Chương 97: Kahan giận anh trai rồi
Tiên Sắc Xám
21/07/2023
Kahan không nghĩ mình sẽ rơi vào giấc ngủ trong một khoảng thời gian lâu như vậy, mà thật ra là nó cũng đã quen với việc lười biếng rồi, thành
ra khi vừa tiêu hóa xong tạo vật của thần linh (dù chỉ là tiểu thần) là
nó lại lăn ra ngủ không biết trời trăng. Dẫu rằng Kahan đã khẳng định và quyết tâm mình sẽ tỉnh dậy ngay sau khi tiêu hóa xong để về với chủ
nhân ngốc.
Thế mà vừa lấy lại ý thức sau cơn ngái ngủ, nó nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, mùi của chủ nhân đã nhạt đi rất nhiều. Và điều này khiến nó cảm thấy giận dữ vô cớ.
Kahan không nói không rằng mà lập tức rời khỏi cơ thể của Saul, khi cậu ta đang ngồi thiền định. Trong trạng thái thiền định, cậu ta sẽ khó cảm nhận bất cứ thứ gì khác nếu không phải có gì đó nguy hiểm rình rập. Kahan chẳng để tâm đến Saul, nên nó không hề có ý niệm sẽ lên tiếng thông báo việc mình đã tỉnh và rời đi.
Thân rắn bò dọc con đường lát gạch men rời khỏi căn phòng trống không chỉ có mỗi Saul hiện diện, nó lần theo mùi nhàn nhạt của Khan để tìm đường. Ban đầu đường nó đi chẳng có ai, ngoài lớp gạch men đổi thành đường lát đá đã được mài nhẵn, có bóng dáng của một khu vườn có bàn tay chăm sóc của nghệ nhân. Nó đi vội vì sợ trong chốc lát thôi sẽ không ngửi thấy mùi chủ nhân nữa. Cho nên nó cũng không kịp ngắm nhìn lối kiến trúc trang hoàng đồ sộ, từng cái cột đá cao lêu nghêu chống đỡ cả một tòa nhà rộng lớn, bên trong bày biện đồ nội thất trông có vẻ đã cũ cùng với toán người hầu đang qua lại dọn dẹp vệ sinh.
Nó bình thản trườn mình qua bậc tam cấp, bò vào bên trong nhà, thảm trải dưới chân mềm mại sột soạt khi thân mình của nó trượt lên, chiếc thảm được trải dài từ cửa đến cầu thang chính tách ra làm hai hướng ở trên đỉnh. Nó biết mình sẽ phải rẽ phải khi bò lên tới đó.
Nhưng Kahan đã bị phát hiện, bởi chiếc thảm màu đỏ mà nó thì màu trắng có phần màu loang đen cũng linh hoạt di chuyển theo tốc độ bò của nó. Một con rắn nổi bật quá mức cần thiết đang trườn bò trên tấm thảm màu đỏ cũng nổi bật không kém.
Và rồi, kẻ đầu tiên hét lên, "R-rắn!!! Có rắn!!!" đầy thảm thiết. Thông tin được chuyển tiếp nhanh chóng bởi âm lượng được khuếch đại; rồi người thứ hai, thứ ba phát hiện ra Kahan, cũng như người đầu tiên, họ gào lên thất thanh như con thú bị chọc tiết.
"Á á á á, có rắn!!!"
"Có rắn á á á á á!!!"
"Rắn, rắn rắnnn má ơiiiii!!!"
Kahan là một linh hồn, khác với Vong linh, mà cũng giống với Vong linh.
Điểm khác là Vong linh đều phải tôn thờ một vị thần, điểm giống là hồn hay vong ở thế giới này đều ở dạng trong suốt nhưng vẫn có thể thấy được bằng mắt thường.
Kahan có thể vô hình trong mắt nhân loại nếu nó thích, nhưng nó làm gì có tâm trí cho chuyện đó. Mục tiêu của nó bây giờ là tìm được chủ nhân ngốc và mắng hắn một trận.
"Chủ nhân ngốc dám bỏ rơi Kahan!!"
Kahan thè lưỡi ra thụt vào, tiền xì xì phát ra đầy khó ở. Chẳng ai hiểu được Kahan đang giận dỗi như thế nào, họ chỉ thấy sợ hãi vì một con rắn bất ngờ xuất hiện. Một con rắn kỳ lạ với ngoại hình chưa bao giờ thấy qua. Viên ngọc to tướng trên đỉnh đầu sáng lên như kim cương, trông cao quý nhưng cũng thật nguy hiểm.
Họ không sợ chỉ vì Kahan là một con rắn. Điều khiến họ sợ là vì Kahan giống rắn, và có thể là ma thú.
Nếu Kahan biết được suy nghĩ này của những con người bé nhỏ đang run rẩy và hoảng loạn kia là gì. Chắc là nó sẽ càng tức điên hơn, cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Không một ai dám cản đường Kahan, thế nên nó cứ thế thong dong trườn mình qua từng bậc thang, rẽ phải và lại tiếp tục di chuyển theo hướng mà mùi của Khan ngày càng trở nên rõ ràng. Và rồi khi nó ngoặt thêm một ngã rẽ nữa, nó thấy một sự hiện diện khác. Con người. Phụ nữ. Và ma lực.
Trườn nhanh trên thảm xơ cứng, Kahan bò ngang qua bóng dáng của ả nhân loại. Cứ tưởng sẽ nghe thấy thanh âm hét toáng lên chẳng khác gì đám người vừa rồi ở dưới lầu, nhưng không gian vẫn im lìm như thế. Sự tĩnh lặng khiến Kahan đặt ra chút để ý mà khựng mình, nó quay đầu lại quan sát cô ả nhân loại đó.
Cô ta đứng đó, cũng nhìn lại Kahan với ánh đôi mắt xanh thẫm, không cảm xúc.
"Con súc sinh này là của anh Khan sao?"
Flossie nhỏ giọng nói ra nghi hoặc của bản thân. Và rồi khi cô ta thấy đôi mắt hoang dã của nó đang chăm chú dõi theo mình. Flossie nhận ra con rắn này không tầm thường, có vẻ nó rất có linh tính, không phải là loài làm kiểng.
"Hay là của ả tình nhân kinh tởm đó?"
Màu trắng và đen. Hai sắc độ đơn giản và thường thấy nhất ở mọi nơi giờ đây chẳng khác gì gai nhọn đâm toạc vào tròng mắt của cô.
"Phải tiến hành nhanh hơn thôi..." Giọng điệu Flossie như bọc trong lớp băng đá dày và lạnh, và cực kì kiên cố, như thể không dễ gì làm vỡ được nó dù có va chạm dăm ba cái.
Cô ta dứt khoát quay lưng bỏ đi, không quan tâm đến con rắn khiến mình khó chịu nữa.
Kahan lè lưỡi ra thụt vào, càng cảm nhận rõ ma lực dao động trong không khí hơn, khi sóng cảm xúc của cô ta vừa bị khuấy đảo có chút mãnh liệt, như có chiếc thìa quậy mạnh vào tách trà.
Khe hẹp dựng đứng trong mắt rắn dường như co lại thành một đường dọc mỏng, ánh nhìn của Kahan có vẻ gì đó hoang dã và hung tàn hơn, nhưng nó quay đầu đi và tiếp tục trườn mình đuổi theo mùi của chủ nhân. Kahan không để tâm đến Flossie, nhưng nó chắc chắn nhớ cô ả nhân loại này.
