Chương 99
Vấn Quân Kỷ Hứa
22/04/2024
Cùng ăn trưa xong, thầy Đường đã chịu cú sốc to lớn, lúc rời khỏi căn-tin thất tha thất thểu, suýt bước hụt té xuống từ bậc thềm.
Từ căn-tin tới kí túc xá giáo viên mất một đoạn đường khá dài, giữa đường sẽ đi ngang qua một hồ nhân tạo, trong hồ trồng hoa sen, đã hạ tuần tháng chín mà hoa sen vẫn còn nở rộ, đôi khi có vài đài sen xanh mởn, vài chú chuồn chuồn lướt qua mặt nước, đậu trên lá sen kế bên.
Mùa hè đã kết thúc, nhưng Đông thành vẫn oi ả, phải đến tận tháng mười tiết trời mới dần mát hơn.
“Mày nhìn gì đó, muốn ăn hạt sen à, không được đâu, sen trong hồ trường ta là sen cảnh, trước đây có sinh viên lén xuống hái, dở thì thôi đi, còn ăn một tờ cảnh cáo, mày đừng dại dột xuống hái theo.”
Lâm Khinh Chu: “...” Trông cậu giống loại người vì miếng ăn mà lội hồ sen lắm sao?
Chẳng qua là cậu thấy sen nhớ Tần Việt mà thôi. Cũng nhớ đến một chuyện cũ nọ.
Đó là mùa hè mười năm trước, trước ngày cậu phải từ đảo San Hô về Đông thành. truyện teen hay
Trước lúc đó cậu đã trải qua một kì nghỉ hè kịch tính, chẳng hạn như yêu thầm anh cậu bị lộ, như cậu mém thành kẻ giết người, lại như anh cậu chịu yêu đương với cậu... Tâm trạng lên voi xuống chó, cực kỳ kích thích.
Lúc đó cậu mới xác nhận quan hệ với Tần Việt chưa được mấy ngày, đương lúc thắm thiết, đương nhiên không nỡ chia xa, vậy nên trước ngày cậu rời đảo San Hô, cậu kéo Tần Việt ra ngoài chơi cả ngày, hận không thể biến một phút thành một ngày.
Đến khi trời nhá nhem hai người thấm mệt, chuẩn bị về nhà. Trên đường đi ngang qua hồ sen, hoa sen nở rất đẹp, mấy chị gái hái sen đang tán gẫu ca hát trong hồ sen, rất náo nhiệt.
Không biết sao Lâm Khinh Chu lại nảy ra ý xấu, nhân lúc Tần Việt lơ là, kéo người tới bên kia hồ sen, trước khi anh cậu phản ứng lại ôm lấy anh, đưa môi mình tới:
“Anh, em muốn hôn anh...”
Đôi mắt của cậu cong lên, giống như hai cái móc câu nhỏ, làm cho Tần Việt cũng hồ đồ, đảo khách làm chủ, ôm eo toại nguyện Lâm Khinh Chu...
Hai người hôn đến mức quên mình, sau đó Lâm Khinh Chu không chịu nổi trước, muốn trốn, nhưng bị Tần Việt ấn gáy, mút tới nỗi cuống lưỡi tê rần, hai chân mềm nhũn.
“Anh ơi...” Lâm Khinh Chu đứng cũng không vững, cả người trượt xuống như con cá chạch, nhờ Tần Việt tóm gáy cậu mới miễn cưỡng chống được, sau cùng xụi lơ trong lòng Tần Việt, dựa vào anh thở dốc. Đôi mắt cong ướt đẫm, chứa hơi nước.
Sau đó hai người trán kề trán, bật cười khe khẽ. Cảm thấy mình đúng là gan to bằng trời.
“... Tới bên này, bên này vẫn chưa hái!” Tiếng nói của cô gái hái sen càng ngày càng gần, đang qua phía họ.
