Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu
Chương 44: Gặp lại
Td180694
13/05/2024
Sanh Tiêu đã từng bị câu nói của Duật Tôn ám ảnh hằng đêm.
“Sau này, vĩnh viễn không được lấy ai có biết không?”
Đúng vậy, sau này vĩnh viễn không có thể lấy ai mới đúng.
Sau cơn ác mộng, Sanh Tiêu bật dậy trong nước mắt.
Duật Tôn hắn là đàn ông, có thể lấy vợ nhưng phụ nữ như cô sao có thể? Chẳng phải xã hội thường mang nhiều định kiến với phụ nữ chưa chồng mà có con hay sao?
Hắn được quyền kết hôn cô thì không thể. Sao lại có chuyện bất công đến thế?
Những năm qua, cô đã khổ sở thế nào hắn có biết không?
Lúc cô trằn trọc cả đêm vừa ôm con vừa học thêm chuyên ngành, hắn có biết không? Hay là hắn đang ôm ấp phụ nữ mà say giấc nồng?
Những đêm khuya, cô một mình ôm con đến bệnh viện, ở thành phố xa lạ không có người thân. Hắn biết cô sợ hãi thế nào không? Chẳng phải hắn cùng nữ nhân khác vui vẻ ôm ấp?
Mỗi lần nghĩ đến Sanh Tiêu chỉ có hận. Hận không thể đem hắn dìm xuống địa ngục chịu mọi đọa đày.
Nhưng trời cao thường bất công theo một cách nào đó.
Hắn, hiện tại, cao cao tại thượng đứng trước mặt cô. 6 năm không gặp, dường như ông trời chẳng lấy đi thứ gì của hắn mà ngược lại còn mang vẻ mị hoặc chúng sinh đặt lên người hắn.
Duật Bảo đứng bên cạnh hắn, giống như cùng một khuôn mà đúc ra vậy. Sanh Tiêu nghĩ mình hoa mắt nhưng người ngoài lại nhìn thấy bọn họ đích thực là cha con.
Duật Bảo thấy Sanh Tiêu, bé con vui vẻ gọi lớn:
“Tiêu Tiêu…”
Còn gọi người đi bên cạnh là: “Ba!”
Bảo bối nhỏ gọi Tiêu Tiêu không lấy gì làm lạ nhưng sao lại gọi người đàn ông bên cạnh Sanh Tiêu là ba. Điều này khiến cho khoé mắt của Duật Tôn không ngừng giật giật.
Duật Bảo vừa định chạy, Duật Tôn đã ngang ngược nắm cổ áo của Duật Bảo kéo lên. Làm cho chân của bé con không thể nào tiếp đất, không ngừng đạp loạn. Cậu bé hét lên:
“Thả ra. Mau thả tôi ra đồ ác ma… Tôi muốn ôm Tiêu Tiêu!”
Duật Tôn nhếch mép, từng chữ bật ra không chút gấp gáp:
“Tại sao lại gọi hắn là “ba”?”
“Mau thả ra đồ ác ma. Chuyện này không liên quan đến chú!”
Duật Tôn kéo cổ áo Duật Bảo lên cao hơn. Duật Bảo thở không nổi chỉ có thể ho.
“Tôi … ặc… ặc… muốn chú ấy làm ba!”
Thật tức chết mà!
Duật Tôn buông Duật Bảo xuống. Bé con đâu chịu thua mang một chân đạp thật mạnh lên chân hắn. Lực của cậu bé nhỏ như kiến cắn chẳng qua chỉ làm Duật Tôn bật cười.
“Trước khi muốn đánh người. Phải xem đối thủ của mình là ai!”
Duật Bảo không cam lòng. Cậu bé thử đạp lần nữa. Không hề hấn ngược lại Duật Tôn chỉ cần đẩy tay. Cậu bé lập tức ngã ra sau.
“Cảnh cáo nhóc con, từ nay về sau không được gọi tên đàn ông đó là ba!”
