Anh Trai Nuôi, Đến Bao Giờ Anh Mới Yêu Em
Chương 81: NHỊ TIỂU THƯ CỦA GIA TỘC HỌ LÂM !
Anna Heartfilia
10/04/2023
Cô vừa dứt lời ông bà Lâm liền rất vui mừng, bà Lâm liền nắm hai bàn tay của cô mà nói :
- Tiểu Nhi... cảm ơn con... cảm ơn con rất nhiều... từ bây giờ con chính là con gái của ba mẹ... là nhị tiểu thư của Lâm gia...!
Bà Lâm nói xong liền tiến tới ôm cô vào lòng, giống như bà đang ôm Lâm Bạch Thiển con gái mình vậy, bà thề với trời và đất là nếu ai mà dám lên kế hoạch hại cô nữa giống như họ hại chính con gái của bà là Lâm Bạch Thiển thì người đó đã sẽ không nhìn mặt trời vào ngày mai được nữa !
Cô cũng ôm lại bà, ôm bà cô đang tưởng tượng mình đang ôm một người mẹ của mình vậy, cô đột nhiên ôm chặt bà Lâm lại, hơi ấm của bà Lâm nó toả ra làm cho cô nhớ lại người mẹ của mình nhưng trong trí nhớ của cô là cô không bao giờ nhớ được khuôn mặt của mẹ mình ra như thế nào ?
Có một điều này làm cho cô rất khó hiểu vì sao mỗi lần cô ngủ luôn có một người phụ nữ và một người đàn ông tầm 30-35 tuổi đang nhìn cô ở một nơi rất đẹp, nơi đó có một cánh đồng hoa hướng dương rất đẹp cộng thêm ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho khung cảnh ấy rất đẹp và ấm áp, cô mơ thấy có một gia đình tầm 3 người đang ở trên cánh đồng hoa hướng dương ?
Nhưng bất ngờ đứa bé đang vui đùa cùng với hoa hướng dương và các chú bướm ấy lại chính là cô, còn cặp vợ chồng kia thì đang đứng nhìn cô vui đùa với các chú bướm, trên môi của cặp vợ chồng này đang mỉm cười đầy sự dịu dàng và ấm áp về phía cô, ngày nào khi cô nhắm mắt cô luôn mơ thấy giấc mộng này, cô rất khó hiểu ?
Mỗi lần cô ráng nhớ lại thì bỗng đầu cô nó rất đau, giống như có ai lấy búa đánh vào đầu cô vậy, cô luôn có một cảm giác là cô đang quên ai đó, nhưng rồi lại thôi, từ lúc đó cô không cố gắng mà nhớ lại nữa !
Khi cô thấy giấc mơ đó và sáng cô tỉnh dậy thì cô luôn an ủi mình là do sự trùng hợp mà thôi, thế rồi qua một thời gian sau cô không nhớ đến nó nữa, nhưng hôm nay khi cô ôm bà Lâm thì nó làm cho cô nhớ lại, và bằng mỗi cách cô phải điều tra về giấc mơ bí ẩn đó ?
Bỗng cô đang suy nghĩ thì bà Lâm đột nhiên đẩy nhẹ cô ra và nói, đều đó làm cho cô bỗng giật mình và quay về hiện thực :
- Tiểu Nhi à... ba mẹ về trước nhé, tại hôm nay 2 chúng ta có hẹn với đối tác nên không thể ở lại lâu với con được, mẹ xin lỗi nhé, nào mẹ rãnh thì 2 mẹ con cùng nhau đi shopping nhé con yêu... đừng giận mẹ nhé... còn không thì mẹ sẽ qua Trương gia mà thăm con nha !
Cô mỉm cười gật đầu và nói :
- Vâng ạ, ba mẹ đi cẩn thận nhé, nếu bên kia có làm khó dễ với ba mẹ thì 2 người phải báo với con nhé ! * cô nắm 2 bàn của bà và khuôn mặt của cô hiện lên rõ sự lo lắng mà cô dành cho ba mẹ nuôi của mình, nếu ai mà dám gây khó dễ hay bắt ép ba mẹ nuôi của cô thì người đó chuẩn bị tinh thần đi là vừa !
