Anh Trai Nuôi, Đến Bao Giờ Anh Mới Yêu Em
Chương 2: HỘI CHỨNG SỢ BÓNG TỐI
Anna Heartfilia
10/04/2023
Cô bị hội chứng sợ bóng tối , nó
hành hạ cô những lúc cô tắt đèn phòng để ngủ, mỗi lần cô tắt đèn thì hội chứng đó nó sẽ hành hạ cô, nên mỗi lần cô đi ngủ thì cô sẽ không tắt
đèn, cơn ác mộng nó theo cô suốt 10 năm nay, cô ngồi ở góc phòng cạnh
giường co ro ôm chân vừa khóc vừa sợ
Lý do tại sao cô bị hội chứng sợ bóng tối thì nói về lúc cô 5 tuổi ???
có một lần bà mẹ kế sai cô đi lấy nước cô không cẩn thẩn nên là ly nước đó đổ hết lên người bà ta khiến cho quần áo bà ta ướt nhẹp, bà ta tức giận đứng giận tát vào mặt của cô một cái " BỐP " thật mạnh như trời giáng, cô bị tát nên đứng bất động , cô đưa tay lên cái má cô mới bị tát mà vừa ôm mặt vừa khóc
- Cô nói : " tại sao dì lại đánh con " :
- Bà ta nói : " tại sao hả, tại mày đi đứng không cẩn thận làm đổ hết nước lên quần áo tao mới vừa mua về, nên mày mới bị phạt , cái tát đó còn nhẹ với mày đó, chút nữa mày sẽ nhận được một hình phạt khủng khiếp hơn khiến mày ám ảnh đến suốt đời " :
Cô sợ hãi mà nước mắt càn chảy ra nhiều hơn
- Bà ta nói : " QUẢN GIA " :
- Quản gia tới và nói : " Dạ, có tôi ạ " :
- Bà ta nói với quản gia : " đưa con nhỏ này tới nhà kho nhanh lên và bỏ đói nó 3 ngày, nếu ai mà dám lén lút đưa đồ ăn hay thả nó ra thì hãy nhận hình phạt và bị đuổi việc đi
Quản gia nghe xong thì liền nghĩ " ở trong nhà kho rất nhiều chuột và gián và màn nhện nữa sao mà có thể để đứa trẻ 5 tuổi ở trong đó được chứ " quản gia vừa nghĩ xong thì liền nói
- Quản gia nói : " phu nhân không được đâu ạ, ở trong đó có rất nhiều chuột và gián và màn nhện ạ, sao có thể để tiểu thư ở trong đó được ạ " :
- Bà ta vừa nghe xong thì liền trừng mắt với quản gia xong bà ta quát : " bà nói cái gì, nói lại cho tôi nghe thử, bà dám cãi lại lệnh của tôi ư, bà muốn bị đuổi việc hả " :
- Quản gia sợ hãi nói : " thưa phu nhân tôi không có ạ " :
- Bà ta nói : " vậy bà tốt nhất nên an phận và giữ mồm giữ miệng lại đi, nếu không, bà không yên với tôi đâu " :
- Quản gia bây giờ vẫn còn sợ hãi và nói : " Dạ thưa phu nhân " :
Quản gia bất đắc dĩ đưa cô vào nhà kho và bỏ đói cô 3 ngày
________________________________________
12h trưa
Cô bị nhốt trong nhà kho suốt 3 tiếng đồng hồ bụng của cô bắt đầu kêu vì đói , đội nhiên cánh cửa nhà kho dần dần mở ra có 1 người bước vào, và đó là quản gia
quản gia đưa cô một giỏ đựng cơm ở trong cái giỏ đó, cơm trắng, cá lốc đồng kho, rau luộc, thịt kho trứng cút, canh chua cá hú và một hũ nhỏ đựng nước chấm và 5 chai nước để phòng trùng hợp cô khát nước mà không có nước uống nên quản gia mới đem nhiều nước tới vậy
Và quản gia đi chung với một người nữa đó là A Linh cô là người giặt giũ trong nhà cô đi theo quản gia vì phụ giúp bà ấy cầm mùng, mềm, chiếu, gối, để cô ngủ chứ tối ở đây rất lạnh