“Chú vô lý vừa thôi!”
Duật Tôn nói xong mang Duật Bảo kéo vào người mình giữ chặt ở đó. Duật Bảo cựa quậy. Có muốn chạy thật vô ích.
“Hắn ta không xứng là ba của ngươi!”
“Chú ấy là người tốt. Chú ấy không xứng chẳng lẽ người xấu xứng sao?
Con hắn còn dám cải hắn sao?
“Xem ra phải dạy dỗ lại mới được!”
Duật Tôn đánh nhẹ vào mông của Duật Bảo mấy cái.
Duật Bảo không khóc chỉ nghiến răng.
“Đồ xấu xa!”
Sanh Tiêu thấy tiểu bảo bối của mình bị ức hiếp. Cô như con nhím nhỏ lao về phía Duật Tôn. Cô đi rất nhanh, ánh mắt dán chặt lên người bảo bối nhỏ:
“Bảo Bảo, nhắm mắt lại!”
Cho dù có nghĩ đến suy nghĩ hàng ngàn viễn cảnh khi gặp lại Duật Tôn: nào là la hét, mắng chửi hay thậm chí là đánh hắn, dùng cách kiên cường nhất để đối mặt nhưng khi thấy bóng dáng cao ngạo đó. Sanh Tiêu có chút run rẩy.
Nhiều năm không gặp, người con gái mà hắn từng giày vò. Bây giờ trong diện mạo mới. Tóc búi cao, mặc váy, đi giày cao gót. Thay vẻ ngoài yếu đuối bằng sự quật cường cuốn hút.
Sanh Tiêu cho dù có run rẩy nhưng không hề biểu hiện ra. Sanh Tiêu dồn hết toàn lực vào cánh tay, đứng trước mặt hắn vung lên nhắm thẳng:
“Chát”
Vẫn tưởng cô sẽ ngoan ngoãn chui vào lòng hắn. Nhưng cái tát mạnh đã làm hắn thức tỉnh. Đau đến bật máu.
Đúng vậy! Cái tát này mang theo uất hận đã rất nhiều năm cộng dồn lại. Một lần bọc phát.
Tiếng bạt tai làm người trong sân bay phải ngước nhìn. Chưa hết, Sanh Tiêu một chân giẫm lên chân Duật Tôn mang gót giày ấn xuống. Kéo tiểu bảo bối về phía mình.
“Bảo Bảo mau qua đây!”
Bảo bối không hề chịu thua. Cậu nhóc dùng răng cắn chặt vào tay của Duật Tôn.
Vì hơi đau nên Duật Tôn mới buông ta. Hắn còn vọng tưởng Sanh Tiêu khép nép nghe theo lời hắn. Không ngờ vừa gặp, hai người, một mẹ, một con thi nhau hành hắn.
“Sanh Tiêu, lâu ngày không gặp. Em định chào đón tôi bằng cách này?”
“Nếu không thì là gì?”
Không muốn dây dưa, Sanh Tiêu nói xong mang tiểu bảo bối đi. Bảo bối nhỏ chạy đến ôm Trương Minh. Tiếng gọi thân thương làm trái tim Duật Tôn nhói lên.
“Ba.”
“Con trai… Ngoan!”
Cảnh tượng một nhà 3 người không có hắn khiến hắn trở nên tức giận.
“Người đâu! Mang Duật Bảo về Duật gia cho tôi!”
Thuộc hạ của Duật Tôn ngang nhiên mang Duật Bảo đi. Giữa sân bay, một Duật Tôn ngang tàn hống hách, hắn tựa như ác ma phá vỡ hạnh phúc của một nhà 3 người:
“Sanh Tiêu, ai cho em mang con tôi đi nhận người khác làm ba?”
Sanh Tiêu kéo tiểu báo bối nhưng người đàn ông kéo mạnh đến mức cô phải dừng tay. Cô sợ cứ tiếp tục giằng co sẽ làm Duật Bảo tổn thương. Trương Minh cũng vì ngăn cản mà bị thuộc hạ của Duật Tôn đánh đến thê thảm.
