Ánh Trăng Nhỏ Chiếu Sáng Cả Trái Tim Anh
Chương 67: Cháu ngủ ở lại đây đi
Đỗ Thị Anh Thơ
09/04/2023
Chàng trai bước vào phòng của cô trong lòng lo lắng nhấc ngay một chiếc ghế cạnh đó ngồi xuống mà hỏi han.
“Anh về mà em còn không thèm nhìn anh một cái à”. Vừa thương lại vừa không biết làm sao để giúp cô bé bớt áp lực trong ánh mắt của cậu con trai tỏ lên vẻ tràn đầy sự yêu thương.
Bên đây Trang Nhi vừa cặm cụi viết vừa nói:
“Ngày mai là ngày cuối cùng em sẽ quyết tâm hết sức mình”.
Lời nói vừa dứt Hoàng Nam xoa đầu cô bé nhà mình với ánh mắt trìu mến, khẽ giọng trầm ấm mà nói:
“Em cứ thả lỏng đi đừng áp lực quá sẽ bệnh mất đấy biết không hả cô nương”.
“Vâng vâng em biết rồi mà, mà anh muộn thế không về nhà à còn sang đây làm chi???”. Trang Nhi còn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Hoàng Nam nhíu mày bất lực nói:
“Muốn đuổi anh về à???”
“Quay sang nhìn anh một cái đi”
Trang Nhi nghe lời mà liếc nhìn anh một cái cô nàng ngẩng mặt lên dáng vẻ ngày càng xinh đẹp tóc búi kẹp lên cao lưa thưa vài sợi tóc mái dài theo cơn gió mà khe đong đưa chả khác nào một cô nhân viên văn phòng đang ngồi hăng say làm việc vậy rất ra dáng thiếu nữ.
Hoàng Nam trong mấy tháng xa cách anh bạn cũng không ngừng tự an ủi bản thân rằng sẽ không có người nào nhân cơ hội không có anh ở đây mà cướp cô bé đi lòng thấp thỏm lo lắng chỉ mong sớm ngày được gặp cô.
Thiếu nữ lên tiếng:
“Em nhìn anh rồi nè, anh về nhà ngủ đi”
Lời nói như cứa vào trái tim bé bỏng của cậu bạn phút chốc làm cho Hoàng Nam lại làm ra bản tính trẻ con mà nói:
“Không, anh không về, anh ở lại đây ngủ”
Vừa lúc nay bố Trang Nhi gõ cửa đi vào ông liền cười:
“Thôi cũng tối, vậy thì cháu ngủ lại ở đây đi”.
Nghe thấy lời bố nói Trang Nhi liền hắng giọng nói:
“Bố! thế bố định cho anh ấy ngủ ở đâu???”
Bố đưa tô mì đến trước mặt Hoàng Nam rồi khẽ hay sang hướng Trang Nhi nói:
“Sô pha, đồng ý không???”.
Được cơ hội như thế thì người lưu manh như anh làm sao mà bỏ qua được liền gật đầu dạ dạ vâng vâng mà tuân lệnh. Trang Nhi hết nói nổi cô chỉ đành thở dài một hơi liền nói:
“Thế bố về phòng nghỉ trước đi, còn anh thì ăn nhanh đi rồi đi ngủ”.
Bố cô nàng chậm rãi bước về phía phòng của mình rồi để lại hai con người im lặng trong phòng. Căn phòng bỗng lặng xuống vài nhịp chỉ nghe thấy tiếng quạt gió quay quay.
Phía này, một lát sau Hoàng Nam ăn xong liền rửa bát gọn gàng sẵn tiện anh mở vali lấy mấy tính của mình rồi đi vào lại trong phòng Trang Nhi.
Mặc dù xin nghỉ phép nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, anh bật máy tính lên nhấn vào cuộc hội thoại nhóm trên màn hình xuất hiện nhóm bạn cùng phòng với anh.
