Chương 131: NT1. Bạn thuở ấu thơ (thượng)
Vấn Quân Kỷ Hứa
02/06/2024
1.
Đây là ngày đầu tiên Tần Việt theo ba mẹ chuyển về đảo San Hô, ba mẹ và nhân viên của công ty chuyển nhà bận ra bận vào, nhóc thì ở trong sân ăn oden.
Oden khi nãy mua trên đường, cụ kia thấy nhóc xinh xắn còn tặng thêm cho nhóc hai viên tàu hũ chiên, bỏ nhiều ngò xay nhuyễn và hành băm.
Tần Việt tự ăn một miếng, rồi chạy đi đút ba mẹ một miếng.
“Nè ——” Tần Việt nghe tiếng ngoảnh đầu, thấy ngay một đứa trẻ đang đu trên hàng rào ngoài sân, nắng ăn đen thui, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Sau khi chạm mắt với Tần Việt, đứa trẻ kia liền nhe ra hàm răng trắng, “Bà ngoại nói hôm nay sẽ có hàng xóm mới chuyển tới, là mọi người hả? Hì hì hì, em gái nè, em xinh thật đó.”
Tần Việt lập tức đen mặt, mím môi không vui, nói: “Mình không phải em gái, mình là con trai.”
Hơn nữa... Nhóc quan sát tên nhóc bất lịch sự này một phen, cảm thấy tuổi bọn nhóc có lẽ xêm xêm.
“Hả? Em là con trai?” Tên nhóc kia nom không dám tin, hai tay cố dụi mắt, lúc nhìn lại Tần Việt con ngươi hận không thể trừng rớt ra, “Không thể nào, em trông xinh vậy mà, còn để tóc dài nữa —— Tóc dài như thế kia, sao có thể là con trai được?”
Lúc nói đến mái tóc của Tần Việt, nó quơ cánh tay làm một động tác khoa trương, trọng tâm cơ thể bất giác ngả về sau, cả người liền không đu trên hàng rào được —— “Ấy ấy ấy —— mau kéo anh một cái —— anh sắp té rồi —— ui da ——” Tên nhóc kia ngửa mặt té xuống, cả buổi trời không ư hử.
Tần Việt dè dặt đi tới, ngồi xổm bên hàng rào, thò một ngón tay xuyên qua khe rào, chọc chân da đen: “Này, cậu chết rồi hả?”
Cũng không biết nhóc chọc trúng dây thần kinh nào của đối phương, tên nhóc kia đột nhiên phá lên cười: “Nhột nhột nhột! Đừng chọc anh! Nhột! Chưa chết chưa chết!” Nó ngồi bật dậy, ba hoa với Tần Việt, “Này đã thấm đâu, năm ngoái anh theo ông ngoại lên núi hái mận, té từ trên cái cây cao mấy mét mà cũng chưa té chết.”
Tần Việt tin nó mới lạ, thấy nó không sao, quay người muốn đi. Nhưng đối phương nhào tới, túm hàng rào gấp gáp hỏi nhóc: “Anh tên Lâm Khinh Chu, em tên gì thế?”
Nắng trên đảo San Hô rất gắt, mũi nó bị cháy tróc một mảng da nhỏ, khi nó áp cả khuôn mặt lên hàng rào, chiếc mũi đỏ bừng kia vừa vặn kẹt trong khe hở giữa hàng rào, da nó lại đen, dáng vẻ này thật sự rất khó làm người ta nhịn không cười.
Nhưng Tần Việt cũng ngại cười người lạ mới lần đầu gặp, chỉ có thể mím chặt môi, lén cong khoé miệng.
“Nè, cho nên là em tên gì vậy?” Người kia vẫn đang truy hỏi.
“Bé Việt, bạn nhỏ đang hỏi tên con đó, mau nói cho người ta biết đi.” Mẹ Tần đúng lúc từ nhà đi ra, thấy Lâm Khinh Chu ngoài hàng rào, “Con là con trai của Lâm Lung đúng không, đã lớn vậy rồi.”
“Dì ơi, dì quen mẹ con ạ?”
“Quen, dì với mẹ con trước đây là bạn tốt.” Mẹ Tần lấy giỏ đồ chơi Tần Việt thích nhất xuống xe, Lâm Khinh Chu ở ngoài hàng rào nhìn theo cô, “Vậy dì ơi, em trai xinh xinh này tên gì thế ạ, có thể nói cho con biết không?”
Mẹ Tần vui vẻ: “Không phải em trai, bé Việt lớn hơn con, còn về tên hả, con tự hỏi thằng bé đi!”
Nói rồi liền đi vào nhà, bỏ lại Lâm Khinh Chu ngoài hàng rào và Tần Việt trong sân ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Khinh Chu da đen móc trong túi quần ra một viên đá nhỏ màu hồng xinh đẹp: “Vậy em tặng bảo bối của em cho anh, anh có thể cho em biết tên anh không?”