"Kahan?"
Kahan bò được một lúc thì Khan xuất hiện, chủ nhân ngốc đang ở phía trước nó chẳng bao nhiêu bước chân. Bằng sự hân hoan cứ tưởng đôi bên đã có mười năm xa cách mới được gặp lại, và cả chút cảm giác giận dỗi vì bản thân bị bỏ bê. Thế là Kahan bò nhanh đến chỗ Khan như sợi dây thừng bị đột ngột kéo giật lại.
"Chủ nhân ngốc!!!" Kahan gào lên, lần này âm thanh không chỉ vang trong đầu Khan mà còn vọng ra bên ngoài. Đầu ong ong, tai đau nhức. Khan nghĩ có thể mình chuẩn bị điếc tới nơi.
"Ấy chà, lâu rồi không gặp. Hình như ngươi béo lên rồi kìa rắn con." Ibrahim đi hầu ở phía sau vui vẻ trêu chọc ngay khi Kahan bò lên đến vai của Khan, rồi quấn mình thành một vòng qua cổ hắn. Trông Khan như thể có thêm vòng trang sức được làm từ rắn.
"Chủ nhân ngốc bỏ rơi Kahan!" Kahan tức tối hạch tội, chẳng thèm để tâm đến Ibrahim.
"Mày đang nghỉ ngơi mà, nên tao mới không muốn làm phiền mày đấy chứ." Khan lắc đầu, cố gắng khiến âm thanh la hét vang vọng của Kahan rũ bớt khỏi tâm trí.
"Chủ nhân ngốc xạo sự!" Kahan vẫn chưa nguôi giận. "Chủ nhân ngốc xấu xa!"
"Tao xin lỗi." Khan thở dài, nếu hắn còn biện minh gì nữa thì con rắn cứng đầu này lại dỗi cho xem.
"Hừ! Mắt của chủ nhân ngốc sao thế?"
Hình như hệ thống ngôn ngữ của Kahan có vẻ tiến bộ hơn trước? Khan bất ngờ trước câu hỏi hết sức bình thường với mọi người nhưng rơi vào trường hợp của Kahan lại khó có thể xem là bình thường.
"Có chút chuyện xảy ra thôi, mọi sự ổn rồi." Khan qua loa, không muốn nhắc lại chuyện con mắt thay đổi của mình.
"Ổn cả rồi? Nếu ngài thấy chút chuyệ..." Ibrahim im bặt khi nhận lấy cái liếc mắt của Khan.
Không phải vì ông sợ Khan sẽ trừng phạt mình hay cản trở trò kể chuyện hết sức châm biếm mà ông đã định sẽ kể. Chỉ là ông chợt nhớ ra, con mắt màu trắng mà Khan có là của ai, và lời cảnh báo của hắn ta.
Gần đây việc trêu đùa Khan khiến ông rất vui vẻ, chẳng còn trò giải trí nào tuyệt hơn nhìn vẻ mặt bất lực không biết làm thế nào của Khan. Phần nào cũng thỏa mãn tất sự khó chịu đè nén khi ông - một Chúa Quỷ cấp cao - phải đi hầu hạ một tên nhân loại yếu ớt miệng còn hôi sữa. Nhưng có lẽ, ông ngày càng huênh hoang không biết điểm dừng nên Khan mới đắt đầu tỏ thái độ xấc xược. Và hắn đang cảnh cáo ông nên biết chừng mực.
Cậu chủ bé nhỏ ngày nào càng uy nghi hơn những gì ông tưởng rồi.
"Lại lừa Kahan!" Kahan lập tức nhận ra ánh mắt hung hăng của Khan đang truyền tín hiệu cho Ibrahim, nó nạt nộ bắt tội ngay lập tức.
Có những lúc, Kahan ngốc nghếch đột nhiên trở nên sắc sảo không cần thiết.
Khan thở dài, cuối cùng hắn cũng chịu thua. "Được rồi, vào phòng cái đã."
Khan quay lưng trở về, vì mới rời đi thôi nên các bước chân tìm tới phòng làm việc không quá dài tốn thời gian. Trên đường đi, Khan đuổi khéo Ibrahim rời đi làm việc của mình. Khi mà đuổi khéo không được thì hắn lập tức đuổi thẳng. Vì ông ta có vẻ muốn ở lại hóng chuyện, dù sao thì lúc hắn rơi vào thảm trạng với một con mắt bị lạc khỏi cơ thể, ông ta không hề có mặt.
Ibrahim mất hứng thấy rõ, mặt mày sa sầm rời đi trông như trẻ nhỏ trong thân xác người già mà lên cơn giận lẫy vậy. Trông khá tức cười.
Ibrahim rời đi, Khan cũng thuật lại những sự việc đã xảy ra khi nó vắng mặt. Một số chi tiết ghê rợn và máu me quá mức cho phép đều được giản lược. Tuy thế, hắn không giấu Kahan về chuyện mắt mình bị trở thành một đống bầy hầy không thể hoàn nguyên, và rồi hắn được đền bù bằng một con mắt của tiểu thần. Và cả những chuyện sau đó.
Phản ứng của Kahan rất tức giận khi biết hắn bị thương, Khan đã phải dỗ rất mệt mới khiến nó nguôi ngoai phần nào.
"Sau này không cho phép rời khỏi Kahan!" Con rắn hung hăng giáo huấn Khan một trận. "Không cho phép! Nhất định!"
Khan gật đầu đồng ý vô cùng dứt khoát.
"Tất nhiên rồi."
Kahan tạm hài lòng, khe hẹp trong tròng mắt mới thôi dựng đứng nữa.
"Chủ nhân ngốc! Không biết cách, dùng mắt thần?"
"Không, mày biết à?" Khan hỏi với chút mong chờ.
"Con mắt này đã là của chủ nhân ngốc, chủ nhân ngốc dùng theo cách của mình. Ngốc quá đi!"
"... Được rồi, là do tao ngốc." Câu trả lời vẫn có phần nào mơ hồ không như ý muốn của Khan. Thay vì hỏi kỹ vào vấn đề này, Khan lại tò mò một chuyện khác. "Nhưng mà... Cách mày nói chuyện có vẻ... hay ho hơn nhỉ? Nghe rất ra dáng Rắn Vua Kahan oai phong lẫm liệt. Mày có bí quyết gì à?"
Hiển nhiên, hắn sẽ không hỏi tại sao ngôn ngữ của Kahan lại bớt đi phần nào thiểu năng rồi. Vì nói vậy sẽ khiến nó bùng lên một cơn giận khác mà hắn không dám chắc mình sẽ dập tắt được.
"Kahan mà!" Con rắn uốn éo cảm thấy tự hào, nó hơi nâng đầu cao lên, giọng điệu vọng trong đầu Khan nghi hãnh diện vô cùng. "Đồ bổ trong bụng Kahan!"
"Đồ bổ?" Khan vẫn chưa hiểu.
"Bông hoa của tên em trai, Kahan ăn hết! Kahan cũng mạnh hơn rồi!"
Mạnh hơn hay thông minh hơn? Khan không dám hỏi ra miệng, sợ mình lại đắc tội rắn.
