Chương 50: Đối Thủ Hay Tình Địch?
Lâu Lâu lại về
09/05/2016
Nhất Trung bước vào phòng, hàn khí
lập tức ập vào người anh, Tiểu Hoa Đà dụi dụi mắt nhìn kỹ xem có phải là mình bị hoa mắt đến nổi có thể thấy bóng dáng bạch long cùng với hỏa hổ lấp ló ẩn hiện ở đây không? Đại thiếu gia mặt lạnh trừng mắt với An
Thành, hắn cũng không chịu lép vé, nhếch môi khoanh tay nhìn xuống. Nhị
tiểu thư mệt mỏi ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, đôi mắt to tròn xuất
hiện lên những đường mạch máu chi chít xung quanh con ngươi trong suốt,
cô thở dài nghiêng người ngã xuống tấm chăn mềm mại, thất thần nhìn lên
trần nhà trong vô vọng.
Tình thế lúc này đúng thật là tiến thoái lưỡng nan, anh cũng chẳng biết làm thế nào, riêng với hai người con trai mình đầy khí chất kia nếu đem đi so sánh thì cũng khó, người tám lạng kẻ nửa cân. Có lẽ Nhất Trung cũng hiểu được một phần nào đó trong lòng nhỏ bạn thân. Tiến lại ngồi cạnh cô, Thiên Tuệ lập tức phát hiện được ra, mở miệng, giọng nói khàn khàn buồn ngủ nhưng đầy quyến rũ vang lên.
“Bối Vân đâu rồi.”
“Được Hoàng Ân rước về rồi.”
“Thế à.”
Cô không hỏi gì thêm chỉ nằm vắt vẻo, đung đưa đôi chân va chạm vào thành giường phát ra những tiếng động nhịp nhàng. Hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tập trung nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên hai bàn chân bị giữ lại, ngay lập tức nhị tiểu thư nghiêng đầu nhìn. Một bàn tay thon dài, trắng như sứ quý nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân phải, chủ nhân của bàn tay ấy như sợ người phía dưới đau nên lực tay hết sức dịu dàng không ai khác chính là người anh trai hết mực thương yêu cô em gái nhỏ của mình _ Thiên Phiết. Bàn chân còn lại thì được nâng lên tựa như báu vật bởi bàn tay cứng rắn không kém phần thanh tú, lòng bàn tay ấm áp bao trọn gót chân ửng hồng vì va chạm của cô.
“Này, buông chân em ấy ra.” Mắt phượng sắc sảo liếc nhìn người con trai bên cạnh.
“Thiên Tuệ, đừng làm như vậy, nhìn xem chân em đang đỏ lên này.”
An Thành bỏ lơ lời nói của đại thiếu gia, ngón tay chỉ chỉ vào gót chân của nhị tiểu thư. Thiên Phiết tức giận giơ chân đá thẳng vào eo của hắn, nào ngờ bị An Thành đỡ được, thuận thế hắn hất ngã cậu xuống đất. Nhị tiểu thư giương mắt nhìn, chớp mắt một cái liền bật dậy, giơ tay ra túm lấy chiếc áo khoác jeans xanh lam của cậu kéo vào. Dưới chân mất lực, Thiên Phiết ngã nhào vào người cô, An Thành lúc này cảm thấy tay mình nhẹ hẳn không biết cô rút chân ra khỏi tay hăn từ bao giờ.
Mái tóc bạch kim mỏng như tơ nhện rơi tán loạn trên người cậu, lấp đi những sợi tóc bóng mượt đen nhánh của đại thiếu gia, hai sắc màu đen – trắng được lồng vào nhau vô cùng hòa hợp, bàn tay Thiên Tuệ nắm chặt lưng áo, cả người cậu bây giờ đều đè trọn lên người nhị tiểu thư, bờ vai rộng che gần hết khuôn mặt tuyệt mỹ, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn, khóe mắt ẩn hiện sắc đỏ quỷ dị nhìn chằm chằm vào An Thành, hắn rùng mình hạ tay mình xuống.
“Anh hai, anh không sao chứ?” Nét mặt lạnh đến chết người của cô khi nãy bỗng chốc biến mất thay vào đó là gương mặt lo lắng nhìn đại thiếu gia.
