Chương 31: Dị năng "tiên đoán"
Tg Diệp Hỏa
19/05/2021
Lục Trăn nhìn Dịch Đường Đường vì bị kinh hoảng mà trừng mắt thật lớn,
con ngươi vốn đã to càng trừng đến dọa người, anh khẽ cười.
Bộ dáng kia của cô, căn bản không phải là con mèo đột nhiên vươn móng vuốt cào người, mà là chỉ biết giả vờ uy vũ, là con mèo con còn rất nhỏ không có tính công kích gì mà tự cho mình là hung ác, mở ra mấy cái vuốt be bé chưa bén nhọn đã cho rằng mình có thể dọa lui người khác, thực tế thì thế nào?
Trong lòng Lục Trăn bị bộ dáng bé nhỏ của Dịch Đường Đường câu đến phát ngứa, thật muốn dựa vào việc này mà cố ý dọa dọa cô, nhưng rồi anh lại lo lắng dọa cô chạy mất, đến lúc đó xem chừng anh sẽ không ngừng hối hận.
Lục Trăn ho khan một tiếng, ép ý niệm này trở về.
Hơi hơi thu liễm cằm, Lục Trăn duỗi tay thu lại tấm thẻ, nghiêm trang đối diện với con ngươi trong sáng, anh tà mị cười: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi biết tôi nhìn rất đẹp, nhưng cũng không chịu nổi cô nhìn chằm chằm như vậy nha!"
Dịch Đường Đường bị Lục Trăn kích thích hận đến không thể phun ra một búng máu.
"Tự luyến." Cô trợn trắng mắt nhìn anh, cười lạnh một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra thu hồi cánh tay.
Lục Trăn uống sạch chai nước trong tay, đứng lên: "Nếu cô cảm thấy nhàn chán, sau này mỗi buổi chiều 5 giờ tới sân huấn luyện, tôi sẽ thi triển dị năng cho cô. Thời gian khác nếu cô muốn đến cũng có thể, nhưng mà không cần huấn luyện."
"À." Dịch Đường Đường dắt dắt khóe miệng, lười nhác trả lời.
Lục Trăn thấy cô không muốn phản ứng lại mình, khẽ cười một tiếng trở lại sân.
Tiểu đội Thanh Vũ buổi sáng huấn luyện chủ yếu là thể lực thể năng, kết thúc huấn luyện buổi sáng đám người Đặng Lâm Siêu mồ hôi như mưa nhưng tâm tình đều không tồi.
Đi cùng với Lục Trăn đến chỗ nhà ăn, ánh mắt năm người nhìn Lục Trăn làm Dịch Đường Đường cảm thấy như trở lại lúc mới quen biết.
Chỉ khác nhau là, ánh mắt lúc trước là bọn họ dành cho Dịch Kiêu, hiện tại là cho đội trưởng tiểu đội mới gia nhập.
Ẩn ẩn lộ ra ghen ghét bất mãn, lúc Lục Trăn mở miệng nói mời mọi người ăn cơm, Dịch Đường Đường dứt khoát lựa chọn lầu ba nhà ăn.
Cùng đi chung đội là một nam một nữ, nam tên Lý Thụy Phong, bộ dáng cường tráng lại có vẻ hài hước, nữ tên Tô Oản, là một mỹ nhân lạnh lùng, không nói nhiều.
Biết được sẽ đi lầu 3, Lý Thụy Phong kích động chà xát lòng bàn tay, ngữ khí như đào được vàng: "Hắc hắc, đội trưởng hôm nay mở hầu bao, chúng ta cần phải ăn cho bõ!"
Dịch Đường Đường nghe vậy cười đến chế nhạo, thuận thế hỏi một câu: "Thế nào? Đội trưởng không mời các người ăn cơm sao?"
"Vậy thì không phải," Lý Thụy Phong trả lời, "Thỉnh thoảng đội trưởng cũng mời chúng ta ăn cơm nhưng khó có được đề nghị lên đến lầu ba, thật là hưởng phúc của các người!"
Tiểu đội Thanh Vũ là một trong năm đội ngũ bậc nhất ở căn cứ, phúc lợi từ cao tầng đưa xuống thật phong phú, hơn nữa mỗi lần họ ra làm nhiệm vụ còn có thể thu được không ít vật tư cùng thẻ dị năng, do đó tình trạng tài chính của mỗi thành viên trong đội đều thật dư dả.
Dư dả như vậy bọn họ càng nhớ rằng Lục Trăn thật tốt.
Cho nên ngay cả khi Lục Trăn chủ động mời khách, bọn họ cũng đều chỉ chọn lựa lầu một, hai giá ổn định, đâu giống như Dịch Đường Đường chọn nơi giá mắc lầu 3!
Dịch Đường Đường nghe hiểu được ý khiển trách trong lời nói của đối phương.
Nhưng ý niệm vừa xuất hiện, liên tưởng lại đến nghề phụ kiếm tiền kếch xù của Lục Trăn, cùng với biểu hiện chẳng hề để ý vừa rồi nghe tới lầu 3, tí tâm tình tự trách của Dịch Đường Đường như mây bay phiêu đãng đi, không ảnh hưởng gì nữa.
Đồ ăn lầu ba so với hai tầng kia giá cao gấp bốn năm lần, tương ứng người đến nơi này cũng không nhiều lắm.
Gọi xong đồ ăn, Dịch Đường Đường lại cấp riêng cho Đậu Tương một cái đùi gà hầm, sau đó tâm tình thật tốt mà ngồi lại bàn chờ cơm đem tới.
Người trên bàn đang bàn luận sôi nổi về vũ lực và dị năng, Dịch Đường Đường cảm thấy thật mất mặt, cô lôi kéo Dịch Kiêu trầm mặc đi dạo một vòng.
"Ca ca cảm thấy Lục Trăn người này thế nào?" Thật vất vả mới tìm được thời gian nói nho nhỏ với Dịch Kiêu, Dịch Đường Đường trước tiên là tìm hiểu tin tức.
Bởi vì Lục Trăn cố ý đem thực lực Dịch Kiêu tán dương riêng rẽ lên, trong lúc huấn luyện người tới tìm Dịch Kiêu bàn luận hỏi han liên tục, ngay cả chuyện này cũng làm Dịch Đường Đường phá lệ ghi nợ Lục Trăn một lần.
Dịch Kiêu nhìn ra vẻ lên án trên mặt Dịch Đường Đường, anh xoa xoa đầu cô, nói: "Anh ta không phải người xấu."
Lục Trăn thật sự mạnh, đây không phải chuyện giả. Tuy nói biểu hiện bên ngoài của anh ta đã che dấu rất nhiều, nhưng từ cách nói chuyện phán đoán sự tình đều lộ ra anh ta có ý kiến riêng của mình.
Nếu cho Dịch Kiêu lựa chọn, anh cũng nguyện ý làm đồng đội của Lục Trăn mà không phải là kẻ địch.
Dịch Đường Đường bĩu môi, ngón tay chọc chọc qua lớp quần áo cơ bụng cứng rắn của Dịch Kiêu, bất mãn: "Em còn tưởng rằng ca ca sẽ nói lời em thích nghe!"
Dịch Kiêu đột nhiên nắm lấy ngón tay lộn xộn của cô.
Đôi mắt đen nhìn cô thật sâu thẳm, thanh âm ách ách, dường như có cảm xúc nào đó đang dâng lên: "Đường Đường đừng nháo."
Tim Dịch Đường Đường nhảy dựng lên, cô lập tức ngoan ngoãn.
***
Đồ ăn nóng được mang lên, thật mau đã chất đầy bàn.
Cơm trưa của Đậu Tương là đùi gà hầm, một mâm đồ ăn chừng bảy tám cái đùi gà to, bởi vì là gà biến dị cho nên đã hầm qua nước nhưng thịt vẫn lão, còn dai cả mười phần.
Dịch Đường Đường cúi đầu nhìn Đậu Tương một chân trước đè đùi gà, dùng sức cắn xé, lưng cong cả lên.
Cô nói: "Đậu Tương lại mập lên, tôi nghĩ có nên quy hoạch ẩm thực riêng cho nó hay không?"
Đậu Tương đang ăn đến quên mình, nghe được lời này động tác cấp tốc dừng lại, một khối thịt to trong cổ họng bị sặc ra ngoài.
Trong lòng Dịch Đường Đường cười rũ ra, trên mặt lại tràn đầy u buồn, chỉ chỉ vào Đậu Tương nói: "Nhìn xem, hiện tại béo đến đè cả yết hầu, ăn miếng thịt cũng có thể nhổ ra, quả nhiên phải giảm bớt đồ ăn cho em."
Đậu Tương nghe thật sốt ruột, một ngụm lại nuốt trở về miếng thịt gà vừa sặt ra.
Nuốt xong còn đứng thẳng mình, tỏ rõ yết hầu của mình không bị nghẹn, nhìn Dịch Đường Đường mà gâu một tiếng.
Một loạt động tác của Đậu Tương làm mọi người ngồi ở bàn cơm cười phun.
Lục Trăn bất động thanh sắc mà nhìn Dịch Đường Đường, tâm niệm mỗi ngày bị chủ nhân ngoài sáng trong tối khi dễ như vậy, cũng khó trách Đậu Tương trưởng thành như vậy...
Giống như hai lầu kia, chỗ ngồi lầu 3 là không gian mở, chỉ là kích cỡ bàn khác nhau, giống như đám người Dịch Đường Đường khá nhiều, bọn họ đã chọn một cái bàn dài phía trong.
Cơm ăn được một nửa, từ cửa thang lầu xuất hiện bốn người nam nữ quần áo hoa lệ.
Trong đó có ba người rõ ràng là chuyển quanh một phụ nữ quần áo hồng, người này thái độ kiêu căng, cho dù ba người kia rõ ràng đón ý nói hùa, thái độ cô ta vẫn như cũ cao cao tại thượng, bộ dáng khinh thường tất cả.
Từ xa nhìn đến, Dịch Đường Đường đã cảm thấy không thích người phụ nữ đồ hồng này.
"Mấy người kia là ai?" Đặng Lâm Siêu và Dịch Đường Đường ngồi cùng bên, anh tự nhiên cũng thấy được mấy người kia thân phận rõ ràng không giống người bình thường.
Lục Trăn ngồi đối diện quay đầu lại, anh vừa chuyển đầu vừa vặn đối diện với đám bốn người kia.
Người phụ nữ đồ hồng không thèm để ý mà dời mắt đi, ngược lại ba người kia hướng tới Lục Trăn gật gật đầu như chào hỏi.
"Người phụ nữ quần áo hồng tên Lương Y Vãn, ba người bên cạnh chỉ là mấy người nịnh nọt mà thôi." Lục Trăn quay đầu lại, ngữ khí không mặn không nhạt.
Dịch Đường Đường cảm thấy kỳ quái: "Vì cái gì? Dị năng của cô ta cấp bậc rất cao sao?"
Có thể xem mọi người trong mắt như con kiến, xem thường nhìn một cái, đây là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Đôi đũa trên tay Lục Trăn chựng lại, anh nửa nâng mắt lên nhìn hướng Dịch Kiêu, không tự giác làm cho mọi người đều phóng mắt chú ý tới trên người Dịch Kiêu.
"Cô ta là dị năng giả "tiên đoán" cấp sáu." Dịch Kiêu thanh âm thanh lãnh.
Dịch Đường Đường không hiểu lắm: "Tiên đoán? Ý là biết trước?"
Lục Trăn gật đầu, thần sắc tự nhiên mà tiếp tục ăn cơm.
"Năm trước căn cứ nghiên cứu chế tạo ra được thuốc giải độc dùng cho phòng chống cảm nhiễm trong đất, chính là cô ta tiên đoán ra tới." Thanh âm Lục Trăn bình đạm, dường như chuyện này chỉ là một sự tình tùy ý diễn ra.
Thuốc giải độc cho đất cũng không phải là một sự kiện duy nhất công bố ra. Là Lý Thụy Phong và Tô Oản lần đầu tiên biết được sự tình, bọn họ biết được, khi căn cứ còn chưa cường đại, Lương Y Vãn đã tiên đoán ra được rất nhiều lần căn cứ sẽ bị công kích.
Bởi vì khi đó người biến dị, động vật biến dị tàn sát bừa bãi, chuyện như vậy cũng thường phát sinh, hơn nữa Lương Y Vãn cũng không phải mỗi lần đều có thể dự kiến trước, bọn họ tuy rằng đối với dị năng "tiên đoán" cảm thấy kinh ngạc cảm thán, nhưng cũng dần dần ném người này ra sau đầu.
Nhận thấy được bàn ăn lặng im không nói gì, Lục Trăn một lần nữa ngẩng đầu nhìn mọi người, cười khẽ khai thông tâm tư của mọi người: "Các người đừng đem cô ta trở thành thần, trừ bỏ dị năng gặp may, cô ta không có bản lĩnh khác. Nếu không phải thủ lĩnh căn cứ coi trọng dị năng của cô ta, căn bản cô ta không có cơ hội xuất đầu lộ diện."
"Còn tiên đoán ra tương lai, loại chuyện này có ai biết được đó có phải thật sự may mắn hay không..."
Lục Trăn nói thật khinh thường, trong giọng nói lại không có một chút ghen tị nào.
Mọi người im lặng.
Dịch Đường Đường yên lặng suy nghĩ, gật gật đầu, thật mau hiểu ra ý nghĩ của Lục Trăn.
Chuyện không làm mà hưởng này, cuối cùng có lẽ sẽ bị báo ứng, biết trước được chuyện sau này không phải là một loại không làm mà hưởng hay sao?
Thế giới vạn vật diễn sinh phát triển tự có quy luật của nó, mạt thế đến tuy rằng nói là một hồi hạo kiếp, nhưng chuyện như vậy phát sinh, nhất định sẽ có căn nguyên —— là diệt vong một dân tộc, hay là một lần nữa khai thác một thời đại mới, hiện tại kết luận còn hơi sớm.
Dị năng tiên đoán tồn tại, ở một trình độ nhất định là đánh vỡ quy luật tự nhiên.
Nếu phán đoán ở một phương diện khác, nếu tiên đoán bao hàm cả phương diện cả Thiên Đạo vận chuyển, vậy con người có thể không có áp lực tâm lý mà tiếp thu nó hay sao? Đương nhiên không phải.
Nếu tiên đoán đến là Thiên Đạo thúc giục thế đạo diệt vong, mà con người không muốn tin tưởng, như vậy chủng tộc làm sao duy trì để vượt qua?
Cho nên nói, bọn họ xác thật không cần thiết xem Lương Y Vãn như thần.
Nghĩ vậy, Dịch Đường Đường cảm thấy có điểm đáng thương Lương Y Vãn.
Rõ ràng tay cầm trên dưới đều là lưỡi dao, là vũ khí sắc bén có thể làm chính mình bị thương, cô ta còn cố tình cho rằng mình cầm Thượng Phương Bảo Kiếm trị quyền cả thiên hạ!
* Thượng Phương Bảo Kiếm: ai coi Bao Công đều biết nha, "Thượng Phương bảo kiếm ở đây, như Hoàng đế đích thân đến".
Có tâm tình diễu võ dương oai, còn không bằng tìm người thông minh hỗ trợ sắp xếp lại đầu óc!
Ngốc đến muốn nổi da gà, được không?!
***
Sự tình Lương Y Vãn hạ màn, bọn họ thỏa mãn chén sạch đồ ăn trên bàn.
"Không hổ là mắc năm lần, ăn ngon thật!" Dịch Đường Đường tâm tình cực hứng mà liếm môi nói.
Tới căn cứ ba ngày, đây là lần đầu tiên lên lầu 3, ngoại trừ đồ ăn ăn ngon, một cái khác làm cô cao hứng là hố Lục Trăn một đống tiền.
Dịch Kiêu sớm nhìn ra tới cô chửi thầm Lục Trăn, sủng nịch mà nhìn Dịch Đường Đường, khóe môi hơi cong cong lên, ngũ quan lạnh lùng như được mạ một tầng ánh sáng nhu hòa, khiến cho gương mặt càng thêm tuấn dật.
Tô Oản đi bên cạnh nhìn đến biểu tình này của Dịch Kiêu, ánh mắt chậm rãi ngưng trụ.
Qua ba bốn giây, cô bất động thanh sắc mà mím môi, dời tầm mắt đi nơi khác.
Ở lầu ba chỉ có một cầu thang lên xuống, dọc theo lối đi nhỏ, mấy người Dịch Đường Đường vừa vặn đi qua cái bàn chỗ Lương Y Vãn.
Bởi vì ban nãy cảm thấy đáng thương, khi đi ngang qua bàn bọn họ, Dịch Đường Đường cố tình liếc Lương Y Vãn một cái.
Không nghĩ tới, Lương Y Vãn ngồi ở bàn như có điều cảm ứng, vừa lúc ngước mắt lên, tầm mắt hai người đột nhiên tương tác với nhau.
Dịch Đường Đường không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên ngẩng đầu, cô sửng sốt, sợ bị cô ta nhìn đến ánh mắt đáng thương của mình mà tránh đi tầm mắt của cô ta.
Bọn họ đã đi đến cạnh bàn, đi thêm hai bước là hoàn toàn không còn dính dáng gì tới mấy người Lương Y Vãn.
Đám người Dịch Đường Đường đã rời đi lầu 3, mà Lương Y Vãn còn ngỗi chỗ cũ, biểu tình lại căng chặt mà nhìn chằm chằm vào hư không.
Thời gian trôi đi, cô ta càng thở hổn hển, hoảng sợ trên mặt càng ngày càng rõ ràng......
Bộ dáng kia của cô, căn bản không phải là con mèo đột nhiên vươn móng vuốt cào người, mà là chỉ biết giả vờ uy vũ, là con mèo con còn rất nhỏ không có tính công kích gì mà tự cho mình là hung ác, mở ra mấy cái vuốt be bé chưa bén nhọn đã cho rằng mình có thể dọa lui người khác, thực tế thì thế nào?
Trong lòng Lục Trăn bị bộ dáng bé nhỏ của Dịch Đường Đường câu đến phát ngứa, thật muốn dựa vào việc này mà cố ý dọa dọa cô, nhưng rồi anh lại lo lắng dọa cô chạy mất, đến lúc đó xem chừng anh sẽ không ngừng hối hận.
Lục Trăn ho khan một tiếng, ép ý niệm này trở về.
Hơi hơi thu liễm cằm, Lục Trăn duỗi tay thu lại tấm thẻ, nghiêm trang đối diện với con ngươi trong sáng, anh tà mị cười: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi biết tôi nhìn rất đẹp, nhưng cũng không chịu nổi cô nhìn chằm chằm như vậy nha!"
Dịch Đường Đường bị Lục Trăn kích thích hận đến không thể phun ra một búng máu.
"Tự luyến." Cô trợn trắng mắt nhìn anh, cười lạnh một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra thu hồi cánh tay.
Lục Trăn uống sạch chai nước trong tay, đứng lên: "Nếu cô cảm thấy nhàn chán, sau này mỗi buổi chiều 5 giờ tới sân huấn luyện, tôi sẽ thi triển dị năng cho cô. Thời gian khác nếu cô muốn đến cũng có thể, nhưng mà không cần huấn luyện."
"À." Dịch Đường Đường dắt dắt khóe miệng, lười nhác trả lời.
Lục Trăn thấy cô không muốn phản ứng lại mình, khẽ cười một tiếng trở lại sân.
Tiểu đội Thanh Vũ buổi sáng huấn luyện chủ yếu là thể lực thể năng, kết thúc huấn luyện buổi sáng đám người Đặng Lâm Siêu mồ hôi như mưa nhưng tâm tình đều không tồi.
Đi cùng với Lục Trăn đến chỗ nhà ăn, ánh mắt năm người nhìn Lục Trăn làm Dịch Đường Đường cảm thấy như trở lại lúc mới quen biết.
Chỉ khác nhau là, ánh mắt lúc trước là bọn họ dành cho Dịch Kiêu, hiện tại là cho đội trưởng tiểu đội mới gia nhập.
Ẩn ẩn lộ ra ghen ghét bất mãn, lúc Lục Trăn mở miệng nói mời mọi người ăn cơm, Dịch Đường Đường dứt khoát lựa chọn lầu ba nhà ăn.
Cùng đi chung đội là một nam một nữ, nam tên Lý Thụy Phong, bộ dáng cường tráng lại có vẻ hài hước, nữ tên Tô Oản, là một mỹ nhân lạnh lùng, không nói nhiều.
Biết được sẽ đi lầu 3, Lý Thụy Phong kích động chà xát lòng bàn tay, ngữ khí như đào được vàng: "Hắc hắc, đội trưởng hôm nay mở hầu bao, chúng ta cần phải ăn cho bõ!"
Dịch Đường Đường nghe vậy cười đến chế nhạo, thuận thế hỏi một câu: "Thế nào? Đội trưởng không mời các người ăn cơm sao?"
"Vậy thì không phải," Lý Thụy Phong trả lời, "Thỉnh thoảng đội trưởng cũng mời chúng ta ăn cơm nhưng khó có được đề nghị lên đến lầu ba, thật là hưởng phúc của các người!"
Tiểu đội Thanh Vũ là một trong năm đội ngũ bậc nhất ở căn cứ, phúc lợi từ cao tầng đưa xuống thật phong phú, hơn nữa mỗi lần họ ra làm nhiệm vụ còn có thể thu được không ít vật tư cùng thẻ dị năng, do đó tình trạng tài chính của mỗi thành viên trong đội đều thật dư dả.
Dư dả như vậy bọn họ càng nhớ rằng Lục Trăn thật tốt.
Cho nên ngay cả khi Lục Trăn chủ động mời khách, bọn họ cũng đều chỉ chọn lựa lầu một, hai giá ổn định, đâu giống như Dịch Đường Đường chọn nơi giá mắc lầu 3!
Dịch Đường Đường nghe hiểu được ý khiển trách trong lời nói của đối phương.
Nhưng ý niệm vừa xuất hiện, liên tưởng lại đến nghề phụ kiếm tiền kếch xù của Lục Trăn, cùng với biểu hiện chẳng hề để ý vừa rồi nghe tới lầu 3, tí tâm tình tự trách của Dịch Đường Đường như mây bay phiêu đãng đi, không ảnh hưởng gì nữa.
Đồ ăn lầu ba so với hai tầng kia giá cao gấp bốn năm lần, tương ứng người đến nơi này cũng không nhiều lắm.
Gọi xong đồ ăn, Dịch Đường Đường lại cấp riêng cho Đậu Tương một cái đùi gà hầm, sau đó tâm tình thật tốt mà ngồi lại bàn chờ cơm đem tới.
Người trên bàn đang bàn luận sôi nổi về vũ lực và dị năng, Dịch Đường Đường cảm thấy thật mất mặt, cô lôi kéo Dịch Kiêu trầm mặc đi dạo một vòng.
"Ca ca cảm thấy Lục Trăn người này thế nào?" Thật vất vả mới tìm được thời gian nói nho nhỏ với Dịch Kiêu, Dịch Đường Đường trước tiên là tìm hiểu tin tức.
Bởi vì Lục Trăn cố ý đem thực lực Dịch Kiêu tán dương riêng rẽ lên, trong lúc huấn luyện người tới tìm Dịch Kiêu bàn luận hỏi han liên tục, ngay cả chuyện này cũng làm Dịch Đường Đường phá lệ ghi nợ Lục Trăn một lần.
Dịch Kiêu nhìn ra vẻ lên án trên mặt Dịch Đường Đường, anh xoa xoa đầu cô, nói: "Anh ta không phải người xấu."
Lục Trăn thật sự mạnh, đây không phải chuyện giả. Tuy nói biểu hiện bên ngoài của anh ta đã che dấu rất nhiều, nhưng từ cách nói chuyện phán đoán sự tình đều lộ ra anh ta có ý kiến riêng của mình.
Nếu cho Dịch Kiêu lựa chọn, anh cũng nguyện ý làm đồng đội của Lục Trăn mà không phải là kẻ địch.
Dịch Đường Đường bĩu môi, ngón tay chọc chọc qua lớp quần áo cơ bụng cứng rắn của Dịch Kiêu, bất mãn: "Em còn tưởng rằng ca ca sẽ nói lời em thích nghe!"
Dịch Kiêu đột nhiên nắm lấy ngón tay lộn xộn của cô.
Đôi mắt đen nhìn cô thật sâu thẳm, thanh âm ách ách, dường như có cảm xúc nào đó đang dâng lên: "Đường Đường đừng nháo."
Tim Dịch Đường Đường nhảy dựng lên, cô lập tức ngoan ngoãn.
***
Đồ ăn nóng được mang lên, thật mau đã chất đầy bàn.
Cơm trưa của Đậu Tương là đùi gà hầm, một mâm đồ ăn chừng bảy tám cái đùi gà to, bởi vì là gà biến dị cho nên đã hầm qua nước nhưng thịt vẫn lão, còn dai cả mười phần.
Dịch Đường Đường cúi đầu nhìn Đậu Tương một chân trước đè đùi gà, dùng sức cắn xé, lưng cong cả lên.
Cô nói: "Đậu Tương lại mập lên, tôi nghĩ có nên quy hoạch ẩm thực riêng cho nó hay không?"
Đậu Tương đang ăn đến quên mình, nghe được lời này động tác cấp tốc dừng lại, một khối thịt to trong cổ họng bị sặc ra ngoài.
Trong lòng Dịch Đường Đường cười rũ ra, trên mặt lại tràn đầy u buồn, chỉ chỉ vào Đậu Tương nói: "Nhìn xem, hiện tại béo đến đè cả yết hầu, ăn miếng thịt cũng có thể nhổ ra, quả nhiên phải giảm bớt đồ ăn cho em."
Đậu Tương nghe thật sốt ruột, một ngụm lại nuốt trở về miếng thịt gà vừa sặt ra.
Nuốt xong còn đứng thẳng mình, tỏ rõ yết hầu của mình không bị nghẹn, nhìn Dịch Đường Đường mà gâu một tiếng.
