Anh Trai Ơi! Tao Lỡ Yêu Mày Rồi?
Chương 22: Đã Yêu Em Từ Lâu
Han
10/07/2023
"M... Minh Thiên, sao con ra đây?"
Bà Cẩm Yến lo lắng nhìn Minh Thiên, anh ta giật lấy chiếc điện thoại trên tay bà.
Giọng Minh Thiên trầm hẳn lại.
"Đừng trách tôi phải đưa bà và cái thằng quý tử nghiện ngập của bà vào tù."
"Mày... Mày nói chuyện với bà ngoại mày mất dạy vậy hả? Con mẹ mày dạy mày vậy hả?"
"Bà chẳng là cái thá gì với tôi đâu. Tôi đã nói là tôi làm, không bao giờ ngưng giữa chừng đâu?"
"Mày dám..."
Đầu day bên kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, nghe cách nói chắc vẫn có chút e dè .
Điện thoạt bị Minh Thiên quăng nhẹ xuống hồ cá cảnh, nhìn thôi cũng thấy xót.
"Thiên... Con... "
"Bà ta không đáng để mẹ làm vậy, sau này mẹ đừng quan tâm đến nữa."
Chuyện giữa Minh Thiên và bà Cẩm Yến nói với nhau đều bị Ái Vy nghe thấy, cô thấy cảm thấy có chút ân hận.
Trước đây cô cứ nghĩ bà ấy là kẻ xấu xa nhưng không ngờ bà ta cũng đáng thương lắm. Nói cho cùng cũng vì chữ hiếu.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà Ái Vy mấy ngày sau đó đối sử với bà rất tốt.
Buổi tối ngày chủ nhật.
21h55'.
Cả chiều đến tối Ái Vy đều ở trong phòng của Minh Thiên, cô ấy muốn nhìn Minh Thiên làm việc, cái vẻ nghiêm túc đó thật sự rất mê mẩn.
Nhưng cứ nằm mãi thế này thì cũng chán quá rồi.
"Anh Minh Thiên, em khát nước."
"Vậy thì xuống lầu lấy thôi."
Miệng trả lời cô nhưng mắt anh lại dán vào màn hình laptop.
Sở dĩ Ái Vy nói thế chính là muốn thu hút sự chú ý của anh, ai ngờ Minh Thiên lại phũ phàng thế.
"Nhưng sữa dâu anh làm ngon lắm luôn."_ Nịnh nọt là tài của cô kia mà.
"Haizz... ý là muốn anh đi lấy cho chứ gì? Lười như heo."
Dù biết đó là chiêu trò nhưng Minh Thiên vẫn làm theo đó thôi, lệnh này hơn cả lệnh vua nữa, uy lực ghê gớm lắm.
Nhân lúc Minh Thiên ra ngoài Ái Vy phải nhanh chống khám phá cái bàn của anh thôi.
Ái Vy cũng muốn xem anh làm việc gì, chỉ là bệnh tò mò ấy mà.
"Đây là cái gì nhỉ, lịch sao? Anh ấy cũng 'tính ngày' à, nhưng anh ấy là đàn ông mà hay là..."
Đầu Ái Vy nhảy ra hàng trăm lí do khác nhau. Cô ấy còn nghĩ Minh Thiên có bạn gái bên ngoài hay 'mây mưa' gì khác nữa.
"Cạch."
Minh Thiên bước vào anh ấy cũng bất ngờ đến xịt keo, nhìn biểu cảm này của anh chắc chắn là có vấn đề đáng ngờ mà.
"Cái lịch của anh sao lạ vậy?"_ Ái Vy là đang dò xét Minh Thiên sao?
"Lạ... Lạ thế nào chứ?"
"Nó có tận năm 2024 kìa, còn đánh dấu ngày sinh nhật của em? mấy dấu chấm đỏ đó là gì?"
Anh ấy không nói gì mà mặt chỉ đỏ bừng cả lên không dám nhìn thẳng vào mặt Ái Vy.
Như thế này thì ai mà chẳng nghi?
Nhưng cô muốn xem Minh Thiên sẽ diện lí do gì.
"Cái đó anh tự in thôi, muốn đánh dâu trước... để mừng sinh nhật 18 tuổi của em."
"Vậy sao? Có tâm dữ vậy trời."
Nghe thì rất có lí nhưng nghĩ lại cũng rất kì lạ, nhưng thôi không sao... Người đàn ông đẹp trai thế này thì chắc chắn không có ý xấu đâu.
Do Minh Thiên đẹp trai nên đều được chấp nhận hết.
"Anh muốn nghĩ ngơi rồi, để anh đưa em về phòng."
"Thôi anh nghĩ ngơi đi... Hí hí."
Phải đợi Ái Vy về phòng hẳn Minh Thiên mới dám ngồi vào bàn.
Anh mở ngăn tủ được khoá mật khẩu kín cẩn thận lấy ra một hộp đỏ. Đó là hộp nhẫn cưới, bên ngoài sang trọng không nói bên trong cũng hơi bị xịn xò rồi.
Là nhẫn kim cương.
"Nhưng mà lâu thật, không sao anh sẽ đợi em lớn mà."
Nhìn ánh mắt nụ cười cũng biết Minh Thiên hạnh phúc đến mức nào. Thì ra anh ấy yêu cô từ lâu rồi.
Chính là đợi ngày Ái Vy lớn để cầu hôn cô ấy.
