Ánh Trăng Nhỏ Chiếu Sáng Cả Trái Tim Anh
Chương 71: Giúp em lau người
Đỗ Thị Anh Thơ
07/05/2023
Buổi sáng đẹp trời ánh nắng lọt qua khe cửa chiếu vào bên trong, Trang
Nhi bổng chốc giật mình dậy ánh mắt lờ đờ muốn vươn người một cái để
thoải mái nhưng lại bị người đối diện ôm chầm lấy.
Cô nàng vô thức ngắm nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt điển trai, ngũ quan tinh tế, mái tóc rũ xuống che khuất đường chân mày sắc nét của thiếu niên.
Trang Nhi dùng hơi thổi nhè nhẹ vào lông mi của anh khiến cậu bạn có chút khó chịu từ từ mở mắt ra trong sự uể oải, nói:
“Em dậy rồi sao??? ngủ chút nữa đi”
Vừa nói dứt câu anh lại nhắm mắt ôm chặt Trang Nhi trong lòng mà ngủ thiếp đi. Bất lực Trang Nhi chỉ đành dỗ dành anh nói những lời ngoan ngọt dụ dỗ:
“Ngoan, thả em ra em còn vào bếp một tí nữa em quay lại em hứa là sẽ không chạy lung tung”.
Nghe thấy lời Trang Nhi nói anh có chút không nỡ nhưng cũng đành phải buông lỏng cánh tay ra để cô nàng được thoải mái còn không quên hôn nhẹ lên trán cô.
Trời cũng đã gần chín giờ sáng, Trang Nhi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ rồi thay mổ bộ đồ đơn giản.
Cô nàng nay đã sắp tuổi mười tám dáng vẻ ngây ngô vẫn còn đọng lại đâu đó nhưng đã thay đổi một chút về phong cách ăn mặc.
Trong phòng bước ra cô mặc một chiếc quần jeans ống loe đi kèm là một chiếc áo sơ mi kiểu pháp trông thanh lịch nhìn vào cứ tưởng đâu là mấy cô nàng văn phòng khí chất ngời ngời.
Trang Nhi đi ra nhẹ nhẹ tới tủ đựng giày mang một đôi giày trắng gọn gàng từ từ mở cửa rồi im lặng rời khỏi nhà.
Trên tay cầm chiếc điện thoại, trên màn hình hiện ra bản đồ đường đến siêu thị gần nhất.
Cô nàng một thân một mình không biết đường chỉ dựa vào một cái điện thoại mà tìm đường đến chợ.
Vừa ra khỏi tòa nhà, ngoài đường xá tấp nập chẳng giống như thành phố cô sống. Trang Nhi có chút hồi hợp đi theo bản đồ vừa hay nó chỉ đúng tới siêu thị.
Cô đi vào bên trong mua đủ thứ, sau một hồi chọn lựa và tính tiền xong xuôi tay sách nách mang mà bước ra cửa tiệm.
Trông từ xa có một anh chàng thanh niên cao lớn đi tới, vẻ mặt có chút ngại ngùng:
“Tôi sách phụ em nhé!”
Trang Nhi giật bắn người cô có chút dự phòng liền xua tay khách sáo không cần.
Từ xa có tiếng người hô oán:
“Cướp…c…ướp…cướp”
Trang Nhi liền liều một phen bỏ đồ xuống dưới, nói giọng khẩn trương:
“Anh đứng đây trông nó giúp tôi”
Nói xong cô chạy thụt mạng đuổi theo tên cướp, không hề nề nang cô nàng cởi đôi giày phang thẳng trúng ngay vào gáy của hắn ta.
Mất trớn người hắn ngã xuống, Trang Nhi liền xong tới đấm đá một trận như mưa như vô tình trên đường co mãng chai bị vỡ liền đâm vào chân cô nàng.