Tần Việt vịn eo cậu, nắm lấy tay cậu, nói: “Đi --” Hai người nhanh chóng chạy sang bên cạnh, vừa chạy vừa cười như điên, “Hahahahaha...”
Tiếng động này đã hù dọa cô gái hái sen: “Ai! Ai trốn bên đó --”
Song hai anh em mặc kệ, tay trong tay, hứng lấy hoàng hôn rảo bước đi xa thật xa...
“Này -- thất thần gì đấy --” Hai thiếu niên chạy băng băng trước mắt biến thành lòng bàn tay của Đường Tĩnh Du, Lâm Khinh Chu uể oải thu hồi tầm nhìn, “Không có gì, nhớ anh tao mà thôi.”
Cậu chụp lại khóm sen, gửi qua cho Tần Việt: “Anh, anh còn nhớ hồ hoa sen trên đảo không?”
“Anh mày? Không phải mày chỉ có em trai cùng mẹ khác cha thôi sao, mày lấy đâu ra anh?”
“Ông chủ Tần chính là anh tao.” Lâm Khinh Chu ngây người nhìn khung trò chuyện của hai người, ngón tay lướt lên mấy trang, toàn là tin nhắn của mình cậu, Tần Việt không trả lời một tin nào, Lâm Khinh Chu bĩu môi, hơi chán chường.
Mà Đường Tĩnh Du còn đang lắm lời ở bên cạnh chưa chịu thôi: “Đù, tao không ngờ mày lại là Lâm Khinh Chu như vậy, yêu đương lại khá thế, gọi cả anh luôn rồi...”
Lâm Khinh Chu: “...”
Vừa rồi trong căn-tin, Lâm Khinh Chu chỉ nói rõ chuyện mình thích Tần Việt, không đề cập đến quá khứ của hai người, Đường Tĩnh Du liền coi nó thành “diễm ngộ” sau khi về thăm chốn cũ, Lâm Khinh Chu kệ hắn hiểu lầm, bây giờ lại có miệng khó nói.
“Đi thôi, tao muốn ngủ trưa, hôm nay kín tiết.”
“Tao cũng phải chợp mắt một lát, tối qua ngủ không ngon, buồn ngủ chết mất.” Cái ngáp của Đường Tĩnh Du nói tới là tới, “À đúng rồi, Quốc Khánh tụi thầy Trương nói đi leo núi, mày đi không?”
“Không đi, tao bận việc.”
“Việc gì, gặp anh yêu?”
Lâm Khinh Chu: “Ừm.”
Là anh Tần.
Cũng là anh yêu.
Cùng lúc đó, đảo San Hô mới đổ một trận mưa lớn, lớn đến mức tưởng chừng như trời thủng một cái lỗ, nước cả Giao Trì bị đổ hết xuống, dây thường xuân và mấy gốc hoa giấy trong sân bị xối xiêu vẹo, héo rũ ngã trên đất.
Sau khi tạnh mưa, tiểu Yểu xắn ống quần, vội vàng sửa sang và cắt tỉa cành lá, mà ông chủ xấu bụng của cô thì ngồi trên ghế mây bên cạnh, thoải mái uống trà, bóc hạt sen.
Tiểu Yểu quét lá rụng sang một bên, lén trợn mắt. “... Thế ông chủ à, chừng nào ngài định mở cửa 202, ngài đâu thể vì anh Lâm từng ở đó mà không cho người khác ở được, chúng ta còn cần làm ăn nữa không đây?”
Tiểu Yểu là cô gái thông minh, chưa tới hai ngày đã nghĩ thông hết một loạt hành vi bất thường gần đây của ông chủ, cũng đoán ra hai chiếc chìa khoá không cánh mà bay đã đi đâu -- Khả năng cao là bị ông chủ im ỉm giấu đi rồi.
Nhưng sắp tới là lễ Quốc Khánh, thời điểm này hàng năm chắc chắn phòng đều cung không đủ cầu, không lý nào họ lại tổn thất trắng một phòng, đó là một khoản thu nhập lớn đó.
