Anh Trai Ơi! Tao Lỡ Yêu Mày Rồi?

Chương 14: Giận Dỗi Bỏ Đi

Han

24/06/2023

Chỉ nghĩ Ái Vy giận dỗi bình thường nhưng đến lúc Minh Thiên trở về khách sạn vẫn chưa thấy cô ấy.

"Ái Vy vẫn chưa về sao ạ?"

"Lúc nãy về rồi mà con bé đi đâu rồi, lúc nãy mẹ còn thấy nó khóc nữa, nhìn như rất giận."

Trời cũng sắp tối rồi, Minh Thiên bây giờ mới bắt đầu lo lắng, anh ấy cũng đâu lường trước được Ái Vy sẽ giận đến mức này.

Điện thoại cháy máy cô cũng không nghe, thử đủ mọi ứng dụng Facebook, zalo Minh Thiên điều gọi rồi cũng vô dụng.

Khu du lịch đông người, cô ấy lại là con gái đi một mình ra ngoài quá nguy hiểm. Đủ thứ chuyện tồi tệ xảy ra trong đầu Minh Thiên.

"Con sẽ đi tìm em ấy."

"Đông người vậy thì tìm thế nào được."

Minh Thiên không chờ được nữa, hết ra biển tìm lại chạy khắp hội chợ, hỏi từng người, từng quầy hàng.

Đây là lần đầu anh ấy vì lo lắng mà mất bình tĩnh. Cũng trong lúc này Minh Thiên mới nghĩ ra một người có thể Ái Vy sẽ nghe máy.

'Rinh! Rinh !'

"L... Là anh Minh Thiên ạ? Anh gọi em sao?"

Đầu dây bên kia vui mừng đến nhảy toáng lên, giọng điệu vô cùng nhiệt tình chờ đợi.

"Em có thể loeen lạc với Ái Vy không? Em ấy giận dỗi nên không nghe máy."

"Ồ dạ, để em liên lạc thử với nó... Anh đợi chút nha."

Khoảng thời gian chờ đợi đó chính là thời gian Minh Thiên ngồi trên đống lửa, tim anh đau thắt lại.

Anh ấy hối hận vì hành đông, lời nói lúc đó, cũng tự trách bản thân mình.

Minh Thiên bây giờ thật sự rất rối.

"Mày ở đâu đấy?"

"T... Tao không biết... Hức, tao không biết đây là đâu nữa."

"Trời má đừng bướng nữa, nghe máy anh mày đi kìa."

"Không đâu, anh ấy cũng chẳng quan tâm gì tao nữa... Hức."

Cách nói này nghĩa là Ái Vy còn rất giận.



Cô thà để bản thân bị lạc chứ không thèm nghe máy mọi người, nhất thiết phải làm đến mức đó sao?

Nếu thật không quan tâm thì chẳng ai rảnh chạy đi chạy lại thế này đâu.

"Mày nói gì? Cái con này mày không thấy anh mày chạy như điên tìm này hả? Nếu là tao thì tao bỏ mày lâu rồi."

"Mày cũng... "

"Ừ! Thế đấy, ngồi yên đó đi... rồi gửi địa chỉ qua cho tao."

Anh trai cưng không dám lớn tiếng nhưng còn con bạn thân thì không.

Một lúc sau địa chỉ được gửi đến.

Không chậm trễ dù chỉ một phút, Minh Thiên chạy bằng tính mạng nội tại. Ái Vy biết Minh Thiên sẽ đến, nhưng cũng đâu vì sợ mà dễ dãi quá vậy.

Nhưng cô đã lầm rồi, Minh Thiên không hề nói lời năn nỉ nào hết mà dứt khoát ôm lấy Ái Vy, dù không muốn cũng vô dụng.

"Bỏ ra... Hức... Anh là đồ mê gái bỏ em... Anh đáng ghét, em ghét anh..."

"Em không được ghét anh đâu Ái Vy, anh xin lỗi."

Ái Vy càng vùng vẫy Minh Thiên càng ôm chặt, chặt đến mức cô không thể cự quậy.

"Không phải anh thích chị đó sao... Anh đi đi."

"Anh không thích cô ấy... Chỉ là bạn thôi Ái Vy... Sau này anh sẽ không bỏ em một mình nữa... Về thôi ba rất lo cho em."

"Không phiền."

"Em sao vậy Ái Vy, hôm nay em rất lạ?"

Họ cứ vậy mà cãi nhau sao? Minh Thiên cũng không hiểu vì sao Ái Vy lại trở nên như vậy nữa.

Chỉ là gặp lại nói chuyện vài ba câu thì giận đến mức đó sao?

Minh Thiên đang phát bệnh, anh ấy lại cố kiềm chế thế này thì sớm điên mất.

"Ờ, Ái Vy này là thế đó thích hay không thì tùy anh."

"Em ngang ngược, ngang tàn, hống hách vậy đấy... Không bằng cái chị dịu dàng của anh được chưa?"

"Anh... anh không có ý đó."

Về đến khách sạn Ái Vy bỏ thẳng lên phòng, không thèm nói mọi người một tiếng, có hỏi cô ấy cũng im lặng như vậy khác gì không tôn trọng người lớn?



Kì du lịch nghĩ rata vui nhưng không ngờ lại bị phá hỏng thế này. Minh Thiên cũng không còn tâm trạng nào nữa.

'Cạch'

"Thiên."

"Mẹ vào đây làm gì?"

"Hôm nay con làm gì để con bé giận như vậy hả?"

"Từ khi nào mẹ lại quan tâm Ái Vy vậy?"

Quyển sách tâm lý học đống lại, ánh mắt Minh Thiên hướng về phía bà.

"Mẹ sai rồi, mẹ muốn làm một người mẹ đúng nghĩa."

Minh Thiên vẫn không trả lời, anh ấy bước đến của sổ vén tấm màng nhìn ra ánh đèn ngoài đường xá.

Đây là con người Minh Thiên những lúc mệt mỏi, cô đơn hay trống trãi.

"Lúc chiều... Con gặp lại bạn cũ cấp ba, cậu ấy muốn đi cùng chỉ là phép lịch sự nên mới đồng ý, em ấy lại như thế."

"Bạn cũ đó... Là nam hay nữa?"

"Là nữ."

Bà Cảm Yến gật gật đầu cười nhẹ như nhận được một tin tốt. Bà ấy bước đến cạnh Minh Thiên, đặt tay lên vai anh ấy.

"Sau này con đừng qua lại với những cô gái khác trước mặt Ái Vy. Còn nữa... Mẹ hỏi thật, đối với Ái Vy con có cảm giác gì không?"

"Cảm giác?"

Minh Thiên vẫn còn chưa nắm được ý của bà? Anh ấy rất nhanh trong tiêu hoá kiến thức, nhưng lại rất chậm chạp trong tình cảm."

"Mỗi lần con bé đâu con cũng đau... Tức giận khi thấy Ái Vy thân với con trai khác, muốn giữa nó cho riêng bản thân đúng không?"

"Sao mẹ lại biết."

Minh Thiên không thể tin được cảm xúc của bản thân đều bị bà ấy nói trúng.

Chưa bao giờ Thiên có cảm xúc đó với bất kì người con gái nào, ngay cả là em gái ruột lúc trước hay mẹ của mình.

Bà ấy bước đến nhìn thẳng vào mắt Minh Thiên nói thật to, thật rõ từng chữ.

"Con yêu Ái Vy rồi Minh Thiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Trai Ơi! Tao Lỡ Yêu Mày Rồi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook