Chương 4: Tấm thẻ "giảm bớt" kỳ diệu
Tg Diệp Hỏa
16/04/2021
Khi Dịch Đường Đường tỉnh lại, gối đầu hoàn toàn bị ướt vì mồ hôi.
Trời đã sập tối, trong phòng sáng lên một ngọn đèn nhỏ, màu bạc mông lung xua tan bóng đêm rét lạnh.
"Gâu ~"
Dịch Đường Đường vừa mới giật giật thân mình liền nghe được Đậu Tương bên cạnh hiển nhiên cảm thấy cô động người mà kêu ra một tiếng.
"Đậu Tương." Cô nở ra một nụ cười, trở mình hướng mặt tới nó, Đậu Tương vốn dĩ an phận nằm trên thảm thuận thế tiến lại gần, cái đầu to đen đè lên mép giường, lưỡi dài thè ra liếm liếm bàn tay Dịch Đường Đường đang vươn ra.
Đầu lưỡi Đậu Tương vừa mềm vừa nóng, liếm bàn tay có điểm ngưa ngứa.
Dịch Đường Đường cười né tránh nó liếm láp, duỗi tay sờ sờ đầu nó, nghiêm trang mở miệng hỏi: "Đậu Tương ngốc, lúc trước dơ như vậy, đã tắm chưa?"
Đậu Tương đứng thẳng thân mình cường tráng lên, cái đuôi ngoe nguẩy kịch liệt: "Gâu!" Đã tắm rửa sạch!
Căn cứ vào nó có tiền án, Dịch Đường Đường dùng đầu ngón tay chọc chọc trán nó, "Đậu Tương ngốc nếu gạt chị, chị sẽ nói cho ca ca đêm nay không cho em ăn thịt!"
"Oa ô, gâu!" Thật sự đã tắm rửa, Đậu Tương ngốc là một đứa trẻ sạch sẽ ~
Dịch Kiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nghe được một người một chó đối thoại cực kỳ nghiêm túc.
Khuôn mặt với đường cong cứng lạnh bởi vì nụ cười nhu hòa ở khóe miệng mà trở nên mềm mại rất nhiều, anh lẳng lặng nhìn họ, trái tim phảng phất như được an ủi xuống.
"Ca ca." Dịch Đường Đường và Đậu Tương lúc này mới phát giác được Dịch Kiêu đứng ở cửa.
"Gâu!" Đậu Tương cũng chuyển đầu to qua, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía Dịch Kiêu, giống như đang đợi anh thông báo cho Đường Đường nó là một đứa trẻ sạch sẽ.
Dịch Kiêu cong cong khóe miệng, đi tới cũng sờ đầu Đậu Tương, giống như gia trưởng mở miệng: "Đường Đường tỉnh rồi thì đi ăn cơm, Đậu Tương cũng đi ăn cơm!"
"Gâu gâu ~ " ăn thịt thịt, ăn thịt thịt!
***
Dịch Đường Đường ngủ một giấc tới 7 giờ tối, cơm nước xong, bọn họ lại lần nữa mang Đậu Tương ra ngoài dạo một vòng.
Đêm nay có gió, gió đầu mùa xuân tuy lạnh nhưng không thấu đến xương, quét qua làm người cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái thanh tỉnh.
Cũng không biết có phải hôm nay làm việc và nghỉ ngơi có chút đột biến, Dịch Đường Đường trở lại phòng lại không có cảm giác buồn ngủ quen thuộc, thậm chí hôm nay cô còn thành công lắp ráp một bộ cả trăm tấm thẻ, các loại kỹ năng xếp cùng nhau, thật hứng thú mà cùng Đậu Tương chơi quăng thẻ.
"Đường Đường thấy buồn ngủ sao?" Mắt thấy đồng hồ đã chỉ 12 giờ, Dịch Kiêu phát giác hôm nay thật khác thường.
Dịch Đường Đường và Đậu Tương đã chơi vài ván, hôm nay cô may mắn, đã vài lần lấy được mấy tấm thẻ siêu bổng, giờ phút này đang đắc ý chợt nghe Dịch Kiêu nhắc nhở, cô chần chờ buông thẻ trong tay: "Có lẽ cũng hơi mệt?"
Dịch Kiêu nhíu mày: "Hôm nay lúc không có anh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tình huống Dịch Đường Đường hiện tại như thế này anh trong lúc nhất thời không biết tốt hay xấu, lại muốn nhanh chóng hiểu biết.
