Chương 36: Dạ hội
Tân Di Ổ
09/05/2013
Cô hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi đang mơ màng say
đắm của Diệp Quân, cô chỉ muốn đưa tay vuổt ve mái tóc mềm mượt như trẻ
thơ của cậu.
Trong lúc Hướng Viễn và Diệp Bỉnh Văn nói chuyện, bỗng có âm
thanh vỡ vụn của thủy tinh vang lên, họ đều nghe tiếng và nhìn về phía
đó như rất nhiều người khác. Họ thấy Đằng Vân đang cúi đầu lau nước trên áo khoác và người phục vụ khom lưng cúi người xin lỗi rối rít.
“Xin hai vị cứ nói chuyện tự nhiên”, Hướng Viễn nói với Diệp Bỉnh Văn và cô bạn gái của ông ta rồi đi về phía Đằng Vân. Cô nghe thấy Diệp Bỉnh Văn nói với cô gái đi cùng bằng giọng nói với âm lượng mà ai cũng nghe thấy: “Có thấy cho theo đuôi chưa? Đằng kia có một con, chính là con vừa đập vỡ đồ đấy”.
“Chuyện gì vậy?”, Hướng Viễn đến cạnh Đằng Vân, hạ giọng hỏi.
Chàng trai phục vụ gương mặt non nớt tỏ ra đầy lúng túng hoảng sợ. “Xin lỗi, Phó tổng Đằng, Giám đốc Hướng, tôi không cố ý”.
Đằng Vân ngừng tay, chặn lời cậu phục vụ: “Đã nói không liên quan đến cậu, do tôi bất cẩn thôi”.
Hướng Viễn vỗ vỗ vai chàng trai phục vụ, nói: “Không sao, cậu cứ làm việc của mình đi”. Nói xong, cô đưa mắt ra hiệu cho Đằng Vân đi cùng mình đến một vị trí hơi khuất người rồi khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Tôi thấy cả tối nay tâm trí anh cứ để đâu ấy”.
“Không sao, nhất thời bất cẩn thôi”, Đằng Vân gượng cười mếu mó.
Hướng Viễn đáp: “Một người bình thường luôn cẩn thận hơn bất kỳ ai, bỗng nhiên trở nên bất cẩn mà còn bảo không sao? Anh giấu tôi làm gì?”.
Đằng Vân im lặng một lúc rồi đáp: “Anh ấy ốm, sốt cao mãi không hạ, cô cũng biết, người nhà anh ấy không ở đây nên tôi... tôi hơi lo. Nhưng chắc không sao, anh ấy đã có bạn chăm sóc rồi”.
Hướng Viễn biết “anh ấy” mà Đằng Vân nhắc đến ngoài người tình đồng tính của anh ta thì không còn ai khác. Nghĩ lại cũng đúng, ngoài “anh ấy” ra thì còn ai để khiến Đằng Vân lơ đãng hoảng loạn chứ?
Hướng Viễn cau mày suy nghĩ rồi nói: “Không sao thật chứ? Sao lại ốm đúng vào lúc này nhỉ”, Đằng Vân và cô đều là những người phụ trách trực tiếp của khu nghỉ mát này, là nhân vật chủ chốt trong đêm nay, rất nhiều vị khách quan trọng và công việc ở tại đây đang chờ họ. Về điểm này chắc Đằng Vân cũng rõ nhưng anh đi không được mà ở lại cũng không yên tâm nên trong lòng mới bất an như vậy.
“Thôi được, anh đi đi”, Hướng Viễn nói.
“Sao được, bây giờ làm sao tôi đi được?”, Đằng Vân tỏ ra chưa hề nghĩ đến điều này.
Hướng Viễn khoát tay với anh: “Đi đi, đừng nói nhiều. Sao anh còn đàn bà hơn tôi nữa nhỉ? Có điều, trước khi đi phải chào hỏi một lượt đã, sau này anh vẫn còn dịp phải nhờ đến họ. Còn nữa, đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đi là được rồi, đừng để người ta nghĩ mình thất lễ”.
“Nhưng...”
“Nhưng nhị cái gì, trái đất này không có anh sẽ khong quay nữa chắc?” Hướng Viễn lườm Đằng Vân một cái, bỗng nhiên đổi sang nụ cười rạng rỡ, lên tiếng chào Mạc Kiến Quốc đang nhìn về phía hai người: “Chào Tổng giám đốc Mạc! Xin đợi một lát, chốc nữa tôi sẽ đến kính ngài một ly”. Nói xong, cô lại hạ giọng đuổi Đằng Vân: “Ở đây còn tôi mà, làm hết những chuyện anh cần làm rồi biến ngay. Cho anh hai ngày, muốn làm gi thì làm, đừng có ở đây giống như hồn ma lờ đờ khiến tôi không chịu nổi.”
“Cảm ơn cô, Hướng Viễn.”
Hướng Viễn không mảy may động lòng, cô chỉ nói: “Anh thì cái gì cũng ổn nhưng sao lại cứ lằng nhằng như vậy chứ? Đi nhanh lên, anh không đi mau thì tôi nổi da gà lên mất”.
Đằng Vân cười, cầm ly rượu đi hàn huyên với các khách hàng quen một lượt rồi tìm lúc thích hợp vội vã bỏ đi. Vừa đến gần nơi đỗ xe, anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau; quay đầu lại nhìn thì thấy Hướng Viễn đang đuổi theo.
“Hướng Viễn, sao vậy?”, anh ngờ vực hỏi.
Hướng Viễn lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tay anh: “Đằng Vân, nhân hai ngày này anh tiện thể giúp tôi được không? Thẻ này, xem như là anh đưa Đằng Tuấn nhé”.
Đằng Vân bỗng hiểu ý của cô, khẽ đẩy chiếc thẻ trở lại: “Không cần đâu, Hướng Viễn. Cần gì thì tôi đã cho hai đứa cả rồi, không khổ được đâu”.
Hướng Viễn cười nói: “Cái anh cho là của anh. Đằng Tuấn là em trai anh, chẳng lẽ tôi không có em gái? Chúng ngờ nghệch thế kia, ăn uống tiêu pha cái gì cũng cần đến tiền. Người nhà tôi không thể cứ bắt anh tiếp tế mãi được. Anh cho rồi thì chúng vẫn cần nhưng tình cảm của tôi chưa chắc chúng đã hiểu, nếu không, sao phải làm phiền đến anh làm gì?”.
Đằng Vân nghe cô nói thế thì cũng biết với vấn đề tiền nong, cô nói một là một, hai là hai, không ai lợi dụng cô được, cô cũng sẽ không lợi dụng bất kỳ ai, thế nên không khách sáo nữa, anh nhận lấy rồi nhét vào túi áo. “Được thôi, tôi sẽ đưa chúng tiền, nói là tôi cho. Nhưng cô thật sự không muốn Hướng Dao biết những chuyện cô làm ư? A Tuấn đã tìm được công việc mới, thuê được một căn nhà vừa rẻ vừa tốt. Hai đứa chúng nó đều nghĩ mình may mắn hoặc cũng chỉ nghĩ là tôi thầm giúp đỡ một tay...”.
“Tôi cần chúng nhớ những chuyện ấy để làm gì? Tôi cũng không mong muốn thu lợi gì ở chúng. Cảm kích hay hận tôi thì chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
“Tại sao cô lại không chịu để Hướng Dao biết cô quan tâm đến cô bé? Dù sao thì cũng là chị em với nhau...”, Đằng Vân dựa vào cửa xe khuyên Hướng Viễn.
Hướng Viễn đẩy anh ngồi vào ghế rồi nói: “Tôi quan tâm nó là nghĩa vụ và trách nhiệm, không phải vì tình nghĩa chị em sâu sắc gì cả. Được rồi, tôi phải quay về đây”.
