây mà.
Lai vâng dạ, vui vẻ đáp, "Tôi có dặn trước rồi, chủ nhân yên tâm ạ!"
Khan gật đầu. Hắn nhìn lại đội hình, nếu loại trừ hắn và cặp rồng song sinh không thể biến hóa này ra thì đây là đội hình có sức sát thương vô địch rồi nhỉ? Hắn chưa đánh giá được năng lực của Kelcey một cách chính xác nhưng có vẻ anh ta cũng không thuộc dạng yếu ớt đâu.
Chắc mình sẽ an toàn thôi. Khan đã ôm tâm lý ăn may của mình và nghĩ như thế đấy.
-----
8 giờ tối Chủ Nhật sẽ có Mini Game trên page Tiên Sắc Xám để tặng card bo góc Anh trai. Mọi người rỗi thì tham gia nhé!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Xám đến tận bây giờ!!!
Kelcey tò mò hỏi, "Ngài có con từ khi nào vậy?"
Không có chút nghi ngờ nào về sự khẳng định mối quan hệ máu mủ của Khan và cặp sinh đôi. Cứ như rằng ai nhìn vào cũng biết họ là cha con ruột thịt với nhau, không sai vào đâu được.
Khan cúi đầu nhìn cặp song sinh bám chân mình, cả hai đứa đều rất dễ thương, ngoại hình có tiềm năng rất cao vào tương lai, nhưng chắc chắn Khan không thấy tụi nó có điểm nào giống mình ngoài hai màu trắng đen trên tóc.
Nhưng mà... trước khi hắn có màu tóc khác biệt này, thì mọi người cũng đều nhìn thấy bộ dạng cũ của hắn cơ mà?
"Hai đứa không ngủ à?" Trời cũng tối rồi, con nít thì thường rất ngủ nhiều. Khan cứ tưởng cặp sinh đôi sẽ say giấc trên giường, không ngờ lại chờ mình về rồi vui mừng chạy ra đón.
"Ngủ với cha!" Bé lớn với bé nhỏ đều đồng thanh to rõ. Mắt chúng to tròn như bi đang hướng về Khan cái nhìn van nài đáng thương. Ai nhìn vào cũng sẽ đổ gục ngay lập tức. Thế mà, Khan lại từ chối trước dáng vẻ đáng yêu vô địch này của cặp song sinh.
"Không có chuyện đó đâu. Hai đứa mau lên giường ngủ đi, ta sẽ nằm ở trường kỷ." Khan từ chối khiến cặp sinh đôi thất vọng ra mặt.
Khan có thể lờ đi bất cứ dáng vẻ tủi thân và đáng thương của bất cứ ai, nhưng với con nít thì sức kháng cự của hắn hơi thấp một chút. Song, hắn kiểm soát biểu cảm của mình rất tốt để không ai dễ dàng đọc vị được.
Tuy rằng cặp song sinh cảm thấy rất buồn, nét mặt ỉu xìu và hiện lên vẻ não nề. Chúng ngẩng đầu nhìn Khan chăm chăm gửi tới lời cầu xin vô thanh, nhưng Khan vẫn lạnh nhạt đi tới trường kỷ ngồi xuống, có vẻ như sẽ nói chuyện với Kelcey và thực sự không để tâm đến chúng nữa.
Cặp song sinh nhìn nhau, hai đứa tay nắm tay dắt nhau lên giường nằm. Mặt mày vẫn buồn thiu. Cả hai đứa đều nghĩ, nếu mình ngoan ngoãn hơn thì biết đầu cha sẽ thương mình.
Và rồi, cha sẽ đặt tên cho mình.
*
"Ngài lạnh lùng ghê luôn, đối xử với con trai mình như vậy luôn đó hả?"
Kelcey liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ nhanh chóng đánh giấc trên chiếc giường lớn, sau khi lắng nghe nhịp thở ổn định của hai đứa. Kelcey mới ngồi xuống ghế bọc đệm nhung đặt đối diện trường kỷ.
"Thế, cậu chủ tuyệt vời của chúng ta muốn nói chuyện gì đây nào?"
Khan không nghĩ điều mình sắp nói ra đây sẽ xứng đáng với cách gọi tuyệt vời của Kelcey đâu.
