Anh Trai Ơi! Tao Lỡ Yêu Mày Rồi?
Chương 5: Cái Nhìn Khác
Han
16/06/2023
Ông Bột vừa rời khỏi nhà chưa đầy 10 phút cô ấy đã để lộ đuôi cáo ra rồi. Trình độ diễn xuất này không chừng còn có thể so được với mấy sao hạng A Hollywood.
"Bây giờ trong cái nhà này mình chính là lớn nhất, là ma vương hahaha."
"Vậy ma vương có ăn sáng không đây?"
"Ăn, ma vương thì cũng cần ăn để sống đó, tôi ghét anh nhưng tôi yêu cái bao tử của mình... xùy."
Ái Vy ngồi xuống bàn cũng hơi sốc thật. Không ngờ bữa ăn sáng thôi lại hoành tráng như vậy.
"Là do anh làm hết?"
"Ừm, bữa sáng quan trọng, đừng chỉ ăn mì gói không tốt đâu."
Cả ngày hai người cũng chỉ nói được vài câu.
Thiên biết Ái Vy không thích mình nên cũng không muốn làm cô bực bội, với cả anh ấy cũng là người ít nói không giỏi biểu đạt cảm xúc với người khác.
Tôi hôm đó Ái Vy ngồi trên sofa cùng mấy gói snack của mình, chễm trệ tận hưởng cuộc sống.
"Ái Vy, em bật âm nhỏ lại một chút được không, khuya lắm rồi đó."
Giọng nói ôn nhu này làm cô ấy cũng thích thích, bật nhỏ âm lượng lại.
Mọi sự chu ý của Ái Vy lúc này không dán vào màn hình nữa mà chuyển sang Minh Thiên.
Cả buổi chiều hôm nay anh ấy cứ cậm cụi viết cái gì đó, cô cũng không quan tâm lắm đâu nhưng anh ấy đã làm suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
"Anh làm gì mờ mờ ám ám đó? Viết thư tình cho ai sao?"
Người có tính tò mò cao như Ái Vy sao có thể không để ý? Dù ghét nhưng cũng phải hỏi cho bằng được.
"Cô giáo...."
"Hả?"
Ái Vy sốc đến mắt trợn trắng, miệng há thành chữ O, chết lặng nhìn Minh Thiên.
"Anh chưa nói hết, cô giáo gửi fine trên điện thoại rất mờ... anh chép ra cho em dễ học với lại anh cũng có chèn thêm mấy mẹo và công thức chỉ cần nhìn vào là áp dụng được, mỗi bài đều có mẫu."
Trên đời còn tồn tại người đàn ông thế này sao? Bỏ thời gian, công sức lớn thế này chỉ vì đứa em gái không cùng huyết thống, thật không tin được.
Không chỉ viết lại còn vẽ những icon đáng yêu nữa chứ. Nhưng nhìn vào cuốn tập này Ái Vy bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Không phải chữ bác sĩ xấu lắm sao? Chữ anh đẹp như vậy? Không phải bác sĩ lỏ đó chứ? Nghi ngờ quá nha."
"Hì, nếu anh viếc chữ bác sĩ vào tập này thì em đọc thế nào đây? Vả lại không phải chữ bác sĩ xấu, đều có kĩ thuật hết, là thuật ngữ người trong nghành mới hiểu được"
"Làm bác sĩ mà cứ tưởng như cư sĩ giang hồ không luôn á, thú vị ghê há."
Minh Thiên nói được gì đây, chỉ biết nhìn Ái Vy cuời trong bất lực. Nụ cười của kẻ đẹp trai làm con tim người khác lụy bại.
Đối diện với trai đẹp ở cự ly gần như vậy Ái Vy sao có thể chịu nỗi đây? Mặt cô ấy mắt đầu đỏ như quả cà chua chín, đỏ đến mức hai má nóng rừng rực.
"Không được, điên rồi... mình điên rồi, phải thanh tẩy, đúng vậy, phải thanh tẩy mới được."
"Này, em chạy đi đâu vậy chứ, cẩn thận ngã Ái V...."
Anh cũng không hiểu nỗi nữa, bản thân cũng không hiểu mình đã làm gì khiến Ái Vy giận hay sao, tự nhiên cô ấy lại thét lên rồi bỏ lên phòng vội vàng như thế nữa?
"Em sao vậy Ái Vy?"
"Hỏi làm gì rảnh lắm thì đi ngủ đi, tôi bị té, không muốn bị mắng thì cút ra chỗ khác."
"Em ấy bị sao vậy, tự nhiên lại quạo với mình?"
Chủ nhật là ngày nghĩ dưỡng vậy mà nhà trường lại sắp xếp tiết ngoài giờ vào buổi sáng, quá tàn nhẫn mà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đến hồi thứ tám cô mới chịu bật máy.
