Chương 104: Nhắn gửi yêu thương
Thương Sanh
27/06/2021
Dòng chữ ' ái muội' kia dán vào mắt Nghi Thường khiến cô không tự chủ mà há mồm kinh ngạc, cơn lạnh tê buốt từ sống lưng truyền khắp tứ chi, rõ ràng là điều hòa vẫn duy trì ổn định kia mà!
" Cố...Cố Hoàn"
Môi anh đào mấp máy thốt lên cái tên quen thuộc, một dòng suy nghĩ xẹt qua - phải chăng nhất cử nhất động của cô mấy ngày qua đều rơi vào tầm ngắm của người đàn ông này. Lục lại trí nhớ Nghi Thường nhớ bản thân đã từng hỏi Cố Hoàn về việc lắp camera an ninh trong biệt thự, hắn chỉ bảo nói là chỉ lắp những nơi cần lắp, câu trả lời đó Nghi Thường ngộ nhận hắn sẽ bỏ qua phòng ngủ của cô, nơi riêng tư thường diễn ra những việc không nên bị dõi theo. Nhưng mà từ lúc nào những vấn đề thuộc phạm trù cá nhân này lại bị người ta theo dõi sát sao, mà người ấy không ai khác chính là chủ nhân của ngôi nhà này. Liếc mắt nhìn xung quanh, Nghi Thường cố tìm cho bằng được Camera mặc dù biết một khi Cố Hoàn đã cố tình bố trí thì sẽ không lưu lại manh mối để cô tìm được, và đúng là như thế. Nhìn cả nửa ngày vẫn chẳng thể tìm được điểm đáng ngờ.
Nắm chặt chăn bông, Nghi Thường cắn cắn môi, nghĩ đến việc làm của bản thân mấy ngày qua đều bị Cố Hoàn nhìn thấy, đúng là xấu hổ chết được, cho dù hắn và cô thân mật có thừa nhưng xét trong một khía cạnh nào đó Nghi Thường vẫn có ' khoảng trời riêng' của mình. Ấy vậy mà.... haizzzz!!
" Chuyện này..."
Đang trong cơn san chấn tâm lý, thì di động lại lần nửa rung lên, lần này không đơn giản là tin nhắn nửa mà là Call Video. Cầm lấy điện thoại nhấn mở màn hình thì đập vào mắt là gương mặt điển trai đầy kiêu ngạo của Cố Hoàn.
" Bà xã, có nhớ anh không?" - Hắn nhìn Nghi Thường cười đầy sủng nịch, nụ cười vẫn chưa tắt khi bắt gặp bộ dạng chẳng khác gì bị bắt gian của cô.
" Cố Hoàn, sao anh lại theo dõi em?."
" Cái này gọi là quan tâm, sao em lại nói khó nghe như vậy?! "
Cố Hoàn bỉu môi trưng ra bộ dáng oan khuất, chưa đợi Nghi Thường nói thêm câu nào hắn đã tiếp tục.
" Cũng vì anh không yên tâm em có thể chăm sóc tốt bản thân nên mới làm vậy, hơn nửa.... " - hắn dừng vài giây mới nói lời tận lòng.
" Anh nhớ em, muốn mỗi giờ mỗi phút đều nhìn thấy em"
Nghe đến đây, cho dù hiện tại đối với việc hắn làm khiến mình không vui nhưng Nghi Thường chẳng thể nào giận nổi. Tia giận dỗi đã có xu hướng tản đi, nhưng gương mặt thanh tú vẫn còn lưu lại chút bất mãn.
" Anh lúc nào cũng vậy. Em đã không còn là trẻ con. " - Nghi Thường nhàn nhạt đáp, ngữ khí ôn hòa, cơ hồ chẳng còn mang theo tia chất vấn.
" Với anh em mãi mãi là đứa trẻ cần được bảo vệ "
Cố Hoàn cười trêu chọc, nhìn thấy nụ cười từ hắn, Nghi Thường cũng vui theo. Ai bảo hắn là người cô yêu nhất, là khiến cô cam tâm tình nguyện gắn bó kia chứ, nên bắt cô giận người đàn ông này cô làm không được.
" Bao giờ anh về?"