"Bông hoa của Saul à? Saul có bông hoa nào sao? Mà nghe cứ sai sai nhỉ..." Khan sờ cằm, cảm thấy có gì đó không đúng. Không lẽ Kahan đang nói ẩn dụ?
Chắc là không, trông nó khôn hơn một chút nhưng không thông minh đến mức biết ăn nói ẩn dụ thâm thúy này nọ đâu.
"Hoa của tên tiểu thần dị hợm kia, nó ngu nên cho tên em trai, em trai ngốc giống chủ nhân nên đồ bổ thuộc về Kahan!"
Một cách giải thích rất là Kahan. Khan lờ mờ hiểu ra vấn đề. Có lẽ bông hoa của Saul là vật từ tay Tiểu thần Commutalio?
"Chủ nhân ngốc, có chuyện này!" Kahan bỗng dưng uốn mình bò xuống khỏi cánh tay của Khan, rồi quấn mình một vòng trên bàn, nó ngẩng đầu nhìn Khan, lưỡi nhỏ dài thè ra thụt vào phát ra tiếng xì xì. "Em trai có Nhịp Đập Cổ Thần!"
Khan nhướng mày, cuối cùng nghe được một tin có ích. Nhưng mà, Nhịp Đập Cổ Thần là gì? Nghe tên có vẻ rất oai phong.
Khi Khan vừa thắc mắc, vừa tính hỏi Kahan về Nhịp Đập Cổ Thần thì hắn phát hiện thời gian không gian trong tầm nhìn của mình như đang ở trong trạng thái của một cuốn phim quay chậm, rất chậm. Giọng của Kahan ì ê, kéo dài âm tiết khiến thanh điệu trở nên kì quái. Khan rất quen thuộc tình huống này, nên hắn không kháng cự lại nó, mà cứ thể để mặc cho tiềm thức của mình chìm xuống.
Lâu rồi nhỉ, hắn chưa gặp nó.
Lần này, nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng.
- Cái này...
Khan nghĩ mình sẽ gặp lại "nó" trong căn phòng của An, nhưng không ngờ, hắn lại đứng trước cửa phòng đóng kín. Trên hành lang quen thuộc, với lối thiết kế đặt hai căn phòng của hai anh em nằm kế nhau, đằng sau lưng là cái tường trống treo tấm bảng trắng to có viết lại mấy dòng ghi chú của anh mỗi khi rời khỏi nhà, hoặc những lời đáp lại bằng màu bút đỏ đầy hằn học của An sau khi hắn trở về.
Khan nhìn nét chữ to vừa phải với khoảng cách cũng vừa phải, rõ ràng đầy quen thuộc của mình; và cả nét chữ nhỏ như kiến với khoảng cách rộng của An. Hắn từng trêu nó:
"Nhìn chữ một cái biết ngay mày là đứa nhỏ nhen rồi."
Nó cũng không vừa gì, nhại lại giọng điệu châm chọc cợt nhả của hắn:
"Nhìn chữ một cái biết ngay anh là tên lẻo mép rồi."
Hắn nhớ sau đó mình lại theo thói quen gần như đã thành phản xạ mà cốc đầu An làm nó đau điếng rú lên.
Nhưng lần đó, An tuyệt nhiên không gào tới mẹ như mọi khi.
Vì lúc đó mẹ của họ đã không còn. Hai anh em ngấm ngầm hiểu nhau mà không nhắc đến sự hiện diện của bà để nguôi ngoai đi những cơn nhớ nhung quay cuồng.
Khan không chạm vào nét chữ ghi trên bảng trắng, sợ mình quẹt trúng sẽ khiến mực bay nét. Nếu đây là giấc mơ của hắn, chắc chắn là hắn sẽ đứng lại nhìn lâu hơn nữa.
Nhưng, đây không phải giấc mơ.
Khan quay người lại, gõ lên cửa phòng An có treo bảng ghi dòng chữ: Phòng bé An đang bận, người không phận sự miễn vào. Khan lờ nó đi, và tiếp tục gõ cửa dồn dập hơn nữa, kèm theo cả giọng nói của mình.
- Mở cửa ra, kêu tao vào để tao đứng ở ngoài đây là thế nào?
- Nhịp...
- Tao không có kiên nhẫn đâu đấy.
Khan lạnh lùng cắt ngang lời của "nó", không có ý định sẽ nghe "nó" lải nhải tiết lộ tình tiết, dù rằng đó là việc có lợi cho hắn.
Có một khoảng lặng rơi ngang khá lâu, Khan cứ tưởng "nó" sẽ trốn đến cùng cho đến khi mình lấy ý thức ở bên ngoài cơ thể, nhưng đúng lúc này cửa bật mở, và Khan dễ dàng bước vào trong chỉ bằng một cú đẩy trên tấm ván gỗ.
Vẫn là căn phòng của An, vẫn là "nó" - giống hệt An. Khan nhìn nó lâu hơn một chút, "nó" ngồi trên giường ôm lấy con gấu mèo nhồi bông cũng đang ngước mặt lên nhìn hắn, nhưng "nó" không dám đối diện với hắn quá lâu nên đã chuyển mắt nhìn sang chỗ khác. Khan không nói gì, đi tới bàn học của An, kéo ghế ngồi xuống.
Bàn học ngăn nắp, sách vở để đúng vị trí đâu ra đấy, có hộp bút trang trí sticker đủ màu và chiếc đèn bàn cũng bị dán đầy sticker. Nhưng chẳng thấy quyển sổ đó đâu nữa, có thể là "nó" đã đem giấu ở đâu đó. Khan không định sẽ tìm cho ra, vì "nó" đã muốn giấu thì chắc chắn là không muốn anh thấy cuốn sổ rồi.
- Đầu tiên, là tại sao mày ở trong tiềm thức của tao?
- Câu hỏi tiếp theo.
"Nó" trả lời vô cùng dứt khoát.
Khan gật đầu, không ép buộc nó sẽ đáp cho bằng được từng câu hỏi của mình, và có lẽ nó cũng biết hắn sẽ phản ứng như thế.
- Lý do mày cứ tiết lộ tình tiết cốt truyện cho tao là gì khi cốt truyện đã vỡ rồi?
"Nó" chần chừ một lúc, tay ôm siết con gấu mèo ngọ nguậy. Giờ trông "nó" ngoan ngoãn hẳn, có lẽ khi Khan làm chủ được tiềm thức của chính mình đã khiến "nó" sốc không ít.
- Cốt truyện không hẳn là vỡ, tôi chỉ cố ý làm anh lo lắng, nghi hoặc và sợ hãi.
Khan không nói gì, vì kế hoạch của "nó" thành công rồi đấy. Đúng là hắn đã rất lo lắng vì cốt truyện vỡ, hắn không biết điều này sẽ ảnh hưởng gì đến tương lai, đến thế giới này và những người xung quanh hắn. Hắn không hỏi tại sao "nó" lại cố ý làm vậy, nguyên nhân quá rõ ràng rồi mà.
- Chị An chưa hoàn thành câu chuyện này, Huyền Thoại Tái Sinh được để ngỏ với nhiều nhánh rẽ có thể dẫn đến các kết cục khác nhau. Tùy thời điểm mà tôi sẽ tiết lộ cho anh cốt truyện là để dẫn anh đến một kết cục tốt hơn.
