Chương 5: Phù thủy xứ OZ
Ngữ Tiếu Lan San
11/03/2024
Wattpad: Trouvaille
***
“Lục Giang Hàn rượu của tôi đâu!”
(*) 绿野仙踪: Nó thực sự là tên tiếng Trung của truyện “Phù thủy xứ OZ” đó =)))) Tui thì thích xem phim chuyển thể hơn tại mấy chị diễn viên đẹp =)))
***
Giọt mưa lộp độp lộp độp đập vào cửa kính, trong xe lại quá mức yên tĩnh. Trong lúc Cố Dương đang phân vân có nên tìm chủ đề để nói chuyện, tránh cho bầu không khí trở nên quá ngượng ngùng, Cao Tiểu Đức vừa khéo gọi điện đến cảm ơn cậu đã giới thiệu cho hắn làm quen với một vị họa sĩ.
“Không cần mời cơm đâu, cuối tuần tôi còn phải tăng ca”, Cố Dương vừa cười vừa nói, “Hay như này đi, hết đợt bận này thì tôi mời khách“.
“Sao lại để chú em trả tiền được, Ok, vậy khi nào chú hết bận thì cứ đến tìm tôi”, âm giọng của Cao Tiểu Đức không nhỏ, Lục Giang Hàn vừa nhận ra giọng nói này có hơi quen tai, Cố Dương đã chủ động giải thích: “Là Cao Tiểu Đức ạ, cái anh hướng dẫn viên của núi Phố Đông“.
“Hai người vẫn còn liên lạc với nhau sao?” Lục Giang Hàn hỏi.
“Bọn tôi có kết bạn wechat”, Cố Dương đáp, “Nông gia nhạc trên núi Phố Đông muốn vẽ trang trí tranh tường, tôi vừa khéo quen mấy người bạn nên giới thiệu cho họ. Ban nãy anh Cao kể họ làm việc với nhau rất ok, còn muốn ký hợp đồng lâu dài“.
Lục Giang Hàn vốn tưởng Cao Tiểu Đức chỉ là một tên vô lại, nhưng giờ mới thấy người này thực sự là một con cáo già thường niên lăn lộn trên núi Phố Đông, người quen nhiều cơ hội nhiều, phạm vi nghiệp vụ cũng rộng, vậy nên anh nói với Cố Dương: “Duy trì quan hệ tốt với hắn ta nhé“.
“Dạ?” Cố Dương hơi ngạc nhiên, sau đó cũng hiểu ra, “Là vì chuyện thu mua Bách hóa Hâm Hâm ạ? Tôi thấy rất nhiều đồng nghiệp đều đang bàn luận về chuyện đó“.
“Đúng vậy”, Lục Giang Hàn gật đầu, “Nhưng mà mấy người đó rất lắm tật xấu, đều do quan chức địa phương dung túng mà ra, dự là cần một thời gian nữa“.
Là một nhân viên mới gia nhập công ty, Cố Dương chưa biết nhiều chuyện cho lắm, cũng không cho ra được ý kiến mang tính đóng góp nào, chỉ đành nói: “Nhưng lượng khách trên núi Phố Đông rất nhiều, nếu trung tâm thương mại có thể khai trương, việc kinh doanh chắc chắn sẽ không tệ“. Cho dù không chuyên nghiệp, nhưng tràn đầy ý chúc phúc, rất cát tường.
Lục Giang Hàn bật cười.
Cố Dương: “...”
“Nói thử xem”, Lục Giang Hàn nhìn cậu, “Nếu Hoàn Đông thành công thu mua Bách hóa Hâm Hâm, cậu định cải tạo nơi đó như thế nào?”
Tôi á? Cố Dương chợt rơi vào im lặng, cậu thực sự không hiểu gì về kinh doanh bất động sản, cố vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới bật ra được mấy chữ “bách hóa phân khúc tầm thấp - trung“. Tuy rằng núi Phố Đông nằm ở ngoại thành nhưng mức chi tiêu không cao, có lẽ sẽ không cần mua hàng xa xỉ mỗi ngày.
Lục Giang Hàn lại lắc đầu: “Núi Phố Đông không cần phân khúc thấp đến trung“.
Cố Dương ngoan ngoãn đáp: “Dạ“. Cậu quyết định sau khi về nhà sẽ lên mạng tra cứu, từ “Làm thế nào để duy trì cuộc nói chuyện với sếp tổng” đến “Phân tích toàn diện về kinh doanh bất động sản”, ít nhất thì lần sau sẽ không bị như thế này nữa... hỏi một không biết ba!