Bỏ qua điều không hài lòng, nhìn về thứ thật lòng, cô nhớ hắn da diết. Suốt mấy ngày qua là chuỗi ngày buồn chán, cô chưa từng quen với cuộc sống không có Cố Hoàn.
" Tạm thời chưa biết được ngày về, nhưng anh đoán là không lâu nửa. "
Cố Hoàn trấn an, đâu chỉ riêng Nghi Thường biết nhớ nhung, nổi nhớ trong hắn còn nhiều hơn gấp bội. Nhưng công việc quan trọng, đành gạt bỏ riêng tư mà chấp nhận xa nhau.
" Có thật không?! "
Nghi Thường nhỏ giọng hỏi lại, đôi môi anh đào hơi mím lại, rỉ thầm từng chữ.
" Rất nhớ anh"
Gói gọn trong ba chữ nhưng khiến trái tim Cố Hoàn suýt nửa tan chảy, hiếm khi con mèo hoang nhà mình chủ động nói mấy lời ngọt ngào. Thật sự hiện tại muốn nhanh chóng trở về với cô, được ôm cô vào lòng, cùng lăn lộn trong bể tình yêu. Nhưng mà tình thế bất khả kháng, có nhiều đối thủ muốn nhắm vào Cố thị nên buộc hắn không thể lơ là, nhất là thời điểm mấu chốt bấy giờ!
" Ngoan, anh sẽ cố gắng về với em trong thời điểm sớm nhất"
Hắn nói mà thực sự lòng không nở, nhìn Nghi Thường hắn nhận thắt rod sự hốc hác và tiều tụy!
" Nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng để khi anh về em không đủ sức 'chăm sóc' anh"
Hai chữ ' chăm sóc" Cố Hoàn cố tình nhấn mạnh đầy hàm ý, Nghi Thường nghe xong liền đỏ mặt, cúi đầu khi dám nhìn thẳng vào hắn.
" Anh lại thế nửa rồi! " - cô trách yêu.
Cố Hoàn cười nói.
" Anh thế là thế nào. Còn nửa, những 'bài vở' anh chuẩn bị nhớ phải học tập cho tốt. Khi về anh kiểm tra, có biết không?"
Nghi Thường thở dài, đúng là gã đàn ông này chẳng thể nghiêm chỉnh được quá 10'. Làu bàu trả lời hai chữ " biết rồi" sau đó đưa tay ngắt cuộc gọi.
" Cố...Cố Hoàn"
Môi anh đào mấp máy thốt lên cái tên quen thuộc, một dòng suy nghĩ xẹt qua - phải chăng nhất cử nhất động của cô mấy ngày qua đều rơi vào tầm ngắm của người đàn ông này. Lục lại trí nhớ Nghi Thường nhớ bản thân đã từng hỏi Cố Hoàn về việc lắp camera an ninh trong biệt thự, hắn chỉ bảo nói là chỉ lắp những nơi cần lắp, câu trả lời đó Nghi Thường ngộ nhận hắn sẽ bỏ qua phòng ngủ của cô, nơi riêng tư thường diễn ra những việc không nên bị dõi theo. Nhưng mà từ lúc nào những vấn đề thuộc phạm trù cá nhân này lại bị người ta theo dõi sát sao, mà người ấy không ai khác chính là chủ nhân của ngôi nhà này. Liếc mắt nhìn xung quanh, Nghi Thường cố tìm cho bằng được Camera mặc dù biết một khi Cố Hoàn đã cố tình bố trí thì sẽ không lưu lại manh mối để cô tìm được, và đúng là như thế. Nhìn cả nửa ngày vẫn chẳng thể tìm được điểm đáng ngờ.
Nắm chặt chăn bông, Nghi Thường cắn cắn môi, nghĩ đến việc làm của bản thân mấy ngày qua đều bị Cố Hoàn nhìn thấy, đúng là xấu hổ chết được, cho dù hắn và cô thân mật có thừa nhưng xét trong một khía cạnh nào đó Nghi Thường vẫn có ' khoảng trời riêng' của mình. Ấy vậy mà.... haizzzz!!
" Chuyện này..."
Đang trong cơn san chấn tâm lý, thì di động lại lần nửa rung lên, lần này không đơn giản là tin nhắn nửa mà là Call Video. Cầm lấy điện thoại nhấn mở màn hình thì đập vào mắt là gương mặt điển trai đầy kiêu ngạo của Cố Hoàn.