"Nếu như anh đã gọi ta là cậu chủ, thì anh cũng nên làm tròn bổn phận của kẻ dưới, phải không?" Khan vắt chéo hai chân, tay đặt lên đùi và giọng cất lên đều đều không nhấp nhô gợn cảm xúc nào quá đà. "Ví dụ như, là thành thật chẳng hạn?"
Thành thật về bản thân mình.
Thành thật về tất cả càng tốt.
Bây giờ, trông biểu cảm trên khuôn mặt bình thường của Kelcey B thật khó đoán. Vậy mà anh ta chẳng nói gì cả, mím chặt môi và im lặng. Hoặc là anh ta đang tìm lời để nói? Nếu như giới thiệu về bản thân mình thì đó là sự đơn giản, nó chỉ khó khăn với những người có thân phận không tầm thường.
Khan đoán ra được phần nào sự không tầm thường của Kelcey B rồi, nhưng thân phận của anh ta là gì thì hắn xin phép giơ hai tay đầu hàng.
"Aloin. Tôi tên là Aloin, họ thì... để sau đi."
Aloin thở hắt ra một hơi, "Là ngài ấy đã nói cho cậu biết à."
Ngài ấy? Là chỉ nó! Khan bắt được từ khóa quan trọng, dù trong lòng háo hức và tò mò muốn nghe thêm tin tức về nó, nhưng Khan vẫn bày ra thái độ mặc nhiên, bình tĩnh đáp lại Aloin cái gật đầu.
Mà đã vậy, hắn không tiện hỏi thành lời về thân phận của Aloin lắm. Bức bối thật.
Aloin làm vẻ mặt trịnh trọng. "Vậy thì mong cậu chủ giúp đỡ cho kẻ hèn này. Tôi sẽ không trung thành với cậu, nhưng kể từ bây giờ tôi sẽ tận tâm hỗ trợ cậu cho đến ngày đó."
Khan lại nắm được một từ khóa mới. Ngày đó? Ngày đó là ngày gì? Ngày đó có liên quan tới hắn không? Nếu có, vai trò của hắn sẽ là gì? Trong đầu Khan rối tinh rối mù, chẳng lần ra được đáp án nào thỏa đáng.
Nhưng đã không thể hỏi kỹ, thì hắn nên tìm kiếm thông tin ở các chi tiết khác nhỉ? Biết đâu sẽ móc nối được gì đó.
"Sao anh trở thành bạn đồng hành với Saul?"
Đây là điều Khan thắc mắc từ lâu mà chưa có cơ hội hỏi han nhân vật chính để biết nội tình. Nếu ứng theo cốt truyện thì đáng lẽ ra Saul chỉ độc hành sau khi giải cứu đoàn lính đánh thuê đã khiến cậu ta có cảm giác mắc nợ từ kiếp trước. Có thể do cốt truyện vỡ nên tình tiết có thay đổi, và hắn thì tò mò sự thay đổi đó là nguyên nhân gì.
"Sao là sao chứ?" Aloin cười nhăn nhở hỏi ngược lại Khan. Có vẻ như anh ta không có ý định sẽ trả lời nghiêm túc.
"Saul lại chấp nhận cho cậu đi theo bên mình." Khan xoa cằm. "Đó mới là điều ta băn khoăn đấy." Hắn vẫn nhớ những gương mặt trong đoàn lính đánh thuê đó. Và Kelcey hay Aloin không phải một trong số họ.
Tức là, Kelcey là một người lạ. Hoặc là người quen của Saul ở kiếp trước. Khả năng của vế sau hơi thấp.
"Lợi dụng lẫn nhau thôi. Tôi cũng không định tiếp cận cậu ta đâu, nhưng aura của cậu ta rất ấn tượng." Aloin trả lời một cách thờ ơ. "Dù rằng Kelcey có vẻ muốn kết bạn với cậu ta lắm, nhưng cơ chế phòng ngự tâm lý của cậu ta quá mạnh. Chẳng chịu chấp nhận sự tiếp cận nào quá mức thân thiết từ cá nhân khác. Chắc hẳn, cậu ta sợ mình sẽ hình thành một mối liên kết trên mức hữu nghị với ai đó." Rồi anh ta nở một nụ cười như biết rõ hết thảy. "Lần đầu gặp, tôi đã thấy ánh mắt căm thù thế gian này của cậu ta, thật sự rất giống một con chó hoang có thể cắn chết bất kỳ ai dám bước qua vạch giới hạn của mình."