- Chắc mày không tự nguyện làm vậy đâu ha, mày ghét tao có thừa mà.
- Anh cũng biết thân biết phận đấy.
Có vẻ đã thấy thoải mái hơn nên "nó" bắt đầu kích hoạt chế độ mỏ hỗn.
Nhưng nó im bặt ngay sau đó, Khan cũng không lên tiếng hỏi han gì thêm. "Nó" vẫn còn điều chưa nói hết.
- Vì anh, thế giới này mới được tạo ra.
- Vì anh, thế giới này mới được tồn tại.
- Nhưng...
"Nó" ngước mắt nhìn hắn bằng một đôi mắt sâu, đen kịt không thấy điểm sáng.
- Vì anh, thế giới này cũng sẽ diệt vong.
Khan siết chặt tay, cả người hắn trong phút chốc lạnh toát như vừa bị ném vào hầm băng.
Và "nó" như đọc vị được cảm giác của hắn lúc này
- Không đâu, tôi sẽ không để điều đó sẽ xảy ra.
- Tao cũng vậy.
Khan khàn giọng đáp.
- Mà... con mắt đó của anh là sao?
Khan kinh ngạc nhìn "nó", cứ tưởng hắn trải qua chuyện gì thì nó cũng biết thừa chứ nhỉ? Nhưng có vẻ không phải vậy.
- Đừng nhìn tôi như thế. Không phải lúc nào tôi cũng quan sát được anh, chính xác thì tôi chỉ biết anh đang làm gì và đang ở trong tình thế nào qua suy nghĩ của anh. Ví dụ như lúc nãy, anh thắc mắc về Nhịp Đập Cổ Thần, tôi nghe được nên tôi gọi anh vào. Với lại, từ lần trước... tôi quyết định tạm thời cắt đứt liên lạc với anh, thành ra...
- Chính xác là mày cưỡng chế kéo tao vào.
Lại còn bày đặt giận dỗi cắt đứt liên lạc với mình nữa chứ.
- Sao cũng được.
Giờ thì Khan đã hiểu phần nào cơ chế hoạt động của cách thức mà "nó" triệu hồi mình vào tiềm thức của chính mình. Vậy mà hắn cứ tưởng "nó" quan sát được mọi sự diễn ra bên ngoài. Ra vậy. Ban đầu hắn nghĩ về cốt truyện, và "nó" nắm bắt được từ khóa chủ chốt nên mới có thể kéo hắn vào. Nhưng sau chuyện giải lời nguyền cho Dion, cũng có đôi khi hắn vẫn nghĩ ngợi về nội dung cốt truyện vì có dính dáng tới gã ta mà, lẽ nào "nó" không biết? À không, nó bảo từ lần hắn ngang ngạnh giựt lấy cuốn sổ kia là nó đã chủ động cắt đứt liên lạc.
Nếu vậy thì có khả năng là... Khan nghĩ ngay tới Y.
"Đừng nhắc tới ta ở trước mặt nó nhiều quá, sẽ không tốt lành gì đâu."
Nếu hắn đoán không sai thì, chắc chắn Y đã nhúng tay vào phần nào đó. Tên Y này cuối cùng quyền năng đến mức nào? Hắn là ai? Là bạn hay thù? Tại sao lại giúp đỡ hắn.
Khan chần chừ một lúc vẫn kể chuyện ở Vùng đất Bạc Đen cho "nó" nghe, chỉ là hắn không nhắc tới Y.
- Thần của Sự Thật? Lại còn là con gái hờ mà Dion nhặt được?
"Nó" nhíu mày, như thể không biết đến sự tồn tại của vị thần này, cũng như không lường trước đến tình tiết này. Nhưng kết quả lại không quá lệch lắm với suy đoán của nó. Dion cuối cùng cũng được Khan cứu rỗi, gã biết ơn Khan. Vậy là đủ.
Khan không biết suy nghĩ của "nó", hắn hỏi:
- Sao vậy, không có vị thần này à?
- Có thể có, có thể không. Cốt truyện đã vỡ, nhiều biến số xuất hiện nên cũng khó nói.
"Nó" trả lời một câu vô thưởng vô phạt.
- Nhưng ngạc nhiên là thần linh cũng tự nguyện cho đi đôi mắt của mình, có thể đó chính là lõi của cô ta không chừng.
- Lõi?
- Mỗi thứ đều có lõi, hạch tâm, căn nguyên... rất nhiều cách gọi. Nó là cội nguồn của quyền năng. Một vị thần mất đi lõi của mình sẽ yếu đi rất nhiều, thậm chí là bị giáng cấp. Nặng hơn là... bị tước mất thần cách.
- Thần cách?
- Anh thắc mắc nhiều quá vậy!
Khan nhún vai khi "nó" đột nhiên gắt lên, chắc là vì thấy hắn quá phiền.
- Nếu ta biết hết thì hỏi làm gì?
- Nhưng những cái đó chưa cần anh biết tới, cái gì cũng phải có trình tự của nó!
- Được rồi, vậy Nhịp Đập Cổ Thần là gì? Và cách sử dụng con mắt này.
Khan chỉ vào con mắt màu trắng của mình, hắn vẫn chưa biết cách sử dụng nó. Thật tiếc thì có được con mắt của thần mà rơi vào tay hắn là trở thành thứ vô dụng.
"Nó" quay mặt đi, một bên má hơi phồng lên vì giận dỗi. Phải mất một lúc sau "nó" mới chịu giải đáp thắc mắc của Khan.
- Nhịp Đập Cổ Thần là một phần trái tim của Cổ thần. Saul có được nó nên mới có thể quay ngược thời gian. Nó cũng sẽ giúp hắn mạnh hơn trong tương lai và có khả năng giết được cả thần linh dẫu cho hắn chỉ là phàm nhân. Hiện tại, Saul hẳn là chưa biết cách sử dụng Nhịp Đập Cổ Thần, mà cái này cũng không cần vội. Trước hết anh và nhân vật chính cứ sống sao cho thật khiêm tốn vào, đừng thu hút sự chú ý của bên thần điện đấy!
Giết được cả thần linh? Hóa ra đây là công cụ gian lận của nhân vật chính à? Mà "nó" cũng nhắc nhở hắn giống như những gì Y đã nói.
Cuối cùng thì thần điện nguy hiểm đến mức nào?
- Về con mắt của anh... nó đã là của anh, anh muốn sử dụng thế nào thì tùy. Như cách anh sử dụng tay chân của mình ấy, chẳng lẽ tôi phải dạy anh cả việc phải thở à?
- Chứ sao? Có nhiều cách thở lắm, như hô hấp nhân tạo phải thở như nào, thiền phải thở như nào, mà chạy điền kinh phải thở như nào. Ai nói thở không cần phải dạy?
"Nó" trừng mắt gầm gừ với hắn, rồi "nó" hung hăng quăng con gấu mèo nhồi bông về phía hắn.
- Biến đi!
Hắn không kịp né nên cứ thế bị con gấu mèo hun một phát yêu thương vào mặt. Hắn còn định sẽ ném con gấu mèo lại cho "nó", nhưng khi con gấu mèo rớt xuống sàn. Hắn lại thấy không gian bóp méo, và rồi căn phòng làm việc quen thuộc cùng Kahan đang cuộn thân như nhang muỗi ngự trên bàn nhìn hắn chằm chằm.