Một loạt động tác của Đậu Tương làm mọi người ngồi ở bàn cơm cười phun.
Lục Trăn bất động thanh sắc mà nhìn Dịch Đường Đường, tâm niệm mỗi ngày bị chủ nhân ngoài sáng trong tối khi dễ như vậy, cũng khó trách Đậu Tương trưởng thành như vậy...
Giống như hai lầu kia, chỗ ngồi lầu 3 là không gian mở, chỉ là kích cỡ bàn khác nhau, giống như đám người Dịch Đường Đường khá nhiều, bọn họ đã chọn một cái bàn dài phía trong.
Cơm ăn được một nửa, từ cửa thang lầu xuất hiện bốn người nam nữ quần áo hoa lệ.
Trong đó có ba người rõ ràng là chuyển quanh một phụ nữ quần áo hồng, người này thái độ kiêu căng, cho dù ba người kia rõ ràng đón ý nói hùa, thái độ cô ta vẫn như cũ cao cao tại thượng, bộ dáng khinh thường tất cả.
Từ xa nhìn đến, Dịch Đường Đường đã cảm thấy không thích người phụ nữ đồ hồng này.
"Mấy người kia là ai?" Đặng Lâm Siêu và Dịch Đường Đường ngồi cùng bên, anh tự nhiên cũng thấy được mấy người kia thân phận rõ ràng không giống người bình thường.
Lục Trăn ngồi đối diện quay đầu lại, anh vừa chuyển đầu vừa vặn đối diện với đám bốn người kia.
Người phụ nữ đồ hồng không thèm để ý mà dời mắt đi, ngược lại ba người kia hướng tới Lục Trăn gật gật đầu như chào hỏi.
"Người phụ nữ quần áo hồng tên Lương Y Vãn, ba người bên cạnh chỉ là mấy người nịnh nọt mà thôi." Lục Trăn quay đầu lại, ngữ khí không mặn không nhạt.
Dịch Đường Đường cảm thấy kỳ quái: "Vì cái gì? Dị năng của cô ta cấp bậc rất cao sao?"
Có thể xem mọi người trong mắt như con kiến, xem thường nhìn một cái, đây là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Đôi đũa trên tay Lục Trăn chựng lại, anh nửa nâng mắt lên nhìn hướng Dịch Kiêu, không tự giác làm cho mọi người đều phóng mắt chú ý tới trên người Dịch Kiêu.
"Cô ta là dị năng giả "tiên đoán" cấp sáu." Dịch Kiêu thanh âm thanh lãnh.
Dịch Đường Đường không hiểu lắm: "Tiên đoán? Ý là biết trước?"
Lục Trăn gật đầu, thần sắc tự nhiên mà tiếp tục ăn cơm.
"Năm trước căn cứ nghiên cứu chế tạo ra được thuốc giải độc dùng cho phòng chống cảm nhiễm trong đất, chính là cô ta tiên đoán ra tới." Thanh âm Lục Trăn bình đạm, dường như chuyện này chỉ là một sự tình tùy ý diễn ra.
Thuốc giải độc cho đất cũng không phải là một sự kiện duy nhất công bố ra. Là Lý Thụy Phong và Tô Oản lần đầu tiên biết được sự tình, bọn họ biết được, khi căn cứ còn chưa cường đại, Lương Y Vãn đã tiên đoán ra được rất nhiều lần căn cứ sẽ bị công kích.
Bởi vì khi đó người biến dị, động vật biến dị tàn sát bừa bãi, chuyện như vậy cũng thường phát sinh, hơn nữa Lương Y Vãn cũng không phải mỗi lần đều có thể dự kiến trước, bọn họ tuy rằng đối với dị năng "tiên đoán" cảm thấy kinh ngạc cảm thán, nhưng cũng dần dần ném người này ra sau đầu.
Nhận thấy được bàn ăn lặng im không nói gì, Lục Trăn một lần nữa ngẩng đầu nhìn mọi người, cười khẽ khai thông tâm tư của mọi người: "Các người đừng đem cô ta trở thành thần, trừ bỏ dị năng gặp may, cô ta không có bản lĩnh khác. Nếu không phải thủ lĩnh căn cứ coi trọng dị năng của cô ta, căn bản cô ta không có cơ hội xuất đầu lộ diện."
"Còn tiên đoán ra tương lai, loại chuyện này có ai biết được đó có phải thật sự may mắn hay không..."
Lục Trăn nói thật khinh thường, trong giọng nói lại không có một chút ghen tị nào.
Mọi người im lặng.
