Chương 10
Nhất Oản Đản Tửu
08/10/2023
Viện bảo tàng này quả thực chính là biệt phủ mà trong lòng Kiều Minh Nguyệt mộng ước.
Các cô hôm nay chủ yếu là tới đi dạo xem xét nhà kính trồng lan, nơi đây hoàn toàn giả định hoàn cảnh sinh sống tự nhiên của hoa lan, đến cả cục đá đều là hàng real, máy tạo độ ẩm cùng đèn bổ sung ánh sáng ở tong góc, cung cấp cho hoa lan sân khấu tốt nhất.
Muốn hoa lan nở hoa yêu cầu độ ấm thích hợp, trong vòng 25 độ là thích hợp nhất, nhiệt độ cao hoặc là thấp quá đều sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng của hoa.
Hiện tại lan Thạch Hộc đang tươi tốt nhất, tầng tầng lớp lớp hoa như thác nước rủ xuống dưới, Niệm Niệm ngửa đầu xem mỏi cổ.
lan Thạch Hộc
Nơi này ngoài những chủng loại thường thấy, còn có một ít chủng loại tương đối quý, cũng bao gồm một ít lan biến dị.
Lan Hồ Điệp ở một độ ấm nhất định sẽ có xác suất nhỏ xuất hiện biến dị, Kiều Minh Nguyệt đặc biệt thích thu thập lan biến dị, chờ nhà kính làm xong sẽ mang đem hoa lan ở Đại Lý chuyển trở về đây để trồng.
“ Thạch Hộc này thật xinh đẹp, đều là chủng loại con chưa thấy qua!” Niệm Niệm được Sầm Nghiên Thanh bế lên tới gần quan sát đóa hoa.
Hắn lo cô bé ngẩng cổ thời gian dài như vậy ảnh hưởng tới sự phát triển của xương.
Đứa trẻ bình thường không biết cách xử lí với nhiều thứ, thích cầm lấy cánh hoa làm tan nát đóa hoa, nhưng Niệm Niệm từ nhỏ đi theo Kiều Minh Nguyệt xử lý hoa cỏ, đối với hoa cỏ đều có thói quen tay chân nhẹ nhàng, sợ nó bị mình làm hư, ngón tay nho nhỏ chạm phải cánh hoa Thạch Hộc, cô cúi sát vào ngửi thấy một chút mùi hoa.
“Có mùi hương!! Mụ mụ mụ mụ cái này có mùi hương!!!”
Kiều Minh Nguyệt cũng thò qua xem.
Ngửi cẩn thận một chút, xác thật là có mùi hương nhàn nhạt.
Kỳ thật các loại thực vật cùng họ với Thạch hộc giống nhau là không có mùi hương, đóa hoa có nhan sắc diễm lệ nhưng là lại không hương vị, thật là đáng tiếc, chỉ có số ít một bộ phận Thạch Hộc có mùi hương.
“Niệm Niệm biết thật nhiều nha,” Sầm Dương nhìn cô bé hứng thú như vậy, bệnh nghề nghiệp trồi lên, cùng giảng giải nói với bé, “Hoa lan kỳ thật là loại thực vật rất khôn.”
“Thực vật đều cần côn trùng tiến hành thụ phấn, bình thường các loại hoa đều sẽ có mật hoa, như vậy mới có thể hấp dẫn côn trùng tới lấy phấn, nhưng hoa lan đại đa số không có mật hoa, cho nên chúng nó sẽ nỗ lực bắt chước các đóa hoa diễm lệ, làm cho bản thân trở nên càng xinh đẹp, như vậy mới hấp dẫn côn trùng, kết quả côn trùng đi tuần tra hoa, chúng nó dính một người toàn phấn hoa, cho người ta làm công mà cuối cùng đến cái dây nịt cũng không có.”