“Mau dừng tay. Anh bảo là con anh? Anh lấy gì chứng minh? Anh có biết tội bắt cóc phạt nặng thế nào không?”
Duật Tôn cười khẩy: “Con tôi giống tôi đến vậy còn cần phải chứng minh? Còn phạt ư? Phải xem ở cái thành phố này, ai dám đụng vào Duật thiếu gia tôi?
Hắn lập lại lần nữa: “Mang Duật Bảo đi!”
“Dạ thưa Duật thiếu!”
Bảo bối không hét lớn cũng không khóc:
“Tiêu Tiêu, hắn nói hắn là ba của Bảo Bảo có đúng không?”
Mối quan hệ này, đánh chết cô cũng không muốn thừa nhận. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật. Một ngày nào đó sẽ được mang ra phơi bày. Bắt buộc phải đối mặt.
Sanh Tiêu bị thuộc hạ của Duật Tôn giữ chặt vai chỉ có thể gật đầu.
Duật Tôn cười khẩy: “Mang tiểu thiếu gia về lại Duật gia trước đi!”
Duật Bảo bị người đàn ông kéo đi nhưng cậu bé không hề hoảng sợ. Ngược lại còn an ủi Sanh Tiêu đang khóc.
“Tiêu Tiêu, không được khóc! Bảo Bảo không sao. Tiêu Tiêu nhớ cho kỹ, ai làm Tiêu Tiêu khóc, Bảo Bảo sẽ đánh người đó.”
Cậu nhóc 6 tuổi lại dùng răng cắn vào thuộc hạ. Hàm răng của nhóc con thật lợi hại khiến tên đó buông Duật Bảo ra. Sau đó cậu bé chạy về phía Duật Tôn.
Hắn còn tưởng sau khi biết hắn là ba, Duật Bảo vui mừng muốn ôm hắn. Hắn ngồi xuống, dang tay ra tận hưởng hạnh phúc này.
“Sau này, vĩnh viễn không được lấy ai có biết không?”
Đúng vậy, sau này vĩnh viễn không có thể lấy ai mới đúng.
Sau cơn ác mộng, Sanh Tiêu bật dậy trong nước mắt.
Duật Tôn hắn là đàn ông, có thể lấy vợ nhưng phụ nữ như cô sao có thể? Chẳng phải xã hội thường mang nhiều định kiến với phụ nữ chưa chồng mà có con hay sao?
Hắn được quyền kết hôn cô thì không thể. Sao lại có chuyện bất công đến thế?
Những năm qua, cô đã khổ sở thế nào hắn có biết không?
Lúc cô trằn trọc cả đêm vừa ôm con vừa học thêm chuyên ngành, hắn có biết không? Hay là hắn đang ôm ấp phụ nữ mà say giấc nồng?
Những đêm khuya, cô một mình ôm con đến bệnh viện, ở thành phố xa lạ không có người thân. Hắn biết cô sợ hãi thế nào không? Chẳng phải hắn cùng nữ nhân khác vui vẻ ôm ấp?
Mỗi lần nghĩ đến Sanh Tiêu chỉ có hận. Hận không thể đem hắn dìm xuống địa ngục chịu mọi đọa đày.
Nhưng trời cao thường bất công theo một cách nào đó.
Hắn, hiện tại, cao cao tại thượng đứng trước mặt cô. 6 năm không gặp, dường như ông trời chẳng lấy đi thứ gì của hắn mà ngược lại còn mang vẻ mị hoặc chúng sinh đặt lên người hắn.
Duật Bảo đứng bên cạnh hắn, giống như cùng một khuôn mà đúc ra vậy. Sanh Tiêu nghĩ mình hoa mắt nhưng người ngoài lại nhìn thấy bọn họ đích thực là cha con.