“Không sao, không bị gì hết.” Tuy ngoài mặt, miệng nói chẳng có gì nhưng cả người vẫn tiếp tục đè lên người cô, sống chết không chịu đứng lên, khuôn mặt cậu bây giờ hiện lên hai chữ “hạnh phúc” rõ rệt nhất.
Nhất Trung là người chứng kiến từ đầu đến chân toàn bộ sự việc, từng cử chỉ, hành động, nét mặt của từng người đều được anh ghi nhớ sâu sắc. Khóe môi bất giác tự động nhếch lên, con người luôn yêu thích nhưng điều thú vị, tuy anh hay than thở rằng mình đã sai khi quyết định trở thành bạn của anh em nhà họ Lưu này nhưng suy cho cùng anh vẫn không thể tách rời khỏi hai con người này được, bởi vì quanh họ luôn có những điều thú vị mà anh mong muốn.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa đều đặn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhất trung, cô hất cằm về phía phát ra âm thanh, cậu phất tay giao phó. Tiểu Hoa Đà ngoan ngoãn nhận lời, cửa vừa mở ra bà Lưu đã đứng ngay đó. Mọi người đều cứng đờ, đại thiếu gia không ngờ rằng bà Lưu sẽ đến phòng mình vào giờ này, cậu im lặng chờ động tĩnh.
“An Thành, con lại đến chơi à? Sao không bảo bác một tiếng.” Bà Lưu vừa nhìn thấy hắn đã cười tít cả mắt.
“Hôm nay con đến hơi sớm sợ làm phiền bác nên định đứng ngoài cửa đợi nào ngờ Thiên Phiết ra mở cửa.” thành thật trả lời.
“Mẹ, chuyện này...” Đại thiếu gia lên tiếng
“À, chuyện là hôm con bị đánh trên đường thì người đưa con về chính là cậu ta, mẹ còn nghe An Thành nói thằng bé là chồng chưa cưới của Thiên Tuệ do ông con bé giới thiệu cho. Công việc ổn định, ngoại hình cũng ưa nhìn, lại nói chuyện có trước có sau, thật đúng là người hiếm thấy.” Bà Lưu càng khen ngợi hắn bao nhiêu thì sắc mặt của anh em nhà họ Lưu càng đen hơn bấy nhiêu.
“Nhưng mẹ biết con trai mẹ không thua kém mà đúng không, Phiết?” Lời nói đầy tự hào, kỳ vọng nhìn đứa con trai của mình.
“Mẹ.” Đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư đồng loạt lên tiếng. Bà Lưu mỉm cười hiền hậu.
“Cái lão già bảo thủ ấy, đừng quan tâm lời nói của ổng chi cho mệt, dù mẹ thấy cũng hơi bất ngờ nhưng suy cho cùng hai đứa đã gọi ta là mẹ nếu không chấp nhận hết thì phải làm sao đây? Quyền quyết định thuộc về mấy đứa, muốn làm gì thì làm nhưng phải biết tính trước tính sau. Thiên Tuệ nhất là con đấy, cả An Thành và Thiên Phiết, mẹ đều thích cả hai nhưng con hãy nhớ làm sao để đưa ra lựa chọn sau này không phải làm con hối hận.”
Không khí trong phòng liền xuất hiện gió xuân dạt dào, người nào người nấy cũng đều mỉm cười. Đại thiếu gia cùng cô đưa mắt nhìn nhau bật cười khúc khích, Tiểu Hoa Đà cong khóe mắt hoa đào liếc nhìn hắn, An Thành thoải mái tựa lưng vào tường suy ngẫm: “Ái chà, đối thủ nặng ký lại xuất hiện nữa rồi, đúng là khó nhai.”
.................................................
“Tala...Tala...” tiếng chuông điện thoại ngộ nghĩnh vang khắp phòng, bàn tay trắng nõn lướt qua cầm lấy.
“A ngô, Yaya đâ...y.” Giọng nói khó nghe xuất hiện.
“Yaya, cô lại ăn vặt nữa sao?”
Tiếng An Thành trầm ấm vang lên, cô gái xinh đẹp lười biếng nằm trườn ra trên giường, gương mặt ngây thơ nhưng lại quyến rũ đến lạ thường vui vẻ hẳn lên, giơ ngón trỏ chỉnh lại gọng kính trên sống mũi thẳng tắp, tiện tay cầm miếng bánh sandwich trứng bên cạnh đưa lên miệng.