Sầm Dương đang muốn tiếp tục nói tiếp, Niệm Niệm nói tiếp lời: “Con biết con biết! Mụ mụ thích nhất hoa lan nên đã nói rất nhiều cho con! Có một số loại hoa lan mặt trên đóa hoa sẽ có bắt chước nấm mốc lấm tấm, cũng là vì hấp dẫn sâu! Còn có ong mật cũng vậy, có giống ong mật bụng nhỏ, hấp dẫn ong mật khác cùng chính mình yêu đương! Còn có còn có cây nắp ấm, trên người nó có một cái yếm nhỏ, thật khôn lỏi, sâu bọ dẫm lên một chút liền ngã vào bên trong dính dính……”
Sầm Dương: “…………”
Sầm chủ quản 39 năm mới được gặp trường hợp này.
Kiều Minh Nguyệt chạy nhanh tới che lại miệng Niệm Niệm, “Cục cưng đi xem bên kia có cây dương xỉ tổ chim* con thích!”
* Cây tổ chim hay còn gọi là cây tổ điểu, cây ổ phụng, cây ráng ổ phụng, cây ráng tổ qua, cây tổ chim có tên khoa học là Asplenium nidus, thuộc ngành Dương Xỉ (Pteridophyta). Cây tổ chim phân bố ở các vùng nhiệt đới.
Vẻ mặt Niệm Niệm vô cùng vô tội.
Đứng ở gần cô bé nhất là Sầm Nghiên Thanh nghe được hoàn chỉnh, sau đó suy tư gì nhìn Kiều Minh Nguyệt.
Kiều Minh Nguyệt:…… Cảm giác bị ánh mắt nội hàm này đánh giá.
Hắn không phải là đang ám chỉ cô đi?
Hẳn là không phải.
Cô mới không khôn lỏi.
Kiều Minh Nguyệt linh hoạt mà thay đổi đề tài, cùng Sầm Dương nói chuyện về việc kiến tạo lên nhà kính trồng lan, hai người trò chuyện với nhau thật vui, kết bạn WeChat, Sầm Dương rất nhanh liền gửi WeChat của nhà thiết kế cho cô, Kiều Minh Nguyệt cảm động.
“Con nhìn xem nơi này có thích không? Ta chăm sóc nhiều năm như vậy, chúng nó lớn lên quá nhiều, dẫn tới việc lâu rồi ta không trồng được thêm nhiều chủng loại khác.” Sầm Dương nói.
Kiều Minh Nguyệt đồng cảm muốn khóc, “hoa lan của cháu đều ở Đại Lý, chờ nhà kính làm xong lại dọn lại đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trao đổi chủng loại!”
“Được nha.”
Người có thú vui chăm sóc hoa thích nhất chính là trao đổi chủng loại với người khác, hai người lại nói chuyện hàn huyên về các loại thực vật, Sầm Nghiên Thanh hóa thân thành cây thang, phục vụ Niệm Niệm.
Không thể không nói, cây thang này thật ra rất chịu khó, còn kiêm chức học sinh, Niệm Niệm lão sư giảng bài.
Sầm Nghiên Thanh hiện tại liền có loại cảm giác mình có một vé tàu trở về tuổi thơ.
Cô bé cũng rất biết cách nói nha, Sầm Nghiên Thanh nghĩ thầm.
Cảm giác lảm nhảm này thật ra hắn có chút dejavu, có chút quen thuộc nhưng nghĩ một chốc cũng không nhớ gì.
Bởi vì biết được hành trình sắp kết thúc, Niệm Niệm bảo hắn nâng bé lên cao đi xem hoa lan siêu to khổng lồ, cái hoa kia thật sự to bằng nửa khuôn mặt của cô bé, Sầm Nghiên Thanh cầm di động chụp ảnh cô bé bị hoa lan che khuất nửa khuôn mặt, Niệm Niệm vội vàng xin hắn gửi ảnh cho mình, hai người lại nhắn qua lại trên WeChat.
Sầm Nghiên Thanh nhìn bức ảnh này, rất dễ thương, đậu đinh nhỏ nhếch miệng cười, mi mắt cong cong, rất có sức sống, sau đó hắn liền không nhịn được, đăng lên vòng bạn bè, cũng chưa viết chữ gì.
Lập tức liền có người bình luận dấu chấm hỏi.
Sầm Dương buổi chiều còn có việc, rời đi trước, Kiều Minh Nguyệt cũng muốn làm phiền người khác lâu cô cũng kết thúc chuyến đi, nếu không mời được được chủ quản Sầm ăn cơm, vậy theo tính chất bắc cầu mời Sầm Nghiên Thanh ăn cơm đi.
