Ánh Trăng Ấy Và Em

Chương 3: Nhiệm vụ mới

Ngữ Tiếu Lan San

11/03/2024

Wattpad: Trouvaille

***

“Lúc bệnh này phát tác thì không nhận ra sếp”

***

Đại sảnh khách sạn cực kỳ yên lặng.

Cố Dương đang phân vân có nên lùi ra sau hai bước để tránh bị người trước mặt đánh cho một trận thì Cao Tiểu Đức đã từ phía sau quầy lách ra, khoác vai cậu: “Xong rồi, cậu ở đây trông, tôi cùng lão Diêm sẽ đưa hội viên qua đây“.

“Gần đây có còn khách sạn nào khác không?” Cố Dương hỏi.

“Không có khách sạn nhưng có vài cái nông gia nhạc (*)”, Cao Tiểu Đức mặc áo mưa vào, “Nhưng đã lúc này rồi thì cậu đừng giúp đỡ người khác nữa, nhanh làm thủ tục đi“.

(*) Tui vẫn thấy cái nông gia nhạc này hình thức giống homestay bên mình, kiểu thuê nhà nguyên căn hoặc vài phòng rồi có chỗ nấu nướng, chơi bời, chụp ảnh ấy =)))

Cố Dương mới hơi do dự, Cao Tiểu Đức đã biến mất dưới cơn mưa.

Trên trời sấm chớp vẫn nổ đùng đùng.

Cố Dương đưa chứng minh thư cho em gái tiếp tân, bởi vì vị khách trước đó vẫn chưa có ý định rời đi nên hai người có hơi căng thẳng, giống như bản thân đang tiến hành một giao dịch ngầm nào đó vậy. Bầu không khí như bị xịt keo, yên lặng một cách quỷ dị, mà trong tình huống gượng gạo như này lại vẫn có người vỗ vai cậu, nói rất to: “Ê! Cậu làm rơi đồ này“.

Cố Dương bị dọa giật nảy, còn chưa kịp xoay người, một cái bảng tên bị ném lên quầy, là thẻ nhân viên Hoàn Đông của cậu, chắc là lúc nãy rơi ra từ trong túi quần.

“Cảm...” Còn chưa nói xong, đối phương đã bưng hai cốc trà trở lại khu nghỉ ngơi, nhìn qua có vẻ là tài xế.

***.

“Có chuyện gì?” Lục Giang Hàn hỏi.

Tài xế ghé vào bên tai anh nói nhỏ mấy câu.

Lục Giang Hàn vừa nghe liền ngạc nhiên, không uống trà nữa mà đứng lên đi qua hỏi: “Bây giờ còn bao nhiêu phòng, chúng tôi đặt hết“.

“Còn bốn phòng ạ“. Em gái tiếp tân nhẹ nhàng trả lời, sợ đối phương sẽ làm to chuyện nên nói thêm, “Vị khách này đã nghĩ cách giúp các anh rồi ạ“.

“Vậy sao?”

“Đúng vậy”, Cố Dương căng da đầu, tạm thời từ bỏ thiết lập người điếc của mình. Cậu vừa mới xin tiếp tân một tấm bản đồ, nhờ cô ấy chỉ chỗ mấy cái nông gia nhạc, cố gắng thì cũng đủ cho năm sáu mươi người ở.

“Nhà khách Trương Đại Dân Giết Lợn?” Lục Giang Hàn nhìn bản đồ.

Cố Dương tận tình khuyên bảo: “Đã lúc này rồi thì không cần kén chọn đâu ha?” Chỉ là cái tên không hay thôi mà, vẫn có giường mà.

“Thế sao cậu không qua đó ở?” Lục Giang Hàn hỏi.

Chủ đề lại vòng trở về, Cố Dương trầm ngâm một lúc, cảm thấy đáp án chỉ có một: đạo đức nhân phẩm của mình kém cỏi, không cao cả thanh lịch bằng người ta. Nhưng lý do này nghe không có tí tội lỗi nào mà như bọn lưu manh đang khích đểu, nên cậu chỉ đành tiếp tục dùng sự im lặng thay cho câu trả lời, để cho sự áy náy chìm sâu vào trong tâm trí mình.

“Tóm lại”, cậu chỉ vào bản đồ, đồng thời lặng lẽ lùi về sau một bước, “Nếu anh cần hướng dẫn viên, tôi có thể giới thiệu cho anh“.