Bà Lâm nhìn cô đầy sự dịu dàng và ôn nhu, giống như một người mẹ nhìn con gái của mình vậy, ờ thì phải rồi cô bây giờ là đã con gái của bà rồi còn gì, bà hứa sẽ không để một ai dám ức hiếp con gái bà đâu, bà sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời này, không một ai có thể đụng vào người cô hay chỉ là chạm nhẹ vào một cọng tóc của cô mà thôi, bà sẽ không tha thứ cho họ !
- Ừ... ba mẹ biết rồi... con gái của ta thật ngoan... chúng ta đi đây, tạm biệt con yêu !
- Vâng ạ !
Ông Lâm cũng cười với cô và ông cũng nói lời tạm biệt với cô, khi họ đã đi xa thì cô liền trở về với bộ dạng như ban đầu là, lạnh lùng, ánh mắt đầy sự sát khí, nó tỏa ra khắp căn phòng, ai ai cũng bất ngờ vì sự thay đổi choáng ngợp của cô, cô từ tốn mà bước đi về phía 3 anh trai của mình và nói :
- 3 anh đã ăn gì chưa ?
- Chưa, bọn anh chưa ăn gì hết ! * Trương Minh Vỹ liền lên tiếng *
- Sao, muốn mời bọn anh ăn hay gì ?
Trương Minh Phong lên tiếng liền trêu chọc cô, sở thích của anh là mỗi khi thấy cô anh liền muốn trêu cô mà thôi, ngoài cô ra, anh không trêu ai cả, ở bên ngoài anh luôn luôn lạnh lùng như một tảng băng, ánh mắt luôn là hình viên đạn bất cứ ai cũng vậy nhưng chỉ riêng mình cô là khác ?
- Ánh mắt anh nhìn cô đầy sự dịu dàng và ôn nhu, yêu thương và cưng chiều cô, ai ai nhìn vào cũng đều ghen tỵ với cô cả, sao cô lại may mắn được chứ, có cả 3 anh trai, ai cũng đều đẹp trai và giàu có và thông mình cả, cô quá đỗi may mắn a !
Cô liền trả lời lại anh ba của mình :
- Đúng rùii...em tính mời 3 anh đi ăn... nhưng mà em thấy, các anh đều không muốn đi cả, haizzz... vậy thôi em mời người khác đi ăn cũng được... các anh muốn ăn gì, sau khi em đi ăn xong thì về em ghé quán nào đó gần đây, em mua cho 3 anh ăn ha...?
- Tiểu Nhi... cảm ơn con... cảm ơn con rất nhiều... từ bây giờ con chính là con gái của ba mẹ... là nhị tiểu thư của Lâm gia...!
Bà Lâm nói xong liền tiến tới ôm cô vào lòng, giống như bà đang ôm Lâm Bạch Thiển con gái mình vậy, bà thề với trời và đất là nếu ai mà dám lên kế hoạch hại cô nữa giống như họ hại chính con gái của bà là Lâm Bạch Thiển thì người đó đã sẽ không nhìn mặt trời vào ngày mai được nữa !
Cô cũng ôm lại bà, ôm bà cô đang tưởng tượng mình đang ôm một người mẹ của mình vậy, cô đột nhiên ôm chặt bà Lâm lại, hơi ấm của bà Lâm nó toả ra làm cho cô nhớ lại người mẹ của mình nhưng trong trí nhớ của cô là cô không bao giờ nhớ được khuôn mặt của mẹ mình ra như thế nào ?
Có một điều này làm cho cô rất khó hiểu vì sao mỗi lần cô ngủ luôn có một người phụ nữ và một người đàn ông tầm 30-35 tuổi đang nhìn cô ở một nơi rất đẹp, nơi đó có một cánh đồng hoa hướng dương rất đẹp cộng thêm ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho khung cảnh ấy rất đẹp và ấm áp, cô mơ thấy có một gia đình tầm 3 người đang ở trên cánh đồng hoa hướng dương ?
Nhưng bất ngờ đứa bé đang vui đùa cùng với hoa hướng dương và các chú bướm ấy lại chính là cô, còn cặp vợ chồng kia thì đang đứng nhìn cô vui đùa với các chú bướm, trên môi của cặp vợ chồng này đang mỉm cười đầy sự dịu dàng và ấm áp về phía cô, ngày nào khi cô nhắm mắt cô luôn mơ thấy giấc mộng này, cô rất khó hiểu ?
