Chương 29: Đi Về Cũng Xảy Ra Chuyện
Lâu Lâu lại về
08/02/2016
“Tớ sẽ không bao giờ đi xe bus nữa
đâu.” Nhất Trung và nhị tiểu thư đồng thanh hét lớn khi vừa bước xuống
xe. Cả hai đều nhận được sự cảm thông từ đối phương, vui vẻ quàng tay
nhau trên đường về nhà.
“Nhưng mà khoan, tớ thấy cậu có bị gì đâu sao lại không muốn đi xe bus nữa?” Tiểu Hoa Đà nhớ lại tình cảnh lúc trước, trợn mắt nhìn cô. Thiên Tuệ đang thoải mái thưởng thức không khí những ngày tết đang kéo về, mọi mặt hàng đều được bày bán khắp lề đường, người người nhộn nhịp bước trên những con phố sáng rực ánh đèn. Tiếng kèn của xe máy, tiếng còi của xe tải ồn ào nhưng không thể nào lấn át được giọng nói như sấm nổ của những kẻ bán hàng và sự mặc cả giá trị của người mua.
“Tớ bị đè.” Cô ra sức hít thở không khí xung quanh. Anh thất thần nhìn lại khuôn mặt hớn hở của nhị tiểu thư, bĩu môi.
“Bị đè à? Đùa nhau chắc?” Nghĩ thầm rồi liếc mắt nhìn ra sau.
Đại thiếu gia vẫn cúi gầm mặt bước đi không hề có biểu hiện gì khác ngoài việc hai má của cậu không ngừng đỏ lên. Đi được một đoạn thì Thiên Phiết va phải một cô gái ăn mặt diêm dúa, trang điểm lòe loẹt. Cậu nhanh chóng xin lỗi nhưng người đó vẫn ra sức làm ầm ĩ thu hút ánh mắt của mọi người. Cô ả đâu có đi một mình còn cả bọn đứng ở dưới sau cô gái đó, một thanh niên xăm trổ đầy người bước tới, cau mày lớn giọng hỏi rõ sự việc. Cô gái kia quả thật là ngậm máu phun người dám nói đại thiếu gia sàm sỡ mình mà coi như không.
“Mày ngon lắm, dám làm vậy với bạn gái tao. Nếu không muốn nhập viện thì lo đưa tiền đền bù thiệt hại đây.” Gã ôm eo cô gái bên cạnh đang ỏng ẹo dựa vào người hắn, hùng hổ trừng mắt với cậu. Thiên Phiết chỉnh lại gọng kính, điềm đạm đáp.
“Tôi không có chạm gì trên người cô ấy cả, chỉ va trúng bên ngoài nên chưa tổn thất gì ở bên trong, nếu như anh đã nói vậy thì xin hỏi bạn gái anh trên người cô ấy toàn độn silicone với phẫu thuật hay sao mới đụng nhẹ tí đã có hư tổn rồi? Hãy chỉ ra cho tôi thấy khi đó chắc chắn mấy người sẽ được sự đền bù xứng đáng còn nếu như muốn kiếm chuyện với tôi thì xin lỗi, đụng vào các người tôi sợ tay tôi sẽ bị lột da. Còn nữa nhân cách, phẩm chất con người không phải là thứ có thể đem ra nói bậy nói bạ được đâu.”
Đại thiếu gia càng nói mặt của người thanh niên càng thêm đỏ, gã nghiến răng ken két, tung cú đấm lên trời chuẩn bị tiến thẳng vào mặt cậu nhưng đến nửa đường thì đột nhiên dừng lại. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên cánh tay đầy những hình xăm xanh tím, khẽ bấm vài đường, nó liền xụi lơ xuống dưới. Mọi người đều trố mắt nhìn thiếu niên mặt đẹp hơn hoa, mái tóc màu nâu hạt dẻ cuốn hút vì có thêm ánh đèn chíu vào càng làm cho nó sáng rực hơn. Mắt sáng môi hồng lay động lòng người. Tiếng tim thổn thức của những đứa con gái bu quanh trong phạm vi cách hai bước chân đều có thể nghe thấy được.
“Quân tử động khẩu không động thủ.” Anh nhếch mép nở nụ cười. Nhị tiểu thư tiến lên trước mặt cô gái bôi son trác phấn dày ba lớp da, vui vẻ nói.
