Chương 60
Vấn Quân Kỷ Hứa
01/02/2024
Trước khi hai người ngủ vẫn cách một khoảng nhỏ, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Khinh Chu lại phát hiện mình đang ngủ trong lòng anh nó. Còn Tần Việt ngủ rất say.
Lâm Khinh Chu mê mẩn nhìn người trước mắt, lông mi Tần Việt rất rậm rất dài, sống mũi rất cao, màu môi hơi nhạt nhưng rất đẹp, mỏng mảnh, mềm mại...
Nó chợt nhớ tới giấc mơ không mấy lành mạnh buổi sáng, mà hiện giờ, nhân vật chính còn lại trong mơ đang nằm bên cạnh mình, cách gần như thế, hơi thở của cả hai giao hoà vào nhau.
Trái tim sau khi trễ nhịp đập ngày một dữ dội hơn, hoàn toàn không kiểm soát được, mà Lâm Khinh Chu cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra người mình lạ chỗ nào -- Nó cương với Tần Việt.
Xuân tình của thiếu niên vừa mới chớm nở, sau khi nhận thức được điểm này, Lâm Khinh Chu thật sự không biết phải làm sao, ban đầu chưa cảm thấy gì, lúc này chỉ thấy khó chịu như cào tim xé phổi.
Nó muốn chạm, muốn cọ Tần Việt, nhưng cái nào cũng không dám, dường như mọi cảm xúc đều chen tại một lối ra, nhưng lối ra bị tắc nghẽn, hỏng rồi. Ép Lâm Khinh Chu muốn phát điên.
Tần Việt còn nhắc nhở nó, cảnh cáo nó, sợ nó không hiểu rõ dựa dẫm và yêu, nhầm tình anh em với mình thành tình yêu, nhưng sao có thể chứ, trần đời làm gì có em trai bình thường nào sẽ sinh ra cảm giác với anh trai.
Huống chi bọn họ chẳng phải là anh em thật.
Lâm Khinh Chu mở miệng, lặng lẽ gọi: "Tần Việt..."
Cảm giác này quá dằn vặt, nó bỗng không muốn nhịn nữa, nhìn chằm chằm gương mặt khiến nó rung động, lui về sau một khoảng nhỏ, một tay nắm áo ngủ của anh, một tay khác...
Mặc dù Lâm Khinh Chu vẫn luôn to gan lớn mật, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày làm ra chuyện thế này...
Mà ngay lúc này lông mi Tần Việt run run, đây là dấu hiệu anh sắp tỉnh dậy. Bọn họ đã chung giường chung gối rất nhiều lần, với những chi tiết nhỏ này, Lâm Khinh Chu đã sớm nằm lòng.
Trái tim nó nảy lên, vô thức muốn buông tay, nhưng vẫn không kịp, Tần Việt đã mở mắt ra trước một bước, đối mắt với nó --
Thanh niên cụp mắt mơ hồ, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Khinh Chu hơi mê mang. Vốn Lâm Khinh Chu đã vừa gấp vừa ngại, lại bị ánh mắt này kích thích, ra luôn.
Tần Việt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, con ngươi hơi giãn ra, khó tin nhìn Lâm Khinh Chu.
Hốc mắt thiếu niên trước mắt đọng lệ, đuôi mắt đỏ hồng, tất cả tình cảm tuôn trào từ trên mặt không che giấu, mãnh liệt, ngây ngô thẳng thắn.
Tần Việt không sao ngờ được vừa ngủ dậy sẽ đối mặt với tình huống này, da đầu muốn nổ tung.
Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình đang nằm mơ, chỉ trong mơ Lâm Khinh Chu mới có thể như thế này.
Nếu không sao có thể chứ, Lâm Khinh Chu sao có thể nằm bên cạnh anh, làm...với anh.
"Lâm, Lâm Khinh Chu, em đang làm cái gì?"
Còn có chuyện nào xấu mặt hơn chuyện nghĩ cái gì đó về anh mình sau đó bị đương sự bắt tại trận không?
Chắc là không có rồi.
Nếu như có thể, Lâm Khinh Chu thật sự muốn chui vào khe không ra nữa ngay tại chỗ. Nhưng đương nhiên không có khe cho nó chui, mà anh nó vẫn đang nhìn nó, chờ câu trả lời của nó.