Dịch Đường Đường yên lặng suy nghĩ, gật gật đầu, thật mau hiểu ra ý nghĩ của Lục Trăn.
Chuyện không làm mà hưởng này, cuối cùng có lẽ sẽ bị báo ứng, biết trước được chuyện sau này không phải là một loại không làm mà hưởng hay sao?
Thế giới vạn vật diễn sinh phát triển tự có quy luật của nó, mạt thế đến tuy rằng nói là một hồi hạo kiếp, nhưng chuyện như vậy phát sinh, nhất định sẽ có căn nguyên —— là diệt vong một dân tộc, hay là một lần nữa khai thác một thời đại mới, hiện tại kết luận còn hơi sớm.
Dị năng tiên đoán tồn tại, ở một trình độ nhất định là đánh vỡ quy luật tự nhiên.
Nếu phán đoán ở một phương diện khác, nếu tiên đoán bao hàm cả phương diện cả Thiên Đạo vận chuyển, vậy con người có thể không có áp lực tâm lý mà tiếp thu nó hay sao? Đương nhiên không phải.
Nếu tiên đoán đến là Thiên Đạo thúc giục thế đạo diệt vong, mà con người không muốn tin tưởng, như vậy chủng tộc làm sao duy trì để vượt qua?
Cho nên nói, bọn họ xác thật không cần thiết xem Lương Y Vãn như thần.
Nghĩ vậy, Dịch Đường Đường cảm thấy có điểm đáng thương Lương Y Vãn.
Rõ ràng tay cầm trên dưới đều là lưỡi dao, là vũ khí sắc bén có thể làm chính mình bị thương, cô ta còn cố tình cho rằng mình cầm Thượng Phương Bảo Kiếm trị quyền cả thiên hạ!
* Thượng Phương Bảo Kiếm: ai coi Bao Công đều biết nha, "Thượng Phương bảo kiếm ở đây, như Hoàng đế đích thân đến".
Có tâm tình diễu võ dương oai, còn không bằng tìm người thông minh hỗ trợ sắp xếp lại đầu óc!
Ngốc đến muốn nổi da gà, được không?!
***
Sự tình Lương Y Vãn hạ màn, bọn họ thỏa mãn chén sạch đồ ăn trên bàn.
"Không hổ là mắc năm lần, ăn ngon thật!" Dịch Đường Đường tâm tình cực hứng mà liếm môi nói.
Tới căn cứ ba ngày, đây là lần đầu tiên lên lầu 3, ngoại trừ đồ ăn ăn ngon, một cái khác làm cô cao hứng là hố Lục Trăn một đống tiền.
Dịch Kiêu sớm nhìn ra tới cô chửi thầm Lục Trăn, sủng nịch mà nhìn Dịch Đường Đường, khóe môi hơi cong cong lên, ngũ quan lạnh lùng như được mạ một tầng ánh sáng nhu hòa, khiến cho gương mặt càng thêm tuấn dật.
Tô Oản đi bên cạnh nhìn đến biểu tình này của Dịch Kiêu, ánh mắt chậm rãi ngưng trụ.
Qua ba bốn giây, cô bất động thanh sắc mà mím môi, dời tầm mắt đi nơi khác.
Ở lầu ba chỉ có một cầu thang lên xuống, dọc theo lối đi nhỏ, mấy người Dịch Đường Đường vừa vặn đi qua cái bàn chỗ Lương Y Vãn.
Bởi vì ban nãy cảm thấy đáng thương, khi đi ngang qua bàn bọn họ, Dịch Đường Đường cố tình liếc Lương Y Vãn một cái.
Không nghĩ tới, Lương Y Vãn ngồi ở bàn như có điều cảm ứng, vừa lúc ngước mắt lên, tầm mắt hai người đột nhiên tương tác với nhau.
Dịch Đường Đường không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên ngẩng đầu, cô sửng sốt, sợ bị cô ta nhìn đến ánh mắt đáng thương của mình mà tránh đi tầm mắt của cô ta.
Bọn họ đã đi đến cạnh bàn, đi thêm hai bước là hoàn toàn không còn dính dáng gì tới mấy người Lương Y Vãn.
Đám người Dịch Đường Đường đã rời đi lầu 3, mà Lương Y Vãn còn ngỗi chỗ cũ, biểu tình lại căng chặt mà nhìn chằm chằm vào hư không.
Thời gian trôi đi, cô ta càng thở hổn hển, hoảng sợ trên mặt càng ngày càng rõ ràng......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.