Hôm nay, phần lớn hành trình người đàn ông đều yên lặng, Kiều Minh Nguyệt còn cảm thấy rất kỳ quái, hỏi hắn làm sao vậy.
“Em không phải đang giận tôi sao?”
“Tôi giận anh khi nào?” Kiều Minh Nguyệt theo bản năng dỗi trở lại.
Hắn lấy ra điện thoại tìm tin nhắn, “Bằng chứng rõ ràng, em còn muốn chối?”
Kiều Minh Nguyệt kêu một tiếng, “Tôi tự nhiên tâm tình không được tốt.”
Cô sẽ không nói là bởi vì phát hiện Niệm Niệm giống hắn hơn cho nên sinh khí.
Kiều Minh Nguyệt đổi đề tài nhanh chóng, “Chúng ta ăn cái gì nha? Tôi mời khách.”
Bên cạnh tay Sầm Nghiên Thanh là Niệm Niệm đang ngồi, Niệm Niệm lâu lắm rồi không ngồi trên cánh tay siêu dài như thế này, căn bản là không muốn xuống dưới, hận không thể dùng keo 502 dính ở trên cánh tay của Sầm Nghiên Thanh, Kiều Minh Nguyệt nhìn bé ra hiệu cô bé cũng làm bộ nhìn không thấy, ôm cánh tay của người ta không buông tay, cố tình Sầm Nghiên Thanh còn trưng ra bộ mặt “Tôi ôm được” biểu tình, cũng không muốn buông con bé xuống.
1m9 tầm nhìn quả nhiên rõ ràng, cô bé cúi đầu một chút là có thể thấy trên màn hình di động của bác Sầm đang mở lịch sử trò chuyện.
Đáng tiếc là bé không biết chữ, xem không hiểu bọn họ nói chuyện cái gì.
Hiện tại cô cùng bắp liên hệ đều là gửi giọng nói, đánh chữ đối với cô bé quá mức xa xôi.
“Bác Sầm, có thể hay không phiên dịch cho con một chút nha, hai người đang nói cái gì?”
Sầm Nghiên Thanh do dự một lát, trả lời: “Không phù hợp với trẻ em, chờ con học ghép vần chữ Hán rồi sẽ biết.”
Niệm Niệm im luôn.
Đây không phải là bắt nạt cô bé thất học sao?
Thật quá đáng!
Niệm Niệm lập tức tức giận, nhưng vẫn luyến tiếc chiếc ghế 1m9, ngồi ở cánh tay người ta kêu la: “Mụ mụ mụ mụ, khi nào con mới được đi học đây! Con muốn biết chữ!”
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười: “Hy vọng tới tháng chín con vẫn còn tinh thần này.”
Sầm Nghiên Thanh đồng ý gật gật đầu.
Còn chuyện ăn cái gì, Sầm Nghiên Thanh nghĩ, hiện tại không phải cuộc hẹn hò hai người, có trẻ con nên đi địa phương mà trẻ con thích, ví dụ như ——
“Đi MacDonald đi.”
Kiều Minh Nguyệt: “???”
Niệm Niệm gặp được từ ngữ xa lạ: “Mụ mụ, cái gì là MacDonald???”
Kiều Minh Nguyệt không muốn trả lời.
Niệm Niệm ánh mắt tò mò hướng về Sầm Nghiên Thanh.
Cô bé còn chưa có cất lời, Sầm Nghiên Thanh liền giải thích: “Là một nơi hội tụ thực phẩm không tốt là thiên đường của trẻ em, có kem gà rán hamburger khoai……”
Thật tốt, kem chỉ cần có kem đã đủ để Niệm Niệm them muốn.
Vì thế bọn họ một nhà ba người liền quyết định đi MacDonald.
Kiều Minh Nguyệt tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là bọn họ ra cửa như vậy, thật sự, giống như một nhà ba người.
Liếc mắt nhìn qua một cái, chính là hình ảnh quen thuộc “Bởi vì phải đưa con đi MacDonald nên không vui vẻ - mụ mụ cùng với bởi vì muốn ăn thực phẩm không tốt cho sức khỏe nên siêu vui vẻ - cha con”, tổ hợp của nhà nhà, người người.