Căn phòng khóa kín quanh năm kia cũng thôi đi, bây giờ khoá thêm một phòng là thế nào?
Tần Việt thong thả bóc một dĩa hạt sen, lại lấy tim sen ở trong ra, gom vào giỏ nhỏ bên cạnh, đưa mắt nhìn tiểu Yểu: “Tôi phát thiếu lương của cô à?”
“Không có ạ.”
“Vậy là được rồi, tuổi còn trẻ, bớt lo nghĩ đi, dễ rụng tóc.”
Làm gì có cô gái xinh đẹp như hoa nào chịu cho người khác mắng mình hói, tiểu Yểu tức xì khói: “Ông chủ, anh Lâm biết anh là người thế này không?”
Không ngờ ông chủ lại cười, nom rất chi là đắc ý: “Cô đoán xem em ấy biết không?”
Tiểu Yểu: “...”
Tâm trạng bây giờ của cô rất phức tạp, muốn đại nghịch bất đạo tháo xe lăn của ông chủ.
Ting --
Điện thoại cạnh giỏ lưới rung lên, trên màn hình nhảy ra vài nhắc nhở wechat. Tần Việt bỏ hạt sen về lại dĩa, lau tay, bấy giờ mới cầm điện thoại lên.
Động tác rõ ràng không nhanh không chậm, nhưng tiểu Yểu lại nhìn ra vài phần vội vã từ ấn đường hơi nhíu của anh.
“Anh Lâm ạ?” Cô cười tít mắt hóng hớt.
Nhưng ông chủ nhỏ nhen gần chết, không chịu nói lấy một chữ: “Làm việc của cô đi.”
Tin nhắn quả thật là của Lâm Khinh Chu gửi tới, cậu gửi cho Tần Việt một khóm sen lớn, hỏi anh: [Anh, anh còn nhớ cái hồ sen trên đảo không?]
Đương nhiên Tần Việt nhớ. Chỉ cần là những thứ có liên quan tới Lâm Khinh Chu anh đều nhớ hết, không quên một chút gì. Chính nhờ vào những hồi ức ấy, anh mới cầm cự đến bây giờ.
Nhưng anh không trả lời tin nhắn này.
Lâm Khinh Chu đã rời đảo nửa tháng, người đi nhưng hồn vẫn ở lại đây, mỗi ngày gửi cho Tần Việt hai mươi ba mươi tin nhắn, ăn cơm, uống nước, đi bộ, người gặp mặt, chó con mèo con gặp trên đường, thư để lại trên bức tường tỏ tình của trường... Mọi thứ cậu đều muốn báo cho Tần Việt hay.
Tần Việt rất thích nhận những tin nhắn này, mỗi tin đều xem rất nghiêm túc, bởi vì khi xem chúng, sẽ như mình đang ở bên cạnh đối phương. Nhưng anh không trả lời lại một tin nào.
Nhưng dường như Lâm Khinh Chu cũng không quan tâm anh có trả lời không, dù sao bất kể anh lạnh nhạt ra sao, hàng ngày vẫn gửi đến hăng say như thường.
Chỉ có một chuyện làm Tần Việt canh cánh trong lòng, là bức tường tỏ tình của trường học. Lâm Khinh Chu rất được chào đón, trên bức tường tỏ tình hầu như ngày nào cũng treo tên của cậu, nhiều khi một ngày có thể có bốn năm cái.
Một mặt Tần Việt cảm thấy vui thay cậu, cảm thấy cậu đáng được nhiều người thích như vậy, mặt khác lại không vui, giống như báu vật của mình bị người ta dòm ngó.
Nhưng báu vật vốn dĩ nên được mọi người yêu thích, được người ưu tú hơn có được, anh không xứng.
Vậy nên anh rất mâu thuẫn, cũng rất đau khổ.