"Không có nha." Dịch Đường Đường mở miệng, đột nhiên nghĩ đến cỗ lực kia đi vào trong thân thể mình, nhưng thật mau cô bỏ ý tưởng đó xuống.
"Có lẽ chỉ là nhất thời, hôm nay đồng hồ sinh hoạt của em loạn như vậy, không chừng nó muốn cho em nghỉ một hôm!"
"Ca ca, anh không nên nhắc nhở em, hiện tại em cảm thấy thật buồn ngủ." Dịch Đường Đường duỗi tay, ngáp một cái, cơ hồ vừa mới dứt lời, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại kéo cô vào giấc ngủ.
Dịch Kiêu thấy cô như thế, ngược lại yên tâm hơn chút.
"Đường Đường ngủ đi, sáng mai anh đánh thức em."
"Được." Cô đã nhắm nửa mắt, chờ đến khi tìm được vị trí thoải mái trong lòng ngực Dịch Kiêu, hàm hồ nói, "Ca ca và Đậu Tương ngủ ngon."
"Đường Đường ngủ ngon."
"Gâu ~"
......
Khi Đường Đường tỉnh lại là 9 giờ sáng.
Mỗi buổi sáng bị Dịch Kiêu đánh thức, cô đều là chống lại cơn buồn ngủ mà ăn cơm, Đậu Tương ngược lại tinh thần phấn chấn, lắc đầu hất đuôi chui tới chui lui bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào đùi, thậm chí nhìn thấy cô mệt tới nỗi không cầm nổi muỗng cơm, nó còn khích lệ mà hô lên một tiếng.
Sợ tới mức Dịch Đường Đường giật mình một cái.
"Đường Đường, hôm nay anh không ra ngoài, để xem cơ thể em có gì biến hóa hay không?" Dịch Kiêu lơ đãng nói một câu.
Hiện tại tuy rằng cô vẫn ở trạng thái như ngày thường, Dịch Kiêu nghĩ đến tình huống tối hôm qua vẫn không yên tâm.
Dịch Đường Đường múc một muỗng cháo, hàm hồ nói: "Hẳn là không có việc gì, ca."
Dịch Kiêu không nói chuyện, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn cô, Dịch Đường Đường đành không nói ra được lời phản bác.
Cô buồn bực đô đô miệng, ăn vào một muỗng cháo thật to.
Trước đây khi anh như vậy, cô còn có thể ở bên cạnh mà làm nũng pha trò dây dưa để anh có thể đồng ý với mình. Nhưng hiện tại, một khi anh nhận định vấn đề gì liên quan đến cô, cho dù cô dây dưa thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng.
Ca ca đã thay đổi...... Dịch Đường Đường không cam lòng mà nghĩ.
Chậm rì rì mà ăn cơm sáng, đến khi ăn xong ngụm cuối cùng, Dịch Đường Đường thả rơi cái muỗng xuống, đôi mắt nhắm lại, thả lỏng mà ngã vào lưng ghế, lăn ra ngủ.
Dịch Kiêu tay mắt lanh lẹ mà đem kéo cô vào trong lòng ngực mình, cười khẽ, lại lần nữa ôm ngang cô lên.
Trong lúc ngủ mơ, Dịch Đường Đường thật an phận, khi xác định được một tư thế thoải mái sẽ không thay đổi nữa. Dịch Kiêu buông cô ra, Dịch Đường Đường theo phản xạ duỗi tay ôm eo anh, hiển nhiên không muốn rời đi vị trí được ôm ấp thoải mái.
Động tác Dịch Kiêu chần chờ một giây, đã bị cô kéo lấy eo mà ngã xuống giường.
"Ca ca."
Nghe được tiếng nỉ non trong mơ, cổ họng Dịch Kiêu cứng lại, nhìn đến gương mặt gần trong gang tấc, thân thể chỗ nào đó lại ẩn ẩn có phản ứng.
Ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, tràn đầy thâm thúy mang theo điên cuồng chiếm hữu cùng dục niệm.
Dịch Kiêu nặng nề đè ép xuống, lúc nâng mắt lên đáy mắt đã khôi phục vẻ yên lặng bình thường, chỉ có ẩn nấp dưới vẻ yên lặng đó là ngọn lửa cực nóng vĩnh viễn không thể tắt.
Khi tỉnh lại, Dịch Đường Đường nhìn thấy Dịch Kiêu ngồi ở trên sô pha nhỏ trong phòng cô luyện thẻ kỹ năng.