Duật Bảo thấy Sanh Tiêu, bé con vui vẻ gọi lớn:
“Tiêu Tiêu…”
Còn gọi người đi bên cạnh là: “Ba!”
Bảo bối nhỏ gọi Tiêu Tiêu không lấy gì làm lạ nhưng sao lại gọi người đàn ông bên cạnh Sanh Tiêu là ba. Điều này khiến cho khoé mắt của Duật Tôn không ngừng giật giật.
Duật Bảo vừa định chạy, Duật Tôn đã ngang ngược nắm cổ áo của Duật Bảo kéo lên. Làm cho chân của bé con không thể nào tiếp đất, không ngừng đạp loạn. Cậu bé hét lên:
“Thả ra. Mau thả tôi ra đồ ác ma… Tôi muốn ôm Tiêu Tiêu!”
Duật Tôn nhếch mép, từng chữ bật ra không chút gấp gáp:
“Tại sao lại gọi hắn là “ba”?”
“Mau thả ra đồ ác ma. Chuyện này không liên quan đến chú!”
Duật Tôn kéo cổ áo Duật Bảo lên cao hơn. Duật Bảo thở không nổi chỉ có thể ho.
“Tôi … ặc… ặc… muốn chú ấy làm ba!”
Thật tức chết mà!
Duật Tôn buông Duật Bảo xuống. Bé con đâu chịu thua mang một chân đạp thật mạnh lên chân hắn. Lực của cậu bé nhỏ như kiến cắn chẳng qua chỉ làm Duật Tôn bật cười.
“Trước khi muốn đánh người. Phải xem đối thủ của mình là ai!”
Duật Bảo không cam lòng. Cậu bé thử đạp lần nữa. Không hề hấn ngược lại Duật Tôn chỉ cần đẩy tay. Cậu bé lập tức ngã ra sau.
“Cảnh cáo nhóc con, từ nay về sau không được gọi tên đàn ông đó là ba!”
“Chú vô lý vừa thôi!”
Duật Tôn nói xong mang Duật Bảo kéo vào người mình giữ chặt ở đó. Duật Bảo cựa quậy. Có muốn chạy thật vô ích.
“Hắn ta không xứng là ba của ngươi!”
“Chú ấy là người tốt. Chú ấy không xứng chẳng lẽ người xấu xứng sao?
Con hắn còn dám cải hắn sao?
“Xem ra phải dạy dỗ lại mới được!”
Duật Tôn đánh nhẹ vào mông của Duật Bảo mấy cái.
Duật Bảo không khóc chỉ nghiến răng.
“Đồ xấu xa!”
Sanh Tiêu thấy tiểu bảo bối của mình bị ức hiếp. Cô như con nhím nhỏ lao về phía Duật Tôn. Cô đi rất nhanh, ánh mắt dán chặt lên người bảo bối nhỏ:
“Bảo Bảo, nhắm mắt lại!”
Cho dù có nghĩ đến suy nghĩ hàng ngàn viễn cảnh khi gặp lại Duật Tôn: nào là la hét, mắng chửi hay thậm chí là đánh hắn, dùng cách kiên cường nhất để đối mặt nhưng khi thấy bóng dáng cao ngạo đó. Sanh Tiêu có chút run rẩy.
Nhiều năm không gặp, người con gái mà hắn từng giày vò. Bây giờ trong diện mạo mới. Tóc búi cao, mặc váy, đi giày cao gót. Thay vẻ ngoài yếu đuối bằng sự quật cường cuốn hút.
Sanh Tiêu cho dù có run rẩy nhưng không hề biểu hiện ra. Sanh Tiêu dồn hết toàn lực vào cánh tay, đứng trước mặt hắn vung lên nhắm thẳng:
“Chát”
Vẫn tưởng cô sẽ ngoan ngoãn chui vào lòng hắn. Nhưng cái tát mạnh đã làm hắn thức tỉnh. Đau đến bật máu.
