Chương 18: Bánh quy gà
Phong Hà Du Nguyệt
28/02/2019
Cùng với sự tiến bộ của Tạ Liễu Liễu, là thành tích không tốt mấy của Hạc Lâm.
Tổng điểm là 608, hạng năm toàn khối.
Thành tích lúc nhập học của anh là hạng nhất toàn khối, hơn ba mươi điểm so với người hạng nhì toàn khối.
Nhưng bây giờ đã bị thụt lùi phía sau người khác.
Tạ Liễu Liễu nhìn thoáng qua bảng tổng điểm, ba môn ngữ văn, toán, tiếng anh của anh rõ ràng đều không tụt điểm, nhưng môn tổng hợp tự nhiên lại bị trừ rất nhiều điểm.
Hai nữ sinh phía trước đang bàn tán, hình như không phải là kiểu lần đầu để ý đến Hạc Lâm.
“Chao ôi, cậu xem đi, cái người hạng nhất lớp kế bên kia bị tụt hạ quá trời, ôi…”
“Ngày đó đúng lúc cậu ấy có việc gì thì phải? Tớ nhìn thấy cậu ấy không có làm mấy câu cuối tổng hợp tự nhiên, nộp xong liền đi ra ngoài cùng bạn…”
Thứ tự trong mỗi cuộc thi của trường tư nhân Minh Đức đều lộn xộn, học sinh có thành tích khác nhau ngẫu nhiên ngồi chung một chỗ. Các nữ sinh tán dóc kia trùng hợp thi cùng với Hạc Lâm.
Một nữ sinh khác nghe thấy nói: “Có việc? Có phải đi tìm bạn gái của cậu ấy không? Hôm đó tớ thấy cậu ấy đứng chung với nữ sinh chuyên tỉnh ngoài cổng trường…”
“Không phải đâu, cậu ấy không có bạn gái.” Nữ sinh kiên định nói.
...
Tạ Liễu Liễu không nghe hết lời các cô ấy nói, thu dọn đồ của mình xong liền rồi khỏi cửa phòng học.
Cô cúi đầu giơ di động của mình, định gọi điện cho cha Tạ đến trường đón cô.
Khi đi ngang qua cửa sau lớp chuyên tự nhiên bên cạnh, đúng lúc gặp mấy nam sinh từ bên trong đi ra.
Dẫn đầu là cậu nam sinh đen đủi gầy gò, khi cười híp mắt lại lộ ra một hàm răng trắng. Tạ Liễu Liễu nhớ cậu ấy, cậu ấy thường xuyên chơi bóng rổ cùng với Hạc Lâm, lần trước cô trốn tiết ngữ văn, chính cậu ấy đã nói cho cô biết Hạc Lâm đang ở phòng y tế.
Lúc này cậu ấy đang quay đầu cùng nói chuyện với người phía sau: ‘Hạc ca, đợi tớ một lát rồi mình cùng đua xe nha, người thua sẽ giúp làm bài tập hè…”
Phía sau cậu ấy là Hạc Lâm thong thả bước đi. Nhàn rỗi nghịch di động, mày khẽ chau lại, môi mỏng giương cao, nhìn ra tâm tình rất tốt, đồng ý nói: “Được, cho cậu một tuần.”
Nam sinh xung quanh cười ầm lên, nói cậu ấy không biết tự lượng sức mình.
Nam sinh kia cũng không để ý, phối hợp nói “Vậy thì đa tạ Hạc ca.”
Bọn họ cao lớn che đi Tạ Liễu Liễu bên cạnh, kín cả hành lang.
Tạ Liễu Liễu không thể không dừng lại, nhường đường cho bọn họ.
Một nam sinh trong đó đi ngang qua trông thấy cô, cười nhạo nói: “Ồ, đây không phải là áo khoác nhỏ của Hạc Lâm sao? Sao lại đứng đây thế, chờ ai vậy?”
Kể từ lần trước sau khi Hạc Lâm đưa áo khoác cho Tạ Liễu Liễu bị biết hết, đám nam sinh đều thích trêu chọc gọi cô như thế.
Tạ Liễu Liễu mím môi, không biến sắc lui về sau một bước.
Hạc Lâm nghe vậy, đánh mắt sang. Ánh mắt rơi vào cặp da cực lớn sau lưng cô và sách vở ôm trong lòng, dừng một chút, anh bước đến trước mặt cô, hỏi: “Sao cậu cầm nhiều thế?”