Mắt phải một mảnh đỏ như máu, Dịch Kiêu hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cho dù là như vậy, khí thế như băng phách, cả người toát ra vẻ lạnh thấu xương vẫn làm cho Đậu Tương đứng bên cạnh sợ tới mức run run rẩy rẩy.
Dịch Đường Đường xấu xa nghĩ, nếu không phải bởi vì lông Đậu Tương ngắn, nó cũng có thể biễu diễn kỹ năng biến sư tử trong giây lát!
Dịch Kiêu không dự đoán được cô sẽ tỉnh, phản ứng lại là xem đồng hồ báo thức bên cạnh.
15:50.
So với bình thường là sớm hơn một giờ.
"Đường Đường cảm thấy có gì khác so với tỉnh lại ngày thường hay không"? Dịch Kiêu dò hỏi.
Dịch Đường Đường yên lặng cảm thụ một phen, lắc đầu: "Không có."
Cô nói xong, quay đầu lại thời gian, cũng ngây ngẩn cả người.
"Đường Đường nghĩ lại, ngày hôm qua phát sinh cái gì?"
Nếu anh phán đoán không sai, đây là thân thể cô khôi phục lại, nhưng trong ba thánh trời, tấm thẻ kia hiệu quả thật mỏng manh, căn bản không thể trong một đêm mà biến hóa như vậy được.
Dịch Kiêu nhanh chóng hồi tưởng lại tấm thẻ trên người ba người kia ngày hôm qua.
Dịch Đường Đường không xác định mà mở miệng: "Ngày hôm qua người phụ nữ đó truyền cho em một luồng năng lượng... Em cũng không xác định được có phải là do đó hay không."
Dịch Kiêu nhíu mày: "Hẳn là hiệu quả từ tấm thẻ "giảm bớt" kia?"
"Đường Đường ở trong phòng đợi, anh đi tìm người kia về đây."
Dịch Đường Đường sửng sốt, theo bản năng đi bắt lấy tay anh: "Ca."
Dịch Kiêu quay lại nắm lấy tay cô, "Mặc kệ có phải hiệu quả của tấm thẻ kia hay không, anh trước mang người về tới, Đường Đường chờ anh."
Dịch Đường Đường đứng ở bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy thân ảnh Dịch Kiêu bay nhanh qua. Tấm thẻ phụ trợ "tốc độ" của Dịch Kiêu đã tới cấp cao nhất, khi toàn lực sử dụng thật nhìn không ra tới thực thể.
Dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại, cô cúi đầu, phát hiện Đậu Tương đang cọ cọ vào chân cô, không tiếng động mà báo cho cô biết phải mang giày vào.
Dịch Đường Đường trong lòng ấm áp, xoa nhẹ hai lỗ tai Đậu Tương, nghe lời mà đi đến mép giường mang giày vào.
Tấm thẻ "giảm bớt"? Trên tay Dịch Đường Đường có mấy trăm tấm thẻ bất đồng chủng loại, lại chưa từng nghe đến tên này, nghĩ đến khả năng của nó có thể sinh ra hiệu quả gì, Dịch Đường Đường suy đoán nó cũng là một trong những tấm thẻ hi hữu.
***
Dịch Kiêu trở về một mình, sắc mặt có điểm âm trầm.
Dịch Đường Đường vừa thấy sắc mặt kia liền biết không tìm được người: "Bọn họ đã chạy?"
Cô nói rất nhẹ nhàng, có lẽ đã sớm đoán được sẽ không quá dễ dàng cho nên không cảm thấy nhiều mất mát.
"Phải." Dịch Kiêu ngồi vào bên cạnh cô, thở ra một hơi, lại lần nữa cảm thấy thật lực bất tòng tâm.
Dịch Đường Đường đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn giữa trán anh: "Ca ca đừng lo lắng, em tin tưởng sẽ gặp lại bọn họ."
Dịch Kiêu thần sắc hòa hoãn, nội tâm lại không cách nào sáng sủa lên.
Đất nước rộng lớn như vậy, giống như biển to đãi cát mà tìm một người sẽ khó thế nào, anh đã trải qua ba năm, sớm biết tư vị đó ra sao.
Ở thành phố Đàm Âm thêm hai ngày nữa, hai người một chó lại lần nữa lên đường.
Thành phố Đàm Âm ở miền trung nam bộ, Dịch Kiêu và Đường Đường một đường từ phía nam đi lên, biết được đa số người đều đi lên căn cứ phía bắc, bọn họ cũng theo đó mà đi.
