Chương 9
Lưu Vân
18/06/2016
Edit: Dâu Tây Nhỏ
Dung Ân Ân nằm trên vai Dung Dật Thần, chợt mở mắt, phát hiện mình đang ở trên cao, bên tai gió không ngừng gào thét, phía dưới là những con phố cùng nhà cao tầng được thu gọn trong tầm mắt, không ngừng hướng tầng chót leo lên. Cô từ nhỏ đã mắc chứng bệnh sợ độ cao, sau cùng như nắm được một cái phao cứu mạng, ôm chặt lấy cổ của Dung Dật Thần.
" Anh hai, đây là chuyện gì?"
Hành động này ngược lại càng kích thích Dung Dật Thần, anh leo lên càng thêm nhanh hơn, Dung Ân Ân ở trên vai anh không ngừng lắc lư, đầu óc choáng váng không thôi.
Đến tầng thứ bốn mươi tám, Dung Dật Thần vặn gãy lớp hợp kim an ninh của cửa sổ, cửa kính liền thủng một lỗ hổng lớn, sau đó cả hai cùng đột nhập vào một hộ gia đình. Gia đình này là một gia đình có ba người, bọn họ đã rời bỏ ngôi nhà này để chạy trốn, vừa vặn chui vào gian phòng ngủ của một cô gái.
Dung Ân Ân bị ném xuống chiếc giường hồng phấn, sợ tới sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên giường nôn khan một trận. Cằm của cô đột nhiên bị nâng lên, đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh trai. Mặt của cả hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, hô hấp gần gũi cùng giao hòa với nhau. Dung Ân Ân ở khoảng cách gần như thế, càng thấy rõ màu sắc quỷ dị trong tròng mắt của anh trai, màu tím đen của thuỷ tinh bị pha tạp cùng kim loại, giống như cơn mưa rào màu tím trong đêm tối.
Dung Dật Thần tinh tế quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, suy nghĩ nên ăn từ nơi nào trở đi, da thịt Dung Ân Ân mỗi một chỗ anh đều rất muốn cắn một cái. Đặc biệt là hai cánh môi anh đào phơn phớt, căng mọng giống như có thể búng ra nước.
Dung Dật Thần đột nhiên cúi người, ngậm lấy cái cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, không nặng không nhẹ cắn xuống. Sự việc thình lình xảy ra khiến cho Dung Ân Ân bối rối, kinh ngạc muốn đẩy Dung Dật Thần ra, miệng đối miệng hôn môi là chuyện của các cặp tình nhân lúc thân thiết với nhau, vì sao anh trai lại đột nhiên đối với mình làm loại việc này?
Nhưng sức mạnh của cô đối Dung Dật Thần mà nói, nó chỉ như con kiến lay cây cổ thụ, căn bản chẳng có tác dụng gì. Dung Dật Thần đem Dung Ân Ân đẩy ngã xuống đệm giường, xao động mà mút lấy bờ môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tiến vào trong khoang miệng nhỏ nhắn, nếm mùi vị ngọt ngào bên trong, sau cùng cảm thấy mút miệng như thế vẫn chưa đủ, không biết nếu ăn tươi con người nhỏ bé này có thể giảm bớt cảm giác đói bụng hay không.
Dung Ân Ân do thiếu dưỡng khí nên hít thở không thông, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên bị buông lỏng, thật vất vả lắm mới hít được một hơi. Đôi môi mang theo khí lạnh trượt dọc theo cái cổ tinh tế đi xuống phía dưới, bị vải bò cản trở, Dung Dật Thần không kiên nhẫn cầm lấy quần áo xé thành từng mảnh nhỏ.
" Anh hai, không muốn, buông, thật là khó chịu, ngô ngô..."
Dung Ân Ân như con cá chép mắc cạn, y phục chỉnh tề giờ bị xé thành từng mảnh nhỏ, khiến da thịt trắng noãn mịn màng lộ ra ngoài, đôi chân trắng ngần không ngừng quẫy đạp lung tung, lại bị Dung Dật Thần chèn ép xuống.
Dung Dật Thần một đường nhìn về phía hai luồng vú còn đang phát dục, cùng làn da nõn nà, trên đỉnh anh đào là một chấm hồng nhạt, một bàn tay anh đem bầu ngực khép lại, đặt ở trước miệng mút vào. Dung Dật Thần cũng rất buồn bực, rõ ràng rất muốn ăn tươi con người nhỏ bé này, nhưng lại không nhẫn tâm cắn xuống da thịt của cô, đơn giản chỉ ngậm trong miệng nhẹ nhàng líếm là có thể thỏa mãn sự ham muốn ăn của anh.