“Này bà chị, có bao giờ chị thử chất lượng gương mình mua chưa? Không biết nó đã từng nứt ra chưa nhỉ? Nếu chưa thì chắc chắn loại thượng hạng đó. Anh trai tôi không phải là quân đầu đường cuối chợ như đám người của chị đâu và cũng chẳng phải loại dễ bị xỏ mũi hay ăn hiếp nên đừng có lớn tiếng nói mình bị sàm sỡ dễ dàng như vậy chứ.”
Cô gái tức đến nổi chẳng thốt lên lời nào, giương đôi mắt chồng mấy lớp lông mi giả nhìn Thiên Tuệ. Nếu so về ngoại hình cho dù cô có xách dép chạy theo cũng không bằng phân nửa nhị tiểu thư. Căm phẫn đưa tay tát xuống mặt Thiên Tuệ nhưng người con gái tóc trắng này là ai? Là bang chủ khét tiếng của Tiểu Thanh Lân, người đã từng trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu. Đối với hành động như ruồi muỗi vo ve này thì cho dù cô có nhắm mắt cũng tránh được nhưng... “Chát” một tiếng động giòn tan vang lên. Ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn gọng kính đen từ từ rơi xuống đất rồi nhìn lại vệt đỏ đang nằm chình ình trên má của cậu. Thiên Tuệ hoảng hốt, chuyện này ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nhị tiểu thư đâu biết người đứng sau mình lại là anh trai của cô nên lúc né đi thì cú tát của người đối diện trực tiếp giáng thẳng xuống mặt của Thiên Phiết.
“Hừm, đáng đời...”
Ả cười khinh, điệu bộ đáng ghét đó chỉ kết thúc khi đại thiếu gia ngước mặt lên. Mọi người đứng xem gần đó hầu như hứng chịu ánh sáng chói lòa đầy sát thương từ người cậu phát ra. Phần tóc đen nhánh phía trước rơi tán loạn trên khuôn mặt hoàn hảo đến cực độ, lấp đi đôi mắt phượng đỏ quyến rũ đầy mê người ẩn phía sau. Con ngươi đen láy mỗi khi cử động như có hàng ngàn vì tinh tú thi nhau tỏa sáng trong đôi mắt ấy. Sống mũi cao, thẳng tắp. Đôi môi mỏng mà lại vô cùng dụ hoặc. Làn da trắng làm nổi bật vết đỏ đang ngự trị bên má trái của mình. Cô gái phùng mang trợn má lúc nãy bây giờ chỉ biết đứng ú ớ không nói lên lời.
Nhất Trung tiến lại gần xem xét chỉ thấy cậu lắc đầu ý bảo không sao. Nói không phải chứ thật sự “Thánh nhọ của tháng” đích thị là Thiên Phiết _ Đại thiếu gia của nhà họ Lưu, ngay cả đi học về cũng bị đánh một cách vô cớ. Đứa em gái cho anh trai mình ăn trọn cú tát cuối cùng cũng chịu lết thân đến coi động tĩnh, nhận thấy sát khí trong mắt cậu đành gãi đầu, đứng cười trừ. Bà chị kia từ từ tiến lại gần xin lỗi định lợi dụng thời cơ chạm vào người đại thiếu gia để tỏ “thành ý hối lỗi” nhưng thứ cô nhận được không có gì khác ngoài ánh mắt xa tránh. Cậu cố gắng đứng tách ra xa cô ả, không nói không rằng một mạch tiến thẳng về nhà, hai người kia cũng chẳng biết làm gì liền chạy theo Thiên Phiết. Đám đông xì xào vài tiếng đến một lúc cũng bỏ đi để lại đám người gây sự lúc nãy trơ mắt giữa đường. Hôm nay có lẽ ác quỷ đã mỉm cười với họ khi cho đụng mặt với bọn người đại thiếu gia. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
...............................
“Anh hai, anh giận em hả?”
Cửa phòng của cậu độtnhiên mở tung ra, nhị tiểu thư hồn nhiên bước vào coi như không. Chẳng chịu gõ cửa hay xin phép cứ theo ý mình mà tự tung tự tác xông vào. Thiên Phiết đang ngồi im trên bàn học không thèm liếc cô một cái vẫn chú tâm giải bài. Cứ nghĩ anh mình không nghe thấy nên nhị tiểu thư tiến lại gần gọi to vài lần nhưng quả thật là cậu giận thật rồi, ngay cả một tiếng ậm ừ cũng không thèm phát ra. Cô đứng khoanh tay bên bàn học của đại thiếu gia, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào người đang cắm cúi làm bài tập.