Kiềm nén cơn đau, cô lấy điện thoại ra định gọi cho 113 thì bị tên cướp vồ lấy khiến điện thoại rơi tung té. Đúng lúc mọi người đi qua nhìn thấy liền tập trung bắt hắn rồi gọi 113.
Mười lăm phút sau giải quyết ổn thỏa, người bị cướp không ngừng cảm ơn cô nàng.
Trang Nhi chân không giày đi trên đường máu cũng đã lắt nhắt mà chảy ra. Sau khi tới chỗ cũ cô nói:
“Cảm ơn anh đã giữ đồ dùm tôi”.
Người kia cười ngại ngùng:
“Để tôi chở em về được không???”
Trang Nhi cười ngượng, gãi đầu:
“Giúp người thì giúp cho trót, anh cho tôi mượn điện thoại được không???”
Thấy lời đề nghị từ Trang Nhi, anh chàng liền đồng ý lấy điện thoại từ trong túi đưa cho Trang Nhi.
…
Phía này, Hoàng Nam thức dậy đi tìm khắp nhà không thấy Trang Nhi thì vô cùng lo lắng, anh gọi tận năm mươi cuộc liền không ăn thua, không ai nhấc máy.
Trong lòng càng lúc càng nóng anh xỏ dép định đi tìm cô thì điện thoại reng lên số lạ, anh nhấc máy.
Đầu dây bên kia lên tiếng:
“Anh, em Trang Nhi nè anh ra ngoài siêu thị gần nhất được không em đang đứng ở đây không biết đường nào cả”.
Vừa dứt, anh tắt máy không nói không rằng lấy chìa khóa ra xuống tầng hầm giữ xe lái ra con xe lâu nay mình ít hay sử dụng.
Chưa tới mười phút từ xa có con xe Lexus sang trọng dừng ngay trước mặt Trang Nhi.
Anh bước ra gương mặt lạnh lùng nhìn Trang Nhi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới thấy cô không mang giày anh nhíu mày giọng lạnh ngắt hỏi:
“Giày???”.
“Chân em chảy máu” Cô làm vẻ nũng nịu.
Hoàng Nam ngồi xổm, lấy tay cô bám lên vai mình để cố định rồi lấy tay giơ chân Trang Nhi lên, bên dưới toàn vết cắt máu chảy rất nhiều.
Chàng trai phía bên liền nói:
“Anh trai à sao anh không trông em gái cẩn thận gì thế???”.
Hoàng Nam nghe thấy hai từ “Anh trai” liền ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt căm phẫn, lạnh lùng nói:
“Cảm ơn anh đã giúp vợ tôi, anh có thể đi được rồi”.
Nghe tới đây anh chàng kia ngây lập tức há hốc mồm vẻ mặt có chút bối rối, cười ngượng:
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Anh chàng ngoảnh đầu quay đi miệng thì thầm “quả thật người đẹp đều thuộc về người khác không tới lượt mình, ông trời ơi bất công quá…”.
Đằng nay, Hoàng Nam vô cùng lạnh lùng anh không nói không rằng chỉ bày ra bộ mặt lạnh như băng giống như thuở còn đi học vậy đó.
Trong lòng Trang Nhi liền mách bảo “Chết tôi rồi”.
Hoàng Nam nhẹ nhàng bế cô đi tới mở cửa đặt cô vào bên trong xe.
Trên đường về nhà Trang Nhi chỉ biết cười bù để hòa tan không khí nào ngờ bị anh lườm nguýt một trận.
“…”.
Về tới nơi anh bế cô vào thang máy đi lên căn hộ. Vào nhà Hoàng Nam để cô ngồi trên ghê rồi quay người đi tới tủ thuốc lấy bông gòn, nước sát trùng, thuốc, băng.
Mặt như tản băng nhìn cô không hề có một chút cảm xúc thấy vậy Trang Nhi liền nói:
“Em chỉ là giúp người thôi, trên đường gặp cướp em liền đánh hắn một trận không may chỉ bị trầy xước nhẹ, em không sao thật mà”.
