Chương 31: Bỏ trốn
Lão Nhân Gian
08/08/2024
Hứa Di Nguyệt luôn ở trong tình trạng lo được lo mất, cô gần như không đủ tỉnh táo như kẻ điên cuồng bất chấp mọi thứ để bảo vệ sinh mệnh trong bụng.
Kỳ hạn bốn ngày đã gần tới, Lộ Nguy vẫn không khiến cô buông lỏng cảnh giác, cả đồ ăn thức uống cô cũng yêu cầu xét nghiệm. Tối ngày thứ ba, Hoắc Cẩm gọi anh đến trợ giúp, minh tinh họ Liễu ngày càng không hiểu chuyện, cô ta biết mình có giá trị nên càng muốn làm phiền anh, đến sáng nay Liễu Mạn gây sự với Hà Thanh Thanh tới thăm công ty bị Hà Thanh Thanh liệng chiếc túi đính đá vào mặt. Hoắc Cẩm còn rất nhiều việc cần làm, anh gọi Lộ Nguy tới giúp một tay.
Lộ Nguy không đồng ý để cô ở lại nhà một mình, Hoắc Cẩm mới nói chỉ mượn anh nửa tiếng, anh mới nặng nề gật đầu đồng ý.
"Di Nguyệt, công ty có việc, anh chỉ đi nửa tiếng rồi về, em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về có được không?"
Mắt Hứa Di Nguyệt sáng lên trong tích tắc sau đó nhanh chóng đồng ý. Lộ Nguy cúi xuống hôn trán cô, gọi hộ lý đưa cô về phòng sau đó mới an tâm rời đi.
Chiếc xe thương vụ đi được ba phút, Hứa Di Nguyệt đóng cửa phòng nói muốn đi ngủ, hộ lý cười gật đầu.
Cửa sổ tầng hai cách mặt đất không cao, bên dưới đã có người đứng đợi. Tối hôm qua, , có nhân viên giao hàng nói là hợp đồng bên văn phòng cô gửi đến Hứa Di Nguyệt nghi hoặc nhìn mảnh giấy mỏng thừa ra một góc trong tệp, cô mở ra mới thấy dòng chữ tôi sẽ giúp cô, trên giấy còn ghi giờ hẹn, Hứa Di Nguyệt đắn đo một hồi cũng đồng ý.
Chiếc thang xếp dựng lên, chân không đạp xuống mặt đất, mặt cỏ trơn trượt Hứa Di Nguyệt kiềm lại giọng nói cả người sắp ngã thì được người kia nẫng lên, hai tay Kiến Thụ bất giác siết chặt thân thể Hứa Di Nguyệt.
"Anh là... nhân viên ở tiệm xăm?"
Áng mây bay dạt ra mặt trăng mới chiếu sáng xuống, sườn mặt của người đàn ông hiện rõ. Kiến Thụ một thân đen, tay anh bị cô cựa quậy đẩy ra
"Cậu không nhớ tôi? Hứa Di Nguyệt, cậu là đồ vô lương tâm"
Hứa Di Nguyệt thật sự không nhớ nổi, trên phòng có tiếng kêu hốt hoảng của hộ lý, Kiến Thụ nhanh chóng kéo cô đi đường tắt.
Hai người vừa chạy vừa núp, hai vệ sĩ chạy đi tìm kiếm có người đã báo cho Lộ Nguy biết.
Kiến Thụ dắt cô về chiếc moto, anh khoác lớp áo đen rồi đội mũ cẩn thận, quen thuộc từng động tác, chiếc xe như báo đen chạy rít hết ga.
***
Xe thương vụ vừa rời đi được mười phút đã dùng năm phút để quay trở lại, Lộ Nguy đóng cửa xe rầm một cái, thư ký Triệu cùng mấy người gần đó đều run lên sợ hãi.
"Phu nhân đâu?"
Hộ lý nhút nhát đứng ra thuật lại sự việc, cô chỉ kịp thấy phu nhân bị một người áo đen kéo đi lên xe moto rồi chạy nhanh rời đi.
Lộ Nguy trầm mặc nhìn lướt từng người, mắt anh đỏ ngầu dữ tợn
"Lập tức cuốn xéo nghỉ việc"Thả lại một câu, Lộ Nguy cùng Triệu Hy vào thư phòng mở camera giám sát, Triệu thư ký run run nhìn phu nhân mạo hiểm trèo từ cửa sổ, một đoạn sau có người ôm cô vào lòng...