“Núi Phố Đông có bề dày lịch sử, lại nổi tiếng về tài nguyên du lịch nhân văn, so với bách hóa phân khúc thấp – trung thì nơi đó phù hợp xây một trung tâm thương mại vừa có nội hàm văn hóa vừa có tính nghệ thuật hơn“. Lục Giang Hàn lái xe vào trong khu biệt thự Quan Lan, “Ngoài việc có thể thỏa mãn nhu cầu mua sắm thường ngày của người dân bản địa, quan trọng hơn là chúc ta cần biến nơi đó thành một địa điểm check-in không thể bỏ lỡ đối với du khách“.
Cố Dương nửa hiểu nửa không, nhưng mà lịch sử, văn hóa và nghệ thuật nghe còn thú vị gấp trăm lần so với cửa hàng bách hóa truyền thống.
“Cậu biết vẽ không?” Lục Giang Hàn lại hỏi, anh còn nhớ bản lý lịch ban đầu.
“Biết ạ”, Cố Dương gật đầu, “Ngoài vẽ ra, tôi còn học điêu khắc, trong vườn hoa Nhân Dân có một vườn hoa kim loại do thầy giáo với chúng tôi cùng làm“.
“Vậy cậu có muốn nhận cùng mở cửa hàng mới không?” Lục Giang Hàn dừng xe lại.
Đối với lời mời này, Cố Dương có hơi ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn, không chỉ vì duy trì biểu hiện tốt đẹp trước mặt sếp tổng, mà còn bởi vì cậu thực sự tò mò, thậm chí còn không chờ được mà muốn biết, một tòa bách hóa cũ nát làm thế nào có thể biến thành một trung tâm thương mại vừa lãng mạn vừa nghệ thuật giồng như miêu tả của Lục Giang Hàn.
Người vừa mới tốt nghiệp đại học luôn rất có chí tiến thủ, non trẻ nhưng cũng tràn đầy sức sống. Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, Lục Giang Hàn tiện tay cầm một túi giấy từ ghế sau lên: “Tôi sẽ bàn bạc chuyện này với Lý Vân, nhưng trước đó cậu cần làm tốt show thời trang thu đông đã“.
“Em hiểu rồi ạ”, Cố Dương nhìn món đồ được đặt vào trong lòng mình, cảm thấy hơi khó hiểu: “Đây là cái gì ạ?”
“Quà của bên nhãn hàng”, Lục Giang Hàn mở cửa xe giùm cậu, “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đừng đi làm muộn“.
“Cảm ơn sếp Lục”, Cố Dương cũng không khách sáo, ôm túi giấy vẫy vẫy tay, “Sếp lái xe chú ý an toàn nhé“.
Kim phút kim giờ cùng chỉ vào số 12, Lục Giang Hàn lái xe rời khu biệt thự Quan Lan, dưới làn mưa rơi như trút nước, băng qua cả thành phố... Anh sống ở Blue Moon International, một nam một bắc, thật sự không được tính là “tiện đường“.
...
Trong túi giấy là hai chai rượu tây, màu sắc và bao bì tựa bầu trời đêm, khi lắc nhẹ, rượu bên trong bình thủy tinh sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như ánh trăng và ánh sao chảy dài.
Cố Dương rót ra nửa ly nhỏ ngửi thử, chỉ là còn chưa kịp uống, mẹ Cố đã bắt đầu tức giận mắng mỏ, mới đi làm có mấy ngày đã học đòi uống rượu, ngày ngày tăng ca không ăn cơm, mẹ phải đi nói chuyện với lãnh đạo của con!
“Con chưa có uống!” Cố Dương nhanh chóng thả cốc vào bồn rửa bát, “Được rồi mà, con đi ngủ ngay đây“.
Mẹ Cố tịch thu hai bình rượu cất vào phòng cất đồ. Cố Dương nằm trên giường, nghiêm túc suy nghĩ việc chuyển ra ngoài, đương nhiên không phải vì tiện uống rượu, nhưng cậu thực sự cần một chút không gian cá nhân, cái kiểu thức đêm cũng không bị càm ràm.
...
Sáng hôm sau, trong buổi họp của công ty, Dương Nghị chính thức giao toàn bộ kế hoạch “Show thời trang thu đông” cho Cố Dương. Mọi nhân viên của Hoàn Đông đều biết Lục Giang Hàn rất coi trọng hoạt động này, Cát Phong Hoa sửa kế hoạch đến mức nhập viện, không ngờ cuối cùng lại giao cho một thực tập sinh phụ trách. Có người nghi ngờ, có người hâm mộ, tuy nhiên Cố dương cũng không có thời gian đi quản người khác nghĩ như thế nào, làm tròn lên cũng chỉ còn hơn 40 ngày nữa là đến kỳ hạn mùng 2 tháng 10, cậu không thể lãng phí một giây phút nào.
