Chương 74
Vấn Quân Kỷ Hứa
24/02/2024
Lúc này Đậu Hiểu Hoa đang ngồi dựa đầu giường, lúc Lâm Khinh Chu gõ cửa vào bà ngước lên nhìn: "Dán câu đối xong rồi?"
"Dạ." Lâm Khinh Chu đứng sát khung cửa.
Hiếm khi nó ngoan ngoãn thế này, nhưng Đậu Hiểu Hoa không hề vui lên, "Con vào đây, sau đó đóng cửa lại, bà ngoại nói với con mấy lời."
Lâm Khinh Chu đương nhiên biết bà muốn nói gì với mình, mím môi, cứng đờ không động đậy, "Bà ngoại, con thật sự rất thích Tần Việt, rất thích, rất thích, xin người đừng tách chúng con ra."
"Bé Chu, con còn quá nhỏ, không hiểu mấy thứ này, hai con đều là con trai, hai đứa con trai sao có thể ở bên nhau chứ, nếu bỏ mặc tụi con không lo, ngoại chết rồi cũng không yên lòng."
"Ngoại! Người nói gì vậy! Tết nhất không được nói mấy lời này, chính người mới nói ban nãy, sao đảo mắt lại bắt đầu nói bậy rồi!"
Nhưng con người rồi sẽ chết, hơn nữa sức khoẻ bà thế nào bà hiểu, đợi bà chết rồi hai đứa trẻ biết phải làm sao?
Bà cũng muốn giả vờ như không có việc gì đón Tết tiếp, nhưng khó quá, bà rất lo.
"Ôi."
Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, bà cụ như đã già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm cũng rõ ràng hơn, Lâm Khinh Chu thấy mà trong lòng rất buồn.
Nó biết để bà ngoại chấp nhận chuyện này không dễ, nhưng ngoại yêu nó, cũng thương Tần Việt, sẽ có một ngày chấp nhận hai đứa nó, vậy nên chuyện này giống như hồi xưa nó theo đuổi anh, không thể quá vội vàng.
Nó đi tới bên giường, dính lấy bà cụ giống như mọi ngày, cười tí tửng: "Bà ngoại người đừng tức giận, không thì người cứ đánh con một trận đi."
Đậu Hiểu Hoa không có lòng giỡn với Lâm Khinh Chu như mọi khi, chống cánh tay xuống giường: "Đi thôi, đi bắn pháo hoa."
Lâm Khinh Chu dìu bà.
"Bà không giận. Bà chỉ lo, bé Chu, bà rất lo, con hiểu ý của bà không?"
"Dạ hiểu." Lâm Khinh Chu kìm nước mắt, "Nhưng ngoại ơi, con không sợ, anh con cũng không sợ, người đừng lo."
Bấy giờ hai bà cháu đã sắp đi tới sân, Tần Việt đứng lẻ loi, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Đậu Hiểu Hoa thở dài, không lên tiếng nữa.
"Bà ngoại." Mà Tần Việt nghe thấy tiếng động, ngoan ngoãn gọi.
Bà cụ ngồi lên ghế đẩu nhỏ: "Bắn đi, bắn cái to trước, bà muốn xem cái đó, lần trước nhà bắn pháo hoa vẫn là lúc ông của bé Chu còn sống, tiểu Hải bắn ở nhà, chúng ta ở trong sân nhìn thấy, cũng không biết ông nó nổi hứng gì, chạy tới nhà bên cạnh hỏi xin thằng nhỏ mấy cây."
Nhớ đến bạn già, trên mặt bà cụ mới lộ chút ý cười, "Cũng không biết ông ấy không thấy thẹn, thấy ấu trĩ kiểu gì, kéo bà bắn cùng ông ấy, bảo là nhớ cháu trai, bà nói với ổng nhớ thì gọi điện đi, ổng lại xấu hổ không chịu, sợ con nháo nhào đòi về, sợ mẹ con khó xử."