Mỗi lần cô ráng nhớ lại thì bỗng đầu cô nó rất đau, giống như có ai lấy búa đánh vào đầu cô vậy, cô luôn có một cảm giác là cô đang quên ai đó, nhưng rồi lại thôi, từ lúc đó cô không cố gắng mà nhớ lại nữa !
Khi cô thấy giấc mơ đó và sáng cô tỉnh dậy thì cô luôn an ủi mình là do sự trùng hợp mà thôi, thế rồi qua một thời gian sau cô không nhớ đến nó nữa, nhưng hôm nay khi cô ôm bà Lâm thì nó làm cho cô nhớ lại, và bằng mỗi cách cô phải điều tra về giấc mơ bí ẩn đó ?
Bỗng cô đang suy nghĩ thì bà Lâm đột nhiên đẩy nhẹ cô ra và nói, đều đó làm cho cô bỗng giật mình và quay về hiện thực :
- Tiểu Nhi à... ba mẹ về trước nhé, tại hôm nay 2 chúng ta có hẹn với đối tác nên không thể ở lại lâu với con được, mẹ xin lỗi nhé, nào mẹ rãnh thì 2 mẹ con cùng nhau đi shopping nhé con yêu... đừng giận mẹ nhé... còn không thì mẹ sẽ qua Trương gia mà thăm con nha !
Cô mỉm cười gật đầu và nói :
- Vâng ạ, ba mẹ đi cẩn thận nhé, nếu bên kia có làm khó dễ với ba mẹ thì 2 người phải báo với con nhé ! * cô nắm 2 bàn của bà và khuôn mặt của cô hiện lên rõ sự lo lắng mà cô dành cho ba mẹ nuôi của mình, nếu ai mà dám gây khó dễ hay bắt ép ba mẹ nuôi của cô thì người đó chuẩn bị tinh thần đi là vừa !
Bà Lâm nhìn cô đầy sự dịu dàng và ôn nhu, giống như một người mẹ nhìn con gái của mình vậy, ờ thì phải rồi cô bây giờ là đã con gái của bà rồi còn gì, bà hứa sẽ không để một ai dám ức hiếp con gái bà đâu, bà sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời này, không một ai có thể đụng vào người cô hay chỉ là chạm nhẹ vào một cọng tóc của cô mà thôi, bà sẽ không tha thứ cho họ !
- Ừ... ba mẹ biết rồi... con gái của ta thật ngoan... chúng ta đi đây, tạm biệt con yêu !
- Vâng ạ !
Ông Lâm cũng cười với cô và ông cũng nói lời tạm biệt với cô, khi họ đã đi xa thì cô liền trở về với bộ dạng như ban đầu là, lạnh lùng, ánh mắt đầy sự sát khí, nó tỏa ra khắp căn phòng, ai ai cũng bất ngờ vì sự thay đổi choáng ngợp của cô, cô từ tốn mà bước đi về phía 3 anh trai của mình và nói :
- 3 anh đã ăn gì chưa ?
- Chưa, bọn anh chưa ăn gì hết ! * Trương Minh Vỹ liền lên tiếng *
- Sao, muốn mời bọn anh ăn hay gì ?
Trương Minh Phong lên tiếng liền trêu chọc cô, sở thích của anh là mỗi khi thấy cô anh liền muốn trêu cô mà thôi, ngoài cô ra, anh không trêu ai cả, ở bên ngoài anh luôn luôn lạnh lùng như một tảng băng, ánh mắt luôn là hình viên đạn bất cứ ai cũng vậy nhưng chỉ riêng mình cô là khác ?
- Ánh mắt anh nhìn cô đầy sự dịu dàng và ôn nhu, yêu thương và cưng chiều cô, ai ai nhìn vào cũng đều ghen tỵ với cô cả, sao cô lại may mắn được chứ, có cả 3 anh trai, ai cũng đều đẹp trai và giàu có và thông mình cả, cô quá đỗi may mắn a !
Cô liền trả lời lại anh ba của mình :
- Đúng rùii...em tính mời 3 anh đi ăn... nhưng mà em thấy, các anh đều không muốn đi cả, haizzz... vậy thôi em mời người khác đi ăn cũng được... các anh muốn ăn gì, sau khi em đi ăn xong thì về em ghé quán nào đó gần đây, em mua cho 3 anh ăn ha...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.