Chương 18
2 Ám Bạch
24/05/2022
Phương Mãn gãi đầu phát cáu.
Mới ba tháng thôi mà Khổng Khuyết càng biến thái hơn rồi!
Nếu Khổng Khuyết vừa gặp đã muốn tùng xẻo gã thì không nói, đằng này hắn vừa không làm gì còn vứt hẳn một triệu NDT sang cơ. Giống kiểu trong một cuộc đấu tay đôi, đối thủ hung tợn đối diện tự dưng rút ra một xấp tiền dày rồi ném qua như muốn dùng tiền đập chết gã ấy.
Càng nghĩ càng thấy ớn!
Phương Mãn cất ngay một triệu nóng hổi rồi tức tốc cuốn gói sang khách sạn gần đồn cảnh sát nhất.
Cảnh sát nhân dân là chốn bảo đảm an toàn cho Phương Mãn khi gã không chạy trốn. Hai ngày sau đó gã chỉ ru rú trong phòng để nghiên cứu tài liệu về bộ phim《Cất Ma Tôn vào chiếc lọ nhỏ》.
《Cất Ma Tôn vào chiếc lọ nhỏ》là phim truyền hình song nam chủ, kể về Ma tôn Tô Hàn Chi thích mặc nữ trang. Một hôm nghe được tin có kẻ giả mạo mình giết lão đạo trưởng đức cao vọng trọng trong giang hồ, còn đồn mình thầm mến quân tử kiếm tiên Bạch Gia. Y tức sôi máu não, tính tái xuất giang hồ để hoành hành một phen.
Không ngờ ba ngày sau khi rời núi, toan ra tay giết người đã bị Bạch Gia cất vào lọ Giới Tử. Sau bao lần bỏ trốn thất bại và bị tóm lại, trong nhiệm vụ tưởng như đối chọi gay gắt nhưng thực chất là ve vãn tán tỉnh này, Ma tôn Tô Hàn Chi đã cùng song hành với Bạch Gia để tìm chân tướng về cái chết của lão đạo trưởng.
Phương Mãn nhìn danh sách diễn viên mà lâm vào trầm tư.
Nam diễn viên đóng vai tiên tôn lạnh lùng cao ngạo Bạch Gia tên là Sơ Ân, còn diễn ma đầu Tô Hàn Chi là Diêu Triêu Vụ.
Hai diễn viên này đều là gương mặt mới, Phương Mãn chỉ biết Diêu Triêu Vụ là nghệ sĩ dưới trướng Ngụy Lai.
Phương Mãn lên mạng tra thông tin về Sơ Ân.
—— Thiên vương thần tượng Sơ Ân đã không có tài còn bày đặt chảnh chó, cư dân mạng: Cút về mà hát hò đi!
—— Trong tiệc từ thiện tối, Sơ Ân đã ra tay đánh người nhưng không một lời xin lỗi.
—— Điểm danh những ngôi sao EQ âm vô cực nhưng độ hot dương vô cực. Top one: Sơ Ân.
Phương Mãn: “…”
Theo đánh giá trên mạng thì Sơ Ân chính là Ông tướng con rách giời rơi xuống. Song những bình luận của cư dân mạng này thì nên trừ hao cả nửa, giới giải trí thật thật giả giả, mấy thứ này không thể dùng để đánh giá nhân phẩm của một người. Như tin đồn Phương Mãn là thằng già dê không biết đã quy tắc ngầm bao nhiêu bé cải non đây thây, thực tế là 30 tuổi rồi gã vẫn còn zin và hạnh phúc qua ngày với “em năm ngón”.
Nhưng có một thứ có thể đánh giá được, ấy là diễn xuất.
Phương Mãn lên mạng tìm mấy bộ có sự tham gia diễn của đôi nam chính này, càng xem trái tim gã càng lạnh.
Đờ heo, diễn kiểu gì như đấm vào mồm thế kia!