Ra khỏi thành phố, Dịch Kiêu điều khiển ô tô theo đường quốc lộ.
Đường quốc lộ tuy rằng không thẳng tắp như cao tốc nhưng hơn ở chỗ nếu gặp được tình huống đột phát sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Cho dù lên đường, Dịch Đường Đường vẫn không nhịn được buồn ngủ, một ngày hơn nửa thời gian là nằm ở ghế sau ngủ. Cô nằm trên ghế sau, Đậu Tương dựa gần cô mà nằm trên mặt đất.
Bởi vì xe xóc nảy, cô ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng trằn trọc xoay người, Đậu Tương nếu nhìn thấy chăn rơi xuống sẽ ngậm góc chăn kéo lên trên người cô, thật là tri kỷ.
Gần sắp hoàng hôn, Dịch Kiêu lái xe vào một trấn nhỏ.
Trấn không lớn, tổng cộng chỉ ba con đường, đường phố và nhà cửa đều thấp bé cũ kỹ. Mặt tiền nhiều căn nhà ốp gạch men đã bị rớt tan tác, nhìn vô cùng rách nát.
Dịch Kiêu từ từ lái xe vào, ngừng bên ngoài một cửa hàng ở nhà trệt.
Đầu tiên anh xuống xe nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy gió thổi cỏ lay, không một bóng người.
Dịch Đường Đường ngủ một ngày lúc này đã tỉnh, tinh thần cũng không tệ lắm, chờ Dịch Kiêu xác định chung quanh không thành vấn đề, cô cũng mang theo Đậu Tương xuống xe.
Trước khi ra cửa chỉ ăn một bữa cơm, cho dù Dịch Đường Đường là một thần ngủ, giờ phút này cũng cảm thấy đói.
Cô lấy từ trong không gian ra 3 khối thịt ướp, một đưa cho Dịch Kiêu, một ném cho Đậu Tương, chính mình để lại một khối chậm rãi gặm.
Đậu Tương miệng to a ô một ngụm nuốt miếng thịt ướp, hàm răng sắc nhọn cắn xé vài cái, chưa kịp nếm được mùi vị đã nuốt hết miếng thịt vào trong bụng. Nuốt xong, nó phe phẩy đuôi tiến đến bên cạnh Dịch Đường Đường, vươn vươn đầu lưỡi hít hít, thấy cô ăn thật ngon lành, nước dãi Đậu Tương chảy ra muốn thành dòng.
"Không có." Dịch Đường Đường cự tuyệt xoay qua đầu, cố ý lớn tiếng nói, "Ai bảo em ăn nhanh như vậy, không có không có."
Đậu Tương rầm rì một tiếng, đầu to dụi dụi vào chân cô, thấy cô thờ ơ, lại dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào cào ống quần Dịch Đường Đường.
Nó biết Đường Đường còn có rất nhiều thịt thịt thịt!
Dịch Đường Đường thấy nó càn quấy, dứt khoát đưa miếng thịt cuối cùng vào trong miệng, chỉ đường cho nó, "Em muốn ăn thịt đến như vậy, đi xin ca ca đi, chị sẽ nghe theo lời ca ca nói."
Đậu Tương cụp mắt xuống.
Nó chôn đầu xuống liếc Dịch Đường Đường một cái, cọ cọ thêm vài cái rồi đi tới bên cạnh đống lửa, chờ đợi thịt nướng thơm thơm.
Dịch Kiêu trên đường thật may mắn gặp được một con heo biến dị, giết nó xong quăng vào cốp xe, vừa lúc bổ sung lương thực.
Động vật biến dị tuy rằng có thể ăn, nhưng chỉ có thể ăn sau khi nấu thật chín, Thịt tươi ăn vào sẽ không cảm nhiễm nhưng vài ngày sẽ bị khó chịu trong người.
Dịch Kiêu thêm lửa, chặt hai chân heo để lên nướng.
Thịt heo chuyển màu từ hồng sang màu vàng rượm, mỡ từ thịt chảy ra, rơi rơi xuống đống lửa, từng đám tia lửa bắn khắp nơi.
Mùi hương bay ra bốn phía.
Đậu Tương ở bên cạnh nhìn không chớp mắt cái chân heo, nước miếng chảy đầy đất. Bụng Dịch Đường Đường cũng ục ục kêu lên, mới vừa lót bụng miếng thịt đã biến hư không.
Dịch Kiêu thuần thục quay quay cây gỗ xuyên qua cái đùi heo, ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt nhu hòa của anh.
