Chương 56: Anh Biết?
Lâu Lâu lại về
04/06/2016
“Thiên Tuệ, anh...”
Đại thiếu gia bị cô kéo một mạch lẫn vào trong dòng người đang chen lấn đến ngạt thở. Người va, kẻ chạm làm cho cậu khó khăn bước theo cô nhưng những ngón tay thon dày kia vẫn một mực nắm chặt lấy cổ tay cậu, càng đi lực siết càng mạnh thêm. Cho đến khi bọn họ đứng ngay trước một cánh cửa thoát hiểm nằm im ở trong góc khuất của khu vui chơi, với ánh sáng vừa đủ đại thiếu gia lúc này mới nhìn rõ gương mặt cô. Hai mắt đỏ hoe lấp lánh sương mờ, hàng mi run rẩy, mày nhíu chặt cùng đôi môi bị hàm răng cắn nghiến đến độ trắng bệch. Nhị tiểu thư sụt sùi dùng tay lau khóe mắt che đi chiếc mũi nhỏ nay đã ửng hồng, con ngươi trong suốt cùng đồng tử đen giản to nhìn cậu. Thiên Phiết có cảm giác như ai đang đấm thẳng vào lòng ngực, khó chịu vô cùng. Cổ họng khô rát ngay cả một từ cũng không bật ra được, chỉ đứng chết trân trơ mắt nhìn cô.
“Em chưa...có hết giận đâu đấy.” Giọng nói khàn khàn phát ra lẫn trong đó như có tiếng nức nở nho nhỏ.
“Anh biết.” Cậu đáp.
“Không phải vì em lo cho anh nên mới hành động như vậy.”Cúi thấp đầu nhưng lại không đi được hai cái tai đang dần đỏ lên.
“Anh biết.”
Lấy được bình tĩnh cậu tiếp tục nhắc lại hai chữ đơn giản kia. Thiên Tuệ lần này không chôn đầu xuống đất nữa mà ngẩng phắt lên, đôi mắt tựa như chứa đầy sao trời rực rỡ thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy đại thiếu gia nhẹ nhàng nở nụ cười dịu dàng tựa như gió xuân phảng phất khẽ lướt qua tim, làm cho cô gái nào đó ngay cả khóc cũng quên luôn, trố mắt nhìn.
“Nói dối không phải ai cũng giỏi. Anh biết em là một cô gái tuy ngoài mặt luôn tỏ ra kiên cường nhưng bên trong lúc nào cũng yếu đuối, nhẹ tay thì lại không hợp với tính em, nặng tay quá chỉ sợ tổn thương em. Cho nên có thể nói Thiên Tuệ, em quả khó chiều.” Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của nhị tiểu thư.
“Ai...ai nói...em khó chiều? Chẳng phải người theo đuổi em hết mực là anh sao?” Trừng mắt đáp lại.
“Đúng là anh nhưng khó quá cũng dễ sinh chán nản...” Sắc mặt Thiên Tuệ bỗng chốc tái lại, cơ thể không khỏi rùng mình, đại thiếu gia vui vẻ mỉm cười.
“Bất quá, anh luôn là người cứng đầu mà nên đâu có ngán.”
“Anh...anh...”
Cô mấp máy môi, ngoài chữ đó ra nhị tiểu thư hoàn toàn không biết nói gì, thẹn quá hóa giận giơ tay đánh túi bụi vào người cậu. Thiên Phiết dù không phải thuộc tuýt người hay vận động, cũng chẳng biết đấm đá cho ra trò nhưng lại là loại người có thể khiến đối phương trở thành một con rối dễ nắm bắt trong tầm tay bằng lời nói. Những người như vậy mới thật sự đáng sợ, họ chẳng cần phải động tay động chân cũng khiến cho bạn lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Cách chỗ họ không xa, một đám người đang trốn nhui trốn nhủi lén lúc hóng chuyện.
“Đế Trình, tình hình bên đó sao rồi?” Nhất Trung núp đằng sau tấm ván lướt sóng, mái tóc xoăn đều nổi bật giờ đây ướt nhẹp uốn lượn trên đầu, che mất tầm nhìn của anh.
“Tôi cũng không biết phải nói sao nữa.” Người con trai cao ráo lấp ló cố banh mắt thật lớn để coi sự tình đang tiếp diễn.
“Thật là...anh hai, tránh sang một bên đi.” Đế Ly tặc lưỡi, nhấn anh trai của mình xuống, cả người chồm lên trước, bắt đầu hóng hớt.