Phương Mãn vặn nắp bình giữ nhiệt rồi nhấp mấy ngụm trà tự an ủi bản thân. Gã nghĩ thầm, bộ phim này có vẻ dớp thật.
Song Phương Mãn không hề sinh ra ý định quay xe, ngược lại còn khá hưng phấn. Nếu một việc có thể làm dễ như bỡn thì chán lắm, mà Phương Mãn lại là người không ưa sự nhàm chán.
Vác tâm tình như vậy, Phương Mãn xuất phát.
Ngày đầu tiên, sếp Triệu đã tổ chức một lễ đón Phương Mãn hết sức long trọng, mời tất cả nhà sản xuất, giám chế, biên kịch, đạo diễn, diễn viên chính,… tổng hơn 100 người của đoàn phim sôi nổi ngồi mười mấy bàn nhậu.
Trước khi đến Phương Mãn đã chuẩn bị cho kịch bản say mèm rồi, còn uống sẵn cả thuốc giải rượu. Không ngờ đến nơi, phần lớn rượu cho gã đều bị sếp Triệu chặn lại.
Phương Mãn vừa cảm động vừa sinh ra ý nghĩ hơi đen tối tí. Gã đỡ sếp Triệu đã say khướt, thử hỏi dò: “Sếp Triệu đỡ rượu giúp tôi làm gì? Anh sẽ không… với tôi đấy chứ… hai ta không hợp đâu!”
Sếp Triệu rượu vào lời ra, níu lưỡi nói: “Phương Mãn à, đàn ông con trai ra ngoài xã hội phải biết tự bảo vệ bản thân! Chú mà có mệnh hệ gì anh biết phải làm sao!”
Phương Mãn: “…”
Sếp Triệu này sẽ không có suy nghĩ đặc biệt gì với gã đấy chứ?
Càng nghĩ càng thấy ớn!
Công cụ bằng người sếp Triệu tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh không được để Phương Mãn uống say của Khổng Khuyết, chiến đấu đến giây phút cuối cùng và vinh quang ngã xuống. Trước khi đi đã không quên phó thác Phương Mãn cho nam diễn viên chính Diêu Triêu Vụ.
“Tiểu Diêu à đạo diễn Phương không uống được nhiều, cậu mời cậu ấy tách trà. Một tách trà bái sư, cố gắng đi theo cậu ấy mà trau dồi kỹ năng diễn xuất… ức…” Sau tiếng nấc này, sếp Triệu trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự.
Diêu Triêu Vụ có diện mạo thanh thuần, tươi tắn nhẹ nhàng. Anh ta kính cẩn rót trà cho Phương Mãn rồi nháy mắt nói: “Đạo diễn Phương, trước khi đến thầy Ngụy đã nhắc qua tôi về anh rồi, còn dặn dò tôi nên nếu tối anh say nhất định tôi sẽ cõng anh về khách sạn!”
Thầy Ngụy mà anh ta nhắc đến là Ngụy Lai, Diêu Triêu Vụ là nam chính mà Ngụy Lai nhét vào đoàn. Mùi của Diêu Triêu Vụ hơi giống rêu và sương mù trong tên của anh ta, mang đến một cảm giác ẩm ướt.
Phương Mãn cười, bảo: “Ngụy Lai cũng đã kể về cậu với tôi, bảo cậu là nghệ sĩ có tiềm năng nhất trong lứa nghệ sĩ cậu ấy dẫn dắt.”
Diêu Triêu Vụ cười khiêm tốn, vừa rồi anh ta nhắc tới Ngụy Lai là muốn câu quan hệ với Phương Mãn. Tuy anh ta cũng là vai chính nhưng không phải lo nhiều như Sơ Ân nơi đâu cũng là kẻ thù kia.
Phương Mãn ngó quanh quất, sau hỏi: “Cậu thấy Sơ Ân đâu không?”
Diêu Triêu Vụ cười khổ: “Tôi nói anh đừng giận nhé đạo diễn Phương, Sơ Ân khả năng có việc gì nên chưa đến.”