Đúng vậy! Cái tát này mang theo uất hận đã rất nhiều năm cộng dồn lại. Một lần bọc phát.
Tiếng bạt tai làm người trong sân bay phải ngước nhìn. Chưa hết, Sanh Tiêu một chân giẫm lên chân Duật Tôn mang gót giày ấn xuống. Kéo tiểu bảo bối về phía mình.
“Bảo Bảo mau qua đây!”
Bảo bối không hề chịu thua. Cậu nhóc dùng răng cắn chặt vào tay của Duật Tôn.
Vì hơi đau nên Duật Tôn mới buông ta. Hắn còn vọng tưởng Sanh Tiêu khép nép nghe theo lời hắn. Không ngờ vừa gặp, hai người, một mẹ, một con thi nhau hành hắn.
“Sanh Tiêu, lâu ngày không gặp. Em định chào đón tôi bằng cách này?”
“Nếu không thì là gì?”
Không muốn dây dưa, Sanh Tiêu nói xong mang tiểu bảo bối đi. Bảo bối nhỏ chạy đến ôm Trương Minh. Tiếng gọi thân thương làm trái tim Duật Tôn nhói lên.
“Ba.”
“Con trai… Ngoan!”
Cảnh tượng một nhà 3 người không có hắn khiến hắn trở nên tức giận.
“Người đâu! Mang Duật Bảo về Duật gia cho tôi!”
Thuộc hạ của Duật Tôn ngang nhiên mang Duật Bảo đi. Giữa sân bay, một Duật Tôn ngang tàn hống hách, hắn tựa như ác ma phá vỡ hạnh phúc của một nhà 3 người:
“Sanh Tiêu, ai cho em mang con tôi đi nhận người khác làm ba?”
Sanh Tiêu kéo tiểu báo bối nhưng người đàn ông kéo mạnh đến mức cô phải dừng tay. Cô sợ cứ tiếp tục giằng co sẽ làm Duật Bảo tổn thương. Trương Minh cũng vì ngăn cản mà bị thuộc hạ của Duật Tôn đánh đến thê thảm.
“Mau dừng tay. Anh bảo là con anh? Anh lấy gì chứng minh? Anh có biết tội bắt cóc phạt nặng thế nào không?”
Duật Tôn cười khẩy: “Con tôi giống tôi đến vậy còn cần phải chứng minh? Còn phạt ư? Phải xem ở cái thành phố này, ai dám đụng vào Duật thiếu gia tôi?
Hắn lập lại lần nữa: “Mang Duật Bảo đi!”
“Dạ thưa Duật thiếu!”
Bảo bối không hét lớn cũng không khóc:
“Tiêu Tiêu, hắn nói hắn là ba của Bảo Bảo có đúng không?”
Mối quan hệ này, đánh chết cô cũng không muốn thừa nhận. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật. Một ngày nào đó sẽ được mang ra phơi bày. Bắt buộc phải đối mặt.
Sanh Tiêu bị thuộc hạ của Duật Tôn giữ chặt vai chỉ có thể gật đầu.
Duật Tôn cười khẩy: “Mang tiểu thiếu gia về lại Duật gia trước đi!”
Duật Bảo bị người đàn ông kéo đi nhưng cậu bé không hề hoảng sợ. Ngược lại còn an ủi Sanh Tiêu đang khóc.
“Tiêu Tiêu, không được khóc! Bảo Bảo không sao. Tiêu Tiêu nhớ cho kỹ, ai làm Tiêu Tiêu khóc, Bảo Bảo sẽ đánh người đó.”
Cậu nhóc 6 tuổi lại dùng răng cắn vào thuộc hạ. Hàm răng của nhóc con thật lợi hại khiến tên đó buông Duật Bảo ra. Sau đó cậu bé chạy về phía Duật Tôn.
Hắn còn tưởng sau khi biết hắn là ba, Duật Bảo vui mừng muốn ôm hắn. Hắn ngồi xuống, dang tay ra tận hưởng hạnh phúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.