“Sao rồi?” Bối Vân kéo chiếc kính mát xuống tới tận mũi, sốt ruột hỏi.
“Đối tượng đang có tiến triển tốt đẹp. Hãy nhìn điệu bộ của Thiên Tuệ đi vừa cười vừa nói, đôi lúc phùng mang trợn má tức giận nhưng sau đó lại ngơ ngác gương mặt đỏ bừng. Từ những điều trên chúng ta có thể thấy Thiên Phiết đang dùng chiêu vừa đánh vừa xoa và bản thân em ấy đã hoàn toàn bị sa lưới.” Dùng phương pháp phân tích trong điều tra mà cô nàng mắt xanh này đã một đường đi đưa đến kết luận vô cùng chuẩn xác, nhanh, gọn, lẹ.
.................................................
Mùi tranh sơn dầu nồng nặc tỏa ra mọi nơi, người con trai ăn mặc không mấy chỉnh chu, đầu tóc có phần hơi rối nhưng lại không thể không phủ nhận rằng gương mặt góc cạnh cực kỳ cuốn hút của anh tựa như tượng điêu khắc được tạc tỉ mỉ. Đôi mắt sáng nhưng con ngươi lại vô hồn, tia máu cũng xuất hiện ngay cả cả quầng thâm mắt cũng trũng sâu xuống. Hoàng Ân lúc này đang gật gà gật gù tựa đầu bên tác phẩm tâm đắc nhất của mình. Khom người trên chiếc ghế đẩu chân cao, hơi thở có mà như không nhuốm đậm mùi sơn.
Nâng ngón tay thon dài dính đầy màu vẽ khẽ vuốt nhẹ lên hình. Một bóng lưng ngồi im trên bậc thềm được ánh hoàng hôn nhuộm sắc bao bọc, tuy đơn độc, thoáng chút đượm buồn nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Mái tóc xoăn nhẹ tới vai óng ánh dưới hàng ngàn tia nắng cuối cùng của ngày lại vô cùng rực rỡ và chân thật. Tư thế ngồi bó gối cùng với chiếc váy lụa trắng tinh làm nổi bật cơ thể nhỏ bé của chủ thể. Lấy con người làm vật chủ nhưng lại tinh tế lồng thêm cảnh vật thường ngày vào càng khiến cho bức tranh thêm sinh động, tựa như một ngày được diễn tả hết toàn bộ vào trong đây.
“Xin lỗi...”
Giọng nói lảnh lót dễ nghe cất tiếng. Hoàng Ân chậm chạp quay đầu qua. Đứng trước mặt anh xuất hiện hai người, một nam, một nữ. Họ mặc âu phục gọn gàng lại có phần đẹp mắt. Người con gái vừa mang nét quyến rũ nhưng lại ngây thơ lúc nãy lên tiếng, bước lại gần anh tươi cười chào hỏi. Ánh nhìn anh lướt qua người cô dừng lại trên người con trai đứng phía sau.
“Khách xem tranh không được phép vào đây.”
“Thành thật xin lỗi anh, chúng tôi tới mà không báo trước.” Cô gái nhanh nhẹn lấy danh thiếp của mình ra đưa cho anh.
“À, thì ra là tới mua tranh. Được rồi, cứ xem thoải mái.” Hoàng Ân cụp mắt xuống, đứng dậy tháo tạp dề dính màu trước ngực mình ra định dẫn khách hàng đi chọn tranh nào ngờ một câu nói làm cho anh dừng bước.
“Bức tranh này, anh có bán không?” An Thành từ từ tiến lại gần bức tranh đối diện.
“Không, tôi không có ý định đem bán nó, chỉ để trưng bày thôi.” Anh nhìn hắn, đáp.
“Ông chủ, bên ngoài còn nhiều tranh đẹp mà đâu nhất thiết phải làm khó vị họa sĩ này chứ?”
“Nhưng tôi cảm thấy bức tranh này có một thứ gì đó rất thu hút...thật sự không thể bán?” Hắn nhíu mày, khoanh tay đứng coi chăm chú, sau đó hỏi lại thêm một lần nữa.
“Đúng vậy.” Vẻ kiên định trong mắt Hoàng Ân làm cho An Thành cảm thấy hụt hẫng bước ra phía ngoài. Anh không nói gì thêm nữa chỉ có điều trong lòng anh cảm thấy không ưa hắn cho lắm, lấy đi thứ đặc biệt của người khác liệu có phải là sở thích của một số người không?