"Thật là... ta còn chưa hỏi xong mà."
Hắn định hỏi, Cổ thần đã đưa Nhịp Đập Cổ Thần cho Saul là ai.
* * *
Thế mà vừa lấy lại ý thức sau cơn ngái ngủ, nó nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, mùi của chủ nhân đã nhạt đi rất nhiều. Và điều này khiến nó cảm thấy giận dữ vô cớ.
Kahan không nói không rằng mà lập tức rời khỏi cơ thể của Saul, khi cậu ta đang ngồi thiền định. Trong trạng thái thiền định, cậu ta sẽ khó cảm nhận bất cứ thứ gì khác nếu không phải có gì đó nguy hiểm rình rập. Kahan chẳng để tâm đến Saul, nên nó không hề có ý niệm sẽ lên tiếng thông báo việc mình đã tỉnh và rời đi.
Thân rắn bò dọc con đường lát gạch men rời khỏi căn phòng trống không chỉ có mỗi Saul hiện diện, nó lần theo mùi nhàn nhạt của Khan để tìm đường. Ban đầu đường nó đi chẳng có ai, ngoài lớp gạch men đổi thành đường lát đá đã được mài nhẵn, có bóng dáng của một khu vườn có bàn tay chăm sóc của nghệ nhân. Nó đi vội vì sợ trong chốc lát thôi sẽ không ngửi thấy mùi chủ nhân nữa. Cho nên nó cũng không kịp ngắm nhìn lối kiến trúc trang hoàng đồ sộ, từng cái cột đá cao lêu nghêu chống đỡ cả một tòa nhà rộng lớn, bên trong bày biện đồ nội thất trông có vẻ đã cũ cùng với toán người hầu đang qua lại dọn dẹp vệ sinh.
Nó bình thản trườn mình qua bậc tam cấp, bò vào bên trong nhà, thảm trải dưới chân mềm mại sột soạt khi thân mình của nó trượt lên, chiếc thảm được trải dài từ cửa đến cầu thang chính tách ra làm hai hướng ở trên đỉnh. Nó biết mình sẽ phải rẽ phải khi bò lên tới đó.
Nhưng Kahan đã bị phát hiện, bởi chiếc thảm màu đỏ mà nó thì màu trắng có phần màu loang đen cũng linh hoạt di chuyển theo tốc độ bò của nó. Một con rắn nổi bật quá mức cần thiết đang trườn bò trên tấm thảm màu đỏ cũng nổi bật không kém.
Và rồi, kẻ đầu tiên hét lên, "R-rắn!!! Có rắn!!!" đầy thảm thiết. Thông tin được chuyển tiếp nhanh chóng bởi âm lượng được khuếch đại; rồi người thứ hai, thứ ba phát hiện ra Kahan, cũng như người đầu tiên, họ gào lên thất thanh như con thú bị chọc tiết.
"Á á á á, có rắn!!!"
"Có rắn á á á á á!!!"
"Rắn, rắn rắnnn má ơiiiii!!!"
Kahan là một linh hồn, khác với Vong linh, mà cũng giống với Vong linh.
Điểm khác là Vong linh đều phải tôn thờ một vị thần, điểm giống là hồn hay vong ở thế giới này đều ở dạng trong suốt nhưng vẫn có thể thấy được bằng mắt thường.
Kahan có thể vô hình trong mắt nhân loại nếu nó thích, nhưng nó làm gì có tâm trí cho chuyện đó. Mục tiêu của nó bây giờ là tìm được chủ nhân ngốc và mắng hắn một trận.
"Chủ nhân ngốc dám bỏ rơi Kahan!!"
Kahan thè lưỡi ra thụt vào, tiền xì xì phát ra đầy khó ở. Chẳng ai hiểu được Kahan đang giận dỗi như thế nào, họ chỉ thấy sợ hãi vì một con rắn bất ngờ xuất hiện. Một con rắn kỳ lạ với ngoại hình chưa bao giờ thấy qua. Viên ngọc to tướng trên đỉnh đầu sáng lên như kim cương, trông cao quý nhưng cũng thật nguy hiểm.
Họ không sợ chỉ vì Kahan là một con rắn. Điều khiến họ sợ là vì Kahan giống rắn, và có thể là ma thú.
Nếu Kahan biết được suy nghĩ này của những con người bé nhỏ đang run rẩy và hoảng loạn kia là gì. Chắc là nó sẽ càng tức điên hơn, cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Không một ai dám cản đường Kahan, thế nên nó cứ thế thong dong trườn mình qua từng bậc thang, rẽ phải và lại tiếp tục di chuyển theo hướng mà mùi của Khan ngày càng trở nên rõ ràng. Và rồi khi nó ngoặt thêm một ngã rẽ nữa, nó thấy một sự hiện diện khác. Con người. Phụ nữ. Và ma lực.
Trườn nhanh trên thảm xơ cứng, Kahan bò ngang qua bóng dáng của ả nhân loại. Cứ tưởng sẽ nghe thấy thanh âm hét toáng lên chẳng khác gì đám người vừa rồi ở dưới lầu, nhưng không gian vẫn im lìm như thế. Sự tĩnh lặng khiến Kahan đặt ra chút để ý mà khựng mình, nó quay đầu lại quan sát cô ả nhân loại đó.
Cô ta đứng đó, cũng nhìn lại Kahan với ánh đôi mắt xanh thẫm, không cảm xúc.
"Con súc sinh này là của anh Khan sao?"
Flossie nhỏ giọng nói ra nghi hoặc của bản thân. Và rồi khi cô ta thấy đôi mắt hoang dã của nó đang chăm chú dõi theo mình. Flossie nhận ra con rắn này không tầm thường, có vẻ nó rất có linh tính, không phải là loài làm kiểng.
"Hay là của ả tình nhân kinh tởm đó?"
Màu trắng và đen. Hai sắc độ đơn giản và thường thấy nhất ở mọi nơi giờ đây chẳng khác gì gai nhọn đâm toạc vào tròng mắt của cô.
"Phải tiến hành nhanh hơn thôi..." Giọng điệu Flossie như bọc trong lớp băng đá dày và lạnh, và cực kì kiên cố, như thể không dễ gì làm vỡ được nó dù có va chạm dăm ba cái.
Cô ta dứt khoát quay lưng bỏ đi, không quan tâm đến con rắn khiến mình khó chịu nữa.
Kahan lè lưỡi ra thụt vào, càng cảm nhận rõ ma lực dao động trong không khí hơn, khi sóng cảm xúc của cô ta vừa bị khuấy đảo có chút mãnh liệt, như có chiếc thìa quậy mạnh vào tách trà.
Khe hẹp dựng đứng trong mắt rắn dường như co lại thành một đường dọc mỏng, ánh nhìn của Kahan có vẻ gì đó hoang dã và hung tàn hơn, nhưng nó quay đầu đi và tiếp tục trườn mình đuổi theo mùi của chủ nhân. Kahan không để tâm đến Flossie, nhưng nó chắc chắn nhớ cô ả nhân loại này.
"Kahan?"