Bọn họ lái xe đến trung tâm thường mại tìm MacDonald, bởi vì đang vào giờ cao điểm của cuối tuần nên người rất nhiều, bọn họ vất vả chờ mới ngồi vào tới vị trí cửa sổ, Niệm Niệm cùng Sầm Nghiên Thanh ngồi một bên, Kiều Minh Nguyệt ngồi ở đối diện Niệm Niệm, bọn họ đặt đồ ăn, xem hôm nay đông đúc náo nhiệt đoán chừng phải chờ một lát.
Niệm Niệm gọi một phần nhi đồng phần ăn, còn được tặng món đồ chơi nhỏ, Kiều Minh Nguyệt cùng Sầm Nghiên Thanh hai người ăn một hộp gà rán, Sầm Nghiên Thanh không thích đồ uống ngọt, gọi cà phê còn không cho thêm đường, Kiều Minh Nguyệt nhìn mà ghét bỏ hộ.
Chờ Sầm Nghiên Thanh mang đồ ăn lại đây, Niệm Niệm duỗi cổ dài ra như hươu cao cổ, cả người đều hóa thân thành một chú cún tham ăn, nỗ lực nuốt nước miếng vào trong bụng.
Sầm Nghiên Thanh cầm lấy di động chụp bức ảnh, chỉ chụp đồ ăn nhưng là có thể thấy chân ngắn của Niệm Niệm, cùng tay của Kiều Minh Nguyệt ngồi đối diện, sau đó đăng lên vòng bạn bè, đặc biệt là chặn người xem -Kiều Minh Nguyệt.
Thời điểm Hắn lén lút đăng ảnh lên mạng, Niệm Niệm nhìn hai phân đồ ăn của bọn họ, động động cái mũi như động vật nhỏ, nhảy ra một vấn đề: “Mụ mụ, con cảm thấy đồ của hai người ngon hơn.”
“Đúng vậy, nhưng mà không phải chính con chọn phần ăn sao?” Kiều Minh Nguyệt mang lên bao tay cầm lấy một miếng gà rán ăn trước mặt bé, “Con gọi thì phải ăn xong nha, không thể lãng phí.”
“Nếu con ăn xong rồi liền có thể ăn hộp của hai người sao?”
Kiều Minh Nguyệt gật gật đầu.
Niệm Niệm lập tức cày cấy.
Còn may phần ăn của trẻ con bên trong không nhiều lắm, Niệm Niệm từ trước đến nay ăn uống tốt, ăn xong không là vấn đề, chính là đến khoai thì có một chút phiền toái, không giống hamburger, ba miếng to đã ăn hết xuống bụng.
Ví dụ cô bé ăn chậm thì toàn bộ gà rán bị mụ mụ ăn hết rồi!
Niệm Niệm hận không thể mọc thêm tám cái tay để nhét khoai vào miệng.
Bàn ăn tựa như chiến trường.
Sầm Nghiên Thanh nghĩ thầm, cũng không cần thiết phải làm khó con bé như vậy, duỗi tay định ăn hộ đồ trong mâm của cô bé.
cùng lúc hai ánh mắt tương phản chiếu vào hắn: Niệm Niệm - ánh mắt cảm kích cùng Kiều Minh Nguyệt - ánh mắt giết người.
Sầm Nghiên Thanh:……
Bên nào an toàn hơn thì ta chọn.
Hắn chậm rãi đem hộp giấy bên ngoài xé mở, thả trở về.
“ Tôi chính là giúp bé xé một chút, càng tiện ăn.”
Niệm Niệm: “……”
“Bác Sầm thật vất vả”
Đêm qua, cô mới vừa cùng thịt thịt dì cùng nhau xem phim thần tượng Đài Loan, hiện tại đột nhiên phim thần tượng thay đổi.
Kiều Minh Nguyệt lại cầm lấy một miếng gà rán, nhìn trong hộp dư lại không nhiều lắm, ý bảo Sầm Nghiên Thanh ăn nhanh lên, Sầm Nghiên Thanh liền cầm một miếng nhỏ.
"Thật ra ta không……”
“Ăn!”