Đằng Vân đi rồi, cô cũng quay trở lại sảnh yến tiệc. Bầu trời bên ngoài vừa cao vừa trong, không có trăng sao, lúc này tất cả quan khách và đa số công nhân viên đều đang tập trung ở gần sảnh yến tiệc nên những nơi khác tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng nhìn thấy một, hai người phục vụ đều đang bận việc, gấp rút vội vã.
Lúc Hướng Viễn đi được một nửa đoạn hành lang quanh co, cô bỗng đi chậm lại. Là người đã quen đi đường đêm nên sự tinh nhạy bẩm sinh đã khiếm cô nhận ra người đang theo mình rất sát, bước chân cố ý thả nhẹ dó không phải của những người phục vụ, cũng không phải của bất kỳ người nào cô quen thuộc, càng không phải là tiếng vọng lại của bước chân cô.
Hồi chuông cảnh giác phóng lên nhưng trước khi chưa xác định được ý đồ của đối phương thì Hướng Viễn không muốn gào thét để làm kinh động quang cảnh náo nhiệt đằng kia. Trên đoạn hành lang về đêm lúc này, ngoài cô ra, chẳng còn bất kỳ người quen nào khác.
Khi cô đi chậm lại, rõ ràng bước chân phía sau cũng chậm lại theo. Hướng Viễn vờ ra vè gạt mái tóc trên vai ra sau, thờ ơ quay đầu lại nhìn. So với ánh đèn rực rỡ cô cần thì ánh đèn ở đây quá âm u, những chiếc lồng đèn đỏ lớn vui mắt vào ban ngày đang tỏa ánh sáng u ám thê lương, cô chỉ nhìn thấy nơi chiếc đèn không rọi tới được ở góc hành lang và chiếc bóng kéo dài cô đơn của chính mình.
Hướng Viễn biết lúc này mà gọi điện thoại cầu cứu là không sáng suốt bới nếu đối phương có ác ý thì việc móc điện thoại ra sẽ chỉ càng kích thích hắn hành động. Hướng Viễn cố ra vẻ thản nhiên, thong thả dạo bước một đoạn rồi co chân chạy nước rút. Cũng may hôm nay cô đã mặc bộ quần áo dành cho dịp lễ để tiện cho việc đi lại, lại khá tự tin với tốc độ của mình nên chỉ cần đối phương bất ngờ mất mấy giây, cô đảm bảo tám phần thắng lợi chạy hết đoạn hành lang này.
Đầu kia của hành lang là một chiếc cổng trang trí hình vòng cung, Hướng Viễn lách vào sau cửa rồi dùng chân đá nó lại, cô quay người đưa một tay giữ cửa, tay kia nhanh chóng cài chốt cửa. Lúc bỏ chạy, cô chắc chắn người sau lưng đã đuổi theo, tốc độ rất nhanh, chỉ thua cô mấy giây khỏi đầu và khoảng cách mười mấy mét. Cánh cửa này tuy chỉ để trang trí nhưng nếu có người muốn phá cửa xông vào, cô vẫn có đủ thời cơ đợi người đến cứu.
Sau khi cửa đóng, Hướng Viễn không dám dừng lại giây nào, cúi người xuống bê chậu hồng môn tươi rói cao bằng nửa thân người bên cạnh để chặn cánh cửa lại. Ai ngờ chậu hoa đó nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, Hướng Viễn vận hết sức mà vẫn không xê dịch được là bao. Cô đành từ bỏ ý định này, vừa đứng thẳng dậy, lưng đã đụng ngay một người, hoảng quá, Hướng Viễn suýt nữa hét lên nhưng người phía sau lại đi qua cô, cúi lưng nhấc chậu hồng môn tươi rói rỏ nước lên một cách nhẹ nhàng như không.
“Đến cây này mà chị cũng muốn tự di dời thì chẳng phải tự mình làm khổ mình à?”
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim đang đập loạn lên vì sợ của Hướng Viễn đột ngột ổn định trở lại. Cô thở phào một hơi, trước khi thẳng lưng lên đã nhìn thấy một đôi giày thể thao không mới lắm nhưng rất sạch sẽ ở ngay trước mắt mình.
Chủ nhân đôi giày đó vừa tò mò vừa nghi ngờ: “Ai làm chị sợ ghê thế? Chẳng lẽ là em? Không thể nào!”.
Hướng Viễn vừa phủi bụi đất trên tay khi dời chậu hoa lúc nãy, vừa liếc nhìn chàng trai mặt mũi sáng sủa khôi ngô cạnh mình. Đừng trách người ta thường nói niềm vui và nỗi sợ chỉ cách nhau trong gang tấc, cô rất hiếm khi hoảng loạn lúng túng như vậy nhưng lúc này, bóng đêm như bị cánh cửa mỏng manh yếu ớt này chặn lại một bên, cô chăm chú lắng nghe, đoạn hành lang bên ngoài qua cánh cửa này không hề có chút động tĩnh.
“Mọc cánh cứng cáp rồi, đến chị cũng dám hù dọa”, Hướng Viễn lườm Diệp Quân một cái, trong lời nói có vẻ trách móc nhưng khóe môi lại nhướn lên.
Diệp Quân tỏ vẻ không phục: “Bao nhiêu phục vụ đang đứng rảnh rang kia, chị có tự chạy đến đây dời nó không?”, cậu vừa nói vừa đung đưa chậu hồng môn trên tay mình.
Hướng Viễn nói: “Chị dặn Đằng Vân chút việc, trên đường về thấy nó nằm không đúng chỗ nên tiện tay dời đi thôi. Em còn bê nó làm gì thế, không nặng à?”.
“Là vì chị chưa bảo em phải đặt ở đâu mà.” Diệp Quân cứng mồm nhưng trong lòng cũng thấy mình dại quá nên mặt đỏ bừng. Cậu nghĩ, không sao, ánh đèn tối thế này thì Hướng Viễn cũng không thể nhìn thấy. Cậu đặt chậu hoa vào vị trí Hướng Viễn chỉ với vẻ điềm nhiên vô sự, còn cố ý phủi phủi tay một cách nhẹ nhõm: “Nhìn xem, thật ra nó chẳng nặng chút nào. Chắc chị phải thừa nhận là với một số việc nào đó, sự tồn tại của đàn ông vẫn rất cần thiết nhỉ”.
Hướng Viễn phì cười trước vẻ đắc ý hồn nhiên của cậu nhưng cô lại cố nén rồi nói: “Tất nhiên là thế rồi, đặc biệt là khi thiếu đi một anh hùng thần dũng vô địch như em”.
Diệp Quân biết lại bị cô cười nên có phần ngượng ngùng xấu hổ, khẽ bĩu môi lầm bầm một cậu. Hướng Viễn không nghe rõ nhưng cũng không truy hỏi. Sau khi kết hôn đã rất lâu rồi cô và Diệp Quân mới có dịp trò chuyện riêng với nhau như thế này. Bình thường, Diệp Quân hiếm khi về nhà, cho dù thỉnh thoảng cả nhà đoàn tụ cũng chỉ nói vài câu nên nói với chị dâu và chú Hai. Một đêm như thế này, hai người đột nhiên gặp nhau, nhất thời quên mất khoảng cách vừa được dựng lên trong thời gian qua.
Hướng Viễn là người thông minh nên cô cũng biết rằng việc mình đồng ý lấy Diệp Khiên Trạch một cách nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương Diệp Quân, Tuy không ai muốn tìm hiểu kỹ sự tổn thương ấy xuất phát từ tình cảm phức tạp nào nhưng cô đã nợ Diệp Quân cuộc hẹn đi ngắm mặt trời mọc, có lẽ còn nợ cậu một lời giải thích. Thế nhưng cô có thể giải thích được không? Cô phải nói gì để níu kéo được sự thất vọng của Diệp Quân đây? Hướng Viễn hiểu rõ hơn ai hết, cô hoàn toàn không thể làm được gì trong việc này. Chẳng lẽ thời gian đảo ngược rồi cô sẽ có sự lựa chọn khác? Trên thực tế cho dù bỏ qua ánh trặng đêm đó, cũng chưa chắc cô sẽ đợi ở đó ngắm tia nắng ban mai đầu tiên lộ dạng. Nếu đã như vậy rồi thì hãy để nó như vậy đi, chẳng cần nói gì cả, những gì phải qua rồi sẽ qua, cho dù không qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng sẽ từ từ bay theo gió. Diệp Quân đã trải qua thất vọng, rồi sẽ có ngày cậu hiểu được, hy vọng là do chính mình tạo nên chứ không phải người khác.