May mà da mặt Lâm Khinh Chu dày, vậy nên nó chỉ xấu hổ muốn độn thổ trong thời gian rất ngắn, nhanh chóng tự thuyết phục mình -- nếu đã bị phát hiện, hơn nữa nhìn anh nó không giống như chán ghét nó, vậy thì dứt khoát đập nồi dìm thuyền đi.
Nó dựa đến, ngây thơ, vô tội, làm liều: "Anh, em khó chịu quá, anh có thể giúp em không?"
Con ngươi Tần Việt giãn to hơn, nốt ruồi nhỏ dưới mắt như cũng tức giận, nhưng chỉ đơn giản là tức giận, anh nó không có lộ ra biểu cảm ghét bỏ nó.
Chuyện này cho Lâm Khinh Chu dũng khí to lớn, nó cảm thấy ít nhất ở trong lòng anh nó, nó không giống những người kia.
Nó coi sự im lặng của Tần Việt là ngầm đồng ý, cúi đầu hít khẽ cổ đối phương, dịch lên từng tấc, cánh môi mềm mại rơi lên xương quai xanh, rồi trượt đến dái tai...động tác kìm chế và cẩn thận, tựa như sợ sẽ bị đẩy ra hoặc chê ghét.
- - Nó đang thăm dò giới hạn của Tần Việt từng chút một.
Mà Tần Việt rõ ràng biết rõ sự thăm dò của nó, nhưng lại như bị điểm huyệt, hoàn toàn không nhúc nhích được, cái chạm như có như không càng khiến anh cảm thấy mỗi tấc da bị hôn qua đều như bị lửa liếm.
"Anh." Mà Lâm Khinh Chu đã nắm tay anh dần dần đi xuống, lý trí cảnh báo Tần Việt không thể tiếp tục nữa, nhưng cơ thể vẫn bất động, cho đến khi lòng bàn tay bị bỏng, anh mới muốn rút tay về theo bản năng.
Chỉ là lúc này đã trễ, Lâm Khinh Chu siết tay anh, không cho anh trốn.
"Anh, em đã cho anh rất nhiều cơ hội."
"Anh."
"Tần Việt, giúp em đi..."
Từng tiếng nỉ non như móc câu chứa sâu độc, một lần nữa móc đi lý trí không còn lại bao nhiêu của Tần Việt, mắt anh đỏ au nhìn chằm chằm Lâm Khinh Chu, lòng bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động...
Mà chuyện Tần Việt đang giúp mình khiến hết thảy cảm nhận trên cơ thể Lâm Khinh Chu đều bị phóng đại bội phần, cảm giác hân hoan khổng lồ khiến nó bỗng rên khẽ, cơ thể cũng run không ngừng.
Miệng nó hơi hé, trái cổ xinh xắn di chuyển, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, đôi mắt mịt mù sương.
"Nhóc Việt ơi, con dậy chưa?" Ngoài cửa, giọng của bà ngoại chợt vang lên.
Tần Việt đột ngột hoàn hồn, sức lực dưới tay bất giác mạnh thêm, Lâm Khinh Chu nào chịu được như vậy, cắn sườn cổ anh: "Anh ơi..."
Dư âm trong cơ thể dai dẳng không lui, đại não Lâm Khinh Chu trống rỗng, chỉ cảm thấy mình sắp chết chìm bên trong.
"Tần Việt..." Nó nhỏ giọng kêu anh nó, lúc này như mới thấy xấu hổ, đỏ gay mặt, "Cần em giúp anh không, em có thể giúp anh..."
Mà bà ngoại ở ngoài cửa cũng khó hiểu nói: "Nhóc Việt...nhóc Việt con dậy chưa? Chẳng lẽ ngủ quên rồi?"
Tần Việt nhìn lòng bàn tay mình, bên trên vẫn còn sót chút độ ấm của Lâm Khinh Chu, mà giọng của Lâm Khinh Chu và giọng của bà ngoại như hai lời nguyền, sắp xé toạc cơ thể anh thành hai nửa, một nửa trầm mê, một nửa tỉnh táo.
Anh cắn mạnh thành khoang miệng, đè ép sự loạn nhịp trong tim, hô với ngoài cửa: "Xin lỗi ngoại, con dậy trễ, ra ngay đây ạ --"
"Uầy, không sao, không vội, từ từ thôi..."