Niệm Niệm trề môi vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Bác Sầm, người quá tốn!!!”
Các cô hôm nay chủ yếu là tới đi dạo xem xét nhà kính trồng lan, nơi đây hoàn toàn giả định hoàn cảnh sinh sống tự nhiên của hoa lan, đến cả cục đá đều là hàng real, máy tạo độ ẩm cùng đèn bổ sung ánh sáng ở tong góc, cung cấp cho hoa lan sân khấu tốt nhất.
Muốn hoa lan nở hoa yêu cầu độ ấm thích hợp, trong vòng 25 độ là thích hợp nhất, nhiệt độ cao hoặc là thấp quá đều sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng của hoa.
Hiện tại lan Thạch Hộc đang tươi tốt nhất, tầng tầng lớp lớp hoa như thác nước rủ xuống dưới, Niệm Niệm ngửa đầu xem mỏi cổ.
lan Thạch Hộc
Nơi này ngoài những chủng loại thường thấy, còn có một ít chủng loại tương đối quý, cũng bao gồm một ít lan biến dị.
Lan Hồ Điệp ở một độ ấm nhất định sẽ có xác suất nhỏ xuất hiện biến dị, Kiều Minh Nguyệt đặc biệt thích thu thập lan biến dị, chờ nhà kính làm xong sẽ mang đem hoa lan ở Đại Lý chuyển trở về đây để trồng.
“ Thạch Hộc này thật xinh đẹp, đều là chủng loại con chưa thấy qua!” Niệm Niệm được Sầm Nghiên Thanh bế lên tới gần quan sát đóa hoa.
Hắn lo cô bé ngẩng cổ thời gian dài như vậy ảnh hưởng tới sự phát triển của xương.
Đứa trẻ bình thường không biết cách xử lí với nhiều thứ, thích cầm lấy cánh hoa làm tan nát đóa hoa, nhưng Niệm Niệm từ nhỏ đi theo Kiều Minh Nguyệt xử lý hoa cỏ, đối với hoa cỏ đều có thói quen tay chân nhẹ nhàng, sợ nó bị mình làm hư, ngón tay nho nhỏ chạm phải cánh hoa Thạch Hộc, cô cúi sát vào ngửi thấy một chút mùi hoa.
“Có mùi hương!! Mụ mụ mụ mụ cái này có mùi hương!!!”
Kiều Minh Nguyệt cũng thò qua xem.
Ngửi cẩn thận một chút, xác thật là có mùi hương nhàn nhạt.
Kỳ thật các loại thực vật cùng họ với Thạch hộc giống nhau là không có mùi hương, đóa hoa có nhan sắc diễm lệ nhưng là lại không hương vị, thật là đáng tiếc, chỉ có số ít một bộ phận Thạch Hộc có mùi hương.
“Niệm Niệm biết thật nhiều nha,” Sầm Dương nhìn cô bé hứng thú như vậy, bệnh nghề nghiệp trồi lên, cùng giảng giải nói với bé, “Hoa lan kỳ thật là loại thực vật rất khôn.”
“Thực vật đều cần côn trùng tiến hành thụ phấn, bình thường các loại hoa đều sẽ có mật hoa, như vậy mới có thể hấp dẫn côn trùng tới lấy phấn, nhưng hoa lan đại đa số không có mật hoa, cho nên chúng nó sẽ nỗ lực bắt chước các đóa hoa diễm lệ, làm cho bản thân trở nên càng xinh đẹp, như vậy mới hấp dẫn côn trùng, kết quả côn trùng đi tuần tra hoa, chúng nó dính một người toàn phấn hoa, cho người ta làm công mà cuối cùng đến cái dây nịt cũng không có.”
Sầm Dương đang muốn tiếp tục nói tiếp, Niệm Niệm nói tiếp lời: “Con biết con biết! Mụ mụ thích nhất hoa lan nên đã nói rất nhiều cho con! Có một số loại hoa lan mặt trên đóa hoa sẽ có bắt chước nấm mốc lấm tấm, cũng là vì hấp dẫn sâu! Còn có ong mật cũng vậy, có giống ong mật bụng nhỏ, hấp dẫn ong mật khác cùng chính mình yêu đương! Còn có còn có cây nắp ấm, trên người nó có một cái yếm nhỏ, thật khôn lỏi, sâu bọ dẫm lên một chút liền ngã vào bên trong dính dính……”
Sầm Dương: “…………”
Sầm chủ quản 39 năm mới được gặp trường hợp này.
Kiều Minh Nguyệt chạy nhanh tới che lại miệng Niệm Niệm, “Cục cưng đi xem bên kia có cây dương xỉ tổ chim* con thích!”
* Cây tổ chim hay còn gọi là cây tổ điểu, cây ổ phụng, cây ráng ổ phụng, cây ráng tổ qua, cây tổ chim có tên khoa học là Asplenium nidus, thuộc ngành Dương Xỉ (Pteridophyta). Cây tổ chim phân bố ở các vùng nhiệt đới.
Vẻ mặt Niệm Niệm vô cùng vô tội.
Đứng ở gần cô bé nhất là Sầm Nghiên Thanh nghe được hoàn chỉnh, sau đó suy tư gì nhìn Kiều Minh Nguyệt.
Kiều Minh Nguyệt:…… Cảm giác bị ánh mắt nội hàm này đánh giá.
Hắn không phải là đang ám chỉ cô đi?
Hẳn là không phải.
Cô mới không khôn lỏi.
Kiều Minh Nguyệt linh hoạt mà thay đổi đề tài, cùng Sầm Dương nói chuyện về việc kiến tạo lên nhà kính trồng lan, hai người trò chuyện với nhau thật vui, kết bạn WeChat, Sầm Dương rất nhanh liền gửi WeChat của nhà thiết kế cho cô, Kiều Minh Nguyệt cảm động.
“Con nhìn xem nơi này có thích không? Ta chăm sóc nhiều năm như vậy, chúng nó lớn lên quá nhiều, dẫn tới việc lâu rồi ta không trồng được thêm nhiều chủng loại khác.” Sầm Dương nói.
Kiều Minh Nguyệt đồng cảm muốn khóc, “hoa lan của cháu đều ở Đại Lý, chờ nhà kính làm xong lại dọn lại đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trao đổi chủng loại!”
“Được nha.”
Người có thú vui chăm sóc hoa thích nhất chính là trao đổi chủng loại với người khác, hai người lại nói chuyện hàn huyên về các loại thực vật, Sầm Nghiên Thanh hóa thân thành cây thang, phục vụ Niệm Niệm.
Không thể không nói, cây thang này thật ra rất chịu khó, còn kiêm chức học sinh, Niệm Niệm lão sư giảng bài.
Sầm Nghiên Thanh hiện tại liền có loại cảm giác mình có một vé tàu trở về tuổi thơ.
Cô bé cũng rất biết cách nói nha, Sầm Nghiên Thanh nghĩ thầm.
Cảm giác lảm nhảm này thật ra hắn có chút dejavu, có chút quen thuộc nhưng nghĩ một chốc cũng không nhớ gì.
Bởi vì biết được hành trình sắp kết thúc, Niệm Niệm bảo hắn nâng bé lên cao đi xem hoa lan siêu to khổng lồ, cái hoa kia thật sự to bằng nửa khuôn mặt của cô bé, Sầm Nghiên Thanh cầm di động chụp ảnh cô bé bị hoa lan che khuất nửa khuôn mặt, Niệm Niệm vội vàng xin hắn gửi ảnh cho mình, hai người lại nhắn qua lại trên WeChat.
Sầm Nghiên Thanh nhìn bức ảnh này, rất dễ thương, đậu đinh nhỏ nhếch miệng cười, mi mắt cong cong, rất có sức sống, sau đó hắn liền không nhịn được, đăng lên vòng bạn bè, cũng chưa viết chữ gì.
Lập tức liền có người bình luận dấu chấm hỏi.
Sầm Dương buổi chiều còn có việc, rời đi trước, Kiều Minh Nguyệt cũng muốn làm phiền người khác lâu cô cũng kết thúc chuyến đi, nếu không mời được được chủ quản Sầm ăn cơm, vậy theo tính chất bắc cầu mời Sầm Nghiên Thanh ăn cơm đi.