“Xin lỗi.” Vỏn vẹn hai chữ nhưng cũng khiến cho tim cậu đập mạnh.
“Xong rồi, em về phòng đây.”
Không nắn lại dù chỉ một phút nhanh chân bước ra khỏi nơi này. Ý định của cô chỉ đến và xin lỗi ngoài ra những việc không cần thiết đều chẳng thèm để tâm đến. Đại thiếu gia nghệt mặt, thật ra ngồi học chỉ là yếu tố phụ còn yếu tố chính nãy giờ là ngồi chờ biểu cảm nức nở đến mức đáng thương của đứa em gái nhưng hình như nó đi ngược lại suy nghĩ của cậu hoàn toàn.
“Này, xin lỗi không có thành tâm.”
Vội vàng quay đầu sang kêu lên. Thiên Tuệ dừng lại nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng mò tay vào trong chiếc túi của cái quần bò mình đang mặc. Đau khổ cầm ra thanh chocolate cắn dở đưa cho đại thiếu gia, giọng nói kiềm nén đến khó khăn bật ra.
“Cho anh này, nhớ đừng có bỏ phí nha...” Không đành lòng nhìn miếng chocolate bị ăn của mình, cô xót xa tung cửa chạy thật nhanh. Cậu lại tiếp tục nghệt mặt lần nữa.
..........................................................................................................................................
Chúng tôi vô cùng vui vẻ thông báo, quận ủy, ủy ban nhân dân, ủy ban mặt trận vô cùng hài lòng, sung sướng báo tin: Đồng chí A Lâu ngày mai sẽ lên chiến trường ở vùng cạn vùng gần. Do đó ngày mai sẽ không có chương mới mong các bạn thông cảm. Sau đây là một số chuyện thường ngày xảy ra với mị và chắc chắn một số bạn đã từng gặp (không cần thiết phải đọc vì ngay cả bản thân của tg cũng cảm thấy rất nhạt. Nói trước lỡ đọc rồi thì đừng trách.)
1. Thầy chủ nhiệm lớp tôi rất dễ thương, rất gần gũi và cũng rất hiền. Ông không bao giờ lớn tiếng với học sinh hay nổi nóng, ông là một người thầy tận tâm hết mực và câu nói đi vào huyền thoại khi thầy giảng xong là:
“Mấy em có hiểu không? Không hiểu cũng không sao.” Nở nụ cười khả ái. Vâng, thầy tôi dạy môn toán.
⇒ Thấy chết mà không cứu.
2. Lớp tôi đang ngồi học rất chăm chỉ bỗng nhiên cả đám bạn ngồi quanh chỗ tôi bật cười khúc khích. Tôi khó hiểu hỏi bạn bên cạnh chuyện gì vậy, nó cười vui vẻ rồi nhún vai trả lời.
“Tao không biết, thấy tụi nó cười nên cười theo.” Biểu cảm trên khuôn mặt tôi lúc đó rất đa dạng và phong phú.
⇒Tập tính bầy đàn.
3. Nếu bạn thích mẫu người con trai lạnh lùng, ít nói và thường im lặng, lắng nghe những suy nghĩ của mình thì không thể nào không nhắc đến đám con trai lớp tôi được. 100% đứa con trai trong lớp thì có đến 80% đứa là lăn ra ngủ rồi. Cho dù bạn có nghêu ngao hát hò bên cạnh hay rống họng gầm rú thì tụi nó vẫn ngủ một cách yên bình.
⇒ Thánh ngủ của năm. Toàn diện về mọi mặt, bất chấp địa hình, không gian, thời gian, điều kiện khó khăn.
4. Mâm ngũ quả ngày tết của các bạn thuộc loại gì?
a. Cầu _ Dừa _ Đủ _ Xoài _ Sung.
b. Cầu _ Chôm _ Dừa _ Đủ _ Xoài.
c. Cầu _ Bom _ Dừa _ Đủ _ Xoài.
Hãy tưởng tượng.
1. Phát sổ liên lạc về nhìn vào thấy mình được hạng nhất cả năm.
2. Cầm tờ giấy báo ở lại lớp, cảm xúc của bạn lúc đó?
3. Có ai đó đang ngồi kế bên bạn dù bạn không thể thấy được.
4. Hãy nhìn bên phải, hãy nhìn bên trái, hãy nhìn xuống dưới đất nhưng đừng nhìn lên trên trần nhà ⇒ Vì họ không thích bị nhìn thấy đâu.