Tạ Liễu Liễu nói: “Mang về nhà xem.”
Lớp bọn họ có rất nhiều người sau khi nghỉ học xong sẽ ném hết sách của học kỳ đó, nhưng cô không như thế. Cô giữ lại sau này khi ôn tập sẽ dùng tới.
Sau khi Hạc Lâm nghe xong, cũng không nói gì, cúi người nhận lấy toàn bộ sách trong lòng cô, rồi duỗi tay cầm cặp da của cô.
Tạ Liễu Liễu ngẩn ra, anh hỏi: “Còn có gì nữa không?”
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, nói không có.
Hạc Lâm liền vác sách của cô, định giúp cô đưa đến dưới lầu.
Mấy nam sinh khác trông thấy liền cười rộ lên: “Hạc tổng, cặp da của tụi tớ cũng rất nặng đấy.”
Hạc Lâm không để ý đến họ, đạp một nam sinh cách anh gần nhất một cước, nói: “Chờ tớ ở lầu dưới.”
Nam sinh cười ha ha, cũng không trêu chọc nữa, lần lượt ngoan ngoãn xuống lầu.
Bên tai Tạ Liễu Liễu ửng đỏ lên, cố gắng duỗi tay đoạt lại đống sách giáo khoa từ trong tay Hạc Lâm: “Không cần đâu, cha của tớ đợi tớ ở cổng trường rồi…”
Ai ngờ Hạc Lâm nâng tay kia lên, không phí sức khẽ ấn đầu cô ngăn lại, miệng cong lên, cười xấu xa: “Đừng lo, tớ cũng chỉ đưa cậu tới cổng thôi.” Anh nói: “Tớ còn phải ra ngoài cùng các cậu ấy.”
Tạ Liễu Liễu nhớ tới cuộc nói chuyện giữa nhóm người kia, dừng phản kháng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Các cậu đến khu chơi game à?”
Hạc Lâm gật đầu, không giấu giếm “ừm” một tiếng.
Tạ Liễu Liễu há hốc mồm, muốn nói chút gì đó, nhưng nghĩ đến lời nói lúc nãy Hạc Lâm đồng ý với bạn, khẽ khựng lại, cuối cùng không nói gì cả.
Cô cúi đầu, yên lặng:
“Ờ.”
*
Quả thật Hạc Lâm đưa Tạ Liễu Liễu lên xe cha Tạ, rồi mới rời khỏi cùng bạn.
Tạ Liễu Liễu về đến nhà, cơm nước xong xuôi, bèn cùng cha mẹ xem thời sự trực tiếp, sau đó trở về phòng dán trang trí sổ tay gần đây. 11 giờ đi tắm xong, cô mới nghe thấy căn nhà sát vách có tiếng động.
- - Hạc Lâm trở về.
Tạ Liễu Liễu không có phản ứng gì, sấy khô tóc, tắt đèn ngủ, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô nhìn trần nhà tối đen, một lát sau nhẹ nhàng xoay người, thật lâu mới ngủ đi.
Ngày hôm sau, mẹ Tạ làm chút bánh quy gà, bảo Tạ Liễu Liễu mang đến nhà hàng xóm. Vốn nghĩ rằng cô gái này sẽ kiên quyết từ chối, không ngờ rằng cô lại nhận lấy trong tay nói “được”, không chút do dự đi đến nhà số 1902 kế bên.
Mẹ Tạ sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng của con gái.
Sao con gái mình đột nhiên đổi tính thế?
Còn Tạ Liễu Liễu thì đang đứng ở nhà hàng xóm, đã gõ cửa nhà rồi.
Lúc này dì Hạc không có ở nhà, mỗi ngày tiệm hoa của bà buôn bán rất bận rộn, phải bảy tám giờ tối mới trở về.
Người mở cửa là Hạc Lâm, anh mặc áo hoodie màu lam, quần dài màu kem thoải mái, tóc hơi lộn xộn che trên trán. Nhìn dáng vẻ chắc là mới vừa tỉnh ngủ không lâu.
Anh nhìn thấy Tạ Liễu Liễu, hơi kinh ngạc hỏi: “Sao thế?” Dù sao mỗi lần đều là anh đến nhà đối diện tìm cô, cô rất ít khi gõ cửa nhà anh.
Tạ Liễu Liễu giơ bánh quy gà đã được đóng gói xong qua đỉnh đầu, nói: “Mẹ tớ làm chút đồ ăn, bảo tớ mang tới cho cậu.”