Phụ trách hoạt động ngoài sân khấu là một đồng nghiệp tên Vu Đại Vệ, độc thân đã nhiều năm, khó khăn lắm gần đây mới tìm được bạn gái, kết quả còn chưa tận hưởng hương vị yêu đương tươi đẹp được mấy ngày, đã bị Cố Dương ngày ngày bắt ở lại công ty tăng ca bàn chuyện thiết kế sàn catwalk, lòng căm phẫn, mắt chảy lệ. Nhưng chảy thì chảy, hiệu quả công việc cực kỳ kinh người, khi Lục Giang Hàn trở về sau một tuần đi công tác, Cố Dương đã chờ anh với một chồng tài liệu dày cộp.
“Cậu tăng ca viết ra hết đống này à?” Lục Giang Hàn hỏi.
“Mọi người đều phối hợp với tôi”, Cố Dương bật máy chiếu lên, vừa cười vừa nói: “Có cả anh Phong, hôm qua tôi bốn lần chạy đến bệnh viện tìm anh ấy, cuối cùng suýt thì bị y tá nhốt ngoài cửa“.
Sàn catwalk trên màn chiếu vừa lộng lẫy vừa lãng mạn, là bản phác thảo do Cố Dương tự vẽ, lấy cảm hứng từ bộ phim “Phù thủy xứ OZ” năm 1939. Đôi giày khiêu vũ màu đỏ của Dorothy trong phim tình cờ nổi tiếng khắp thế giới lần nữa vào năm nay, trang trí bằng những dải ruy băng, vải organza, đá quý và nơ. Cho dù bao nhiêu tuổi, người mang giới tính nữ đều sẽ không từ chối những đôi giày mộng mơ trong truyện cổ tích. Cậu còn tiện tay vẽ luôn một cái logo cho show diễn, dùng nét bút tối giản nhất vẽ ra một dòng chữ xinh đẹp “Ruby Slippers“.
“Đây là hình ảnh thực tế do công ty thiết kế làm ra. Hôm qua Đại Vệ và nhân viên thiết kế của công ty họ sửa mười mấy lần, mọi người đều cảm thấy đây là bản đẹp nhất”, Cố Dương chuyền slide, “Nếu sếp cảm thấy ok thì chúng tôi sẽ bắt đầu đi chọn ra trang phục trình diễn từ các thương hiệu“.
Lục Giang Hàn nhìn chằm chằm vào màn chiếu một lúc rồi gật đầu, “Ok“.
Ý? Kế hoạch này thông qua thuận lợi quá mức khiến Cố Dương còn chưa kịp phản ứng. Sao mà đã ok rồi? Không cho chút ý kiến sao? Ai nói sếp Lục rất khó tính thế?
Thế nhưng lần này Lục Giang Hàn thực sự thỏa mãn. Tuy Cố Dương chưa có kinh nghiệm, ở một vài khía cạnh thì ý tưởng này có hơi phi thực tế, nhưng cậu thực sự tỏa ra ý thơ lãng mạn từ trong cốt cách, đó là một tài năng đáng quý, giống ánh trăng cũng giống ánh sao, tiến sâu vào sàn catwalk lần này sẽ phát hiện rất nhiều chi tiết đặc sắc. Còn những người khác trong nhóm, ai ai cũng có kiến thức chuyên ngành phong phú, hoàn toàn đủ năng lực trợ giúp Cố Dương, để trí tưởng tượng lơ lửng giữa không trung ấy thuận lợi trở thành hiện thực.
“Tôi cực kỳ chờ mong show diễn này“. Lục Giang Hàn nghiêm túc nói.
Cố Dương mím chặt môi, cố gắng giúp bản thân trông trưởng thành một chút, nhưng trên thực tế cậu rất muốn ghi âm câu này lại, đem về cho mọi người nghe.
Đã qua bảy giờ tối, tăng ca là chuyện đương nhiên, nhưng mà vẫn có thể ăn cơm trước rồi làm việc sau. Gần công ty có một hàng cháo hải sản, có thể coi như là canteen của Hoàn Đông, Lục Giang Hàn chọn cháo và đồ ăn kèm, còn giúp Cố Dương gọi một cốc trà sữa trân châu – được đựng bằng chiếc cốc in hình thỏ con, nghe nói các bạn nhỏ rất yêu thích.
