Chương 50: Mật ngọt sương mai
Thương Sanh
27/06/2021
Cao trào mãnh liệt, tình cảm dâng trào, Nghi Thường hết lần này đến lần khác được Cố Hoàn đưa lên đỉnh cao dục vọng. Lần ân ái cuối cùng hắn vẫn làm cô ở tư thế xuyên ngang, một chân Nghi Thường buông lỏng giữ 2 đùi hắn, một chân bị nâng lên gác lên vai Cố Hoàn, mãnh liệt trừu đưa như muốn đâm thủng vách tường thịt bên trong, tận lực cắm rút hơn trăm phát hắn mới ấn dương v*t gạt mở miệng tử cung trực tiếp rót tinh dịch nóng bỏng của mình vào.
Suốt mấy giờ ân ái liên tục, thân thể Nghi Thường mềm yếu, vô lực gắn gượng nghênh hợp theo luật động của Cố Hoàn, cả người nằm úp sấp trên sofa duy chỉ có mông tròn bị nam nhân giữ chặt hơi nâng lên để thuận tiện cho hắn cắm rút, môi hồng rên rỉ kiều mị nửa van xin nửa kích thích khiến Cố Hoàn càng làm càng hăng hái, dẫu biết rõ đã đến cực hạn chịu đựng nhưng vẫn không thể nào rút khỏi ổ tiêu hồn kia được!!!
" Bảo bối, em thật đẹp... Anh hận không thể chết trên người em"
Từ phía sau, thân thể nặng nề của Cố Hoàn ngã nằm lên tấm lưng trần nhẵn nhụi của Nghi Thường, liếm láp vành tai cô khẽ nói.Nghe được lời thô tục, Nghi Thường thoáng xấu hổ, lườm hắn một cái, hơi động xoay thân người như muốn bài xích nam nhân phía sau vẫn còn đang chôn vùi phân thân của hắn trong cơ thể mình, miệng nhỏ mắng yêu.
" Chết tiệt!! Anh nói gì thế?! Xấu xa..."
" Phải, phải. anh xấu xa, anh chỉ biết làm cho thiên hạ của anh đạt khoái cảm, ngoài ra anh chẳng biết làm gì cả, anh đúng là người xấu"
Cố Hoàn đè ép thân thể cường tráng của mình ma sát lên da thịt trắng mịn của Nghi Thường, chẳng biết xấu hổ mà thừa nhận, hạ thể đang chôn sâu vì hắn đè ép mà có xu hướng đi vào thêm một đoạn.
" Khốn kiếp, anh còn không mau rút ra"
Nghi Thường rõ ràng cảm nhận được sự xâm nhập tận sâu trong u cốc, càng thêm khẩn trí muốn Cố Hoàn thoái lui, nhưng mà nam nhân một khi đã vào được rồi thì còn lâu mới chịu đi ra.
" Đừng vội, em có biết anh rất thích được ở trong nơi này của em, thật mềm, thật ướt lại ấm áp"
Cố Hoàn tỉ mỉ miêu tả, nghe hắn nói mà mặt Nghi Thường thẹn đến mức sắp nhỏ máu nhưng trong tình huống hạ thân bị dương cụ chiếm đóng, thân thể bị đè ép thì chẳng còn phán kháng chi được. Cố Hoàn hài lòng với cục diện lúc này, hắn xoay người để cả 2 nằm dọc trên sofa, nằm ở phía sau Nghi Thường, một tay hắn luồn từ bên dưới nắm trọn bầu ngực, một tay vuốt ve khắp toàn thân người yêu, sau cao trào hắn biết cô rất thích được hắn mơn trớn mà bản thân hắn cũng cực kỳ nhiệt tình trong chuyện này.
" Đủ rồi, em rất mệt! Em muốn ngủ"
Tuy thích nhưng mà cái gì cũng vậy, có chừng có mực, hắn quá tay khiến Nghi Thường khó chịu, mi mắt nặng trĩu chực chờ sụp xuống vậy mà tên đàn ông của cô vẫn chưa buông tha.
" Thì em cứ ngủ đi, anh làm gì mặc anh" - Cố Hoàn xấu xa đáp, tay lần mò xuống nơi tư mật vẫn đang chặt chẽ kết hợp của 2 người mà xoa ấn, Nghi Thường rùng mình, cứ tiếp tục thế này làm sao cô ngủ được.Hết cách, Nghi Thường cáu gắt:
" Khốn kiếp, anh còn không để em ngủ thì lập tức rút ra rồi lăn qua một bên đi"
" ơ...Nhưng" - Bị Nghi Thường đột ngột tỏ thái độ, mặt Cố Hoàn hơi sửng sốt, nhanh chóng nhận ra thiên hạ đang nổi đóa, bên dịu dàng, nhỏ giọng.