Lần đầu tiên Lâm Khinh Chu biết chuyện này, lúc nó còn sống trên đảo San Hô, mỗi năm Tết đến ông ngoại đều sẽ dắt nó đi mua rất nhiều, rất nhiều pháo hoa, nó cưỡi trên cổ ông ngoại, trong tay huơ một cây pháo que dài thòn, làm như mình là Tôn Ngộ Không, còn pháo que chính là gậy Như Ý của nó.
Nó và Đầu To còn vì ai là Tôn Ngộ Không thật, gậy Như Ý của ai mạnh hơn mà đánh nhau một chập.
Trận đó mặc dù nó đánh thắng, nhưng gậy Như Ý cũng gãy, Lâm Khinh Chu đau lòng đến mức không ăn cơm tối, ông ngoại liền vắt nó lên cổ, mang nó tới tiệm pháo, mua cây pháo que đắt nhất trong tiệm.
Nó luôn biết ông bà ngoại yêu nó, nhưng hoá ra trong tình huống nó không biết, ông ngoại vẫn còn giấu nhiều nỗi nhớ nhung đến thế.
"Dạo này bà cứ mơ thấy ông nó, bà ấy, ở trong mơ bà nói với ổng khỉ con giờ đã lớn rồi, hiểu chuyện rồi, đậu vào trường rất tốt, còn có thêm một anh trai, bảo ổng không cần lo."
"Ổng liền cười hí hửng, nói ổng hơi nhớ bà, nhưng mà bây giờ, sao mà bà đi gặp -- thôi, không nói cái này nữa, bắt đầu đi."
Tần Việt đã chọn ra cái lớn nhất, giả vờ thoải mái nói: "Không thì người đốt đi ạ?"
Lâm Khinh Chu cũng ở bên cạnh nói: "Đúng đó ngoại, người đốt đi, ông ngoại chắc chắn thích nhìn."
"Cũng được." Đậu Hiểu Hoa đứng dậy, nhưng ngay lúc ấy, trước mắt bà bỗng tối sầm, kế đó nhào về trước, ngã xuống trước khi hai anh em kịp phản ứng --
"Bà ngoại --"
"Bà ngoại --"
Hôm nay là giao thừa, ngoại trừ những người thật sự không xuất viện được, đa số bệnh nhân đều về nhà đoàn tụ với người nhà, trong bệnh viện hiếm khi vắng vẻ.
Hai anh em trông ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt đều rất khó coi. Lâm Khinh Chu nắm chặt tay anh nó, cơ thể và giọng nói đều đang run rẩy: "Anh, em hơi sợ."
Bà ngoại nhồi máu não cấp tính, xem kết quả kiểm tra, thì đã phát bệnh từ buổi sáng, kéo dài một ngày bây giờ tình hình đã cực kỳ nghiêm trọng, bệnh viện đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch cho hai anh em, hai người đối mặt với tờ giấy mỏng ấy, thật sự không biết phải làm thế nào.
Trong lòng Tần Việt cũng sợ, nhưng anh chỉ có thể ráng chống đỡ, an ủi Lâm Khinh Chu, cũng an ủi chính mình: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu."
Cuộc phẫu thuật của bà ngoại tiến hành hơn bốn tiếng, đến hai giờ sáng đèn phòng phẫu thuật tắt, không lâu sau, cánh cửa khép chặt ấy cuối cùng cũng từ từ được mở ra, hai anh em gần như là bổ nhào tới:
"Bác sĩ, bà ngoại cháu sao rồi?!"
Bác sĩ mổ chính là một người cao gầy chừng năm mươi mấy tuổi, đeo kính gọng đen, họ Đào, rất hiền lành.
Bác sĩ Đào đẩy gọng kính, ấn bả vai của Tần Việt: "Tình trạng của bà cụ không khả quan lắm, quá trình phẫu thuật vô cùng nguy hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh, hai mươi bốn tiếng sau đây là giai đoạn then chốt, nhưng các cháu phải chuẩn bị tâm lý, căn cứ vào tình huống hiện tại, cho dù tỉnh lại, cũng có thể để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng."