Hướng Viễn vốn vẫn nghĩ thế nên cũng tự thuyết phục mình tỏ ra bình thản khi đối diện với Diệp Quân. Nhưng trong buổi đêm gió mát này, cô hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi đang mơ màng say đắm của Diệp Quân, cô chỉ muốn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt như trẻ thơ của cậu.
Cô đưa tay lên nhưng rồi chỉ khẽ gạt sợi tóc rơi xuống vai lúc bỏ chay khi nãy ra sau lưng.
Hướng Viễn hỏi: “Chị cứ tưởng em không đến thật. Khó khắn lắm mới kịp đến đây, sao không ở trong tiệc với anh mình mà chạy ra đây làm gì?”.
Diệp Quân nhìn về hướng sảnh tiệc sáng rực rõ như ban ngày dưới vô số ngọn đèn, nói: “Em đứng với anh trai được một lúc rồi nhưng em chẳng quen ai ở đó, vô vị lắm. Vả lại...”.
Cậu kéo áo thể thao trên người mình rồi nói với vẻ hối lỗi: “Vốn hôm nay trường có buổi tập huấn, cũng may kết thúc sớm nên em về ký túc thay đồng phục mới phát hiện vội vã thế nào mà chưa kịp chuẩn bị quần áo phù hợp. Đến đây rồi mới biết đông người như thế, em ăn mặc thế này hình như không thích hợp lắm. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thà ra ngoài hít thở không khí trong lành còn hơn.” Lúc nói câu này cậu không dám nhìn Hướng Viễn, sợ cô nhìn ra cậu đang nói dối, rõ ràng cậu không tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong biển người nên mới cuống quýt chạy ra ngoài tìm, ai ngờ mới rảo một vòng thì gặp được.
Trong lúc nói chuyện, Hướng Viễn cố ý để tâm quan sát động tĩnh sau cánh cửa lần nữa, vẫn không một tiếng động, cô vỗ vỗ vào tay Diệp Quân: “Đi thôi, quay lại với chị”.
Hai người quay vào trong, Diệp Khiên Trạch đang đứng ở một góc ngay chính giữa sảnh trò chuyện với mấy người khách. Anh nói ít nghe nhiều, một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, chỏ có người quen thân với anh mới nhìn ra vẻ lơ đãng trong nụ cười ấy. Hướng Viễn và Diệp Quân xuất hiện khiến anh yên lòng hẳn.
“Anh trai em đang gọi kìa, mau đến đó di”, Hướng Viễn nói với Diệp Quân.
Diệp Quân có vẻ thắc mắc: “Chị không đến luôn à?”.
“Chị còn chút việc khác, lát nữa sẽ đến.”
Kỳ thực sau lần tranh cãi hôm ấy, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch vẫn khó xóa nhòa vết sẹo cũ. Hai vợ chồng họ đều không phải dạng người tính cách quá nóng nảy nên đó vẫn là lần xích mích đầu tiên sau khi kết hôn. Mọi người thường bảo vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, đầu giường cãi cọ, cuối giường làm hòa, đặc biệt là vợ chồng trẻ, thương nhau lắm cắn nhau đau nhưng Hướng Viễn rõ ràng cảm nhận được những lời nói đêm ấy đã khiến hai trái tim lặng lẽ nguội lạnh. Sau việc đó, chẳng ai lên tiếng xin lỗi, chỉ một lần Diệp Khiên Trạch trước khi đi ngủ đã nhẹ nhàng ôm lấy Hướng Viễn thì thầm: “Hướng Viễn, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”. Lúc đó, Hướng Viễn đã quay lưng lại nhận lời: “Được, không cãi nhau nữa”. Và cứ thế, họ không tranh chấp nữa, lặng lẽ làm việc của mình nhưng trên thực tế, điểm mấu chốt của vấn đề vẫn kẹt lại ở đó, không thể xóa tan được.
“Hướng Viễn, chị và anh em có chuyện gì thế?” Hướng Viễn đã trở thành thành viên của nhà họ Diệp khá lâu nhưng Diệp Quân vẫn không quen với cách gọi “chị dâu”, cũng chẳng gọi “chị Hướng Viễn” nữa mà dứt khoáng gọi thẳng tên cô.
“Chẳng sao cả. Có phải trẻ con đâu mà suốt ngày đeo dính vào nhau”, Hướng Viễn cười nói.
Mặt Diệp Quân vẫn đầy vẻ hoài nghi: “Lúc đầu, em hỏi anh xem chị đang ở đâu thì anh nói không biết. Lúc đó, em đã thấy kỳ lạ rồi. Không có chuyện gì thật chứ ạ?”. Diệp Quân là một chàng trai lương thiện hơn ai hết, dù trong lòng vẫn có bí mật, nhưng sư lo lắng cho anh trai mình và Hướng Viễn đều được thể hiện cả trên gương mặt lẫn trong lòng.
Dù cho đối với cô, Diệp Quân vẫn không trưởng thành nhưng cậu đã không còn là cậu bé ngây thơ chỉ một hai câu nói là lừa cho qua chuyện được nữa. Cô nghiêm chỉnh đáp: “Đừng lo chuyện thiên hạ, đến đó nói một tiếng với anh giúp chị. Nói rằng chị đi dặn nhân viên một số chuyện rồi lát nữa sẽ đi với anh ấy đến kính Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đinh Thịnh một ly”.
“Mạc Kiến Quốc”, Diệp Quân lẩm bẩm lặp lại. Từ trước đến nay cậu vốn không mấy lưu tâm đến những chuyện trên thương trường mà cũng cảm thấy có phần quen thuộc với cái tên này, “A, Mạc Kiến Quốc là bố của người bị Diệp Linh đẩy xuống khỏi cây...”
“Diệp Quân”, Hướng Viễn cau mày chặn ngang câu nói như vừa vỡ lẽ ra của cậu. Diệp Quân cũng tự biết một số việc nên nói ít thì tốt hơn nên kịp thời “cắn” lưỡi mình lại, ngoan ngoãn “ồ” lên một tiếng rồi đi đến chỗ Diệp Khiên Trạch đang đứng.
Hướng Viễn thấy cậu đi rồi thì vội vã nhờ người đi tìm người phụ trách an ninh khu nghỉ mát dặn dò kỹ lướng mấy câu ở góc khuất, nhìn người phụ trách lặng lẽ tìm gọi vài người ra ngoài, mới hơi yên tâm được một chút.
Vừa làm xong chuyện đó, Hướng Viễn quay lại đã suýt đâm vào cốc nước trên tay một người không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Cô định thần nhìn lại thì Diệp Quân đang cầm một cốc nước đi theo cô.
Hướng Viễn nói với vẻ bất lực: “Chị tưởng em đi cùng anh ấy cơ mà?”. Nhìn chiếc cốc vẫn tỏa khói nghi ngút, cô lại hỏi thêm một câu: “Không bị bỏng chứ?”.
Diệp Quân đáp với vẻ oan ức: “Suýt chút nữa nhưng cũng may em trách kịp. Anh bảo em mang thứ này đếm cho chị. Phục vụ mới đưa đến, anh còn bảo em nói với chị, cả tối không thấy chị ăn uống gì, có việc gì thì phải lót dạ đã rồi hẵng tính”.