"Em đâu cần kì công tán tỉnh anh như vậy, vốn dĩ anh đã đỗ em từ lâu rồi... Em gái ngốc."
Bà Cẩm Yến lo lắng nhìn Minh Thiên, anh ta giật lấy chiếc điện thoại trên tay bà.
Giọng Minh Thiên trầm hẳn lại.
"Đừng trách tôi phải đưa bà và cái thằng quý tử nghiện ngập của bà vào tù."
"Mày... Mày nói chuyện với bà ngoại mày mất dạy vậy hả? Con mẹ mày dạy mày vậy hả?"
"Bà chẳng là cái thá gì với tôi đâu. Tôi đã nói là tôi làm, không bao giờ ngưng giữa chừng đâu?"
"Mày dám..."
Đầu day bên kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, nghe cách nói chắc vẫn có chút e dè .
Điện thoạt bị Minh Thiên quăng nhẹ xuống hồ cá cảnh, nhìn thôi cũng thấy xót.
"Thiên... Con... "
"Bà ta không đáng để mẹ làm vậy, sau này mẹ đừng quan tâm đến nữa."
Chuyện giữa Minh Thiên và bà Cẩm Yến nói với nhau đều bị Ái Vy nghe thấy, cô thấy cảm thấy có chút ân hận.
Trước đây cô cứ nghĩ bà ấy là kẻ xấu xa nhưng không ngờ bà ta cũng đáng thương lắm. Nói cho cùng cũng vì chữ hiếu.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà Ái Vy mấy ngày sau đó đối sử với bà rất tốt.
Buổi tối ngày chủ nhật.
21h55'.
Cả chiều đến tối Ái Vy đều ở trong phòng của Minh Thiên, cô ấy muốn nhìn Minh Thiên làm việc, cái vẻ nghiêm túc đó thật sự rất mê mẩn.
Nhưng cứ nằm mãi thế này thì cũng chán quá rồi.
"Anh Minh Thiên, em khát nước."
"Vậy thì xuống lầu lấy thôi."
Miệng trả lời cô nhưng mắt anh lại dán vào màn hình laptop.
Sở dĩ Ái Vy nói thế chính là muốn thu hút sự chú ý của anh, ai ngờ Minh Thiên lại phũ phàng thế.
"Nhưng sữa dâu anh làm ngon lắm luôn."_ Nịnh nọt là tài của cô kia mà.
"Haizz... ý là muốn anh đi lấy cho chứ gì? Lười như heo."
Dù biết đó là chiêu trò nhưng Minh Thiên vẫn làm theo đó thôi, lệnh này hơn cả lệnh vua nữa, uy lực ghê gớm lắm.
Nhân lúc Minh Thiên ra ngoài Ái Vy phải nhanh chống khám phá cái bàn của anh thôi.
Ái Vy cũng muốn xem anh làm việc gì, chỉ là bệnh tò mò ấy mà.
"Đây là cái gì nhỉ, lịch sao? Anh ấy cũng 'tính ngày' à, nhưng anh ấy là đàn ông mà hay là..."
Đầu Ái Vy nhảy ra hàng trăm lí do khác nhau. Cô ấy còn nghĩ Minh Thiên có bạn gái bên ngoài hay 'mây mưa' gì khác nữa.
"Cạch."
Minh Thiên bước vào anh ấy cũng bất ngờ đến xịt keo, nhìn biểu cảm này của anh chắc chắn là có vấn đề đáng ngờ mà.
"Cái lịch của anh sao lạ vậy?"_ Ái Vy là đang dò xét Minh Thiên sao?
"Lạ... Lạ thế nào chứ?"
"Nó có tận năm 2024 kìa, còn đánh dấu ngày sinh nhật của em? mấy dấu chấm đỏ đó là gì?"
Anh ấy không nói gì mà mặt chỉ đỏ bừng cả lên không dám nhìn thẳng vào mặt Ái Vy.
Như thế này thì ai mà chẳng nghi?
Nhưng cô muốn xem Minh Thiên sẽ diện lí do gì.
"Cái đó anh tự in thôi, muốn đánh dâu trước... để mừng sinh nhật 18 tuổi của em."
"Vậy sao? Có tâm dữ vậy trời."
Nghe thì rất có lí nhưng nghĩ lại cũng rất kì lạ, nhưng thôi không sao... Người đàn ông đẹp trai thế này thì chắc chắn không có ý xấu đâu.
Do Minh Thiên đẹp trai nên đều được chấp nhận hết.
"Anh muốn nghĩ ngơi rồi, để anh đưa em về phòng."
"Thôi anh nghĩ ngơi đi... Hí hí."
Phải đợi Ái Vy về phòng hẳn Minh Thiên mới dám ngồi vào bàn.
Anh mở ngăn tủ được khoá mật khẩu kín cẩn thận lấy ra một hộp đỏ. Đó là hộp nhẫn cưới, bên ngoài sang trọng không nói bên trong cũng hơi bị xịn xò rồi.
Là nhẫn kim cương.
"Nhưng mà lâu thật, không sao anh sẽ đợi em lớn mà."
Nhìn ánh mắt nụ cười cũng biết Minh Thiên hạnh phúc đến mức nào. Thì ra anh ấy yêu cô từ lâu rồi.
Chính là đợi ngày Ái Vy lớn để cầu hôn cô ấy.
"Em đâu cần kì công tán tỉnh anh như vậy, vốn dĩ anh đã đỗ em từ lâu rồi... Em gái ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.