Hạc Lâm bừng tỉnh, duỗi tay nhận lấy, rồi mời cô vào trong nhà.
Nhà anh rất sạch sẽ, cho dù trong nhà thường xuyên không có người nhưng cũng không dính chút hạt bụi nào.
Hạc Lâm đi ở phía trước hỏi: “Cậu ăn sáng chưa? Tớ gọi thức ăn ở ngoài, cậu có muốn cùng ăn không?”
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, không nể tình nói: “Bây giờ đã mười một giờ rưỡi.”
Ngụ ý rằng, cô đã ăn cơm trưa luôn rồi.
Hạc Lâm ngủ tới 11:20 mới thức: “…”
Hạc Lâm nắm tóc, gương mặt tuấn tú có chút thương tiếc vì bị ghét bỏ, không biết là giải thích cho ai: “Tối hôm qua tớ ngủ trễ.”
Tạ Liễu Liễu rủ mắt xuống, đương nhiên cô biết.
Đi thẳng đến phòng khách, Hạc Lâm để bánh quy gà Tạ Liễu Liễu mang đến vào phòng bếp, cũng thuận tiện hỏi cô có muốn uống sữa tươi không
Tạ Liễu Liễu nói không cần, khi dừng lại cạnh ghế sofa, cô nhìn thấy một chiếc điện thoại đặt trên bàn, phía trên đang mở trò chơi loại MOBA. (*)
(*) Đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi (tiếng Anh: Multiplayer online battle arena hay viết tắt là MOBA), cũng biết đến với tên khác là chiến lược hành động thời gian thực (ARTS) là một thể loại con của thể loại trò chơi video chiến lược thời gian thực
Hạc Lâm đi ra từ phòng bếp, vẫn rót ly sữa nóng cho cô.
Anh đặt sữa ở trước mặt cô, Tạ Liễu Liễu hỏi: “Cậu thường chơi game này à?”
Hạc Lâm liền giật mình, chống lại ánh mặt của cô. Lắc đầu nói: “Không phải, thỉnh thoảng mới chơi.” Ví dụ như làm xong một bộ bài thi tự nhiên hoặc đánh thắng xong một trận bóng rổ.
Tạ Liễu Liễu không tin, “Vậy cậu biết chơi thế nào không?”
Vấn đề này hỏi nam sinh tuyệt đối sẽ không sai. Sau đó nghe Hạc Lâm nói câu đương nhiên, rồi cầm di động click mở trang đăng nhập, tiến vào phòng, đấu trận, rất nhanh đã bắt đầu vào một ván trò chơi mới.
Ngón tay anh linh hoạt, đầu óc nhanh nhạy, thành thạo điêu luyện giữa sự truy kích của quân định và phe ta.
Bắt đầu không đến năm phút, liền chém được mấy quân địch. Không hề giống như thỉnh thoảng mới chơi chút nào.
Tạ Liễu Liễu ngồi ở bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ bình tĩnh lúc anh chơi game.
Bên tai là âm thanh kích động lòng người của trò chơi, tiếng “double kill”, “triple kill”, “quadra kill” không dứt bên tai, không khỏi khiến Tạ Liễu Liễu nhớ tới cuộc trò chuyện ngày hôm qua của hai nữ sinh.
“Nhưng không nghĩ tới, học sinh giỏi cũng sẽ thụt lùi.”
“Vậy thì có gì hiếm đâu? Tâm tư không đặt trong học tập thì đương nhiên sẽ thụt lùi, cậu đã quên là tại sao cậu ấy bị đuổi học ở trường chuyên tỉnh à…”
Tâm tình Tạ Liễu Liễu khó chịu, không nói được lời nào.
Ngay khi trò chơi sắp kết thúc, Hạc Lâm điều khiển đội bên này đã giành được thắng lợi, Tạ Liễu Liễu đột nhiên đứng dậy vươn tay, che phía trên website trò chơi.
Nhân vật trò chơi Hạc Lâm điều khiển bị giết chết, màn hình đột nhiên tối đi.
Cô cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạc Lâm, gần như mũi đối mũi với anh, rất nghiêm túc nói: “Sau này cậu không được chơi trò này nữa.”
Hạc Lâm kinh ngạc.
Không đợi anh mở miệng hỏi tại sao, Tạ Liễu Liễu cứ tiếp tục nói: “Cậu phải học tập thật giỏi, không thể lùi bước, để những người từng khinh thường cậu phải hối hận.”