Không cần mở nắp cốc nước ra Hướng Viễn cùng biết bên trong đựng gì. Cô đón lấy một cách tự nhiên rồi liếc về phía Diệp Khiên Trạch, anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, anh khẽ mỉm cười, vẫn ấm áp dịu dàng như trước. Hướng Viễn chà xát vào thành cốc một lúc gương mặt cũng lộ nét cười với anh.
Diệp Quân nhìn thấy thế, đang định nói gì lại thấy Hướng Viễn đột ngột bảo phục vụ đặt cốc nước trên tay cô sang một bên rồi nói: “Diệp Quân, em đến đây, chúng ta đến chào hỏi Cục trưởng Tạ của Cục Công an thành phố”.
Diệp Quân ngần ngại liếc nhìn một cái rồi lên tiếng với vẻ lúng túng: “Tại sao em phải đi?”.
“Ngốc ạ, mấy tháng nữa là em tốt nghiệp rồi. Em đòi làm cảnh sát, không ai ngăn cản được nhưng cho dù làm công an thì cũng phải có được chỗ tốt chứ.”
“Em không đi”, Diệp Quân lại ngang bướng, hất cằm lên làm ra vẻ mạnh mẽ, “không cần nhờ vả ai em cũng có thể làm cảnh sát. Lúc đó được phân đến đâu thì đến đó, chuyện người khác làm được thì em cũng làm được”.
“Chị biết em không thua kém ai nhưng nếu làm cảnh sát, có những bộ phận nào nguy hiểm nhất em có biết không? Chị không thể để em mạo hiểm được.”
Đêm nay, lần đầu Diệp Quân cười với vẻ sung sướng: “Hướng Viễn chị cũng bắt đầu giống các bà lắm lời rồi đó. Không mạo hiểm thì em làm cảnh sát làm gì?”. Thế nhưng trong lòng cậu đang có một tiếng hò reo, quả nhiên cô vẫn quan tâm đến cậu, cô là người quan tâm cậu nhất nhất trên thế gian này.
“Bớt nói nhăng nói cuội đi. Theo chị.”
“Em nói không đi mà.”
Diệp Quân vẫn cố kháng cự nhưng cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng ấm, Hướng Viễn chẳng nói chẳng rằng đã nắm lấy tay cậu tiến đến mục tiêu.
Cảm giác chạm vào lòng bàn tay cô rất quen thuộc. Đôi tay ấy không hề ấm áp mềm mại, dù nó đã không phải làm việc nặng nhọc trong một quãng thời gian khá dài, nhưng vẫn không thể mềm mại trơn nhẵn như bàn tay các cô gái khác, các lóng xương rất dài, lòng bàn tay cực mỏng. Lúc nhỏ, Diệp Quân nghe người lớn bảo, cô gái có bàn tay như vậy số khổ mà bạc phúc, Diệp Quân thấy đúng là nhảm nhí. Hướng Viễn đạt được như ngày hôm nay, được gả cho anh trai cậu - người cô yêu thương, đó chẳng phải là bằng chứng hạnh phúc hùng hồn nhất sao? Giờ đây, đôi tay ấy cũng dễ dàng nhen nhóm lên ngọn lửa hạnh phúc trong lồng ngực cậu. Chẳng phải cậu chưa từng tiếp xúc với bàn tay của những người bạn khác giới, bắt tay lịch sự hoặc kéo tau các bạn nữ trong dịp hội thao trường, cảm giác tiếp xúc với những bàn tay ấy luôn ấm áp hơn Hướng Viễn nhưng nó chưa bao giờ lưu lại lâu trong ký ức của cậu. Cậu chỉ nhớ bàn tay cô, mỏng và gầy, cậu không nắm được, cũng không vùng thoát ra được.
Diệp Quân đang mơ màng, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Hướng Viễn dẫn đến trước mặt một người đàn ông được cô gọi là “Cục trưởng Tạ”. Hướng Viễn đã buông tay cậu để nắm tay người đàn ông to béo mập mạp kia từ lúc nào cậu cũng không hay.
“Hướng Viễn, người bận rộn như cô mà hôm nay còn nhớ đến tôi, vinh hạnh quá.”
“Đâu dám, lúc này thấy ông trò chuyện với bạn bè vui vẻ quá nên không dám làm phiền thôi. Đúng rồi, Cục trưởng Tạ, tôi xin giới thiệu, đây là Diệp Quân em chồng tôi, năm nay tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Bình thường hiếm khi gặp được ông, hôm nay nhân cơ hội này tôi đưa cậu bé đến gặp tiền bối trong giới cảnh sát.”
Cục trưởng Tạ vẻ kỳ lạ: “Nói thế thì cậu bé này chính là con trai thứ hai của Diệp gia rồi. Lúc nãy tôi còn nghĩ thầm trong bụng, Hướng Viễn không đơn giản tí nào, Diệp thiếu gia nhà cô còn ở đây mà cô đã nắm tay cậu trai bé nhỏ này đường đường chính chính thế, đúng là hay thật. Thì ra là vậy, ha ha”.
Hướng Viễn cũng cười tươi: “Cục trưởng Tạ thật biết nói đùa”.
Chỉ có Diệp Quân chẳng thấy buồn cười chút nào, cậu không hề bỏ qua chuyện ông Cục trưởng Tạ kia nãy giờ vẫn nắm tay Hướng Viễn không chịu buông. Thế nên cho dù không tình nguyện đến mấy, Diệp Quân vẫn chủ động đưa tay ra với người đàn ông ấy: “Chào ông, Cục trưởng Tạ, tôi là Diệp Quân”.
Cậu thầm cười gằn trong bụng khi tay Cục trưởng Tạ chỉ khẽ phớt qua tay cậu như chuồn chuồn đậu mặt nước nhưng cũng may tay Hướng Viễn đã được giải thoát.
Cục trưởng Tạ quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Diệp gia phong thủy tốt quá. Phú quý không nói làm gì, mà con cái người nào cũng xinh đẹp, Diệp thiếu gia đã là nhân tài rồi, cậu em này vừa nhìn đã thấy không khác diễn viên phim thần tượng là bao. Hướng Viễn, nói thât câu này không được giận nhé, ai cũng nói trai tài gái sắc nhưng cô vào Diệp gia thì xem là gái tài trai sắc đấy”.
Hướng Viễn biết Diệp Quân ghét nhất bị người ta nói về vẻ ngoài của mình nên vội vã cười giả lả, chuyển đề tài: “Tôi có quyền xem như Cục trưởng Tạ đang khen tôi”.
Cục trưởng Tạ cười nói xong rồi làm ra vẻ nghiêm chỉnh: “Kể cũng hay, công tử nhà có tiền không hưởng phú quý mà lại muốn vào ngành chúng tôi, nói ra thì cũng là vinh dự đấy chứ. Một chàng trai như vậy mà đứng trong Cục Công an thì các nữ cảnh sát chỗ chúng tôi điêu đứng hết. Có điều nếu có vụ án là phải lên đường ngay. Nếu là nữ tướng cướp thì còn ổn, lỡ gặp phải vụ án liên quan đến tính mạng, dao súng không có mắt, nếu bị thương thì tôi biết nói thế nào với nhà cô đây?”.
“Cục trưởng Tạ có thể xem qua bảng thành tích của tôi, tôi không phải là...”
“A Quân!” Hướng Viễn kịp thời cắt ngang lời tranh cãi nóng nảy của Diệp Quân. Thực vậy, cậu ghét nhất bị người khác xem là gối thêu hoa chỉ để nhìn chơi. Các môn văn hóa, môn chuyên ngành của cậu đều tương đối xuất sắc, thể thao đánh võ càng là sở trường nhưng lúc này không phải lúc nói những chuyện đó. Cục trưởng Tạ nói đúng, dao súng không có mắt, nếu cậu bị thương thật thì phải làm sao?
Hướng Viễn thở dài: “Cậu bé này nhất quyết làm cảnh sát, tám ngựa kéo về cũng không được. Bốn năm học ở Học viện Cảnh sát, không để nó làm nghề này thì chỉ e nó không chịu, nên phải phiền Cục trưởng Tạ quan tâm rồi”.