Hôm nay, phần lớn hành trình người đàn ông đều yên lặng, Kiều Minh Nguyệt còn cảm thấy rất kỳ quái, hỏi hắn làm sao vậy.
“Em không phải đang giận tôi sao?”
“Tôi giận anh khi nào?” Kiều Minh Nguyệt theo bản năng dỗi trở lại.
Hắn lấy ra điện thoại tìm tin nhắn, “Bằng chứng rõ ràng, em còn muốn chối?”
Kiều Minh Nguyệt kêu một tiếng, “Tôi tự nhiên tâm tình không được tốt.”
Cô sẽ không nói là bởi vì phát hiện Niệm Niệm giống hắn hơn cho nên sinh khí.
Kiều Minh Nguyệt đổi đề tài nhanh chóng, “Chúng ta ăn cái gì nha? Tôi mời khách.”
Bên cạnh tay Sầm Nghiên Thanh là Niệm Niệm đang ngồi, Niệm Niệm lâu lắm rồi không ngồi trên cánh tay siêu dài như thế này, căn bản là không muốn xuống dưới, hận không thể dùng keo 502 dính ở trên cánh tay của Sầm Nghiên Thanh, Kiều Minh Nguyệt nhìn bé ra hiệu cô bé cũng làm bộ nhìn không thấy, ôm cánh tay của người ta không buông tay, cố tình Sầm Nghiên Thanh còn trưng ra bộ mặt “Tôi ôm được” biểu tình, cũng không muốn buông con bé xuống.
1m9 tầm nhìn quả nhiên rõ ràng, cô bé cúi đầu một chút là có thể thấy trên màn hình di động của bác Sầm đang mở lịch sử trò chuyện.
Đáng tiếc là bé không biết chữ, xem không hiểu bọn họ nói chuyện cái gì.
Hiện tại cô cùng bắp liên hệ đều là gửi giọng nói, đánh chữ đối với cô bé quá mức xa xôi.
“Bác Sầm, có thể hay không phiên dịch cho con một chút nha, hai người đang nói cái gì?”
Sầm Nghiên Thanh do dự một lát, trả lời: “Không phù hợp với trẻ em, chờ con học ghép vần chữ Hán rồi sẽ biết.”
Niệm Niệm im luôn.
Đây không phải là bắt nạt cô bé thất học sao?
Thật quá đáng!
Niệm Niệm lập tức tức giận, nhưng vẫn luyến tiếc chiếc ghế 1m9, ngồi ở cánh tay người ta kêu la: “Mụ mụ mụ mụ, khi nào con mới được đi học đây! Con muốn biết chữ!”
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười: “Hy vọng tới tháng chín con vẫn còn tinh thần này.”
Sầm Nghiên Thanh đồng ý gật gật đầu.
Còn chuyện ăn cái gì, Sầm Nghiên Thanh nghĩ, hiện tại không phải cuộc hẹn hò hai người, có trẻ con nên đi địa phương mà trẻ con thích, ví dụ như ——
“Đi MacDonald đi.”
Kiều Minh Nguyệt: “???”
Niệm Niệm gặp được từ ngữ xa lạ: “Mụ mụ, cái gì là MacDonald???”
Kiều Minh Nguyệt không muốn trả lời.
Niệm Niệm ánh mắt tò mò hướng về Sầm Nghiên Thanh.
Cô bé còn chưa có cất lời, Sầm Nghiên Thanh liền giải thích: “Là một nơi hội tụ thực phẩm không tốt là thiên đường của trẻ em, có kem gà rán hamburger khoai……”
Thật tốt, kem chỉ cần có kem đã đủ để Niệm Niệm them muốn.
Vì thế bọn họ một nhà ba người liền quyết định đi MacDonald.
Kiều Minh Nguyệt tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là bọn họ ra cửa như vậy, thật sự, giống như một nhà ba người.
Liếc mắt nhìn qua một cái, chính là hình ảnh quen thuộc “Bởi vì phải đưa con đi MacDonald nên không vui vẻ - mụ mụ cùng với bởi vì muốn ăn thực phẩm không tốt cho sức khỏe nên siêu vui vẻ - cha con”, tổ hợp của nhà nhà, người người.
Bọn họ lái xe đến trung tâm thường mại tìm MacDonald, bởi vì đang vào giờ cao điểm của cuối tuần nên người rất nhiều, bọn họ vất vả chờ mới ngồi vào tới vị trí cửa sổ, Niệm Niệm cùng Sầm Nghiên Thanh ngồi một bên, Kiều Minh Nguyệt ngồi ở đối diện Niệm Niệm, bọn họ đặt đồ ăn, xem hôm nay đông đúc náo nhiệt đoán chừng phải chờ một lát.
Niệm Niệm gọi một phần nhi đồng phần ăn, còn được tặng món đồ chơi nhỏ, Kiều Minh Nguyệt cùng Sầm Nghiên Thanh hai người ăn một hộp gà rán, Sầm Nghiên Thanh không thích đồ uống ngọt, gọi cà phê còn không cho thêm đường, Kiều Minh Nguyệt nhìn mà ghét bỏ hộ.
Chờ Sầm Nghiên Thanh mang đồ ăn lại đây, Niệm Niệm duỗi cổ dài ra như hươu cao cổ, cả người đều hóa thân thành một chú cún tham ăn, nỗ lực nuốt nước miếng vào trong bụng.
Sầm Nghiên Thanh cầm lấy di động chụp bức ảnh, chỉ chụp đồ ăn nhưng là có thể thấy chân ngắn của Niệm Niệm, cùng tay của Kiều Minh Nguyệt ngồi đối diện, sau đó đăng lên vòng bạn bè, đặc biệt là chặn người xem -Kiều Minh Nguyệt.
Thời điểm Hắn lén lút đăng ảnh lên mạng, Niệm Niệm nhìn hai phân đồ ăn của bọn họ, động động cái mũi như động vật nhỏ, nhảy ra một vấn đề: “Mụ mụ, con cảm thấy đồ của hai người ngon hơn.”
“Đúng vậy, nhưng mà không phải chính con chọn phần ăn sao?” Kiều Minh Nguyệt mang lên bao tay cầm lấy một miếng gà rán ăn trước mặt bé, “Con gọi thì phải ăn xong nha, không thể lãng phí.”
“Nếu con ăn xong rồi liền có thể ăn hộp của hai người sao?”
Kiều Minh Nguyệt gật gật đầu.
Niệm Niệm lập tức cày cấy.
Còn may phần ăn của trẻ con bên trong không nhiều lắm, Niệm Niệm từ trước đến nay ăn uống tốt, ăn xong không là vấn đề, chính là đến khoai thì có một chút phiền toái, không giống hamburger, ba miếng to đã ăn hết xuống bụng.
Ví dụ cô bé ăn chậm thì toàn bộ gà rán bị mụ mụ ăn hết rồi!
Niệm Niệm hận không thể mọc thêm tám cái tay để nhét khoai vào miệng.
Bàn ăn tựa như chiến trường.
Sầm Nghiên Thanh nghĩ thầm, cũng không cần thiết phải làm khó con bé như vậy, duỗi tay định ăn hộ đồ trong mâm của cô bé.
cùng lúc hai ánh mắt tương phản chiếu vào hắn: Niệm Niệm - ánh mắt cảm kích cùng Kiều Minh Nguyệt - ánh mắt giết người.
Sầm Nghiên Thanh:……
Bên nào an toàn hơn thì ta chọn.
Hắn chậm rãi đem hộp giấy bên ngoài xé mở, thả trở về.
“ Tôi chính là giúp bé xé một chút, càng tiện ăn.”
Niệm Niệm: “……”
“Bác Sầm thật vất vả”
Đêm qua, cô mới vừa cùng thịt thịt dì cùng nhau xem phim thần tượng Đài Loan, hiện tại đột nhiên phim thần tượng thay đổi.
Kiều Minh Nguyệt lại cầm lấy một miếng gà rán, nhìn trong hộp dư lại không nhiều lắm, ý bảo Sầm Nghiên Thanh ăn nhanh lên, Sầm Nghiên Thanh liền cầm một miếng nhỏ.
"Thật ra ta không……”
“Ăn!”
Niệm Niệm trề môi vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Bác Sầm, người quá tốn!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.