Mùng một mỗi tháng, Tần Việt sẽ cùng ngoại tới miếu thắp hương, lần này đúng lúc Lâm Khinh Chu thi đại học, hai người cũng phải làm lễ tạ thần.
Thế nhưng hôm nay, Tần Việt lại nhìn tay mình, thần tiên sẽ tha thứ cho anh chứ?
Chắc sẽ không.
Người như anh. Không xứng cầu được thiện quả thế ấy.
Sơn tự cách homestay một đoạn đường, ở cùng phía Bắc của đảo San Hô, nơi đó có sáu ngọn núi lớn nhỏ, ngôi miếu ngụ trên ngọn núi cao nhất, thờ phụng Ma Tổ nương nương.
Vùng đảo San Hô gần biển ăn biển, trước khi chưa phát triển ngành du lịch, hầu như mỗi hộ nhà đều sống dựa vào việc ra biển bắt cá, vậy nên nhang khỏi miếu Ma Tổ luôn rất hưng thịnh, đến tận bây giờ vẫn vậy.
Lúc hai người Tần Việt tới trên đường núi đã có rất nhiều người, có một số người đốt nhang xong trở về, trong đó có bà Ông phía Tây.
Bà Ông năm nay sắp bảy mươi, một bà cụ nhỏ gầy, nhưng tinh thần rất hăng hái, vận sườn xám màu xanh sẫm, tóc búi sau đầu, trên cánh tay xách một giỏ trúc đựng trầm hương, thướt tha đi về trước.
Thỉnh thoảng Tần Việt đi chợ sớm sẽ gặp đối phương, bà cụ cũng giống như bây giờ, búi tóc, mặc quần áo màu sắc xinh đẹp, có khi là sườn xám, khi là váy liền, mùa đông thì đổi thành áo choàng. Tần Việt chưa từng tiếp xúc với bà Ông, chỉ biết bà là "Tự Sơ Nữ", cả đời không gả cho ai, sống chung với vài Tự Sơ Nữ khác tại Cô Bà Đường trên một ngọn núi khác.
Có lẽ vì bà "một mình một cõi" thế này, người trên đảo đều không thích bà, vậy nên bà luôn lẻ loi cô độc, nhất là trẻ con thấy bà sẽ trốn.
Ngược lại bà Ông có vẻ rất mến Tần Việt, lần nào thấy cũng cười với anh, cho dù bọn họ chưa từng quen biết.
"Có phải tối qua nhóc khốn nạn lại tới tìm con không?" Bà ngoại đột nhiên hỏi. Tần Việt gật đầu, "Dạ, ở trong phòng con viết nhạc, chờ tra điểm, còn để lại một vũng nước miếng trên cuốn sổ ghi chép vàng bạc của em ấy."
Bà ngoại nghe vậy vui lắm: "Thật hết nói...nó ấy, không giống mẹ nó chút nào, mẹ nó vừa chịu khó vừa cầu tiến, kết quả sinh ra nó, ngược lại hoàn toàn, may mà thành tích vẫn ổn, cuối cùng bà cũng trút được một nỗi bận lòng rồi."
Đang nói, bà Ông đã đến gần, gật đầu, mỉm cười với Tần Việt.
Khi người đi rồi, Đậu Hiểu Hoa nhìn phía sau, hỏi Tần Việt: "Nhóc Việt, sao con quen biết bà ấy?"
"Không tính là quen ạ, trước đây có lần bà ấy mua đồ làm rớt, con giúp bà ấy nhặt lên, sau đó mỗi lần chạm mặt, bà cụ sẽ chào con thế này."
Đậu Hiểu Hoa "ồ", vẻ mặt không thể nói là đẹp, Tần Việt bèn không nói gì nữa.
Miếu Ma Tổ đã gần ngay trước mắt, Đậu Hiểu Hoa thở dài một hơi, nói: "Thật ra bà ấy cũng là một người đáng thương, nhưng có một số chuyện chính là như thế, có người bảo nó đúng, có người nói nó sai, cứ xem bên nào nhiều người ủng hộ."
"Giống như đánh trận thời xưa, đánh thắng, ăn mày cũng có thể làm hoàng đế, là lợi hại nhất, là kim long chuyển thế. Nhưng thua, cho dù trước đây con có giàu sang sung túc, vẫn đày thành tù nhân như thường, phải bị chém đầu, còn phải bị nghìn người vạn người mắng chửi.
