Chương 42: Tầng hầm ngầm cùng zombie
Lưu Vân
25/07/2016
Edit: TrangQA830810
Anh Lỗi không chịu được những nghi ngờ cùng sự chất vấn của Du Dặc, cuối cùng mới nói ra chuyện anh đang giấu giếm. Nguyên do đêm trước khi Ngô Đắc Cương chết có nói với anh Lỗi muốn đi xung quanh biệt thự một chút, anh Lỗi hiểu được tên mập này có tật xấu hay trộm cắp vặt, nhưng cho dù biết mập mạp muốn trộm đồ, anh Lỗi cũng tuỳ ý không ngăn cản, chẳng nghĩ tới hôm sau đã thấy thi thể tên mập
Nơi thần bí nhất trong căn biệt thự này phải kể tới lầu ba và tầng hầm. Tầng hầm có hệ thống máy phát điện, theo lý Ngô mập mạp sẽ đi nơi đó tìm đồ tốt, anh Lỗi liền đề nghị cả bọn cùng đi tầng hầm ngầm thăm dò một chút tình huống.
Du Dặc mới đầu không chịu đi, cái này cùng ăn cắp có gì khác nhau, nhưng không ngăn nổi tính ngang ngược của anh Lỗi, nên phải cam chịu đáp ứng.
Không thể làm quá mức rõ ràng vào lúc trời sáng, nên bọn họ đợi tới lúc nửa đêm mới xuống lầu, lẻn vào phòng chứa củi thông với tầng hầm, phát hiện cửa bị khoá, anh Lỗi nhặt lên cây gậy sắt không chút do dự cạy ổ khoá ra, Du Dặc cùng Vương Nhược Hi hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ anh Lỗi làm đến bước này khẳng định chủ ngôi biệt thự sẽ biết, xem ra anh Lỗi đã bất chấp mọi thứ
Tầng hầm ngầm là một nơi tối đen không có ánh sáng chiếu đến, anh Lỗi lấy ra đèn pin vốn chuẩn bị sẵn, mơ hồ chiếu rõ lối đi phía trước, nghe được âm thanh két két cổ quái, như là tiếng móng tay cào trên ván gỗ
Vương Nhược Hi sợ đến chẳng dám tiến lên " Là âm thanh gì vậy? Nơi này chẳng lẽ còn có người ?"
Mỗi bên lối đi đều có mấy chục cánh cửa gỗ, bên trong là một căn phòng nhỏ chật hẹp, anh Lỗi tay giơ đèn pin, chui vào theo lỗ thông gió của cửa sổ, kiểm tra xem xét gian phòng đang giấu cái gì, thình lình xuất hiện một con mắt trắng dã ở đầu bên kia nhìn anh Lỗi chằm chằm
Anh Lỗi kinh ngạc lùi lại một bước, chỉ vào cửa sổ thông gió nói. " Có...có người ở bên trong ..."
Trong phòng người nọ đang điên cuồng dùng thân thể đập vào cửa, phát ra tiếng vang ầm ầm ầm thật lớn, ngay sau đó những phòng khác cũng bị quấy nhiễu, cùng phát ra tiếng đập kịch liệt tương tự
Du Dặc tránh đi ánh đèn pin của anh Lỗi, cách một khoảng an toàn thận trọng nhìn vào phía bên trong, có thể miễn cưỡng thấy được hình dáng của người nọ, bất quá hai cái tay đều đứt rời, phòng kế bên cũng giống như vậy
" Không cần phải sợ, bọn chúng là người sống " Một giọng nữ lạnh lẽo đột ngột vang lên trong tầng hầm ngầm ầm ĩ .
Du Dặc cầm đèn pin chiếu qua, rốt cuộc thấy Dư Nhân Dĩnh lạnh nhạt đứng phía sau, kinh ngạc nói. " Các người đem người sống nuôi ở tầng ngầm ?"
Trên mặt Anh Lỗi đầy phẫn nộ, xiết chặt nắm tay nói. " Chó chết, sớm nhìn ra có gì đó không thích hợp, nếu không phát hiện ra, nói không chừng chúng ta cũng giống như bọn họ, bị chặt tay chặt chân nhốt ở đây "
Dư Nhân Dĩnh thở dài một hơi " Việc này không phải chỉ một câu có thể giải thích rõ, mọi người hãy tỉnh táo lại nghe tôi nói đã ?"