Anh nhếch môi, vừa mới mở miệng định bảo Dịch Đường Đường lấy gia vị ra từ không gian, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân truyền đến.
Trời đã sập tối, trong phòng sáng lên một ngọn đèn nhỏ, màu bạc mông lung xua tan bóng đêm rét lạnh.
"Gâu ~"
Dịch Đường Đường vừa mới giật giật thân mình liền nghe được Đậu Tương bên cạnh hiển nhiên cảm thấy cô động người mà kêu ra một tiếng.
"Đậu Tương." Cô nở ra một nụ cười, trở mình hướng mặt tới nó, Đậu Tương vốn dĩ an phận nằm trên thảm thuận thế tiến lại gần, cái đầu to đen đè lên mép giường, lưỡi dài thè ra liếm liếm bàn tay Dịch Đường Đường đang vươn ra.
Đầu lưỡi Đậu Tương vừa mềm vừa nóng, liếm bàn tay có điểm ngưa ngứa.
Dịch Đường Đường cười né tránh nó liếm láp, duỗi tay sờ sờ đầu nó, nghiêm trang mở miệng hỏi: "Đậu Tương ngốc, lúc trước dơ như vậy, đã tắm chưa?"
Đậu Tương đứng thẳng thân mình cường tráng lên, cái đuôi ngoe nguẩy kịch liệt: "Gâu!" Đã tắm rửa sạch!
Căn cứ vào nó có tiền án, Dịch Đường Đường dùng đầu ngón tay chọc chọc trán nó, "Đậu Tương ngốc nếu gạt chị, chị sẽ nói cho ca ca đêm nay không cho em ăn thịt!"
"Oa ô, gâu!" Thật sự đã tắm rửa, Đậu Tương ngốc là một đứa trẻ sạch sẽ ~
Dịch Kiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nghe được một người một chó đối thoại cực kỳ nghiêm túc.
Khuôn mặt với đường cong cứng lạnh bởi vì nụ cười nhu hòa ở khóe miệng mà trở nên mềm mại rất nhiều, anh lẳng lặng nhìn họ, trái tim phảng phất như được an ủi xuống.
"Ca ca." Dịch Đường Đường và Đậu Tương lúc này mới phát giác được Dịch Kiêu đứng ở cửa.
"Gâu!" Đậu Tương cũng chuyển đầu to qua, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía Dịch Kiêu, giống như đang đợi anh thông báo cho Đường Đường nó là một đứa trẻ sạch sẽ.
Dịch Kiêu cong cong khóe miệng, đi tới cũng sờ đầu Đậu Tương, giống như gia trưởng mở miệng: "Đường Đường tỉnh rồi thì đi ăn cơm, Đậu Tương cũng đi ăn cơm!"
"Gâu gâu ~ " ăn thịt thịt, ăn thịt thịt!
***
Dịch Đường Đường ngủ một giấc tới 7 giờ tối, cơm nước xong, bọn họ lại lần nữa mang Đậu Tương ra ngoài dạo một vòng.
Đêm nay có gió, gió đầu mùa xuân tuy lạnh nhưng không thấu đến xương, quét qua làm người cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái thanh tỉnh.
Cũng không biết có phải hôm nay làm việc và nghỉ ngơi có chút đột biến, Dịch Đường Đường trở lại phòng lại không có cảm giác buồn ngủ quen thuộc, thậm chí hôm nay cô còn thành công lắp ráp một bộ cả trăm tấm thẻ, các loại kỹ năng xếp cùng nhau, thật hứng thú mà cùng Đậu Tương chơi quăng thẻ.
"Đường Đường thấy buồn ngủ sao?" Mắt thấy đồng hồ đã chỉ 12 giờ, Dịch Kiêu phát giác hôm nay thật khác thường.
Dịch Đường Đường và Đậu Tương đã chơi vài ván, hôm nay cô may mắn, đã vài lần lấy được mấy tấm thẻ siêu bổng, giờ phút này đang đắc ý chợt nghe Dịch Kiêu nhắc nhở, cô chần chờ buông thẻ trong tay: "Có lẽ cũng hơi mệt?"
Dịch Kiêu nhíu mày: "Hôm nay lúc không có anh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tình huống Dịch Đường Đường hiện tại như thế này anh trong lúc nhất thời không biết tốt hay xấu, lại muốn nhanh chóng hiểu biết.
"Không có nha." Dịch Đường Đường mở miệng, đột nhiên nghĩ đến cỗ lực kia đi vào trong thân thể mình, nhưng thật mau cô bỏ ý tưởng đó xuống.