“Ông chủ, ngày nào anh cũng chờ tin nhắn của anh Lâm phải không? Nhớ ảnh hả?”
Bên kia Tiểu Yểu đã xử lý được kha khá, đang dựng lại giá cho hai gốc hoa giấy. Cô phát hiện dạo này ông chủ không rời điện thoại, thường hay nhìn nó ngẩn người, nhưng trước đây ông chủ rất hiếm khi động vào điện thoại, anh không có người thân bạn bè, cũng không mua sắm online, lướt weibo, rất ít khi cần dùng điện thoại.
Đôi lúc tiểu Yểu còn thấy anh sống không hề giống một người hiện đại.
“Quả nhiên là việc ít quá nhỉ?” Tần Việt bình tĩnh đưa một con dao mắt tới, tiểu Yểu lạnh toát cả người, “Không ít không ít, em đi làm việc đây!”
Tần Việt thu mắt về, tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn rất lâu, lúc chưa phản ứng lại điện thoại đã nhảy sang giao diện chờ nối máy.
Tần Việt: “...”
Tần Việt ngây ra một lúc vì hành động vô thức của mình, phản ứng đầu tiên là cúp máy, nhưng ngón tay chậm chạp không ấn vào biểu tượng màu đỏ.
Mặc dù không bật loa, nhưng mỗi tiếng tút dài ở trong sân vắng lại vọng vào bên tai Tần Việt rõ ràng đến thế.
Một lúc lâu sau, điện thoại tự động bị ngắt.
“...”
Tần Việt không miêu tả được tâm trạng hiện giờ, không biết nên vui mừng hay hụt hẫng, song vào lúc nhìn thấy hồ sen kia, vào lúc nghe tiểu Yểu hỏi có phải nhớ Lâm Khinh Chu hay không, thật ra anh đã hơi mất kiểm soát, hệt như bị hỏng khoá van cảm xúc, một vài thứ trốn ra một cách không thể kiềm chế.
Trong mười mấy giây chờ điện thoại được kết nối, thậm chí anh đã nghĩ xong cớ.
Nhưng Lâm Khinh Chu không nhận điện thoại.
Đầu ngón tay anh gõ nhẹ bàn đá, đẩy cái dĩa đựng tim sen sang một bên. Gửi thêm một tin nhắn cho Lâm Khinh Chu, bốn chữ đơn giản: [Ban nãy bấm nhầm]
Sau khi gửi đi anh thở phào một hơi, như kẻ bịt tai trộm chuông, cũng mặc kệ cái cớ này vụng về hay không, chỉ muốn nhanh tay vặn lại khóa van cảm xúc này ngay lập tức.
“Anh Tần -- anh Tần anh có nhà không --” Ngoài sân chợt vang lên giọng nam quen thuộc, kế đó là một thanh niên hùng hổ xông vào, trong lòng ôm một cây ghi-ta gỗ màu đỏ rực.
Tiểu Yểu vừa thấy cậu ta là nhức đầu, ghét bỏ nói: “Sao cậu lại tới nữa?”
Lâm Thông làm mặt xấu với cô, sau đó ngồi kế Tần Việt, trông mong nhìn anh: “Anh Tần, em đã viết một bài hát cho anh, em hát anh nghe nhé?”
“Ha! Viết nhạc? Chỉ bằng cậu?” Tiểu Yểu như là nghe chuyện cười gì lớn lắm, hai tay chống nạnh đối diện Lâm Thông, “Cậu biết chơi ghi-ta chưa, biết hết khuông nhạc chưa mà viết nhạc? Tôi thấy cậu giống nói suông hơn...”
Tần Việt vốn đang chìm trong giấc mộng đẹp hồ hoa sen mười năm trước, bị hai người làm ầm ĩ, lập tức bay sạch tâm tư kiều diễm, chỉ cảm thấy ồn.
“Lâm Thông.”