Cục trưởng Tạ lại tỏ ra rất thoải mái nói: “Nếu Hướng Viễn đã nói thế thì không có vấn đề gì nữa. Chỉ cần tốt nghiệp xong thì cứ giao cho tôi, bảo đảm yên tâm ngay”.
“Xin hai vị cứ nói chuyện tự nhiên”, Hướng Viễn nói với Diệp Bỉnh Văn và cô bạn gái của ông ta rồi đi về phía Đằng Vân. Cô nghe thấy Diệp Bỉnh Văn nói với cô gái đi cùng bằng giọng nói với âm lượng mà ai cũng nghe thấy: “Có thấy cho theo đuôi chưa? Đằng kia có một con, chính là con vừa đập vỡ đồ đấy”.
“Chuyện gì vậy?”, Hướng Viễn đến cạnh Đằng Vân, hạ giọng hỏi.
Chàng trai phục vụ gương mặt non nớt tỏ ra đầy lúng túng hoảng sợ. “Xin lỗi, Phó tổng Đằng, Giám đốc Hướng, tôi không cố ý”.
Đằng Vân ngừng tay, chặn lời cậu phục vụ: “Đã nói không liên quan đến cậu, do tôi bất cẩn thôi”.
Hướng Viễn vỗ vỗ vai chàng trai phục vụ, nói: “Không sao, cậu cứ làm việc của mình đi”. Nói xong, cô đưa mắt ra hiệu cho Đằng Vân đi cùng mình đến một vị trí hơi khuất người rồi khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Tôi thấy cả tối nay tâm trí anh cứ để đâu ấy”.
“Không sao, nhất thời bất cẩn thôi”, Đằng Vân gượng cười mếu mó.
Hướng Viễn đáp: “Một người bình thường luôn cẩn thận hơn bất kỳ ai, bỗng nhiên trở nên bất cẩn mà còn bảo không sao? Anh giấu tôi làm gì?”.
Đằng Vân im lặng một lúc rồi đáp: “Anh ấy ốm, sốt cao mãi không hạ, cô cũng biết, người nhà anh ấy không ở đây nên tôi... tôi hơi lo. Nhưng chắc không sao, anh ấy đã có bạn chăm sóc rồi”.
Hướng Viễn biết “anh ấy” mà Đằng Vân nhắc đến ngoài người tình đồng tính của anh ta thì không còn ai khác. Nghĩ lại cũng đúng, ngoài “anh ấy” ra thì còn ai để khiến Đằng Vân lơ đãng hoảng loạn chứ?
Hướng Viễn cau mày suy nghĩ rồi nói: “Không sao thật chứ? Sao lại ốm đúng vào lúc này nhỉ”, Đằng Vân và cô đều là những người phụ trách trực tiếp của khu nghỉ mát này, là nhân vật chủ chốt trong đêm nay, rất nhiều vị khách quan trọng và công việc ở tại đây đang chờ họ. Về điểm này chắc Đằng Vân cũng rõ nhưng anh đi không được mà ở lại cũng không yên tâm nên trong lòng mới bất an như vậy.
“Thôi được, anh đi đi”, Hướng Viễn nói.
“Sao được, bây giờ làm sao tôi đi được?”, Đằng Vân tỏ ra chưa hề nghĩ đến điều này.
Hướng Viễn khoát tay với anh: “Đi đi, đừng nói nhiều. Sao anh còn đàn bà hơn tôi nữa nhỉ? Có điều, trước khi đi phải chào hỏi một lượt đã, sau này anh vẫn còn dịp phải nhờ đến họ. Còn nữa, đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đi là được rồi, đừng để người ta nghĩ mình thất lễ”.
“Nhưng...”
“Nhưng nhị cái gì, trái đất này không có anh sẽ khong quay nữa chắc?” Hướng Viễn lườm Đằng Vân một cái, bỗng nhiên đổi sang nụ cười rạng rỡ, lên tiếng chào Mạc Kiến Quốc đang nhìn về phía hai người: “Chào Tổng giám đốc Mạc! Xin đợi một lát, chốc nữa tôi sẽ đến kính ngài một ly”. Nói xong, cô lại hạ giọng đuổi Đằng Vân: “Ở đây còn tôi mà, làm hết những chuyện anh cần làm rồi biến ngay. Cho anh hai ngày, muốn làm gi thì làm, đừng có ở đây giống như hồn ma lờ đờ khiến tôi không chịu nổi.”
“Cảm ơn cô, Hướng Viễn.”
Hướng Viễn không mảy may động lòng, cô chỉ nói: “Anh thì cái gì cũng ổn nhưng sao lại cứ lằng nhằng như vậy chứ? Đi nhanh lên, anh không đi mau thì tôi nổi da gà lên mất”.
Đằng Vân cười, cầm ly rượu đi hàn huyên với các khách hàng quen một lượt rồi tìm lúc thích hợp vội vã bỏ đi. Vừa đến gần nơi đỗ xe, anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau; quay đầu lại nhìn thì thấy Hướng Viễn đang đuổi theo.
“Hướng Viễn, sao vậy?”, anh ngờ vực hỏi.
Hướng Viễn lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tay anh: “Đằng Vân, nhân hai ngày này anh tiện thể giúp tôi được không? Thẻ này, xem như là anh đưa Đằng Tuấn nhé”.
Đằng Vân bỗng hiểu ý của cô, khẽ đẩy chiếc thẻ trở lại: “Không cần đâu, Hướng Viễn. Cần gì thì tôi đã cho hai đứa cả rồi, không khổ được đâu”.
Hướng Viễn cười nói: “Cái anh cho là của anh. Đằng Tuấn là em trai anh, chẳng lẽ tôi không có em gái? Chúng ngờ nghệch thế kia, ăn uống tiêu pha cái gì cũng cần đến tiền. Người nhà tôi không thể cứ bắt anh tiếp tế mãi được. Anh cho rồi thì chúng vẫn cần nhưng tình cảm của tôi chưa chắc chúng đã hiểu, nếu không, sao phải làm phiền đến anh làm gì?”.
Đằng Vân nghe cô nói thế thì cũng biết với vấn đề tiền nong, cô nói một là một, hai là hai, không ai lợi dụng cô được, cô cũng sẽ không lợi dụng bất kỳ ai, thế nên không khách sáo nữa, anh nhận lấy rồi nhét vào túi áo. “Được thôi, tôi sẽ đưa chúng tiền, nói là tôi cho. Nhưng cô thật sự không muốn Hướng Dao biết những chuyện cô làm ư? A Tuấn đã tìm được công việc mới, thuê được một căn nhà vừa rẻ vừa tốt. Hai đứa chúng nó đều nghĩ mình may mắn hoặc cũng chỉ nghĩ là tôi thầm giúp đỡ một tay...”.
“Tôi cần chúng nhớ những chuyện ấy để làm gì? Tôi cũng không mong muốn thu lợi gì ở chúng. Cảm kích hay hận tôi thì chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
“Tại sao cô lại không chịu để Hướng Dao biết cô quan tâm đến cô bé? Dù sao thì cũng là chị em với nhau...”, Đằng Vân dựa vào cửa xe khuyên Hướng Viễn.
Hướng Viễn đẩy anh ngồi vào ghế rồi nói: “Tôi quan tâm nó là nghĩa vụ và trách nhiệm, không phải vì tình nghĩa chị em sâu sắc gì cả. Được rồi, tôi phải quay về đây”.
Đằng Vân đi rồi, cô cũng quay trở lại sảnh yến tiệc. Bầu trời bên ngoài vừa cao vừa trong, không có trăng sao, lúc này tất cả quan khách và đa số công nhân viên đều đang tập trung ở gần sảnh yến tiệc nên những nơi khác tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng nhìn thấy một, hai người phục vụ đều đang bận việc, gấp rút vội vã.