Saul chó điên cơ mà. Nói sao thì Aloin nhìn nhận khá đúng về nhân vật chính. Nhưng mà aura ấn tượng sao? Khan lờ mờ đoán ra được lý do, có thể là do hẳn đưa viên đá giải phong ấn cho nhân vật chính sớm nên aura vốn dĩ của nhân vật chính quay lại tỏa sáng rực rỡ như đom đóm giữa trời đêm. Chính vì thế nên Aloin mới tiếp cận Saul.
"Nhưng bây giờ cậu ta đã khác. Tôi cũng bất ngờ về sự thay đổi này đấy."
Hở? Khan đưa mắt nhìn Aloin với vẻ tìm tòi. Hắn không phủ nhận, Aloin lại nói đúng. Nhưng với một người chỉ mới gặp không lâu, và quan hệ của hai bên chẳng hề thân thiết mà Aloin đã nhìn ra rất nhiều mảnh ghép từ con người của Saul thì có thể nói mắt nhìn của Aloin không hề tầm thường. Anh ta rất tinh tường.
"Cũng nhờ cậu chủ cả đấy." Aloin nói thẳng, "Dù sao đây cũng là chuyện tốt. Hợp tác với người bình thường còn hơn bắt tay với chó điên mà."
Ấy chà, cái biệt danh mình luôn thầm gọi này cũng có ngày đặt lên cửa miệng của người khác cơ đấy. Khan khá hài lòng nên hắn mỉm cười đồng ý với Aloin.
"Được rồi, nhưng mà thứ anh muốn ta chưa thể đáp ứng ngay bây giờ được. Anh có chắc là sẽ đợi được chứ?" Khan cố tình đưa ra một thông tin chung chung theo suy đoán của mình. Bỏ vào câu cụm từ thứ anh muốn và đưa ra ám chỉ thời gian mơ hồ. Nhưng không hề phủ định và bác bỏ nguyện vọng (mà hắn chưa biết là gì) của Aloin.
Dựa theo thái độ không trung thành nhưng sẽ hỗ trợ tận tâm và cách xưng hô cung kính với nó, Khan có thể đoán là nó và Aloin đã có giao kèo gì đó. Giống như trường hợp của Ibrahim.
"Tôi hiểu mà. Việc phục sinh lại một chủng tộc đâu phải chuyện đơn giản." Aloin nhắm mắt lại, đặt ba ngón tay phải lên ngực trái, rồi hai ngón tay lên môi, cuối cùng là một ngón tay trỏ điểm lên giữa trán. "Tộc của tôi sẽ chờ được, dù cho có bao lâu đi chăng nữa, chỉ cần có thể quay về với ánh sáng hoàng kim vĩnh hằng."
Aloin vừa kết thúc nghi thức bằng chuỗi động tác nhanh những vẫn đầy thành kính khiến Khan hết sức ngạc nhiên. Đây không phải là nghi thức chào hỏi của Nhân tộc hay là tộc khác. Đây chính là...
"Cũng trễ rồi, cậu chủ cũng nên nghỉ ngơi đi phải không? Tôi cũng phải đổi lại với Kelcey rồi." Aloin đứng dậy vươn vai, hắn nháy mắt với Khan một cái trêu chọc rồi quay người rời khỏi phòng.
Khan vẫn ngồi trên trường kỷ, ngoài mặt tỏ vẻ trầm ngâm nhưng bên trong đã cuộn sóng không biết bao nhiêu lần. Nếu như hắn không nhớ nhầm thì nghi thức chào hỏi đó là của một chủng tộc đã biến mất từ ba trăm năm trước, giờ chỉ còn là cát bụi và lịch sử. Kelcey chắc chắn là con người rồi, vậy không lẽ Aloin là...
"Thiên thần."
Kahan xuất hiện từ sau gáy của Kha, trườn ra trước mặt Khan một khoản, hắn đối mặt với Linh Hồn Sơ Khai của mình, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt đen láy. Từ khi nào mà mày hắn đã nhíu chặt đầy ưu sầu. Nhưng mà, không sầu sao cho được đây? Thiên thần, là Thiên thần đó!