Người bị điểm danh đang choảng nhau với tiểu Yểu, nghe vậy ngồi ngay ngắn: “Có em!”
Từ căn-tin tới kí túc xá giáo viên mất một đoạn đường khá dài, giữa đường sẽ đi ngang qua một hồ nhân tạo, trong hồ trồng hoa sen, đã hạ tuần tháng chín mà hoa sen vẫn còn nở rộ, đôi khi có vài đài sen xanh mởn, vài chú chuồn chuồn lướt qua mặt nước, đậu trên lá sen kế bên.
Mùa hè đã kết thúc, nhưng Đông thành vẫn oi ả, phải đến tận tháng mười tiết trời mới dần mát hơn.
“Mày nhìn gì đó, muốn ăn hạt sen à, không được đâu, sen trong hồ trường ta là sen cảnh, trước đây có sinh viên lén xuống hái, dở thì thôi đi, còn ăn một tờ cảnh cáo, mày đừng dại dột xuống hái theo.”
Lâm Khinh Chu: “...” Trông cậu giống loại người vì miếng ăn mà lội hồ sen lắm sao?
Chẳng qua là cậu thấy sen nhớ Tần Việt mà thôi. Cũng nhớ đến một chuyện cũ nọ.
Đó là mùa hè mười năm trước, trước ngày cậu phải từ đảo San Hô về Đông thành. truyện teen hay
Trước lúc đó cậu đã trải qua một kì nghỉ hè kịch tính, chẳng hạn như yêu thầm anh cậu bị lộ, như cậu mém thành kẻ giết người, lại như anh cậu chịu yêu đương với cậu... Tâm trạng lên voi xuống chó, cực kỳ kích thích.
Lúc đó cậu mới xác nhận quan hệ với Tần Việt chưa được mấy ngày, đương lúc thắm thiết, đương nhiên không nỡ chia xa, vậy nên trước ngày cậu rời đảo San Hô, cậu kéo Tần Việt ra ngoài chơi cả ngày, hận không thể biến một phút thành một ngày.
Đến khi trời nhá nhem hai người thấm mệt, chuẩn bị về nhà. Trên đường đi ngang qua hồ sen, hoa sen nở rất đẹp, mấy chị gái hái sen đang tán gẫu ca hát trong hồ sen, rất náo nhiệt.
Không biết sao Lâm Khinh Chu lại nảy ra ý xấu, nhân lúc Tần Việt lơ là, kéo người tới bên kia hồ sen, trước khi anh cậu phản ứng lại ôm lấy anh, đưa môi mình tới:
“Anh, em muốn hôn anh...”
Đôi mắt của cậu cong lên, giống như hai cái móc câu nhỏ, làm cho Tần Việt cũng hồ đồ, đảo khách làm chủ, ôm eo toại nguyện Lâm Khinh Chu...
Hai người hôn đến mức quên mình, sau đó Lâm Khinh Chu không chịu nổi trước, muốn trốn, nhưng bị Tần Việt ấn gáy, mút tới nỗi cuống lưỡi tê rần, hai chân mềm nhũn.
“Anh ơi...” Lâm Khinh Chu đứng cũng không vững, cả người trượt xuống như con cá chạch, nhờ Tần Việt tóm gáy cậu mới miễn cưỡng chống được, sau cùng xụi lơ trong lòng Tần Việt, dựa vào anh thở dốc. Đôi mắt cong ướt đẫm, chứa hơi nước.
Sau đó hai người trán kề trán, bật cười khe khẽ. Cảm thấy mình đúng là gan to bằng trời.
“... Tới bên này, bên này vẫn chưa hái!” Tiếng nói của cô gái hái sen càng ngày càng gần, đang qua phía họ.
Tần Việt vịn eo cậu, nắm lấy tay cậu, nói: “Đi --” Hai người nhanh chóng chạy sang bên cạnh, vừa chạy vừa cười như điên, “Hahahahaha...”