Đang say giấc thế này vậy mà khi nghe giọng Minh Thiên thì liền tỉnh ngủ một cách kì lạ.
"Em mau ăn sáng rồi đi học, đừng có ham ngủ rồi bỏ cử, anh nấu sẵn hết chỉ cầm hâm nóng lại là được."
"Aw, vậy anh không đưa tôi đi học à? Tôi đi bộ gần 15km ă!!!"
"Tiền anh để dưới nhà, lấy đi taxi hôm nay thôi, bệnh viện có ca mổ gấp, trưa anh đến đón em."
Tút tút tút, dù là bị cúp máy ngang thì đã sao chứ? Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm Minh Thiên vui cả ngày.
Văn phòng bác sĩ họ nhìn anh như ma nhập. Trời ơi, không thể tin vào mắt mình là cây cổ thụ cũng biết cười.
"Làm gì vui vậy bạn tui?"
"Làm việc."_ Lạnh tanh.
"Tao không thể hiểu được sao tao có thể làm bạn thân của mày 25 năm được luôn."
"Đơn giản vì tao... Đẹp trai."
Không ngờ bác sĩ hàng đầu cũng có bệnh, nhưng mà là bệnh tự luyến nhan sắc.
Ca mổ hôm nay không được thành công tốt đẹp. Cô bé được anh đảm nhận bị ung thư phổi và hậu covit qua đời trên bàn mổ.
Cảm xúc Minh Thiên hỗn loạn, anh ấy cảm thấy tội lỗi, thấy bản thân mình quá vô dụng.
Hình ảnh cái chết em gái anh ta dai dẳng trong đầu, hố sâu đó có lẽ cả đời Minh Thiên cũng không thể thoát ra được.
Dù thế nào thì anh cũng là bác sĩ, việc chứng kiến sinh tử cũng không phải chuyện xa lạ.
Cả ngày hôm đó Minh Thiên không còn tâm trạng nào nữa, anh ấy nhớ em gái của mình.
Nhớ lúc cô bé ấy dứt hơi thở cuối trong lòng anh. Nhớ nỗi đau đớn vật vả vì căn bệnh tràn dịch phổi. Anh chỉ biết nhìn em gái chết mà không làm gì được.
"Anh ổn không?"
"Anh không sao."
"Không sao mà ngồi đây lâu như vậy, không biết còn tưởng anh bị tự kỷ ấy, nói nghe xem rốt cuộc có chuyện gì?"
"Anh từng hứa sẽ cứu sống em ấy nhưng mà... anh không làm được, anh thất hứa không cứu nỗi em ấy."
Nhìn Minh Thiên đau lòng đến mức này, lòng Ái Vy cũng đã có khẳng định.
"Bây giờ trong cái nhà này mình chính là lớn nhất, là ma vương hahaha."
"Vậy ma vương có ăn sáng không đây?"
"Ăn, ma vương thì cũng cần ăn để sống đó, tôi ghét anh nhưng tôi yêu cái bao tử của mình... xùy."
Ái Vy ngồi xuống bàn cũng hơi sốc thật. Không ngờ bữa ăn sáng thôi lại hoành tráng như vậy.
"Là do anh làm hết?"
"Ừm, bữa sáng quan trọng, đừng chỉ ăn mì gói không tốt đâu."
Cả ngày hai người cũng chỉ nói được vài câu.
Thiên biết Ái Vy không thích mình nên cũng không muốn làm cô bực bội, với cả anh ấy cũng là người ít nói không giỏi biểu đạt cảm xúc với người khác.
Tôi hôm đó Ái Vy ngồi trên sofa cùng mấy gói snack của mình, chễm trệ tận hưởng cuộc sống.
"Ái Vy, em bật âm nhỏ lại một chút được không, khuya lắm rồi đó."
Giọng nói ôn nhu này làm cô ấy cũng thích thích, bật nhỏ âm lượng lại.
Mọi sự chu ý của Ái Vy lúc này không dán vào màn hình nữa mà chuyển sang Minh Thiên.
Cả buổi chiều hôm nay anh ấy cứ cậm cụi viết cái gì đó, cô cũng không quan tâm lắm đâu nhưng anh ấy đã làm suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
"Anh làm gì mờ mờ ám ám đó? Viết thư tình cho ai sao?"
Người có tính tò mò cao như Ái Vy sao có thể không để ý? Dù ghét nhưng cũng phải hỏi cho bằng được.
"Cô giáo...."
"Hả?"
Ái Vy sốc đến mắt trợn trắng, miệng há thành chữ O, chết lặng nhìn Minh Thiên.
"Anh chưa nói hết, cô giáo gửi fine trên điện thoại rất mờ... anh chép ra cho em dễ học với lại anh cũng có chèn thêm mấy mẹo và công thức chỉ cần nhìn vào là áp dụng được, mỗi bài đều có mẫu."