"Có lẽ chỉ là nhất thời, hôm nay đồng hồ sinh hoạt của em loạn như vậy, không chừng nó muốn cho em nghỉ một hôm!"
"Ca ca, anh không nên nhắc nhở em, hiện tại em cảm thấy thật buồn ngủ." Dịch Đường Đường duỗi tay, ngáp một cái, cơ hồ vừa mới dứt lời, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại kéo cô vào giấc ngủ.
Dịch Kiêu thấy cô như thế, ngược lại yên tâm hơn chút.
"Đường Đường ngủ đi, sáng mai anh đánh thức em."
"Được." Cô đã nhắm nửa mắt, chờ đến khi tìm được vị trí thoải mái trong lòng ngực Dịch Kiêu, hàm hồ nói, "Ca ca và Đậu Tương ngủ ngon."
"Đường Đường ngủ ngon."
"Gâu ~"
......
Khi Đường Đường tỉnh lại là 9 giờ sáng.
Mỗi buổi sáng bị Dịch Kiêu đánh thức, cô đều là chống lại cơn buồn ngủ mà ăn cơm, Đậu Tương ngược lại tinh thần phấn chấn, lắc đầu hất đuôi chui tới chui lui bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào đùi, thậm chí nhìn thấy cô mệt tới nỗi không cầm nổi muỗng cơm, nó còn khích lệ mà hô lên một tiếng.
Sợ tới mức Dịch Đường Đường giật mình một cái.
"Đường Đường, hôm nay anh không ra ngoài, để xem cơ thể em có gì biến hóa hay không?" Dịch Kiêu lơ đãng nói một câu.
Hiện tại tuy rằng cô vẫn ở trạng thái như ngày thường, Dịch Kiêu nghĩ đến tình huống tối hôm qua vẫn không yên tâm.
Dịch Đường Đường múc một muỗng cháo, hàm hồ nói: "Hẳn là không có việc gì, ca."
Dịch Kiêu không nói chuyện, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn cô, Dịch Đường Đường đành không nói ra được lời phản bác.
Cô buồn bực đô đô miệng, ăn vào một muỗng cháo thật to.
Trước đây khi anh như vậy, cô còn có thể ở bên cạnh mà làm nũng pha trò dây dưa để anh có thể đồng ý với mình. Nhưng hiện tại, một khi anh nhận định vấn đề gì liên quan đến cô, cho dù cô dây dưa thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng.
Ca ca đã thay đổi...... Dịch Đường Đường không cam lòng mà nghĩ.
Chậm rì rì mà ăn cơm sáng, đến khi ăn xong ngụm cuối cùng, Dịch Đường Đường thả rơi cái muỗng xuống, đôi mắt nhắm lại, thả lỏng mà ngã vào lưng ghế, lăn ra ngủ.
Dịch Kiêu tay mắt lanh lẹ mà đem kéo cô vào trong lòng ngực mình, cười khẽ, lại lần nữa ôm ngang cô lên.
Trong lúc ngủ mơ, Dịch Đường Đường thật an phận, khi xác định được một tư thế thoải mái sẽ không thay đổi nữa. Dịch Kiêu buông cô ra, Dịch Đường Đường theo phản xạ duỗi tay ôm eo anh, hiển nhiên không muốn rời đi vị trí được ôm ấp thoải mái.
Động tác Dịch Kiêu chần chờ một giây, đã bị cô kéo lấy eo mà ngã xuống giường.
"Ca ca."
Nghe được tiếng nỉ non trong mơ, cổ họng Dịch Kiêu cứng lại, nhìn đến gương mặt gần trong gang tấc, thân thể chỗ nào đó lại ẩn ẩn có phản ứng.
Ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, tràn đầy thâm thúy mang theo điên cuồng chiếm hữu cùng dục niệm.
Dịch Kiêu nặng nề đè ép xuống, lúc nâng mắt lên đáy mắt đã khôi phục vẻ yên lặng bình thường, chỉ có ẩn nấp dưới vẻ yên lặng đó là ngọn lửa cực nóng vĩnh viễn không thể tắt.
Khi tỉnh lại, Dịch Đường Đường nhìn thấy Dịch Kiêu ngồi ở trên sô pha nhỏ trong phòng cô luyện thẻ kỹ năng.
Mắt phải một mảnh đỏ như máu, Dịch Kiêu hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cho dù là như vậy, khí thế như băng phách, cả người toát ra vẻ lạnh thấu xương vẫn làm cho Đậu Tương đứng bên cạnh sợ tới mức run run rẩy rẩy.
