Chương 26: Bình thường trong bình thường
Lão Nhân Gian
03/08/2024
Bà ta gào lên đau đớn, vết thương dưới bụng vỡ ra, máu thấm ra sàn nhà. Lộ Nguy kéo cô về phía sau mình, anh ngăn lại dòng chất lỏng không cho cô nhìn thẩy.
Hà Thanh Thanh cùng Hoắc Cẩm cũng đứng sát họ, Hà Thanh Thanh vỗ lưng cô nói sẽ qua nhanh thôi.
Cảnh sát đến bắt bà ta đi, vì là tội phạm trốn thoát ngay dưới mắt của cảnh sát nên anh ta bị cấp trên cắt chức và đuổi về chi nhánh dưới.
Sau khi đưa bà ta về bệnh viện chữa trị vết thương, Lộ Minh Thiết dùng quyền lực đẩy bà ta vào nhà tù ngoài đảo, hoang sơ vô cùng.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Lộ lão cùng mọi người quay trở lại uống rượu mừng. Hứa Di Nguyệt bất động thanh sắc nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay nắm chặt thành quyền
"Là thật đúng không? Các người lại bắt nạt bà ấy, mẹ em chưa đủ khổ sao..."
Lộ Nguy không nói gì, anh nhấc bổng người cô lên mạnh mẽ ôm vào xe, tài xế nhanh chóng khởi động máy chạy về Nguyệt Vãn.
"Ngủ đi"
Hứa Di Nguyệt nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy anh. Dưới mắt là cơn sóng dữ, kịch liệt rơi lệ.
Dù cho anh lau đi nước mắt vẫn như suối mà tuôn ra, Hứa Di Nguyệt khóc trong im lặng, chỉ còn tiếng thút thít trong xe.
Chu Nhân Tĩnh quả thật số khổ, nếu không gặp và nuôi dưỡng cô, có lẽ bà sẽ đỡ hơn.....
Đến khi cô thiếp đi mệt mỏi, Lộ Nguy bế cô vào giường, tay cởi quần áo thay đồ ngủ cho cô. Anh nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau mặt cho cô thoải mái, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ngủ.
Gần 12 giờ khuya, cảnh sát gọi điện
"Anh Lộ, thật ngại quá nửa đêm mà phải làm phiền đến anh..."
Lộ Nguy lắng nghe anh ta nói tiếp
"Chuyện là tội phạm Chu đòi gặp anh, bà ta làm loạn nói sau khi gặp anh mới chịu ngoan ngoãn về nhà tù. Sếp chúng tôi muốn kết thúc nhanh nên không còn cách nào khác gọi cho anh....".
"Được, gửi địa chỉ cho tôi"
Bệnh viện quân sư, y tá nói số phòng bệnh. Viên cảnh sát gật đầu chào anh rồi mở cửa
Chu Trân Tinh thấy anh ngược lại rất bình tĩnh nói chuyện "Là mày lên kế hoạch hại chết Gia Tiên? Là mày đứng sau lưng phá hoại hạnh phúc gia đình tao?"
Lộ Nguy thong dong đứng từ trên nhìn xuống dáng vẻ bà ta chật vật, anh lại nhớ đến đoạn video giám sát, nội dung ghê rợn đến đáng sợ, trong video là hình ảnh Hứa Thi Tuấn dùng thân thể trần truồng đề lên Lộ Phương Đào nhỏ bé, tiếng hét của em gái trong video vọng ra còn khiến anh rùng mình thống hận.
"Là tôi thì sao? Bà làm được gì?"
Chu Trân Tinh nắm chặt cây bút ghi âm trong lòng bàn tay, bà ta gần như muốn thét lên đâm chết kẻ thù
"Gia Tiên nó có tội tình gì..."
"Cô ta mười tuổi đã đâm chết người, cô ta vô tội sao?"
Lộ Nguy gằn giọng nói một loạt "Cảnh Cung Sinh là do cô ta đâm chết, nếu không phải anh ta đỡ nhát dao đó thì người chết là Di Nguyệt, bà biết rõ hơn ai hết mà"
"Chết thì chết, dù sao Hứa Di Nguyệt chết cũng đáng , chết hay không cũng không liên quan gì đến tao"
Mụ điên cuồng cười lên, tiếng cười quỷ dị vang lên khắp phòng.