5. ...
“Nhưng mà khoan, tớ thấy cậu có bị gì đâu sao lại không muốn đi xe bus nữa?” Tiểu Hoa Đà nhớ lại tình cảnh lúc trước, trợn mắt nhìn cô. Thiên Tuệ đang thoải mái thưởng thức không khí những ngày tết đang kéo về, mọi mặt hàng đều được bày bán khắp lề đường, người người nhộn nhịp bước trên những con phố sáng rực ánh đèn. Tiếng kèn của xe máy, tiếng còi của xe tải ồn ào nhưng không thể nào lấn át được giọng nói như sấm nổ của những kẻ bán hàng và sự mặc cả giá trị của người mua.
“Tớ bị đè.” Cô ra sức hít thở không khí xung quanh. Anh thất thần nhìn lại khuôn mặt hớn hở của nhị tiểu thư, bĩu môi.
“Bị đè à? Đùa nhau chắc?” Nghĩ thầm rồi liếc mắt nhìn ra sau.
Đại thiếu gia vẫn cúi gầm mặt bước đi không hề có biểu hiện gì khác ngoài việc hai má của cậu không ngừng đỏ lên. Đi được một đoạn thì Thiên Phiết va phải một cô gái ăn mặt diêm dúa, trang điểm lòe loẹt. Cậu nhanh chóng xin lỗi nhưng người đó vẫn ra sức làm ầm ĩ thu hút ánh mắt của mọi người. Cô ả đâu có đi một mình còn cả bọn đứng ở dưới sau cô gái đó, một thanh niên xăm trổ đầy người bước tới, cau mày lớn giọng hỏi rõ sự việc. Cô gái kia quả thật là ngậm máu phun người dám nói đại thiếu gia sàm sỡ mình mà coi như không.
“Mày ngon lắm, dám làm vậy với bạn gái tao. Nếu không muốn nhập viện thì lo đưa tiền đền bù thiệt hại đây.” Gã ôm eo cô gái bên cạnh đang ỏng ẹo dựa vào người hắn, hùng hổ trừng mắt với cậu. Thiên Phiết chỉnh lại gọng kính, điềm đạm đáp.
“Tôi không có chạm gì trên người cô ấy cả, chỉ va trúng bên ngoài nên chưa tổn thất gì ở bên trong, nếu như anh đã nói vậy thì xin hỏi bạn gái anh trên người cô ấy toàn độn silicone với phẫu thuật hay sao mới đụng nhẹ tí đã có hư tổn rồi? Hãy chỉ ra cho tôi thấy khi đó chắc chắn mấy người sẽ được sự đền bù xứng đáng còn nếu như muốn kiếm chuyện với tôi thì xin lỗi, đụng vào các người tôi sợ tay tôi sẽ bị lột da. Còn nữa nhân cách, phẩm chất con người không phải là thứ có thể đem ra nói bậy nói bạ được đâu.”
Đại thiếu gia càng nói mặt của người thanh niên càng thêm đỏ, gã nghiến răng ken két, tung cú đấm lên trời chuẩn bị tiến thẳng vào mặt cậu nhưng đến nửa đường thì đột nhiên dừng lại. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên cánh tay đầy những hình xăm xanh tím, khẽ bấm vài đường, nó liền xụi lơ xuống dưới. Mọi người đều trố mắt nhìn thiếu niên mặt đẹp hơn hoa, mái tóc màu nâu hạt dẻ cuốn hút vì có thêm ánh đèn chíu vào càng làm cho nó sáng rực hơn. Mắt sáng môi hồng lay động lòng người. Tiếng tim thổn thức của những đứa con gái bu quanh trong phạm vi cách hai bước chân đều có thể nghe thấy được.
“Quân tử động khẩu không động thủ.” Anh nhếch mép nở nụ cười. Nhị tiểu thư tiến lên trước mặt cô gái bôi son trác phấn dày ba lớp da, vui vẻ nói.
“Này bà chị, có bao giờ chị thử chất lượng gương mình mua chưa? Không biết nó đã từng nứt ra chưa nhỉ? Nếu chưa thì chắc chắn loại thượng hạng đó. Anh trai tôi không phải là quân đầu đường cuối chợ như đám người của chị đâu và cũng chẳng phải loại dễ bị xỏ mũi hay ăn hiếp nên đừng có lớn tiếng nói mình bị sàm sỡ dễ dàng như vậy chứ.”