Kahan bò được một lúc thì Khan xuất hiện, chủ nhân ngốc đang ở phía trước nó chẳng bao nhiêu bước chân. Bằng sự hân hoan cứ tưởng đôi bên đã có mười năm xa cách mới được gặp lại, và cả chút cảm giác giận dỗi vì bản thân bị bỏ bê. Thế là Kahan bò nhanh đến chỗ Khan như sợi dây thừng bị đột ngột kéo giật lại.
"Chủ nhân ngốc!!!" Kahan gào lên, lần này âm thanh không chỉ vang trong đầu Khan mà còn vọng ra bên ngoài. Đầu ong ong, tai đau nhức. Khan nghĩ có thể mình chuẩn bị điếc tới nơi.
"Ấy chà, lâu rồi không gặp. Hình như ngươi béo lên rồi kìa rắn con." Ibrahim đi hầu ở phía sau vui vẻ trêu chọc ngay khi Kahan bò lên đến vai của Khan, rồi quấn mình thành một vòng qua cổ hắn. Trông Khan như thể có thêm vòng trang sức được làm từ rắn.
"Chủ nhân ngốc bỏ rơi Kahan!" Kahan tức tối hạch tội, chẳng thèm để tâm đến Ibrahim.
"Mày đang nghỉ ngơi mà, nên tao mới không muốn làm phiền mày đấy chứ." Khan lắc đầu, cố gắng khiến âm thanh la hét vang vọng của Kahan rũ bớt khỏi tâm trí.
"Chủ nhân ngốc xạo sự!" Kahan vẫn chưa nguôi giận. "Chủ nhân ngốc xấu xa!"
"Tao xin lỗi." Khan thở dài, nếu hắn còn biện minh gì nữa thì con rắn cứng đầu này lại dỗi cho xem.
"Hừ! Mắt của chủ nhân ngốc sao thế?"
Hình như hệ thống ngôn ngữ của Kahan có vẻ tiến bộ hơn trước? Khan bất ngờ trước câu hỏi hết sức bình thường với mọi người nhưng rơi vào trường hợp của Kahan lại khó có thể xem là bình thường.
"Có chút chuyện xảy ra thôi, mọi sự ổn rồi." Khan qua loa, không muốn nhắc lại chuyện con mắt thay đổi của mình.
"Ổn cả rồi? Nếu ngài thấy chút chuyệ..." Ibrahim im bặt khi nhận lấy cái liếc mắt của Khan.
Không phải vì ông sợ Khan sẽ trừng phạt mình hay cản trở trò kể chuyện hết sức châm biếm mà ông đã định sẽ kể. Chỉ là ông chợt nhớ ra, con mắt màu trắng mà Khan có là của ai, và lời cảnh báo của hắn ta.
Gần đây việc trêu đùa Khan khiến ông rất vui vẻ, chẳng còn trò giải trí nào tuyệt hơn nhìn vẻ mặt bất lực không biết làm thế nào của Khan. Phần nào cũng thỏa mãn tất sự khó chịu đè nén khi ông - một Chúa Quỷ cấp cao - phải đi hầu hạ một tên nhân loại yếu ớt miệng còn hôi sữa. Nhưng có lẽ, ông ngày càng huênh hoang không biết điểm dừng nên Khan mới đắt đầu tỏ thái độ xấc xược. Và hắn đang cảnh cáo ông nên biết chừng mực.
Cậu chủ bé nhỏ ngày nào càng uy nghi hơn những gì ông tưởng rồi.
"Lại lừa Kahan!" Kahan lập tức nhận ra ánh mắt hung hăng của Khan đang truyền tín hiệu cho Ibrahim, nó nạt nộ bắt tội ngay lập tức.
Có những lúc, Kahan ngốc nghếch đột nhiên trở nên sắc sảo không cần thiết.
Khan thở dài, cuối cùng hắn cũng chịu thua. "Được rồi, vào phòng cái đã."
Khan quay lưng trở về, vì mới rời đi thôi nên các bước chân tìm tới phòng làm việc không quá dài tốn thời gian. Trên đường đi, Khan đuổi khéo Ibrahim rời đi làm việc của mình. Khi mà đuổi khéo không được thì hắn lập tức đuổi thẳng. Vì ông ta có vẻ muốn ở lại hóng chuyện, dù sao thì lúc hắn rơi vào thảm trạng với một con mắt bị lạc khỏi cơ thể, ông ta không hề có mặt.
Ibrahim mất hứng thấy rõ, mặt mày sa sầm rời đi trông như trẻ nhỏ trong thân xác người già mà lên cơn giận lẫy vậy. Trông khá tức cười.
Ibrahim rời đi, Khan cũng thuật lại những sự việc đã xảy ra khi nó vắng mặt. Một số chi tiết ghê rợn và máu me quá mức cho phép đều được giản lược. Tuy thế, hắn không giấu Kahan về chuyện mắt mình bị trở thành một đống bầy hầy không thể hoàn nguyên, và rồi hắn được đền bù bằng một con mắt của tiểu thần. Và cả những chuyện sau đó.
Phản ứng của Kahan rất tức giận khi biết hắn bị thương, Khan đã phải dỗ rất mệt mới khiến nó nguôi ngoai phần nào.
"Sau này không cho phép rời khỏi Kahan!" Con rắn hung hăng giáo huấn Khan một trận. "Không cho phép! Nhất định!"
Khan gật đầu đồng ý vô cùng dứt khoát.
"Tất nhiên rồi."
Kahan tạm hài lòng, khe hẹp trong tròng mắt mới thôi dựng đứng nữa.
"Chủ nhân ngốc! Không biết cách, dùng mắt thần?"
"Không, mày biết à?" Khan hỏi với chút mong chờ.
"Con mắt này đã là của chủ nhân ngốc, chủ nhân ngốc dùng theo cách của mình. Ngốc quá đi!"
"... Được rồi, là do tao ngốc." Câu trả lời vẫn có phần nào mơ hồ không như ý muốn của Khan. Thay vì hỏi kỹ vào vấn đề này, Khan lại tò mò một chuyện khác. "Nhưng mà... Cách mày nói chuyện có vẻ... hay ho hơn nhỉ? Nghe rất ra dáng Rắn Vua Kahan oai phong lẫm liệt. Mày có bí quyết gì à?"
Hiển nhiên, hắn sẽ không hỏi tại sao ngôn ngữ của Kahan lại bớt đi phần nào thiểu năng rồi. Vì nói vậy sẽ khiến nó bùng lên một cơn giận khác mà hắn không dám chắc mình sẽ dập tắt được.
"Kahan mà!" Con rắn uốn éo cảm thấy tự hào, nó hơi nâng đầu cao lên, giọng điệu vọng trong đầu Khan nghi hãnh diện vô cùng. "Đồ bổ trong bụng Kahan!"
"Đồ bổ?" Khan vẫn chưa hiểu.
"Bông hoa của tên em trai, Kahan ăn hết! Kahan cũng mạnh hơn rồi!"
Mạnh hơn hay thông minh hơn? Khan không dám hỏi ra miệng, sợ mình lại đắc tội rắn.
"Bông hoa của Saul à? Saul có bông hoa nào sao? Mà nghe cứ sai sai nhỉ..." Khan sờ cằm, cảm thấy có gì đó không đúng. Không lẽ Kahan đang nói ẩn dụ?