Ánh mắt anh lạnh lùng tàn nhẫn, chính là những ai liên quan tới Hứa Thi Tuấn anh đều thập phần chán ghét.
Riêng Hứa Di Nguyệt, anh hận không nổi, cô gái trong sáng đẹp như ánh trăng, là tia sáng dịu dàng duy nhất của đời anh.
Cây bút ghi âm từ đầu đã không còn hoạt động, Lộ Nguy đã biết ngay từ lúc bước vào. Anh cười mỉa mai nhìn bà ta "'Chỉ bằng cây bút dởm đó, bà nghĩ bà làm được gì?"
Nửa tiếng sau khi anh rời đi, Chu Trân Tinh đập đầu vào tường, cuối cùng chết một cái chết đau đớn nhất.
Về tới Nguyệt Vãn, anh rửa người sơ qua, thay đồ rồi lên giường ôm cô ngủ. Hứa Di Nguyệt khó chịu vô thức đẩy lồng ngực anh ra.
Lộ Nguy không vừa ý sát lại ôm cô vào, cường thủ đoạt hào ôm cô gái nhỏ bé vào lòng. Tư thế chiếm hữu đến điên.
Hai người ngủ đều không ngon giấc, Hứa Di Nguyệt tỉnh lại, cô im lặng nhìn anh. Lời nói của bà ta vẫn thoáng qua tai, khó chịu đến mức nhức đầu.
"Tỉnh rồi? Ngoan, ngủ thêm chút"
Hứa Di Nguyệt nghe lời nhắm mắt vào, nhưng cô không ngủ được nữa. Trời bên ngoài cũng dần sáng, cô lần nữa đẩy anh ra đứng dậy ra ngoài.
Thím giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong, bà chào hai tiếng phu nhân.
Cô không ăn sáng, ra vườn quan sát cây hoa dành dành.
Cây đã hoàn toàn chết đi, không còn cách nào cứu chữa.
Có lẽ giống như một dòng chảy xa lạ trong lúc này. Hứa Di Nguyệt nhớ mẹ, cô ngồi dưới tàn cây khô hanh thẩn thờ suy nghĩ.
Sáng sớm trời nhiều sương, ngồi một lúc đã khiến vai áo ẩm ướt. Cô không thấy lạnh, bàn chân bị nhánh cỏ quẹt vào, cứa một đường chảy máu. Ngỡ như không có gì nhưng cô lại cảm giác hơi ngứa, vết thương bị đụng vào còn phát đau.
Hứa Di Nguyệt ngạc nhiên, mu bàn chân cô có thể cảm nhận được cảm giác, hơn một tháng uống thuốc cuối cùng cũng có hiệu quả.
"Em bị sao vậy? Sao không cẩn thận như vậy chứ?"
Lộ Nguy nhăn nhó bế cô vào phòng, anh rửa sơ qua vết thương rồi dán băng lên.
Ngẩng đầu phát hiện cô đang nhìn mình chăm chú, đáy mắt cô như muốn soi ra được thứ gì đó từ trong anh.
"Đi ăn sáng, tí nữa chúng ta sẽ quay về nhà chính thăm mặt ông nội"
"Lộ Nguy, anh có yêu em không?"
Câu hỏi bất chợt, anh nhìn cô không đáp. Từ yêu này có lẽ vẫn chưa đúng thời điểm.
Hứa Di Nguyệt lại nghĩ anh chỉ đang giả vờ diễn, gật đầu hiểu rõ rồi ra ngoài ăn bữa sáng
Gia tộc Hà Thị, Hà Thanh Thanh ngủ qua đêm ở công ty. Dự án hôm qua quá nặng nên cô phải tăng ca ở lại.
Hà Kỷ Thu đến đón chị, cậu chàng vẫn ít nói, có khi ở cạnh Lưu Uyển mới thoăn thoắt không thôi mồm.
Hà Thanh Thanh từng cười châm chọc cậu còn nhỏ tuổi mà đã ra vẻ người lớn biết yêu. Hà Kỷ Thu vui vẻ không so đo với chị mình, cậu chỉ cần quan tâm Lưu Uyển là được.
Về đến chung cư của anh rể và chị, Hà Kỷ Thu không lên, nói hôm nay nhập học, Hà Kỷ Thu chính thức tham gia cuộc sống ở làng đại học.
"Em cần tài xế chở đi không?"
Tiếng xe bên kia đường vang lên, Lưu Uyển nhảy xuống xe, cả người nhí nhảnh chạy nhanh qua bên chỗ chị em họ.
