Chương 93: Chùng bước
Thương Sanh
27/06/2021
" Tỉnh rồi sao?"
Bị Nghi Thường phát hiện hành vi vụng trộm, Cố Hoàn chẳng những không chột dạ mà ngược lại còn nói lời trêu chọc. Động tác thăm nhập, lả lướt trên da thịt trắng hồng của Nghi Thường vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, bị đánh thức đột ngột nên cô có hơi bực mình, tay nhỏ dùng sức đẩy đẩy bả vai Cố Hoàn.
" Đừng nháo, em thực buồn ngủ"
Nghe lời nỉ non, Cố Hoàn có một chút dừng lại hành vi chiếm dụng. Ướn người đối diện với dung nhan kiều diễm, thanh âm trầm khàn như thể đang cố nén dục vọng.
" Buồn ngủ thì em cứ ngủ, mặc kệ anh...!"
Dứt lời, nụ hôn lại rơi xuống môi, xuống mặt, lên cổ Nghi Thường như chuồn chuồn lướt nước, cái gì mà ngủ cứ ngủ cơ chứ, hắn cứ trên người cô làm càng thế này thì làm sao cô ngủ được?!! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Hoàn đụng chạm không hẳn là vô nghĩa, một chút khoái cảm từ từ trỗi dậy len lõi trong tâm trí Nghi Thường khiến cô từng chút trầm luân. Môi hồng không nhịn được hôn đáp lại Cố Hoàn, nhận được tín hiệu từ Nghi Thường, trong lòng hắn như mở cờ, vòng tay ôm ấp càng thêm siết chặt như thể sợ một khắc lơ đi thì sẽ bị cô từ chối. Váy ngủ mỏng tanh trơn tuột rơi tùy tiện dưới sàn, thanh âm ủy mị quyến rũ vang lên trong căn phòng khóa chặt. Môi lưỡi giao triền, Nghi Thường mềm mại vô lực gục trong lòng Cố Hoàn, mặc tình hắn yêu thương dẫn dắt vào bẫy tình ngọt ngào...
......
Trở về phòng, Tần Mỹ Hoa sắc mặt thực kém, đi đến ngồi bên cạnh Cố Lập Hoành đang ngồi đọc sách.
" Sao vậy?"
Cố Lập Hoành nhìn thấy biểu tình trên mặt vợ, quan tâm hỏi.
" Không có gì. Em mới vừa từ chỗ con trai về!" - Tần Mỹ Hoa thở dài, ánh mắt ưu tư nhìn về hư vô.
" Từ chỗ con trai về mà sắc mặt kém vậy sao, anh còn tưởng em vừa đến chỗ Nghi Thường, con bé khiến em không hài lòng!"
Cố Lập Hoành nói hơi mang theo hàm ý trêu chọc, cả ngày hôm nay ông làm sao không nhìn ra được là Tần Mỹ Hoa cố tình làm khó dễ Nghi Thường.
" Haizzzz!! Cũng chẳng biết con bé có điểm gì tốt mà con trai chúng ta lại bảo vệ nó như vậy!"
Bà thở dài nói với giọng điệu bất lực. Nhìn bộ dạng bà xã lúc này Cố Lập Hoành vừa thương vừa buồn cười.
" Thôi nào! Chuyện của bọn trẻ để chúng nó tự giải quyết. Cố Hoàn nó xuất sắc như vậy em cũng nên tin tưởng quyết định của nó"
" Nhưng mà...."
" Được rồi, được rồi... Ngủ. Mệt mỏi cả ngày"
Cố Lập Hoành vươn vai ngáp dài một cái, nói lảng sang chuyện khác sau đó nhanh chóng nằm xuống giường kéo chăn trùm lên người nhắm mắt lại, hành động nhanh đến mức Tần Mỹ Hoa cho dù muốn cũng chẳng thể nào kéo ông cùng bà nói chuyện.