Tiếng động này đã hù dọa cô gái hái sen: “Ai! Ai trốn bên đó --”
Song hai anh em mặc kệ, tay trong tay, hứng lấy hoàng hôn rảo bước đi xa thật xa...
“Này -- thất thần gì đấy --” Hai thiếu niên chạy băng băng trước mắt biến thành lòng bàn tay của Đường Tĩnh Du, Lâm Khinh Chu uể oải thu hồi tầm nhìn, “Không có gì, nhớ anh tao mà thôi.”
Cậu chụp lại khóm sen, gửi qua cho Tần Việt: “Anh, anh còn nhớ hồ hoa sen trên đảo không?”
“Anh mày? Không phải mày chỉ có em trai cùng mẹ khác cha thôi sao, mày lấy đâu ra anh?”
“Ông chủ Tần chính là anh tao.” Lâm Khinh Chu ngây người nhìn khung trò chuyện của hai người, ngón tay lướt lên mấy trang, toàn là tin nhắn của mình cậu, Tần Việt không trả lời một tin nào, Lâm Khinh Chu bĩu môi, hơi chán chường.
Mà Đường Tĩnh Du còn đang lắm lời ở bên cạnh chưa chịu thôi: “Đù, tao không ngờ mày lại là Lâm Khinh Chu như vậy, yêu đương lại khá thế, gọi cả anh luôn rồi...”
Lâm Khinh Chu: “...”
Vừa rồi trong căn-tin, Lâm Khinh Chu chỉ nói rõ chuyện mình thích Tần Việt, không đề cập đến quá khứ của hai người, Đường Tĩnh Du liền coi nó thành “diễm ngộ” sau khi về thăm chốn cũ, Lâm Khinh Chu kệ hắn hiểu lầm, bây giờ lại có miệng khó nói.
“Đi thôi, tao muốn ngủ trưa, hôm nay kín tiết.”
“Tao cũng phải chợp mắt một lát, tối qua ngủ không ngon, buồn ngủ chết mất.” Cái ngáp của Đường Tĩnh Du nói tới là tới, “À đúng rồi, Quốc Khánh tụi thầy Trương nói đi leo núi, mày đi không?”
“Không đi, tao bận việc.”
“Việc gì, gặp anh yêu?”
Lâm Khinh Chu: “Ừm.”
Là anh Tần.
Cũng là anh yêu.
Cùng lúc đó, đảo San Hô mới đổ một trận mưa lớn, lớn đến mức tưởng chừng như trời thủng một cái lỗ, nước cả Giao Trì bị đổ hết xuống, dây thường xuân và mấy gốc hoa giấy trong sân bị xối xiêu vẹo, héo rũ ngã trên đất.
Sau khi tạnh mưa, tiểu Yểu xắn ống quần, vội vàng sửa sang và cắt tỉa cành lá, mà ông chủ xấu bụng của cô thì ngồi trên ghế mây bên cạnh, thoải mái uống trà, bóc hạt sen.
Tiểu Yểu quét lá rụng sang một bên, lén trợn mắt. “... Thế ông chủ à, chừng nào ngài định mở cửa 202, ngài đâu thể vì anh Lâm từng ở đó mà không cho người khác ở được, chúng ta còn cần làm ăn nữa không đây?”
Tiểu Yểu là cô gái thông minh, chưa tới hai ngày đã nghĩ thông hết một loạt hành vi bất thường gần đây của ông chủ, cũng đoán ra hai chiếc chìa khoá không cánh mà bay đã đi đâu -- Khả năng cao là bị ông chủ im ỉm giấu đi rồi.
Nhưng sắp tới là lễ Quốc Khánh, thời điểm này hàng năm chắc chắn phòng đều cung không đủ cầu, không lý nào họ lại tổn thất trắng một phòng, đó là một khoản thu nhập lớn đó.