"Chủng tộc này biến mất rồi mà."
"Thú vị quá."
"Kahan chơi nữa!"
"Đây không phải là trò chơi." Kahan thở dài. "Trò chơi kiểu gì mà kêu phục sinh cả một chủng tộc chứ? Ta muốn đầu hàng."
"Chủ nhân ngốc nhát gan!" Kahan chê bai trong khi cả thân cứ uốn éo qua lại.
Khan chẳng quan tâm.
Tuy rằng hắn không nhớ gì nhiều về cốt truyện nhưng mà sự biến mất của một chủng tộc trong tám đại chủng tộc không phải là chuyện bí mật gì. Thậm chí nó còn trở thành điều bí ẩn không thể giải đáp trong lịch sử cơ mà. Ngay cả khi Saul chó điên trong diễn biến cốt truyện mà hắn còn nhớ được cũng chưa mở ra cửa ải phục sinh tộc Thiên thần hay là tiết lộ manh nha nguyên nhân tộc Thiên thần bốc hơi khỏi thế gian.
Nói gì thì nói, nhìn nhận kiểu nào đi chăng nữa thì cửa ải phục sinh một chủng tộc này không hề đơn giản chút nào. Xem cách mà Aloin kiên nhẫn trong chuyện này là biết thừa, hơn nữa chính anh ta cũng thừa nhận nó không hề dễ dàng còn gì.
"Điên cả đầu." Khan chắc lưỡi một cái rồi quyết định quăng những chuyện này ra sau đầu, điều quan trọng trước mắt là mua cho Saul một thanh kiếm ở buổi đấu giá rồi nhanh chóng trở về lãnh địa của mình.
Nghĩ như thế, Khan đuổi Kahan trở về cơ thể của mình. Hắn hứa ngày mai sẽ chơi cờ caro với nó rồi ngả lưng lên trường kỷ đánh mật giấc tới nửa đêm.
*
Vào lúc Khan đã sửa soạn xong và chuẩn bị đầy đủ để lên đường tới buổi đấu giá ngầm thì Ibrahim thông báo cho hắn một tin không vui chút nào.
"Guendolen mất tích rồi." Ibrahim đưa cho Khan một tờ giấy gấp vuông gọn gàng. "Cậu ta có để lại cái này trong phòng mình."
Khan cầm lấy và mở ra đọc. Bên trong chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi: Cảm ơn ngài vì thời gian qua, hôm nay kẻ hèn này xin từ mà biệt.
"Cái này không gọi là mất tích đâu." Khan nói. "Bỏ nhà đi bụi thì đúng hơn." Cũng chẳng đúng lắm, đây không phải nhà của Guendolen, họ không phải "nhà" của gã ta.
"Dù sao thì... tôi còn thấy thứ này nữa." Ibrahim cho Khan xem một lọ thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón tay cái. Bên trong rỗng không với nút bần có vẻ đã bị bật mở.
Lọ tinh chất ma thuật mà Khan đã dặn Molly hãy đưa cho mỗi người trong đoàn một giọt. Tuy chỉ một giọt thôi nhưng nó là tinh chất ma thuật tinh khiết nhất, một giọt của nó thôi đã bằng một viên đá ma pháp thượng cấp. Thứ này quý giá vô cùng.
Có lẽ Guedolen đã sử dụng tinh chất, và nhờ nó mà gã ta lấy lại ký ức cũng không chừng. Bởi vì dựa theo tính cách của Guendolen trong thời gian mất trí nhớ vừa qua, sẽ không có chuyện gã bỏ đi biệt tăm một cách cẩu thả như thế này. Gã có chỗ nào để đi khi ký ức không còn chứ?
"Con chim đã muốn tung cánh thì phải để cho nó bay đi, huống hồ gì..." Khan đưa lại tờ giấy đó cho Ibrahim. "Nó không hề bị nhốt trong cái lồng nào."
Ibrahim nhận lại tờ giấy, cất nó đi cùng với lọ thủy tinh rỗng. Ông cung kính đáp, "Cậu chủ nói rất đúng ạ."