******
Ở Cố gia một đêm, sáng sớm Cố Hoàn đã thay Nghi Thường chuẩn bị đồ đạc trở về nhà cũ, vốn dự định ban đầu sẽ ở chơi vài ngày nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi. Hắn không còn cảm giác muốn lưu lại nơi không cho mình cảm giác yên bình, hơn nữa còn chẳng khác gì một cái bẫy nguy hiểm giăng sẵn chờ Nghi Thường giẫm vào!!
" Ba mẹ, chúng con về trước. Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe"
Cố Hoàn nhìn ba mẹ hiếu thuận nói, trong lòng hắn vốn không nghĩ tới sẽ cùng người nhà đi đến bước đường này, tuy nhiên trong tình hình không cùng quan điểm như bấy giờ thì tốt nhất là nên cho đối phương không gian yên tĩnh suy nghĩ.
" Hai đứa cũng vậy, đi đường cẩn thận"
Cố Lập Hoành vui vẻ nói, trải qua nhiều việc ông đã dần mở lòng, tôn trọng quyết định của con trẻ, duy chỉ có Tần Mỹ Hoa đứng một bên im lặng không nói gì, nhưng xem biểu tình khí sắc không quá đáng sợ. Cuộc nói chuyện tối qua với Cố Hoàn ít nhiều khiến bả hiểu rõ việc này chẳng hề đơn giản như kế hoạch bà hoạch định...
" Vâng! Cũng không còn sớm, chúng con về trước"
Cố Hoàn cúi đầu chào ba mẹ, Nghi Thường cùng lễ phép nói lời tạm biệt với hai vị trưởng bối nhà họ Cố, sau đó nhanh chóng phụ Cố Hoàn mang hành lý xếp lên xe. Chưa đầy 3 phút chiếc xe hơi màu trắng đã rời khỏi cổng chính, thấy xe của Cố Hoàn đã đi xa mà Tần Mỹ Hoa vẫn thơ thẩn nhìn theo, Cố Lập Hoành ho khan vài tiếng, nhắc nhở.
" Chúng nó đi rồi, vào nhà thôi"
Tần Mỹ Hoa giật mình, nhận ra bản thân thất thần lập tức trở về trạng thái bình thường, khẽ gật đầu rồi theo chân ông xã đi vào nhà.
Bị Nghi Thường phát hiện hành vi vụng trộm, Cố Hoàn chẳng những không chột dạ mà ngược lại còn nói lời trêu chọc. Động tác thăm nhập, lả lướt trên da thịt trắng hồng của Nghi Thường vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, bị đánh thức đột ngột nên cô có hơi bực mình, tay nhỏ dùng sức đẩy đẩy bả vai Cố Hoàn.
" Đừng nháo, em thực buồn ngủ"
Nghe lời nỉ non, Cố Hoàn có một chút dừng lại hành vi chiếm dụng. Ướn người đối diện với dung nhan kiều diễm, thanh âm trầm khàn như thể đang cố nén dục vọng.
" Buồn ngủ thì em cứ ngủ, mặc kệ anh...!"
Dứt lời, nụ hôn lại rơi xuống môi, xuống mặt, lên cổ Nghi Thường như chuồn chuồn lướt nước, cái gì mà ngủ cứ ngủ cơ chứ, hắn cứ trên người cô làm càng thế này thì làm sao cô ngủ được?!! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Hoàn đụng chạm không hẳn là vô nghĩa, một chút khoái cảm từ từ trỗi dậy len lõi trong tâm trí Nghi Thường khiến cô từng chút trầm luân. Môi hồng không nhịn được hôn đáp lại Cố Hoàn, nhận được tín hiệu từ Nghi Thường, trong lòng hắn như mở cờ, vòng tay ôm ấp càng thêm siết chặt như thể sợ một khắc lơ đi thì sẽ bị cô từ chối. Váy ngủ mỏng tanh trơn tuột rơi tùy tiện dưới sàn, thanh âm ủy mị quyến rũ vang lên trong căn phòng khóa chặt. Môi lưỡi giao triền, Nghi Thường mềm mại vô lực gục trong lòng Cố Hoàn, mặc tình hắn yêu thương dẫn dắt vào bẫy tình ngọt ngào...
......