Môi Tần Việt trắng bệch: "Di chứng?"
"Đúng, như suy giảm thể chất và rối loạn ngôn ngữ, nói dễ hiểu là liệt nửa người, nói không rõ, hoặc là hoàn toàn không nói chuyện được."
"Sao có thể như vậy..." Lâm Khinh Chu hoàn toàn sụp đổ, quỳ trên sàn gào khóc, "Lỗi do em hết..."
Sống lưng Tần Việt thẳng tắp, nhưng nước mắt rơi xuống chẳng ngừng, quai hàm cắn chặt, không để mình phát ra tiếng.
Tối đêm giao thừa đoàn viên, bác sĩ Đào nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ khóc thành thế này, cũng không đành lòng: "Hay là nhanh chóng báo cho người nhà tới đi."
Tần Việt nghẹn ngào gần như không nói nên lời: "Được, cảm, cảm ơn bác sĩ."
Ánh đèn trong hành lang tối mờ, tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của các loại máy móc, ICU tạm thời không vào được, hai anh em bèn ngồi trên ghế dài ngoài phòng giám hộ, nhoài trên kính thủy tinh trong suốt nhìn bà ngoại.
"Anh, hoá ra ngoại gầy như vậy, nhỏ như vậy."
Đậu Hiểu Hoa là một bà cụ kiên cường cả đời, lúc đi đường sống lưng bao giờ cũng ưỡn thẳng, Lâm Khinh Chu luôn cảm thấy bà sẽ mãi mãi không già, chỉ cần nó về đảo San Hô, là có thể nhìn thấy ngoại của nó.
Song giờ đây, bà cụ nằm trên giường bệnh, nhìn vào chỉ có một nắm nhỏ xíu, Lâm Khinh Chu mới nhận ra rằng, hoá ra bà ngoại đã già, có thể rời bỏ nó bất cứ lúc nào.
Nó không còn khóc nữa, nhưng vệt nước mắt vẫn vương trên mặt, Đông một đường, Tây một đường, trông rất đáng thương. Nó vùi đầu vào lòng Tần Việt, trong lòng vừa sợ vừa hổ thẹn, khó chịu khôn xiết.
"Anh, chúng ta phải làm gì bây giờ..."
Trước đây Lâm Khinh Chu cho rằng mình sẽ không sợ, thậm chí mấy tiếng trước nó còn tràn đầy tự tin cảm thấy mình vẫn còn thời gian rất dài thuyết phục bà ngoại chấp nhận bọn nó.
Nhưng bây giờ ngoại ngã xuống, đem theo mọi dũng khí của Lâm Khinh Chu đi mất, nó không dám nữa. Nó sợ bà ngoại không chấp nhận được.
Dẫu cho bác sĩ nói bà ngoại đã sớm phát bệnh, nhưng nó vẫn cảm thấy bà cụ thành ra thế này là do mình hại, nếu như không phải tận mắt chứng kiến tụi nó ở cạnh nhau, tình huống của ngoại có lẽ sẽ không trầm trọng đến thế.
Đều tại tụi nó.
Nhưng nếu là thế, vậy nó và Tần Việt phải làm sao đây.
Và nếu như, bà ngoại chẳng bao giờ tỉnh lại thì phải làm sao.
Lâm Khinh Chu không biết, nó cũng không dám nghĩ, trong sự tĩnh mịch trước khi cơn giông kéo đến, nó như con đà điểu rúc mình trong lòng anh nó, sợ hãi mất phương hướng.
Nó cảm thấy trong một cái chớp mắt trời dường như đã sập xuống, mọi sự việc chẳng còn tốt đẹp.
"Anh, chúng ta còn cơ hội đốt pháo hoa không?"
"Vẫn còn ô tô con và pháo que nữa."