Lúc Hướng Viễn đi được một nửa đoạn hành lang quanh co, cô bỗng đi chậm lại. Là người đã quen đi đường đêm nên sự tinh nhạy bẩm sinh đã khiếm cô nhận ra người đang theo mình rất sát, bước chân cố ý thả nhẹ dó không phải của những người phục vụ, cũng không phải của bất kỳ người nào cô quen thuộc, càng không phải là tiếng vọng lại của bước chân cô.
Hồi chuông cảnh giác phóng lên nhưng trước khi chưa xác định được ý đồ của đối phương thì Hướng Viễn không muốn gào thét để làm kinh động quang cảnh náo nhiệt đằng kia. Trên đoạn hành lang về đêm lúc này, ngoài cô ra, chẳng còn bất kỳ người quen nào khác.
Khi cô đi chậm lại, rõ ràng bước chân phía sau cũng chậm lại theo. Hướng Viễn vờ ra vè gạt mái tóc trên vai ra sau, thờ ơ quay đầu lại nhìn. So với ánh đèn rực rỡ cô cần thì ánh đèn ở đây quá âm u, những chiếc lồng đèn đỏ lớn vui mắt vào ban ngày đang tỏa ánh sáng u ám thê lương, cô chỉ nhìn thấy nơi chiếc đèn không rọi tới được ở góc hành lang và chiếc bóng kéo dài cô đơn của chính mình.
Hướng Viễn biết lúc này mà gọi điện thoại cầu cứu là không sáng suốt bới nếu đối phương có ác ý thì việc móc điện thoại ra sẽ chỉ càng kích thích hắn hành động. Hướng Viễn cố ra vẻ thản nhiên, thong thả dạo bước một đoạn rồi co chân chạy nước rút. Cũng may hôm nay cô đã mặc bộ quần áo dành cho dịp lễ để tiện cho việc đi lại, lại khá tự tin với tốc độ của mình nên chỉ cần đối phương bất ngờ mất mấy giây, cô đảm bảo tám phần thắng lợi chạy hết đoạn hành lang này.
Đầu kia của hành lang là một chiếc cổng trang trí hình vòng cung, Hướng Viễn lách vào sau cửa rồi dùng chân đá nó lại, cô quay người đưa một tay giữ cửa, tay kia nhanh chóng cài chốt cửa. Lúc bỏ chạy, cô chắc chắn người sau lưng đã đuổi theo, tốc độ rất nhanh, chỉ thua cô mấy giây khỏi đầu và khoảng cách mười mấy mét. Cánh cửa này tuy chỉ để trang trí nhưng nếu có người muốn phá cửa xông vào, cô vẫn có đủ thời cơ đợi người đến cứu.
Sau khi cửa đóng, Hướng Viễn không dám dừng lại giây nào, cúi người xuống bê chậu hồng môn tươi rói cao bằng nửa thân người bên cạnh để chặn cánh cửa lại. Ai ngờ chậu hoa đó nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, Hướng Viễn vận hết sức mà vẫn không xê dịch được là bao. Cô đành từ bỏ ý định này, vừa đứng thẳng dậy, lưng đã đụng ngay một người, hoảng quá, Hướng Viễn suýt nữa hét lên nhưng người phía sau lại đi qua cô, cúi lưng nhấc chậu hồng môn tươi rói rỏ nước lên một cách nhẹ nhàng như không.
“Đến cây này mà chị cũng muốn tự di dời thì chẳng phải tự mình làm khổ mình à?”
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim đang đập loạn lên vì sợ của Hướng Viễn đột ngột ổn định trở lại. Cô thở phào một hơi, trước khi thẳng lưng lên đã nhìn thấy một đôi giày thể thao không mới lắm nhưng rất sạch sẽ ở ngay trước mắt mình.
Chủ nhân đôi giày đó vừa tò mò vừa nghi ngờ: “Ai làm chị sợ ghê thế? Chẳng lẽ là em? Không thể nào!”.
Hướng Viễn vừa phủi bụi đất trên tay khi dời chậu hoa lúc nãy, vừa liếc nhìn chàng trai mặt mũi sáng sủa khôi ngô cạnh mình. Đừng trách người ta thường nói niềm vui và nỗi sợ chỉ cách nhau trong gang tấc, cô rất hiếm khi hoảng loạn lúng túng như vậy nhưng lúc này, bóng đêm như bị cánh cửa mỏng manh yếu ớt này chặn lại một bên, cô chăm chú lắng nghe, đoạn hành lang bên ngoài qua cánh cửa này không hề có chút động tĩnh.
“Mọc cánh cứng cáp rồi, đến chị cũng dám hù dọa”, Hướng Viễn lườm Diệp Quân một cái, trong lời nói có vẻ trách móc nhưng khóe môi lại nhướn lên.
Diệp Quân tỏ vẻ không phục: “Bao nhiêu phục vụ đang đứng rảnh rang kia, chị có tự chạy đến đây dời nó không?”, cậu vừa nói vừa đung đưa chậu hồng môn trên tay mình.
Hướng Viễn nói: “Chị dặn Đằng Vân chút việc, trên đường về thấy nó nằm không đúng chỗ nên tiện tay dời đi thôi. Em còn bê nó làm gì thế, không nặng à?”.
“Là vì chị chưa bảo em phải đặt ở đâu mà.” Diệp Quân cứng mồm nhưng trong lòng cũng thấy mình dại quá nên mặt đỏ bừng. Cậu nghĩ, không sao, ánh đèn tối thế này thì Hướng Viễn cũng không thể nhìn thấy. Cậu đặt chậu hoa vào vị trí Hướng Viễn chỉ với vẻ điềm nhiên vô sự, còn cố ý phủi phủi tay một cách nhẹ nhõm: “Nhìn xem, thật ra nó chẳng nặng chút nào. Chắc chị phải thừa nhận là với một số việc nào đó, sự tồn tại của đàn ông vẫn rất cần thiết nhỉ”.
Hướng Viễn phì cười trước vẻ đắc ý hồn nhiên của cậu nhưng cô lại cố nén rồi nói: “Tất nhiên là thế rồi, đặc biệt là khi thiếu đi một anh hùng thần dũng vô địch như em”.
Diệp Quân biết lại bị cô cười nên có phần ngượng ngùng xấu hổ, khẽ bĩu môi lầm bầm một cậu. Hướng Viễn không nghe rõ nhưng cũng không truy hỏi. Sau khi kết hôn đã rất lâu rồi cô và Diệp Quân mới có dịp trò chuyện riêng với nhau như thế này. Bình thường, Diệp Quân hiếm khi về nhà, cho dù thỉnh thoảng cả nhà đoàn tụ cũng chỉ nói vài câu nên nói với chị dâu và chú Hai. Một đêm như thế này, hai người đột nhiên gặp nhau, nhất thời quên mất khoảng cách vừa được dựng lên trong thời gian qua.
Hướng Viễn là người thông minh nên cô cũng biết rằng việc mình đồng ý lấy Diệp Khiên Trạch một cách nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương Diệp Quân, Tuy không ai muốn tìm hiểu kỹ sự tổn thương ấy xuất phát từ tình cảm phức tạp nào nhưng cô đã nợ Diệp Quân cuộc hẹn đi ngắm mặt trời mọc, có lẽ còn nợ cậu một lời giải thích. Thế nhưng cô có thể giải thích được không? Cô phải nói gì để níu kéo được sự thất vọng của Diệp Quân đây? Hướng Viễn hiểu rõ hơn ai hết, cô hoàn toàn không thể làm được gì trong việc này. Chẳng lẽ thời gian đảo ngược rồi cô sẽ có sự lựa chọn khác? Trên thực tế cho dù bỏ qua ánh trặng đêm đó, cũng chưa chắc cô sẽ đợi ở đó ngắm tia nắng ban mai đầu tiên lộ dạng. Nếu đã như vậy rồi thì hãy để nó như vậy đi, chẳng cần nói gì cả, những gì phải qua rồi sẽ qua, cho dù không qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng sẽ từ từ bay theo gió. Diệp Quân đã trải qua thất vọng, rồi sẽ có ngày cậu hiểu được, hy vọng là do chính mình tạo nên chứ không phải người khác.