Trở về phòng, Tần Mỹ Hoa sắc mặt thực kém, đi đến ngồi bên cạnh Cố Lập Hoành đang ngồi đọc sách.
" Sao vậy?"
Cố Lập Hoành nhìn thấy biểu tình trên mặt vợ, quan tâm hỏi.
" Không có gì. Em mới vừa từ chỗ con trai về!" - Tần Mỹ Hoa thở dài, ánh mắt ưu tư nhìn về hư vô.
" Từ chỗ con trai về mà sắc mặt kém vậy sao, anh còn tưởng em vừa đến chỗ Nghi Thường, con bé khiến em không hài lòng!"
Cố Lập Hoành nói hơi mang theo hàm ý trêu chọc, cả ngày hôm nay ông làm sao không nhìn ra được là Tần Mỹ Hoa cố tình làm khó dễ Nghi Thường.
" Haizzzz!! Cũng chẳng biết con bé có điểm gì tốt mà con trai chúng ta lại bảo vệ nó như vậy!"
Bà thở dài nói với giọng điệu bất lực. Nhìn bộ dạng bà xã lúc này Cố Lập Hoành vừa thương vừa buồn cười.
" Thôi nào! Chuyện của bọn trẻ để chúng nó tự giải quyết. Cố Hoàn nó xuất sắc như vậy em cũng nên tin tưởng quyết định của nó"
" Nhưng mà...."
" Được rồi, được rồi... Ngủ. Mệt mỏi cả ngày"
Cố Lập Hoành vươn vai ngáp dài một cái, nói lảng sang chuyện khác sau đó nhanh chóng nằm xuống giường kéo chăn trùm lên người nhắm mắt lại, hành động nhanh đến mức Tần Mỹ Hoa cho dù muốn cũng chẳng thể nào kéo ông cùng bà nói chuyện.
******
Ở Cố gia một đêm, sáng sớm Cố Hoàn đã thay Nghi Thường chuẩn bị đồ đạc trở về nhà cũ, vốn dự định ban đầu sẽ ở chơi vài ngày nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi. Hắn không còn cảm giác muốn lưu lại nơi không cho mình cảm giác yên bình, hơn nữa còn chẳng khác gì một cái bẫy nguy hiểm giăng sẵn chờ Nghi Thường giẫm vào!!
" Ba mẹ, chúng con về trước. Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe"
Cố Hoàn nhìn ba mẹ hiếu thuận nói, trong lòng hắn vốn không nghĩ tới sẽ cùng người nhà đi đến bước đường này, tuy nhiên trong tình hình không cùng quan điểm như bấy giờ thì tốt nhất là nên cho đối phương không gian yên tĩnh suy nghĩ.
" Hai đứa cũng vậy, đi đường cẩn thận"
Cố Lập Hoành vui vẻ nói, trải qua nhiều việc ông đã dần mở lòng, tôn trọng quyết định của con trẻ, duy chỉ có Tần Mỹ Hoa đứng một bên im lặng không nói gì, nhưng xem biểu tình khí sắc không quá đáng sợ. Cuộc nói chuyện tối qua với Cố Hoàn ít nhiều khiến bả hiểu rõ việc này chẳng hề đơn giản như kế hoạch bà hoạch định...
" Vâng! Cũng không còn sớm, chúng con về trước"
Cố Hoàn cúi đầu chào ba mẹ, Nghi Thường cùng lễ phép nói lời tạm biệt với hai vị trưởng bối nhà họ Cố, sau đó nhanh chóng phụ Cố Hoàn mang hành lý xếp lên xe. Chưa đầy 3 phút chiếc xe hơi màu trắng đã rời khỏi cổng chính, thấy xe của Cố Hoàn đã đi xa mà Tần Mỹ Hoa vẫn thơ thẩn nhìn theo, Cố Lập Hoành ho khan vài tiếng, nhắc nhở.
" Chúng nó đi rồi, vào nhà thôi"
Tần Mỹ Hoa giật mình, nhận ra bản thân thất thần lập tức trở về trạng thái bình thường, khẽ gật đầu rồi theo chân ông xã đi vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.