Lục Giang Hàn nhíu mày: “Cậu chạy làm gì?”

“Tôi đâu có chạy”, Cố Dương tiếp tục hướng ra cửa, “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc“.

Trong túi quần cậu còn nửa bao Trung Hoa của Cao Tiểu Đức, Cố Dương giả vờ giả vịt ngậm một điếu vào miệng, đứng dưới mái hiên thổi gió, mặc dù bị nước mưa lạnh lẽo xối vào mặt, nhưng vẫn dễ thở hơn tiếp tục ở trong đại sảnh cắn dứt lương tâm.

Nhìn Cố Dương co ro đứng ngoài cửa sổ, Lục Giang Hàn dở khóc dở cười, vừa định bảo tài xế ra gọi cậu đi vào thì xe khách du lịch của Hoàn Đông đã tiến vào trong sân.

Cao Tiểu Đức nhảy xuống xe đầu tiên, vẫy bảo vệ lại giúp một tay. Dương Nghị che ô đứng ngoài cửa xe, đỡ từng hội viên xuống xe, Cố Dương có hơi bất ngờ: “Sếp Dương, sao anh lại đến đây ạ?”

“Ti nữa nói sau”, Dương Nghị hỏi, “Đặt phòng xong hết rồi chứ?”

“Đã xong hết rồi ạ, có thể check in luôn, tôi cũng đã báo cho phòng giặt là với nhà ăn”, Cố Dương đáp, “Không có vấn đề gì nữa cả“.

“Được đấy”, Dương Nghị ngắn gọn xúc tích khen một câu, “Thế đừng đứng ngốc ở đây nữa, đưa hội viên đi nhận phòng trước đi, sắp đói lả rồi, báo nhà ăn nhanh chóng dọn món“.



“Dạ”, Cố Dương bế một cô bé xuống xe, giẫm lên vũng nước đi vào đại sảnh, kết quả vừa vào trong lại tưởng mình gặp ảo giác. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lục Giang Hàn đang cùng mọi người bắt tay, vừa nói xin lỗi vừa bảo phục vụ mang khăn ấm và trà hoa nhài lên, bầu không khí rất hòa hợp.

Cố Dương: “...”

Em gái tiếp tân: “...”

“Hóa ra cậu thực sự không nhận ra sếp Lục à?” Tài xế tiến lại gần, cười nói, “Được rồi, nhân viên phục vụ ở đây không đủ, cậu đi giục nhà ăn đi“.

Sếp Lục?

Cố Dương ỉu xìu: “Dạ“.

...

—— SOS: Đi thực tập được ba ngày, ngay trước mặt chủ tịch giả vờ tàn tật, chen hàng, cướp giật, hút thuốc còn cứu được không?

[Đầu năm nay thể loại gì cũng tìm được việc à]

[Nước đi này đỉnh quá bro]

[Hết cứu, chôn luôn]

...

Mười giờ tối, cơn mưa như trút nước cuối cùng cũng ngớt, tín hiệu di động đã được khôi phục, Cố Dương đứng ngoài ban công khách sạn gọi điện về nhà báo bình an.

“Tôi đi úp gói mỳ”, Cao Tiểu Đức ở trong phòng, hỏi cậu. “Buổi tối cậu không ăn mấy“.

“Không muốn ăn”, Cố Dương ném điện thoại sang bên cạnh, uể oải ngả lên giường, “Mệt quá đi“.

Cao Tiểu Đức thấy chuyện này thật vi diệu. Trước đó lúc nhận job, công ty lữ hành chỉ nói là vị khách này bị bệnh mù mặt nên cần hướng dẫn viên nhọc lòng nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng còn có thể mù đến mức độ này.

Một lúc sau, hắn thực sự nhịn không nổi khát vọng tiếp thu tri thức mới, cẩn thận dò hỏi: “Vậy nên cái bệnh này của chú em, lúc phát tác sẽ không nhận ra lãnh đạo luôn?”

Cố Dương kéo chăn qua trùm kín đầu, từ chối nói chuyện với hắn.

Trong lòng Cao Tiểu Đức tràn ngập thương cảm.

Còn trẻ thế mà đã mắc loại bệnh này rồi, đúng là nghiệp chướng.