Phương Mãn: “Vậy à… cậu có thông tin liên lạc với cậu ấy không? Lỡ may gặp nguy hiểm gì.”
Diêu Triêu Vụ: “Ha ha chắc không đâu, thật ra Sơ Ân đến muộn là chuyện bình thường. Tôi gọi cậu ấy không nghe đâu. Hay anh gọi thẳng cho quản lý của cậu ấy đi, chắc nhanh hơn đấy.”
Phương Mãn: “Tại sao?”
Diêu Triêu Vụ cười khổ: “Tôi cảm thấy… cậu ấy hơi ghét tôi. Anh biết đấy, tôi đến đây thay Alan, cậu ấy vừa nghe tin suýt nữa thì bỏ diễn, quản lý phải khuyên mãi cậu ấy mới đồng ý diễn với tôi. Haizz… phim còn chưa quay tôi đã thấy lo lo là.”
Phương Mãn: “….”
Nghe bảo Diêu Triêu Vụ vừa tuyên bố đã tìm được vị hôn thê, mà Ngụy Lai lại bảo với gã crush mình vừa mới đính hôn.
Phương Mãn nghĩ, crush của Ngụy Lai không lẽ là Diêu Triêu Vụ?
Phương Mãn ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo: “Đừng lo, không sao đâu. Diễn là diễn mà hợp là hợp, đã là diễn viên thì không nên mang tình cảm cá nhân vào công việc.”
Diêu Triêu Vụ cười tít mắt, quay sang giới thiệu với Phương Mãn vai nữ phụ quan trọng trong phim, nữ diễn viên Trịnh Doanh Doanh.
Trịnh Doanh Doanh sẽ đóng vai Giang Thủy Đường, tiểu đồ đệ của Bạch Gia, có diễn chung với cả Bạch Gia và Tô Hàn Chi, là nhân vật then chốt để qua ải kiểm duyệt.
Sau show tìm kiếm tài năng, Trịnh Doanh Doanh debut trong nhóm nhạc nữ và hiện đang khá đắt show. Giờ đóng phim coi như cũng mang độ hot vào đoàn nên cô nàng tự tin lắm.
Cô nàng còn chưa đến tuổi thi đại học, mặt vẫn nhiều collagen, người có mùi đào, nhấc cốc đồ uống nói với Phương Mãn: “Hồi nhỏ xem 《 Học viện ngôi sao》, đạo diễn Phương là nam thần tuổi thơ của em đấy ạ. Hôm nay mà không có anh, em cũng chẳng đến đâu!”
Phương Mãn không thích bị người khác nhắc đến phim mình diễn ngày xưa, thà bị nhắc về những bộ phim dở hạch mình quay còn hơn. Gã cười gượng: “Ha ha, cảm ơn em…”
Trịnh Doanh Doanh cua vèo sang chủ đề khác: “Haizzz thời gian đúng là con dao mổ heo.”
Nhóc con này nói chuyện kiểu gì đấy? Anti fan hả!
Diêu Triêu Vụ hơi xấu hổ, muốn hòa giải song không biết phải nói gì, đành nốc chén rượu. Tiếng đánh ực vang lên làm hiện trường càng thêm gượng gạo.
Phương Mãn rất tự tin vào nhan sắc của mình, người khác bình luận ra sao không ảnh hưởng đến gã. Gã cười bảo: “Heo là heo mà tôi là tôi, thời gian không giết được.”
Trịnh Doanh Doanh chớp chớp mắt, nũng nịu nói: “Ý, em nói bậy á đạo diễn Phương. Em trẻ người non dạ, anh đừng để bụng nha!”
Phương Mãn: “… Đương nhiên rồi, năm nay em bao tuổi?”
Trịnh Doanh Doanh đáp: “Mấy ngày nữa là em tròn mười tám. Đạo diễn Phương sẽ tổ chức party bất ngờ ở đoàn phim để chúc mừng sinh nhật em chứ ạ?”