Chắc là không, trông nó khôn hơn một chút nhưng không thông minh đến mức biết ăn nói ẩn dụ thâm thúy này nọ đâu.
"Hoa của tên tiểu thần dị hợm kia, nó ngu nên cho tên em trai, em trai ngốc giống chủ nhân nên đồ bổ thuộc về Kahan!"
Một cách giải thích rất là Kahan. Khan lờ mờ hiểu ra vấn đề. Có lẽ bông hoa của Saul là vật từ tay Tiểu thần Commutalio?
"Chủ nhân ngốc, có chuyện này!" Kahan bỗng dưng uốn mình bò xuống khỏi cánh tay của Khan, rồi quấn mình một vòng trên bàn, nó ngẩng đầu nhìn Khan, lưỡi nhỏ dài thè ra thụt vào phát ra tiếng xì xì. "Em trai có Nhịp Đập Cổ Thần!"
Khan nhướng mày, cuối cùng nghe được một tin có ích. Nhưng mà, Nhịp Đập Cổ Thần là gì? Nghe tên có vẻ rất oai phong.
Khi Khan vừa thắc mắc, vừa tính hỏi Kahan về Nhịp Đập Cổ Thần thì hắn phát hiện thời gian không gian trong tầm nhìn của mình như đang ở trong trạng thái của một cuốn phim quay chậm, rất chậm. Giọng của Kahan ì ê, kéo dài âm tiết khiến thanh điệu trở nên kì quái. Khan rất quen thuộc tình huống này, nên hắn không kháng cự lại nó, mà cứ thể để mặc cho tiềm thức của mình chìm xuống.
Lâu rồi nhỉ, hắn chưa gặp nó.
Lần này, nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng.
- Cái này...
Khan nghĩ mình sẽ gặp lại "nó" trong căn phòng của An, nhưng không ngờ, hắn lại đứng trước cửa phòng đóng kín. Trên hành lang quen thuộc, với lối thiết kế đặt hai căn phòng của hai anh em nằm kế nhau, đằng sau lưng là cái tường trống treo tấm bảng trắng to có viết lại mấy dòng ghi chú của anh mỗi khi rời khỏi nhà, hoặc những lời đáp lại bằng màu bút đỏ đầy hằn học của An sau khi hắn trở về.
Khan nhìn nét chữ to vừa phải với khoảng cách cũng vừa phải, rõ ràng đầy quen thuộc của mình; và cả nét chữ nhỏ như kiến với khoảng cách rộng của An. Hắn từng trêu nó:
"Nhìn chữ một cái biết ngay mày là đứa nhỏ nhen rồi."
Nó cũng không vừa gì, nhại lại giọng điệu châm chọc cợt nhả của hắn:
"Nhìn chữ một cái biết ngay anh là tên lẻo mép rồi."
Hắn nhớ sau đó mình lại theo thói quen gần như đã thành phản xạ mà cốc đầu An làm nó đau điếng rú lên.
Nhưng lần đó, An tuyệt nhiên không gào tới mẹ như mọi khi.
Vì lúc đó mẹ của họ đã không còn. Hai anh em ngấm ngầm hiểu nhau mà không nhắc đến sự hiện diện của bà để nguôi ngoai đi những cơn nhớ nhung quay cuồng.
Khan không chạm vào nét chữ ghi trên bảng trắng, sợ mình quẹt trúng sẽ khiến mực bay nét. Nếu đây là giấc mơ của hắn, chắc chắn là hắn sẽ đứng lại nhìn lâu hơn nữa.
Nhưng, đây không phải giấc mơ.
Khan quay người lại, gõ lên cửa phòng An có treo bảng ghi dòng chữ: Phòng bé An đang bận, người không phận sự miễn vào. Khan lờ nó đi, và tiếp tục gõ cửa dồn dập hơn nữa, kèm theo cả giọng nói của mình.
- Mở cửa ra, kêu tao vào để tao đứng ở ngoài đây là thế nào?
- Nhịp...
- Tao không có kiên nhẫn đâu đấy.
Khan lạnh lùng cắt ngang lời của "nó", không có ý định sẽ nghe "nó" lải nhải tiết lộ tình tiết, dù rằng đó là việc có lợi cho hắn.
Có một khoảng lặng rơi ngang khá lâu, Khan cứ tưởng "nó" sẽ trốn đến cùng cho đến khi mình lấy ý thức ở bên ngoài cơ thể, nhưng đúng lúc này cửa bật mở, và Khan dễ dàng bước vào trong chỉ bằng một cú đẩy trên tấm ván gỗ.
Vẫn là căn phòng của An, vẫn là "nó" - giống hệt An. Khan nhìn nó lâu hơn một chút, "nó" ngồi trên giường ôm lấy con gấu mèo nhồi bông cũng đang ngước mặt lên nhìn hắn, nhưng "nó" không dám đối diện với hắn quá lâu nên đã chuyển mắt nhìn sang chỗ khác. Khan không nói gì, đi tới bàn học của An, kéo ghế ngồi xuống.
Bàn học ngăn nắp, sách vở để đúng vị trí đâu ra đấy, có hộp bút trang trí sticker đủ màu và chiếc đèn bàn cũng bị dán đầy sticker. Nhưng chẳng thấy quyển sổ đó đâu nữa, có thể là "nó" đã đem giấu ở đâu đó. Khan không định sẽ tìm cho ra, vì "nó" đã muốn giấu thì chắc chắn là không muốn anh thấy cuốn sổ rồi.
- Đầu tiên, là tại sao mày ở trong tiềm thức của tao?
- Câu hỏi tiếp theo.
"Nó" trả lời vô cùng dứt khoát.
Khan gật đầu, không ép buộc nó sẽ đáp cho bằng được từng câu hỏi của mình, và có lẽ nó cũng biết hắn sẽ phản ứng như thế.
- Lý do mày cứ tiết lộ tình tiết cốt truyện cho tao là gì khi cốt truyện đã vỡ rồi?
"Nó" chần chừ một lúc, tay ôm siết con gấu mèo ngọ nguậy. Giờ trông "nó" ngoan ngoãn hẳn, có lẽ khi Khan làm chủ được tiềm thức của chính mình đã khiến "nó" sốc không ít.
- Cốt truyện không hẳn là vỡ, tôi chỉ cố ý làm anh lo lắng, nghi hoặc và sợ hãi.
Khan không nói gì, vì kế hoạch của "nó" thành công rồi đấy. Đúng là hắn đã rất lo lắng vì cốt truyện vỡ, hắn không biết điều này sẽ ảnh hưởng gì đến tương lai, đến thế giới này và những người xung quanh hắn. Hắn không hỏi tại sao "nó" lại cố ý làm vậy, nguyên nhân quá rõ ràng rồi mà.
- Chị An chưa hoàn thành câu chuyện này, Huyền Thoại Tái Sinh được để ngỏ với nhiều nhánh rẽ có thể dẫn đến các kết cục khác nhau. Tùy thời điểm mà tôi sẽ tiết lộ cho anh cốt truyện là để dẫn anh đến một kết cục tốt hơn.
- Chắc mày không tự nguyện làm vậy đâu ha, mày ghét tao có thừa mà.
- Anh cũng biết thân biết phận đấy.
Có vẻ đã thấy thoải mái hơn nên "nó" bắt đầu kích hoạt chế độ mỏ hỗn.