Tần Việt không nhận viên đá kia, nhưng vẫn nói tên mình cho đối phương: “Anh tên Tần Việt.”
“Tần Việt.” Lâm Khinh Chu khẽ lặp lại, “Cái tên này hay lắm. À ừm...”
Tần Việt nhìn nó.
Lâm Khinh Chu chỉ oden trong tay anh, nuốt nước miếng: “Có thể chia cho em hai miếng không, hồi trưa bà ngoại phạt em không được ăn cơm, em đói quá chừng... Em bảo đảm,“ nó dựng hai ngón tay lên thề, “Đợi tuần sau em nhận được tiền tiêu vặt mới cũng mời anh ăn!”
Tần Việt: “...”
2.
Sau ngày hôm đó, Lâm Khinh Chu thường xuyên tới nhà Tần Việt, có khi tặng nhóc vỏ sò xinh đẹp nhặt được ven biển, có khi khoe khoang với nhóc thẻ Pokemon thắng từ chỗ bạn bè, đôi khi lại kéo nhóc vẽ tranh.
Vẽ tranh là việc Tần Việt ghét làm nhất, bởi vì nhóc không giỏi ngón này, Lâm Khinh Chu luôn cười nhóc, cười đến mức Tần Việt rất bực mình, lần nào cũng rượt nó chạy khắp sân.
“Em còn cười thì anh không để ý tới em nữa.” Tần Việt chặn Lâm Khinh Chu ở cửa, Lâm Khinh Chu cười đến độ thở hổn hển, nhưng vẫn muốn chọc tức nhóc, “Vậy nào được, chúng ta là bạn bè, bạn bè không được bơ đối phương.”
“Ai là bạn với em.”
“Trao đổi tên rồi chính là bạn.” Trùm sò Lâm có quy tắc kết bạn của riêng mình, “Hơn nữa anh là anh của em, anh trai sao có thể không cần em trai.”
“Anh cũng không phải anh của em.”
Lâm Khinh Chu mặt dày mày dạn ôm lấy nhóc, cái đầu lông xù dụi dụi trên người nhóc, “Anh là anh của em, anh lớn hơn em, anh chính là anh của em.”
Về vấn đề tuổi tác của hai đứa, mẹ Tần Việt từng nhắc, Đậu Hiểu Hoa cũng đã nói qua.
Đậu Hiểu Hoa là bà ngoại của Lâm Khinh Chu, kinh doanh homestay tên [Phù Bạch] sát bên, biết làm sinh tố rất ngon. Lần đầu tiên Tần Việt bị Lâm Khinh Chu kéo tới nhà mình, bà cụ đã làm sinh tố cho tụi nhóc, của Tần Việt là vị dâu, của Lâm Khinh Chu là xoài.
Lâm Khinh Chu tự mình chọn xoài, thế mà ăn chén này trông chén nọ, cứ lén lút vét dâu của Tần Việt ăn.
Thật ra Tần Việt đã phát hiện, nhưng mắt nhắm mắt mở mặc nó làm. Thậm chí còn chủ động đẩy dâu tây một bên khác qua để tiện cho Lâm Khinh Chu vét.
“... Mới đó mà hai đứa đã lớn vậy rồi.” Đậu Hiểu Hoa ngồi ngay bên cạnh hai đứa, thong thả phe phẩy quạt hương bồ, cười với Tần Việt, “Tiếc là bé Chu cũng là con trai, nếu không sẽ thành nàng dâu của con đó.”
Lâm Khinh Chu vừa mới thầm bỏ một muỗng xoài vào chén Tần Việt, nghe vậy ngớ người: “Gì cơ?!”
Thấy phản ứng của nó, Đậu Hiểu Hoa càng vui hơn: “Đây là giao hẹn năm đó mẹ hai đứa đã định...”
Ba mẹ của Tần Việt đều là người trên đảo, sau khi Tần Việt ra đời mới đến Đông thành làm ăn. Mẹ Tần Việt và mẹ Lâm Khinh Chu là bạn thân, lúc Tần Việt tám tháng tuổi Lâm Lung cũng mang thai, hai người đã giao hẹn, nếu như hai đứa trẻ vừa vặn là một trai một gái, vậy sẽ đính ước từ nhỏ.
“... Vậy tại sao con là cô dâu, tóc Tần Việt dài như vậy, ảnh mới là cô dâu.”
“Bất lịch sự, gọi anh.”
“Vậy được rồi.” Lâm Khinh Chu dẩu môi, “Con không phải cô dâu, tóc anh trai dài như vậy, lại còn đẹp, anh trai mới là cô dâu.”
3.