Tối đến cô đang ngủ thì gặp ác mộng cô giật mình tỉnh dậy mở mắt ra hoàn toàn chỉ thấy một màu đen thôi, dần dần cô gặp ác mộng mở mắt ra chỉ có màu đen, cô bắt đầu có dấu hiệu mắt hội chứng sợ bóng tối, vậy mà mỗi lần cô làm sai thì bị nhốt trong căn phòng tối tăm ở đó
Bây giờ căn bệnh hội chứng sợ bóng tối đó nó vẫn theo cô tới tận bây giờ
- Cô ngước mặt lên và xoay qua nhìn bầu trời tối thiu vì sắp có mưa , cô suy nghĩ cô rất muốn đi ra bên ngoài vì suốt 15 năm qua cô chưa bao giờ bước chân ra khỏi căn nhà này nửa bước, cô rất tò mò xem thế giới bên ngoài nó như thế nào
Thế là cô quyết định sẽ lẻn trốn ra khỏi căn nhà này vì cơn tò mò của mình xem xem thế giới bên ngoài nó như thế nào
Cô bắt đầu kế hoạch lẻn trốn của mình, cô biết bà quản gia sẽ khóa cửa nên cô đã lấy cây kẹp tâm của mình ghim vào ổ khóa mà xoay , cô xoay được 2 vòng thì cuối cùng cũng mở khóa được
Cô mở một chút và nhìn ra bên ngoài rồi nhìn qua trái, nhìn qua phải xem xem có ai không, cô nhìn thấy không có ai nên cô mở cửa thật nhẹ nhàng mà không một chút tiếng động, cô bước ra và đi thật nhẹ nhàng tránh bị phát hiện , nếu không thì cô sẽ bị nhốt lại thêm một lần nữa
Bây giờ là 9h tối rồi, nên là tất cả mọi người đã đi ngủ để sáng mai thức sớm mà làm việc
Cô mở cửa chính thật nhẹ và bước ra , cô chạy thật nhanh ra cổng rào ở bên ngoài
Cổng rào ở ngoài có một cái nút nó nằm ở bên tay phải, phải nhấn cái nút đó cổng rào nó mới mở, cô đi tới cái nút cô nhấn vào một cái, nó kêu " TING " một cái cánh cửa cổng từ từ mà mở rộng ra, cô thấy cánh cửa cổng đang dầm mở ra nên cô chạy thật nhanh ra khỏi cổng rào
Thế là kế hoạch lẻn trốn ra khỏi nhà đã thành công
Cô vừa đi vừa ngắm ở mọi nơi, cô nghĩ không ngờ bên ngoài lại đẹp và vui tới vậy, cô đi được một lúc thì cô đang chăm chú nhìn một gia đình 3 người đang vừa ăn vừa cười nói với nhau, cô " ước mơ ", mình cũng có một gia đình như vậy nhưng tiếc thây " ước mơ " chỉ là " ước mơ " mà thôi, bỗng nhiên nước mắt cô bắt đầu chảy ra, cô lau nước mắt , cô lau mãi mà nó vẫn chảy , cô xoay đầu vừa đi vừa khóc, cô đi được 10 bước chân thì ông trời bắt đầu đổ cơn mưa
Mưa bắt đầu lớn, cô ngước lên nghĩ ông trời cũng đang thương xót cho mình sao, cô cười khổ , xong rồi cô bước đi tiếp, mưa được 1 tiếng thì bắt đầu nhỏ dần lại
Cô nói " sao đầu mình đau thế nhỉ "
Vì cô đi dằm mưa lâu nên đầu cô bắt đầu choáng và đau, cô đi không để ý là đen dành cho người đi bộ vẫn còn đỏ, cô đi qua từ từ vì đầu cô vẫn còn đang choáng
Từ xa có 1 chiếc xe Lamborghini màu đen đời mới nhất đang chạy với một tốc độ khá nhanh " BÍP, BÍP, BÍP " cô vừa xoay qua thì chiếc xe Lamborghini đã tống trúng cô , cô ngã xuống và lăn lăn vài vòng, cô nằm bất động
Lý do tại sao cô bị hội chứng sợ bóng tối thì nói về lúc cô 5 tuổi ???