Cảm nhận được dòng không khí biến đổi, thư ký Triệu nhét tay vào túi lấy tràng hạt ra bẩm
"Tài liệu tôi yêu cầu đâu?"
"Đ-Đây ạ thưa sếp, nam 29 tuổi, tên Kiến Thụ, thông tin chi tiết quan trọng tôi đã lược dưới"
Lộ Nguy kéo lấy, anh đọc từng chữ kỹ càng, mắt lại càng ghim chặt vào tên người đàn ông
"Trong vòng 12 tiếng, tìm người cho bằng được, nếu không cậu cũng cút đi"
Tâm lý Hứa Di Nguyệt vẫn còn là ẩn số đến cả anh dùng biện pháp gì cũng không thâm nhập vào được, Lộ Nguy thức trắng đêm tìm cô.
Lòng đã loạn thành một cục, là do anh chưa đối với cô đủ tốt sao. Người lại có thể trơ trẽn đùa giỡn tình cảm với anh, tâm của anh từ lâu đã bị cô cào xé trăm mảnh.
***
Hứa Di Đống hào hứng đợi chờ khoảnh khắc này, khi thấy Kiến Thụ đưa Hứa Di Nguyệt đến mắt cô ta sáng lên vui sướng.
Hứa Di Nguyệt nhìn thấy người lạ cô nâng cao cảnh giác ôm lấy bụng.
"Chị, chị không nhớ em sao?"Làm sao mà nhớ ra được, khuôn mặt đã đụng dao kéo, Hứa Di Nguyệt có mắt tiên cũng không nhìn ra.
Thấy khuôn mặt đối diện giống mình bảy phần, Hứa Di Nguyệt càng lộ rõ nghi hoặc
"Chị, em là Tô Thanh đây, là em gái họ của chị"
"Tô Thanh không có hình dạng như vậy.."
Hứa Di Đống cười cười nói mình từng bị tai nạn nên mới phải đi phẫu thuật không để lại di chứng.
Hứa Di Đống kéo tay cô thân mật lại gần, cô ta căm ghét cái bản mặt xinh đẹp này, phẫn nộ tăng thêm, bàn tay cô ta đay nghiến chặt tay cô.
Hứa Di Nguyệt bị đau, cô vùng tay ra khỏi. Người tên Tô Thanh này từng là kẻ bắt nạt học đường số một Thành Ảnh, cũng bắt nạt Tô Di, sức lực vô cùng khoẻ.
"Vào nhà trước đi, tôi mang em vào nghỉ ngơi"
Hứa Di Nguyệt bị kéo qua, cơ thể sinh ra phản ứng kháng cự, cô vô thức né xa
tự mình bước vào nhà. Chuyện của ba người tối nay e rằng phải nói rõ
Kiến Thụ nhìn bàn tay đang giơ lên, anh bất lực nhìn bóng lưng cô. Hứa Di Đống càng thấy ghen ghét, vì cái gì mà hết người này đến người khác đều giúp đỡ cô ta.
Tay phải Hứa Di Đống chậm rãi đặt trên ngực Kiến Thụ, miệng cười nói
"Hình như chị tôi không nhớ anh là ai... Nói đúng hơn chị ấy còn không biết anh ha ha ha..."
Kiến Thụ lườm người phụ nữ, anh gỡ tay cô xuống lạnh lùng bước vào nhà.
Hứa Di Nguyệt nhìn hai người đang bước vào. Kiến Thụ quả thật cô không biết nhưng có Tô Thanh ở đây, có lẽ cô có thể tin tưởng.
Hứa Di Đống mặc chiếc váy đỏ rực, thân thể đẫy đà như có như không ngã ngồi vào người anh, Kiến Thụ trong mắt chỉ còn người kia không để ý đến cô
Cô ngồi nhìn hai người họ thân mật mới sực tưởng là người yêu nên mới giúp đỡ. Hứa Di Nguyệt dần thả lỏng, cô mở miệng nói trước
"Cảm ơn hai người đã giúp tôi, sáng mai tôi sẽ đặt vé máy bay sớm nhất xuất ngoại, sẽ không làm phiền hai người nữa.
