Chương 30: Anh em ở chung
Lưu Vân
25/07/2016
Edit: Dâu Tây Nhỏ
" Như thế nào vẫn còn rất nóng?"
Dung Ân Ân nhẹ nhàng nói, cầm khăn ướt dọc theo cái trán chà lau. Bởi vì anh trai còn chưa tỉnh lại, cử chỉ của cô cũng không tự chủ lớn mật thêm, bàn tay nhỏ nhắn chạm đến hàng lông mi dài của anh, chiếc mũi cao thẳng đang hít thở đều đều, sau cùng đến hai cánh môi mỏng, đầu ngón tay dọc theo đôi môi miêu tả hình dạng của nó
Dung Ân Ân nhớ tới sau khi anh trai bị biến dị, đã từng như dã thú gặm cắn bờ môi cô, khi đó thực sự rất đau, nhưng thời điểm sau đó anh hôn cô thực sự ôn nhu rất nhiều
Dung Ân Ân không kìm lòng được cúi người, như chuồn chuồn lướt nước hôn xuống môi anh, dường như nghĩ tới điều gì đó liền nhảy dựng lên, khuôn mặt ửng đỏ hơi lùi cách xa anh trai một cự ly ngắn
Vì sao cô lại có hành động như vậy, thật cảm thấy thẹn, nếu như anh trai đột nhiên tỉnh lại thì làm thế nào?
" Ân Ân..."
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của Dung Dật Thần, trái tim Dung Ân Ân đập chậm nửa nhịp, thực sự nghĩ tới cái gì cái đó liền đến, tuyệt đối không nên lúc cô hôn môi thì tỉnh lại.
Khi Dung Ân Ân lau trán cho anh, Dung Dật Thần đã nửa tỉnh nửa mê. Lúc em gái nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi anh cảm giác ngứa ngáy bên tai từ từ lan tràn, anh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, xiết chặt lòng bàn tay, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò quanh trái tim anh, rất muốn ôm chặt lấy em gái hôn đáp trả lại cô
Dung Dật Thần không thể làm thật, cũng không dám làm thật. Anh dù sao cũng là người trưởng thành, mà em gái tuổi lại còn quá nhỏ, anh sợ em gái không phân rõ tình cảm đối với anh là loại tình cảm gì. Vậy nên chính anh đây, dĩ nhiên đối với em gái chỉ có thể ôm ảo mộng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh không có cách nào đối mặt với em gái
Nhưng anh sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện tại, Dung Dật Thần hướng em gái cười ôn hòa
" Ân Ân, ngồi lại đây"
Dung Ân Ân ngẩn người, đi tới cuối giường ngồi xuống, ánh mắt lúng túng nhìn chung quanh
Ngồi thật xa, em gái quả nhiên đang sợ anh, Dung Dật Thần thở dài " Ngồi lại gần đây một chút"
Dung Ân Ân chần chờ, nhưng vẫn dịch lại gần, lần này hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn, Dung Dật Thần phảng phất có thể ngửi thấy mùi sữa thơm trên người em gái, anh nhìn những lọn tóc hơi xoăn dài che khuất gò má trắng nõn của em, liền vươn tay gỡ những lọn tóc đưa đến phía sau tai
Dung Ân Ân rốt cục cũng nhìn lại anh, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, bờ môi có chút run rẩy, tiếng nói mang theo uỷ khuất nhỏ giọng
" Anh hai..."
Dung Dật Thần cũng không nhịn được nữa, anh nghiêng người ôm chặt lấy em gái, ở bên tai cô nhẹ giọng nói " Xin lỗi, xin lỗi..."
Chuyện anh cường bạo em gái khiến cho anh rất áy náy, nhưng chính cô cũng đều không thèm để ý đến, Dung Ân Ân vươn tay quay về phía anh trai ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của anh, im lặng dùng hành động an ủi.