Căn phòng khóa kín quanh năm kia cũng thôi đi, bây giờ khoá thêm một phòng là thế nào?
Tần Việt thong thả bóc một dĩa hạt sen, lại lấy tim sen ở trong ra, gom vào giỏ nhỏ bên cạnh, đưa mắt nhìn tiểu Yểu: “Tôi phát thiếu lương của cô à?”
“Không có ạ.”
“Vậy là được rồi, tuổi còn trẻ, bớt lo nghĩ đi, dễ rụng tóc.”
Làm gì có cô gái xinh đẹp như hoa nào chịu cho người khác mắng mình hói, tiểu Yểu tức xì khói: “Ông chủ, anh Lâm biết anh là người thế này không?”
Không ngờ ông chủ lại cười, nom rất chi là đắc ý: “Cô đoán xem em ấy biết không?”
Tiểu Yểu: “...”
Tâm trạng bây giờ của cô rất phức tạp, muốn đại nghịch bất đạo tháo xe lăn của ông chủ.
Ting --
Điện thoại cạnh giỏ lưới rung lên, trên màn hình nhảy ra vài nhắc nhở wechat. Tần Việt bỏ hạt sen về lại dĩa, lau tay, bấy giờ mới cầm điện thoại lên.
Động tác rõ ràng không nhanh không chậm, nhưng tiểu Yểu lại nhìn ra vài phần vội vã từ ấn đường hơi nhíu của anh.
“Anh Lâm ạ?” Cô cười tít mắt hóng hớt.
Nhưng ông chủ nhỏ nhen gần chết, không chịu nói lấy một chữ: “Làm việc của cô đi.”
Tin nhắn quả thật là của Lâm Khinh Chu gửi tới, cậu gửi cho Tần Việt một khóm sen lớn, hỏi anh: [Anh, anh còn nhớ cái hồ sen trên đảo không?]
Đương nhiên Tần Việt nhớ. Chỉ cần là những thứ có liên quan tới Lâm Khinh Chu anh đều nhớ hết, không quên một chút gì. Chính nhờ vào những hồi ức ấy, anh mới cầm cự đến bây giờ.
Nhưng anh không trả lời tin nhắn này.
Lâm Khinh Chu đã rời đảo nửa tháng, người đi nhưng hồn vẫn ở lại đây, mỗi ngày gửi cho Tần Việt hai mươi ba mươi tin nhắn, ăn cơm, uống nước, đi bộ, người gặp mặt, chó con mèo con gặp trên đường, thư để lại trên bức tường tỏ tình của trường... Mọi thứ cậu đều muốn báo cho Tần Việt hay.
Tần Việt rất thích nhận những tin nhắn này, mỗi tin đều xem rất nghiêm túc, bởi vì khi xem chúng, sẽ như mình đang ở bên cạnh đối phương. Nhưng anh không trả lời lại một tin nào.
Nhưng dường như Lâm Khinh Chu cũng không quan tâm anh có trả lời không, dù sao bất kể anh lạnh nhạt ra sao, hàng ngày vẫn gửi đến hăng say như thường.
Chỉ có một chuyện làm Tần Việt canh cánh trong lòng, là bức tường tỏ tình của trường học. Lâm Khinh Chu rất được chào đón, trên bức tường tỏ tình hầu như ngày nào cũng treo tên của cậu, nhiều khi một ngày có thể có bốn năm cái.
Một mặt Tần Việt cảm thấy vui thay cậu, cảm thấy cậu đáng được nhiều người thích như vậy, mặt khác lại không vui, giống như báu vật của mình bị người ta dòm ngó.
Nhưng báu vật vốn dĩ nên được mọi người yêu thích, được người ưu tú hơn có được, anh không xứng.
Vậy nên anh rất mâu thuẫn, cũng rất đau khổ.
“Ông chủ, ngày nào anh cũng chờ tin nhắn của anh Lâm phải không? Nhớ ảnh hả?”