"Thanh Thanh, mình chở em ấy đi trước..."
Hà Thanh Thanh nhìn cặp đôi ân ái liền phất áo rời đi trước.
Đến nhà, cô mở cửa, trong nhà không có ai. Hơi lạnh phả ra, căn nhà không có bóng đèn tối mịt mù u ám. Hà Thanh Thanh biết trước chuyện này, bản thân lại cảm thấy thất vọng khi mình lại trông chờ vào anh.
Cuộc sống hôn nhân thương mại, cô căm ghét hơn ai hết....
Minh tinh tuyến 1 bị người khác đụng chạm thân thể, cô ta mở miệng gào ầm đòi nộp đơn kiện. Là minh tinh dưới trướng Hoắc Thị, còn là con ngỗng đẻ trứng vàng cho công ty nên Hoắc Cẩm đặc biệt coi trọng vụ việc, anh thức thâu đêm gọi điện mời luật sư đến.
Gần 8 giờ sáng, anh mới lê thân thể mệt mỏi về nhà, căn nhà không giống có người ở. Chỉ có trong phòng một người đang ngủ say, Hoắc Cẩm cũng mặc kệ, nằm ụp xuống ngủ cùng.
Hai thân thể mệt mỏi dựa sát vào nhau ngủ say giấc
———————
Lộ Nguy đưa Hứa Di Nguyệt về nhà, trên đường đi hai người không nói chuyện, không khí trong xe ngột ngạt khó thở.
Về đến nhà chính, Lộ Minh Thiết già yếu đã ngồi đợi họ.
Ba lần dâng trà, ông cụ mới chấp nhận cháu dâu, vui vẻ gọi cô tới trò chuyện với mình.
"Cháu dâu, ngày hôm qua nghỉ ngơi đã khoẻ chưa? Vụ của mụ kia ta đã giải quyết sạch sẽ, bảo đảm sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cháu"
"Cảm ơn ông nội, Di Nguyệt chúc người vạn phúc trăm thọ..."
Ăn một bữa cơm, gia nghiêm rất nghiêm khắc. Bàn cơm chỉ có ba người, nhưng lại không giống như một gia đình mà giống ăn cơm trong quân đội.
"Đi thôi, đưa em về nhà"
"Không cần, em muốn đi chùa cầu an"
Hà Thanh Thanh cùng Hoắc Cẩm cũng đứng sát họ, Hà Thanh Thanh vỗ lưng cô nói sẽ qua nhanh thôi.
Cảnh sát đến bắt bà ta đi, vì là tội phạm trốn thoát ngay dưới mắt của cảnh sát nên anh ta bị cấp trên cắt chức và đuổi về chi nhánh dưới.
Sau khi đưa bà ta về bệnh viện chữa trị vết thương, Lộ Minh Thiết dùng quyền lực đẩy bà ta vào nhà tù ngoài đảo, hoang sơ vô cùng.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Lộ lão cùng mọi người quay trở lại uống rượu mừng. Hứa Di Nguyệt bất động thanh sắc nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay nắm chặt thành quyền
"Là thật đúng không? Các người lại bắt nạt bà ấy, mẹ em chưa đủ khổ sao..."
Lộ Nguy không nói gì, anh nhấc bổng người cô lên mạnh mẽ ôm vào xe, tài xế nhanh chóng khởi động máy chạy về Nguyệt Vãn.
"Ngủ đi"
Hứa Di Nguyệt nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy anh. Dưới mắt là cơn sóng dữ, kịch liệt rơi lệ.
Dù cho anh lau đi nước mắt vẫn như suối mà tuôn ra, Hứa Di Nguyệt khóc trong im lặng, chỉ còn tiếng thút thít trong xe.
Chu Nhân Tĩnh quả thật số khổ, nếu không gặp và nuôi dưỡng cô, có lẽ bà sẽ đỡ hơn.....
Đến khi cô thiếp đi mệt mỏi, Lộ Nguy bế cô vào giường, tay cởi quần áo thay đồ ngủ cho cô. Anh nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau mặt cho cô thoải mái, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ngủ.
Gần 12 giờ khuya, cảnh sát gọi điện
"Anh Lộ, thật ngại quá nửa đêm mà phải làm phiền đến anh..."