"Ông Mỹ Ngọc như thế, những Tự Sơ Nữ khác như thế, ai cũng đều thế. Trên thế giới này, khác với số đông chính là sai, sẽ sống rất khổ. Nhóc Việt, con hiểu được chứ?"
Tần Việt thành kính cúi quỳ trên đệm hương bồ, trước mặt là Ma Tổ nương nương từ ái, anh chắp tay, dập đầu, cầu xin Ma Tổ nương nương khoan thứ cho tội nghiệt của mình.
Rõ ràng lời lúc ở trên đường núi của bà ngoại đang nói về bà Ông, nhưng từng câu từng chữ chọc thẳng vào phế tạng của Tần Việt, tựa như có móc sắt rạch một đường lên tim anh, kéo ra vệt máu sâu hoắm.
- - Không chỉ là bà Ông và những Tự Sơ Nữ khác, anh và Lâm Khinh Chu cũng như vậy.
Lâm Khinh Chu còn quá nhỏ, căn bản không biết mình đã chọn là con đường thế nào, cũng không biết về sau sẽ đối mặt với cái gì, nó như một đứa trẻ muốn có được món đồ chơi yêu thích, chỉ muốn, nhưng không tính được cái giá phải trả sau này.
Nhưng anh không giống, anh phải nhìn rõ, phải nghĩ tỏ tường.
Không thể đi sai dù chỉ một bước.
"Ma Tổ nương nương, xin người phù hộ Lâm Khinh Chu và bà ngoại khỏe mạnh, bình an."
"Nếu như có khổ ách, do mình con gánh chịu."
"Nhưng xin Lâm Khinh Chu đừng thích con."
Lời nguyện cầu cuối cùng thật sự rất vô lý, ngay cả chính Tần Việt cũng phải bật cười, sau đó đứng dậy dìu Đậu Hiểu Hoa trên đệm hương bồ bên cạnh dậy, nói: "Mình về thôi ngoại."
_
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Bé Lâm: "Ồ -- Hoá ra anh trai cũng nằm mơ như thế, anh đã mơ thấy cái gì, kể ra nghe đi."
Bé Tần: "Khoá cửa trái tim."
Lâm Khinh Chu mê mẩn nhìn người trước mắt, lông mi Tần Việt rất rậm rất dài, sống mũi rất cao, màu môi hơi nhạt nhưng rất đẹp, mỏng mảnh, mềm mại...
Nó chợt nhớ tới giấc mơ không mấy lành mạnh buổi sáng, mà hiện giờ, nhân vật chính còn lại trong mơ đang nằm bên cạnh mình, cách gần như thế, hơi thở của cả hai giao hoà vào nhau.
Trái tim sau khi trễ nhịp đập ngày một dữ dội hơn, hoàn toàn không kiểm soát được, mà Lâm Khinh Chu cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra người mình lạ chỗ nào -- Nó cương với Tần Việt.
Xuân tình của thiếu niên vừa mới chớm nở, sau khi nhận thức được điểm này, Lâm Khinh Chu thật sự không biết phải làm sao, ban đầu chưa cảm thấy gì, lúc này chỉ thấy khó chịu như cào tim xé phổi.
Nó muốn chạm, muốn cọ Tần Việt, nhưng cái nào cũng không dám, dường như mọi cảm xúc đều chen tại một lối ra, nhưng lối ra bị tắc nghẽn, hỏng rồi. Ép Lâm Khinh Chu muốn phát điên.
Tần Việt còn nhắc nhở nó, cảnh cáo nó, sợ nó không hiểu rõ dựa dẫm và yêu, nhầm tình anh em với mình thành tình yêu, nhưng sao có thể chứ, trần đời làm gì có em trai bình thường nào sẽ sinh ra cảm giác với anh trai.
Huống chi bọn họ chẳng phải là anh em thật.
Lâm Khinh Chu mở miệng, lặng lẽ gọi: "Tần Việt..."
Cảm giác này quá dằn vặt, nó bỗng không muốn nhịn nữa, nhìn chằm chằm gương mặt khiến nó rung động, lui về sau một khoảng nhỏ, một tay nắm áo ngủ của anh, một tay khác...