“Ông chủ, anh thiệt lại hại nha.”
“Thông tin tôi muốn, cô đã có chưa?”
“Rồi, có hết rồi, thức trắng nguyên đêm đấy thưa...quý ngài.” Lời nói bỗng nhiên cao ngất làm cho hắn nhíu mày giơ chiếc điện thoại của mình ra xa.
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Không...tôi lại phải ngồi chờ thêm một tháng nữa để coi tiếp chap tới của truyện Onepunch–Man.” Hai mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào trong laptop. Hắn thở dài dùng tay xoa xoa đầu.
“Được rồi, gửi qua cho tôi đi.”
“Ông chủ, tôi muốn trọn bộ truyện tranh Naruto.”
“Cô có tin là tôi cắt tiền lương tháng này của cô không?”
“Vậy anh có tin tôi sẽ xóa toàn bộ thông tin anh yêu cầu và đề đơn xin nghỉ việc vào ngày mai không? Ông chủ, suy nghĩ cho kỹ đi, mất đi người có thực lực như tôi thì anh sẽ mệt lắm đấy.”
“...Ngày mai...sẽ có.”
Vừa nói xong, An Thành liền cúp máy. Nụ cười trên môi Yaya càng thêm đậm, với lấy bịch snack, cô mãn nguyện ăn. Ai bảo người có năng lực nhất công ty của hắn lại là cô chứ? Cô gái này có cả một chỗ chống lưng cực chắc và mạnh mẽ, nhiều công ty lớn và có danh tiếng đã tốn nhiều công sức mời cô vào làm việc nhưng đều bị từ chối, năm đó cô quen An Thành tại một trường đại học danh tiếng nhất thành phố, nói trắng ra là cả hai đều là bạn học cùng khóa, có điều vì kinh tế của hắn không đủ nên phải bỏ học giữa chừng ra ngoài lập nghiệp.
Lấy danh nghĩa là bạn ngồi cùng bàn nên cô tự nguyện làm việc cho An Thành. Và cũng kể từ đó mỗi khi công ty càng thành công thì tủ truyện nhà cô càng thêm đầy. Sở dĩ người con gái này không bằng lòng làm việc cho công ty khác vì ngại sở thích của mình bị người khác chê cười, nên không biết trời xui đất khiến làm sao mà hắn đột nhiên nổi hứng muốn kinh doanh mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Đúng là đời người khó đoán mà!
Tình thế lúc này đúng thật là tiến thoái lưỡng nan, anh cũng chẳng biết làm thế nào, riêng với hai người con trai mình đầy khí chất kia nếu đem đi so sánh thì cũng khó, người tám lạng kẻ nửa cân. Có lẽ Nhất Trung cũng hiểu được một phần nào đó trong lòng nhỏ bạn thân. Tiến lại ngồi cạnh cô, Thiên Tuệ lập tức phát hiện được ra, mở miệng, giọng nói khàn khàn buồn ngủ nhưng đầy quyến rũ vang lên.
“Bối Vân đâu rồi.”
“Được Hoàng Ân rước về rồi.”
“Thế à.”
Cô không hỏi gì thêm chỉ nằm vắt vẻo, đung đưa đôi chân va chạm vào thành giường phát ra những tiếng động nhịp nhàng. Hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tập trung nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên hai bàn chân bị giữ lại, ngay lập tức nhị tiểu thư nghiêng đầu nhìn. Một bàn tay thon dài, trắng như sứ quý nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân phải, chủ nhân của bàn tay ấy như sợ người phía dưới đau nên lực tay hết sức dịu dàng không ai khác chính là người anh trai hết mực thương yêu cô em gái nhỏ của mình _ Thiên Phiết. Bàn chân còn lại thì được nâng lên tựa như báu vật bởi bàn tay cứng rắn không kém phần thanh tú, lòng bàn tay ấm áp bao trọn gót chân ửng hồng vì va chạm của cô.
“Này, buông chân em ấy ra.” Mắt phượng sắc sảo liếc nhìn người con trai bên cạnh.