“Ghê gớm nhỉ” Anh ngồi xổm, tay thành thạo từng bước sơ cứu.
Trang Nhi ngồi hồn nhiên kể lại quá trình cho anh nghe nhưng người không trả lời lấy một câu.
Xong xuôi anh đứng dậy định quay đi Trang Nhi liền nắm lấy cổ tay kéo Hoàng Nam lại gần.
Anh bế cô lên bàn, hai tay chống xuống mặt bàn người khom về phía Trang Nhi:
“Muốn nói gì???”
“Em thật sự không sao mà, sao anh cứ không trả lời em thế???”
“Giậm em đúng không???”. Cô vừa nói vừa làm nũng vùi đầu vào ngực anh.
“Ừa”. Hoàng Nam nhíu mày lạnh nhạt trả lời.
Trang Nhi hết cách đành xuất chiêu, cô lấy hai tay nâng má anh lên hôn vào má liền bảo:
“Hết giận chưa???”.
Hoàng Nam một mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc quay mặt đi chỗ khác.
“Em xin lỗi mà, lần sau hứa không tùy tiện như vậy nữa”.Trang Nhi giơ tay lên thề thốt.
Hoàng Nam nhìn cô chằm chằm cuối cùng cũng nói ra:
“Em có biết anh lo thế nào không, anh lục tìm cả nhà chỉ tìm em đến lúc gặp em thì em lại bị thương”.
“Em không đau anh đau!”
“Anh sẽ liên hệ cho cảnh sát xử lý tên kia”.
“Kiểu gì lại gặp phải thằng ất ơ bảo anh là anh trai em, anh nhìn nó là anh biết nó muốn tiếp cận em rồi”.
Trang Nhi có chút bật cười liền nói:
“Được rồi, được rồi, không sao em không sao đâu mà”.
“Em xinh đẹp như thế lỡ thằng đó cướp thì sao”.
Vừa cười Trang Nhi vừa ôm anh vào lòng rồi nói không ngừng mấy lời ngoan ngọt dỗ dành.
Một lúc sau, Trang Nhi lên tiếng:
“Người em bẩn rồi, hay là anh lau người giúp em được không???”
Hoàng Nam có chút thẩn thờ hồn bay mất mấy giây…
Cô nàng vô thức ngắm nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt điển trai, ngũ quan tinh tế, mái tóc rũ xuống che khuất đường chân mày sắc nét của thiếu niên.
Trang Nhi dùng hơi thổi nhè nhẹ vào lông mi của anh khiến cậu bạn có chút khó chịu từ từ mở mắt ra trong sự uể oải, nói:
“Em dậy rồi sao??? ngủ chút nữa đi”
Vừa nói dứt câu anh lại nhắm mắt ôm chặt Trang Nhi trong lòng mà ngủ thiếp đi. Bất lực Trang Nhi chỉ đành dỗ dành anh nói những lời ngoan ngọt dụ dỗ:
“Ngoan, thả em ra em còn vào bếp một tí nữa em quay lại em hứa là sẽ không chạy lung tung”.
Nghe thấy lời Trang Nhi nói anh có chút không nỡ nhưng cũng đành phải buông lỏng cánh tay ra để cô nàng được thoải mái còn không quên hôn nhẹ lên trán cô.
Trời cũng đã gần chín giờ sáng, Trang Nhi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ rồi thay mổ bộ đồ đơn giản.
Cô nàng nay đã sắp tuổi mười tám dáng vẻ ngây ngô vẫn còn đọng lại đâu đó nhưng đã thay đổi một chút về phong cách ăn mặc.
Trong phòng bước ra cô mặc một chiếc quần jeans ống loe đi kèm là một chiếc áo sơ mi kiểu pháp trông thanh lịch nhìn vào cứ tưởng đâu là mấy cô nàng văn phòng khí chất ngời ngời.
Trang Nhi đi ra nhẹ nhẹ tới tủ đựng giày mang một đôi giày trắng gọn gàng từ từ mở cửa rồi im lặng rời khỏi nhà.