Mặc dù Lâm Khinh Chu vẫn luôn to gan lớn mật, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày làm ra chuyện thế này...
Mà ngay lúc này lông mi Tần Việt run run, đây là dấu hiệu anh sắp tỉnh dậy. Bọn họ đã chung giường chung gối rất nhiều lần, với những chi tiết nhỏ này, Lâm Khinh Chu đã sớm nằm lòng.
Trái tim nó nảy lên, vô thức muốn buông tay, nhưng vẫn không kịp, Tần Việt đã mở mắt ra trước một bước, đối mắt với nó --
Thanh niên cụp mắt mơ hồ, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Khinh Chu hơi mê mang. Vốn Lâm Khinh Chu đã vừa gấp vừa ngại, lại bị ánh mắt này kích thích, ra luôn.
Tần Việt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, con ngươi hơi giãn ra, khó tin nhìn Lâm Khinh Chu.
Hốc mắt thiếu niên trước mắt đọng lệ, đuôi mắt đỏ hồng, tất cả tình cảm tuôn trào từ trên mặt không che giấu, mãnh liệt, ngây ngô thẳng thắn.
Tần Việt không sao ngờ được vừa ngủ dậy sẽ đối mặt với tình huống này, da đầu muốn nổ tung.
Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình đang nằm mơ, chỉ trong mơ Lâm Khinh Chu mới có thể như thế này.
Nếu không sao có thể chứ, Lâm Khinh Chu sao có thể nằm bên cạnh anh, làm...với anh.
"Lâm, Lâm Khinh Chu, em đang làm cái gì?"
Còn có chuyện nào xấu mặt hơn chuyện nghĩ cái gì đó về anh mình sau đó bị đương sự bắt tại trận không?
Chắc là không có rồi.
Nếu như có thể, Lâm Khinh Chu thật sự muốn chui vào khe không ra nữa ngay tại chỗ. Nhưng đương nhiên không có khe cho nó chui, mà anh nó vẫn đang nhìn nó, chờ câu trả lời của nó.
May mà da mặt Lâm Khinh Chu dày, vậy nên nó chỉ xấu hổ muốn độn thổ trong thời gian rất ngắn, nhanh chóng tự thuyết phục mình -- nếu đã bị phát hiện, hơn nữa nhìn anh nó không giống như chán ghét nó, vậy thì dứt khoát đập nồi dìm thuyền đi.
Nó dựa đến, ngây thơ, vô tội, làm liều: "Anh, em khó chịu quá, anh có thể giúp em không?"
Con ngươi Tần Việt giãn to hơn, nốt ruồi nhỏ dưới mắt như cũng tức giận, nhưng chỉ đơn giản là tức giận, anh nó không có lộ ra biểu cảm ghét bỏ nó.
Chuyện này cho Lâm Khinh Chu dũng khí to lớn, nó cảm thấy ít nhất ở trong lòng anh nó, nó không giống những người kia.
Nó coi sự im lặng của Tần Việt là ngầm đồng ý, cúi đầu hít khẽ cổ đối phương, dịch lên từng tấc, cánh môi mềm mại rơi lên xương quai xanh, rồi trượt đến dái tai...động tác kìm chế và cẩn thận, tựa như sợ sẽ bị đẩy ra hoặc chê ghét.
- - Nó đang thăm dò giới hạn của Tần Việt từng chút một.
Mà Tần Việt rõ ràng biết rõ sự thăm dò của nó, nhưng lại như bị điểm huyệt, hoàn toàn không nhúc nhích được, cái chạm như có như không càng khiến anh cảm thấy mỗi tấc da bị hôn qua đều như bị lửa liếm.
"Anh." Mà Lâm Khinh Chu đã nắm tay anh dần dần đi xuống, lý trí cảnh báo Tần Việt không thể tiếp tục nữa, nhưng cơ thể vẫn bất động, cho đến khi lòng bàn tay bị bỏng, anh mới muốn rút tay về theo bản năng.
Chỉ là lúc này đã trễ, Lâm Khinh Chu siết tay anh, không cho anh trốn.
"Anh, em đã cho anh rất nhiều cơ hội."
"Anh."
"Tần Việt, giúp em đi..."
Từng tiếng nỉ non như móc câu chứa sâu độc, một lần nữa móc đi lý trí không còn lại bao nhiêu của Tần Việt, mắt anh đỏ au nhìn chằm chằm Lâm Khinh Chu, lòng bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động...