Bên kia Tiểu Yểu đã xử lý được kha khá, đang dựng lại giá cho hai gốc hoa giấy. Cô phát hiện dạo này ông chủ không rời điện thoại, thường hay nhìn nó ngẩn người, nhưng trước đây ông chủ rất hiếm khi động vào điện thoại, anh không có người thân bạn bè, cũng không mua sắm online, lướt weibo, rất ít khi cần dùng điện thoại.
Đôi lúc tiểu Yểu còn thấy anh sống không hề giống một người hiện đại.
“Quả nhiên là việc ít quá nhỉ?” Tần Việt bình tĩnh đưa một con dao mắt tới, tiểu Yểu lạnh toát cả người, “Không ít không ít, em đi làm việc đây!”
Tần Việt thu mắt về, tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn rất lâu, lúc chưa phản ứng lại điện thoại đã nhảy sang giao diện chờ nối máy.
Tần Việt: “...”
Tần Việt ngây ra một lúc vì hành động vô thức của mình, phản ứng đầu tiên là cúp máy, nhưng ngón tay chậm chạp không ấn vào biểu tượng màu đỏ.
Mặc dù không bật loa, nhưng mỗi tiếng tút dài ở trong sân vắng lại vọng vào bên tai Tần Việt rõ ràng đến thế.
Một lúc lâu sau, điện thoại tự động bị ngắt.
“...”
Tần Việt không miêu tả được tâm trạng hiện giờ, không biết nên vui mừng hay hụt hẫng, song vào lúc nhìn thấy hồ sen kia, vào lúc nghe tiểu Yểu hỏi có phải nhớ Lâm Khinh Chu hay không, thật ra anh đã hơi mất kiểm soát, hệt như bị hỏng khoá van cảm xúc, một vài thứ trốn ra một cách không thể kiềm chế.
Trong mười mấy giây chờ điện thoại được kết nối, thậm chí anh đã nghĩ xong cớ.
Nhưng Lâm Khinh Chu không nhận điện thoại.
Đầu ngón tay anh gõ nhẹ bàn đá, đẩy cái dĩa đựng tim sen sang một bên. Gửi thêm một tin nhắn cho Lâm Khinh Chu, bốn chữ đơn giản: [Ban nãy bấm nhầm]
Sau khi gửi đi anh thở phào một hơi, như kẻ bịt tai trộm chuông, cũng mặc kệ cái cớ này vụng về hay không, chỉ muốn nhanh tay vặn lại khóa van cảm xúc này ngay lập tức.
“Anh Tần -- anh Tần anh có nhà không --” Ngoài sân chợt vang lên giọng nam quen thuộc, kế đó là một thanh niên hùng hổ xông vào, trong lòng ôm một cây ghi-ta gỗ màu đỏ rực.
Tiểu Yểu vừa thấy cậu ta là nhức đầu, ghét bỏ nói: “Sao cậu lại tới nữa?”
Lâm Thông làm mặt xấu với cô, sau đó ngồi kế Tần Việt, trông mong nhìn anh: “Anh Tần, em đã viết một bài hát cho anh, em hát anh nghe nhé?”
“Ha! Viết nhạc? Chỉ bằng cậu?” Tiểu Yểu như là nghe chuyện cười gì lớn lắm, hai tay chống nạnh đối diện Lâm Thông, “Cậu biết chơi ghi-ta chưa, biết hết khuông nhạc chưa mà viết nhạc? Tôi thấy cậu giống nói suông hơn...”
Tần Việt vốn đang chìm trong giấc mộng đẹp hồ hoa sen mười năm trước, bị hai người làm ầm ĩ, lập tức bay sạch tâm tư kiều diễm, chỉ cảm thấy ồn.
“Lâm Thông.”
Người bị điểm danh đang choảng nhau với tiểu Yểu, nghe vậy ngồi ngay ngắn: “Có em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.