Sau khi chỉnh xong cái khuy măng sét trên cổ tay áo, Ibrahim cũng đưa cho hắn cái áo choàng ngụy trang đã mua trong lúc hắn ngủ. Khan khoác lên người chiếc áo choàng màu trắng, trong khi áo choàng của Ibrahim là màu đen.
"Tại sao của ta lại là màu trắng vậy?" Khan nhíu mày hỏi ông quản gia.
"Vì cậu chủ là cậu chủ chứ sao?" Ibrahim hỏi ngược lại với giọng điệu như thể Khan là một tên ngốc. "Bề tôi nào mà dám ăn bận ngang hàng với cậu chủ chứ ạ?"
Khan uyển chuyển nói, "Thế thì ta có thể bận màu đen, còn các ngươi cứ bận màu trắng."
"Cậu chủ mặc màu trắng nhìn sang hơn." Ibrahim khăng khăng. "Màu đen u ám thế này cứ để chúng tôi choàng thôi."
Khan có cảm giác nếu cứ cãi nhau chuyện thời trang thế này thì chắc tới sáng, hắn đành mặc kệ. Trong lúc đó, Kahan xì xì vài tiếng cười khúc khích hả hê.
"Cha đi đâu vậy ạ?" Bé lớn tỉnh dậy, một tay dụi mắt.
"Tụi con đi nữa." Bé nhỏ cũng ngồi dậy, hai mắt mở không lên nhưng miệng chóp chép đòi bám theo rồi.
Khan có phần lưỡng lự, và một chút đắn đo. Buổi đấu giá ngầm này không biết có nên cho tụi nhỏ theo không, ở đây là vùng đất của Ác ma, nơi đạo đức và lương tri chỉ là những chiếc mặt nạ giả tạo dựng lên để giữ mối quan hệ hữu hảo với các chủng tộc khác. Buổi đấu giá ngầm không được công khai sẽ càng có nhiều chuyện bẩn thỉu hơn.
Cho dù hai đứa nó là rồng đi chăng nữa thì cũng chỉ là con nít thôi.
"Cha không định cho tụi con theo ạ?" Cặp song sinh đồng thanh nói. "Tụi con sẽ ngoan mà ạ."
"Không có áo choàng ngụy trang dành cho con nít." Khan đành nói lời thoái thác.
Song, Ibrahim như không hiểu nỗi lo của hắn mà vui vẻ lên tiếng. "Thật ra để phòng hờ, tôi cũng có mua hai chiếc áo choàng ngụy trang cỡ nhi đồng ạ." Nói rồi, Ibrahim phất tay một cái, hai chiếc áo choàng màu trắng giống của Khan hiện ra trên cánh tay của ông ta.
Khan nhướng mày, có lẽ Ibrahim đã cố tình chuẩn bị.
"Cậu chủ, biết đâu thiếu gia lớn với thiếu gia nhỏ sẽ thích thứ gì đó ở buổi đấu giá thì sao?" Ibrahim cố ý thì thầm. "Trực giác của loài rồng với báu vật rất nhạy, có thể sánh ngang với giác quan thứ sáu nhạy bén của đám Người lùn đấy ạ."
Tiểu thiếu gia? Thôi thì cũng được. Nếu có hai đứa con nít mà đi theo hắn không có thân phận rõ ràng thì cũng rắc rối. Đồng thời, ý đồ của Ibrahim quá rõ ràng, cặp song sinh này chỉ là vật đi kèm để đánh giá bảo vật. Khan có thể hiểu. Không phải thứ nào ở những buổi đấu giá ngầm này đưa ra cũng là đồ tốt, và ngược lại, có khi những món được cho là tầm thường lại là vật quý hiếm bị ẩn giấu.
Rồng là loài thích tồn trữ báu vật nhất, như quạ thích những thứ lấp lánh, thì rồng thì cuồng sưu tầm báu vật và lấp đầy hang ổ của mình những đồ quý hiếm khiến người ta thèm thuồng.
"Bé lớn có thể giúp!"
"Bé nhỏ cũng có thể!!!"
Hai đứa hân hoan reo hò, dường như lời thì thầm của Ibrahim chẳng là gì khi tụi nó không nghe sót chữ nào.