Mà chuyện Tần Việt đang giúp mình khiến hết thảy cảm nhận trên cơ thể Lâm Khinh Chu đều bị phóng đại bội phần, cảm giác hân hoan khổng lồ khiến nó bỗng rên khẽ, cơ thể cũng run không ngừng.
Miệng nó hơi hé, trái cổ xinh xắn di chuyển, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, đôi mắt mịt mù sương.
"Nhóc Việt ơi, con dậy chưa?" Ngoài cửa, giọng của bà ngoại chợt vang lên.
Tần Việt đột ngột hoàn hồn, sức lực dưới tay bất giác mạnh thêm, Lâm Khinh Chu nào chịu được như vậy, cắn sườn cổ anh: "Anh ơi..."
Dư âm trong cơ thể dai dẳng không lui, đại não Lâm Khinh Chu trống rỗng, chỉ cảm thấy mình sắp chết chìm bên trong.
"Tần Việt..." Nó nhỏ giọng kêu anh nó, lúc này như mới thấy xấu hổ, đỏ gay mặt, "Cần em giúp anh không, em có thể giúp anh..."
Mà bà ngoại ở ngoài cửa cũng khó hiểu nói: "Nhóc Việt...nhóc Việt con dậy chưa? Chẳng lẽ ngủ quên rồi?"
Tần Việt nhìn lòng bàn tay mình, bên trên vẫn còn sót chút độ ấm của Lâm Khinh Chu, mà giọng của Lâm Khinh Chu và giọng của bà ngoại như hai lời nguyền, sắp xé toạc cơ thể anh thành hai nửa, một nửa trầm mê, một nửa tỉnh táo.
Anh cắn mạnh thành khoang miệng, đè ép sự loạn nhịp trong tim, hô với ngoài cửa: "Xin lỗi ngoại, con dậy trễ, ra ngay đây ạ --"
"Uầy, không sao, không vội, từ từ thôi..."
Mùng một mỗi tháng, Tần Việt sẽ cùng ngoại tới miếu thắp hương, lần này đúng lúc Lâm Khinh Chu thi đại học, hai người cũng phải làm lễ tạ thần.
Thế nhưng hôm nay, Tần Việt lại nhìn tay mình, thần tiên sẽ tha thứ cho anh chứ?
Chắc sẽ không.
Người như anh. Không xứng cầu được thiện quả thế ấy.
Sơn tự cách homestay một đoạn đường, ở cùng phía Bắc của đảo San Hô, nơi đó có sáu ngọn núi lớn nhỏ, ngôi miếu ngụ trên ngọn núi cao nhất, thờ phụng Ma Tổ nương nương.
Vùng đảo San Hô gần biển ăn biển, trước khi chưa phát triển ngành du lịch, hầu như mỗi hộ nhà đều sống dựa vào việc ra biển bắt cá, vậy nên nhang khỏi miếu Ma Tổ luôn rất hưng thịnh, đến tận bây giờ vẫn vậy.
Lúc hai người Tần Việt tới trên đường núi đã có rất nhiều người, có một số người đốt nhang xong trở về, trong đó có bà Ông phía Tây.
Bà Ông năm nay sắp bảy mươi, một bà cụ nhỏ gầy, nhưng tinh thần rất hăng hái, vận sườn xám màu xanh sẫm, tóc búi sau đầu, trên cánh tay xách một giỏ trúc đựng trầm hương, thướt tha đi về trước.
Thỉnh thoảng Tần Việt đi chợ sớm sẽ gặp đối phương, bà cụ cũng giống như bây giờ, búi tóc, mặc quần áo màu sắc xinh đẹp, có khi là sườn xám, khi là váy liền, mùa đông thì đổi thành áo choàng. Tần Việt chưa từng tiếp xúc với bà Ông, chỉ biết bà là "Tự Sơ Nữ", cả đời không gả cho ai, sống chung với vài Tự Sơ Nữ khác tại Cô Bà Đường trên một ngọn núi khác.
Có lẽ vì bà "một mình một cõi" thế này, người trên đảo đều không thích bà, vậy nên bà luôn lẻ loi cô độc, nhất là trẻ con thấy bà sẽ trốn.