Đại thiếu gia bị cô kéo một mạch lẫn vào trong dòng người đang chen lấn đến ngạt thở. Người va, kẻ chạm làm cho cậu khó khăn bước theo cô nhưng những ngón tay thon dày kia vẫn một mực nắm chặt lấy cổ tay cậu, càng đi lực siết càng mạnh thêm. Cho đến khi bọn họ đứng ngay trước một cánh cửa thoát hiểm nằm im ở trong góc khuất của khu vui chơi, với ánh sáng vừa đủ đại thiếu gia lúc này mới nhìn rõ gương mặt cô. Hai mắt đỏ hoe lấp lánh sương mờ, hàng mi run rẩy, mày nhíu chặt cùng đôi môi bị hàm răng cắn nghiến đến độ trắng bệch. Nhị tiểu thư sụt sùi dùng tay lau khóe mắt che đi chiếc mũi nhỏ nay đã ửng hồng, con ngươi trong suốt cùng đồng tử đen giản to nhìn cậu. Thiên Phiết có cảm giác như ai đang đấm thẳng vào lòng ngực, khó chịu vô cùng. Cổ họng khô rát ngay cả một từ cũng không bật ra được, chỉ đứng chết trân trơ mắt nhìn cô.
“Em chưa...có hết giận đâu đấy.” Giọng nói khàn khàn phát ra lẫn trong đó như có tiếng nức nở nho nhỏ.
“Anh biết.” Cậu đáp.
“Không phải vì em lo cho anh nên mới hành động như vậy.”Cúi thấp đầu nhưng lại không đi được hai cái tai đang dần đỏ lên.
“Anh biết.”
Lấy được bình tĩnh cậu tiếp tục nhắc lại hai chữ đơn giản kia. Thiên Tuệ lần này không chôn đầu xuống đất nữa mà ngẩng phắt lên, đôi mắt tựa như chứa đầy sao trời rực rỡ thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy đại thiếu gia nhẹ nhàng nở nụ cười dịu dàng tựa như gió xuân phảng phất khẽ lướt qua tim, làm cho cô gái nào đó ngay cả khóc cũng quên luôn, trố mắt nhìn.
“Nói dối không phải ai cũng giỏi. Anh biết em là một cô gái tuy ngoài mặt luôn tỏ ra kiên cường nhưng bên trong lúc nào cũng yếu đuối, nhẹ tay thì lại không hợp với tính em, nặng tay quá chỉ sợ tổn thương em. Cho nên có thể nói Thiên Tuệ, em quả khó chiều.” Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của nhị tiểu thư.
“Ai...ai nói...em khó chiều? Chẳng phải người theo đuổi em hết mực là anh sao?” Trừng mắt đáp lại.
“Đúng là anh nhưng khó quá cũng dễ sinh chán nản...” Sắc mặt Thiên Tuệ bỗng chốc tái lại, cơ thể không khỏi rùng mình, đại thiếu gia vui vẻ mỉm cười.
“Bất quá, anh luôn là người cứng đầu mà nên đâu có ngán.”
“Anh...anh...”
Cô mấp máy môi, ngoài chữ đó ra nhị tiểu thư hoàn toàn không biết nói gì, thẹn quá hóa giận giơ tay đánh túi bụi vào người cậu. Thiên Phiết dù không phải thuộc tuýt người hay vận động, cũng chẳng biết đấm đá cho ra trò nhưng lại là loại người có thể khiến đối phương trở thành một con rối dễ nắm bắt trong tầm tay bằng lời nói. Những người như vậy mới thật sự đáng sợ, họ chẳng cần phải động tay động chân cũng khiến cho bạn lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Cách chỗ họ không xa, một đám người đang trốn nhui trốn nhủi lén lúc hóng chuyện.
“Đế Trình, tình hình bên đó sao rồi?” Nhất Trung núp đằng sau tấm ván lướt sóng, mái tóc xoăn đều nổi bật giờ đây ướt nhẹp uốn lượn trên đầu, che mất tầm nhìn của anh.
“Tôi cũng không biết phải nói sao nữa.” Người con trai cao ráo lấp ló cố banh mắt thật lớn để coi sự tình đang tiếp diễn.
“Thật là...anh hai, tránh sang một bên đi.” Đế Ly tặc lưỡi, nhấn anh trai của mình xuống, cả người chồm lên trước, bắt đầu hóng hớt.