Trong đầu Hứa Di Đống loé lên suy nghĩ, cô ta đáp lại
"Vừa hay ngày mai 7 giờ em sẽ bay ra nước ngoài, để em đặt vé giúp chị"
Quả thật cô ra ngoài vội vàng không cầm theo ví tiền cùng điện thoại, cô mỉm cười đồng ý dễ dàng.
Nằm trên giường nghỉ ngơi, tay cô xoa xoa bụng, cô yêu Lộ Nguy nhưng cô lại yêu con hơn. Có lẽ giữa hai người yêu nhau chưa đủ nhiều, cảm giác thiếu an toàn khiến cô rất sợ hãi.
Người phụ nữ có mạnh mẽ kiên cường tới đâu đứng trước tình yêu và con cái đều rất dễ vụn vỡ. Xuất phát từ việc làm vợ cô yêu anh chưa đủ, thế nên cô mới bù đắp vào sinh mạng bé bỏng này.
Hứa Di Nguyệt nghĩ rằng chỉ cần con được sinh ra cả cô và anh đều có thể dành cho đối phương nhiều tình yêu hơn.Giường ngủ của hai người vẫn còn hương hoa dành dành từ cô, Lộ Nguy thích mùi hương này. Mắt anh đau xót nhìn trần nhà, có lẽ anh vẫn chưa đủ lớn mạnh, có lẽ bản thân anh vẫn chưa khiến cô an tâm ở bên mình.
"Di Nguyệt, đợi anh thêm một chút...
Thư ký Triệu nhận ra mình đã bị đối phương lừa, trên camera thấy chiếc moto chở người vào hẻm nhỏ. Ban đầu anh quan sát thấy giống hệt nhau, lúc sau mới thấy phu nhân không thể nào sẽ ôm chặt người khác giới như vậy.
Hơn nữa người phụ nữ đó cũng béo hơn Hứa Di Nguyệt, thư ký Triệu mất dấu xe, sáng sớm đã quỳ trước cửa cầu xin nhận lỗi.
Lộ Nguy đấm mạnh vào mặt Triệu Hinh, anh kéo cổ áo thư ký Triệu lên, giọng nói như hổ gầm
"Có thời gian quỳ ở đây cả tối tại sao không đi canh giữ sân bay và nhà ga?"
Lộ Nguy đứng thẳng, trong bụng quặn lên đau thắt lại. Anh kéo Triệu Hinh đứng dậy đẩy anh ta vào ghế phụ, tay cầm lái chạy như bay đến nhà ga và sân bay.
Kỳ hạn bốn ngày đã gần tới, Lộ Nguy vẫn không khiến cô buông lỏng cảnh giác, cả đồ ăn thức uống cô cũng yêu cầu xét nghiệm. Tối ngày thứ ba, Hoắc Cẩm gọi anh đến trợ giúp, minh tinh họ Liễu ngày càng không hiểu chuyện, cô ta biết mình có giá trị nên càng muốn làm phiền anh, đến sáng nay Liễu Mạn gây sự với Hà Thanh Thanh tới thăm công ty bị Hà Thanh Thanh liệng chiếc túi đính đá vào mặt. Hoắc Cẩm còn rất nhiều việc cần làm, anh gọi Lộ Nguy tới giúp một tay.
Lộ Nguy không đồng ý để cô ở lại nhà một mình, Hoắc Cẩm mới nói chỉ mượn anh nửa tiếng, anh mới nặng nề gật đầu đồng ý.
"Di Nguyệt, công ty có việc, anh chỉ đi nửa tiếng rồi về, em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về có được không?"
Mắt Hứa Di Nguyệt sáng lên trong tích tắc sau đó nhanh chóng đồng ý. Lộ Nguy cúi xuống hôn trán cô, gọi hộ lý đưa cô về phòng sau đó mới an tâm rời đi.
Chiếc xe thương vụ đi được ba phút, Hứa Di Nguyệt đóng cửa phòng nói muốn đi ngủ, hộ lý cười gật đầu.
Cửa sổ tầng hai cách mặt đất không cao, bên dưới đã có người đứng đợi. Tối hôm qua, , có nhân viên giao hàng nói là hợp đồng bên văn phòng cô gửi đến Hứa Di Nguyệt nghi hoặc nhìn mảnh giấy mỏng thừa ra một góc trong tệp, cô mở ra mới thấy dòng chữ tôi sẽ giúp cô, trên giấy còn ghi giờ hẹn, Hứa Di Nguyệt đắn đo một hồi cũng đồng ý.