“Thiên Tuệ, đừng làm như vậy, nhìn xem chân em đang đỏ lên này.”
An Thành bỏ lơ lời nói của đại thiếu gia, ngón tay chỉ chỉ vào gót chân của nhị tiểu thư. Thiên Phiết tức giận giơ chân đá thẳng vào eo của hắn, nào ngờ bị An Thành đỡ được, thuận thế hắn hất ngã cậu xuống đất. Nhị tiểu thư giương mắt nhìn, chớp mắt một cái liền bật dậy, giơ tay ra túm lấy chiếc áo khoác jeans xanh lam của cậu kéo vào. Dưới chân mất lực, Thiên Phiết ngã nhào vào người cô, An Thành lúc này cảm thấy tay mình nhẹ hẳn không biết cô rút chân ra khỏi tay hăn từ bao giờ.
Mái tóc bạch kim mỏng như tơ nhện rơi tán loạn trên người cậu, lấp đi những sợi tóc bóng mượt đen nhánh của đại thiếu gia, hai sắc màu đen – trắng được lồng vào nhau vô cùng hòa hợp, bàn tay Thiên Tuệ nắm chặt lưng áo, cả người cậu bây giờ đều đè trọn lên người nhị tiểu thư, bờ vai rộng che gần hết khuôn mặt tuyệt mỹ, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn, khóe mắt ẩn hiện sắc đỏ quỷ dị nhìn chằm chằm vào An Thành, hắn rùng mình hạ tay mình xuống.
“Anh hai, anh không sao chứ?” Nét mặt lạnh đến chết người của cô khi nãy bỗng chốc biến mất thay vào đó là gương mặt lo lắng nhìn đại thiếu gia.
“Không sao, không bị gì hết.” Tuy ngoài mặt, miệng nói chẳng có gì nhưng cả người vẫn tiếp tục đè lên người cô, sống chết không chịu đứng lên, khuôn mặt cậu bây giờ hiện lên hai chữ “hạnh phúc” rõ rệt nhất.
Nhất Trung là người chứng kiến từ đầu đến chân toàn bộ sự việc, từng cử chỉ, hành động, nét mặt của từng người đều được anh ghi nhớ sâu sắc. Khóe môi bất giác tự động nhếch lên, con người luôn yêu thích nhưng điều thú vị, tuy anh hay than thở rằng mình đã sai khi quyết định trở thành bạn của anh em nhà họ Lưu này nhưng suy cho cùng anh vẫn không thể tách rời khỏi hai con người này được, bởi vì quanh họ luôn có những điều thú vị mà anh mong muốn.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa đều đặn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhất trung, cô hất cằm về phía phát ra âm thanh, cậu phất tay giao phó. Tiểu Hoa Đà ngoan ngoãn nhận lời, cửa vừa mở ra bà Lưu đã đứng ngay đó. Mọi người đều cứng đờ, đại thiếu gia không ngờ rằng bà Lưu sẽ đến phòng mình vào giờ này, cậu im lặng chờ động tĩnh.
“An Thành, con lại đến chơi à? Sao không bảo bác một tiếng.” Bà Lưu vừa nhìn thấy hắn đã cười tít cả mắt.
“Hôm nay con đến hơi sớm sợ làm phiền bác nên định đứng ngoài cửa đợi nào ngờ Thiên Phiết ra mở cửa.” thành thật trả lời.
“Mẹ, chuyện này...” Đại thiếu gia lên tiếng
“À, chuyện là hôm con bị đánh trên đường thì người đưa con về chính là cậu ta, mẹ còn nghe An Thành nói thằng bé là chồng chưa cưới của Thiên Tuệ do ông con bé giới thiệu cho. Công việc ổn định, ngoại hình cũng ưa nhìn, lại nói chuyện có trước có sau, thật đúng là người hiếm thấy.” Bà Lưu càng khen ngợi hắn bao nhiêu thì sắc mặt của anh em nhà họ Lưu càng đen hơn bấy nhiêu.
“Nhưng mẹ biết con trai mẹ không thua kém mà đúng không, Phiết?” Lời nói đầy tự hào, kỳ vọng nhìn đứa con trai của mình.
“Mẹ.” Đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư đồng loạt lên tiếng. Bà Lưu mỉm cười hiền hậu.