có một lần bà mẹ kế sai cô đi lấy nước cô không cẩn thẩn nên là ly nước đó đổ hết lên người bà ta khiến cho quần áo bà ta ướt nhẹp, bà ta tức giận đứng giận tát vào mặt của cô một cái " BỐP " thật mạnh như trời giáng, cô bị tát nên đứng bất động , cô đưa tay lên cái má cô mới bị tát mà vừa ôm mặt vừa khóc
- Cô nói : " tại sao dì lại đánh con " :
- Bà ta nói : " tại sao hả, tại mày đi đứng không cẩn thận làm đổ hết nước lên quần áo tao mới vừa mua về, nên mày mới bị phạt , cái tát đó còn nhẹ với mày đó, chút nữa mày sẽ nhận được một hình phạt khủng khiếp hơn khiến mày ám ảnh đến suốt đời " :
Cô sợ hãi mà nước mắt càn chảy ra nhiều hơn
- Bà ta nói : " QUẢN GIA " :
- Quản gia tới và nói : " Dạ, có tôi ạ " :
- Bà ta nói với quản gia : " đưa con nhỏ này tới nhà kho nhanh lên và bỏ đói nó 3 ngày, nếu ai mà dám lén lút đưa đồ ăn hay thả nó ra thì hãy nhận hình phạt và bị đuổi việc đi
Quản gia nghe xong thì liền nghĩ " ở trong nhà kho rất nhiều chuột và gián và màn nhện nữa sao mà có thể để đứa trẻ 5 tuổi ở trong đó được chứ " quản gia vừa nghĩ xong thì liền nói
- Quản gia nói : " phu nhân không được đâu ạ, ở trong đó có rất nhiều chuột và gián và màn nhện ạ, sao có thể để tiểu thư ở trong đó được ạ " :
- Bà ta vừa nghe xong thì liền trừng mắt với quản gia xong bà ta quát : " bà nói cái gì, nói lại cho tôi nghe thử, bà dám cãi lại lệnh của tôi ư, bà muốn bị đuổi việc hả " :
- Quản gia sợ hãi nói : " thưa phu nhân tôi không có ạ " :
- Bà ta nói : " vậy bà tốt nhất nên an phận và giữ mồm giữ miệng lại đi, nếu không, bà không yên với tôi đâu " :
- Quản gia bây giờ vẫn còn sợ hãi và nói : " Dạ thưa phu nhân " :
Quản gia bất đắc dĩ đưa cô vào nhà kho và bỏ đói cô 3 ngày
________________________________________
12h trưa
Cô bị nhốt trong nhà kho suốt 3 tiếng đồng hồ bụng của cô bắt đầu kêu vì đói , đội nhiên cánh cửa nhà kho dần dần mở ra có 1 người bước vào, và đó là quản gia
quản gia đưa cô một giỏ đựng cơm ở trong cái giỏ đó, cơm trắng, cá lốc đồng kho, rau luộc, thịt kho trứng cút, canh chua cá hú và một hũ nhỏ đựng nước chấm và 5 chai nước để phòng trùng hợp cô khát nước mà không có nước uống nên quản gia mới đem nhiều nước tới vậy
Và quản gia đi chung với một người nữa đó là A Linh cô là người giặt giũ trong nhà cô đi theo quản gia vì phụ giúp bà ấy cầm mùng, mềm, chiếu, gối, để cô ngủ chứ tối ở đây rất lạnh
Tối đến cô đang ngủ thì gặp ác mộng cô giật mình tỉnh dậy mở mắt ra hoàn toàn chỉ thấy một màu đen thôi, dần dần cô gặp ác mộng mở mắt ra chỉ có màu đen, cô bắt đầu có dấu hiệu mắt hội chứng sợ bóng tối, vậy mà mỗi lần cô làm sai thì bị nhốt trong căn phòng tối tăm ở đó