Dịch Đường Đường xấu xa nghĩ, nếu không phải bởi vì lông Đậu Tương ngắn, nó cũng có thể biễu diễn kỹ năng biến sư tử trong giây lát!
Dịch Kiêu không dự đoán được cô sẽ tỉnh, phản ứng lại là xem đồng hồ báo thức bên cạnh.
15:50.
So với bình thường là sớm hơn một giờ.
"Đường Đường cảm thấy có gì khác so với tỉnh lại ngày thường hay không"? Dịch Kiêu dò hỏi.
Dịch Đường Đường yên lặng cảm thụ một phen, lắc đầu: "Không có."
Cô nói xong, quay đầu lại thời gian, cũng ngây ngẩn cả người.
"Đường Đường nghĩ lại, ngày hôm qua phát sinh cái gì?"
Nếu anh phán đoán không sai, đây là thân thể cô khôi phục lại, nhưng trong ba thánh trời, tấm thẻ kia hiệu quả thật mỏng manh, căn bản không thể trong một đêm mà biến hóa như vậy được.
Dịch Kiêu nhanh chóng hồi tưởng lại tấm thẻ trên người ba người kia ngày hôm qua.
Dịch Đường Đường không xác định mà mở miệng: "Ngày hôm qua người phụ nữ đó truyền cho em một luồng năng lượng... Em cũng không xác định được có phải là do đó hay không."
Dịch Kiêu nhíu mày: "Hẳn là hiệu quả từ tấm thẻ "giảm bớt" kia?"
"Đường Đường ở trong phòng đợi, anh đi tìm người kia về đây."
Dịch Đường Đường sửng sốt, theo bản năng đi bắt lấy tay anh: "Ca."
Dịch Kiêu quay lại nắm lấy tay cô, "Mặc kệ có phải hiệu quả của tấm thẻ kia hay không, anh trước mang người về tới, Đường Đường chờ anh."
Dịch Đường Đường đứng ở bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy thân ảnh Dịch Kiêu bay nhanh qua. Tấm thẻ phụ trợ "tốc độ" của Dịch Kiêu đã tới cấp cao nhất, khi toàn lực sử dụng thật nhìn không ra tới thực thể.
Dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại, cô cúi đầu, phát hiện Đậu Tương đang cọ cọ vào chân cô, không tiếng động mà báo cho cô biết phải mang giày vào.
Dịch Đường Đường trong lòng ấm áp, xoa nhẹ hai lỗ tai Đậu Tương, nghe lời mà đi đến mép giường mang giày vào.
Tấm thẻ "giảm bớt"? Trên tay Dịch Đường Đường có mấy trăm tấm thẻ bất đồng chủng loại, lại chưa từng nghe đến tên này, nghĩ đến khả năng của nó có thể sinh ra hiệu quả gì, Dịch Đường Đường suy đoán nó cũng là một trong những tấm thẻ hi hữu.
***
Dịch Kiêu trở về một mình, sắc mặt có điểm âm trầm.
Dịch Đường Đường vừa thấy sắc mặt kia liền biết không tìm được người: "Bọn họ đã chạy?"
Cô nói rất nhẹ nhàng, có lẽ đã sớm đoán được sẽ không quá dễ dàng cho nên không cảm thấy nhiều mất mát.
"Phải." Dịch Kiêu ngồi vào bên cạnh cô, thở ra một hơi, lại lần nữa cảm thấy thật lực bất tòng tâm.
Dịch Đường Đường đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn giữa trán anh: "Ca ca đừng lo lắng, em tin tưởng sẽ gặp lại bọn họ."
Dịch Kiêu thần sắc hòa hoãn, nội tâm lại không cách nào sáng sủa lên.
Đất nước rộng lớn như vậy, giống như biển to đãi cát mà tìm một người sẽ khó thế nào, anh đã trải qua ba năm, sớm biết tư vị đó ra sao.
Ở thành phố Đàm Âm thêm hai ngày nữa, hai người một chó lại lần nữa lên đường.
Thành phố Đàm Âm ở miền trung nam bộ, Dịch Kiêu và Đường Đường một đường từ phía nam đi lên, biết được đa số người đều đi lên căn cứ phía bắc, bọn họ cũng theo đó mà đi.
Ra khỏi thành phố, Dịch Kiêu điều khiển ô tô theo đường quốc lộ.