Khan không có ý định thuê lao động trẻ em, nhưng trông cặp song sinh thật sự muốn đi chứ không phải miễn cưỡng nên Khan chỉ lưỡng lự một chốc là đồng ý. Song hắn có dặn dò hai đứa phải tuyệt đối ngoan ngoãn và không được rời khỏi Khan thì hắn mới cho phép cặp song sinh đi theo. Tất nhiên, chúng nó háo hức đồng ý chỉ sợ Khan sẽ đổi suy nghĩ.
Khi bọn họ rời khỏi phòng, ba người Saul, Lai và Kelcey đã đợi ở bên ngoài. Họ đồng loạt nhìn Khan rồi nhìn xuống cặp song sinh đang bận áo choàng màu trắng cỡ nhỏ, mỗi đứa một bên nắm chặt lấy tay Khan. Vì đã đánh dấu phép thuật nhận diện bằng ma lực của Ibrahim nên trông ba người họ không khác gì bận chiếc áo choàng bình thường. Song, nhân dạng của họ sẽ bị bóp méo trong mắt người khác.
"Sao lại dắt hai đứa phiền phức này theo làm gì?" Saul chau mày hỏi Khan.
"Phải đó, sao là có chú phiền phức ở đây?" Bé lớn không hài lòng.
"Phiền phức, đồ phiền phức!" Bé nhỏ cũng bất mãn theo anh trai.
Có vẻ như nhân vật chính chẳng thể hòa đồng được với ai cả. Cậu ta tính gây thù với cả thế giới hay gì? Cũng dám lắm.
"Cậu lớn rồi, đừng có ăn hiếp con nít nữa." Khan tốt bụng khuyên can.
Mà có vẻ lời khuyên của hắn khiến nhân vật chính thấy sốc, cậu ta giật vai một cái rất nhẹ rồi mặt mày lập tức lạnh tanh. Trông chẳng khác gì muốn giết người.
Khan nhanh trí chọn im lặng là vàng.
"Mà sao... anh lại đi theo?" Khan tò mò hỏi người mà hắn tưởng rằng sẽ không có mặt trong lúc này.
Nếu như Aloin thật sự là Thiên thần thì hẳn là anh ta sẽ ghét Ác ma lắm. Trong khi buổi đấu giá ngầm của Ác ma không thể nào thiếu bóng dáng và những việc làm bẩn thỉu của bầy lũ Ác ma được.
"Tôi tò mò thôi." Kelcey chỉ đáp đơn giản.
Phản ứng điềm tĩnh này không phải là Aloin. Thế thì, hẳn là Kelcey mới là người muốn đi.
"Molly bảo sẽ ở lại tách hết đá đốm đen ra và lọc tinh chất. Rồi tìm cách xử lý vỏ đá xem có thể dùng nó chế tạo trang bị hay khí giới được không." Lai hăng hái báo cáo. "Elijah thì cậu ấy bảo rằng không muốn gây phiền phức cho chủ nhân nên sẽ ở lại phòng nghiên cứu cây quyền trượng hách dịch đó thêm ạ!"
"Đừng làm nổ phòng khách sạn đấy..." Khan không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, dù rằng không có đương sự ở đây.
Có lẽ sau sự việc của Alessandro, không những thúc đẩy quyết tâm của cậu ta mà còn khiến cậu ta tự ti thêm thì phải? Khan đoán chừng Elijah không ra mặt là không dám nhìn mặt hắn đây mà.
Lai vâng dạ, vui vẻ đáp, "Tôi có dặn trước rồi, chủ nhân yên tâm ạ!"
Khan gật đầu. Hắn nhìn lại đội hình, nếu loại trừ hắn và cặp rồng song sinh không thể biến hóa này ra thì đây là đội hình có sức sát thương vô địch rồi nhỉ? Hắn chưa đánh giá được năng lực của Kelcey một cách chính xác nhưng có vẻ anh ta cũng không thuộc dạng yếu ớt đâu.
Chắc mình sẽ an toàn thôi. Khan đã ôm tâm lý ăn may của mình và nghĩ như thế đấy.
-----
8 giờ tối Chủ Nhật sẽ có Mini Game trên page Tiên Sắc Xám để tặng card bo góc Anh trai. Mọi người rỗi thì tham gia nhé!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Xám đến tận bây giờ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.