Chương 178: Đại kết cục
Thương Sanh
28/08/2022
" Tại sao ư?"
Sắc mặt Cố Hoàn nói đến đây toát ra một cổ uy vũ khiến người ta không rét mà run, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
" Vì cô đã chạm vào giới hạn của tôi"
" Sao... sao cơ?"
Hạ Mỹ Kỳ như bị đưa vào trong mê cung, chẳng thể ý thức được lời người đàn ông trước mặt mình đang nói.
" Ngay từ đầu cô đã đụng vào người mà vốn dĩ không nên đụng vào " - Cố Hoàn hướng mắt nhìn Hạ Mỹ Kỳ nói.
" Là... là Nghi Thường sao?" - Hạ Mỹ Kỳ khó khăn nói ra đáp án, đáp lại cô đầu tiên chính là nụ cười đầy ám chỉ từ phía Cố Hoàn, vài giây lắng đọng hắn mới lên tiếng khẳng định.
" Đúng vậy! Nghi Thường cô ấy chính là mạng của tôi, cô dám động vào mạng của tôi, thì làm sao tôi có thể bỏ qua"
Rút từ trong túi ra một điếu thuốc, Cố Hoàn ưu nhã châm mồi hít một hơi thật sâu, làn khói trắng lượn lờ trong bóng tối khiến cho sự tồn tại của hai người như cuốn vào một thế giới tách biệt.
" Cô năm lần bảy lượt tiếp cận Nghi Thường, lợi dụng sự ngây thơ của cô ấy mưu toan cho riêng mình. Bất chấp sự chân thành của cô ấy, cô luôn xem đó là điều để mình lợi dụng... Hạ Mỹ Kỳ, cô có biết Cố Hoàn tôi ghét nhất chính là dạng phụ nữ có tâm cơ, vì mục đích bất chấp thủ đoạn"
Cố Hoàn nhấn mạnh câu cuối, chẳng khác gì nhát dao đâm thẳng vào sự tôn nghiêm cuối cùng của Hạ Mỹ Kỳ!! Hóa ra ngay từ đầu hắn đã nhìn thấu bản chất con người cô, hắn chán ghét cô, thậm chí một cái nhìn thiện chí về cô cũng không có, hắn làm như chẳng bận tâm mọi thứ cô làm đều xuất phát từ tình yêu mãnh liệt mà cô dành cho hắn... Trong đoạn tình cảm này, Hạ Mỹ Kỳ cô đã thất bại thảm hại, rõ ràng Cố Hoàn vẫn còn đứng đó, vẫn gương mặt cương nghị không giận mà uy, vẫn phong thái điềm đạm làm bất kì trái tim người con gái nào cũng thổn thức, rất gần... rất gần nhưng tại sao dù cố gắng thế nào Hạ Mỹ Kỳ cô cũng không thể nào chạm đến, cứ như là ở hai thế giới khác nhau!
- ---oo----
Mấy tháng sau...
Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang vọng khắp phòng hộ sinh, những người có mặt đều không giấu được vui mừng, Cố Hoàn lần đầu tiên làm ba nên khó tránh khỏi lúng túng, bộ dạng hắn luống cuống lúc này thật không thể nhìn ra đường đường là một tổng tài đạo mạo, đứng đầu một siêu tập đoàn.
" Chúc mừng gia đình, Cố thiếu phu nhân đã sinh được một bé trai" - ý tá ẵm đứa trẻ vừa mới lọt lòng từ phòng sinh bước ra, hoan hỷ thông báo tin mừng.
Mọi người nhanh chóng vây quanh nữ y tá cố để nhìn ngắm xem dung mạo đứa cháu đầu tiên của nhà họ Cố, trên mặt tất cả đều không che giấu được niềm hạnh phúc. Tần Mỹ Hoa cùng Cố Lập Hoành liên tục chắp tay cầu khấn như trả lễ " bề trên" cùng tổ tiên nhà họ Cố đã phù hộ cho Nghi Thường bình an sinh hạ. Không khí náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười cơ hồ mọi người quên đi sự tồn tại của một nhân vật khá quan trọng - Cố Hoàn. Hắn chẳng biết từ khi nào đã biến mất.
....
" Nghi Thường, em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?"
Cố Hoàn ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Nghi Thường vừa mới từ phòng sinh đưa sang phòng điều dưỡng nên còn chưa hoàn toàn hồi phục, gương mặt xanh tái vì vừa trải qua cơn vượt cạn, người ta nói phụ nữ khi sinh là đã bước một chân vào quỹ môn quan quả thực chẳng sai. Cô hiện tại một chút sức lực cũng không có.
" Em vẫn ổn, con của chúng ta thế nào?" - Nghi Thường yếu ớt hỏi.
" Em đừng lo lắng, con rất khỏe mạnh, đang được hộ lý chăm sóc"
Vuốt vuốt mái tóc còn ướt mồ hôi, giọng hắn đầy nhu tình, hơn ai hết trước sự ra đời của con Cố Hoàn là người hạnh phúc nhất. Hai người yên lặng nhìn nhau không nói gì, chỉ bằng ánh mắt cũng đã đủ chứng minh đoạn tình cảm này đến hiện tại có thể dùng hai từ " vĩnh cửu" để hình dung. Một nhà ba người... à không đúng, về sau hắn và cô còn có thêm nhiều bảo bối nửa, gia đình nhỏ của bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, gắn kết không rời.