Môi cùng bộ ngực sữa của Dung Ân Ân đều bị làm tới sưng đỏ, cô không chịu nổi nức nở khóc ra tiếng, cả người bị hôn tới mơ màng mềm nhũn. Thẳng đến khi Dung Dật Thần đem đầu lưỡi dời tới dưới bụng, hai chân vô tình bị đẩy ra, nơi tư mật chưa một ai nhìn tới giờ lại bại lộ trước mặt anh trai, cô đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
" Không nên đụng vào tôi, anh không phải anh hai tôi, anh hai sẽ không bao giờ xâm phạm tôi, anh rốt cuộc là người nào?"
Dung Dật Thần mờ mịt khẽ nâng đầu " Anh hai là cái gì?"
Điều này khiến cho Dung Ân Ân triệt để bối rối, nếu như anh thực sự không phải là anh trai của cô, nhưng tại sao quần áo của cô và anh trai... Cư nhiên lại hỏi ra vấn đề kỳ quái, giọng nói của cô có điểm đơn thuần non nớt, phảng phất như trẻ nhỏ tò mò.
Dung Dật Thần thấy cô không trả lời, tiếp tục thưởng thức thân thể mỹ vị phía dưới. Lông tơ giữa hai chân Dung Ân Ân rất thưa thớt mềm mại, hai mảnh hồng nhạt bối thịt khép chặt, bảo hộ lối vào bên trong.
Dung Dật Thần vùi đầu vào giữa hai bắp đùi trắng noãn hàm chứa bối thịt nhẹ nhàng liếm, khiến cho em gái một trận rên rỉ.
" Không nên đụng nơi đó, thật là khó chịu, a, cút ngay..."
Dung Ân Ân càng giãy dụa Dung Dật Thần càng hưng phấn, dùng đầu lưỡi dọc theo khe huyệt tách ra hai bên bối thịt, liếm láp tiểu huyệt xử nữ non nớt, đầu lưỡi thậm chí còn chui vào bên trong, huyệt đạo trở lên ẩm ướt dinh dính.
Thân thể Dung Ân Ân trở lên mềm mại như nước, hai cánh môi anh đào vô lực hé mở, cả người run rẩy thở gấp.
" A... A... Không muốn a..."
Bị Dung Dật Thần một phen đùa bỡn, hạ thể Dung Ân Ân liền chảy ra chất lỏng thơm ngọt, đều bị anh nuốt vào bụng.
Dung Ân Ân nằm trên vai Dung Dật Thần, chợt mở mắt, phát hiện mình đang ở trên cao, bên tai gió không ngừng gào thét, phía dưới là những con phố cùng nhà cao tầng được thu gọn trong tầm mắt, không ngừng hướng tầng chót leo lên. Cô từ nhỏ đã mắc chứng bệnh sợ độ cao, sau cùng như nắm được một cái phao cứu mạng, ôm chặt lấy cổ của Dung Dật Thần.
" Anh hai, đây là chuyện gì?"
Hành động này ngược lại càng kích thích Dung Dật Thần, anh leo lên càng thêm nhanh hơn, Dung Ân Ân ở trên vai anh không ngừng lắc lư, đầu óc choáng váng không thôi.
Đến tầng thứ bốn mươi tám, Dung Dật Thần vặn gãy lớp hợp kim an ninh của cửa sổ, cửa kính liền thủng một lỗ hổng lớn, sau đó cả hai cùng đột nhập vào một hộ gia đình. Gia đình này là một gia đình có ba người, bọn họ đã rời bỏ ngôi nhà này để chạy trốn, vừa vặn chui vào gian phòng ngủ của một cô gái.
Dung Ân Ân bị ném xuống chiếc giường hồng phấn, sợ tới sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên giường nôn khan một trận. Cằm của cô đột nhiên bị nâng lên, đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh trai. Mặt của cả hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, hô hấp gần gũi cùng giao hòa với nhau. Dung Ân Ân ở khoảng cách gần như thế, càng thấy rõ màu sắc quỷ dị trong tròng mắt của anh trai, màu tím đen của thuỷ tinh bị pha tạp cùng kim loại, giống như cơn mưa rào màu tím trong đêm tối.
Dung Dật Thần tinh tế quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, suy nghĩ nên ăn từ nơi nào trở đi, da thịt Dung Ân Ân mỗi một chỗ anh đều rất muốn cắn một cái. Đặc biệt là hai cánh môi anh đào phơn phớt, căng mọng giống như có thể búng ra nước.