Lộ Nguy lắng nghe anh ta nói tiếp
"Chuyện là tội phạm Chu đòi gặp anh, bà ta làm loạn nói sau khi gặp anh mới chịu ngoan ngoãn về nhà tù. Sếp chúng tôi muốn kết thúc nhanh nên không còn cách nào khác gọi cho anh....".
"Được, gửi địa chỉ cho tôi"
Bệnh viện quân sư, y tá nói số phòng bệnh. Viên cảnh sát gật đầu chào anh rồi mở cửa
Chu Trân Tinh thấy anh ngược lại rất bình tĩnh nói chuyện "Là mày lên kế hoạch hại chết Gia Tiên? Là mày đứng sau lưng phá hoại hạnh phúc gia đình tao?"
Lộ Nguy thong dong đứng từ trên nhìn xuống dáng vẻ bà ta chật vật, anh lại nhớ đến đoạn video giám sát, nội dung ghê rợn đến đáng sợ, trong video là hình ảnh Hứa Thi Tuấn dùng thân thể trần truồng đề lên Lộ Phương Đào nhỏ bé, tiếng hét của em gái trong video vọng ra còn khiến anh rùng mình thống hận.
"Là tôi thì sao? Bà làm được gì?"
Chu Trân Tinh nắm chặt cây bút ghi âm trong lòng bàn tay, bà ta gần như muốn thét lên đâm chết kẻ thù
"Gia Tiên nó có tội tình gì..."
"Cô ta mười tuổi đã đâm chết người, cô ta vô tội sao?"
Lộ Nguy gằn giọng nói một loạt "Cảnh Cung Sinh là do cô ta đâm chết, nếu không phải anh ta đỡ nhát dao đó thì người chết là Di Nguyệt, bà biết rõ hơn ai hết mà"
"Chết thì chết, dù sao Hứa Di Nguyệt chết cũng đáng , chết hay không cũng không liên quan gì đến tao"
Mụ điên cuồng cười lên, tiếng cười quỷ dị vang lên khắp phòng.
Ánh mắt anh lạnh lùng tàn nhẫn, chính là những ai liên quan tới Hứa Thi Tuấn anh đều thập phần chán ghét.
Riêng Hứa Di Nguyệt, anh hận không nổi, cô gái trong sáng đẹp như ánh trăng, là tia sáng dịu dàng duy nhất của đời anh.
Cây bút ghi âm từ đầu đã không còn hoạt động, Lộ Nguy đã biết ngay từ lúc bước vào. Anh cười mỉa mai nhìn bà ta "'Chỉ bằng cây bút dởm đó, bà nghĩ bà làm được gì?"
Nửa tiếng sau khi anh rời đi, Chu Trân Tinh đập đầu vào tường, cuối cùng chết một cái chết đau đớn nhất.
Về tới Nguyệt Vãn, anh rửa người sơ qua, thay đồ rồi lên giường ôm cô ngủ. Hứa Di Nguyệt khó chịu vô thức đẩy lồng ngực anh ra.
Lộ Nguy không vừa ý sát lại ôm cô vào, cường thủ đoạt hào ôm cô gái nhỏ bé vào lòng. Tư thế chiếm hữu đến điên.
Hai người ngủ đều không ngon giấc, Hứa Di Nguyệt tỉnh lại, cô im lặng nhìn anh. Lời nói của bà ta vẫn thoáng qua tai, khó chịu đến mức nhức đầu.
"Tỉnh rồi? Ngoan, ngủ thêm chút"
Hứa Di Nguyệt nghe lời nhắm mắt vào, nhưng cô không ngủ được nữa. Trời bên ngoài cũng dần sáng, cô lần nữa đẩy anh ra đứng dậy ra ngoài.
Thím giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong, bà chào hai tiếng phu nhân.
Cô không ăn sáng, ra vườn quan sát cây hoa dành dành.
Cây đã hoàn toàn chết đi, không còn cách nào cứu chữa.
Có lẽ giống như một dòng chảy xa lạ trong lúc này. Hứa Di Nguyệt nhớ mẹ, cô ngồi dưới tàn cây khô hanh thẩn thờ suy nghĩ.
Sáng sớm trời nhiều sương, ngồi một lúc đã khiến vai áo ẩm ướt. Cô không thấy lạnh, bàn chân bị nhánh cỏ quẹt vào, cứa một đường chảy máu. Ngỡ như không có gì nhưng cô lại cảm giác hơi ngứa, vết thương bị đụng vào còn phát đau.