“Sao rồi?” Bối Vân kéo chiếc kính mát xuống tới tận mũi, sốt ruột hỏi.
“Đối tượng đang có tiến triển tốt đẹp. Hãy nhìn điệu bộ của Thiên Tuệ đi vừa cười vừa nói, đôi lúc phùng mang trợn má tức giận nhưng sau đó lại ngơ ngác gương mặt đỏ bừng. Từ những điều trên chúng ta có thể thấy Thiên Phiết đang dùng chiêu vừa đánh vừa xoa và bản thân em ấy đã hoàn toàn bị sa lưới.” Dùng phương pháp phân tích trong điều tra mà cô nàng mắt xanh này đã một đường đi đưa đến kết luận vô cùng chuẩn xác, nhanh, gọn, lẹ.
.................................................
Mùi tranh sơn dầu nồng nặc tỏa ra mọi nơi, người con trai ăn mặc không mấy chỉnh chu, đầu tóc có phần hơi rối nhưng lại không thể không phủ nhận rằng gương mặt góc cạnh cực kỳ cuốn hút của anh tựa như tượng điêu khắc được tạc tỉ mỉ. Đôi mắt sáng nhưng con ngươi lại vô hồn, tia máu cũng xuất hiện ngay cả cả quầng thâm mắt cũng trũng sâu xuống. Hoàng Ân lúc này đang gật gà gật gù tựa đầu bên tác phẩm tâm đắc nhất của mình. Khom người trên chiếc ghế đẩu chân cao, hơi thở có mà như không nhuốm đậm mùi sơn.
Nâng ngón tay thon dài dính đầy màu vẽ khẽ vuốt nhẹ lên hình. Một bóng lưng ngồi im trên bậc thềm được ánh hoàng hôn nhuộm sắc bao bọc, tuy đơn độc, thoáng chút đượm buồn nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Mái tóc xoăn nhẹ tới vai óng ánh dưới hàng ngàn tia nắng cuối cùng của ngày lại vô cùng rực rỡ và chân thật. Tư thế ngồi bó gối cùng với chiếc váy lụa trắng tinh làm nổi bật cơ thể nhỏ bé của chủ thể. Lấy con người làm vật chủ nhưng lại tinh tế lồng thêm cảnh vật thường ngày vào càng khiến cho bức tranh thêm sinh động, tựa như một ngày được diễn tả hết toàn bộ vào trong đây.
“Xin lỗi...”
Giọng nói lảnh lót dễ nghe cất tiếng. Hoàng Ân chậm chạp quay đầu qua. Đứng trước mặt anh xuất hiện hai người, một nam, một nữ. Họ mặc âu phục gọn gàng lại có phần đẹp mắt. Người con gái vừa mang nét quyến rũ nhưng lại ngây thơ lúc nãy lên tiếng, bước lại gần anh tươi cười chào hỏi. Ánh nhìn anh lướt qua người cô dừng lại trên người con trai đứng phía sau.
“Khách xem tranh không được phép vào đây.”
“Thành thật xin lỗi anh, chúng tôi tới mà không báo trước.” Cô gái nhanh nhẹn lấy danh thiếp của mình ra đưa cho anh.
“À, thì ra là tới mua tranh. Được rồi, cứ xem thoải mái.” Hoàng Ân cụp mắt xuống, đứng dậy tháo tạp dề dính màu trước ngực mình ra định dẫn khách hàng đi chọn tranh nào ngờ một câu nói làm cho anh dừng bước.
“Bức tranh này, anh có bán không?” An Thành từ từ tiến lại gần bức tranh đối diện.
“Không, tôi không có ý định đem bán nó, chỉ để trưng bày thôi.” Anh nhìn hắn, đáp.
“Ông chủ, bên ngoài còn nhiều tranh đẹp mà đâu nhất thiết phải làm khó vị họa sĩ này chứ?”
“Nhưng tôi cảm thấy bức tranh này có một thứ gì đó rất thu hút...thật sự không thể bán?” Hắn nhíu mày, khoanh tay đứng coi chăm chú, sau đó hỏi lại thêm một lần nữa.
“Đúng vậy.” Vẻ kiên định trong mắt Hoàng Ân làm cho An Thành cảm thấy hụt hẫng bước ra phía ngoài. Anh không nói gì thêm nữa chỉ có điều trong lòng anh cảm thấy không ưa hắn cho lắm, lấy đi thứ đặc biệt của người khác liệu có phải là sở thích của một số người không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.