Chớp mắt Tần Việt đã sống trên đảo được nửa năm, qua hai ngày nữa là giao thừa. Lâm Khinh Chu được ông ngoại vắt trên cổ tới cửa tiệm mua một đống pháo hoa pháo nổ về, hai cây pháo que trong số đó còn cao hơn người nó.
*Chương 74
Hôm giao thừa, ăn cơm tất niên xong, hai người liền đốt pháo hoa trong sân, tụi nó đốt cái nhỏ, ông bà ngoại đốt hai cây lớn.
“Không phải em thích hai cây pháo que đó lắm sao, tại sao không tự đốt?” Tần Việt hỏi nó.
“Tại em, tại em thấy ông ngoại thích, nên em nhường ông.” Lâm Khinh Chu nghiêm túc nói.
Tần Việt không vạch trần nó, trong lòng lại nghĩ, nhường cho ông gì chứ, rõ ràng là thích nhưng không dám đụng, chỉ có thể nhìn ông bà ngoại chơi, còn mình ngồi đó.
Chẳng qua hai cây pháo que kia vẫn còn tác dụng khác với Lâm Khinh Chu, đó là bị nó chơi như gậy Như Ý. Hôm mồng một Tết người trên đảo đều sẽ lên miếu Ma Tổ thắp hương, trong nhà chỉ còn lại một đám quỷ nhỏ. Từ sáng sớm Lâm Khinh Chu đã đến tìm Tần Việt, kéo nhóc từ trên giường dậy.
Tần Việt buồn ngủ díp mắt, sắp phiền chết đi được, nhưng Lâm Khinh Chu lại nói nhăng nói cuội: “Mồng một Tết không thể ngủ nướng, bằng không cả năm sẽ là quỷ lười.”
Tần Việt thà làm một con quỷ lười, hơn nữa nhóc cũng không cảm thấy Lâm Khinh Chu siêng bao nhiêu, nghĩ lại quy định này cũng chẳng có lý gì.
“Lâm Khinh Chu, ra ngoài chơi thôi!” Trong sân nhà họ Lâm kế bên có người chạy vào, “Lâm Khinh Chu!”
“Này —— Bên này này ——” Lâm Khinh Chu vụt tới bên hàng rào, thành thạo đu mình lên trên, gọi mấy người trong sân nhà mình, “Sao tụi mày lại đến?”
Đứa dẫn đầu đen ngang tài ngang sức với Lâm Khinh Chu, to đầu, bé mũi, nói: “Sao mày lại chạy tới nhà người ta?”
“Tao tìm anh tao mà.” Lâm Khinh Chu nói.
“Vậy ra ngoài chơi không?”
Lâm Khinh Chu quay đầu hỏi Tần Việt: “Anh, ra ngoài chơi không?”
Tần Việt không thích thằng nhóc da đen này, ngày đầu tiên Tần Việt chuyển vào lớp Lâm Khinh Chu, thằng nhóc tên Lý Hải Dương này đã lén buộc tóc nhóc lên ghế, nhóc không để ý, lúc đứng dậy kéo phải làm da đầu đau buốt, Lý Hải Dương cùng hai nhóc mập theo sau nó cười nhóc.
Lâm Khinh Chu tức sôi máu, đánh nhau với đối phương một trận, nghỉ chơi ba ngày. Còn ở trong lớp buông lời hung dữ, nói về sau nó chống lưng cho Tần Việt, ai bắt nạt Tần Việt là làm khó dễ nó.
Nó là đứa siêu quậy khét tiếng của đảo San Hô, chỉ cần không tồn tại áp chế tuyệt đối trên tuổi tác thì đừng ai mơ chiếm hời trên người nó, đánh không lại cũng phải táp một cái.
Có nó bảo kê, mọi người không dám cười nhạo Tần Việt và tóc của nhóc nữa. Hôm ấy sau khi tan học, Lâm Khinh Chu lại đến tìm nhóc, Tần Việt đang nói mẹ nhóc muốn cắt tóc, mẹ Tần không đồng ý, Lâm Khinh Chu càng không đồng ý.
“Sao phải cắt chứ, anh để tóc dài trông cực kỳ đẹp.”
“Có phải bởi vì tụi Lý Hải Dương không, anh yên tâm, về sau tụi nó không dám nói anh nữa đâu, đứa nào nói em đánh đứa đó.”
“Tóc của anh đẹp thế kia, đừng vì tụi ngu ngốc này mà cắt bỏ, em sẽ giận.”
Tóc Tần Việt nuôi từ bé, lúc nhỏ nhóc mắc bệnh nặng, trưởng bối trong nhà nói sức khỏe nhóc yếu, phải nuôi như con gái mới có thể trưởng thành, mẹ Tần liền cho nhóc để tóc dài, một lần để là rất nhiều năm.