Bây giờ căn bệnh hội chứng sợ bóng tối đó nó vẫn theo cô tới tận bây giờ
- Cô ngước mặt lên và xoay qua nhìn bầu trời tối thiu vì sắp có mưa , cô suy nghĩ cô rất muốn đi ra bên ngoài vì suốt 15 năm qua cô chưa bao giờ bước chân ra khỏi căn nhà này nửa bước, cô rất tò mò xem thế giới bên ngoài nó như thế nào
Thế là cô quyết định sẽ lẻn trốn ra khỏi căn nhà này vì cơn tò mò của mình xem xem thế giới bên ngoài nó như thế nào
Cô bắt đầu kế hoạch lẻn trốn của mình, cô biết bà quản gia sẽ khóa cửa nên cô đã lấy cây kẹp tâm của mình ghim vào ổ khóa mà xoay , cô xoay được 2 vòng thì cuối cùng cũng mở khóa được
Cô mở một chút và nhìn ra bên ngoài rồi nhìn qua trái, nhìn qua phải xem xem có ai không, cô nhìn thấy không có ai nên cô mở cửa thật nhẹ nhàng mà không một chút tiếng động, cô bước ra và đi thật nhẹ nhàng tránh bị phát hiện , nếu không thì cô sẽ bị nhốt lại thêm một lần nữa
Bây giờ là 9h tối rồi, nên là tất cả mọi người đã đi ngủ để sáng mai thức sớm mà làm việc
Cô mở cửa chính thật nhẹ và bước ra , cô chạy thật nhanh ra cổng rào ở bên ngoài
Cổng rào ở ngoài có một cái nút nó nằm ở bên tay phải, phải nhấn cái nút đó cổng rào nó mới mở, cô đi tới cái nút cô nhấn vào một cái, nó kêu " TING " một cái cánh cửa cổng từ từ mà mở rộng ra, cô thấy cánh cửa cổng đang dầm mở ra nên cô chạy thật nhanh ra khỏi cổng rào
Thế là kế hoạch lẻn trốn ra khỏi nhà đã thành công
Cô vừa đi vừa ngắm ở mọi nơi, cô nghĩ không ngờ bên ngoài lại đẹp và vui tới vậy, cô đi được một lúc thì cô đang chăm chú nhìn một gia đình 3 người đang vừa ăn vừa cười nói với nhau, cô " ước mơ ", mình cũng có một gia đình như vậy nhưng tiếc thây " ước mơ " chỉ là " ước mơ " mà thôi, bỗng nhiên nước mắt cô bắt đầu chảy ra, cô lau nước mắt , cô lau mãi mà nó vẫn chảy , cô xoay đầu vừa đi vừa khóc, cô đi được 10 bước chân thì ông trời bắt đầu đổ cơn mưa
Mưa bắt đầu lớn, cô ngước lên nghĩ ông trời cũng đang thương xót cho mình sao, cô cười khổ , xong rồi cô bước đi tiếp, mưa được 1 tiếng thì bắt đầu nhỏ dần lại
Cô nói " sao đầu mình đau thế nhỉ "
Vì cô đi dằm mưa lâu nên đầu cô bắt đầu choáng và đau, cô đi không để ý là đen dành cho người đi bộ vẫn còn đỏ, cô đi qua từ từ vì đầu cô vẫn còn đang choáng
Từ xa có 1 chiếc xe Lamborghini màu đen đời mới nhất đang chạy với một tốc độ khá nhanh " BÍP, BÍP, BÍP " cô vừa xoay qua thì chiếc xe Lamborghini đã tống trúng cô , cô ngã xuống và lăn lăn vài vòng, cô nằm bất động
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.