- -- Hoàn---
Sắc mặt Cố Hoàn nói đến đây toát ra một cổ uy vũ khiến người ta không rét mà run, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
" Vì cô đã chạm vào giới hạn của tôi"
" Sao... sao cơ?"
Hạ Mỹ Kỳ như bị đưa vào trong mê cung, chẳng thể ý thức được lời người đàn ông trước mặt mình đang nói.
" Ngay từ đầu cô đã đụng vào người mà vốn dĩ không nên đụng vào " - Cố Hoàn hướng mắt nhìn Hạ Mỹ Kỳ nói.
" Là... là Nghi Thường sao?" - Hạ Mỹ Kỳ khó khăn nói ra đáp án, đáp lại cô đầu tiên chính là nụ cười đầy ám chỉ từ phía Cố Hoàn, vài giây lắng đọng hắn mới lên tiếng khẳng định.
" Đúng vậy! Nghi Thường cô ấy chính là mạng của tôi, cô dám động vào mạng của tôi, thì làm sao tôi có thể bỏ qua"
Rút từ trong túi ra một điếu thuốc, Cố Hoàn ưu nhã châm mồi hít một hơi thật sâu, làn khói trắng lượn lờ trong bóng tối khiến cho sự tồn tại của hai người như cuốn vào một thế giới tách biệt.
" Cô năm lần bảy lượt tiếp cận Nghi Thường, lợi dụng sự ngây thơ của cô ấy mưu toan cho riêng mình. Bất chấp sự chân thành của cô ấy, cô luôn xem đó là điều để mình lợi dụng... Hạ Mỹ Kỳ, cô có biết Cố Hoàn tôi ghét nhất chính là dạng phụ nữ có tâm cơ, vì mục đích bất chấp thủ đoạn"
Cố Hoàn nhấn mạnh câu cuối, chẳng khác gì nhát dao đâm thẳng vào sự tôn nghiêm cuối cùng của Hạ Mỹ Kỳ!! Hóa ra ngay từ đầu hắn đã nhìn thấu bản chất con người cô, hắn chán ghét cô, thậm chí một cái nhìn thiện chí về cô cũng không có, hắn làm như chẳng bận tâm mọi thứ cô làm đều xuất phát từ tình yêu mãnh liệt mà cô dành cho hắn... Trong đoạn tình cảm này, Hạ Mỹ Kỳ cô đã thất bại thảm hại, rõ ràng Cố Hoàn vẫn còn đứng đó, vẫn gương mặt cương nghị không giận mà uy, vẫn phong thái điềm đạm làm bất kì trái tim người con gái nào cũng thổn thức, rất gần... rất gần nhưng tại sao dù cố gắng thế nào Hạ Mỹ Kỳ cô cũng không thể nào chạm đến, cứ như là ở hai thế giới khác nhau!
- ---oo----
Mấy tháng sau...
Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang vọng khắp phòng hộ sinh, những người có mặt đều không giấu được vui mừng, Cố Hoàn lần đầu tiên làm ba nên khó tránh khỏi lúng túng, bộ dạng hắn luống cuống lúc này thật không thể nhìn ra đường đường là một tổng tài đạo mạo, đứng đầu một siêu tập đoàn.
" Chúc mừng gia đình, Cố thiếu phu nhân đã sinh được một bé trai" - ý tá ẵm đứa trẻ vừa mới lọt lòng từ phòng sinh bước ra, hoan hỷ thông báo tin mừng.
Mọi người nhanh chóng vây quanh nữ y tá cố để nhìn ngắm xem dung mạo đứa cháu đầu tiên của nhà họ Cố, trên mặt tất cả đều không che giấu được niềm hạnh phúc. Tần Mỹ Hoa cùng Cố Lập Hoành liên tục chắp tay cầu khấn như trả lễ " bề trên" cùng tổ tiên nhà họ Cố đã phù hộ cho Nghi Thường bình an sinh hạ. Không khí náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười cơ hồ mọi người quên đi sự tồn tại của một nhân vật khá quan trọng - Cố Hoàn. Hắn chẳng biết từ khi nào đã biến mất.
....
" Nghi Thường, em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?"
Cố Hoàn ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Nghi Thường vừa mới từ phòng sinh đưa sang phòng điều dưỡng nên còn chưa hoàn toàn hồi phục, gương mặt xanh tái vì vừa trải qua cơn vượt cạn, người ta nói phụ nữ khi sinh là đã bước một chân vào quỹ môn quan quả thực chẳng sai. Cô hiện tại một chút sức lực cũng không có.
" Em vẫn ổn, con của chúng ta thế nào?" - Nghi Thường yếu ớt hỏi.
" Em đừng lo lắng, con rất khỏe mạnh, đang được hộ lý chăm sóc"
Vuốt vuốt mái tóc còn ướt mồ hôi, giọng hắn đầy nhu tình, hơn ai hết trước sự ra đời của con Cố Hoàn là người hạnh phúc nhất. Hai người yên lặng nhìn nhau không nói gì, chỉ bằng ánh mắt cũng đã đủ chứng minh đoạn tình cảm này đến hiện tại có thể dùng hai từ " vĩnh cửu" để hình dung. Một nhà ba người... à không đúng, về sau hắn và cô còn có thêm nhiều bảo bối nửa, gia đình nhỏ của bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, gắn kết không rời.
- -- Hoàn---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.