Trên tay cầm chiếc điện thoại, trên màn hình hiện ra bản đồ đường đến siêu thị gần nhất.
Cô nàng một thân một mình không biết đường chỉ dựa vào một cái điện thoại mà tìm đường đến chợ.
Vừa ra khỏi tòa nhà, ngoài đường xá tấp nập chẳng giống như thành phố cô sống. Trang Nhi có chút hồi hợp đi theo bản đồ vừa hay nó chỉ đúng tới siêu thị.
Cô đi vào bên trong mua đủ thứ, sau một hồi chọn lựa và tính tiền xong xuôi tay sách nách mang mà bước ra cửa tiệm.
Trông từ xa có một anh chàng thanh niên cao lớn đi tới, vẻ mặt có chút ngại ngùng:
“Tôi sách phụ em nhé!”
Trang Nhi giật bắn người cô có chút dự phòng liền xua tay khách sáo không cần.
Từ xa có tiếng người hô oán:
“Cướp…c…ướp…cướp”
Trang Nhi liền liều một phen bỏ đồ xuống dưới, nói giọng khẩn trương:
“Anh đứng đây trông nó giúp tôi”
Nói xong cô chạy thụt mạng đuổi theo tên cướp, không hề nề nang cô nàng cởi đôi giày phang thẳng trúng ngay vào gáy của hắn ta.
Mất trớn người hắn ngã xuống, Trang Nhi liền xong tới đấm đá một trận như mưa như vô tình trên đường co mãng chai bị vỡ liền đâm vào chân cô nàng.
Kiềm nén cơn đau, cô lấy điện thoại ra định gọi cho 113 thì bị tên cướp vồ lấy khiến điện thoại rơi tung té. Đúng lúc mọi người đi qua nhìn thấy liền tập trung bắt hắn rồi gọi 113.
Mười lăm phút sau giải quyết ổn thỏa, người bị cướp không ngừng cảm ơn cô nàng.
Trang Nhi chân không giày đi trên đường máu cũng đã lắt nhắt mà chảy ra. Sau khi tới chỗ cũ cô nói:
“Cảm ơn anh đã giữ đồ dùm tôi”.
Người kia cười ngại ngùng:
“Để tôi chở em về được không???”
Trang Nhi cười ngượng, gãi đầu:
“Giúp người thì giúp cho trót, anh cho tôi mượn điện thoại được không???”
Thấy lời đề nghị từ Trang Nhi, anh chàng liền đồng ý lấy điện thoại từ trong túi đưa cho Trang Nhi.
…
Phía này, Hoàng Nam thức dậy đi tìm khắp nhà không thấy Trang Nhi thì vô cùng lo lắng, anh gọi tận năm mươi cuộc liền không ăn thua, không ai nhấc máy.
Trong lòng càng lúc càng nóng anh xỏ dép định đi tìm cô thì điện thoại reng lên số lạ, anh nhấc máy.
Đầu dây bên kia lên tiếng:
“Anh, em Trang Nhi nè anh ra ngoài siêu thị gần nhất được không em đang đứng ở đây không biết đường nào cả”.
Vừa dứt, anh tắt máy không nói không rằng lấy chìa khóa ra xuống tầng hầm giữ xe lái ra con xe lâu nay mình ít hay sử dụng.
Chưa tới mười phút từ xa có con xe Lexus sang trọng dừng ngay trước mặt Trang Nhi.
Anh bước ra gương mặt lạnh lùng nhìn Trang Nhi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới thấy cô không mang giày anh nhíu mày giọng lạnh ngắt hỏi:
“Giày???”.
“Chân em chảy máu” Cô làm vẻ nũng nịu.
Hoàng Nam ngồi xổm, lấy tay cô bám lên vai mình để cố định rồi lấy tay giơ chân Trang Nhi lên, bên dưới toàn vết cắt máu chảy rất nhiều.