" Được rồi, bảo bối anh xin lỗi.Em ngủ đi, anh hứa không quấy em nửa. Nào, anh ôm em ngủ"
Dứt lời, Cố Hoàn không cho Nghi Thường cơ hội phản ứng, nhanh chóng ôm ghì lấy cô, đầu cọ cọ như mèo con lên gáy ngọc, ngửi lấy hương thơm chỉ thuộc về riêng cô, nhắm mắt lại.Nghi Thường thấy biểu tình như trẻ con của hắn thì vừa buồn cười vừa tức giận,người đàn ông này của cô nhiều khi hành xử cô chẳng hiểu được!!! Cơn buồn ngủ lại đến, trong vòng tay ấm áp quen thuộc,Nghi Thường từ từ nhắm lại mi mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
****
Sáng sớm, đồng hồ sinh học theo thói quen đánh thức Nghi Thường, từ từ mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt đẹp trai của Cố Hoàn đang kề sát vào mình, hơi giật mình cô đẩy hắn ra.
" Làm gì vậy, định dọa chết em sao?"
" Em là bà xã yêu dấu của anh, anh làm sao có thể dọa chết em "- Cố Hoàn biện minh.
" Gì? Ai là bà xã của anh?"
" Em, em là bà xã của anh. Tối qua chính miệng em đã gọi anh là ông xã, vậy thì em cũng là bà xã của anh"
Cố Hoàn nói thao thao, Nghi Thường nghe hắn nói mới lục tìm trong mảnh ký ức vụn vặt tối qua, đúng là trong lúc kích tình cao hứng cô đã gọi hắn là " Ông xã"!! Thôi chết rồi, sao cô lại có thể vứt bỏ liêm sỉ như thế, xấu hổ chết được!! cái tên này nhất định sẽ không tha cho cô, sẽ vin vào lý do này mà tiếp tục khi dễ gương mặt vốn mỏng của cô...
" Thế nào, em đã nhớ rồi đúng không?"
" Phải.. à không đúng. Tối qua là do em không kiểm soát" - Nghi Thường phân bua.
" Anh không quan tâm, anh chỉ biết anh bây giờ là ông xã của em. Em cũng chính là bà xã của anh" - Hôn sâu lên môi hồng, trên môi cô Cố Hoàn gằng giọng khẳng định.
" Ức chết người ta!!Không thèm nói chuyện với anh nửa, tránh ra em còn phải đi học"
Đẩy mạnh Cố Hoàn, Nghi Thường rút khăn lông quấn quanh thân thể trần trụi, phóng xuống giường chạy thẳng vào toilet, ở bên ngoài nghe tiếng nước truyền ra từ bên trong, khóe môi Cố Hoàn không tự chủ cong lên. Tiến lại gần cửa phòng tắm, mở ra cánh cửa kính, hắn nói vọng vào.
" Tắm sạch sẽ một chút, tối qua anh bắn vào rất nhiều..."
Nghi Thường tức đến sắp bốc hỏa, ném khăn lông trùm lên đầu hắn, quát như yêu nữ:
" Cố Hoàn, anh sao lại không đi chết đi"
Suốt mấy giờ ân ái liên tục, thân thể Nghi Thường mềm yếu, vô lực gắn gượng nghênh hợp theo luật động của Cố Hoàn, cả người nằm úp sấp trên sofa duy chỉ có mông tròn bị nam nhân giữ chặt hơi nâng lên để thuận tiện cho hắn cắm rút, môi hồng rên rỉ kiều mị nửa van xin nửa kích thích khiến Cố Hoàn càng làm càng hăng hái, dẫu biết rõ đã đến cực hạn chịu đựng nhưng vẫn không thể nào rút khỏi ổ tiêu hồn kia được!!!
" Bảo bối, em thật đẹp... Anh hận không thể chết trên người em"
Từ phía sau, thân thể nặng nề của Cố Hoàn ngã nằm lên tấm lưng trần nhẵn nhụi của Nghi Thường, liếm láp vành tai cô khẽ nói.Nghe được lời thô tục, Nghi Thường thoáng xấu hổ, lườm hắn một cái, hơi động xoay thân người như muốn bài xích nam nhân phía sau vẫn còn đang chôn vùi phân thân của hắn trong cơ thể mình, miệng nhỏ mắng yêu.
" Chết tiệt!! Anh nói gì thế?! Xấu xa..."
" Phải, phải. anh xấu xa, anh chỉ biết làm cho thiên hạ của anh đạt khoái cảm, ngoài ra anh chẳng biết làm gì cả, anh đúng là người xấu"
Cố Hoàn đè ép thân thể cường tráng của mình ma sát lên da thịt trắng mịn của Nghi Thường, chẳng biết xấu hổ mà thừa nhận, hạ thể đang chôn sâu vì hắn đè ép mà có xu hướng đi vào thêm một đoạn.
" Khốn kiếp, anh còn không mau rút ra"
Nghi Thường rõ ràng cảm nhận được sự xâm nhập tận sâu trong u cốc, càng thêm khẩn trí muốn Cố Hoàn thoái lui, nhưng mà nam nhân một khi đã vào được rồi thì còn lâu mới chịu đi ra.