Sau này Tần Việt thật sự không cắt tóc, nhưng nhóc vẫn không thích Lý Hải Dương và đại Mao tiểu Mao.
Nhóc lật cuốn truyện trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu: “Không đi.”
“Vậy em cũng không đi.”
“Chuyện gì với mày vậy Lâm Khinh Chu, từ lúc có tên mới tới này mày không chơi với tụi tao nữa, còn vì nó mà đánh nhau với tụi tao, mày không muốn làm bạn với tụi tao nữa phải không?”
“Đúng đó Lâm Khinh Chu, tên mới tới có gì tốt đâu, cả ngày chỉ biết đọc sách, không thú vị gì hết, mày theo tụi tao ra ngoài chơi đi, mặc kệ nó.”
Tần Việt nắm một góc của trang sách, đờ mặt mím môi. Nhóc cảm giác dường như Lâm Khinh Chu nhìn về phía bên này một cái, sau đó nhảy xuống khỏi hàng rào.
“Gậy Như Ý” ở trong tay cậu làm mấy động tác ngầu lòi, chỉ thẳng tụi Lý Hải Dương, “Này! Hỡi yêu quái! Không cho phép tụi bây nói anh trai ta! Xem ta có đánh chết tụi bây không!”
“Khùng hả Lâm Khinh Chu!”
“...” Ánh mắt của Tần Việt vẫn đặt trên trang truyện, nhưng khóe môi mím chặt không khỏi nhoẻn lên.
Lâm Khinh Chu xách gậy Như Ý của nó chạy về, ngồi đối diện Tần Việt, cũng không nói gì, chỉ dè dặt liếc nhìn anh, chốc thì lấy ra một cây kẹo que, chốc lại biến ra một viên sô cô la, đẩy từng chút từng chút lên cuốn truyện của Tần Việt. Đẩy đến giữa sách, nó nhanh chóng rút tay về.
Tần Việt ngẩng lên nhìn nó: “Làm gì vậy?”
“Anh, anh không giận chứ?” Lâm Khinh Chu hỏi nhóc.
“Tại sao anh phải giận?”
“Thì... Tụi điên khùng Lý Đầu To, anh, anh yên tâm, sau này em cũng không chơi với tụi nó nữa, anh đừng tức giận.”
“Anh không giận.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Lâm Khinh Chu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó rút cuốn sách trước mặt Tần Việt, “Anh, anh đừng xem sách nữa, sách có gì hay mà xem, anh xem em này.”
Tần Việt cạn lời nhìn nó. Lâm Khinh Chu làm mặt xấu với nhóc, “Anh, nhìn em có phải thú vị hơn sách không.”
Vẻ mặt Tần Việt một lời khó nói hết. Lâm Khinh Chu lắc lư cánh tay nhóc: “Anh, em sẽ bảo vệ anh, không để bất kỳ ai bắt anh.”
“Làm gì có em trai bảo vệ anh trai chứ?”
“Sao lại không,“ Lâm Khinh Chu rất nghiêm túc, chứa chút đắc ý, “Em đánh nhau rất cừ, vậy nên em bảo vệ anh, hơn nữa anh là cô dâu của em, đàn ông tốt đều phải bảo vệ vợ của mình.”
Tần Việt trợn mắt không rõ ràng: “Anh là nam.”
“Được rồi, vậy thì suýt, suýt chút là vợ.” Lâm Khinh Chu có hơi tiếc nuối, “Ầy, anh ơi, sao anh lại là con trai vậy, nếu là con gái thì tốt rồi, em chắc chắn sẽ cưới anh, anh đẹp thế cơ mà.”
“Vậy tại sao không thể là em là con gái.” Tần Việt không phục hỏi nó.
“Bởi vì da em, bà ngoại nói nếu em mà là con gái, sau này phỏng chừng sẽ không gả đi được.” Nó chống cằm, thở dài khe khẽ. Làm bộ làm tịch.
Chuyển sang nhìn Tần Việt với vẻ trông mong: “Nếu như em là con gái, anh sẽ cưới em chứ?”
Tần Việt phũ phàng: “Không đâu.”
Lâm Khinh Chu lại than ngắn thở dài.
“Tuy rằng anh không chịu cưới em, em vẫn muốn bảo vệ anh, gì nhỉ, trên truyền hình có nói, mua bán không được nhưng nhân nghĩa vẫn còn, vậy nếu chúng ta không thể làm vợ chồng, tình cảm vẫn còn ở đó.”
“...”
Tần Việt thật sự không biết nó kiếm đâu ra nhiều lý luận ngụy biện như vậy.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Các bé yêu 1/6 vui vẻ, dù là bao nhiêu tuổi cũng mãi mãi hồn nhiên ~
Ngoại truyện nếu như này coi như một món quà nhỏ nhé, chúc anh trai em trai, chúc mọi người 1/6 vui vẻ ~
Đây là ngày đầu tiên Tần Việt theo ba mẹ chuyển về đảo San Hô, ba mẹ và nhân viên của công ty chuyển nhà bận ra bận vào, nhóc thì ở trong sân ăn oden.