Chiếc thang xếp dựng lên, chân không đạp xuống mặt đất, mặt cỏ trơn trượt Hứa Di Nguyệt kiềm lại giọng nói cả người sắp ngã thì được người kia nẫng lên, hai tay Kiến Thụ bất giác siết chặt thân thể Hứa Di Nguyệt.
"Anh là... nhân viên ở tiệm xăm?"
Áng mây bay dạt ra mặt trăng mới chiếu sáng xuống, sườn mặt của người đàn ông hiện rõ. Kiến Thụ một thân đen, tay anh bị cô cựa quậy đẩy ra
"Cậu không nhớ tôi? Hứa Di Nguyệt, cậu là đồ vô lương tâm"
Hứa Di Nguyệt thật sự không nhớ nổi, trên phòng có tiếng kêu hốt hoảng của hộ lý, Kiến Thụ nhanh chóng kéo cô đi đường tắt.
Hai người vừa chạy vừa núp, hai vệ sĩ chạy đi tìm kiếm có người đã báo cho Lộ Nguy biết.
Kiến Thụ dắt cô về chiếc moto, anh khoác lớp áo đen rồi đội mũ cẩn thận, quen thuộc từng động tác, chiếc xe như báo đen chạy rít hết ga.
***
Xe thương vụ vừa rời đi được mười phút đã dùng năm phút để quay trở lại, Lộ Nguy đóng cửa xe rầm một cái, thư ký Triệu cùng mấy người gần đó đều run lên sợ hãi.
"Phu nhân đâu?"
Hộ lý nhút nhát đứng ra thuật lại sự việc, cô chỉ kịp thấy phu nhân bị một người áo đen kéo đi lên xe moto rồi chạy nhanh rời đi.
Lộ Nguy trầm mặc nhìn lướt từng người, mắt anh đỏ ngầu dữ tợn
"Lập tức cuốn xéo nghỉ việc"Thả lại một câu, Lộ Nguy cùng Triệu Hy vào thư phòng mở camera giám sát, Triệu thư ký run run nhìn phu nhân mạo hiểm trèo từ cửa sổ, một đoạn sau có người ôm cô vào lòng...
Cảm nhận được dòng không khí biến đổi, thư ký Triệu nhét tay vào túi lấy tràng hạt ra bẩm
"Tài liệu tôi yêu cầu đâu?"
"Đ-Đây ạ thưa sếp, nam 29 tuổi, tên Kiến Thụ, thông tin chi tiết quan trọng tôi đã lược dưới"
Lộ Nguy kéo lấy, anh đọc từng chữ kỹ càng, mắt lại càng ghim chặt vào tên người đàn ông
"Trong vòng 12 tiếng, tìm người cho bằng được, nếu không cậu cũng cút đi"
Tâm lý Hứa Di Nguyệt vẫn còn là ẩn số đến cả anh dùng biện pháp gì cũng không thâm nhập vào được, Lộ Nguy thức trắng đêm tìm cô.
Lòng đã loạn thành một cục, là do anh chưa đối với cô đủ tốt sao. Người lại có thể trơ trẽn đùa giỡn tình cảm với anh, tâm của anh từ lâu đã bị cô cào xé trăm mảnh.
***
Hứa Di Đống hào hứng đợi chờ khoảnh khắc này, khi thấy Kiến Thụ đưa Hứa Di Nguyệt đến mắt cô ta sáng lên vui sướng.
Hứa Di Nguyệt nhìn thấy người lạ cô nâng cao cảnh giác ôm lấy bụng.
"Chị, chị không nhớ em sao?"Làm sao mà nhớ ra được, khuôn mặt đã đụng dao kéo, Hứa Di Nguyệt có mắt tiên cũng không nhìn ra.
Thấy khuôn mặt đối diện giống mình bảy phần, Hứa Di Nguyệt càng lộ rõ nghi hoặc
"Chị, em là Tô Thanh đây, là em gái họ của chị"
"Tô Thanh không có hình dạng như vậy.."
Hứa Di Đống cười cười nói mình từng bị tai nạn nên mới phải đi phẫu thuật không để lại di chứng.
Hứa Di Đống kéo tay cô thân mật lại gần, cô ta căm ghét cái bản mặt xinh đẹp này, phẫn nộ tăng thêm, bàn tay cô ta đay nghiến chặt tay cô.