Tần Việt ôm nó ôm rất chặt, giọng khản đặc: "Còn chứ, chờ ngoại tỉnh lại, chúng ta cùng về nhà đốt pháo hoa, vẫn còn ô tô con và tên lửa nhỏ, ông chủ nói với anh tên lửa có thể bắn lên trời, rất đẹp."
"Anh, anh bị ông chủ lừa rồi, loại pháo này em từng mua, chỉ biu ra một đóm lửa, không đẹp tẹo nào."
"Vậy sao, vậy chúng ta đốt thử xem, nếu như không đẹp, đến lúc đó anh đi tìm ông chủ tính sổ."
Lâm Khinh Chu mỉm cười: "Ừm, em đi chung với anh."
Hai anh em tựa như hai con thú bị bao vây không chốn để đi, ôm nhau chen chúc trên hòn đảo biệt lập nho nhỏ, chung quanh là đường cùng, bọn họ không nơi đi, không chỗ trốn, chỉ có thể không ngừng nói chuyện như thế này, không dám dừng lại.
Sau cùng Lâm Khinh Chu buồn ngủ lắm, đầu đập vào ngực Tần Việt từng chút từng chút, Tần Việt đỡ đầu nó, lòng bàn tay dịu dàng xuyên qua làn tóc: "Ngủ đi, trời sáng lên sẽ ổn thôi."
Lâm Khinh Chu lắc đầu, hôn một cái lên cằm anh: "Em không muốn ngủ, anh, anh nói chuyện với em nữa đi, em muốn nghe."
Nó cố gượng ra chút nụ cười, nhưng Tần Việt trơ mắt nhìn một giọt lệ lăn qua gò má nó, nhỏ xuống theo chóp cằm, nhẹ nhàng thấm vào vạt áo, đốt nóng ngũ tạng của Tần Việt đến co lại.
Anh cảm thấy như có thứ vũ khí sắc bén đâm vào lòng ngực, dùng hết sức khuấy động, mũi dao hết moi rồi khoét thịt nơi trái tim, quyện máu thịt lẫn lộn.
Tần Việt nhắm chặt mắt lại, dán môi lên sợi tóc của người trong lòng, rất lâu sau mới quyến luyến dịch ra. "Được..."
Khi trời sắp sáng, rốt cuộc Lâm Khinh Chu cũng không đỡ nổi thiếp đi một hồi, nhưng không biết mơ thấy gì, chưa được vài phút đã sợ hãi tỉnh dậy, mở đôi mắt hốt hoảng gọi tên Tần Việt, hít thở vừa gấp gáp vừa dồn dập.
"Đừng sợ, không sao đâu, đừng sợ..." Tần Việt vừa vỗ lưng nó cho thuận khí, vừa an ủi, môi dán bên trán, mắt, mũi, môi nó...chậm rãi sượt qua, "Anh ở đây, đừng sợ..."
Lâm Khinh Chu nghẹn ngào bíu lên cổ anh, như người sắp chết đuối bắt lấy thanh gỗ nổi: "Anh, tại sao lại như thế này..."
Tại sao lại như thế.
Tần Việt không trả lời nó được. Bởi vì chính anh cũng không biết tại sao.
Anh hận mình không kịp thời phát hiện, nếu như buổi sáng lúc ngoại chóng mặt cương quyết đưa bà đến bệnh viện là tốt rồi.
Trong tiếng báo động réo dài của máy móc, trong tiếng bước chân hỗn loạn của bác sĩ y tá, anh bỗng nhớ đến vài tâm nguyện đã ước lúc cùng bà ngoại tới miếu Ma Tổ thắp hương.
-- Hi vọng Lâm Khinh Chu đừng yêu con.
-- Hi vọng Lâm Khinh Chu và bà ngoại khỏe mạnh bình an.
Kết quả là chính anh làm trái lời thề trước, vậy nên bây giờ đã gặp báo ứng.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Người giống như anh, quả nhiên nên vĩnh viễn thối rữa trong bùn lầy, không xứng có được ánh sáng.