Cô gái tức đến nổi chẳng thốt lên lời nào, giương đôi mắt chồng mấy lớp lông mi giả nhìn Thiên Tuệ. Nếu so về ngoại hình cho dù cô có xách dép chạy theo cũng không bằng phân nửa nhị tiểu thư. Căm phẫn đưa tay tát xuống mặt Thiên Tuệ nhưng người con gái tóc trắng này là ai? Là bang chủ khét tiếng của Tiểu Thanh Lân, người đã từng trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu. Đối với hành động như ruồi muỗi vo ve này thì cho dù cô có nhắm mắt cũng tránh được nhưng... “Chát” một tiếng động giòn tan vang lên. Ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn gọng kính đen từ từ rơi xuống đất rồi nhìn lại vệt đỏ đang nằm chình ình trên má của cậu. Thiên Tuệ hoảng hốt, chuyện này ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nhị tiểu thư đâu biết người đứng sau mình lại là anh trai của cô nên lúc né đi thì cú tát của người đối diện trực tiếp giáng thẳng xuống mặt của Thiên Phiết.
“Hừm, đáng đời...”
Ả cười khinh, điệu bộ đáng ghét đó chỉ kết thúc khi đại thiếu gia ngước mặt lên. Mọi người đứng xem gần đó hầu như hứng chịu ánh sáng chói lòa đầy sát thương từ người cậu phát ra. Phần tóc đen nhánh phía trước rơi tán loạn trên khuôn mặt hoàn hảo đến cực độ, lấp đi đôi mắt phượng đỏ quyến rũ đầy mê người ẩn phía sau. Con ngươi đen láy mỗi khi cử động như có hàng ngàn vì tinh tú thi nhau tỏa sáng trong đôi mắt ấy. Sống mũi cao, thẳng tắp. Đôi môi mỏng mà lại vô cùng dụ hoặc. Làn da trắng làm nổi bật vết đỏ đang ngự trị bên má trái của mình. Cô gái phùng mang trợn má lúc nãy bây giờ chỉ biết đứng ú ớ không nói lên lời.
Nhất Trung tiến lại gần xem xét chỉ thấy cậu lắc đầu ý bảo không sao. Nói không phải chứ thật sự “Thánh nhọ của tháng” đích thị là Thiên Phiết _ Đại thiếu gia của nhà họ Lưu, ngay cả đi học về cũng bị đánh một cách vô cớ. Đứa em gái cho anh trai mình ăn trọn cú tát cuối cùng cũng chịu lết thân đến coi động tĩnh, nhận thấy sát khí trong mắt cậu đành gãi đầu, đứng cười trừ. Bà chị kia từ từ tiến lại gần xin lỗi định lợi dụng thời cơ chạm vào người đại thiếu gia để tỏ “thành ý hối lỗi” nhưng thứ cô nhận được không có gì khác ngoài ánh mắt xa tránh. Cậu cố gắng đứng tách ra xa cô ả, không nói không rằng một mạch tiến thẳng về nhà, hai người kia cũng chẳng biết làm gì liền chạy theo Thiên Phiết. Đám đông xì xào vài tiếng đến một lúc cũng bỏ đi để lại đám người gây sự lúc nãy trơ mắt giữa đường. Hôm nay có lẽ ác quỷ đã mỉm cười với họ khi cho đụng mặt với bọn người đại thiếu gia. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
...............................
“Anh hai, anh giận em hả?”
Cửa phòng của cậu độtnhiên mở tung ra, nhị tiểu thư hồn nhiên bước vào coi như không. Chẳng chịu gõ cửa hay xin phép cứ theo ý mình mà tự tung tự tác xông vào. Thiên Phiết đang ngồi im trên bàn học không thèm liếc cô một cái vẫn chú tâm giải bài. Cứ nghĩ anh mình không nghe thấy nên nhị tiểu thư tiến lại gần gọi to vài lần nhưng quả thật là cậu giận thật rồi, ngay cả một tiếng ậm ừ cũng không thèm phát ra. Cô đứng khoanh tay bên bàn học của đại thiếu gia, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào người đang cắm cúi làm bài tập.
“Xin lỗi.” Vỏn vẹn hai chữ nhưng cũng khiến cho tim cậu đập mạnh.