“Buổi trình diễn lần này có thể cần thêm một mục nữa”, Lục Giang Hàn đưa bát và đũa cho cậu.
“Là cái gì ạ?” Cố Dương hỏi.
“Tuần vừa rồi tôi đã bàn bạc với sếp tổng bên Thời trang Lăng Vân, cơ bản đã soạn xong hợp đồng”, Lục Giang Hàn nói, “Gần đây họ cho ra mắt lại một thương hiệu thời trang dành cho nữ, tên là Nightingale. Theo kế hoạch thì mùa thu đông năm nay sẽ chính thức tiến vào Hoàn Đông“.
Hiện nay, hầu hết các dòng quần áo cao cấp dành cho bé gái trong nước đều do các thương hiệu Nhật Bản chiếm giữ, các thương hiệu nội địa khó có thể cạnh tranh được về giá cả và thị phần. Thương hiệu Nightingale của bên họ tính là hắc mã, chất liệu đẹp đẽ, thiết kế tràn đầy yếu tố mộng mơ lãng mạn, vậy nên vừa ra mắt đã được truyền thông gọi là “ánh sáng của hàng quốc nội”, được các cô gái trẻ tuổi săn đón.
“...Được ạ”, Cố Dương gật đầu, cúi đầu tiếp tục gặm xương, hàng lông mi rủ xuống thành một bóng mờ, “Sau khi trao đổi với đồng nghiệp ở phòng đầu tư, tôi sẽ một lần nữa sửa kế hoạch“.
“Đến lúc đó nhà thiết kế của bên họ cũng sẽ đến tham gia hoạt động”, Lục Giang Hàn tiếp tục nói, “Dịch Minh, có lẽ cậu biết anh ta, nghe nói cũng tốt nghiệp đại học D“.
“Trên tôi vài khóa, rất nổi tiếng, còn hay đến trường mở tọa đàm”, Cố Dương uống một ngụm trà sữa nóng, từ tốn ăn cơm nhưng cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Bữa ăn trôi qua một nửa, điện thoại để trên bàn rung lên, là cuộc gọi của Dương Nghị, ở xa vẫn quan tâm đến rượu của mình.
“Rượu gì?”, Lục Giang Hàn gác đũa.
“Nhờ Trương Nghiêu lấy hộ á, tuần trước tôi ném trên xe cậu”, Dương Nghị đáp, “Cậu đang ở đâu thế? Tôi tự qua lấy“.
Lục Giang Hàn: “...”
Lục Giang Hàn nhìn Cố Dương ngồi đối diện!
Cố Dương đang tập trung gặm chân gà!!!
“Mất tín hiệu rồi à?” Dương Nghị bồn chồn nhìn điện thoại, “Alo?”
“Tặng người ta rồi”, Lục Giang Hàn đi thẳng ra khỏi hàng cháo.
Dương Nghị nghe mà á khẩu: “Sao cậu lại lấy rượu của tôi đi tặng người khác, vừa mua trăm ngàn một chai đó, tặng ai rồi?”
Lục Giang Hàn không đáp.
Dương Nghị hít sâu một hơi, trong lòng chửi bậy cả vạn lần, tặng con hồ ly tinh nào rồi!
Cuối cùng Lục Giang Hàn ở đầu bên này cũng gầm lên: “Cmn chai rượu mấy trăm ngàn sao cậu lại phải đúc trong túi giấy của hãng Baileys Irish Cream?”
Dương Nghị trong nháy mắt giật mình, yếu ớt kháng nghị: “Chẳng nhẽ không được hả?”
“Nói chung cậu mất rượu rồi, nén bi thương”, Lục Giang Hàn tắt máy, quay lại cùng ăn cơm với Cố Dương, thuận tiện “không để ý” mà hỏi, chai rượu lần trước ra sao.
“Rất ngon ạ, bố mẹ tôi rất thích”, Cố Dương lau tay, biểu cảm ngây thơ lại chân thành, “Cảm ơn sếp Lục“.
“Không có gì”, Lục Giang Hàn cũng mỉm cười với cậu.
Thôi được rồi.
Cậu thích là được.
Hết chương 5.
***
Trung bình truyện của bà San: kiểu gì cũng có một đứa tên Đại Vệ aka David =))))
Chúc các tình yêu 8/3 vui vẻ và mãi xinh tươi ^3^~
P/s: Có ai đoán được bé Dương có dụ gì trong quá khứ hong nè?