Dung Dật Thần đột nhiên cúi người, ngậm lấy cái cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, không nặng không nhẹ cắn xuống. Sự việc thình lình xảy ra khiến cho Dung Ân Ân bối rối, kinh ngạc muốn đẩy Dung Dật Thần ra, miệng đối miệng hôn môi là chuyện của các cặp tình nhân lúc thân thiết với nhau, vì sao anh trai lại đột nhiên đối với mình làm loại việc này?
Nhưng sức mạnh của cô đối Dung Dật Thần mà nói, nó chỉ như con kiến lay cây cổ thụ, căn bản chẳng có tác dụng gì. Dung Dật Thần đem Dung Ân Ân đẩy ngã xuống đệm giường, xao động mà mút lấy bờ môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tiến vào trong khoang miệng nhỏ nhắn, nếm mùi vị ngọt ngào bên trong, sau cùng cảm thấy mút miệng như thế vẫn chưa đủ, không biết nếu ăn tươi con người nhỏ bé này có thể giảm bớt cảm giác đói bụng hay không.
Dung Ân Ân do thiếu dưỡng khí nên hít thở không thông, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên bị buông lỏng, thật vất vả lắm mới hít được một hơi. Đôi môi mang theo khí lạnh trượt dọc theo cái cổ tinh tế đi xuống phía dưới, bị vải bò cản trở, Dung Dật Thần không kiên nhẫn cầm lấy quần áo xé thành từng mảnh nhỏ.
" Anh hai, không muốn, buông, thật là khó chịu, ngô ngô..."
Dung Ân Ân như con cá chép mắc cạn, y phục chỉnh tề giờ bị xé thành từng mảnh nhỏ, khiến da thịt trắng noãn mịn màng lộ ra ngoài, đôi chân trắng ngần không ngừng quẫy đạp lung tung, lại bị Dung Dật Thần chèn ép xuống.
Dung Dật Thần một đường nhìn về phía hai luồng vú còn đang phát dục, cùng làn da nõn nà, trên đỉnh anh đào là một chấm hồng nhạt, một bàn tay anh đem bầu ngực khép lại, đặt ở trước miệng mút vào. Dung Dật Thần cũng rất buồn bực, rõ ràng rất muốn ăn tươi con người nhỏ bé này, nhưng lại không nhẫn tâm cắn xuống da thịt của cô, đơn giản chỉ ngậm trong miệng nhẹ nhàng líếm là có thể thỏa mãn sự ham muốn ăn của anh.
Môi cùng bộ ngực sữa của Dung Ân Ân đều bị làm tới sưng đỏ, cô không chịu nổi nức nở khóc ra tiếng, cả người bị hôn tới mơ màng mềm nhũn. Thẳng đến khi Dung Dật Thần đem đầu lưỡi dời tới dưới bụng, hai chân vô tình bị đẩy ra, nơi tư mật chưa một ai nhìn tới giờ lại bại lộ trước mặt anh trai, cô đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
" Không nên đụng vào tôi, anh không phải anh hai tôi, anh hai sẽ không bao giờ xâm phạm tôi, anh rốt cuộc là người nào?"
Dung Dật Thần mờ mịt khẽ nâng đầu " Anh hai là cái gì?"
Điều này khiến cho Dung Ân Ân triệt để bối rối, nếu như anh thực sự không phải là anh trai của cô, nhưng tại sao quần áo của cô và anh trai... Cư nhiên lại hỏi ra vấn đề kỳ quái, giọng nói của cô có điểm đơn thuần non nớt, phảng phất như trẻ nhỏ tò mò.
Dung Dật Thần thấy cô không trả lời, tiếp tục thưởng thức thân thể mỹ vị phía dưới. Lông tơ giữa hai chân Dung Ân Ân rất thưa thớt mềm mại, hai mảnh hồng nhạt bối thịt khép chặt, bảo hộ lối vào bên trong.
Dung Dật Thần vùi đầu vào giữa hai bắp đùi trắng noãn hàm chứa bối thịt nhẹ nhàng liếm, khiến cho em gái một trận rên rỉ.
" Không nên đụng nơi đó, thật là khó chịu, a, cút ngay..."
Dung Ân Ân càng giãy dụa Dung Dật Thần càng hưng phấn, dùng đầu lưỡi dọc theo khe huyệt tách ra hai bên bối thịt, liếm láp tiểu huyệt xử nữ non nớt, đầu lưỡi thậm chí còn chui vào bên trong, huyệt đạo trở lên ẩm ướt dinh dính.
Thân thể Dung Ân Ân trở lên mềm mại như nước, hai cánh môi anh đào vô lực hé mở, cả người run rẩy thở gấp.
" A... A... Không muốn a..."
Bị Dung Dật Thần một phen đùa bỡn, hạ thể Dung Ân Ân liền chảy ra chất lỏng thơm ngọt, đều bị anh nuốt vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.