“Xong rồi, em về phòng đây.”
Không nắn lại dù chỉ một phút nhanh chân bước ra khỏi nơi này. Ý định của cô chỉ đến và xin lỗi ngoài ra những việc không cần thiết đều chẳng thèm để tâm đến. Đại thiếu gia nghệt mặt, thật ra ngồi học chỉ là yếu tố phụ còn yếu tố chính nãy giờ là ngồi chờ biểu cảm nức nở đến mức đáng thương của đứa em gái nhưng hình như nó đi ngược lại suy nghĩ của cậu hoàn toàn.
“Này, xin lỗi không có thành tâm.”
Vội vàng quay đầu sang kêu lên. Thiên Tuệ dừng lại nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng mò tay vào trong chiếc túi của cái quần bò mình đang mặc. Đau khổ cầm ra thanh chocolate cắn dở đưa cho đại thiếu gia, giọng nói kiềm nén đến khó khăn bật ra.
“Cho anh này, nhớ đừng có bỏ phí nha...” Không đành lòng nhìn miếng chocolate bị ăn của mình, cô xót xa tung cửa chạy thật nhanh. Cậu lại tiếp tục nghệt mặt lần nữa.
..........................................................................................................................................
Chúng tôi vô cùng vui vẻ thông báo, quận ủy, ủy ban nhân dân, ủy ban mặt trận vô cùng hài lòng, sung sướng báo tin: Đồng chí A Lâu ngày mai sẽ lên chiến trường ở vùng cạn vùng gần. Do đó ngày mai sẽ không có chương mới mong các bạn thông cảm. Sau đây là một số chuyện thường ngày xảy ra với mị và chắc chắn một số bạn đã từng gặp (không cần thiết phải đọc vì ngay cả bản thân của tg cũng cảm thấy rất nhạt. Nói trước lỡ đọc rồi thì đừng trách.)
1. Thầy chủ nhiệm lớp tôi rất dễ thương, rất gần gũi và cũng rất hiền. Ông không bao giờ lớn tiếng với học sinh hay nổi nóng, ông là một người thầy tận tâm hết mực và câu nói đi vào huyền thoại khi thầy giảng xong là:
“Mấy em có hiểu không? Không hiểu cũng không sao.” Nở nụ cười khả ái. Vâng, thầy tôi dạy môn toán.
⇒ Thấy chết mà không cứu.
2. Lớp tôi đang ngồi học rất chăm chỉ bỗng nhiên cả đám bạn ngồi quanh chỗ tôi bật cười khúc khích. Tôi khó hiểu hỏi bạn bên cạnh chuyện gì vậy, nó cười vui vẻ rồi nhún vai trả lời.
“Tao không biết, thấy tụi nó cười nên cười theo.” Biểu cảm trên khuôn mặt tôi lúc đó rất đa dạng và phong phú.
⇒Tập tính bầy đàn.
3. Nếu bạn thích mẫu người con trai lạnh lùng, ít nói và thường im lặng, lắng nghe những suy nghĩ của mình thì không thể nào không nhắc đến đám con trai lớp tôi được. 100% đứa con trai trong lớp thì có đến 80% đứa là lăn ra ngủ rồi. Cho dù bạn có nghêu ngao hát hò bên cạnh hay rống họng gầm rú thì tụi nó vẫn ngủ một cách yên bình.
⇒ Thánh ngủ của năm. Toàn diện về mọi mặt, bất chấp địa hình, không gian, thời gian, điều kiện khó khăn.
4. Mâm ngũ quả ngày tết của các bạn thuộc loại gì?
a. Cầu _ Dừa _ Đủ _ Xoài _ Sung.
b. Cầu _ Chôm _ Dừa _ Đủ _ Xoài.
c. Cầu _ Bom _ Dừa _ Đủ _ Xoài.
Hãy tưởng tượng.
1. Phát sổ liên lạc về nhìn vào thấy mình được hạng nhất cả năm.
2. Cầm tờ giấy báo ở lại lớp, cảm xúc của bạn lúc đó?
3. Có ai đó đang ngồi kế bên bạn dù bạn không thể thấy được.
4. Hãy nhìn bên phải, hãy nhìn bên trái, hãy nhìn xuống dưới đất nhưng đừng nhìn lên trên trần nhà ⇒ Vì họ không thích bị nhìn thấy đâu.
5. ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.