8/3/2024
***
***
“Lục Giang Hàn rượu của tôi đâu!”
(*) 绿野仙踪: Nó thực sự là tên tiếng Trung của truyện “Phù thủy xứ OZ” đó =)))) Tui thì thích xem phim chuyển thể hơn tại mấy chị diễn viên đẹp =)))
***
Giọt mưa lộp độp lộp độp đập vào cửa kính, trong xe lại quá mức yên tĩnh. Trong lúc Cố Dương đang phân vân có nên tìm chủ đề để nói chuyện, tránh cho bầu không khí trở nên quá ngượng ngùng, Cao Tiểu Đức vừa khéo gọi điện đến cảm ơn cậu đã giới thiệu cho hắn làm quen với một vị họa sĩ.
“Không cần mời cơm đâu, cuối tuần tôi còn phải tăng ca”, Cố Dương vừa cười vừa nói, “Hay như này đi, hết đợt bận này thì tôi mời khách“.
“Sao lại để chú em trả tiền được, Ok, vậy khi nào chú hết bận thì cứ đến tìm tôi”, âm giọng của Cao Tiểu Đức không nhỏ, Lục Giang Hàn vừa nhận ra giọng nói này có hơi quen tai, Cố Dương đã chủ động giải thích: “Là Cao Tiểu Đức ạ, cái anh hướng dẫn viên của núi Phố Đông“.
“Hai người vẫn còn liên lạc với nhau sao?” Lục Giang Hàn hỏi.
“Bọn tôi có kết bạn wechat”, Cố Dương đáp, “Nông gia nhạc trên núi Phố Đông muốn vẽ trang trí tranh tường, tôi vừa khéo quen mấy người bạn nên giới thiệu cho họ. Ban nãy anh Cao kể họ làm việc với nhau rất ok, còn muốn ký hợp đồng lâu dài“.
Lục Giang Hàn vốn tưởng Cao Tiểu Đức chỉ là một tên vô lại, nhưng giờ mới thấy người này thực sự là một con cáo già thường niên lăn lộn trên núi Phố Đông, người quen nhiều cơ hội nhiều, phạm vi nghiệp vụ cũng rộng, vậy nên anh nói với Cố Dương: “Duy trì quan hệ tốt với hắn ta nhé“.
“Dạ?” Cố Dương hơi ngạc nhiên, sau đó cũng hiểu ra, “Là vì chuyện thu mua Bách hóa Hâm Hâm ạ? Tôi thấy rất nhiều đồng nghiệp đều đang bàn luận về chuyện đó“.
“Đúng vậy”, Lục Giang Hàn gật đầu, “Nhưng mà mấy người đó rất lắm tật xấu, đều do quan chức địa phương dung túng mà ra, dự là cần một thời gian nữa“.
Là một nhân viên mới gia nhập công ty, Cố Dương chưa biết nhiều chuyện cho lắm, cũng không cho ra được ý kiến mang tính đóng góp nào, chỉ đành nói: “Nhưng lượng khách trên núi Phố Đông rất nhiều, nếu trung tâm thương mại có thể khai trương, việc kinh doanh chắc chắn sẽ không tệ“. Cho dù không chuyên nghiệp, nhưng tràn đầy ý chúc phúc, rất cát tường.
Lục Giang Hàn bật cười.
Cố Dương: “...”
“Nói thử xem”, Lục Giang Hàn nhìn cậu, “Nếu Hoàn Đông thành công thu mua Bách hóa Hâm Hâm, cậu định cải tạo nơi đó như thế nào?”
Tôi á? Cố Dương chợt rơi vào im lặng, cậu thực sự không hiểu gì về kinh doanh bất động sản, cố vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới bật ra được mấy chữ “bách hóa phân khúc tầm thấp - trung“. Tuy rằng núi Phố Đông nằm ở ngoại thành nhưng mức chi tiêu không cao, có lẽ sẽ không cần mua hàng xa xỉ mỗi ngày.
Lục Giang Hàn lại lắc đầu: “Núi Phố Đông không cần phân khúc thấp đến trung“.
Cố Dương ngoan ngoãn đáp: “Dạ“. Cậu quyết định sau khi về nhà sẽ lên mạng tra cứu, từ “Làm thế nào để duy trì cuộc nói chuyện với sếp tổng” đến “Phân tích toàn diện về kinh doanh bất động sản”, ít nhất thì lần sau sẽ không bị như thế này nữa... hỏi một không biết ba!