Anh sẽ làm bẩn tia sáng ấy, khiến tia sáng ấy mai một theo.
"Dạ." Lâm Khinh Chu đứng sát khung cửa.
Hiếm khi nó ngoan ngoãn thế này, nhưng Đậu Hiểu Hoa không hề vui lên, "Con vào đây, sau đó đóng cửa lại, bà ngoại nói với con mấy lời."
Lâm Khinh Chu đương nhiên biết bà muốn nói gì với mình, mím môi, cứng đờ không động đậy, "Bà ngoại, con thật sự rất thích Tần Việt, rất thích, rất thích, xin người đừng tách chúng con ra."
"Bé Chu, con còn quá nhỏ, không hiểu mấy thứ này, hai con đều là con trai, hai đứa con trai sao có thể ở bên nhau chứ, nếu bỏ mặc tụi con không lo, ngoại chết rồi cũng không yên lòng."
"Ngoại! Người nói gì vậy! Tết nhất không được nói mấy lời này, chính người mới nói ban nãy, sao đảo mắt lại bắt đầu nói bậy rồi!"
Nhưng con người rồi sẽ chết, hơn nữa sức khoẻ bà thế nào bà hiểu, đợi bà chết rồi hai đứa trẻ biết phải làm sao?
Bà cũng muốn giả vờ như không có việc gì đón Tết tiếp, nhưng khó quá, bà rất lo.
"Ôi."
Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, bà cụ như đã già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm cũng rõ ràng hơn, Lâm Khinh Chu thấy mà trong lòng rất buồn.
Nó biết để bà ngoại chấp nhận chuyện này không dễ, nhưng ngoại yêu nó, cũng thương Tần Việt, sẽ có một ngày chấp nhận hai đứa nó, vậy nên chuyện này giống như hồi xưa nó theo đuổi anh, không thể quá vội vàng.
Nó đi tới bên giường, dính lấy bà cụ giống như mọi ngày, cười tí tửng: "Bà ngoại người đừng tức giận, không thì người cứ đánh con một trận đi."
Đậu Hiểu Hoa không có lòng giỡn với Lâm Khinh Chu như mọi khi, chống cánh tay xuống giường: "Đi thôi, đi bắn pháo hoa."
Lâm Khinh Chu dìu bà.
"Bà không giận. Bà chỉ lo, bé Chu, bà rất lo, con hiểu ý của bà không?"
"Dạ hiểu." Lâm Khinh Chu kìm nước mắt, "Nhưng ngoại ơi, con không sợ, anh con cũng không sợ, người đừng lo."
Bấy giờ hai bà cháu đã sắp đi tới sân, Tần Việt đứng lẻ loi, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Đậu Hiểu Hoa thở dài, không lên tiếng nữa.
"Bà ngoại." Mà Tần Việt nghe thấy tiếng động, ngoan ngoãn gọi.
Bà cụ ngồi lên ghế đẩu nhỏ: "Bắn đi, bắn cái to trước, bà muốn xem cái đó, lần trước nhà bắn pháo hoa vẫn là lúc ông của bé Chu còn sống, tiểu Hải bắn ở nhà, chúng ta ở trong sân nhìn thấy, cũng không biết ông nó nổi hứng gì, chạy tới nhà bên cạnh hỏi xin thằng nhỏ mấy cây."
Nhớ đến bạn già, trên mặt bà cụ mới lộ chút ý cười, "Cũng không biết ông ấy không thấy thẹn, thấy ấu trĩ kiểu gì, kéo bà bắn cùng ông ấy, bảo là nhớ cháu trai, bà nói với ổng nhớ thì gọi điện đi, ổng lại xấu hổ không chịu, sợ con nháo nhào đòi về, sợ mẹ con khó xử."