" Bà xã, có nhớ anh không?" - Hắn nhìn Nghi Thường cười đầy sủng nịch, nụ cười vẫn chưa tắt khi bắt gặp bộ dạng chẳng khác gì bị bắt gian của cô.
" Cố Hoàn, sao anh lại theo dõi em?."
" Cái này gọi là quan tâm, sao em lại nói khó nghe như vậy?! "
Cố Hoàn bỉu môi trưng ra bộ dáng oan khuất, chưa đợi Nghi Thường nói thêm câu nào hắn đã tiếp tục.
" Cũng vì anh không yên tâm em có thể chăm sóc tốt bản thân nên mới làm vậy, hơn nửa.... " - hắn dừng vài giây mới nói lời tận lòng.
" Anh nhớ em, muốn mỗi giờ mỗi phút đều nhìn thấy em"
Nghe đến đây, cho dù hiện tại đối với việc hắn làm khiến mình không vui nhưng Nghi Thường chẳng thể nào giận nổi. Tia giận dỗi đã có xu hướng tản đi, nhưng gương mặt thanh tú vẫn còn lưu lại chút bất mãn.
" Anh lúc nào cũng vậy. Em đã không còn là trẻ con. " - Nghi Thường nhàn nhạt đáp, ngữ khí ôn hòa, cơ hồ chẳng còn mang theo tia chất vấn.
" Với anh em mãi mãi là đứa trẻ cần được bảo vệ "
Cố Hoàn cười trêu chọc, nhìn thấy nụ cười từ hắn, Nghi Thường cũng vui theo. Ai bảo hắn là người cô yêu nhất, là khiến cô cam tâm tình nguyện gắn bó kia chứ, nên bắt cô giận người đàn ông này cô làm không được.
" Bao giờ anh về?"
Bỏ qua điều không hài lòng, nhìn về thứ thật lòng, cô nhớ hắn da diết. Suốt mấy ngày qua là chuỗi ngày buồn chán, cô chưa từng quen với cuộc sống không có Cố Hoàn.
" Tạm thời chưa biết được ngày về, nhưng anh đoán là không lâu nửa. "
Cố Hoàn trấn an, đâu chỉ riêng Nghi Thường biết nhớ nhung, nổi nhớ trong hắn còn nhiều hơn gấp bội. Nhưng công việc quan trọng, đành gạt bỏ riêng tư mà chấp nhận xa nhau.
" Có thật không?! "
Nghi Thường nhỏ giọng hỏi lại, đôi môi anh đào hơi mím lại, rỉ thầm từng chữ.
" Rất nhớ anh"
Gói gọn trong ba chữ nhưng khiến trái tim Cố Hoàn suýt nửa tan chảy, hiếm khi con mèo hoang nhà mình chủ động nói mấy lời ngọt ngào. Thật sự hiện tại muốn nhanh chóng trở về với cô, được ôm cô vào lòng, cùng lăn lộn trong bể tình yêu. Nhưng mà tình thế bất khả kháng, có nhiều đối thủ muốn nhắm vào Cố thị nên buộc hắn không thể lơ là, nhất là thời điểm mấu chốt bấy giờ!
" Ngoan, anh sẽ cố gắng về với em trong thời điểm sớm nhất"
Hắn nói mà thực sự lòng không nở, nhìn Nghi Thường hắn nhận thắt rod sự hốc hác và tiều tụy!
" Nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng để khi anh về em không đủ sức 'chăm sóc' anh"
Hai chữ ' chăm sóc" Cố Hoàn cố tình nhấn mạnh đầy hàm ý, Nghi Thường nghe xong liền đỏ mặt, cúi đầu khi dám nhìn thẳng vào hắn.
" Anh lại thế nửa rồi! " - cô trách yêu.
Cố Hoàn cười nói.
" Anh thế là thế nào. Còn nửa, những 'bài vở' anh chuẩn bị nhớ phải học tập cho tốt. Khi về anh kiểm tra, có biết không?"
Nghi Thường thở dài, đúng là gã đàn ông này chẳng thể nghiêm chỉnh được quá 10'. Làu bàu trả lời hai chữ " biết rồi" sau đó đưa tay ngắt cuộc gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.