Trưa hôm sau, mọi người đều rời núi. Nhóm hội viên được đưa về khách sạn nghỉ ngơi, Cố Dương cũng có nửa ngày nghỉ phép, nhưng cậu chỉ về nhà tắm một cái rồi lại quay về công ty, chuẩn bị viết báo cáo về chuyện xảy ra ở trên núi, thuận tiện xem xem có thể xin công ty chi trả phí dịch vụ của Cao Tiểu Đức hay không. Ai biết còn chưa gõ được hai hàng chữ, Dương Nghị đã tự mình đến tìm, dẫn đến phòng chủ tịch.

Ngồi trên chiếc sofa rộng lớn, Cố Dương thấp thỏm không yên.

Lục Giang Hàn lật CV trước mặt, tuy rằng chỉ có một trang mỏng nhưng lại rất sạch đẹp: Tốt nghiệp Đại học D, song ngữ Anh Pháp, thành tích xuất sắc, bốn năm liền giành được học bổng.

“Tại sao lại muốn tới Hoàn Đông làm marketing?” Lục Giang Hàn hỏi cậu.

“Tôi khá thích ngành bán lẻ”, Cố Dương đáp, “Hơn nữa đãi ngộ của Hoàn Đông tốt, cơ hội cũng nhiều, tôi cảm thấy sự phát triển trong tương lai sẽ tốt hơn“. Câu trả lời tiêu chuẩn này cậu đã học thuộc từ lúc đi phỏng vấn rồi, nếu mà tiếp tục trò chuyện sâu hơn, cậu còn có thể thể soạn ra một bản xu hướng phát triển của bất động sản thương mại, vừa đạt tiêu chuẩn vừa đầy tham vọng, rất được lòng cấp trên. Nhưng Lục Giang Hàn lại không hỏi nữa mà đổi chủ đề: “Hướng dẫn viên hôm qua là sao? Tôi có hỏi Lý Vân, cô ấy bảo không cho cậu khoản phí này“.

“Tôi... tự tìm ạ”, Cố Dương lưỡng lự, “Một là do tôi không quen đường đi trên núi, hai là do núi Phổ Đông là địa điểm du lịch nhân văn, có hướng dẫn viên đi cùng thuyết minh thì hành trình sẽ thú vị hơn“.

“Vậy nên cậu định tự mình chi trả?” Dương Nghị đùa, “Công ty tuyển được cậu thật là lãi to, lương thực tập tháng đầu tiên còn chưa tới tay đã ứng trước mấy nghìn tệ... Mà cũng phải lên đến hàng nghìn đúng không?”

“Dạ”, Cố Dương có hơi ngượng ngùng.

“Trước tiên cứ viết báo cáo toàn bộ sự việc, tan làm thì nộp lên cho tôi, tất cả các khoản chi đều liệt kê ra”, Lục Giang Hàn nói, “Đi đi“.

“Dạ vâng ạ”, Cố Dương trút được gánh nặng. Lần này cậu khôn ra rồi, trong báo cáo vừa hàm súc vừa nhiệt tình khen ngợi Cao Tiểu Đức, từ đổi trả sản phẩm lừa đảo viết thành mặc cả đặc sản ven đường, hoàn toàn thể hiện ra tư tưởng trọng tâm “Hướng dẫn viên rất đáng tiền, hội viên đều rất hài lòng, chúng ta thuê người ta không hề lỗ”, trước giờ tan làm đưa tới phòng chủ tịch.

Lục Giang Hàn đọc qua một lượt, gật đầu: “Báo cáo viết được đấy, chỉ là việc nhắc nhở hội viên không được để cò mồi lừa mua hàng là việc cậu nên làm“.

Cố Dương đáp: “Dạ”

Rồi tự giác bổ sung: “Xin lỗi sếp Lục, lần sau tôi sẽ chú ý hơn“.

“Còn nữa”, Lục Giang Hàn trả báo cáo cho cậu, “Không phải không được làm việc xấu, nhưng lúc làm việc xấu thì đừng để người khác nhặt được thẻ nhân viên của mình“.



Cố Dương: “...”

“Lương của hướng dẫn viên công ty sẽ chi trả, cách làm của cậu không tệ, nhưng sau này lúc nghĩ ra sáng kiến mới thì phải biết bàn bạc với trưởng phòng trước“. Lục Giang Hàn xem giờ, “Buổi tối có rảnh không?”