Hứa Di Nguyệt bị đau, cô vùng tay ra khỏi. Người tên Tô Thanh này từng là kẻ bắt nạt học đường số một Thành Ảnh, cũng bắt nạt Tô Di, sức lực vô cùng khoẻ.
"Vào nhà trước đi, tôi mang em vào nghỉ ngơi"
Hứa Di Nguyệt bị kéo qua, cơ thể sinh ra phản ứng kháng cự, cô vô thức né xa
tự mình bước vào nhà. Chuyện của ba người tối nay e rằng phải nói rõ
Kiến Thụ nhìn bàn tay đang giơ lên, anh bất lực nhìn bóng lưng cô. Hứa Di Đống càng thấy ghen ghét, vì cái gì mà hết người này đến người khác đều giúp đỡ cô ta.
Tay phải Hứa Di Đống chậm rãi đặt trên ngực Kiến Thụ, miệng cười nói
"Hình như chị tôi không nhớ anh là ai... Nói đúng hơn chị ấy còn không biết anh ha ha ha..."
Kiến Thụ lườm người phụ nữ, anh gỡ tay cô xuống lạnh lùng bước vào nhà.
Hứa Di Nguyệt nhìn hai người đang bước vào. Kiến Thụ quả thật cô không biết nhưng có Tô Thanh ở đây, có lẽ cô có thể tin tưởng.
Hứa Di Đống mặc chiếc váy đỏ rực, thân thể đẫy đà như có như không ngã ngồi vào người anh, Kiến Thụ trong mắt chỉ còn người kia không để ý đến cô
Cô ngồi nhìn hai người họ thân mật mới sực tưởng là người yêu nên mới giúp đỡ. Hứa Di Nguyệt dần thả lỏng, cô mở miệng nói trước
"Cảm ơn hai người đã giúp tôi, sáng mai tôi sẽ đặt vé máy bay sớm nhất xuất ngoại, sẽ không làm phiền hai người nữa.
Trong đầu Hứa Di Đống loé lên suy nghĩ, cô ta đáp lại
"Vừa hay ngày mai 7 giờ em sẽ bay ra nước ngoài, để em đặt vé giúp chị"
Quả thật cô ra ngoài vội vàng không cầm theo ví tiền cùng điện thoại, cô mỉm cười đồng ý dễ dàng.
Nằm trên giường nghỉ ngơi, tay cô xoa xoa bụng, cô yêu Lộ Nguy nhưng cô lại yêu con hơn. Có lẽ giữa hai người yêu nhau chưa đủ nhiều, cảm giác thiếu an toàn khiến cô rất sợ hãi.
Người phụ nữ có mạnh mẽ kiên cường tới đâu đứng trước tình yêu và con cái đều rất dễ vụn vỡ. Xuất phát từ việc làm vợ cô yêu anh chưa đủ, thế nên cô mới bù đắp vào sinh mạng bé bỏng này.
Hứa Di Nguyệt nghĩ rằng chỉ cần con được sinh ra cả cô và anh đều có thể dành cho đối phương nhiều tình yêu hơn.Giường ngủ của hai người vẫn còn hương hoa dành dành từ cô, Lộ Nguy thích mùi hương này. Mắt anh đau xót nhìn trần nhà, có lẽ anh vẫn chưa đủ lớn mạnh, có lẽ bản thân anh vẫn chưa khiến cô an tâm ở bên mình.
"Di Nguyệt, đợi anh thêm một chút...
Thư ký Triệu nhận ra mình đã bị đối phương lừa, trên camera thấy chiếc moto chở người vào hẻm nhỏ. Ban đầu anh quan sát thấy giống hệt nhau, lúc sau mới thấy phu nhân không thể nào sẽ ôm chặt người khác giới như vậy.
Hơn nữa người phụ nữ đó cũng béo hơn Hứa Di Nguyệt, thư ký Triệu mất dấu xe, sáng sớm đã quỳ trước cửa cầu xin nhận lỗi.
Lộ Nguy đấm mạnh vào mặt Triệu Hinh, anh kéo cổ áo thư ký Triệu lên, giọng nói như hổ gầm
"Có thời gian quỳ ở đây cả tối tại sao không đi canh giữ sân bay và nhà ga?"
Lộ Nguy đứng thẳng, trong bụng quặn lên đau thắt lại. Anh kéo Triệu Hinh đứng dậy đẩy anh ta vào ghế phụ, tay cầm lái chạy như bay đến nhà ga và sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.