Anh Lỗi hừ khẽ một tiếng " Có cái gì nói mau, ghét nhất là lề mề "
Đôi mắt đẹp quyến rũ của Dư Nhân Dĩnh mơ hồ chảy ra nước mắt " Chồng tôi ba năm trước ở bên ngoài nuôi tình nhân, tình nhân của anh ấy là một tiếp viên hàng không, chuyện giữa bọn họ tôi đều biết, chỉ là không dám lên tiếng nói rõ mà thôi, khoảng nửa năm trước tình nhân kia trên chuyến bay đi nước Mỹ, có hành khách bị bệnh dại, ở trên máy bay cắn người, vô tình cắn trúng ả một cái "
" Sau khi ả trở về liền mất đi lý trí, sau đó được chồng tôi trói lại, mang về nhà chăm sóc, mấy ngày sau tôi mới biết ả tình nhân đó đã sớm trở thành cái xác không hồn, chồng tôi còn cắt lấy thịt người hầu tới đút cho ả. Kia hơn mười người sống trong phòng, chính đám người bị hắn cắt lấy cánh tay cùng đầu lưỡi, bị nhốt ở đây đã rất lâu rồi "
Đứng đây nghe lời nói cùng những trải nghiệm của Dư Nhân Dĩnh, mọi người còn lại bất giác sợ nổi da gà
Anh Lỗi nỗ lực ổn định lại âm thanh nói " Chồng cô làm chuyện thiếu đạo đức như thế, cô không ngăn cản hắn sao, lẽ nào lại thông đồng làm bậy với hắn "
" Tôi trời sinh tính tình nhu nhược yếu đuối, lại quá yêu thương chồng, nên dù biết anh ấy làm sai, cũng không dám nói một câu. Bất quá tôi có biện pháp có thể ngăn cản chồng tôi " Dư Nhân Dĩnh lau khoé mắt, nghiêm mặt nói
" Ả tình nhân đó cũng bị nhốt ở đây, mấy người giúp tôi tiêu huỷ cô ta, chồng tôi cũng sẽ không bắt người sống đến đút cho ả, hơn nữa đó cũng chẳng phải tôi làm, chồng tôi sẽ không trách tội tôi "
" Ả ở nơi nào, mau dẫn chúng tôi đi " anh Lỗi là người nóng tính, làm việc luôn càng nhanh càng tốt
" Anh Lỗi, cẩn thận có bẫy " Du Dặc níu cánh tay anh, nhỏ giọng khuyên
" Tôi là một cô gái yếu đuối, các người là đàn ông cao lớn, còn sợ đánh không lại tôi " Dư Nhân Dĩnh dịu dàng cười, dẫn đầu đi ở phía trước, lối đi mặc dù đen kịt âm u, cô lại quen thuộc bước đi, tìm được một gian cửa sắt đóng kín
" Các người cứ yên tâm đi vào, cô ta đã bị xiềng sắt xích lại, nếu không ngay cả chồng tôi cũng bị cắn " Dư Nhân Dĩnh rút chìa khoá mở cửa sắt, nhìn ra lo sợ của bọn họ nên bước vào trước
Vương Nhược Hi lúc này mới đưa ra ý kiến của mình " Chúng ta đốt cô ta chứ ?"
Anh Lỗi gật đầu. " Chủ ý tốt, phải tìm một thùng xăng "
" Thùng xăng đang ở cạnh cửa, tôi đi lấy dùm cho "
Dư Nhân Dĩnh nhanh chân đi ra khỏi gian phòng, Du Dặc đột ngột cảm giác không thích hợp, nhanh chân đuổi theo
Thân thể nhỏ nhắn, hành động cũng dị thường nhanh nhẹn, bước ra khỏi phòng liền ấn cái nút, kẹt kẹt một tiếng cửa sắt tự động đóng xuống
Anh Lỗi vọt tới, thúc mạnh cửa gầm lên " Đáng chết, con đàn bà đê tiện ... "
Chân mày Du Dặc nhíu chặt " Là do chúng ta sơ sót, trước hết nên yên tĩnh một chút, sau lại nghĩ biện pháp thoát ra"
" Thế nhưng trong phòng này giống như còn có người khác, mau cầm đèn pin rọi xem ..." Tai Vương Nhược Hi rất thính nghe được tiếng bước chân, run rẩy nắm chặt cánh tay Du Dặc
Chỉ thấy dưới ánh sáng đèn pin chiếu tới, từng cổ thân thể cứng ngắc, co quắp hướng về phía bọn họ nhích sang ...
Lúc này Dư Nhân Dĩnh đang bước đi trên con đường đá tràn đầy ánh mặt trời, cô liếm liếm khoé miệng cười nói " Biến mất mấy tên, đám người còn lại sẽ hoài nghi, hay là cùng lúc xử lý cho xong luôn đi ..."