Thế là hai người mạnh ai làm việc của người nấy không gian im lặng bao trùm.
“…”
Trang Nhi giải xong tờ đề cuối cùng thì liền vươn người xã hơi một tí quay về phía giường mình thì lại thấy người kia đang nằm ngủ mê say mà máy tính thì vẫn còn sáng đèn.
Cô bé khẽ nhẹ nhàng đi tới nhìn vào máy tính của Hoàng Nam thì vô tình thấy nhóm người đang call video nói cái gì đó loay hoay nhìn xung quanh Trang Nhi thấy âm thanh từ cuộc gọi đã bị tắt liền bật lên thì nghe giọng nói truyền đến:
“Sư phụ, sư phụ, anh đâu rồi???”
“Sư phụ ơi”.
Nghe thấy giọng nói Trang Nhi có chút bỡ ngỡ vài giây sau cô nàng từ từ khẽ nói:
“Anh ấy ngủ rồi…mọi người cũng ngủ đi”.
Nghe thấy tiếng con gái liền khiến bọn họ phía bên kia giật mình mà nói lên:
“Cô bé em là ai vậy???”
Anh bạn đánh vào đầu người hỏi một cái:
“Mày lại dỡ hơi à, chị dâu đấy”
Trang Nhi có chút gượng gạo mà cười rồi bảo:
“Tôi tắt trước nhé!”.
Dứt lời Trang Nhi tắt máy rồi đóng máy tính lại, nhẹ nhàng lấy chăn mà đắp cho anh còn không quên nhìn ngắm lại gương mặt thân quen đã lâu ngày không gặp.
Cô tháo mắt kính của anh ra đặt một bên gọn gàng rồi từ từ cúi người hôn xuống đôi mắt ấy xong nở một nụ cười ấp áp, hạnh phúc lại quay sang nhìn đóng bài tập bừa bộn mà mình đã bày ra, Trang Nhi đi tới bàn học mà nằm dài trên đó xong từ từ ngủ thiếp đi lúc nào cũng chả hay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi
3. Chiều Hư
4. Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
=====================================
“…”
Trời gần vừa sáng, Trang Nhi đã thức dậy chuẩn bị tươm tất cho ngày thi cuối cùng tâm trạng cô thả lỏng mặc đồng phục gọn gàng, soạn bút, viết đầy đủ không thiếu một nào cả.
Lại đi tới gần giường nhìn người kia vẫn còn đang say giấc nồng, cô bé tiện tay đi tới bàn học viết một tờ note gắn kế bên anh:
“Khi nào thi về em sang tìm anh, nhớ ăn sáng đầy đủ đừng bỏ bữa”.
Xong xuôi mọi thứ Trang Nhi từ từ bước ra tạm biệt bố mẹ xong đạp con xe của mình tới điểm thi…
“…”
Một lát sau tiếng chuông reo lên, giờ thi bắt đầu cô bé không bỏ sót một giây một phút nào cả hăng hay làm bài của mình không khí trong căn phòng căng thẳng đến nghẹt thở.
Trong phòng thi bắt đầu có người lên nộp bài dần dần về sau thời gian cũng sắp hết Trang Nhi là người cuối cùng rời khỏi phòng thi cô nàng mệt mỏi đi ra uống một hớp nước rồi đeo balo trở về nhà.
Nhưng vừa đạp con xe của mình ra khỏi cổng lại thấy Hoàng Nam đang đứng đợi dáng vẻ người con trai không lẫn đi đâu được. Trang Nhi chạy tới:
“Sao anh không ở nhà đến đây làm gì???”.
“Đợi em!” nói xong anh liền đi tới cầm tay lái bảo cô ngồi phía sau để mình chở Trang Nhi cũng không nói gì đành làm theo cô bé phía sau khẽ nói:
“Em ngủ một chút tới nhà gọi em dậy nhá”.