Ngược lại bà Ông có vẻ rất mến Tần Việt, lần nào thấy cũng cười với anh, cho dù bọn họ chưa từng quen biết.
"Có phải tối qua nhóc khốn nạn lại tới tìm con không?" Bà ngoại đột nhiên hỏi. Tần Việt gật đầu, "Dạ, ở trong phòng con viết nhạc, chờ tra điểm, còn để lại một vũng nước miếng trên cuốn sổ ghi chép vàng bạc của em ấy."
Bà ngoại nghe vậy vui lắm: "Thật hết nói...nó ấy, không giống mẹ nó chút nào, mẹ nó vừa chịu khó vừa cầu tiến, kết quả sinh ra nó, ngược lại hoàn toàn, may mà thành tích vẫn ổn, cuối cùng bà cũng trút được một nỗi bận lòng rồi."
Đang nói, bà Ông đã đến gần, gật đầu, mỉm cười với Tần Việt.
Khi người đi rồi, Đậu Hiểu Hoa nhìn phía sau, hỏi Tần Việt: "Nhóc Việt, sao con quen biết bà ấy?"
"Không tính là quen ạ, trước đây có lần bà ấy mua đồ làm rớt, con giúp bà ấy nhặt lên, sau đó mỗi lần chạm mặt, bà cụ sẽ chào con thế này."
Đậu Hiểu Hoa "ồ", vẻ mặt không thể nói là đẹp, Tần Việt bèn không nói gì nữa.
Miếu Ma Tổ đã gần ngay trước mắt, Đậu Hiểu Hoa thở dài một hơi, nói: "Thật ra bà ấy cũng là một người đáng thương, nhưng có một số chuyện chính là như thế, có người bảo nó đúng, có người nói nó sai, cứ xem bên nào nhiều người ủng hộ."
"Giống như đánh trận thời xưa, đánh thắng, ăn mày cũng có thể làm hoàng đế, là lợi hại nhất, là kim long chuyển thế. Nhưng thua, cho dù trước đây con có giàu sang sung túc, vẫn đày thành tù nhân như thường, phải bị chém đầu, còn phải bị nghìn người vạn người mắng chửi.
"Ông Mỹ Ngọc như thế, những Tự Sơ Nữ khác như thế, ai cũng đều thế. Trên thế giới này, khác với số đông chính là sai, sẽ sống rất khổ. Nhóc Việt, con hiểu được chứ?"
Tần Việt thành kính cúi quỳ trên đệm hương bồ, trước mặt là Ma Tổ nương nương từ ái, anh chắp tay, dập đầu, cầu xin Ma Tổ nương nương khoan thứ cho tội nghiệt của mình.
Rõ ràng lời lúc ở trên đường núi của bà ngoại đang nói về bà Ông, nhưng từng câu từng chữ chọc thẳng vào phế tạng của Tần Việt, tựa như có móc sắt rạch một đường lên tim anh, kéo ra vệt máu sâu hoắm.
- - Không chỉ là bà Ông và những Tự Sơ Nữ khác, anh và Lâm Khinh Chu cũng như vậy.
Lâm Khinh Chu còn quá nhỏ, căn bản không biết mình đã chọn là con đường thế nào, cũng không biết về sau sẽ đối mặt với cái gì, nó như một đứa trẻ muốn có được món đồ chơi yêu thích, chỉ muốn, nhưng không tính được cái giá phải trả sau này.
Nhưng anh không giống, anh phải nhìn rõ, phải nghĩ tỏ tường.
Không thể đi sai dù chỉ một bước.
"Ma Tổ nương nương, xin người phù hộ Lâm Khinh Chu và bà ngoại khỏe mạnh, bình an."
"Nếu như có khổ ách, do mình con gánh chịu."
"Nhưng xin Lâm Khinh Chu đừng thích con."
Lời nguyện cầu cuối cùng thật sự rất vô lý, ngay cả chính Tần Việt cũng phải bật cười, sau đó đứng dậy dìu Đậu Hiểu Hoa trên đệm hương bồ bên cạnh dậy, nói: "Mình về thôi ngoại."
_
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Bé Lâm: "Ồ -- Hoá ra anh trai cũng nằm mơ như thế, anh đã mơ thấy cái gì, kể ra nghe đi."
Bé Tần: "Khoá cửa trái tim."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.