Dung Dật Thần ôm lấy em gái, nhớ tới thân thể của cô đã bị mình xâm chiếm, nếu đặt ở cổ đại, em gái liền là người con gái của anh, đời này chỉ có thể theo anh, anh phải phụ trách với em gái
Nhưng trái tim em gái đặt ở đâu, Dung Dật Thần không thể xác định, nếu như em gái đối với anh chỉ là thân tình thì thế nào...
" Anh hai, anh đã đỡ hơn chút nào chưa?" Dung Ân Ân vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm đến cái trán của anh.
Lần trước thình lình xảy ra một trận nóng rần, nhưng thật ra đó là do biến dị gây nên, chúng bài xích lẫn nhau, Dung Dật Thần nhân thân không thể chịu đựng được, mới lâm vào hôn mê.
" Em đi lấy thuốc cho anh" Dung Ân Ân đang muốn đứng dậy, lại bị anh trai lôi trở lại
" Anh không muốn uống thuốc..."
Miệng Dung Dật Thần khẽ lẩm bẩm, đem khuôn mặt chôn sâu trong hõm cổ của em gái. Khuôn mặt Dung Ân Ân lại đỏ ửng, anh trai sinh bệnh cùng đứa trẻ giống nhau, có đúng hay không bị sốt đến hồ đồ
" Không được, anh phải uống thuốc, nếu không sẽ không khỏi bệnh"
Dung Ân Ân đẩy anh trai ra, từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh lấy ra thuốc hạ sốt, rót chén nước đưa tới trước mặt anh trai
Dung Dật Thần nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng của em gái, không tự chủ được nói " Em dùng miệng đút thuốc cho anh, thế nào?"
Ly nước trong tay Dung Ân Ân thiếu chút nữa rớt xuống đất, hai mắt cô mở to, gương mặt kinh ngạc nhìn anh trai
Quả nhiên là như vậy, Dung Dật Thần chê cười nói " Anh chỉ nói giỡn..."
Anh muốn thò tay lấy thuốc, cư nhiên em gái lại không để cho anh lấy. Mặt Dung Ân Ân đỏ như táo tàu, yếu ớt mềm mại nói
" Được, em đút cho anh..."
" Như thế nào vẫn còn rất nóng?"
Dung Ân Ân nhẹ nhàng nói, cầm khăn ướt dọc theo cái trán chà lau. Bởi vì anh trai còn chưa tỉnh lại, cử chỉ của cô cũng không tự chủ lớn mật thêm, bàn tay nhỏ nhắn chạm đến hàng lông mi dài của anh, chiếc mũi cao thẳng đang hít thở đều đều, sau cùng đến hai cánh môi mỏng, đầu ngón tay dọc theo đôi môi miêu tả hình dạng của nó
Dung Ân Ân nhớ tới sau khi anh trai bị biến dị, đã từng như dã thú gặm cắn bờ môi cô, khi đó thực sự rất đau, nhưng thời điểm sau đó anh hôn cô thực sự ôn nhu rất nhiều
Dung Ân Ân không kìm lòng được cúi người, như chuồn chuồn lướt nước hôn xuống môi anh, dường như nghĩ tới điều gì đó liền nhảy dựng lên, khuôn mặt ửng đỏ hơi lùi cách xa anh trai một cự ly ngắn
Vì sao cô lại có hành động như vậy, thật cảm thấy thẹn, nếu như anh trai đột nhiên tỉnh lại thì làm thế nào?
" Ân Ân..."
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của Dung Dật Thần, trái tim Dung Ân Ân đập chậm nửa nhịp, thực sự nghĩ tới cái gì cái đó liền đến, tuyệt đối không nên lúc cô hôn môi thì tỉnh lại.