“Núi Phố Đông có bề dày lịch sử, lại nổi tiếng về tài nguyên du lịch nhân văn, so với bách hóa phân khúc thấp – trung thì nơi đó phù hợp xây một trung tâm thương mại vừa có nội hàm văn hóa vừa có tính nghệ thuật hơn“. Lục Giang Hàn lái xe vào trong khu biệt thự Quan Lan, “Ngoài việc có thể thỏa mãn nhu cầu mua sắm thường ngày của người dân bản địa, quan trọng hơn là chúc ta cần biến nơi đó thành một địa điểm check-in không thể bỏ lỡ đối với du khách“.
Cố Dương nửa hiểu nửa không, nhưng mà lịch sử, văn hóa và nghệ thuật nghe còn thú vị gấp trăm lần so với cửa hàng bách hóa truyền thống.
“Cậu biết vẽ không?” Lục Giang Hàn lại hỏi, anh còn nhớ bản lý lịch ban đầu.
“Biết ạ”, Cố Dương gật đầu, “Ngoài vẽ ra, tôi còn học điêu khắc, trong vườn hoa Nhân Dân có một vườn hoa kim loại do thầy giáo với chúng tôi cùng làm“.
“Vậy cậu có muốn nhận cùng mở cửa hàng mới không?” Lục Giang Hàn dừng xe lại.
Đối với lời mời này, Cố Dương có hơi ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn, không chỉ vì duy trì biểu hiện tốt đẹp trước mặt sếp tổng, mà còn bởi vì cậu thực sự tò mò, thậm chí còn không chờ được mà muốn biết, một tòa bách hóa cũ nát làm thế nào có thể biến thành một trung tâm thương mại vừa lãng mạn vừa nghệ thuật giồng như miêu tả của Lục Giang Hàn.
Người vừa mới tốt nghiệp đại học luôn rất có chí tiến thủ, non trẻ nhưng cũng tràn đầy sức sống. Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, Lục Giang Hàn tiện tay cầm một túi giấy từ ghế sau lên: “Tôi sẽ bàn bạc chuyện này với Lý Vân, nhưng trước đó cậu cần làm tốt show thời trang thu đông đã“.
“Em hiểu rồi ạ”, Cố Dương nhìn món đồ được đặt vào trong lòng mình, cảm thấy hơi khó hiểu: “Đây là cái gì ạ?”
“Quà của bên nhãn hàng”, Lục Giang Hàn mở cửa xe giùm cậu, “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đừng đi làm muộn“.
“Cảm ơn sếp Lục”, Cố Dương cũng không khách sáo, ôm túi giấy vẫy vẫy tay, “Sếp lái xe chú ý an toàn nhé“.
Kim phút kim giờ cùng chỉ vào số 12, Lục Giang Hàn lái xe rời khu biệt thự Quan Lan, dưới làn mưa rơi như trút nước, băng qua cả thành phố... Anh sống ở Blue Moon International, một nam một bắc, thật sự không được tính là “tiện đường“.
...
Trong túi giấy là hai chai rượu tây, màu sắc và bao bì tựa bầu trời đêm, khi lắc nhẹ, rượu bên trong bình thủy tinh sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như ánh trăng và ánh sao chảy dài.
Cố Dương rót ra nửa ly nhỏ ngửi thử, chỉ là còn chưa kịp uống, mẹ Cố đã bắt đầu tức giận mắng mỏ, mới đi làm có mấy ngày đã học đòi uống rượu, ngày ngày tăng ca không ăn cơm, mẹ phải đi nói chuyện với lãnh đạo của con!
“Con chưa có uống!” Cố Dương nhanh chóng thả cốc vào bồn rửa bát, “Được rồi mà, con đi ngủ ngay đây“.
Mẹ Cố tịch thu hai bình rượu cất vào phòng cất đồ. Cố Dương nằm trên giường, nghiêm túc suy nghĩ việc chuyển ra ngoài, đương nhiên không phải vì tiện uống rượu, nhưng cậu thực sự cần một chút không gian cá nhân, cái kiểu thức đêm cũng không bị càm ràm.
...
Sáng hôm sau, trong buổi họp của công ty, Dương Nghị chính thức giao toàn bộ kế hoạch “Show thời trang thu đông” cho Cố Dương. Mọi nhân viên của Hoàn Đông đều biết Lục Giang Hàn rất coi trọng hoạt động này, Cát Phong Hoa sửa kế hoạch đến mức nhập viện, không ngờ cuối cùng lại giao cho một thực tập sinh phụ trách. Có người nghi ngờ, có người hâm mộ, tuy nhiên Cố dương cũng không có thời gian đi quản người khác nghĩ như thế nào, làm tròn lên cũng chỉ còn hơn 40 ngày nữa là đến kỳ hạn mùng 2 tháng 10, cậu không thể lãng phí một giây phút nào.