Oden khi nãy mua trên đường, cụ kia thấy nhóc xinh xắn còn tặng thêm cho nhóc hai viên tàu hũ chiên, bỏ nhiều ngò xay nhuyễn và hành băm.
Tần Việt tự ăn một miếng, rồi chạy đi đút ba mẹ một miếng.
“Nè ——” Tần Việt nghe tiếng ngoảnh đầu, thấy ngay một đứa trẻ đang đu trên hàng rào ngoài sân, nắng ăn đen thui, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Sau khi chạm mắt với Tần Việt, đứa trẻ kia liền nhe ra hàm răng trắng, “Bà ngoại nói hôm nay sẽ có hàng xóm mới chuyển tới, là mọi người hả? Hì hì hì, em gái nè, em xinh thật đó.”
Tần Việt lập tức đen mặt, mím môi không vui, nói: “Mình không phải em gái, mình là con trai.”
Hơn nữa... Nhóc quan sát tên nhóc bất lịch sự này một phen, cảm thấy tuổi bọn nhóc có lẽ xêm xêm.
“Hả? Em là con trai?” Tên nhóc kia nom không dám tin, hai tay cố dụi mắt, lúc nhìn lại Tần Việt con ngươi hận không thể trừng rớt ra, “Không thể nào, em trông xinh vậy mà, còn để tóc dài nữa —— Tóc dài như thế kia, sao có thể là con trai được?”
Lúc nói đến mái tóc của Tần Việt, nó quơ cánh tay làm một động tác khoa trương, trọng tâm cơ thể bất giác ngả về sau, cả người liền không đu trên hàng rào được —— “Ấy ấy ấy —— mau kéo anh một cái —— anh sắp té rồi —— ui da ——” Tên nhóc kia ngửa mặt té xuống, cả buổi trời không ư hử.
Tần Việt dè dặt đi tới, ngồi xổm bên hàng rào, thò một ngón tay xuyên qua khe rào, chọc chân da đen: “Này, cậu chết rồi hả?”
Cũng không biết nhóc chọc trúng dây thần kinh nào của đối phương, tên nhóc kia đột nhiên phá lên cười: “Nhột nhột nhột! Đừng chọc anh! Nhột! Chưa chết chưa chết!” Nó ngồi bật dậy, ba hoa với Tần Việt, “Này đã thấm đâu, năm ngoái anh theo ông ngoại lên núi hái mận, té từ trên cái cây cao mấy mét mà cũng chưa té chết.”
Tần Việt tin nó mới lạ, thấy nó không sao, quay người muốn đi. Nhưng đối phương nhào tới, túm hàng rào gấp gáp hỏi nhóc: “Anh tên Lâm Khinh Chu, em tên gì thế?”
Nắng trên đảo San Hô rất gắt, mũi nó bị cháy tróc một mảng da nhỏ, khi nó áp cả khuôn mặt lên hàng rào, chiếc mũi đỏ bừng kia vừa vặn kẹt trong khe hở giữa hàng rào, da nó lại đen, dáng vẻ này thật sự rất khó làm người ta nhịn không cười.
Nhưng Tần Việt cũng ngại cười người lạ mới lần đầu gặp, chỉ có thể mím chặt môi, lén cong khoé miệng.
“Nè, cho nên là em tên gì vậy?” Người kia vẫn đang truy hỏi.
“Bé Việt, bạn nhỏ đang hỏi tên con đó, mau nói cho người ta biết đi.” Mẹ Tần đúng lúc từ nhà đi ra, thấy Lâm Khinh Chu ngoài hàng rào, “Con là con trai của Lâm Lung đúng không, đã lớn vậy rồi.”
“Dì ơi, dì quen mẹ con ạ?”
“Quen, dì với mẹ con trước đây là bạn tốt.” Mẹ Tần lấy giỏ đồ chơi Tần Việt thích nhất xuống xe, Lâm Khinh Chu ở ngoài hàng rào nhìn theo cô, “Vậy dì ơi, em trai xinh xinh này tên gì thế ạ, có thể nói cho con biết không?”
Mẹ Tần vui vẻ: “Không phải em trai, bé Việt lớn hơn con, còn về tên hả, con tự hỏi thằng bé đi!”
Nói rồi liền đi vào nhà, bỏ lại Lâm Khinh Chu ngoài hàng rào và Tần Việt trong sân ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Khinh Chu da đen móc trong túi quần ra một viên đá nhỏ màu hồng xinh đẹp: “Vậy em tặng bảo bối của em cho anh, anh có thể cho em biết tên anh không?”