Chàng trai phía bên liền nói:
“Anh trai à sao anh không trông em gái cẩn thận gì thế???”.
Hoàng Nam nghe thấy hai từ “Anh trai” liền ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt căm phẫn, lạnh lùng nói:
“Cảm ơn anh đã giúp vợ tôi, anh có thể đi được rồi”.
Nghe tới đây anh chàng kia ngây lập tức há hốc mồm vẻ mặt có chút bối rối, cười ngượng:
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Anh chàng ngoảnh đầu quay đi miệng thì thầm “quả thật người đẹp đều thuộc về người khác không tới lượt mình, ông trời ơi bất công quá…”.
Đằng nay, Hoàng Nam vô cùng lạnh lùng anh không nói không rằng chỉ bày ra bộ mặt lạnh như băng giống như thuở còn đi học vậy đó.
Trong lòng Trang Nhi liền mách bảo “Chết tôi rồi”.
Hoàng Nam nhẹ nhàng bế cô đi tới mở cửa đặt cô vào bên trong xe.
Trên đường về nhà Trang Nhi chỉ biết cười bù để hòa tan không khí nào ngờ bị anh lườm nguýt một trận.
“…”.
Về tới nơi anh bế cô vào thang máy đi lên căn hộ. Vào nhà Hoàng Nam để cô ngồi trên ghê rồi quay người đi tới tủ thuốc lấy bông gòn, nước sát trùng, thuốc, băng.
Mặt như tản băng nhìn cô không hề có một chút cảm xúc thấy vậy Trang Nhi liền nói:
“Em chỉ là giúp người thôi, trên đường gặp cướp em liền đánh hắn một trận không may chỉ bị trầy xước nhẹ, em không sao thật mà”.
“Ghê gớm nhỉ” Anh ngồi xổm, tay thành thạo từng bước sơ cứu.
Trang Nhi ngồi hồn nhiên kể lại quá trình cho anh nghe nhưng người không trả lời lấy một câu.
Xong xuôi anh đứng dậy định quay đi Trang Nhi liền nắm lấy cổ tay kéo Hoàng Nam lại gần.
Anh bế cô lên bàn, hai tay chống xuống mặt bàn người khom về phía Trang Nhi:
“Muốn nói gì???”
“Em thật sự không sao mà, sao anh cứ không trả lời em thế???”
“Giậm em đúng không???”. Cô vừa nói vừa làm nũng vùi đầu vào ngực anh.
“Ừa”. Hoàng Nam nhíu mày lạnh nhạt trả lời.
Trang Nhi hết cách đành xuất chiêu, cô lấy hai tay nâng má anh lên hôn vào má liền bảo:
“Hết giận chưa???”.
Hoàng Nam một mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc quay mặt đi chỗ khác.
“Em xin lỗi mà, lần sau hứa không tùy tiện như vậy nữa”.Trang Nhi giơ tay lên thề thốt.
Hoàng Nam nhìn cô chằm chằm cuối cùng cũng nói ra:
“Em có biết anh lo thế nào không, anh lục tìm cả nhà chỉ tìm em đến lúc gặp em thì em lại bị thương”.
“Em không đau anh đau!”
“Anh sẽ liên hệ cho cảnh sát xử lý tên kia”.
“Kiểu gì lại gặp phải thằng ất ơ bảo anh là anh trai em, anh nhìn nó là anh biết nó muốn tiếp cận em rồi”.
Trang Nhi có chút bật cười liền nói:
“Được rồi, được rồi, không sao em không sao đâu mà”.
“Em xinh đẹp như thế lỡ thằng đó cướp thì sao”.
Vừa cười Trang Nhi vừa ôm anh vào lòng rồi nói không ngừng mấy lời ngoan ngọt dỗ dành.
Một lúc sau, Trang Nhi lên tiếng:
“Người em bẩn rồi, hay là anh lau người giúp em được không???”
Hoàng Nam có chút thẩn thờ hồn bay mất mấy giây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.