Cô nói: “Như thế chúng ta mới có thể cùng nhau thi đại học tốt.”
Tổng điểm là 608, hạng năm toàn khối.
Thành tích lúc nhập học của anh là hạng nhất toàn khối, hơn ba mươi điểm so với người hạng nhì toàn khối.
Nhưng bây giờ đã bị thụt lùi phía sau người khác.
Tạ Liễu Liễu nhìn thoáng qua bảng tổng điểm, ba môn ngữ văn, toán, tiếng anh của anh rõ ràng đều không tụt điểm, nhưng môn tổng hợp tự nhiên lại bị trừ rất nhiều điểm.
Hai nữ sinh phía trước đang bàn tán, hình như không phải là kiểu lần đầu để ý đến Hạc Lâm.
“Chao ôi, cậu xem đi, cái người hạng nhất lớp kế bên kia bị tụt hạ quá trời, ôi…”
“Ngày đó đúng lúc cậu ấy có việc gì thì phải? Tớ nhìn thấy cậu ấy không có làm mấy câu cuối tổng hợp tự nhiên, nộp xong liền đi ra ngoài cùng bạn…”
Thứ tự trong mỗi cuộc thi của trường tư nhân Minh Đức đều lộn xộn, học sinh có thành tích khác nhau ngẫu nhiên ngồi chung một chỗ. Các nữ sinh tán dóc kia trùng hợp thi cùng với Hạc Lâm.
Một nữ sinh khác nghe thấy nói: “Có việc? Có phải đi tìm bạn gái của cậu ấy không? Hôm đó tớ thấy cậu ấy đứng chung với nữ sinh chuyên tỉnh ngoài cổng trường…”
“Không phải đâu, cậu ấy không có bạn gái.” Nữ sinh kiên định nói.
...
Tạ Liễu Liễu không nghe hết lời các cô ấy nói, thu dọn đồ của mình xong liền rồi khỏi cửa phòng học.
Cô cúi đầu giơ di động của mình, định gọi điện cho cha Tạ đến trường đón cô.
Khi đi ngang qua cửa sau lớp chuyên tự nhiên bên cạnh, đúng lúc gặp mấy nam sinh từ bên trong đi ra.
Dẫn đầu là cậu nam sinh đen đủi gầy gò, khi cười híp mắt lại lộ ra một hàm răng trắng. Tạ Liễu Liễu nhớ cậu ấy, cậu ấy thường xuyên chơi bóng rổ cùng với Hạc Lâm, lần trước cô trốn tiết ngữ văn, chính cậu ấy đã nói cho cô biết Hạc Lâm đang ở phòng y tế.
Lúc này cậu ấy đang quay đầu cùng nói chuyện với người phía sau: ‘Hạc ca, đợi tớ một lát rồi mình cùng đua xe nha, người thua sẽ giúp làm bài tập hè…”
Phía sau cậu ấy là Hạc Lâm thong thả bước đi. Nhàn rỗi nghịch di động, mày khẽ chau lại, môi mỏng giương cao, nhìn ra tâm tình rất tốt, đồng ý nói: “Được, cho cậu một tuần.”
Nam sinh xung quanh cười ầm lên, nói cậu ấy không biết tự lượng sức mình.
Nam sinh kia cũng không để ý, phối hợp nói “Vậy thì đa tạ Hạc ca.”
Bọn họ cao lớn che đi Tạ Liễu Liễu bên cạnh, kín cả hành lang.
Tạ Liễu Liễu không thể không dừng lại, nhường đường cho bọn họ.
Một nam sinh trong đó đi ngang qua trông thấy cô, cười nhạo nói: “Ồ, đây không phải là áo khoác nhỏ của Hạc Lâm sao? Sao lại đứng đây thế, chờ ai vậy?”
Kể từ lần trước sau khi Hạc Lâm đưa áo khoác cho Tạ Liễu Liễu bị biết hết, đám nam sinh đều thích trêu chọc gọi cô như thế.
Tạ Liễu Liễu mím môi, không biến sắc lui về sau một bước.
Hạc Lâm nghe vậy, đánh mắt sang. Ánh mắt rơi vào cặp da cực lớn sau lưng cô và sách vở ôm trong lòng, dừng một chút, anh bước đến trước mặt cô, hỏi: “Sao cậu cầm nhiều thế?”
Tạ Liễu Liễu nói: “Mang về nhà xem.”