Tần Việt không nhận viên đá kia, nhưng vẫn nói tên mình cho đối phương: “Anh tên Tần Việt.”
“Tần Việt.” Lâm Khinh Chu khẽ lặp lại, “Cái tên này hay lắm. À ừm...”
Tần Việt nhìn nó.
Lâm Khinh Chu chỉ oden trong tay anh, nuốt nước miếng: “Có thể chia cho em hai miếng không, hồi trưa bà ngoại phạt em không được ăn cơm, em đói quá chừng... Em bảo đảm,“ nó dựng hai ngón tay lên thề, “Đợi tuần sau em nhận được tiền tiêu vặt mới cũng mời anh ăn!”
Tần Việt: “...”
2.
Sau ngày hôm đó, Lâm Khinh Chu thường xuyên tới nhà Tần Việt, có khi tặng nhóc vỏ sò xinh đẹp nhặt được ven biển, có khi khoe khoang với nhóc thẻ Pokemon thắng từ chỗ bạn bè, đôi khi lại kéo nhóc vẽ tranh.
Vẽ tranh là việc Tần Việt ghét làm nhất, bởi vì nhóc không giỏi ngón này, Lâm Khinh Chu luôn cười nhóc, cười đến mức Tần Việt rất bực mình, lần nào cũng rượt nó chạy khắp sân.
“Em còn cười thì anh không để ý tới em nữa.” Tần Việt chặn Lâm Khinh Chu ở cửa, Lâm Khinh Chu cười đến độ thở hổn hển, nhưng vẫn muốn chọc tức nhóc, “Vậy nào được, chúng ta là bạn bè, bạn bè không được bơ đối phương.”
“Ai là bạn với em.”
“Trao đổi tên rồi chính là bạn.” Trùm sò Lâm có quy tắc kết bạn của riêng mình, “Hơn nữa anh là anh của em, anh trai sao có thể không cần em trai.”
“Anh cũng không phải anh của em.”
Lâm Khinh Chu mặt dày mày dạn ôm lấy nhóc, cái đầu lông xù dụi dụi trên người nhóc, “Anh là anh của em, anh lớn hơn em, anh chính là anh của em.”
Về vấn đề tuổi tác của hai đứa, mẹ Tần Việt từng nhắc, Đậu Hiểu Hoa cũng đã nói qua.
Đậu Hiểu Hoa là bà ngoại của Lâm Khinh Chu, kinh doanh homestay tên [Phù Bạch] sát bên, biết làm sinh tố rất ngon. Lần đầu tiên Tần Việt bị Lâm Khinh Chu kéo tới nhà mình, bà cụ đã làm sinh tố cho tụi nhóc, của Tần Việt là vị dâu, của Lâm Khinh Chu là xoài.
Lâm Khinh Chu tự mình chọn xoài, thế mà ăn chén này trông chén nọ, cứ lén lút vét dâu của Tần Việt ăn.
Thật ra Tần Việt đã phát hiện, nhưng mắt nhắm mắt mở mặc nó làm. Thậm chí còn chủ động đẩy dâu tây một bên khác qua để tiện cho Lâm Khinh Chu vét.
“... Mới đó mà hai đứa đã lớn vậy rồi.” Đậu Hiểu Hoa ngồi ngay bên cạnh hai đứa, thong thả phe phẩy quạt hương bồ, cười với Tần Việt, “Tiếc là bé Chu cũng là con trai, nếu không sẽ thành nàng dâu của con đó.”
Lâm Khinh Chu vừa mới thầm bỏ một muỗng xoài vào chén Tần Việt, nghe vậy ngớ người: “Gì cơ?!”
Thấy phản ứng của nó, Đậu Hiểu Hoa càng vui hơn: “Đây là giao hẹn năm đó mẹ hai đứa đã định...”
Ba mẹ của Tần Việt đều là người trên đảo, sau khi Tần Việt ra đời mới đến Đông thành làm ăn. Mẹ Tần Việt và mẹ Lâm Khinh Chu là bạn thân, lúc Tần Việt tám tháng tuổi Lâm Lung cũng mang thai, hai người đã giao hẹn, nếu như hai đứa trẻ vừa vặn là một trai một gái, vậy sẽ đính ước từ nhỏ.
“... Vậy tại sao con là cô dâu, tóc Tần Việt dài như vậy, ảnh mới là cô dâu.”
“Bất lịch sự, gọi anh.”
“Vậy được rồi.” Lâm Khinh Chu dẩu môi, “Con không phải cô dâu, tóc anh trai dài như vậy, lại còn đẹp, anh trai mới là cô dâu.”
3.