Cô ôm chặt eo người phía trước rồi nhắm mắt lại hưởng thụ…
Hoàng Nam như thể được tưới nước lên liền tươi nở rạng rỡ như hoa.
“Anh về mà em còn không thèm nhìn anh một cái à”. Vừa thương lại vừa không biết làm sao để giúp cô bé bớt áp lực trong ánh mắt của cậu con trai tỏ lên vẻ tràn đầy sự yêu thương.
Bên đây Trang Nhi vừa cặm cụi viết vừa nói:
“Ngày mai là ngày cuối cùng em sẽ quyết tâm hết sức mình”.
Lời nói vừa dứt Hoàng Nam xoa đầu cô bé nhà mình với ánh mắt trìu mến, khẽ giọng trầm ấm mà nói:
“Em cứ thả lỏng đi đừng áp lực quá sẽ bệnh mất đấy biết không hả cô nương”.
“Vâng vâng em biết rồi mà, mà anh muộn thế không về nhà à còn sang đây làm chi???”. Trang Nhi còn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Hoàng Nam nhíu mày bất lực nói:
“Muốn đuổi anh về à???”
“Quay sang nhìn anh một cái đi”
Trang Nhi nghe lời mà liếc nhìn anh một cái cô nàng ngẩng mặt lên dáng vẻ ngày càng xinh đẹp tóc búi kẹp lên cao lưa thưa vài sợi tóc mái dài theo cơn gió mà khe đong đưa chả khác nào một cô nhân viên văn phòng đang ngồi hăng say làm việc vậy rất ra dáng thiếu nữ.
Hoàng Nam trong mấy tháng xa cách anh bạn cũng không ngừng tự an ủi bản thân rằng sẽ không có người nào nhân cơ hội không có anh ở đây mà cướp cô bé đi lòng thấp thỏm lo lắng chỉ mong sớm ngày được gặp cô.
Thiếu nữ lên tiếng:
“Em nhìn anh rồi nè, anh về nhà ngủ đi”
Lời nói như cứa vào trái tim bé bỏng của cậu bạn phút chốc làm cho Hoàng Nam lại làm ra bản tính trẻ con mà nói:
“Không, anh không về, anh ở lại đây ngủ”
Vừa lúc nay bố Trang Nhi gõ cửa đi vào ông liền cười:
“Thôi cũng tối, vậy thì cháu ngủ lại ở đây đi”.
Nghe thấy lời bố nói Trang Nhi liền hắng giọng nói:
“Bố! thế bố định cho anh ấy ngủ ở đâu???”
Bố đưa tô mì đến trước mặt Hoàng Nam rồi khẽ hay sang hướng Trang Nhi nói:
“Sô pha, đồng ý không???”.
Được cơ hội như thế thì người lưu manh như anh làm sao mà bỏ qua được liền gật đầu dạ dạ vâng vâng mà tuân lệnh. Trang Nhi hết nói nổi cô chỉ đành thở dài một hơi liền nói:
“Thế bố về phòng nghỉ trước đi, còn anh thì ăn nhanh đi rồi đi ngủ”.
Bố cô nàng chậm rãi bước về phía phòng của mình rồi để lại hai con người im lặng trong phòng. Căn phòng bỗng lặng xuống vài nhịp chỉ nghe thấy tiếng quạt gió quay quay.
Phía này, một lát sau Hoàng Nam ăn xong liền rửa bát gọn gàng sẵn tiện anh mở vali lấy mấy tính của mình rồi đi vào lại trong phòng Trang Nhi.
Mặc dù xin nghỉ phép nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, anh bật máy tính lên nhấn vào cuộc hội thoại nhóm trên màn hình xuất hiện nhóm bạn cùng phòng với anh.
Thế là hai người mạnh ai làm việc của người nấy không gian im lặng bao trùm.