Lớp bọn họ có rất nhiều người sau khi nghỉ học xong sẽ ném hết sách của học kỳ đó, nhưng cô không như thế. Cô giữ lại sau này khi ôn tập sẽ dùng tới.
Sau khi Hạc Lâm nghe xong, cũng không nói gì, cúi người nhận lấy toàn bộ sách trong lòng cô, rồi duỗi tay cầm cặp da của cô.
Tạ Liễu Liễu ngẩn ra, anh hỏi: “Còn có gì nữa không?”
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, nói không có.
Hạc Lâm liền vác sách của cô, định giúp cô đưa đến dưới lầu.
Mấy nam sinh khác trông thấy liền cười rộ lên: “Hạc tổng, cặp da của tụi tớ cũng rất nặng đấy.”
Hạc Lâm không để ý đến họ, đạp một nam sinh cách anh gần nhất một cước, nói: “Chờ tớ ở lầu dưới.”
Nam sinh cười ha ha, cũng không trêu chọc nữa, lần lượt ngoan ngoãn xuống lầu.
Bên tai Tạ Liễu Liễu ửng đỏ lên, cố gắng duỗi tay đoạt lại đống sách giáo khoa từ trong tay Hạc Lâm: “Không cần đâu, cha của tớ đợi tớ ở cổng trường rồi…”
Ai ngờ Hạc Lâm nâng tay kia lên, không phí sức khẽ ấn đầu cô ngăn lại, miệng cong lên, cười xấu xa: “Đừng lo, tớ cũng chỉ đưa cậu tới cổng thôi.” Anh nói: “Tớ còn phải ra ngoài cùng các cậu ấy.”
Tạ Liễu Liễu nhớ tới cuộc nói chuyện giữa nhóm người kia, dừng phản kháng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Các cậu đến khu chơi game à?”
Hạc Lâm gật đầu, không giấu giếm “ừm” một tiếng.
Tạ Liễu Liễu há hốc mồm, muốn nói chút gì đó, nhưng nghĩ đến lời nói lúc nãy Hạc Lâm đồng ý với bạn, khẽ khựng lại, cuối cùng không nói gì cả.
Cô cúi đầu, yên lặng:
“Ờ.”
*
Quả thật Hạc Lâm đưa Tạ Liễu Liễu lên xe cha Tạ, rồi mới rời khỏi cùng bạn.
Tạ Liễu Liễu về đến nhà, cơm nước xong xuôi, bèn cùng cha mẹ xem thời sự trực tiếp, sau đó trở về phòng dán trang trí sổ tay gần đây. 11 giờ đi tắm xong, cô mới nghe thấy căn nhà sát vách có tiếng động.
- - Hạc Lâm trở về.
Tạ Liễu Liễu không có phản ứng gì, sấy khô tóc, tắt đèn ngủ, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô nhìn trần nhà tối đen, một lát sau nhẹ nhàng xoay người, thật lâu mới ngủ đi.
Ngày hôm sau, mẹ Tạ làm chút bánh quy gà, bảo Tạ Liễu Liễu mang đến nhà hàng xóm. Vốn nghĩ rằng cô gái này sẽ kiên quyết từ chối, không ngờ rằng cô lại nhận lấy trong tay nói “được”, không chút do dự đi đến nhà số 1902 kế bên.
Mẹ Tạ sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng của con gái.
Sao con gái mình đột nhiên đổi tính thế?
Còn Tạ Liễu Liễu thì đang đứng ở nhà hàng xóm, đã gõ cửa nhà rồi.
Lúc này dì Hạc không có ở nhà, mỗi ngày tiệm hoa của bà buôn bán rất bận rộn, phải bảy tám giờ tối mới trở về.
Người mở cửa là Hạc Lâm, anh mặc áo hoodie màu lam, quần dài màu kem thoải mái, tóc hơi lộn xộn che trên trán. Nhìn dáng vẻ chắc là mới vừa tỉnh ngủ không lâu.
Anh nhìn thấy Tạ Liễu Liễu, hơi kinh ngạc hỏi: “Sao thế?” Dù sao mỗi lần đều là anh đến nhà đối diện tìm cô, cô rất ít khi gõ cửa nhà anh.
Tạ Liễu Liễu giơ bánh quy gà đã được đóng gói xong qua đỉnh đầu, nói: “Mẹ tớ làm chút đồ ăn, bảo tớ mang tới cho cậu.”
Hạc Lâm bừng tỉnh, duỗi tay nhận lấy, rồi mời cô vào trong nhà.