Hứa Di Nguyệt ngạc nhiên, mu bàn chân cô có thể cảm nhận được cảm giác, hơn một tháng uống thuốc cuối cùng cũng có hiệu quả.
"Em bị sao vậy? Sao không cẩn thận như vậy chứ?"
Lộ Nguy nhăn nhó bế cô vào phòng, anh rửa sơ qua vết thương rồi dán băng lên.
Ngẩng đầu phát hiện cô đang nhìn mình chăm chú, đáy mắt cô như muốn soi ra được thứ gì đó từ trong anh.
"Đi ăn sáng, tí nữa chúng ta sẽ quay về nhà chính thăm mặt ông nội"
"Lộ Nguy, anh có yêu em không?"
Câu hỏi bất chợt, anh nhìn cô không đáp. Từ yêu này có lẽ vẫn chưa đúng thời điểm.
Hứa Di Nguyệt lại nghĩ anh chỉ đang giả vờ diễn, gật đầu hiểu rõ rồi ra ngoài ăn bữa sáng
Gia tộc Hà Thị, Hà Thanh Thanh ngủ qua đêm ở công ty. Dự án hôm qua quá nặng nên cô phải tăng ca ở lại.
Hà Kỷ Thu đến đón chị, cậu chàng vẫn ít nói, có khi ở cạnh Lưu Uyển mới thoăn thoắt không thôi mồm.
Hà Thanh Thanh từng cười châm chọc cậu còn nhỏ tuổi mà đã ra vẻ người lớn biết yêu. Hà Kỷ Thu vui vẻ không so đo với chị mình, cậu chỉ cần quan tâm Lưu Uyển là được.
Về đến chung cư của anh rể và chị, Hà Kỷ Thu không lên, nói hôm nay nhập học, Hà Kỷ Thu chính thức tham gia cuộc sống ở làng đại học.
"Em cần tài xế chở đi không?"
Tiếng xe bên kia đường vang lên, Lưu Uyển nhảy xuống xe, cả người nhí nhảnh chạy nhanh qua bên chỗ chị em họ.
"Thanh Thanh, mình chở em ấy đi trước..."
Hà Thanh Thanh nhìn cặp đôi ân ái liền phất áo rời đi trước.
Đến nhà, cô mở cửa, trong nhà không có ai. Hơi lạnh phả ra, căn nhà không có bóng đèn tối mịt mù u ám. Hà Thanh Thanh biết trước chuyện này, bản thân lại cảm thấy thất vọng khi mình lại trông chờ vào anh.
Cuộc sống hôn nhân thương mại, cô căm ghét hơn ai hết....
Minh tinh tuyến 1 bị người khác đụng chạm thân thể, cô ta mở miệng gào ầm đòi nộp đơn kiện. Là minh tinh dưới trướng Hoắc Thị, còn là con ngỗng đẻ trứng vàng cho công ty nên Hoắc Cẩm đặc biệt coi trọng vụ việc, anh thức thâu đêm gọi điện mời luật sư đến.
Gần 8 giờ sáng, anh mới lê thân thể mệt mỏi về nhà, căn nhà không giống có người ở. Chỉ có trong phòng một người đang ngủ say, Hoắc Cẩm cũng mặc kệ, nằm ụp xuống ngủ cùng.
Hai thân thể mệt mỏi dựa sát vào nhau ngủ say giấc
———————
Lộ Nguy đưa Hứa Di Nguyệt về nhà, trên đường đi hai người không nói chuyện, không khí trong xe ngột ngạt khó thở.
Về đến nhà chính, Lộ Minh Thiết già yếu đã ngồi đợi họ.
Ba lần dâng trà, ông cụ mới chấp nhận cháu dâu, vui vẻ gọi cô tới trò chuyện với mình.
"Cháu dâu, ngày hôm qua nghỉ ngơi đã khoẻ chưa? Vụ của mụ kia ta đã giải quyết sạch sẽ, bảo đảm sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cháu"
"Cảm ơn ông nội, Di Nguyệt chúc người vạn phúc trăm thọ..."
Ăn một bữa cơm, gia nghiêm rất nghiêm khắc. Bàn cơm chỉ có ba người, nhưng lại không giống như một gia đình mà giống ăn cơm trong quân đội.
"Đi thôi, đưa em về nhà"
"Không cần, em muốn đi chùa cầu an"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.