Tặng bánh ngọt thì dễ chứ tổ chức tiệc cả ê-kíp thì khó lắm. Trịnh Doanh Doanh còn trẻ còn nhiều năng lượng, chứ Phương Mãn già rồi không theo nổi. Gã sượng sùng nói: “Nếu có điều kiện tất nhiên sẽ tổ chức. Xin lỗi tôi đi vệ sinh chút, không tiếp chuyện được rồi, xin lỗi nhé.”
Để kiếm chỗ thanh tịnh nên Phương Mãn xuống hẳn WC tầng dưới, còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong.
Trước bồn rửa mặt, một thanh niên đang cúi người rửa mặt.
Cậu ta mặc quần jean rách đơn giản và áo hoodie đen oversize phong cách hip hop, dưới lớp quần áo rộng thùng thình là một đôi chân dài thẳng nuột.
Khí chất này thoạt trông không phải người bình thường.
Phương Mãn ngửi thử thì thấy mùi trên người cậu ta khá phức tạp.
Đó là thứ mùi vừa đắng vừa ngọt như sôcôla, xen lẫn mùi mốc meo ẩm thấp, hẳn cậu ta vừa từ bệnh viện về nên có thêm mùi nước khử trùng khá nồng.
Người nọ chừng như cảm nhận được ánh mắt của Phương Mãn, cậu ta quẹt nước trên mặt, ngoảnh lại liếc Phương Mãn.
Mặt mày tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng, cổ tay có vài vết lằn đỏ như bị dây gì siết qua.
Phương Mãn chau mày nói: “Sơ Ân? Cậu sao vậy?”
Sơ Ân kéo ống tay áo che lại vết hằn đỏ trên cổ tay, lạnh lùng nói: “Ngoài giờ làm việc không ký tên không chụp ảnh, mong anh coi như chưa từng gặp tôi. Cảm ơn.”
Phương Mãn: “…”
“Ầy thực ra tôi là đạo diễn mới của đoàn phim, Phương Mãn. Này khéo quá ha, hai ta đi vệ sinh cũng gặp được nhau.”
Tương tự với tin Sơ Ân chảnh chó thì tin Phương Mãn chơi quy tắc ngầm cũng gọi là nổi lềnh phềnh trên mạng. Sơ Ân nhìn chòng chọc Phương Mãn mấy giây, theo bản năng dấy lên phòng bị với gã. Song với thể lực hiện tại và đang sốt cao, khả năng sẽ không đánh lại được Phương Mãn.
“Đúng là khéo thật. Quản lý bảo tôi nhất định phải ra mắt anh, giờ gặp được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt.”
Nói rồi Sơ Ân đeo kính râm lên rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Phương Mãn: “…”
Sau khi Phương Mãn về chỗ bèn lần lượt trò chuyện với các thành viên trong đoàn phim. Do thời gian hạn chế nên không thể nói kỹ càng nhưng gã đã nhớ tên của mọi người.
Tan cuộc, Phương Mãn về sạn tắm rửa, vừa xoa bóp chân vừa lẩm nhẩm.
“Diêu Triêu Vụ mở miệng cái đã biết là dạng thảo mai thảo mỏ…”
“Thông tin Trịnh Doanh Doanh đỏng đảnh loan khắp nơi, chạy show liên tục, xem chừng dù kĩ năng diễn suất khiến người ta lo lắng thì cũng không thể chuyên tâm cải thiện.”
“Sơ Ân thì cục súc nhìn ai cũng ghét, nghe chừng không khéo, e cuộc sống riêng cũng có vấn đề khó nói.”
“Cát-xê cho ba nghệ sĩ ăn khách này còn chiếm nửa kinh phí quay phim nữa chứ…”
“Bình tĩnh, Mãn. Mày làm được, mày sẽ thắng.”
Bấy giờ Phương Mãn mới chỉ hơi lo, đi tắm chỉ rụng có vài sợi tóc thôi.
Ba ngày sau khi khởi quay, tóc của Phương Mãn đã rụng như lá mùa thu.
Mới ba tháng thôi mà Khổng Khuyết càng biến thái hơn rồi!
Nếu Khổng Khuyết vừa gặp đã muốn tùng xẻo gã thì không nói, đằng này hắn vừa không làm gì còn vứt hẳn một triệu NDT sang cơ. Giống kiểu trong một cuộc đấu tay đôi, đối thủ hung tợn đối diện tự dưng rút ra một xấp tiền dày rồi ném qua như muốn dùng tiền đập chết gã ấy.
Càng nghĩ càng thấy ớn!
Phương Mãn cất ngay một triệu nóng hổi rồi tức tốc cuốn gói sang khách sạn gần đồn cảnh sát nhất.
Cảnh sát nhân dân là chốn bảo đảm an toàn cho Phương Mãn khi gã không chạy trốn. Hai ngày sau đó gã chỉ ru rú trong phòng để nghiên cứu tài liệu về bộ phim《Cất Ma Tôn vào chiếc lọ nhỏ》.
《Cất Ma Tôn vào chiếc lọ nhỏ》là phim truyền hình song nam chủ, kể về Ma tôn Tô Hàn Chi thích mặc nữ trang. Một hôm nghe được tin có kẻ giả mạo mình giết lão đạo trưởng đức cao vọng trọng trong giang hồ, còn đồn mình thầm mến quân tử kiếm tiên Bạch Gia. Y tức sôi máu não, tính tái xuất giang hồ để hoành hành một phen.
Không ngờ ba ngày sau khi rời núi, toan ra tay giết người đã bị Bạch Gia cất vào lọ Giới Tử. Sau bao lần bỏ trốn thất bại và bị tóm lại, trong nhiệm vụ tưởng như đối chọi gay gắt nhưng thực chất là ve vãn tán tỉnh này, Ma tôn Tô Hàn Chi đã cùng song hành với Bạch Gia để tìm chân tướng về cái chết của lão đạo trưởng.
Phương Mãn nhìn danh sách diễn viên mà lâm vào trầm tư.
Nam diễn viên đóng vai tiên tôn lạnh lùng cao ngạo Bạch Gia tên là Sơ Ân, còn diễn ma đầu Tô Hàn Chi là Diêu Triêu Vụ.
Hai diễn viên này đều là gương mặt mới, Phương Mãn chỉ biết Diêu Triêu Vụ là nghệ sĩ dưới trướng Ngụy Lai.
Phương Mãn lên mạng tra thông tin về Sơ Ân.
—— Thiên vương thần tượng Sơ Ân đã không có tài còn bày đặt chảnh chó, cư dân mạng: Cút về mà hát hò đi!
—— Trong tiệc từ thiện tối, Sơ Ân đã ra tay đánh người nhưng không một lời xin lỗi.
—— Điểm danh những ngôi sao EQ âm vô cực nhưng độ hot dương vô cực. Top one: Sơ Ân.
Phương Mãn: “…”
Theo đánh giá trên mạng thì Sơ Ân chính là Ông tướng con rách giời rơi xuống. Song những bình luận của cư dân mạng này thì nên trừ hao cả nửa, giới giải trí thật thật giả giả, mấy thứ này không thể dùng để đánh giá nhân phẩm của một người. Như tin đồn Phương Mãn là thằng già dê không biết đã quy tắc ngầm bao nhiêu bé cải non đây thây, thực tế là 30 tuổi rồi gã vẫn còn zin và hạnh phúc qua ngày với “em năm ngón”.
Nhưng có một thứ có thể đánh giá được, ấy là diễn xuất.
Phương Mãn lên mạng tìm mấy bộ có sự tham gia diễn của đôi nam chính này, càng xem trái tim gã càng lạnh.
Đờ heo, diễn kiểu gì như đấm vào mồm thế kia!
Phương Mãn vặn nắp bình giữ nhiệt rồi nhấp mấy ngụm trà tự an ủi bản thân. Gã nghĩ thầm, bộ phim này có vẻ dớp thật.
Song Phương Mãn không hề sinh ra ý định quay xe, ngược lại còn khá hưng phấn. Nếu một việc có thể làm dễ như bỡn thì chán lắm, mà Phương Mãn lại là người không ưa sự nhàm chán.
Vác tâm tình như vậy, Phương Mãn xuất phát.
Ngày đầu tiên, sếp Triệu đã tổ chức một lễ đón Phương Mãn hết sức long trọng, mời tất cả nhà sản xuất, giám chế, biên kịch, đạo diễn, diễn viên chính,… tổng hơn 100 người của đoàn phim sôi nổi ngồi mười mấy bàn nhậu.
Trước khi đến Phương Mãn đã chuẩn bị cho kịch bản say mèm rồi, còn uống sẵn cả thuốc giải rượu. Không ngờ đến nơi, phần lớn rượu cho gã đều bị sếp Triệu chặn lại.
Phương Mãn vừa cảm động vừa sinh ra ý nghĩ hơi đen tối tí. Gã đỡ sếp Triệu đã say khướt, thử hỏi dò: “Sếp Triệu đỡ rượu giúp tôi làm gì? Anh sẽ không… với tôi đấy chứ… hai ta không hợp đâu!”
Sếp Triệu rượu vào lời ra, níu lưỡi nói: “Phương Mãn à, đàn ông con trai ra ngoài xã hội phải biết tự bảo vệ bản thân! Chú mà có mệnh hệ gì anh biết phải làm sao!”
Phương Mãn: “…”
Sếp Triệu này sẽ không có suy nghĩ đặc biệt gì với gã đấy chứ?
Càng nghĩ càng thấy ớn!
Công cụ bằng người sếp Triệu tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh không được để Phương Mãn uống say của Khổng Khuyết, chiến đấu đến giây phút cuối cùng và vinh quang ngã xuống. Trước khi đi đã không quên phó thác Phương Mãn cho nam diễn viên chính Diêu Triêu Vụ.
“Tiểu Diêu à đạo diễn Phương không uống được nhiều, cậu mời cậu ấy tách trà. Một tách trà bái sư, cố gắng đi theo cậu ấy mà trau dồi kỹ năng diễn xuất… ức…” Sau tiếng nấc này, sếp Triệu trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự.
Diêu Triêu Vụ có diện mạo thanh thuần, tươi tắn nhẹ nhàng. Anh ta kính cẩn rót trà cho Phương Mãn rồi nháy mắt nói: “Đạo diễn Phương, trước khi đến thầy Ngụy đã nhắc qua tôi về anh rồi, còn dặn dò tôi nên nếu tối anh say nhất định tôi sẽ cõng anh về khách sạn!”
Thầy Ngụy mà anh ta nhắc đến là Ngụy Lai, Diêu Triêu Vụ là nam chính mà Ngụy Lai nhét vào đoàn. Mùi của Diêu Triêu Vụ hơi giống rêu và sương mù trong tên của anh ta, mang đến một cảm giác ẩm ướt.
Phương Mãn cười, bảo: “Ngụy Lai cũng đã kể về cậu với tôi, bảo cậu là nghệ sĩ có tiềm năng nhất trong lứa nghệ sĩ cậu ấy dẫn dắt.”
Diêu Triêu Vụ cười khiêm tốn, vừa rồi anh ta nhắc tới Ngụy Lai là muốn câu quan hệ với Phương Mãn. Tuy anh ta cũng là vai chính nhưng không phải lo nhiều như Sơ Ân nơi đâu cũng là kẻ thù kia.
Phương Mãn ngó quanh quất, sau hỏi: “Cậu thấy Sơ Ân đâu không?”
Diêu Triêu Vụ cười khổ: “Tôi nói anh đừng giận nhé đạo diễn Phương, Sơ Ân khả năng có việc gì nên chưa đến.”
Phương Mãn: “Vậy à… cậu có thông tin liên lạc với cậu ấy không? Lỡ may gặp nguy hiểm gì.”
Diêu Triêu Vụ: “Ha ha chắc không đâu, thật ra Sơ Ân đến muộn là chuyện bình thường. Tôi gọi cậu ấy không nghe đâu. Hay anh gọi thẳng cho quản lý của cậu ấy đi, chắc nhanh hơn đấy.”
Phương Mãn: “Tại sao?”
Diêu Triêu Vụ cười khổ: “Tôi cảm thấy… cậu ấy hơi ghét tôi. Anh biết đấy, tôi đến đây thay Alan, cậu ấy vừa nghe tin suýt nữa thì bỏ diễn, quản lý phải khuyên mãi cậu ấy mới đồng ý diễn với tôi. Haizz… phim còn chưa quay tôi đã thấy lo lo là.”
Phương Mãn: “….”
Nghe bảo Diêu Triêu Vụ vừa tuyên bố đã tìm được vị hôn thê, mà Ngụy Lai lại bảo với gã crush mình vừa mới đính hôn.
Phương Mãn nghĩ, crush của Ngụy Lai không lẽ là Diêu Triêu Vụ?
Phương Mãn ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo: “Đừng lo, không sao đâu. Diễn là diễn mà hợp là hợp, đã là diễn viên thì không nên mang tình cảm cá nhân vào công việc.”
Diêu Triêu Vụ cười tít mắt, quay sang giới thiệu với Phương Mãn vai nữ phụ quan trọng trong phim, nữ diễn viên Trịnh Doanh Doanh.
Trịnh Doanh Doanh sẽ đóng vai Giang Thủy Đường, tiểu đồ đệ của Bạch Gia, có diễn chung với cả Bạch Gia và Tô Hàn Chi, là nhân vật then chốt để qua ải kiểm duyệt.
Sau show tìm kiếm tài năng, Trịnh Doanh Doanh debut trong nhóm nhạc nữ và hiện đang khá đắt show. Giờ đóng phim coi như cũng mang độ hot vào đoàn nên cô nàng tự tin lắm.
Cô nàng còn chưa đến tuổi thi đại học, mặt vẫn nhiều collagen, người có mùi đào, nhấc cốc đồ uống nói với Phương Mãn: “Hồi nhỏ xem 《 Học viện ngôi sao》, đạo diễn Phương là nam thần tuổi thơ của em đấy ạ. Hôm nay mà không có anh, em cũng chẳng đến đâu!”
Phương Mãn không thích bị người khác nhắc đến phim mình diễn ngày xưa, thà bị nhắc về những bộ phim dở hạch mình quay còn hơn. Gã cười gượng: “Ha ha, cảm ơn em…”
Trịnh Doanh Doanh cua vèo sang chủ đề khác: “Haizzz thời gian đúng là con dao mổ heo.”
Nhóc con này nói chuyện kiểu gì đấy? Anti fan hả!
Diêu Triêu Vụ hơi xấu hổ, muốn hòa giải song không biết phải nói gì, đành nốc chén rượu. Tiếng đánh ực vang lên làm hiện trường càng thêm gượng gạo.
Phương Mãn rất tự tin vào nhan sắc của mình, người khác bình luận ra sao không ảnh hưởng đến gã. Gã cười bảo: “Heo là heo mà tôi là tôi, thời gian không giết được.”
Trịnh Doanh Doanh chớp chớp mắt, nũng nịu nói: “Ý, em nói bậy á đạo diễn Phương. Em trẻ người non dạ, anh đừng để bụng nha!”
Phương Mãn: “… Đương nhiên rồi, năm nay em bao tuổi?”
Trịnh Doanh Doanh đáp: “Mấy ngày nữa là em tròn mười tám. Đạo diễn Phương sẽ tổ chức party bất ngờ ở đoàn phim để chúc mừng sinh nhật em chứ ạ?”
Tặng bánh ngọt thì dễ chứ tổ chức tiệc cả ê-kíp thì khó lắm. Trịnh Doanh Doanh còn trẻ còn nhiều năng lượng, chứ Phương Mãn già rồi không theo nổi. Gã sượng sùng nói: “Nếu có điều kiện tất nhiên sẽ tổ chức. Xin lỗi tôi đi vệ sinh chút, không tiếp chuyện được rồi, xin lỗi nhé.”
Để kiếm chỗ thanh tịnh nên Phương Mãn xuống hẳn WC tầng dưới, còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong.
Trước bồn rửa mặt, một thanh niên đang cúi người rửa mặt.
Cậu ta mặc quần jean rách đơn giản và áo hoodie đen oversize phong cách hip hop, dưới lớp quần áo rộng thùng thình là một đôi chân dài thẳng nuột.
Khí chất này thoạt trông không phải người bình thường.
Phương Mãn ngửi thử thì thấy mùi trên người cậu ta khá phức tạp.
Đó là thứ mùi vừa đắng vừa ngọt như sôcôla, xen lẫn mùi mốc meo ẩm thấp, hẳn cậu ta vừa từ bệnh viện về nên có thêm mùi nước khử trùng khá nồng.
Người nọ chừng như cảm nhận được ánh mắt của Phương Mãn, cậu ta quẹt nước trên mặt, ngoảnh lại liếc Phương Mãn.
Mặt mày tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng, cổ tay có vài vết lằn đỏ như bị dây gì siết qua.
Phương Mãn chau mày nói: “Sơ Ân? Cậu sao vậy?”
Sơ Ân kéo ống tay áo che lại vết hằn đỏ trên cổ tay, lạnh lùng nói: “Ngoài giờ làm việc không ký tên không chụp ảnh, mong anh coi như chưa từng gặp tôi. Cảm ơn.”
Phương Mãn: “…”
“Ầy thực ra tôi là đạo diễn mới của đoàn phim, Phương Mãn. Này khéo quá ha, hai ta đi vệ sinh cũng gặp được nhau.”
Tương tự với tin Sơ Ân chảnh chó thì tin Phương Mãn chơi quy tắc ngầm cũng gọi là nổi lềnh phềnh trên mạng. Sơ Ân nhìn chòng chọc Phương Mãn mấy giây, theo bản năng dấy lên phòng bị với gã. Song với thể lực hiện tại và đang sốt cao, khả năng sẽ không đánh lại được Phương Mãn.
“Đúng là khéo thật. Quản lý bảo tôi nhất định phải ra mắt anh, giờ gặp được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt.”
Nói rồi Sơ Ân đeo kính râm lên rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Phương Mãn: “…”
Sau khi Phương Mãn về chỗ bèn lần lượt trò chuyện với các thành viên trong đoàn phim. Do thời gian hạn chế nên không thể nói kỹ càng nhưng gã đã nhớ tên của mọi người.
Tan cuộc, Phương Mãn về sạn tắm rửa, vừa xoa bóp chân vừa lẩm nhẩm.
“Diêu Triêu Vụ mở miệng cái đã biết là dạng thảo mai thảo mỏ…”
“Thông tin Trịnh Doanh Doanh đỏng đảnh loan khắp nơi, chạy show liên tục, xem chừng dù kĩ năng diễn suất khiến người ta lo lắng thì cũng không thể chuyên tâm cải thiện.”
“Sơ Ân thì cục súc nhìn ai cũng ghét, nghe chừng không khéo, e cuộc sống riêng cũng có vấn đề khó nói.”
“Cát-xê cho ba nghệ sĩ ăn khách này còn chiếm nửa kinh phí quay phim nữa chứ…”
“Bình tĩnh, Mãn. Mày làm được, mày sẽ thắng.”
Bấy giờ Phương Mãn mới chỉ hơi lo, đi tắm chỉ rụng có vài sợi tóc thôi.
Ba ngày sau khi khởi quay, tóc của Phương Mãn đã rụng như lá mùa thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.