Nhưng nó im bặt ngay sau đó, Khan cũng không lên tiếng hỏi han gì thêm. "Nó" vẫn còn điều chưa nói hết.
- Vì anh, thế giới này mới được tạo ra.
- Vì anh, thế giới này mới được tồn tại.
- Nhưng...
"Nó" ngước mắt nhìn hắn bằng một đôi mắt sâu, đen kịt không thấy điểm sáng.
- Vì anh, thế giới này cũng sẽ diệt vong.
Khan siết chặt tay, cả người hắn trong phút chốc lạnh toát như vừa bị ném vào hầm băng.
Và "nó" như đọc vị được cảm giác của hắn lúc này
- Không đâu, tôi sẽ không để điều đó sẽ xảy ra.
- Tao cũng vậy.
Khan khàn giọng đáp.
- Mà... con mắt đó của anh là sao?
Khan kinh ngạc nhìn "nó", cứ tưởng hắn trải qua chuyện gì thì nó cũng biết thừa chứ nhỉ? Nhưng có vẻ không phải vậy.
- Đừng nhìn tôi như thế. Không phải lúc nào tôi cũng quan sát được anh, chính xác thì tôi chỉ biết anh đang làm gì và đang ở trong tình thế nào qua suy nghĩ của anh. Ví dụ như lúc nãy, anh thắc mắc về Nhịp Đập Cổ Thần, tôi nghe được nên tôi gọi anh vào. Với lại, từ lần trước... tôi quyết định tạm thời cắt đứt liên lạc với anh, thành ra...
- Chính xác là mày cưỡng chế kéo tao vào.
Lại còn bày đặt giận dỗi cắt đứt liên lạc với mình nữa chứ.
- Sao cũng được.
Giờ thì Khan đã hiểu phần nào cơ chế hoạt động của cách thức mà "nó" triệu hồi mình vào tiềm thức của chính mình. Vậy mà hắn cứ tưởng "nó" quan sát được mọi sự diễn ra bên ngoài. Ra vậy. Ban đầu hắn nghĩ về cốt truyện, và "nó" nắm bắt được từ khóa chủ chốt nên mới có thể kéo hắn vào. Nhưng sau chuyện giải lời nguyền cho Dion, cũng có đôi khi hắn vẫn nghĩ ngợi về nội dung cốt truyện vì có dính dáng tới gã ta mà, lẽ nào "nó" không biết? À không, nó bảo từ lần hắn ngang ngạnh giựt lấy cuốn sổ kia là nó đã chủ động cắt đứt liên lạc.
Nếu vậy thì có khả năng là... Khan nghĩ ngay tới Y.
"Đừng nhắc tới ta ở trước mặt nó nhiều quá, sẽ không tốt lành gì đâu."
Nếu hắn đoán không sai thì, chắc chắn Y đã nhúng tay vào phần nào đó. Tên Y này cuối cùng quyền năng đến mức nào? Hắn là ai? Là bạn hay thù? Tại sao lại giúp đỡ hắn.
Khan chần chừ một lúc vẫn kể chuyện ở Vùng đất Bạc Đen cho "nó" nghe, chỉ là hắn không nhắc tới Y.
- Thần của Sự Thật? Lại còn là con gái hờ mà Dion nhặt được?
"Nó" nhíu mày, như thể không biết đến sự tồn tại của vị thần này, cũng như không lường trước đến tình tiết này. Nhưng kết quả lại không quá lệch lắm với suy đoán của nó. Dion cuối cùng cũng được Khan cứu rỗi, gã biết ơn Khan. Vậy là đủ.
Khan không biết suy nghĩ của "nó", hắn hỏi:
- Sao vậy, không có vị thần này à?
- Có thể có, có thể không. Cốt truyện đã vỡ, nhiều biến số xuất hiện nên cũng khó nói.
"Nó" trả lời một câu vô thưởng vô phạt.
- Nhưng ngạc nhiên là thần linh cũng tự nguyện cho đi đôi mắt của mình, có thể đó chính là lõi của cô ta không chừng.
- Lõi?
- Mỗi thứ đều có lõi, hạch tâm, căn nguyên... rất nhiều cách gọi. Nó là cội nguồn của quyền năng. Một vị thần mất đi lõi của mình sẽ yếu đi rất nhiều, thậm chí là bị giáng cấp. Nặng hơn là... bị tước mất thần cách.
- Thần cách?
- Anh thắc mắc nhiều quá vậy!
Khan nhún vai khi "nó" đột nhiên gắt lên, chắc là vì thấy hắn quá phiền.
- Nếu ta biết hết thì hỏi làm gì?
- Nhưng những cái đó chưa cần anh biết tới, cái gì cũng phải có trình tự của nó!
- Được rồi, vậy Nhịp Đập Cổ Thần là gì? Và cách sử dụng con mắt này.
Khan chỉ vào con mắt màu trắng của mình, hắn vẫn chưa biết cách sử dụng nó. Thật tiếc thì có được con mắt của thần mà rơi vào tay hắn là trở thành thứ vô dụng.
"Nó" quay mặt đi, một bên má hơi phồng lên vì giận dỗi. Phải mất một lúc sau "nó" mới chịu giải đáp thắc mắc của Khan.
- Nhịp Đập Cổ Thần là một phần trái tim của Cổ thần. Saul có được nó nên mới có thể quay ngược thời gian. Nó cũng sẽ giúp hắn mạnh hơn trong tương lai và có khả năng giết được cả thần linh dẫu cho hắn chỉ là phàm nhân. Hiện tại, Saul hẳn là chưa biết cách sử dụng Nhịp Đập Cổ Thần, mà cái này cũng không cần vội. Trước hết anh và nhân vật chính cứ sống sao cho thật khiêm tốn vào, đừng thu hút sự chú ý của bên thần điện đấy!
Giết được cả thần linh? Hóa ra đây là công cụ gian lận của nhân vật chính à? Mà "nó" cũng nhắc nhở hắn giống như những gì Y đã nói.
Cuối cùng thì thần điện nguy hiểm đến mức nào?
- Về con mắt của anh... nó đã là của anh, anh muốn sử dụng thế nào thì tùy. Như cách anh sử dụng tay chân của mình ấy, chẳng lẽ tôi phải dạy anh cả việc phải thở à?
- Chứ sao? Có nhiều cách thở lắm, như hô hấp nhân tạo phải thở như nào, thiền phải thở như nào, mà chạy điền kinh phải thở như nào. Ai nói thở không cần phải dạy?
"Nó" trừng mắt gầm gừ với hắn, rồi "nó" hung hăng quăng con gấu mèo nhồi bông về phía hắn.
- Biến đi!
Hắn không kịp né nên cứ thế bị con gấu mèo hun một phát yêu thương vào mặt. Hắn còn định sẽ ném con gấu mèo lại cho "nó", nhưng khi con gấu mèo rớt xuống sàn. Hắn lại thấy không gian bóp méo, và rồi căn phòng làm việc quen thuộc cùng Kahan đang cuộn thân như nhang muỗi ngự trên bàn nhìn hắn chằm chằm.
"Thật là... ta còn chưa hỏi xong mà."
Hắn định hỏi, Cổ thần đã đưa Nhịp Đập Cổ Thần cho Saul là ai.
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.