Đường quốc lộ tuy rằng không thẳng tắp như cao tốc nhưng hơn ở chỗ nếu gặp được tình huống đột phát sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Cho dù lên đường, Dịch Đường Đường vẫn không nhịn được buồn ngủ, một ngày hơn nửa thời gian là nằm ở ghế sau ngủ. Cô nằm trên ghế sau, Đậu Tương dựa gần cô mà nằm trên mặt đất.
Bởi vì xe xóc nảy, cô ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng trằn trọc xoay người, Đậu Tương nếu nhìn thấy chăn rơi xuống sẽ ngậm góc chăn kéo lên trên người cô, thật là tri kỷ.
Gần sắp hoàng hôn, Dịch Kiêu lái xe vào một trấn nhỏ.
Trấn không lớn, tổng cộng chỉ ba con đường, đường phố và nhà cửa đều thấp bé cũ kỹ. Mặt tiền nhiều căn nhà ốp gạch men đã bị rớt tan tác, nhìn vô cùng rách nát.
Dịch Kiêu từ từ lái xe vào, ngừng bên ngoài một cửa hàng ở nhà trệt.
Đầu tiên anh xuống xe nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy gió thổi cỏ lay, không một bóng người.
Dịch Đường Đường ngủ một ngày lúc này đã tỉnh, tinh thần cũng không tệ lắm, chờ Dịch Kiêu xác định chung quanh không thành vấn đề, cô cũng mang theo Đậu Tương xuống xe.
Trước khi ra cửa chỉ ăn một bữa cơm, cho dù Dịch Đường Đường là một thần ngủ, giờ phút này cũng cảm thấy đói.
Cô lấy từ trong không gian ra 3 khối thịt ướp, một đưa cho Dịch Kiêu, một ném cho Đậu Tương, chính mình để lại một khối chậm rãi gặm.
Đậu Tương miệng to a ô một ngụm nuốt miếng thịt ướp, hàm răng sắc nhọn cắn xé vài cái, chưa kịp nếm được mùi vị đã nuốt hết miếng thịt vào trong bụng. Nuốt xong, nó phe phẩy đuôi tiến đến bên cạnh Dịch Đường Đường, vươn vươn đầu lưỡi hít hít, thấy cô ăn thật ngon lành, nước dãi Đậu Tương chảy ra muốn thành dòng.
"Không có." Dịch Đường Đường cự tuyệt xoay qua đầu, cố ý lớn tiếng nói, "Ai bảo em ăn nhanh như vậy, không có không có."
Đậu Tương rầm rì một tiếng, đầu to dụi dụi vào chân cô, thấy cô thờ ơ, lại dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào cào ống quần Dịch Đường Đường.
Nó biết Đường Đường còn có rất nhiều thịt thịt thịt!
Dịch Đường Đường thấy nó càn quấy, dứt khoát đưa miếng thịt cuối cùng vào trong miệng, chỉ đường cho nó, "Em muốn ăn thịt đến như vậy, đi xin ca ca đi, chị sẽ nghe theo lời ca ca nói."
Đậu Tương cụp mắt xuống.
Nó chôn đầu xuống liếc Dịch Đường Đường một cái, cọ cọ thêm vài cái rồi đi tới bên cạnh đống lửa, chờ đợi thịt nướng thơm thơm.
Dịch Kiêu trên đường thật may mắn gặp được một con heo biến dị, giết nó xong quăng vào cốp xe, vừa lúc bổ sung lương thực.
Động vật biến dị tuy rằng có thể ăn, nhưng chỉ có thể ăn sau khi nấu thật chín, Thịt tươi ăn vào sẽ không cảm nhiễm nhưng vài ngày sẽ bị khó chịu trong người.
Dịch Kiêu thêm lửa, chặt hai chân heo để lên nướng.
Thịt heo chuyển màu từ hồng sang màu vàng rượm, mỡ từ thịt chảy ra, rơi rơi xuống đống lửa, từng đám tia lửa bắn khắp nơi.
Mùi hương bay ra bốn phía.
Đậu Tương ở bên cạnh nhìn không chớp mắt cái chân heo, nước miếng chảy đầy đất. Bụng Dịch Đường Đường cũng ục ục kêu lên, mới vừa lót bụng miếng thịt đã biến hư không.
Dịch Kiêu thuần thục quay quay cây gỗ xuyên qua cái đùi heo, ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt nhu hòa của anh.
Anh nhếch môi, vừa mới mở miệng định bảo Dịch Đường Đường lấy gia vị ra từ không gian, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.