Lần đầu tiên Lâm Khinh Chu biết chuyện này, lúc nó còn sống trên đảo San Hô, mỗi năm Tết đến ông ngoại đều sẽ dắt nó đi mua rất nhiều, rất nhiều pháo hoa, nó cưỡi trên cổ ông ngoại, trong tay huơ một cây pháo que dài thòn, làm như mình là Tôn Ngộ Không, còn pháo que chính là gậy Như Ý của nó.
Nó và Đầu To còn vì ai là Tôn Ngộ Không thật, gậy Như Ý của ai mạnh hơn mà đánh nhau một chập.
Trận đó mặc dù nó đánh thắng, nhưng gậy Như Ý cũng gãy, Lâm Khinh Chu đau lòng đến mức không ăn cơm tối, ông ngoại liền vắt nó lên cổ, mang nó tới tiệm pháo, mua cây pháo que đắt nhất trong tiệm.
Nó luôn biết ông bà ngoại yêu nó, nhưng hoá ra trong tình huống nó không biết, ông ngoại vẫn còn giấu nhiều nỗi nhớ nhung đến thế.
"Dạo này bà cứ mơ thấy ông nó, bà ấy, ở trong mơ bà nói với ổng khỉ con giờ đã lớn rồi, hiểu chuyện rồi, đậu vào trường rất tốt, còn có thêm một anh trai, bảo ổng không cần lo."
"Ổng liền cười hí hửng, nói ổng hơi nhớ bà, nhưng mà bây giờ, sao mà bà đi gặp -- thôi, không nói cái này nữa, bắt đầu đi."
Tần Việt đã chọn ra cái lớn nhất, giả vờ thoải mái nói: "Không thì người đốt đi ạ?"
Lâm Khinh Chu cũng ở bên cạnh nói: "Đúng đó ngoại, người đốt đi, ông ngoại chắc chắn thích nhìn."
"Cũng được." Đậu Hiểu Hoa đứng dậy, nhưng ngay lúc ấy, trước mắt bà bỗng tối sầm, kế đó nhào về trước, ngã xuống trước khi hai anh em kịp phản ứng --
"Bà ngoại --"
"Bà ngoại --"
Hôm nay là giao thừa, ngoại trừ những người thật sự không xuất viện được, đa số bệnh nhân đều về nhà đoàn tụ với người nhà, trong bệnh viện hiếm khi vắng vẻ.
Hai anh em trông ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt đều rất khó coi. Lâm Khinh Chu nắm chặt tay anh nó, cơ thể và giọng nói đều đang run rẩy: "Anh, em hơi sợ."
Bà ngoại nhồi máu não cấp tính, xem kết quả kiểm tra, thì đã phát bệnh từ buổi sáng, kéo dài một ngày bây giờ tình hình đã cực kỳ nghiêm trọng, bệnh viện đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch cho hai anh em, hai người đối mặt với tờ giấy mỏng ấy, thật sự không biết phải làm thế nào.
Trong lòng Tần Việt cũng sợ, nhưng anh chỉ có thể ráng chống đỡ, an ủi Lâm Khinh Chu, cũng an ủi chính mình: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu."
Cuộc phẫu thuật của bà ngoại tiến hành hơn bốn tiếng, đến hai giờ sáng đèn phòng phẫu thuật tắt, không lâu sau, cánh cửa khép chặt ấy cuối cùng cũng từ từ được mở ra, hai anh em gần như là bổ nhào tới:
"Bác sĩ, bà ngoại cháu sao rồi?!"
Bác sĩ mổ chính là một người cao gầy chừng năm mươi mấy tuổi, đeo kính gọng đen, họ Đào, rất hiền lành.
Bác sĩ Đào đẩy gọng kính, ấn bả vai của Tần Việt: "Tình trạng của bà cụ không khả quan lắm, quá trình phẫu thuật vô cùng nguy hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh, hai mươi bốn tiếng sau đây là giai đoạn then chốt, nhưng các cháu phải chuẩn bị tâm lý, căn cứ vào tình huống hiện tại, cho dù tỉnh lại, cũng có thể để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng."
