Chương 9: Trăm năm cô đơn
Quy Ngư
07/09/2021
Lịch trình cho ngày cuối của chuyến đi này cũng đã được sắp xếp ổn thỏa. Địa điểm du lịch cuối cùng tại Vân Nam sẽ được tổ chức tại Công viên Pudacuo* ở Shangri-La. Sau đó đến chiều, đoàn du khách sẽ được xe đón chạy thẳng đến sân bay Địch Khánh, Shangri-La để quay trở lại thành phố A. Đến đây, đoạn hành trình năm ngày bốn đêm có thể được coi là toàn bộ kết thúc mỹ mãn.
(*Vườn quốc gia Phổ Đạt Thổ)
Bị đồng hồ báo thức bức dậy sáng sớm, Nguyễn Chi Chi mang bộ dáng mơ màng uể oải bước vào phòng tắm rửa mặt, thế nhưng phát hiện khí sắc của mình hôm nay trông tốt đến bất ngờ. Chắc là bởi chất lượng giấc ngủ đêm qua tương đối cao, cô không nằm mơ linh tinh, nửa đêm cũng không bị tỉnh giấc.
Là vì Thời Nghiên sao?
Nguyễn Chi Chi trang điểm xong, suy tư nhìn đồ đạc trong vali đã được thu dọn ngay ngắn hồi lâu, cuối cùng lấy ra từ đáy vali một chiếc áo khoác lông vừa rộng vừa to màu hồng phấn mặc vào. Chiếc áo này là lúc trước Cố Niệm chọn mua giúp cô, cô ấy nói, mỗi khi mặc quần áo sáng màu thì tâm trạng cũng sẽ theo đó mà được cải thiện. Phải... Chỉ hy vọng là thế.
Xe buýt một đường chạy thẳng hướng đến Shangri-La, Nguyễn Chi Chi nhắm hờ mắt ngồi trên ghế, dựa cửa sổ nhìn ra ngoài, thời tiết hôm nay mang đến cảm giác rất sáng sủa lại trong lành, nhưng thực chất vẫn cứ rét lạnh đến thấu xương.
Ánh mắt cô dường như theo thói quen mà liếc qua chỗ Thời Nghiên ngồi chéo phía trước. Anh mặc một chiếc áo gió màu be, sống lưng thẳng tắp, thần thái hờ hững cúi đầu gấp một con ếch giấy bằng giấy ăn.
Có vẻ anh rất thích gấp giấy.
Suốt quãng đường, xe buýt xóc nảy lên xuống không dưới mười lần, hai giờ sau mới đến Công viên Quốc gia Pudacuo. Công viên sở hữu cảnh vật vô cùng đa dạng và phong phú với những hồ, vùng đất ngập nước, cánh rừng và đồng cỏ, động thực vật quý hiếm, môi trường sinh thái nguyên thủy được bảo tồn hoàn hảo, đây chính là một trong những điểm thu hút khách du lịch trọng yếu ở Shangri-La.
Đoàn du lịch nối bước nhau xếp hàng mua vé đi bộ vào trong, vẫn là chàng hướng dẫn viên cầm micro dẫn đầu, vừa đi vừa thuyết minh từng địa điểm cả đoàn đang qua, tiếp đến là các vị giáo sư trung niên tràn đầy phấn khởi theo sau, nhiệt tình lắng nghe, cuối cùng mới là Nguyễn Chi Chi cùng lớp những người trẻ tuổi ở hàng cuối thong thả dạo bước bên nhau kết thân trò chuyện phiếm.
"Chi Chi, tối qua cô có vẻ nghỉ ngơi ổn lắm nha, thần sắc cô nhìn tốt lắm đó" Trần Gia Ngôn tươi cười chào hỏi, ừm... anh vẫn luôn là người nhiệt tình nhất trong cả hội các cô rồi.
Nguyễn Chi Chi cũng lễ phép mỉm cười đáp lại anh: "Đúng vậy, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon." Nói xong, từ khóe mắt cô lại trộm nhìn Thời Nghiên, đứng cạnh anh có mấy cô gái và Nghiêm Nhụy, cô đứng đây cũng không nghe ra bên đó bàn luận chuyện gì. Biểu cảm của anh tuy có vẻ bình thường, nhưng Nguyễn Chi Chi vẫn tinh ý nhận thấy hình như anh có phần không được thoải mái.
Thật là, tự dưng cô lại âm thầm suy đoán tâm trạng của người khác làm gì cơ chứ.