Chớp mắt Tần Việt đã sống trên đảo được nửa năm, qua hai ngày nữa là giao thừa. Lâm Khinh Chu được ông ngoại vắt trên cổ tới cửa tiệm mua một đống pháo hoa pháo nổ về, hai cây pháo que trong số đó còn cao hơn người nó.
*Chương 74
Hôm giao thừa, ăn cơm tất niên xong, hai người liền đốt pháo hoa trong sân, tụi nó đốt cái nhỏ, ông bà ngoại đốt hai cây lớn.
“Không phải em thích hai cây pháo que đó lắm sao, tại sao không tự đốt?” Tần Việt hỏi nó.
“Tại em, tại em thấy ông ngoại thích, nên em nhường ông.” Lâm Khinh Chu nghiêm túc nói.
Tần Việt không vạch trần nó, trong lòng lại nghĩ, nhường cho ông gì chứ, rõ ràng là thích nhưng không dám đụng, chỉ có thể nhìn ông bà ngoại chơi, còn mình ngồi đó.
Chẳng qua hai cây pháo que kia vẫn còn tác dụng khác với Lâm Khinh Chu, đó là bị nó chơi như gậy Như Ý. Hôm mồng một Tết người trên đảo đều sẽ lên miếu Ma Tổ thắp hương, trong nhà chỉ còn lại một đám quỷ nhỏ. Từ sáng sớm Lâm Khinh Chu đã đến tìm Tần Việt, kéo nhóc từ trên giường dậy.
Tần Việt buồn ngủ díp mắt, sắp phiền chết đi được, nhưng Lâm Khinh Chu lại nói nhăng nói cuội: “Mồng một Tết không thể ngủ nướng, bằng không cả năm sẽ là quỷ lười.”
Tần Việt thà làm một con quỷ lười, hơn nữa nhóc cũng không cảm thấy Lâm Khinh Chu siêng bao nhiêu, nghĩ lại quy định này cũng chẳng có lý gì.
“Lâm Khinh Chu, ra ngoài chơi thôi!” Trong sân nhà họ Lâm kế bên có người chạy vào, “Lâm Khinh Chu!”
“Này —— Bên này này ——” Lâm Khinh Chu vụt tới bên hàng rào, thành thạo đu mình lên trên, gọi mấy người trong sân nhà mình, “Sao tụi mày lại đến?”
Đứa dẫn đầu đen ngang tài ngang sức với Lâm Khinh Chu, to đầu, bé mũi, nói: “Sao mày lại chạy tới nhà người ta?”
“Tao tìm anh tao mà.” Lâm Khinh Chu nói.
“Vậy ra ngoài chơi không?”
Lâm Khinh Chu quay đầu hỏi Tần Việt: “Anh, ra ngoài chơi không?”
Tần Việt không thích thằng nhóc da đen này, ngày đầu tiên Tần Việt chuyển vào lớp Lâm Khinh Chu, thằng nhóc tên Lý Hải Dương này đã lén buộc tóc nhóc lên ghế, nhóc không để ý, lúc đứng dậy kéo phải làm da đầu đau buốt, Lý Hải Dương cùng hai nhóc mập theo sau nó cười nhóc.
Lâm Khinh Chu tức sôi máu, đánh nhau với đối phương một trận, nghỉ chơi ba ngày. Còn ở trong lớp buông lời hung dữ, nói về sau nó chống lưng cho Tần Việt, ai bắt nạt Tần Việt là làm khó dễ nó.
Nó là đứa siêu quậy khét tiếng của đảo San Hô, chỉ cần không tồn tại áp chế tuyệt đối trên tuổi tác thì đừng ai mơ chiếm hời trên người nó, đánh không lại cũng phải táp một cái.
Có nó bảo kê, mọi người không dám cười nhạo Tần Việt và tóc của nhóc nữa. Hôm ấy sau khi tan học, Lâm Khinh Chu lại đến tìm nhóc, Tần Việt đang nói mẹ nhóc muốn cắt tóc, mẹ Tần không đồng ý, Lâm Khinh Chu càng không đồng ý.
“Sao phải cắt chứ, anh để tóc dài trông cực kỳ đẹp.”
“Có phải bởi vì tụi Lý Hải Dương không, anh yên tâm, về sau tụi nó không dám nói anh nữa đâu, đứa nào nói em đánh đứa đó.”
“Tóc của anh đẹp thế kia, đừng vì tụi ngu ngốc này mà cắt bỏ, em sẽ giận.”
Tóc Tần Việt nuôi từ bé, lúc nhỏ nhóc mắc bệnh nặng, trưởng bối trong nhà nói sức khỏe nhóc yếu, phải nuôi như con gái mới có thể trưởng thành, mẹ Tần liền cho nhóc để tóc dài, một lần để là rất nhiều năm.
Sau này Tần Việt thật sự không cắt tóc, nhưng nhóc vẫn không thích Lý Hải Dương và đại Mao tiểu Mao.