Môi Tần Việt trắng bệch: "Di chứng?"
"Đúng, như suy giảm thể chất và rối loạn ngôn ngữ, nói dễ hiểu là liệt nửa người, nói không rõ, hoặc là hoàn toàn không nói chuyện được."
"Sao có thể như vậy..." Lâm Khinh Chu hoàn toàn sụp đổ, quỳ trên sàn gào khóc, "Lỗi do em hết..."
Sống lưng Tần Việt thẳng tắp, nhưng nước mắt rơi xuống chẳng ngừng, quai hàm cắn chặt, không để mình phát ra tiếng.
Tối đêm giao thừa đoàn viên, bác sĩ Đào nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ khóc thành thế này, cũng không đành lòng: "Hay là nhanh chóng báo cho người nhà tới đi."
Tần Việt nghẹn ngào gần như không nói nên lời: "Được, cảm, cảm ơn bác sĩ."
Ánh đèn trong hành lang tối mờ, tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của các loại máy móc, ICU tạm thời không vào được, hai anh em bèn ngồi trên ghế dài ngoài phòng giám hộ, nhoài trên kính thủy tinh trong suốt nhìn bà ngoại.
"Anh, hoá ra ngoại gầy như vậy, nhỏ như vậy."
Đậu Hiểu Hoa là một bà cụ kiên cường cả đời, lúc đi đường sống lưng bao giờ cũng ưỡn thẳng, Lâm Khinh Chu luôn cảm thấy bà sẽ mãi mãi không già, chỉ cần nó về đảo San Hô, là có thể nhìn thấy ngoại của nó.
Song giờ đây, bà cụ nằm trên giường bệnh, nhìn vào chỉ có một nắm nhỏ xíu, Lâm Khinh Chu mới nhận ra rằng, hoá ra bà ngoại đã già, có thể rời bỏ nó bất cứ lúc nào.
Nó không còn khóc nữa, nhưng vệt nước mắt vẫn vương trên mặt, Đông một đường, Tây một đường, trông rất đáng thương. Nó vùi đầu vào lòng Tần Việt, trong lòng vừa sợ vừa hổ thẹn, khó chịu khôn xiết.
"Anh, chúng ta phải làm gì bây giờ..."
Trước đây Lâm Khinh Chu cho rằng mình sẽ không sợ, thậm chí mấy tiếng trước nó còn tràn đầy tự tin cảm thấy mình vẫn còn thời gian rất dài thuyết phục bà ngoại chấp nhận bọn nó.
Nhưng bây giờ ngoại ngã xuống, đem theo mọi dũng khí của Lâm Khinh Chu đi mất, nó không dám nữa. Nó sợ bà ngoại không chấp nhận được.
Dẫu cho bác sĩ nói bà ngoại đã sớm phát bệnh, nhưng nó vẫn cảm thấy bà cụ thành ra thế này là do mình hại, nếu như không phải tận mắt chứng kiến tụi nó ở cạnh nhau, tình huống của ngoại có lẽ sẽ không trầm trọng đến thế.
Đều tại tụi nó.
Nhưng nếu là thế, vậy nó và Tần Việt phải làm sao đây.
Và nếu như, bà ngoại chẳng bao giờ tỉnh lại thì phải làm sao.
Lâm Khinh Chu không biết, nó cũng không dám nghĩ, trong sự tĩnh mịch trước khi cơn giông kéo đến, nó như con đà điểu rúc mình trong lòng anh nó, sợ hãi mất phương hướng.
Nó cảm thấy trong một cái chớp mắt trời dường như đã sập xuống, mọi sự việc chẳng còn tốt đẹp.
"Anh, chúng ta còn cơ hội đốt pháo hoa không?"
"Vẫn còn ô tô con và pháo que nữa."
Tần Việt ôm nó ôm rất chặt, giọng khản đặc: "Còn chứ, chờ ngoại tỉnh lại, chúng ta cùng về nhà đốt pháo hoa, vẫn còn ô tô con và tên lửa nhỏ, ông chủ nói với anh tên lửa có thể bắn lên trời, rất đẹp."