“…”
Trang Nhi giải xong tờ đề cuối cùng thì liền vươn người xã hơi một tí quay về phía giường mình thì lại thấy người kia đang nằm ngủ mê say mà máy tính thì vẫn còn sáng đèn.
Cô bé khẽ nhẹ nhàng đi tới nhìn vào máy tính của Hoàng Nam thì vô tình thấy nhóm người đang call video nói cái gì đó loay hoay nhìn xung quanh Trang Nhi thấy âm thanh từ cuộc gọi đã bị tắt liền bật lên thì nghe giọng nói truyền đến:
“Sư phụ, sư phụ, anh đâu rồi???”
“Sư phụ ơi”.
Nghe thấy giọng nói Trang Nhi có chút bỡ ngỡ vài giây sau cô nàng từ từ khẽ nói:
“Anh ấy ngủ rồi…mọi người cũng ngủ đi”.
Nghe thấy tiếng con gái liền khiến bọn họ phía bên kia giật mình mà nói lên:
“Cô bé em là ai vậy???”
Anh bạn đánh vào đầu người hỏi một cái:
“Mày lại dỡ hơi à, chị dâu đấy”
Trang Nhi có chút gượng gạo mà cười rồi bảo:
“Tôi tắt trước nhé!”.
Dứt lời Trang Nhi tắt máy rồi đóng máy tính lại, nhẹ nhàng lấy chăn mà đắp cho anh còn không quên nhìn ngắm lại gương mặt thân quen đã lâu ngày không gặp.
Cô tháo mắt kính của anh ra đặt một bên gọn gàng rồi từ từ cúi người hôn xuống đôi mắt ấy xong nở một nụ cười ấp áp, hạnh phúc lại quay sang nhìn đóng bài tập bừa bộn mà mình đã bày ra, Trang Nhi đi tới bàn học mà nằm dài trên đó xong từ từ ngủ thiếp đi lúc nào cũng chả hay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi
3. Chiều Hư
4. Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
=====================================
“…”
Trời gần vừa sáng, Trang Nhi đã thức dậy chuẩn bị tươm tất cho ngày thi cuối cùng tâm trạng cô thả lỏng mặc đồng phục gọn gàng, soạn bút, viết đầy đủ không thiếu một nào cả.
Lại đi tới gần giường nhìn người kia vẫn còn đang say giấc nồng, cô bé tiện tay đi tới bàn học viết một tờ note gắn kế bên anh:
“Khi nào thi về em sang tìm anh, nhớ ăn sáng đầy đủ đừng bỏ bữa”.
Xong xuôi mọi thứ Trang Nhi từ từ bước ra tạm biệt bố mẹ xong đạp con xe của mình tới điểm thi…
“…”
Một lát sau tiếng chuông reo lên, giờ thi bắt đầu cô bé không bỏ sót một giây một phút nào cả hăng hay làm bài của mình không khí trong căn phòng căng thẳng đến nghẹt thở.
Trong phòng thi bắt đầu có người lên nộp bài dần dần về sau thời gian cũng sắp hết Trang Nhi là người cuối cùng rời khỏi phòng thi cô nàng mệt mỏi đi ra uống một hớp nước rồi đeo balo trở về nhà.
Nhưng vừa đạp con xe của mình ra khỏi cổng lại thấy Hoàng Nam đang đứng đợi dáng vẻ người con trai không lẫn đi đâu được. Trang Nhi chạy tới:
“Sao anh không ở nhà đến đây làm gì???”.
“Đợi em!” nói xong anh liền đi tới cầm tay lái bảo cô ngồi phía sau để mình chở Trang Nhi cũng không nói gì đành làm theo cô bé phía sau khẽ nói:
“Em ngủ một chút tới nhà gọi em dậy nhá”.
Cô ôm chặt eo người phía trước rồi nhắm mắt lại hưởng thụ…
Hoàng Nam như thể được tưới nước lên liền tươi nở rạng rỡ như hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.