Nhóc lật cuốn truyện trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu: “Không đi.”
“Vậy em cũng không đi.”
“Chuyện gì với mày vậy Lâm Khinh Chu, từ lúc có tên mới tới này mày không chơi với tụi tao nữa, còn vì nó mà đánh nhau với tụi tao, mày không muốn làm bạn với tụi tao nữa phải không?”
“Đúng đó Lâm Khinh Chu, tên mới tới có gì tốt đâu, cả ngày chỉ biết đọc sách, không thú vị gì hết, mày theo tụi tao ra ngoài chơi đi, mặc kệ nó.”
Tần Việt nắm một góc của trang sách, đờ mặt mím môi. Nhóc cảm giác dường như Lâm Khinh Chu nhìn về phía bên này một cái, sau đó nhảy xuống khỏi hàng rào.
“Gậy Như Ý” ở trong tay cậu làm mấy động tác ngầu lòi, chỉ thẳng tụi Lý Hải Dương, “Này! Hỡi yêu quái! Không cho phép tụi bây nói anh trai ta! Xem ta có đánh chết tụi bây không!”
“Khùng hả Lâm Khinh Chu!”
“...” Ánh mắt của Tần Việt vẫn đặt trên trang truyện, nhưng khóe môi mím chặt không khỏi nhoẻn lên.
Lâm Khinh Chu xách gậy Như Ý của nó chạy về, ngồi đối diện Tần Việt, cũng không nói gì, chỉ dè dặt liếc nhìn anh, chốc thì lấy ra một cây kẹo que, chốc lại biến ra một viên sô cô la, đẩy từng chút từng chút lên cuốn truyện của Tần Việt. Đẩy đến giữa sách, nó nhanh chóng rút tay về.
Tần Việt ngẩng lên nhìn nó: “Làm gì vậy?”
“Anh, anh không giận chứ?” Lâm Khinh Chu hỏi nhóc.
“Tại sao anh phải giận?”
“Thì... Tụi điên khùng Lý Đầu To, anh, anh yên tâm, sau này em cũng không chơi với tụi nó nữa, anh đừng tức giận.”
“Anh không giận.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Lâm Khinh Chu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó rút cuốn sách trước mặt Tần Việt, “Anh, anh đừng xem sách nữa, sách có gì hay mà xem, anh xem em này.”
Tần Việt cạn lời nhìn nó. Lâm Khinh Chu làm mặt xấu với nhóc, “Anh, nhìn em có phải thú vị hơn sách không.”
Vẻ mặt Tần Việt một lời khó nói hết. Lâm Khinh Chu lắc lư cánh tay nhóc: “Anh, em sẽ bảo vệ anh, không để bất kỳ ai bắt anh.”
“Làm gì có em trai bảo vệ anh trai chứ?”
“Sao lại không,“ Lâm Khinh Chu rất nghiêm túc, chứa chút đắc ý, “Em đánh nhau rất cừ, vậy nên em bảo vệ anh, hơn nữa anh là cô dâu của em, đàn ông tốt đều phải bảo vệ vợ của mình.”
Tần Việt trợn mắt không rõ ràng: “Anh là nam.”
“Được rồi, vậy thì suýt, suýt chút là vợ.” Lâm Khinh Chu có hơi tiếc nuối, “Ầy, anh ơi, sao anh lại là con trai vậy, nếu là con gái thì tốt rồi, em chắc chắn sẽ cưới anh, anh đẹp thế cơ mà.”
“Vậy tại sao không thể là em là con gái.” Tần Việt không phục hỏi nó.
“Bởi vì da em, bà ngoại nói nếu em mà là con gái, sau này phỏng chừng sẽ không gả đi được.” Nó chống cằm, thở dài khe khẽ. Làm bộ làm tịch.
Chuyển sang nhìn Tần Việt với vẻ trông mong: “Nếu như em là con gái, anh sẽ cưới em chứ?”
Tần Việt phũ phàng: “Không đâu.”
Lâm Khinh Chu lại than ngắn thở dài.
“Tuy rằng anh không chịu cưới em, em vẫn muốn bảo vệ anh, gì nhỉ, trên truyền hình có nói, mua bán không được nhưng nhân nghĩa vẫn còn, vậy nếu chúng ta không thể làm vợ chồng, tình cảm vẫn còn ở đó.”
“...”
Tần Việt thật sự không biết nó kiếm đâu ra nhiều lý luận ngụy biện như vậy.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Các bé yêu 1/6 vui vẻ, dù là bao nhiêu tuổi cũng mãi mãi hồn nhiên ~
Ngoại truyện nếu như này coi như một món quà nhỏ nhé, chúc anh trai em trai, chúc mọi người 1/6 vui vẻ ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.