"Anh, anh bị ông chủ lừa rồi, loại pháo này em từng mua, chỉ biu ra một đóm lửa, không đẹp tẹo nào."
"Vậy sao, vậy chúng ta đốt thử xem, nếu như không đẹp, đến lúc đó anh đi tìm ông chủ tính sổ."
Lâm Khinh Chu mỉm cười: "Ừm, em đi chung với anh."
Hai anh em tựa như hai con thú bị bao vây không chốn để đi, ôm nhau chen chúc trên hòn đảo biệt lập nho nhỏ, chung quanh là đường cùng, bọn họ không nơi đi, không chỗ trốn, chỉ có thể không ngừng nói chuyện như thế này, không dám dừng lại.
Sau cùng Lâm Khinh Chu buồn ngủ lắm, đầu đập vào ngực Tần Việt từng chút từng chút, Tần Việt đỡ đầu nó, lòng bàn tay dịu dàng xuyên qua làn tóc: "Ngủ đi, trời sáng lên sẽ ổn thôi."
Lâm Khinh Chu lắc đầu, hôn một cái lên cằm anh: "Em không muốn ngủ, anh, anh nói chuyện với em nữa đi, em muốn nghe."
Nó cố gượng ra chút nụ cười, nhưng Tần Việt trơ mắt nhìn một giọt lệ lăn qua gò má nó, nhỏ xuống theo chóp cằm, nhẹ nhàng thấm vào vạt áo, đốt nóng ngũ tạng của Tần Việt đến co lại.
Anh cảm thấy như có thứ vũ khí sắc bén đâm vào lòng ngực, dùng hết sức khuấy động, mũi dao hết moi rồi khoét thịt nơi trái tim, quyện máu thịt lẫn lộn.
Tần Việt nhắm chặt mắt lại, dán môi lên sợi tóc của người trong lòng, rất lâu sau mới quyến luyến dịch ra. "Được..."
Khi trời sắp sáng, rốt cuộc Lâm Khinh Chu cũng không đỡ nổi thiếp đi một hồi, nhưng không biết mơ thấy gì, chưa được vài phút đã sợ hãi tỉnh dậy, mở đôi mắt hốt hoảng gọi tên Tần Việt, hít thở vừa gấp gáp vừa dồn dập.
"Đừng sợ, không sao đâu, đừng sợ..." Tần Việt vừa vỗ lưng nó cho thuận khí, vừa an ủi, môi dán bên trán, mắt, mũi, môi nó...chậm rãi sượt qua, "Anh ở đây, đừng sợ..."
Lâm Khinh Chu nghẹn ngào bíu lên cổ anh, như người sắp chết đuối bắt lấy thanh gỗ nổi: "Anh, tại sao lại như thế này..."
Tại sao lại như thế.
Tần Việt không trả lời nó được. Bởi vì chính anh cũng không biết tại sao.
Anh hận mình không kịp thời phát hiện, nếu như buổi sáng lúc ngoại chóng mặt cương quyết đưa bà đến bệnh viện là tốt rồi.
Trong tiếng báo động réo dài của máy móc, trong tiếng bước chân hỗn loạn của bác sĩ y tá, anh bỗng nhớ đến vài tâm nguyện đã ước lúc cùng bà ngoại tới miếu Ma Tổ thắp hương.
-- Hi vọng Lâm Khinh Chu đừng yêu con.
-- Hi vọng Lâm Khinh Chu và bà ngoại khỏe mạnh bình an.
Kết quả là chính anh làm trái lời thề trước, vậy nên bây giờ đã gặp báo ứng.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Người giống như anh, quả nhiên nên vĩnh viễn thối rữa trong bùn lầy, không xứng có được ánh sáng.
Anh sẽ làm bẩn tia sáng ấy, khiến tia sáng ấy mai một theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.