Cố Dương không theo kịp tiết tấu nói chuyện của anh: “Dạ?”

“Đi gặp một người với tôi”, Lục Giang Hàn cầm áo khoác đang để một bên lên, “Đi thôi, ở ngay bên cạnh, Bệnh viện thành phố số 3“.

“Chúng ta đi thăm bệnh nhân sao ạ?” Cố Dương đi phía sau anh.

“Không thì sao?” Lục Giang Hàn bấm thang máy, trêu chọc, “Đưa cậu đi khám thính lực?”

Cố Dương im lặng ngậm miệng.

Cậu quyết định đơn phương quên hết toàn bộ sự việc ở khách sạn Kim Dương.

Người nằm ở bệnh viện thành phố số 3 tên là Cát Phong Hoa, sếp lớn thứ hai của phòng marketing, cũng là một cấp dưới đắc lực của Lục Giang Hàn. Tuy nhiên tình trạng hiện giờ của hắn có hơi gay go, thoát vị đĩa đệm, đang vừa gào khóc vừa trị liệu.

“Đây là thực tập sinh mới của phòng marketing”, Lục Giang Hàn giới thiệu, “Tên là Cố Dương“.

Cát Phong Hoa thoi thóp, giọng nói run rẩy: “Sếp Lục, tôi đã như này thì đừng bảo tôi phỏng vấn ở đây nhé?” Nhân tính đâu?

“Cậu không cần phỏng vấn, cậu ấy đã nhậm chức rồi”, Lục Giang Hàn nói, “Tôi tới là để bảo cậu, show thời trang thu đông tháng 10 giao cho cậu ấy làm“.

Cát Phong Hoa vừa nghe liền sững sờ, Cố Dương cũng ngạc nhiên: “Show thời trang thu đông ạ?”

“Có kinh nghiệm về mảng này không?” Cát Phong Hoa di chuyển một cách khó khăn.

Cố Dương lắc đầu: “Không có ạ“.

Cát Phong Hoa nghẹn họng, đáp án này thẳng thắn quá, hay là cậu suy nghĩ thêm đi?

“Cậu chỉ có thời hạn hai tháng”, Lục Giang Hàn đứng cạnh giường, cả người bị mây đen che phủ, “Muốn cái đĩa đệm xui xẻo của cậu nhanh chóng lành lại thì nhanh dạy cho cậu ấy, tóm lại đừng để tôi nhìn thấy bản kế hoạch mà cấp dưới của cậu nhặt ra từ thùng rác!”

Cát Phong Hoa nghiêm túc: “Rõ! Sếp Lục!”

Lục Giang Hàn dịu giọng lại, lại hỏi Cố Dương: “Có tiền gọi xe về nhà không?”

“Có ạ”, Cố Dương vội vàng gật đầu.

“Đừng về muộn quá, trên đường chú ý an toàn”, Lục Giang Hàn vỗ vỗ vai cậu, “Làm cho tốt nhé“.

Cố Dương đáp lời một cách mơ hồ, mãi đến khi đối phương đã rời đi vẫn chưa hiểu ra, nhiệm vụ “show trình diễn thời trang thu đông” này rốt cuộc là cái gì.

Cát Phong Hoa chống tay phát lực, biểu cảm nhăn nhó vặn vẹo ngồi dậy: “Á!”

Cố Dương xem mà hoảng hồn, vội vàng đỡ hắn: “Tôi đi tìm y tá nhé ạ?”

“Thôi khỏi, cái bệnh cũ của tôi ấy mà”, Cát Phong Hoa phủi tay, “Cậu tên là Cố Dương đúng không? Tôi là phó trưởng phòng marketing, sau này cậu gọi tôi anh Cát là được“.

“Dạ”, Cố Dương giúp hắn chỉnh đệm dựa.

“Không có một tí kinh nghiệm làm việc nào à?” Cát Phong Hoa lại hỏi.

Cố Dương đáp: “Đây là công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp của em ạ“.

Cát Phong Hoa thở dài: “Vậy cậu cần siêu bận rộn rồi, dù sao cũng coi như một cơ hội hiếm có, sếp Lục chắc là rất coi trọng cậu, đành chịu vất vả hai tháng này nhé“.

Hết chương 3.

***

Tui đọc đến chương mười mấy rồi, sếp Lục hihihi *che mặt*

29/11/2023

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Trăng Ấy Và Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook