Chương 78
2 Ám Bạch
24/05/2022
Khổng Khuyết nấc cụt suốt cả một đường, lạ thay đến lúc gặp mẹ Phương Mãn thì lại hết luôn chứ.
Chu Văn Nhã đã thay sang bộ váy dài màu xanh da trời được may tỉ mỉ hơn, mái tóc dài được vấn ra sau đầu và trang điểm nhẹ nhàng, yểu điệu thục nữ, đoan trang tao nhã. Thấy hai người quay lại, bà lập tức bật dậy khỏi ghế đi ra cười đón: “Các con về rồi à?”
Trông thấy Khổng Khuyết, Lý Bí vội nhéo khăn tay chấm mồ hôi trên mặt. Anh ta và Chu Văn Nhã nói chuyện kỳ thực quá gượng gạo. Khổng Khuyết mà không về nhanh khéo anh ta bị đóng băng tại chỗ mất.
Phương Mãn chồm đến trước mặt Chu Văn Nhã, kho khan, hắng giọng thưa: “Mẹ, con chính thức giới thiệu với mẹ, bạn trai con, Khổng Khuyết!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn vỗ vai Chu Văn Nhã: “Mẹ anh, Chu Văn Nhã.”
Chu Văn Nhã: “…”
Trong suy nghĩ của Chu Văn Nhã, Khổng Khuyết là một quý công tử con nhà tài phiệt bí ẩn và khó đoán, tuy con trai mình cũng không tệ, nhưng thân phận địa vị của cả hai quả thực quá chênh lệch, khiến bà khó tránh khỏi căng thẳng.
Khổng Khuyết cũng căng thẳng không kém. Hắn không trông mong mẹ Phương Mãn sẽ thích mình, chỉ mong đừng để lại ấn tượng xấu như “hắn là một con quái vật” là được.
Vì vậy, cả hai bắt tay nhau như thể đang đàm phán kinh doanh.
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Cô Chu, xin chào.”
Chu Văn Nhã cũng cười, bảo: “Haha, chào cháu, chào cháu.”
Phương Mãn: “…”
Vốn tình cảnh chưa đến mức sượng sạo vầy đâu, cơ mà sau phần giới thiệu nồng nhiệt của Phương Mãn thì ngượng đến mức Lý Bí đứng tại chỗ dùng ngón chân cũng đào được ra thất tinh Lỗ vương cung.
Bốn người lúng túng nhìn nhau một lúc, Lý Bí xấu hổ nhìn điện thoại, thấp giọng hỏi Khổng Khuyết: “Ngài Khổng, cơ trưởng Hách hỏi tối nay ngài có về Anh luôn không?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn vội hô lên: “Vừa đến đã về ngay làm gì? Ở lại một đêm đi, mai anh về với em.”
Khổng Khuyết nghe vậy, đẩy kính, cười nói: “Anh về với em?”
Phương Mãn: “Ừa, đến đón Lươn Văn Chó thôi mà.”
Chu Văn Nhã vội vàng bảo: “Tiểu Khuyết ở lại đi. Con với Tiểu Lý, cả hai đứa đều ở lại đi.”
Khổng Khuyết mỉm cười, đáp: “Không phiền cô đâu, cháu với Lý Bí sẽ ở khách sạn.”
Phương Mãn thấy lạ lắm nhé, vì theo cái thói của Khổng Khuyết trước đây thì nếu có thể ngủ chung giường với gã, tuyệt không tách hai phòng. Sao giờ lại muốn một mình ra khách sạn?
Phương Mãn đưa Khổng Khuyết ra cửa, thì thầm: “Sao không ngủ với anh? Lại định giở trò gì?”
Khổng Khuyết ậm ừ, chậm rãi nói: “Em… sợ mẹ anh nói chuyện riêng với em.”
Phương Mãn cười khúc khích: “Thì nói thôi, sợ gì. Làm chủ tịch bá đạo bao năm như thế, nói chuyện với mẹ anh khác gì đi chơi.”
Khổng Khuyết lắc đầu, mỉm cười bảo: “Lý Bí soạn sẵn cho em bộ mẫu câu hỏi đáp khi gặp phụ huynh, chẳng hạn như cha mẹ làm nghề gì, tốt nghiệp trường nào, đang làm gì,… Hầu hết em đều không trả lời được.”
Phương Mãn sững người, gã chưa từng nghĩ Khổng Khuyết lại coi trọng việc gặp mặt bố mẹ mình đến thế. Hôm nay đến đây từ tận nước Anh xa xôi, hẳn đã phải vượt qua rất nhiều trở ngại tâm lý, bấy giờ gã mới thấy áy náy, khẽ rủ rỉ: “Không sao, mẹ anh không thích hỏi mấy chuyện này đâu, đừng sợ em à.”
Khổng Khuyết khẽ ừ.
Phương Mãn đưa Lý Bí và Khổng Khuyết đến khách sạn xong thì về phòng tắm rửa, vừa cởi trần bước ra đã thấy Thái hoàng thái hậu xinh đẹp tuyệt vời đang ngồi ở bàn học đợi gã.
“Hú!” Phương Mãn nhào vào chăn: “Mẹ lại tự tiện vào phòng con nhá!”
Chu Văn Nhã bật cười: “A Mãn lớn thật rồi.”
Phương Mãn: “Hế hế giờ mẹ mới biết à, con ba chục rồi đó.”
“Tiểu Khuyết tặng mẹ quà vô cùng quý giá.” Chu Văn Nhã chỉ vào túi quà trên bàn, “Giao cho con xử lý.”
Phương Mãn túm lấy bộ đồ ngủ tròng vào, bước tới mở túi quà, vừa liếc cái đã dở khóc dở cười: “Em ấy toàn thế đấy mẹ, cứ thích ai là tặng tiền tặng nhà, không có ý gì khác đâu ạ.”
Chu Văn Nhã ngồi ở bàn học đợi Phương Mãn, bà thực sự có vô vàn vấn đề muốn hỏi. Như là Phương Mãn quen Khổng Khuyết như nào, hai đứa có suy tính gì về tương lai chưa, cũng như muốn truyền lại kinh nghiệm hôn nhân của mình cho Phương Mãn.
Song ngay khi nhìn thấy Phương Mãn bước ra, bà đã thay đổi ý định.
Nếu Phương Mãn muốn kể cho bà thì đã sớm kể rồi, giờ chưa nói gì chứng tỏ có chỗ không tiện nói.
Phương Mãn là con trai bà, nhưng nó có cuộc sống riêng của mình.
“Béo ơi.”
Phương Mãn nổi xung liền: “Đã bảo đừng gọi biệt danh của người ta nữa mà mẹ!”
Chu Văn Nhã khẽ cười, kiễng chân ôm cậu con trai chân dài vai rộng của mình: “Nếu khó khăn quá thì về đây với mẹ. Chỉ cần mẹ còn, con mãi mãi là bé con của mẹ.”
Phương Mãn: “…”
Sau khi Chu Văn Nhã về phòng, Phương Mãn làm màu rớt mấy giọt nước mắt. Lươn Văn Chó nào hiểu những cảm xúc sâu sắc giữa con người với nhau, nó lao vào phòng đòi chơi với Phương Mãn. Phương Mãn lôi cây mát xa đầu cào cho Lươn Văn Chó, xong lại cào đầu mình. Gã cào mấy phát mới tỉnh táo lại, ôm lấy Lươn Văn Chó đi ngủ.
Đương lúc mơ màng, Phương Mãn bị tiếng gõ cửa đánh tỉnh.
Gã nửa tỉnh nửa mê mở mắt, trông thấy một bóng đen thù lù đang đứng trên ban công.
“Máaa!!!”
Phương Mãn giật nảy mình, nhảy cỡn lên.
“Phương Mãn.” Giọng nói nặng nề vọng tới từ ngoài cửa sổ, nghe giống Khổng Khuyết.
Phương Mãn hít một hơi thật sâu, thận trọng kéo tấm rèm để hở một khoảng nhỏ tí hin.
Đứng ngoài ban công đúng là Khổng Khuyết với bộ đồ ngủ màu xanh đậm và chiếc mũ ngủ nhọn mềm mại trên đầu, nhìn Phương Mãn mỉm cười.
“Vãi lờ…” Phương Mãn vừa mở được cửa sổ thì Khổng Khuyết đã lao vào lòng Phương Mãn.
Phương Mãn: “Sao lại đến đây! Nói rồi đấy đừng có mà giở trò.”
“Em không ngủ được… Năm giờ em đi.” Khổng Khuyết dính lấy người Phương Mãn, đang nói thì giọng càng ngày càng nhỏ, âm cuối rơi xuống cũng là lúc ôm Phương Mãn ngủ bất tỉnh nhân sự.
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn nhìn Lươn Văn Chó trên giường, lại cúi xuống nhìn Khổng Khuyết trong lòng, nghĩ bụng, giường này chia thế nào bây giờ?
Chu Văn Nhã đã thay sang bộ váy dài màu xanh da trời được may tỉ mỉ hơn, mái tóc dài được vấn ra sau đầu và trang điểm nhẹ nhàng, yểu điệu thục nữ, đoan trang tao nhã. Thấy hai người quay lại, bà lập tức bật dậy khỏi ghế đi ra cười đón: “Các con về rồi à?”
Trông thấy Khổng Khuyết, Lý Bí vội nhéo khăn tay chấm mồ hôi trên mặt. Anh ta và Chu Văn Nhã nói chuyện kỳ thực quá gượng gạo. Khổng Khuyết mà không về nhanh khéo anh ta bị đóng băng tại chỗ mất.
Phương Mãn chồm đến trước mặt Chu Văn Nhã, kho khan, hắng giọng thưa: “Mẹ, con chính thức giới thiệu với mẹ, bạn trai con, Khổng Khuyết!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn vỗ vai Chu Văn Nhã: “Mẹ anh, Chu Văn Nhã.”
Chu Văn Nhã: “…”
Trong suy nghĩ của Chu Văn Nhã, Khổng Khuyết là một quý công tử con nhà tài phiệt bí ẩn và khó đoán, tuy con trai mình cũng không tệ, nhưng thân phận địa vị của cả hai quả thực quá chênh lệch, khiến bà khó tránh khỏi căng thẳng.
Khổng Khuyết cũng căng thẳng không kém. Hắn không trông mong mẹ Phương Mãn sẽ thích mình, chỉ mong đừng để lại ấn tượng xấu như “hắn là một con quái vật” là được.
Vì vậy, cả hai bắt tay nhau như thể đang đàm phán kinh doanh.
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Cô Chu, xin chào.”
Chu Văn Nhã cũng cười, bảo: “Haha, chào cháu, chào cháu.”
Phương Mãn: “…”
Vốn tình cảnh chưa đến mức sượng sạo vầy đâu, cơ mà sau phần giới thiệu nồng nhiệt của Phương Mãn thì ngượng đến mức Lý Bí đứng tại chỗ dùng ngón chân cũng đào được ra thất tinh Lỗ vương cung.
Bốn người lúng túng nhìn nhau một lúc, Lý Bí xấu hổ nhìn điện thoại, thấp giọng hỏi Khổng Khuyết: “Ngài Khổng, cơ trưởng Hách hỏi tối nay ngài có về Anh luôn không?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn vội hô lên: “Vừa đến đã về ngay làm gì? Ở lại một đêm đi, mai anh về với em.”
Khổng Khuyết nghe vậy, đẩy kính, cười nói: “Anh về với em?”
Phương Mãn: “Ừa, đến đón Lươn Văn Chó thôi mà.”
Chu Văn Nhã vội vàng bảo: “Tiểu Khuyết ở lại đi. Con với Tiểu Lý, cả hai đứa đều ở lại đi.”
Khổng Khuyết mỉm cười, đáp: “Không phiền cô đâu, cháu với Lý Bí sẽ ở khách sạn.”
Phương Mãn thấy lạ lắm nhé, vì theo cái thói của Khổng Khuyết trước đây thì nếu có thể ngủ chung giường với gã, tuyệt không tách hai phòng. Sao giờ lại muốn một mình ra khách sạn?
Phương Mãn đưa Khổng Khuyết ra cửa, thì thầm: “Sao không ngủ với anh? Lại định giở trò gì?”
Khổng Khuyết ậm ừ, chậm rãi nói: “Em… sợ mẹ anh nói chuyện riêng với em.”
Phương Mãn cười khúc khích: “Thì nói thôi, sợ gì. Làm chủ tịch bá đạo bao năm như thế, nói chuyện với mẹ anh khác gì đi chơi.”
Khổng Khuyết lắc đầu, mỉm cười bảo: “Lý Bí soạn sẵn cho em bộ mẫu câu hỏi đáp khi gặp phụ huynh, chẳng hạn như cha mẹ làm nghề gì, tốt nghiệp trường nào, đang làm gì,… Hầu hết em đều không trả lời được.”
Phương Mãn sững người, gã chưa từng nghĩ Khổng Khuyết lại coi trọng việc gặp mặt bố mẹ mình đến thế. Hôm nay đến đây từ tận nước Anh xa xôi, hẳn đã phải vượt qua rất nhiều trở ngại tâm lý, bấy giờ gã mới thấy áy náy, khẽ rủ rỉ: “Không sao, mẹ anh không thích hỏi mấy chuyện này đâu, đừng sợ em à.”
Khổng Khuyết khẽ ừ.
Phương Mãn đưa Lý Bí và Khổng Khuyết đến khách sạn xong thì về phòng tắm rửa, vừa cởi trần bước ra đã thấy Thái hoàng thái hậu xinh đẹp tuyệt vời đang ngồi ở bàn học đợi gã.
“Hú!” Phương Mãn nhào vào chăn: “Mẹ lại tự tiện vào phòng con nhá!”
Chu Văn Nhã bật cười: “A Mãn lớn thật rồi.”
Phương Mãn: “Hế hế giờ mẹ mới biết à, con ba chục rồi đó.”
“Tiểu Khuyết tặng mẹ quà vô cùng quý giá.” Chu Văn Nhã chỉ vào túi quà trên bàn, “Giao cho con xử lý.”
Phương Mãn túm lấy bộ đồ ngủ tròng vào, bước tới mở túi quà, vừa liếc cái đã dở khóc dở cười: “Em ấy toàn thế đấy mẹ, cứ thích ai là tặng tiền tặng nhà, không có ý gì khác đâu ạ.”
Chu Văn Nhã ngồi ở bàn học đợi Phương Mãn, bà thực sự có vô vàn vấn đề muốn hỏi. Như là Phương Mãn quen Khổng Khuyết như nào, hai đứa có suy tính gì về tương lai chưa, cũng như muốn truyền lại kinh nghiệm hôn nhân của mình cho Phương Mãn.
Song ngay khi nhìn thấy Phương Mãn bước ra, bà đã thay đổi ý định.
Nếu Phương Mãn muốn kể cho bà thì đã sớm kể rồi, giờ chưa nói gì chứng tỏ có chỗ không tiện nói.
Phương Mãn là con trai bà, nhưng nó có cuộc sống riêng của mình.
“Béo ơi.”
Phương Mãn nổi xung liền: “Đã bảo đừng gọi biệt danh của người ta nữa mà mẹ!”
Chu Văn Nhã khẽ cười, kiễng chân ôm cậu con trai chân dài vai rộng của mình: “Nếu khó khăn quá thì về đây với mẹ. Chỉ cần mẹ còn, con mãi mãi là bé con của mẹ.”
Phương Mãn: “…”
Sau khi Chu Văn Nhã về phòng, Phương Mãn làm màu rớt mấy giọt nước mắt. Lươn Văn Chó nào hiểu những cảm xúc sâu sắc giữa con người với nhau, nó lao vào phòng đòi chơi với Phương Mãn. Phương Mãn lôi cây mát xa đầu cào cho Lươn Văn Chó, xong lại cào đầu mình. Gã cào mấy phát mới tỉnh táo lại, ôm lấy Lươn Văn Chó đi ngủ.
Đương lúc mơ màng, Phương Mãn bị tiếng gõ cửa đánh tỉnh.
Gã nửa tỉnh nửa mê mở mắt, trông thấy một bóng đen thù lù đang đứng trên ban công.
“Máaa!!!”
Phương Mãn giật nảy mình, nhảy cỡn lên.
“Phương Mãn.” Giọng nói nặng nề vọng tới từ ngoài cửa sổ, nghe giống Khổng Khuyết.
Phương Mãn hít một hơi thật sâu, thận trọng kéo tấm rèm để hở một khoảng nhỏ tí hin.
Đứng ngoài ban công đúng là Khổng Khuyết với bộ đồ ngủ màu xanh đậm và chiếc mũ ngủ nhọn mềm mại trên đầu, nhìn Phương Mãn mỉm cười.
“Vãi lờ…” Phương Mãn vừa mở được cửa sổ thì Khổng Khuyết đã lao vào lòng Phương Mãn.
Phương Mãn: “Sao lại đến đây! Nói rồi đấy đừng có mà giở trò.”
“Em không ngủ được… Năm giờ em đi.” Khổng Khuyết dính lấy người Phương Mãn, đang nói thì giọng càng ngày càng nhỏ, âm cuối rơi xuống cũng là lúc ôm Phương Mãn ngủ bất tỉnh nhân sự.
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn nhìn Lươn Văn Chó trên giường, lại cúi xuống nhìn Khổng Khuyết trong lòng, nghĩ bụng, giường này chia thế nào bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.