" Đừng vội, em có biết anh rất thích được ở trong nơi này của em, thật mềm, thật ướt lại ấm áp"
Cố Hoàn tỉ mỉ miêu tả, nghe hắn nói mà mặt Nghi Thường thẹn đến mức sắp nhỏ máu nhưng trong tình huống hạ thân bị dương cụ chiếm đóng, thân thể bị đè ép thì chẳng còn phán kháng chi được. Cố Hoàn hài lòng với cục diện lúc này, hắn xoay người để cả 2 nằm dọc trên sofa, nằm ở phía sau Nghi Thường, một tay hắn luồn từ bên dưới nắm trọn bầu ngực, một tay vuốt ve khắp toàn thân người yêu, sau cao trào hắn biết cô rất thích được hắn mơn trớn mà bản thân hắn cũng cực kỳ nhiệt tình trong chuyện này.
" Đủ rồi, em rất mệt! Em muốn ngủ"
Tuy thích nhưng mà cái gì cũng vậy, có chừng có mực, hắn quá tay khiến Nghi Thường khó chịu, mi mắt nặng trĩu chực chờ sụp xuống vậy mà tên đàn ông của cô vẫn chưa buông tha.
" Thì em cứ ngủ đi, anh làm gì mặc anh" - Cố Hoàn xấu xa đáp, tay lần mò xuống nơi tư mật vẫn đang chặt chẽ kết hợp của 2 người mà xoa ấn, Nghi Thường rùng mình, cứ tiếp tục thế này làm sao cô ngủ được.Hết cách, Nghi Thường cáu gắt:
" Khốn kiếp, anh còn không để em ngủ thì lập tức rút ra rồi lăn qua một bên đi"
" ơ...Nhưng" - Bị Nghi Thường đột ngột tỏ thái độ, mặt Cố Hoàn hơi sửng sốt, nhanh chóng nhận ra thiên hạ đang nổi đóa, bên dịu dàng, nhỏ giọng.
" Được rồi, bảo bối anh xin lỗi.Em ngủ đi, anh hứa không quấy em nửa. Nào, anh ôm em ngủ"
Dứt lời, Cố Hoàn không cho Nghi Thường cơ hội phản ứng, nhanh chóng ôm ghì lấy cô, đầu cọ cọ như mèo con lên gáy ngọc, ngửi lấy hương thơm chỉ thuộc về riêng cô, nhắm mắt lại.Nghi Thường thấy biểu tình như trẻ con của hắn thì vừa buồn cười vừa tức giận,người đàn ông này của cô nhiều khi hành xử cô chẳng hiểu được!!! Cơn buồn ngủ lại đến, trong vòng tay ấm áp quen thuộc,Nghi Thường từ từ nhắm lại mi mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
****
Sáng sớm, đồng hồ sinh học theo thói quen đánh thức Nghi Thường, từ từ mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt đẹp trai của Cố Hoàn đang kề sát vào mình, hơi giật mình cô đẩy hắn ra.
" Làm gì vậy, định dọa chết em sao?"
" Em là bà xã yêu dấu của anh, anh làm sao có thể dọa chết em "- Cố Hoàn biện minh.
" Gì? Ai là bà xã của anh?"
" Em, em là bà xã của anh. Tối qua chính miệng em đã gọi anh là ông xã, vậy thì em cũng là bà xã của anh"
Cố Hoàn nói thao thao, Nghi Thường nghe hắn nói mới lục tìm trong mảnh ký ức vụn vặt tối qua, đúng là trong lúc kích tình cao hứng cô đã gọi hắn là " Ông xã"!! Thôi chết rồi, sao cô lại có thể vứt bỏ liêm sỉ như thế, xấu hổ chết được!! cái tên này nhất định sẽ không tha cho cô, sẽ vin vào lý do này mà tiếp tục khi dễ gương mặt vốn mỏng của cô...
" Thế nào, em đã nhớ rồi đúng không?"
" Phải.. à không đúng. Tối qua là do em không kiểm soát" - Nghi Thường phân bua.
" Anh không quan tâm, anh chỉ biết anh bây giờ là ông xã của em. Em cũng chính là bà xã của anh" - Hôn sâu lên môi hồng, trên môi cô Cố Hoàn gằng giọng khẳng định.
" Ức chết người ta!!Không thèm nói chuyện với anh nửa, tránh ra em còn phải đi học"
Đẩy mạnh Cố Hoàn, Nghi Thường rút khăn lông quấn quanh thân thể trần trụi, phóng xuống giường chạy thẳng vào toilet, ở bên ngoài nghe tiếng nước truyền ra từ bên trong, khóe môi Cố Hoàn không tự chủ cong lên. Tiến lại gần cửa phòng tắm, mở ra cánh cửa kính, hắn nói vọng vào.
" Tắm sạch sẽ một chút, tối qua anh bắn vào rất nhiều..."
Nghi Thường tức đến sắp bốc hỏa, ném khăn lông trùm lên đầu hắn, quát như yêu nữ:
" Cố Hoàn, anh sao lại không đi chết đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.