Nhà anh rất sạch sẽ, cho dù trong nhà thường xuyên không có người nhưng cũng không dính chút hạt bụi nào.
Hạc Lâm đi ở phía trước hỏi: “Cậu ăn sáng chưa? Tớ gọi thức ăn ở ngoài, cậu có muốn cùng ăn không?”
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, không nể tình nói: “Bây giờ đã mười một giờ rưỡi.”
Ngụ ý rằng, cô đã ăn cơm trưa luôn rồi.
Hạc Lâm ngủ tới 11:20 mới thức: “…”
Hạc Lâm nắm tóc, gương mặt tuấn tú có chút thương tiếc vì bị ghét bỏ, không biết là giải thích cho ai: “Tối hôm qua tớ ngủ trễ.”
Tạ Liễu Liễu rủ mắt xuống, đương nhiên cô biết.
Đi thẳng đến phòng khách, Hạc Lâm để bánh quy gà Tạ Liễu Liễu mang đến vào phòng bếp, cũng thuận tiện hỏi cô có muốn uống sữa tươi không
Tạ Liễu Liễu nói không cần, khi dừng lại cạnh ghế sofa, cô nhìn thấy một chiếc điện thoại đặt trên bàn, phía trên đang mở trò chơi loại MOBA. (*)
(*) Đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi (tiếng Anh: Multiplayer online battle arena hay viết tắt là MOBA), cũng biết đến với tên khác là chiến lược hành động thời gian thực (ARTS) là một thể loại con của thể loại trò chơi video chiến lược thời gian thực
Hạc Lâm đi ra từ phòng bếp, vẫn rót ly sữa nóng cho cô.
Anh đặt sữa ở trước mặt cô, Tạ Liễu Liễu hỏi: “Cậu thường chơi game này à?”
Hạc Lâm liền giật mình, chống lại ánh mặt của cô. Lắc đầu nói: “Không phải, thỉnh thoảng mới chơi.” Ví dụ như làm xong một bộ bài thi tự nhiên hoặc đánh thắng xong một trận bóng rổ.
Tạ Liễu Liễu không tin, “Vậy cậu biết chơi thế nào không?”
Vấn đề này hỏi nam sinh tuyệt đối sẽ không sai. Sau đó nghe Hạc Lâm nói câu đương nhiên, rồi cầm di động click mở trang đăng nhập, tiến vào phòng, đấu trận, rất nhanh đã bắt đầu vào một ván trò chơi mới.
Ngón tay anh linh hoạt, đầu óc nhanh nhạy, thành thạo điêu luyện giữa sự truy kích của quân định và phe ta.
Bắt đầu không đến năm phút, liền chém được mấy quân địch. Không hề giống như thỉnh thoảng mới chơi chút nào.
Tạ Liễu Liễu ngồi ở bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ bình tĩnh lúc anh chơi game.
Bên tai là âm thanh kích động lòng người của trò chơi, tiếng “double kill”, “triple kill”, “quadra kill” không dứt bên tai, không khỏi khiến Tạ Liễu Liễu nhớ tới cuộc trò chuyện ngày hôm qua của hai nữ sinh.
“Nhưng không nghĩ tới, học sinh giỏi cũng sẽ thụt lùi.”
“Vậy thì có gì hiếm đâu? Tâm tư không đặt trong học tập thì đương nhiên sẽ thụt lùi, cậu đã quên là tại sao cậu ấy bị đuổi học ở trường chuyên tỉnh à…”
Tâm tình Tạ Liễu Liễu khó chịu, không nói được lời nào.
Ngay khi trò chơi sắp kết thúc, Hạc Lâm điều khiển đội bên này đã giành được thắng lợi, Tạ Liễu Liễu đột nhiên đứng dậy vươn tay, che phía trên website trò chơi.
Nhân vật trò chơi Hạc Lâm điều khiển bị giết chết, màn hình đột nhiên tối đi.
Cô cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạc Lâm, gần như mũi đối mũi với anh, rất nghiêm túc nói: “Sau này cậu không được chơi trò này nữa.”
Hạc Lâm kinh ngạc.
Không đợi anh mở miệng hỏi tại sao, Tạ Liễu Liễu cứ tiếp tục nói: “Cậu phải học tập thật giỏi, không thể lùi bước, để những người từng khinh thường cậu phải hối hận.”
Cô nói: “Như thế chúng ta mới có thể cùng nhau thi đại học tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.