Anh Lỗi không chịu được những nghi ngờ cùng sự chất vấn của Du Dặc, cuối cùng mới nói ra chuyện anh đang giấu giếm. Nguyên do đêm trước khi Ngô Đắc Cương chết có nói với anh Lỗi muốn đi xung quanh biệt thự một chút, anh Lỗi hiểu được tên mập này có tật xấu hay trộm cắp vặt, nhưng cho dù biết mập mạp muốn trộm đồ, anh Lỗi cũng tuỳ ý không ngăn cản, chẳng nghĩ tới hôm sau đã thấy thi thể tên mập
Nơi thần bí nhất trong căn biệt thự này phải kể tới lầu ba và tầng hầm. Tầng hầm có hệ thống máy phát điện, theo lý Ngô mập mạp sẽ đi nơi đó tìm đồ tốt, anh Lỗi liền đề nghị cả bọn cùng đi tầng hầm ngầm thăm dò một chút tình huống.
Du Dặc mới đầu không chịu đi, cái này cùng ăn cắp có gì khác nhau, nhưng không ngăn nổi tính ngang ngược của anh Lỗi, nên phải cam chịu đáp ứng.
Không thể làm quá mức rõ ràng vào lúc trời sáng, nên bọn họ đợi tới lúc nửa đêm mới xuống lầu, lẻn vào phòng chứa củi thông với tầng hầm, phát hiện cửa bị khoá, anh Lỗi nhặt lên cây gậy sắt không chút do dự cạy ổ khoá ra, Du Dặc cùng Vương Nhược Hi hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ anh Lỗi làm đến bước này khẳng định chủ ngôi biệt thự sẽ biết, xem ra anh Lỗi đã bất chấp mọi thứ
Tầng hầm ngầm là một nơi tối đen không có ánh sáng chiếu đến, anh Lỗi lấy ra đèn pin vốn chuẩn bị sẵn, mơ hồ chiếu rõ lối đi phía trước, nghe được âm thanh két két cổ quái, như là tiếng móng tay cào trên ván gỗ
Vương Nhược Hi sợ đến chẳng dám tiến lên " Là âm thanh gì vậy? Nơi này chẳng lẽ còn có người ?"
Mỗi bên lối đi đều có mấy chục cánh cửa gỗ, bên trong là một căn phòng nhỏ chật hẹp, anh Lỗi tay giơ đèn pin, chui vào theo lỗ thông gió của cửa sổ, kiểm tra xem xét gian phòng đang giấu cái gì, thình lình xuất hiện một con mắt trắng dã ở đầu bên kia nhìn anh Lỗi chằm chằm
Anh Lỗi kinh ngạc lùi lại một bước, chỉ vào cửa sổ thông gió nói. " Có...có người ở bên trong ..."
Trong phòng người nọ đang điên cuồng dùng thân thể đập vào cửa, phát ra tiếng vang ầm ầm ầm thật lớn, ngay sau đó những phòng khác cũng bị quấy nhiễu, cùng phát ra tiếng đập kịch liệt tương tự
Du Dặc tránh đi ánh đèn pin của anh Lỗi, cách một khoảng an toàn thận trọng nhìn vào phía bên trong, có thể miễn cưỡng thấy được hình dáng của người nọ, bất quá hai cái tay đều đứt rời, phòng kế bên cũng giống như vậy
" Không cần phải sợ, bọn chúng là người sống " Một giọng nữ lạnh lẽo đột ngột vang lên trong tầng hầm ngầm ầm ĩ .
Du Dặc cầm đèn pin chiếu qua, rốt cuộc thấy Dư Nhân Dĩnh lạnh nhạt đứng phía sau, kinh ngạc nói. " Các người đem người sống nuôi ở tầng ngầm ?"
Trên mặt Anh Lỗi đầy phẫn nộ, xiết chặt nắm tay nói. " Chó chết, sớm nhìn ra có gì đó không thích hợp, nếu không phát hiện ra, nói không chừng chúng ta cũng giống như bọn họ, bị chặt tay chặt chân nhốt ở đây "
Dư Nhân Dĩnh thở dài một hơi " Việc này không phải chỉ một câu có thể giải thích rõ, mọi người hãy tỉnh táo lại nghe tôi nói đã ?"