“Cái lão già bảo thủ ấy, đừng quan tâm lời nói của ổng chi cho mệt, dù mẹ thấy cũng hơi bất ngờ nhưng suy cho cùng hai đứa đã gọi ta là mẹ nếu không chấp nhận hết thì phải làm sao đây? Quyền quyết định thuộc về mấy đứa, muốn làm gì thì làm nhưng phải biết tính trước tính sau. Thiên Tuệ nhất là con đấy, cả An Thành và Thiên Phiết, mẹ đều thích cả hai nhưng con hãy nhớ làm sao để đưa ra lựa chọn sau này không phải làm con hối hận.”
Không khí trong phòng liền xuất hiện gió xuân dạt dào, người nào người nấy cũng đều mỉm cười. Đại thiếu gia cùng cô đưa mắt nhìn nhau bật cười khúc khích, Tiểu Hoa Đà cong khóe mắt hoa đào liếc nhìn hắn, An Thành thoải mái tựa lưng vào tường suy ngẫm: “Ái chà, đối thủ nặng ký lại xuất hiện nữa rồi, đúng là khó nhai.”
.................................................
“Tala...Tala...” tiếng chuông điện thoại ngộ nghĩnh vang khắp phòng, bàn tay trắng nõn lướt qua cầm lấy.
“A ngô, Yaya đâ...y.” Giọng nói khó nghe xuất hiện.
“Yaya, cô lại ăn vặt nữa sao?”
Tiếng An Thành trầm ấm vang lên, cô gái xinh đẹp lười biếng nằm trườn ra trên giường, gương mặt ngây thơ nhưng lại quyến rũ đến lạ thường vui vẻ hẳn lên, giơ ngón trỏ chỉnh lại gọng kính trên sống mũi thẳng tắp, tiện tay cầm miếng bánh sandwich trứng bên cạnh đưa lên miệng.
“Ông chủ, anh thiệt lại hại nha.”
“Thông tin tôi muốn, cô đã có chưa?”
“Rồi, có hết rồi, thức trắng nguyên đêm đấy thưa...quý ngài.” Lời nói bỗng nhiên cao ngất làm cho hắn nhíu mày giơ chiếc điện thoại của mình ra xa.
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Không...tôi lại phải ngồi chờ thêm một tháng nữa để coi tiếp chap tới của truyện Onepunch–Man.” Hai mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào trong laptop. Hắn thở dài dùng tay xoa xoa đầu.
“Được rồi, gửi qua cho tôi đi.”
“Ông chủ, tôi muốn trọn bộ truyện tranh Naruto.”
“Cô có tin là tôi cắt tiền lương tháng này của cô không?”
“Vậy anh có tin tôi sẽ xóa toàn bộ thông tin anh yêu cầu và đề đơn xin nghỉ việc vào ngày mai không? Ông chủ, suy nghĩ cho kỹ đi, mất đi người có thực lực như tôi thì anh sẽ mệt lắm đấy.”
“...Ngày mai...sẽ có.”
Vừa nói xong, An Thành liền cúp máy. Nụ cười trên môi Yaya càng thêm đậm, với lấy bịch snack, cô mãn nguyện ăn. Ai bảo người có năng lực nhất công ty của hắn lại là cô chứ? Cô gái này có cả một chỗ chống lưng cực chắc và mạnh mẽ, nhiều công ty lớn và có danh tiếng đã tốn nhiều công sức mời cô vào làm việc nhưng đều bị từ chối, năm đó cô quen An Thành tại một trường đại học danh tiếng nhất thành phố, nói trắng ra là cả hai đều là bạn học cùng khóa, có điều vì kinh tế của hắn không đủ nên phải bỏ học giữa chừng ra ngoài lập nghiệp.
Lấy danh nghĩa là bạn ngồi cùng bàn nên cô tự nguyện làm việc cho An Thành. Và cũng kể từ đó mỗi khi công ty càng thành công thì tủ truyện nhà cô càng thêm đầy. Sở dĩ người con gái này không bằng lòng làm việc cho công ty khác vì ngại sở thích của mình bị người khác chê cười, nên không biết trời xui đất khiến làm sao mà hắn đột nhiên nổi hứng muốn kinh doanh mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Đúng là đời người khó đoán mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.