Trên đời còn tồn tại người đàn ông thế này sao? Bỏ thời gian, công sức lớn thế này chỉ vì đứa em gái không cùng huyết thống, thật không tin được.
Không chỉ viết lại còn vẽ những icon đáng yêu nữa chứ. Nhưng nhìn vào cuốn tập này Ái Vy bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Không phải chữ bác sĩ xấu lắm sao? Chữ anh đẹp như vậy? Không phải bác sĩ lỏ đó chứ? Nghi ngờ quá nha."
"Hì, nếu anh viếc chữ bác sĩ vào tập này thì em đọc thế nào đây? Vả lại không phải chữ bác sĩ xấu, đều có kĩ thuật hết, là thuật ngữ người trong nghành mới hiểu được"
"Làm bác sĩ mà cứ tưởng như cư sĩ giang hồ không luôn á, thú vị ghê há."
Minh Thiên nói được gì đây, chỉ biết nhìn Ái Vy cuời trong bất lực. Nụ cười của kẻ đẹp trai làm con tim người khác lụy bại.
Đối diện với trai đẹp ở cự ly gần như vậy Ái Vy sao có thể chịu nỗi đây? Mặt cô ấy mắt đầu đỏ như quả cà chua chín, đỏ đến mức hai má nóng rừng rực.
"Không được, điên rồi... mình điên rồi, phải thanh tẩy, đúng vậy, phải thanh tẩy mới được."
"Này, em chạy đi đâu vậy chứ, cẩn thận ngã Ái V...."
Anh cũng không hiểu nỗi nữa, bản thân cũng không hiểu mình đã làm gì khiến Ái Vy giận hay sao, tự nhiên cô ấy lại thét lên rồi bỏ lên phòng vội vàng như thế nữa?
"Em sao vậy Ái Vy?"
"Hỏi làm gì rảnh lắm thì đi ngủ đi, tôi bị té, không muốn bị mắng thì cút ra chỗ khác."
"Em ấy bị sao vậy, tự nhiên lại quạo với mình?"
Chủ nhật là ngày nghĩ dưỡng vậy mà nhà trường lại sắp xếp tiết ngoài giờ vào buổi sáng, quá tàn nhẫn mà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đến hồi thứ tám cô mới chịu bật máy.
Đang say giấc thế này vậy mà khi nghe giọng Minh Thiên thì liền tỉnh ngủ một cách kì lạ.
"Em mau ăn sáng rồi đi học, đừng có ham ngủ rồi bỏ cử, anh nấu sẵn hết chỉ cầm hâm nóng lại là được."
"Aw, vậy anh không đưa tôi đi học à? Tôi đi bộ gần 15km ă!!!"
"Tiền anh để dưới nhà, lấy đi taxi hôm nay thôi, bệnh viện có ca mổ gấp, trưa anh đến đón em."
Tút tút tút, dù là bị cúp máy ngang thì đã sao chứ? Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm Minh Thiên vui cả ngày.
Văn phòng bác sĩ họ nhìn anh như ma nhập. Trời ơi, không thể tin vào mắt mình là cây cổ thụ cũng biết cười.
"Làm gì vui vậy bạn tui?"
"Làm việc."_ Lạnh tanh.
"Tao không thể hiểu được sao tao có thể làm bạn thân của mày 25 năm được luôn."
"Đơn giản vì tao... Đẹp trai."
Không ngờ bác sĩ hàng đầu cũng có bệnh, nhưng mà là bệnh tự luyến nhan sắc.
Ca mổ hôm nay không được thành công tốt đẹp. Cô bé được anh đảm nhận bị ung thư phổi và hậu covit qua đời trên bàn mổ.
Cảm xúc Minh Thiên hỗn loạn, anh ấy cảm thấy tội lỗi, thấy bản thân mình quá vô dụng.
Hình ảnh cái chết em gái anh ta dai dẳng trong đầu, hố sâu đó có lẽ cả đời Minh Thiên cũng không thể thoát ra được.
Dù thế nào thì anh cũng là bác sĩ, việc chứng kiến sinh tử cũng không phải chuyện xa lạ.
Cả ngày hôm đó Minh Thiên không còn tâm trạng nào nữa, anh ấy nhớ em gái của mình.
Nhớ lúc cô bé ấy dứt hơi thở cuối trong lòng anh. Nhớ nỗi đau đớn vật vả vì căn bệnh tràn dịch phổi. Anh chỉ biết nhìn em gái chết mà không làm gì được.
"Anh ổn không?"
"Anh không sao."
"Không sao mà ngồi đây lâu như vậy, không biết còn tưởng anh bị tự kỷ ấy, nói nghe xem rốt cuộc có chuyện gì?"
"Anh từng hứa sẽ cứu sống em ấy nhưng mà... anh không làm được, anh thất hứa không cứu nỗi em ấy."
Nhìn Minh Thiên đau lòng đến mức này, lòng Ái Vy cũng đã có khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.