Hướng Viễn vốn vẫn nghĩ thế nên cũng tự thuyết phục mình tỏ ra bình thản khi đối diện với Diệp Quân. Nhưng trong buổi đêm gió mát này, cô hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi đang mơ màng say đắm của Diệp Quân, cô chỉ muốn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt như trẻ thơ của cậu.
Cô đưa tay lên nhưng rồi chỉ khẽ gạt sợi tóc rơi xuống vai lúc bỏ chay khi nãy ra sau lưng.
Hướng Viễn hỏi: “Chị cứ tưởng em không đến thật. Khó khắn lắm mới kịp đến đây, sao không ở trong tiệc với anh mình mà chạy ra đây làm gì?”.
Diệp Quân nhìn về hướng sảnh tiệc sáng rực rõ như ban ngày dưới vô số ngọn đèn, nói: “Em đứng với anh trai được một lúc rồi nhưng em chẳng quen ai ở đó, vô vị lắm. Vả lại...”.
Cậu kéo áo thể thao trên người mình rồi nói với vẻ hối lỗi: “Vốn hôm nay trường có buổi tập huấn, cũng may kết thúc sớm nên em về ký túc thay đồng phục mới phát hiện vội vã thế nào mà chưa kịp chuẩn bị quần áo phù hợp. Đến đây rồi mới biết đông người như thế, em ăn mặc thế này hình như không thích hợp lắm. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thà ra ngoài hít thở không khí trong lành còn hơn.” Lúc nói câu này cậu không dám nhìn Hướng Viễn, sợ cô nhìn ra cậu đang nói dối, rõ ràng cậu không tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong biển người nên mới cuống quýt chạy ra ngoài tìm, ai ngờ mới rảo một vòng thì gặp được.
Trong lúc nói chuyện, Hướng Viễn cố ý để tâm quan sát động tĩnh sau cánh cửa lần nữa, vẫn không một tiếng động, cô vỗ vỗ vào tay Diệp Quân: “Đi thôi, quay lại với chị”.
Hai người quay vào trong, Diệp Khiên Trạch đang đứng ở một góc ngay chính giữa sảnh trò chuyện với mấy người khách. Anh nói ít nghe nhiều, một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, chỏ có người quen thân với anh mới nhìn ra vẻ lơ đãng trong nụ cười ấy. Hướng Viễn và Diệp Quân xuất hiện khiến anh yên lòng hẳn.
“Anh trai em đang gọi kìa, mau đến đó di”, Hướng Viễn nói với Diệp Quân.
Diệp Quân có vẻ thắc mắc: “Chị không đến luôn à?”.
“Chị còn chút việc khác, lát nữa sẽ đến.”
Kỳ thực sau lần tranh cãi hôm ấy, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch vẫn khó xóa nhòa vết sẹo cũ. Hai vợ chồng họ đều không phải dạng người tính cách quá nóng nảy nên đó vẫn là lần xích mích đầu tiên sau khi kết hôn. Mọi người thường bảo vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, đầu giường cãi cọ, cuối giường làm hòa, đặc biệt là vợ chồng trẻ, thương nhau lắm cắn nhau đau nhưng Hướng Viễn rõ ràng cảm nhận được những lời nói đêm ấy đã khiến hai trái tim lặng lẽ nguội lạnh. Sau việc đó, chẳng ai lên tiếng xin lỗi, chỉ một lần Diệp Khiên Trạch trước khi đi ngủ đã nhẹ nhàng ôm lấy Hướng Viễn thì thầm: “Hướng Viễn, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”. Lúc đó, Hướng Viễn đã quay lưng lại nhận lời: “Được, không cãi nhau nữa”. Và cứ thế, họ không tranh chấp nữa, lặng lẽ làm việc của mình nhưng trên thực tế, điểm mấu chốt của vấn đề vẫn kẹt lại ở đó, không thể xóa tan được.
“Hướng Viễn, chị và anh em có chuyện gì thế?” Hướng Viễn đã trở thành thành viên của nhà họ Diệp khá lâu nhưng Diệp Quân vẫn không quen với cách gọi “chị dâu”, cũng chẳng gọi “chị Hướng Viễn” nữa mà dứt khoáng gọi thẳng tên cô.
“Chẳng sao cả. Có phải trẻ con đâu mà suốt ngày đeo dính vào nhau”, Hướng Viễn cười nói.
Mặt Diệp Quân vẫn đầy vẻ hoài nghi: “Lúc đầu, em hỏi anh xem chị đang ở đâu thì anh nói không biết. Lúc đó, em đã thấy kỳ lạ rồi. Không có chuyện gì thật chứ ạ?”. Diệp Quân là một chàng trai lương thiện hơn ai hết, dù trong lòng vẫn có bí mật, nhưng sư lo lắng cho anh trai mình và Hướng Viễn đều được thể hiện cả trên gương mặt lẫn trong lòng.
Dù cho đối với cô, Diệp Quân vẫn không trưởng thành nhưng cậu đã không còn là cậu bé ngây thơ chỉ một hai câu nói là lừa cho qua chuyện được nữa. Cô nghiêm chỉnh đáp: “Đừng lo chuyện thiên hạ, đến đó nói một tiếng với anh giúp chị. Nói rằng chị đi dặn nhân viên một số chuyện rồi lát nữa sẽ đi với anh ấy đến kính Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đinh Thịnh một ly”.
“Mạc Kiến Quốc”, Diệp Quân lẩm bẩm lặp lại. Từ trước đến nay cậu vốn không mấy lưu tâm đến những chuyện trên thương trường mà cũng cảm thấy có phần quen thuộc với cái tên này, “A, Mạc Kiến Quốc là bố của người bị Diệp Linh đẩy xuống khỏi cây...”
“Diệp Quân”, Hướng Viễn cau mày chặn ngang câu nói như vừa vỡ lẽ ra của cậu. Diệp Quân cũng tự biết một số việc nên nói ít thì tốt hơn nên kịp thời “cắn” lưỡi mình lại, ngoan ngoãn “ồ” lên một tiếng rồi đi đến chỗ Diệp Khiên Trạch đang đứng.
Hướng Viễn thấy cậu đi rồi thì vội vã nhờ người đi tìm người phụ trách an ninh khu nghỉ mát dặn dò kỹ lướng mấy câu ở góc khuất, nhìn người phụ trách lặng lẽ tìm gọi vài người ra ngoài, mới hơi yên tâm được một chút.
Vừa làm xong chuyện đó, Hướng Viễn quay lại đã suýt đâm vào cốc nước trên tay một người không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Cô định thần nhìn lại thì Diệp Quân đang cầm một cốc nước đi theo cô.
Hướng Viễn nói với vẻ bất lực: “Chị tưởng em đi cùng anh ấy cơ mà?”. Nhìn chiếc cốc vẫn tỏa khói nghi ngút, cô lại hỏi thêm một câu: “Không bị bỏng chứ?”.
Diệp Quân đáp với vẻ oan ức: “Suýt chút nữa nhưng cũng may em trách kịp. Anh bảo em mang thứ này đếm cho chị. Phục vụ mới đưa đến, anh còn bảo em nói với chị, cả tối không thấy chị ăn uống gì, có việc gì thì phải lót dạ đã rồi hẵng tính”.
Không cần mở nắp cốc nước ra Hướng Viễn cùng biết bên trong đựng gì. Cô đón lấy một cách tự nhiên rồi liếc về phía Diệp Khiên Trạch, anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, anh khẽ mỉm cười, vẫn ấm áp dịu dàng như trước. Hướng Viễn chà xát vào thành cốc một lúc gương mặt cũng lộ nét cười với anh.