Khi Dung Ân Ân lau trán cho anh, Dung Dật Thần đã nửa tỉnh nửa mê. Lúc em gái nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi anh cảm giác ngứa ngáy bên tai từ từ lan tràn, anh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, xiết chặt lòng bàn tay, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò quanh trái tim anh, rất muốn ôm chặt lấy em gái hôn đáp trả lại cô
Dung Dật Thần không thể làm thật, cũng không dám làm thật. Anh dù sao cũng là người trưởng thành, mà em gái tuổi lại còn quá nhỏ, anh sợ em gái không phân rõ tình cảm đối với anh là loại tình cảm gì. Vậy nên chính anh đây, dĩ nhiên đối với em gái chỉ có thể ôm ảo mộng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh không có cách nào đối mặt với em gái
Nhưng anh sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện tại, Dung Dật Thần hướng em gái cười ôn hòa
" Ân Ân, ngồi lại đây"
Dung Ân Ân ngẩn người, đi tới cuối giường ngồi xuống, ánh mắt lúng túng nhìn chung quanh
Ngồi thật xa, em gái quả nhiên đang sợ anh, Dung Dật Thần thở dài " Ngồi lại gần đây một chút"
Dung Ân Ân chần chờ, nhưng vẫn dịch lại gần, lần này hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn, Dung Dật Thần phảng phất có thể ngửi thấy mùi sữa thơm trên người em gái, anh nhìn những lọn tóc hơi xoăn dài che khuất gò má trắng nõn của em, liền vươn tay gỡ những lọn tóc đưa đến phía sau tai
Dung Ân Ân rốt cục cũng nhìn lại anh, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, bờ môi có chút run rẩy, tiếng nói mang theo uỷ khuất nhỏ giọng
" Anh hai..."
Dung Dật Thần cũng không nhịn được nữa, anh nghiêng người ôm chặt lấy em gái, ở bên tai cô nhẹ giọng nói " Xin lỗi, xin lỗi..."
Chuyện anh cường bạo em gái khiến cho anh rất áy náy, nhưng chính cô cũng đều không thèm để ý đến, Dung Ân Ân vươn tay quay về phía anh trai ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của anh, im lặng dùng hành động an ủi.
Dung Dật Thần ôm lấy em gái, nhớ tới thân thể của cô đã bị mình xâm chiếm, nếu đặt ở cổ đại, em gái liền là người con gái của anh, đời này chỉ có thể theo anh, anh phải phụ trách với em gái
Nhưng trái tim em gái đặt ở đâu, Dung Dật Thần không thể xác định, nếu như em gái đối với anh chỉ là thân tình thì thế nào...
" Anh hai, anh đã đỡ hơn chút nào chưa?" Dung Ân Ân vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm đến cái trán của anh.
Lần trước thình lình xảy ra một trận nóng rần, nhưng thật ra đó là do biến dị gây nên, chúng bài xích lẫn nhau, Dung Dật Thần nhân thân không thể chịu đựng được, mới lâm vào hôn mê.
" Em đi lấy thuốc cho anh" Dung Ân Ân đang muốn đứng dậy, lại bị anh trai lôi trở lại
" Anh không muốn uống thuốc..."
Miệng Dung Dật Thần khẽ lẩm bẩm, đem khuôn mặt chôn sâu trong hõm cổ của em gái. Khuôn mặt Dung Ân Ân lại đỏ ửng, anh trai sinh bệnh cùng đứa trẻ giống nhau, có đúng hay không bị sốt đến hồ đồ
" Không được, anh phải uống thuốc, nếu không sẽ không khỏi bệnh"
Dung Ân Ân đẩy anh trai ra, từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh lấy ra thuốc hạ sốt, rót chén nước đưa tới trước mặt anh trai
Dung Dật Thần nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng của em gái, không tự chủ được nói " Em dùng miệng đút thuốc cho anh, thế nào?"
Ly nước trong tay Dung Ân Ân thiếu chút nữa rớt xuống đất, hai mắt cô mở to, gương mặt kinh ngạc nhìn anh trai
Quả nhiên là như vậy, Dung Dật Thần chê cười nói " Anh chỉ nói giỡn..."
Anh muốn thò tay lấy thuốc, cư nhiên em gái lại không để cho anh lấy. Mặt Dung Ân Ân đỏ như táo tàu, yếu ớt mềm mại nói
" Được, em đút cho anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.