Anh Lỗi hừ khẽ một tiếng " Có cái gì nói mau, ghét nhất là lề mề "
Đôi mắt đẹp quyến rũ của Dư Nhân Dĩnh mơ hồ chảy ra nước mắt " Chồng tôi ba năm trước ở bên ngoài nuôi tình nhân, tình nhân của anh ấy là một tiếp viên hàng không, chuyện giữa bọn họ tôi đều biết, chỉ là không dám lên tiếng nói rõ mà thôi, khoảng nửa năm trước tình nhân kia trên chuyến bay đi nước Mỹ, có hành khách bị bệnh dại, ở trên máy bay cắn người, vô tình cắn trúng ả một cái "
" Sau khi ả trở về liền mất đi lý trí, sau đó được chồng tôi trói lại, mang về nhà chăm sóc, mấy ngày sau tôi mới biết ả tình nhân đó đã sớm trở thành cái xác không hồn, chồng tôi còn cắt lấy thịt người hầu tới đút cho ả. Kia hơn mười người sống trong phòng, chính đám người bị hắn cắt lấy cánh tay cùng đầu lưỡi, bị nhốt ở đây đã rất lâu rồi "
Đứng đây nghe lời nói cùng những trải nghiệm của Dư Nhân Dĩnh, mọi người còn lại bất giác sợ nổi da gà
Anh Lỗi nỗ lực ổn định lại âm thanh nói " Chồng cô làm chuyện thiếu đạo đức như thế, cô không ngăn cản hắn sao, lẽ nào lại thông đồng làm bậy với hắn "
" Tôi trời sinh tính tình nhu nhược yếu đuối, lại quá yêu thương chồng, nên dù biết anh ấy làm sai, cũng không dám nói một câu. Bất quá tôi có biện pháp có thể ngăn cản chồng tôi " Dư Nhân Dĩnh lau khoé mắt, nghiêm mặt nói
" Ả tình nhân đó cũng bị nhốt ở đây, mấy người giúp tôi tiêu huỷ cô ta, chồng tôi cũng sẽ không bắt người sống đến đút cho ả, hơn nữa đó cũng chẳng phải tôi làm, chồng tôi sẽ không trách tội tôi "
" Ả ở nơi nào, mau dẫn chúng tôi đi " anh Lỗi là người nóng tính, làm việc luôn càng nhanh càng tốt
" Anh Lỗi, cẩn thận có bẫy " Du Dặc níu cánh tay anh, nhỏ giọng khuyên
" Tôi là một cô gái yếu đuối, các người là đàn ông cao lớn, còn sợ đánh không lại tôi " Dư Nhân Dĩnh dịu dàng cười, dẫn đầu đi ở phía trước, lối đi mặc dù đen kịt âm u, cô lại quen thuộc bước đi, tìm được một gian cửa sắt đóng kín
" Các người cứ yên tâm đi vào, cô ta đã bị xiềng sắt xích lại, nếu không ngay cả chồng tôi cũng bị cắn " Dư Nhân Dĩnh rút chìa khoá mở cửa sắt, nhìn ra lo sợ của bọn họ nên bước vào trước
Vương Nhược Hi lúc này mới đưa ra ý kiến của mình " Chúng ta đốt cô ta chứ ?"
Anh Lỗi gật đầu. " Chủ ý tốt, phải tìm một thùng xăng "
" Thùng xăng đang ở cạnh cửa, tôi đi lấy dùm cho "
Dư Nhân Dĩnh nhanh chân đi ra khỏi gian phòng, Du Dặc đột ngột cảm giác không thích hợp, nhanh chân đuổi theo
Thân thể nhỏ nhắn, hành động cũng dị thường nhanh nhẹn, bước ra khỏi phòng liền ấn cái nút, kẹt kẹt một tiếng cửa sắt tự động đóng xuống
Anh Lỗi vọt tới, thúc mạnh cửa gầm lên " Đáng chết, con đàn bà đê tiện ... "
Chân mày Du Dặc nhíu chặt " Là do chúng ta sơ sót, trước hết nên yên tĩnh một chút, sau lại nghĩ biện pháp thoát ra"
" Thế nhưng trong phòng này giống như còn có người khác, mau cầm đèn pin rọi xem ..." Tai Vương Nhược Hi rất thính nghe được tiếng bước chân, run rẩy nắm chặt cánh tay Du Dặc
Chỉ thấy dưới ánh sáng đèn pin chiếu tới, từng cổ thân thể cứng ngắc, co quắp hướng về phía bọn họ nhích sang ...
Lúc này Dư Nhân Dĩnh đang bước đi trên con đường đá tràn đầy ánh mặt trời, cô liếm liếm khoé miệng cười nói " Biến mất mấy tên, đám người còn lại sẽ hoài nghi, hay là cùng lúc xử lý cho xong luôn đi ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.