Diệp Quân nhìn thấy thế, đang định nói gì lại thấy Hướng Viễn đột ngột bảo phục vụ đặt cốc nước trên tay cô sang một bên rồi nói: “Diệp Quân, em đến đây, chúng ta đến chào hỏi Cục trưởng Tạ của Cục Công an thành phố”.
Diệp Quân ngần ngại liếc nhìn một cái rồi lên tiếng với vẻ lúng túng: “Tại sao em phải đi?”.
“Ngốc ạ, mấy tháng nữa là em tốt nghiệp rồi. Em đòi làm cảnh sát, không ai ngăn cản được nhưng cho dù làm công an thì cũng phải có được chỗ tốt chứ.”
“Em không đi”, Diệp Quân lại ngang bướng, hất cằm lên làm ra vẻ mạnh mẽ, “không cần nhờ vả ai em cũng có thể làm cảnh sát. Lúc đó được phân đến đâu thì đến đó, chuyện người khác làm được thì em cũng làm được”.
“Chị biết em không thua kém ai nhưng nếu làm cảnh sát, có những bộ phận nào nguy hiểm nhất em có biết không? Chị không thể để em mạo hiểm được.”
Đêm nay, lần đầu Diệp Quân cười với vẻ sung sướng: “Hướng Viễn chị cũng bắt đầu giống các bà lắm lời rồi đó. Không mạo hiểm thì em làm cảnh sát làm gì?”. Thế nhưng trong lòng cậu đang có một tiếng hò reo, quả nhiên cô vẫn quan tâm đến cậu, cô là người quan tâm cậu nhất nhất trên thế gian này.
“Bớt nói nhăng nói cuội đi. Theo chị.”
“Em nói không đi mà.”
Diệp Quân vẫn cố kháng cự nhưng cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng ấm, Hướng Viễn chẳng nói chẳng rằng đã nắm lấy tay cậu tiến đến mục tiêu.
Cảm giác chạm vào lòng bàn tay cô rất quen thuộc. Đôi tay ấy không hề ấm áp mềm mại, dù nó đã không phải làm việc nặng nhọc trong một quãng thời gian khá dài, nhưng vẫn không thể mềm mại trơn nhẵn như bàn tay các cô gái khác, các lóng xương rất dài, lòng bàn tay cực mỏng. Lúc nhỏ, Diệp Quân nghe người lớn bảo, cô gái có bàn tay như vậy số khổ mà bạc phúc, Diệp Quân thấy đúng là nhảm nhí. Hướng Viễn đạt được như ngày hôm nay, được gả cho anh trai cậu - người cô yêu thương, đó chẳng phải là bằng chứng hạnh phúc hùng hồn nhất sao? Giờ đây, đôi tay ấy cũng dễ dàng nhen nhóm lên ngọn lửa hạnh phúc trong lồng ngực cậu. Chẳng phải cậu chưa từng tiếp xúc với bàn tay của những người bạn khác giới, bắt tay lịch sự hoặc kéo tau các bạn nữ trong dịp hội thao trường, cảm giác tiếp xúc với những bàn tay ấy luôn ấm áp hơn Hướng Viễn nhưng nó chưa bao giờ lưu lại lâu trong ký ức của cậu. Cậu chỉ nhớ bàn tay cô, mỏng và gầy, cậu không nắm được, cũng không vùng thoát ra được.
Diệp Quân đang mơ màng, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Hướng Viễn dẫn đến trước mặt một người đàn ông được cô gọi là “Cục trưởng Tạ”. Hướng Viễn đã buông tay cậu để nắm tay người đàn ông to béo mập mạp kia từ lúc nào cậu cũng không hay.
“Hướng Viễn, người bận rộn như cô mà hôm nay còn nhớ đến tôi, vinh hạnh quá.”
“Đâu dám, lúc này thấy ông trò chuyện với bạn bè vui vẻ quá nên không dám làm phiền thôi. Đúng rồi, Cục trưởng Tạ, tôi xin giới thiệu, đây là Diệp Quân em chồng tôi, năm nay tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Bình thường hiếm khi gặp được ông, hôm nay nhân cơ hội này tôi đưa cậu bé đến gặp tiền bối trong giới cảnh sát.”
Cục trưởng Tạ vẻ kỳ lạ: “Nói thế thì cậu bé này chính là con trai thứ hai của Diệp gia rồi. Lúc nãy tôi còn nghĩ thầm trong bụng, Hướng Viễn không đơn giản tí nào, Diệp thiếu gia nhà cô còn ở đây mà cô đã nắm tay cậu trai bé nhỏ này đường đường chính chính thế, đúng là hay thật. Thì ra là vậy, ha ha”.
Hướng Viễn cũng cười tươi: “Cục trưởng Tạ thật biết nói đùa”.
Chỉ có Diệp Quân chẳng thấy buồn cười chút nào, cậu không hề bỏ qua chuyện ông Cục trưởng Tạ kia nãy giờ vẫn nắm tay Hướng Viễn không chịu buông. Thế nên cho dù không tình nguyện đến mấy, Diệp Quân vẫn chủ động đưa tay ra với người đàn ông ấy: “Chào ông, Cục trưởng Tạ, tôi là Diệp Quân”.
Cậu thầm cười gằn trong bụng khi tay Cục trưởng Tạ chỉ khẽ phớt qua tay cậu như chuồn chuồn đậu mặt nước nhưng cũng may tay Hướng Viễn đã được giải thoát.
Cục trưởng Tạ quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Diệp gia phong thủy tốt quá. Phú quý không nói làm gì, mà con cái người nào cũng xinh đẹp, Diệp thiếu gia đã là nhân tài rồi, cậu em này vừa nhìn đã thấy không khác diễn viên phim thần tượng là bao. Hướng Viễn, nói thât câu này không được giận nhé, ai cũng nói trai tài gái sắc nhưng cô vào Diệp gia thì xem là gái tài trai sắc đấy”.
Hướng Viễn biết Diệp Quân ghét nhất bị người ta nói về vẻ ngoài của mình nên vội vã cười giả lả, chuyển đề tài: “Tôi có quyền xem như Cục trưởng Tạ đang khen tôi”.
Cục trưởng Tạ cười nói xong rồi làm ra vẻ nghiêm chỉnh: “Kể cũng hay, công tử nhà có tiền không hưởng phú quý mà lại muốn vào ngành chúng tôi, nói ra thì cũng là vinh dự đấy chứ. Một chàng trai như vậy mà đứng trong Cục Công an thì các nữ cảnh sát chỗ chúng tôi điêu đứng hết. Có điều nếu có vụ án là phải lên đường ngay. Nếu là nữ tướng cướp thì còn ổn, lỡ gặp phải vụ án liên quan đến tính mạng, dao súng không có mắt, nếu bị thương thì tôi biết nói thế nào với nhà cô đây?”.
“Cục trưởng Tạ có thể xem qua bảng thành tích của tôi, tôi không phải là...”
“A Quân!” Hướng Viễn kịp thời cắt ngang lời tranh cãi nóng nảy của Diệp Quân. Thực vậy, cậu ghét nhất bị người khác xem là gối thêu hoa chỉ để nhìn chơi. Các môn văn hóa, môn chuyên ngành của cậu đều tương đối xuất sắc, thể thao đánh võ càng là sở trường nhưng lúc này không phải lúc nói những chuyện đó. Cục trưởng Tạ nói đúng, dao súng không có mắt, nếu cậu bị thương thật thì phải làm sao?
Hướng Viễn thở dài: “Cậu bé này nhất quyết làm cảnh sát, tám ngựa kéo về cũng không được. Bốn năm học ở Học viện Cảnh sát, không để nó làm nghề này thì chỉ e nó không chịu, nên phải phiền Cục trưởng Tạ quan tâm rồi”.
Cục trưởng Tạ lại tỏ ra rất thoải mái nói: “Nếu Hướng Viễn đã nói thế thì không có vấn đề gì nữa. Chỉ cần tốt nghiệp xong thì cứ giao cho tôi, bảo đảm yên tâm ngay”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.