Phụ trách hoạt động ngoài sân khấu là một đồng nghiệp tên Vu Đại Vệ, độc thân đã nhiều năm, khó khăn lắm gần đây mới tìm được bạn gái, kết quả còn chưa tận hưởng hương vị yêu đương tươi đẹp được mấy ngày, đã bị Cố Dương ngày ngày bắt ở lại công ty tăng ca bàn chuyện thiết kế sàn catwalk, lòng căm phẫn, mắt chảy lệ. Nhưng chảy thì chảy, hiệu quả công việc cực kỳ kinh người, khi Lục Giang Hàn trở về sau một tuần đi công tác, Cố Dương đã chờ anh với một chồng tài liệu dày cộp.
“Cậu tăng ca viết ra hết đống này à?” Lục Giang Hàn hỏi.
“Mọi người đều phối hợp với tôi”, Cố Dương bật máy chiếu lên, vừa cười vừa nói: “Có cả anh Phong, hôm qua tôi bốn lần chạy đến bệnh viện tìm anh ấy, cuối cùng suýt thì bị y tá nhốt ngoài cửa“.
Sàn catwalk trên màn chiếu vừa lộng lẫy vừa lãng mạn, là bản phác thảo do Cố Dương tự vẽ, lấy cảm hứng từ bộ phim “Phù thủy xứ OZ” năm 1939. Đôi giày khiêu vũ màu đỏ của Dorothy trong phim tình cờ nổi tiếng khắp thế giới lần nữa vào năm nay, trang trí bằng những dải ruy băng, vải organza, đá quý và nơ. Cho dù bao nhiêu tuổi, người mang giới tính nữ đều sẽ không từ chối những đôi giày mộng mơ trong truyện cổ tích. Cậu còn tiện tay vẽ luôn một cái logo cho show diễn, dùng nét bút tối giản nhất vẽ ra một dòng chữ xinh đẹp “Ruby Slippers“.
“Đây là hình ảnh thực tế do công ty thiết kế làm ra. Hôm qua Đại Vệ và nhân viên thiết kế của công ty họ sửa mười mấy lần, mọi người đều cảm thấy đây là bản đẹp nhất”, Cố Dương chuyền slide, “Nếu sếp cảm thấy ok thì chúng tôi sẽ bắt đầu đi chọn ra trang phục trình diễn từ các thương hiệu“.
Lục Giang Hàn nhìn chằm chằm vào màn chiếu một lúc rồi gật đầu, “Ok“.
Ý? Kế hoạch này thông qua thuận lợi quá mức khiến Cố Dương còn chưa kịp phản ứng. Sao mà đã ok rồi? Không cho chút ý kiến sao? Ai nói sếp Lục rất khó tính thế?
Thế nhưng lần này Lục Giang Hàn thực sự thỏa mãn. Tuy Cố Dương chưa có kinh nghiệm, ở một vài khía cạnh thì ý tưởng này có hơi phi thực tế, nhưng cậu thực sự tỏa ra ý thơ lãng mạn từ trong cốt cách, đó là một tài năng đáng quý, giống ánh trăng cũng giống ánh sao, tiến sâu vào sàn catwalk lần này sẽ phát hiện rất nhiều chi tiết đặc sắc. Còn những người khác trong nhóm, ai ai cũng có kiến thức chuyên ngành phong phú, hoàn toàn đủ năng lực trợ giúp Cố Dương, để trí tưởng tượng lơ lửng giữa không trung ấy thuận lợi trở thành hiện thực.
“Tôi cực kỳ chờ mong show diễn này“. Lục Giang Hàn nghiêm túc nói.
Cố Dương mím chặt môi, cố gắng giúp bản thân trông trưởng thành một chút, nhưng trên thực tế cậu rất muốn ghi âm câu này lại, đem về cho mọi người nghe.
Đã qua bảy giờ tối, tăng ca là chuyện đương nhiên, nhưng mà vẫn có thể ăn cơm trước rồi làm việc sau. Gần công ty có một hàng cháo hải sản, có thể coi như là canteen của Hoàn Đông, Lục Giang Hàn chọn cháo và đồ ăn kèm, còn giúp Cố Dương gọi một cốc trà sữa trân châu – được đựng bằng chiếc cốc in hình thỏ con, nghe nói các bạn nhỏ rất yêu thích.
“Buổi trình diễn lần này có thể cần thêm một mục nữa”, Lục Giang Hàn đưa bát và đũa cho cậu.
“Là cái gì ạ?” Cố Dương hỏi.
“Tuần vừa rồi tôi đã bàn bạc với sếp tổng bên Thời trang Lăng Vân, cơ bản đã soạn xong hợp đồng”, Lục Giang Hàn nói, “Gần đây họ cho ra mắt lại một thương hiệu thời trang dành cho nữ, tên là Nightingale. Theo kế hoạch thì mùa thu đông năm nay sẽ chính thức tiến vào Hoàn Đông“.
Hiện nay, hầu hết các dòng quần áo cao cấp dành cho bé gái trong nước đều do các thương hiệu Nhật Bản chiếm giữ, các thương hiệu nội địa khó có thể cạnh tranh được về giá cả và thị phần. Thương hiệu Nightingale của bên họ tính là hắc mã, chất liệu đẹp đẽ, thiết kế tràn đầy yếu tố mộng mơ lãng mạn, vậy nên vừa ra mắt đã được truyền thông gọi là “ánh sáng của hàng quốc nội”, được các cô gái trẻ tuổi săn đón.
“...Được ạ”, Cố Dương gật đầu, cúi đầu tiếp tục gặm xương, hàng lông mi rủ xuống thành một bóng mờ, “Sau khi trao đổi với đồng nghiệp ở phòng đầu tư, tôi sẽ một lần nữa sửa kế hoạch“.
“Đến lúc đó nhà thiết kế của bên họ cũng sẽ đến tham gia hoạt động”, Lục Giang Hàn tiếp tục nói, “Dịch Minh, có lẽ cậu biết anh ta, nghe nói cũng tốt nghiệp đại học D“.
“Trên tôi vài khóa, rất nổi tiếng, còn hay đến trường mở tọa đàm”, Cố Dương uống một ngụm trà sữa nóng, từ tốn ăn cơm nhưng cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Bữa ăn trôi qua một nửa, điện thoại để trên bàn rung lên, là cuộc gọi của Dương Nghị, ở xa vẫn quan tâm đến rượu của mình.
“Rượu gì?”, Lục Giang Hàn gác đũa.
“Nhờ Trương Nghiêu lấy hộ á, tuần trước tôi ném trên xe cậu”, Dương Nghị đáp, “Cậu đang ở đâu thế? Tôi tự qua lấy“.
Lục Giang Hàn: “...”
Lục Giang Hàn nhìn Cố Dương ngồi đối diện!
Cố Dương đang tập trung gặm chân gà!!!
“Mất tín hiệu rồi à?” Dương Nghị bồn chồn nhìn điện thoại, “Alo?”
“Tặng người ta rồi”, Lục Giang Hàn đi thẳng ra khỏi hàng cháo.
Dương Nghị nghe mà á khẩu: “Sao cậu lại lấy rượu của tôi đi tặng người khác, vừa mua trăm ngàn một chai đó, tặng ai rồi?”
Lục Giang Hàn không đáp.
Dương Nghị hít sâu một hơi, trong lòng chửi bậy cả vạn lần, tặng con hồ ly tinh nào rồi!
Cuối cùng Lục Giang Hàn ở đầu bên này cũng gầm lên: “Cmn chai rượu mấy trăm ngàn sao cậu lại phải đúc trong túi giấy của hãng Baileys Irish Cream?”
Dương Nghị trong nháy mắt giật mình, yếu ớt kháng nghị: “Chẳng nhẽ không được hả?”
“Nói chung cậu mất rượu rồi, nén bi thương”, Lục Giang Hàn tắt máy, quay lại cùng ăn cơm với Cố Dương, thuận tiện “không để ý” mà hỏi, chai rượu lần trước ra sao.
“Rất ngon ạ, bố mẹ tôi rất thích”, Cố Dương lau tay, biểu cảm ngây thơ lại chân thành, “Cảm ơn sếp Lục“.
“Không có gì”, Lục Giang Hàn cũng mỉm cười với cậu.
Thôi được rồi.
Cậu thích là được.
Hết chương 5.
***
Trung bình truyện của bà San: kiểu gì cũng có một đứa tên Đại Vệ aka David =))))
Chúc các tình yêu 8/3 vui vẻ và mãi xinh tươi ^3^~
P/s: Có ai đoán được bé Dương có dụ gì trong quá khứ hong nè?
8/3/2024
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.