Nguyễn Chi Chi lắc lắc đầu, cố gắng hết sức để buộc bản thân tỉnh táo, dồn lực tập trung chú ý trở về tiếp tục trò chuyện với Trần Gia Ngôn.
Phải nói rằng cảnh sắc ở công viên Pudacuo đúng là mỹ lệ tuyệt trần. Đặt chân đến hồ Bita, du khách có thể chiễm ngưỡng những mảng lớn hoa đỗ quyên đỏ tươi ở khắp mọi nơi, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, đẹp không sao tả xiết..
Trần Gia Ngôn hít một hơi thật sâu, cảm thán bình luận: "Quả nhiên không khí trên cao nguyên trong lành tươi mát hơn so với thành phố đông đúc nhiều."
Đi bộ đến khu vực lân cận hồ Shudu, hướng dẫn viên phất phất tay để mọi người tản ra tự do hoạt động. Nguyễn Chi Chi tùy tiện tìm cớ tách khỏi Trần Gia Ngôn, một mình bước đến bên hồ mà lặng người.
Hai hồ nước Bita và Shudu là hai hồ nước ngọt tuyệt đẹp, được mệnh danh là những viên ngọc của cao nguyên, mặt hồ nước trong xanh như pha lê, tựa như một tấm gương khổng lồ, từ đó phản chiếu bầu trời xanh mây trắng trên cao, như đem hết thảy cảnh trời đất nhập vào làm một, cảnh sắc hòa hợp càng làm không gian trở nên bao la rộng lớn, thực thực ảo ảo như đứng giữa tiên cảnh.
"Đang ngắm cảnh sao?"
Một giọng nói bất chợt vang lên bên tai cô, rõ ràng là có chút đột ngột, nhưng lại không khiến cô thấy bất ngờ chút nào.
Nguyễn Chi Chi mỉm cười, hơi quay đầu lại nhìn anh: "Đúng vậy, phong cảnh ở đây thật đẹp."
Thời Nghiên từ phía sau từ tốn đi tới, khoảng cách giữa hai người cũng theo từng bước chân anh cứ rút ngắn dần, ngắn dần, thẳng đến khi anh đứng sau lưng cô, cả hai đã cách nhau chỉ còn chưa đầy một cm. Thời Nghiên chậm rãi cúi đầu xuống, bờ môi kề sát vành tai cô, thanh âm được ép tới vô vùng trầm thấp, như có như không mang theo mấy phần thân mật, anh nói: "Nguyễn Chi Chi, cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Toàn thân Nguyễn Chi Chi cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không còn khả năng huy động chút dây thần kinh nào để hiểu anh đang nói gì. Bản năng của cơ thể khiến cô muốn thoát khỏi vùng kiểm soát của người đàn ông, thế nhưng khi lý trí nghĩ đến những việc anh đã giúp đỡ mình mấy ngày nay, cô vẫn cố gắng kiềm chế cơn xúc động của mình, thuận theo thấp giọng trả lời: "Chuyện gì vậy?"
"Yên lặng đứng ở đây, không nhúc nhích, cũng không né tránh tôi."
"... Hình như rất đơn giản."
"Đúng, rất đơn giản, mong cô sẽ không từ chối".
"Chuyện này dễ thôi"*
(*Nguyên văn: 举手之劳 – "Cử thủ chi lao" – Giống như câu "Dễ như trở bàn tay" vậy đó. Ý nói một việc làm rất dễ dàng, đơn giản, không cần chút nỗ lực nào cũng có thể hoàn thành)
Lời nói ngoài miệng mặc dù có vẻ nhẹ nhàng bình thản*, nhưng thật ra trong lòng Nguyễn Chi Chi đã sớm mưa gầm gió thét. Trong trí nhớ, ngoại trừ Lý Tư Thần, cô dường như chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác gần như thế này. Đương nhiên, vài lần tiếp xúc thân mật với Lý Tư Thần cùng lắm cũng chỉ là giúp anh thắt cà vạt, hoặc nhiều hơn nữa thì cũng chỉ dừng ở cảnh hai người đầu chạm đầu nhau giải bài mà thôi.
(Nguyên văn: 云淡风轻 – Mây nhẹ gió thanh, có thể hình dung như trời quang mây tạnh. Một ngày đẹp trời mây vừa phải hờ hững và gió cũng mát mẻ nhẹ nhàng. Ngày bình thản mọi chuyện an lành tốt đẹp)
Có điều... Thời Nghiên lại mang cho cô cảm giác hoàn toàn trái ngược với Lý Tư Thần. Anh so với Lý Tư Thần càng kín đáo thâm sâu, so với Lý Tư Thần càng nguy hiểm khó dò, và tất nhiên là so với Lý Tư Thần càng mê người quyến rũ.
Hít một hơi thật sâu, Nguyễn Chi Chi cố hết sức không để ý đến xúc cảm ấm áp truyền đến từ lồng ngực của người đàn ông đằng sau. Thế nhưng, đúng lúc này, Thời Nghiên vươn tay ra, giúp cô vén lọn tóc dài bị gió vô tình hất tung sau tai.
Đầu ngón tay của anh hơi lạnh, khi chạm vào vành tai của cô, nhất thời khiến cô giống như bị điện giật, không nhịn được run mình một cái.
Nhưng cũng ngay tại khoảnh khắc lửa điện giao thoa* này, Nguyễn Chi Chi bỗng nhiên chợt hiểu ra hành động của Thời Nghiên có chủ ý gì, bởi vì ánh mắt của cô vừa rồi vô tình bắt gặp Nghiêm Nhụy đứng ở đằng xa. Người bên kia nhìn cử chỉ thân mật của anh và cô, dáng vẻ hiện tại nhìn như rất tức giận, đang đứng khua tay múa chân chuyện gì đó với Trần Gia Ngôn và các cô gái khác trong đoàn.
(*Nguyên văn: 电光石火 – điện quang hỏa thạch, sự việc diễn ra chớp nhoáng, chỉ trong chớp mắt. Giống như khi bật đèn hay khoảnh khắc tia lửa phát ra khi dùng hai hòn đá quẹt vào nhau thì rất nhanh, chưa đến một giây, cũng rất khó để suy đoán được điều gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó)
Nguyễn Chi Chi bất đắc dĩ: "Xem ra anh đang dùng tôi làm bia đỡ đạn ấy hả"
Thời Nghiên khẽ cười, tiếng cười phát ra êm tai mát lạnh, dường như tương phản với con người anh, ít nhất thì, con người anh mà cô đã thấy qua bao ngày nay. Anh duỗi tay ra, rất tự nhiên sờ lên tóc cô: "Xuỵt, chỉ hai ta biết thôi"
Bởi vì động tác của anh, khuôn mặt của Nguyễn Chi Chi thoáng ửng lên chút sắc đỏ. Người đàn ông này quá nguy hiểm... Nhất định phải thoát khỏi tình huống này càng sớm càng tốt. Nghĩ đến đây, cô cố gắng khôi phục biểu cảm, tiến thân mình về phía trước, lui người ra khỏi cơ thể người đàn ông phía sau, cũng đồng thời chấm dứt cảnh tượng nhìn như đang ôm ấp thân mật giữa hai người trong mắt người khác. Cô nở một nụ cười hồn nhiên: "Nghiêm Nhụy và những người khác đi rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, tạm biệt"
Vẻ mặt không chút gợn sóng, Thời Nghiên hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt vẫn là bình thản: "Tạm biệt."
Hành trình tham quan Công viên Quốc gia Pudacuo đến khoảng chừng hai giờ chiều thì kết thúc. Do cần phải gấp rút đến sân bay, Nguyễn Chi Chi và nhóm du lịch đều phải giải quyết bữa ăn cuối cùng này trên xe buýt. Bên đoàn xe chuẩn bị thức ăn cũng không tệ. Mỗi người được cấp một suất cơm hộp gồm có ba món mặn một món canh, khẩu phần ăn cân đối, nhìn qua cũng khá ngon mắt. Nhưng mà, khẩu vị của Nguyễn Chi Chi từ trước đến nay vốn không được tốt lắm, nên ăn được vài miếng thì cô cũng khép hộp cơm lại
Sau khi đến sân bay Địch Khánh ở Shangri-La, hướng dẫn viên vẫn rất có tinh thần trách nhiệm, anh ta chu đáo giúp mọi người đổi thẻ lên máy bay, kiểm tra hành lý, nhiệt tình tập hợp đoàn du khách, phát biểu tổng kết chuyến đi này lần cuối mới dẫn cả đoàn đến cửa kiểm tra an ninh.
Kiểm tra xong, Nguyễn Chi Chi định quay ra dạo quanh sân bay mua chút đồ ăn, nhưng đáng tiếc, bảng hiệu ở cổng lên máy bay phát thông báo chỉ còn lại 15 phút cho hành khách ổn định chỗ ngồi. Nguyễn Chi Chi sờ sờ bụng của mình, không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ thở dài.
Nhắc mới nhớ, cô cũng có thể được coi là một người cực kỳ kén ăn, thích ăn vặt nhưng cứ đến bữa chính là không muốn ăn. Có lẽ cũng bởi lý do này mà cô chỉ cao có 1m65, cân nặng cũng chỉ đạt khoảng 90 cân*. Gu Nian luôn cười với cô ấy rằng cô ấy có thể bị gió thổi. chạy.
(*Đơn vị đo cân nặng ở Trung Quốc và Việt Nam khác nhau. 1 cân ở Trung Quốc sẽ bằng khoảng 0.5968 kg ở Việt Nam, suy ra, cân nặng của Chi Chi nhà chúng mình vào khoảng 53kg.)
Trong lúc cô suy nghĩ miên man, trước cổng lên máy bay đã xuất hiện một hàng dài người xếp hàng chờ đăng ký, Nguyễn Chi Chi thấy vậy cũng vẫn ngồi yên một chỗ cách đó không xa, đợi đến khi dòng người vào trong gần hết, lúc này mới thong thả đứng lên.
Khi cô bước vào cabin, hầu như mọi người đã tìm được chỗ ngồi.
"22c..." Nguyễn Chi Chi nhìn thông tin chỗ ngồi trên thẻ lên máy bay, tìm kiếm một lúc thì liếc thấy có một chiếc ghế trống dãn nhãn 22c.
Cô bước tới, thản nhiên ngồi xuống, vừa lúc ngước mắt lên tìm dây an toàn liền ngạc nhiên phát hiện người ngồi cạnh mình bên cửa sổ hóa ra là Thời Nghiên.
Rốt cuộc cô với anh là định mệnh hay nghiệt duyên vậy chứ?
"Hi, thật là trùng hợp." Nguyễn Chi Chi quay đầu nhìn anh, nụ cười trên mặt có hơi không tự nhiên.
Không phải tự dưng mà cô có biểu cảm như thế đâu... Hai tiếng rưỡi ngồi với anh chắc chắn sẽ lấp đầy bằng không khí ngượng ngùng khó tả với buồn tẻ đến chết mất thôi.
Thời Nghiên đối với dáng vẻ nghĩ một đằng làm một nẻo của cô cũng coi như không nhìn thấy, nhướng nhướng mày, lịch sự đáp lại: "Thật là trùng hợp."
Máy bay bình ổn cất cánh, vì thời gian bay chỉ có hai tiếng rưỡi nên trên hành khách cũng không được chuẩn bị phần ăn lớn nào, mà thay vào đó là một túi bánh quy sữa.
Nguyễn Chi Chi ngồi tại chỗ của mình xem video trên điện thoại di động, thi thoảng lại nhón một chiếc bánh lên ăn, một chiếc lại một chiếc, rất nhanh đã ăn hết túi bánh quy. Vẫn chưa thỏa mãn, cô liếm liếm những ngón tay dính đầy vụn bánh, cuối cùng vẫn đành tiếc nuối thở dài.
Đúng lúc này, một bàn tay cầm gói bánh quy sữa chưa mở xuất hiện trước mặt cô. Nguyễn Chi Chi theo bản năng nuốt nước bọt, vô thức đưa tay ra nhận lấy. Cô mở túi bánh, lấy ra một chiếc bánh quy bỏ vào miệng, sau đó mới trộm liếc mắt nhìn Thời Nghiên, ngượng ngùng mở miệng: "Thời Nghiên, anh không ăn sao?"
[Editor: Ôi chị tôi thật hài.... Edit đến đoạn này cười không ngậm được miệng. Nhìn thấy đồ ăn là liêm sỉ chị đâu hết rồi!!]
Đối phương chỉ cúi đầu chuyên chú đọc sách, không mấy bận tâm trả lời: "Tôi không thích ăn bánh quy."
Cô hiếu kỳ đem ánh mắt hướng xuống dưới theo tầm mắt của anh, phát hiện ra cuốn sách anh đang cầm trên tay là tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Garcia Marquez, "Trăm năm cô đơn".
Miệng cô vẫn đang nhồm nhoàm nhai bánh quy, còn đại não thì chẳng còn trống chỗ nào cho nghĩ ngợi vẩn vơ, cô trực tiếp mở miệng cảm thán: "Tôi cũng rất thích cuốn sách này."
... Cô đây là vừa bắt chuyện với Thời Nghiên đấy ư? Thật là đáng sợ.
Nghe cô nói xong, Thời Nghiên quay đầu sang, híp híp mắt nhìn cô, phảng phất như vẻ rất có hứng thú: "Cô thích nhất nhân vật nào?"
Nguyễn Chi Chi nuốt xuống miếng bánh quy đang nhai dở, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Tôi thích nhất câu chuyện tình yêu trong thế hệ thứ năm của Remedios"
Thời Nghiên không tỏ vẻ ngạc nhiên gật đầu, giọng anh thật sự rất thấp và nhẹ nhàng, còn có chút khàn khàn, vẫn êm tai như ngày nào: "Vì người yêu đã khuất mà nhập tu viện thủ tiết, cả đời còn lại sống trong bình lặng. Điều đó quả thực đáng được trân trọng."
Rất tán đồng gật gật đầu, Nguyễn Chi Chi vốn cũng muốn hỏi anh thích nhân vật nào nhất, nghĩ rồi lại nghĩ rồi lại có chút do dự, như này... không phải là tỏ ra hai người có hơi thân thiết quá hay chăng?
Cuối cùng cô cũng không hỏi, dùng khăn giấy ướt lau sạch ngón tay, lại mở điện thoại ra, lặng lẽ xem video.
Ước chừng nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, Nguyễn Chi Chi tua nhanh video xem nốt, một lúc sau mới ngẩng lên, lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc của mình.
Thời Nghiên ngồi cạnh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, đường nét sườn mặt anh tinh xảo đến mức giống như một món bảo vật quý hiếm được trân trọng nâng niu trưng bày trong tủ kính, yên tĩnh mà tao nhã.
Nhìn anh như vậy, Nguyễn Chi Chi đột nhiên cảm thấy, có lẽ tâm tư của người đàn ông này vốn không hề thâm sâu như cô vẫn tưởng, có lẽ anh cũng giống như cô, cũng chỉ là một giọt nước nhỏ giữa biển người mênh mông, một người bình thường như bao người khác, một người sẽ vì tình yêu mà tâm niệm ưu thương.
"Thời Nghiên, anh cũng có người mình thích sao?" Cô nghiêng đầu nhìn anh nhẹ giọng nói, lần đầu tiên cố gắng chủ động tiếp xúc với người khác.
Thời Nghiên đóng lại quyển sách dày cộp trên tay, rủ mắt nhìn xuống bìa sách đã có phần cũ nát: "Đương nhiên là có."
Quả nhiên.
"Vậy cái kia, cô gái mà anh thích... cô ấy có biết không?"
Thời Nghiên quay sang nhìn cô rồi gật đầu, bóng đèn nhỏ trên máy bay thoáng dừng qua mắt anh, chợt sáng chợt tối: "Cô ấy không biết" Dừng một chút, lại tự nhiên bổ sung: "Nhưng có một ngày cô ấy sẽ biết, với cả, một ngày nào đó cô ấy gả cho tôi "
Nguyễn Chi Chi 囧, thật muốn hỏi anh lấy đâu ra tự tin như vậy, nhưng nhìn đến khuôn mặt điển trai khiến ai ai cũng ghen tị của anh, vẫn là thức thời ngậm miệng lại.
Xem chừng trên đời này chẳng có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.
Cô vốn tưởng rằng qua ba năm, đã không còn điều gì có thể khiến cô rung động nữa*, nhưng không ngờ tới chỉ trong năm ngày, cô lại vì người đàn ông này mà mất tập trung hết lần này đến lần khác.
(*Nguyên văn: 心如止水 – Tâm như chỉ thủy – Con người trở nên bình thản, trong lòng đã an yên như nước ngừng chảy, không còn bị tác động bởi những nhân tố ảnh hưởng hay bất kỳ hoàn cảnh nào nữa)
Nhưng cũng không sao cả, bản thân Nguyễn Chi Chi cô vẫn là người biết rõ điều trong lòng mình nhất, cảm giác đặc biệt đối với anh thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cũng giống như lúc một cô gái nhìn thấy đôi giày thủy tinh lấp lánh trong cửa hàng, trong lòng sẽ sinh ra mong muốn có được, nhưng cũng chỉ là nhất thời. Suy cho cùng, ai trên đời chả thích những thứ đẹp đẽ, nhưng không phải ai cũng sẽ yêu thích nó mãi mãi.
Trong lúc máy bay hạ xuống, cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhẹ giọng mở miệng, như thể đang nói điều gì đó. Tiếc là màng nhĩ bị chấn động bởi tiếng ồn lớn của máy bay đang lăn trên đường băng, Nguyễn Chi Chi bịt tai lại nên không nghe thấy gì.
Khi đang xếp hàng chờ xuống máy bay, Nguyễn Chi Chi suy tư một lúc, cô quay lại, chân thành nói lời tạm biệt với Thời Nghiên: "Thời Nghiên, cảm ơn anh rất nhiều vì đã quan tâm đến tôi những ngày qua. Nếu có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ mời anh bữa cơm. "
Thời Nghiên nghe lời cô, anh nhếch miệng mỉm cười, đôi mắt nặng trĩu như được bao phủ bởi một màn sương mù mông lung, nhìn như rất cô độc, nhưng từ trong sâu thẳm lại luôn lộ ra một tia sáng.
Anh đáp: "Sẽ có một ngày như vậy."
Mà một ngày này, sẽ đến sớm thôi.
(*Vườn quốc gia Phổ Đạt Thổ)
Bị đồng hồ báo thức bức dậy sáng sớm, Nguyễn Chi Chi mang bộ dáng mơ màng uể oải bước vào phòng tắm rửa mặt, thế nhưng phát hiện khí sắc của mình hôm nay trông tốt đến bất ngờ. Chắc là bởi chất lượng giấc ngủ đêm qua tương đối cao, cô không nằm mơ linh tinh, nửa đêm cũng không bị tỉnh giấc.
Là vì Thời Nghiên sao?
Nguyễn Chi Chi trang điểm xong, suy tư nhìn đồ đạc trong vali đã được thu dọn ngay ngắn hồi lâu, cuối cùng lấy ra từ đáy vali một chiếc áo khoác lông vừa rộng vừa to màu hồng phấn mặc vào. Chiếc áo này là lúc trước Cố Niệm chọn mua giúp cô, cô ấy nói, mỗi khi mặc quần áo sáng màu thì tâm trạng cũng sẽ theo đó mà được cải thiện. Phải... Chỉ hy vọng là thế.
Xe buýt một đường chạy thẳng hướng đến Shangri-La, Nguyễn Chi Chi nhắm hờ mắt ngồi trên ghế, dựa cửa sổ nhìn ra ngoài, thời tiết hôm nay mang đến cảm giác rất sáng sủa lại trong lành, nhưng thực chất vẫn cứ rét lạnh đến thấu xương.
Ánh mắt cô dường như theo thói quen mà liếc qua chỗ Thời Nghiên ngồi chéo phía trước. Anh mặc một chiếc áo gió màu be, sống lưng thẳng tắp, thần thái hờ hững cúi đầu gấp một con ếch giấy bằng giấy ăn.
Có vẻ anh rất thích gấp giấy.
Suốt quãng đường, xe buýt xóc nảy lên xuống không dưới mười lần, hai giờ sau mới đến Công viên Quốc gia Pudacuo. Công viên sở hữu cảnh vật vô cùng đa dạng và phong phú với những hồ, vùng đất ngập nước, cánh rừng và đồng cỏ, động thực vật quý hiếm, môi trường sinh thái nguyên thủy được bảo tồn hoàn hảo, đây chính là một trong những điểm thu hút khách du lịch trọng yếu ở Shangri-La.
Đoàn du lịch nối bước nhau xếp hàng mua vé đi bộ vào trong, vẫn là chàng hướng dẫn viên cầm micro dẫn đầu, vừa đi vừa thuyết minh từng địa điểm cả đoàn đang qua, tiếp đến là các vị giáo sư trung niên tràn đầy phấn khởi theo sau, nhiệt tình lắng nghe, cuối cùng mới là Nguyễn Chi Chi cùng lớp những người trẻ tuổi ở hàng cuối thong thả dạo bước bên nhau kết thân trò chuyện phiếm.
"Chi Chi, tối qua cô có vẻ nghỉ ngơi ổn lắm nha, thần sắc cô nhìn tốt lắm đó" Trần Gia Ngôn tươi cười chào hỏi, ừm... anh vẫn luôn là người nhiệt tình nhất trong cả hội các cô rồi.
Nguyễn Chi Chi cũng lễ phép mỉm cười đáp lại anh: "Đúng vậy, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon." Nói xong, từ khóe mắt cô lại trộm nhìn Thời Nghiên, đứng cạnh anh có mấy cô gái và Nghiêm Nhụy, cô đứng đây cũng không nghe ra bên đó bàn luận chuyện gì. Biểu cảm của anh tuy có vẻ bình thường, nhưng Nguyễn Chi Chi vẫn tinh ý nhận thấy hình như anh có phần không được thoải mái.
Thật là, tự dưng cô lại âm thầm suy đoán tâm trạng của người khác làm gì cơ chứ.
Nguyễn Chi Chi lắc lắc đầu, cố gắng hết sức để buộc bản thân tỉnh táo, dồn lực tập trung chú ý trở về tiếp tục trò chuyện với Trần Gia Ngôn.
Phải nói rằng cảnh sắc ở công viên Pudacuo đúng là mỹ lệ tuyệt trần. Đặt chân đến hồ Bita, du khách có thể chiễm ngưỡng những mảng lớn hoa đỗ quyên đỏ tươi ở khắp mọi nơi, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, đẹp không sao tả xiết..
Trần Gia Ngôn hít một hơi thật sâu, cảm thán bình luận: "Quả nhiên không khí trên cao nguyên trong lành tươi mát hơn so với thành phố đông đúc nhiều."
Đi bộ đến khu vực lân cận hồ Shudu, hướng dẫn viên phất phất tay để mọi người tản ra tự do hoạt động. Nguyễn Chi Chi tùy tiện tìm cớ tách khỏi Trần Gia Ngôn, một mình bước đến bên hồ mà lặng người.
Hai hồ nước Bita và Shudu là hai hồ nước ngọt tuyệt đẹp, được mệnh danh là những viên ngọc của cao nguyên, mặt hồ nước trong xanh như pha lê, tựa như một tấm gương khổng lồ, từ đó phản chiếu bầu trời xanh mây trắng trên cao, như đem hết thảy cảnh trời đất nhập vào làm một, cảnh sắc hòa hợp càng làm không gian trở nên bao la rộng lớn, thực thực ảo ảo như đứng giữa tiên cảnh.
"Đang ngắm cảnh sao?"
Một giọng nói bất chợt vang lên bên tai cô, rõ ràng là có chút đột ngột, nhưng lại không khiến cô thấy bất ngờ chút nào.
Nguyễn Chi Chi mỉm cười, hơi quay đầu lại nhìn anh: "Đúng vậy, phong cảnh ở đây thật đẹp."
Thời Nghiên từ phía sau từ tốn đi tới, khoảng cách giữa hai người cũng theo từng bước chân anh cứ rút ngắn dần, ngắn dần, thẳng đến khi anh đứng sau lưng cô, cả hai đã cách nhau chỉ còn chưa đầy một cm. Thời Nghiên chậm rãi cúi đầu xuống, bờ môi kề sát vành tai cô, thanh âm được ép tới vô vùng trầm thấp, như có như không mang theo mấy phần thân mật, anh nói: "Nguyễn Chi Chi, cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Toàn thân Nguyễn Chi Chi cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không còn khả năng huy động chút dây thần kinh nào để hiểu anh đang nói gì. Bản năng của cơ thể khiến cô muốn thoát khỏi vùng kiểm soát của người đàn ông, thế nhưng khi lý trí nghĩ đến những việc anh đã giúp đỡ mình mấy ngày nay, cô vẫn cố gắng kiềm chế cơn xúc động của mình, thuận theo thấp giọng trả lời: "Chuyện gì vậy?"
"Yên lặng đứng ở đây, không nhúc nhích, cũng không né tránh tôi."
"... Hình như rất đơn giản."
"Đúng, rất đơn giản, mong cô sẽ không từ chối".
"Chuyện này dễ thôi"*
(*Nguyên văn: 举手之劳 – "Cử thủ chi lao" – Giống như câu "Dễ như trở bàn tay" vậy đó. Ý nói một việc làm rất dễ dàng, đơn giản, không cần chút nỗ lực nào cũng có thể hoàn thành)
Lời nói ngoài miệng mặc dù có vẻ nhẹ nhàng bình thản*, nhưng thật ra trong lòng Nguyễn Chi Chi đã sớm mưa gầm gió thét. Trong trí nhớ, ngoại trừ Lý Tư Thần, cô dường như chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác gần như thế này. Đương nhiên, vài lần tiếp xúc thân mật với Lý Tư Thần cùng lắm cũng chỉ là giúp anh thắt cà vạt, hoặc nhiều hơn nữa thì cũng chỉ dừng ở cảnh hai người đầu chạm đầu nhau giải bài mà thôi.
(Nguyên văn: 云淡风轻 – Mây nhẹ gió thanh, có thể hình dung như trời quang mây tạnh. Một ngày đẹp trời mây vừa phải hờ hững và gió cũng mát mẻ nhẹ nhàng. Ngày bình thản mọi chuyện an lành tốt đẹp)
Có điều... Thời Nghiên lại mang cho cô cảm giác hoàn toàn trái ngược với Lý Tư Thần. Anh so với Lý Tư Thần càng kín đáo thâm sâu, so với Lý Tư Thần càng nguy hiểm khó dò, và tất nhiên là so với Lý Tư Thần càng mê người quyến rũ.
Hít một hơi thật sâu, Nguyễn Chi Chi cố hết sức không để ý đến xúc cảm ấm áp truyền đến từ lồng ngực của người đàn ông đằng sau. Thế nhưng, đúng lúc này, Thời Nghiên vươn tay ra, giúp cô vén lọn tóc dài bị gió vô tình hất tung sau tai.
Đầu ngón tay của anh hơi lạnh, khi chạm vào vành tai của cô, nhất thời khiến cô giống như bị điện giật, không nhịn được run mình một cái.
Nhưng cũng ngay tại khoảnh khắc lửa điện giao thoa* này, Nguyễn Chi Chi bỗng nhiên chợt hiểu ra hành động của Thời Nghiên có chủ ý gì, bởi vì ánh mắt của cô vừa rồi vô tình bắt gặp Nghiêm Nhụy đứng ở đằng xa. Người bên kia nhìn cử chỉ thân mật của anh và cô, dáng vẻ hiện tại nhìn như rất tức giận, đang đứng khua tay múa chân chuyện gì đó với Trần Gia Ngôn và các cô gái khác trong đoàn.
(*Nguyên văn: 电光石火 – điện quang hỏa thạch, sự việc diễn ra chớp nhoáng, chỉ trong chớp mắt. Giống như khi bật đèn hay khoảnh khắc tia lửa phát ra khi dùng hai hòn đá quẹt vào nhau thì rất nhanh, chưa đến một giây, cũng rất khó để suy đoán được điều gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó)
Nguyễn Chi Chi bất đắc dĩ: "Xem ra anh đang dùng tôi làm bia đỡ đạn ấy hả"
Thời Nghiên khẽ cười, tiếng cười phát ra êm tai mát lạnh, dường như tương phản với con người anh, ít nhất thì, con người anh mà cô đã thấy qua bao ngày nay. Anh duỗi tay ra, rất tự nhiên sờ lên tóc cô: "Xuỵt, chỉ hai ta biết thôi"
Bởi vì động tác của anh, khuôn mặt của Nguyễn Chi Chi thoáng ửng lên chút sắc đỏ. Người đàn ông này quá nguy hiểm... Nhất định phải thoát khỏi tình huống này càng sớm càng tốt. Nghĩ đến đây, cô cố gắng khôi phục biểu cảm, tiến thân mình về phía trước, lui người ra khỏi cơ thể người đàn ông phía sau, cũng đồng thời chấm dứt cảnh tượng nhìn như đang ôm ấp thân mật giữa hai người trong mắt người khác. Cô nở một nụ cười hồn nhiên: "Nghiêm Nhụy và những người khác đi rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, tạm biệt"
Vẻ mặt không chút gợn sóng, Thời Nghiên hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt vẫn là bình thản: "Tạm biệt."
Hành trình tham quan Công viên Quốc gia Pudacuo đến khoảng chừng hai giờ chiều thì kết thúc. Do cần phải gấp rút đến sân bay, Nguyễn Chi Chi và nhóm du lịch đều phải giải quyết bữa ăn cuối cùng này trên xe buýt. Bên đoàn xe chuẩn bị thức ăn cũng không tệ. Mỗi người được cấp một suất cơm hộp gồm có ba món mặn một món canh, khẩu phần ăn cân đối, nhìn qua cũng khá ngon mắt. Nhưng mà, khẩu vị của Nguyễn Chi Chi từ trước đến nay vốn không được tốt lắm, nên ăn được vài miếng thì cô cũng khép hộp cơm lại
Sau khi đến sân bay Địch Khánh ở Shangri-La, hướng dẫn viên vẫn rất có tinh thần trách nhiệm, anh ta chu đáo giúp mọi người đổi thẻ lên máy bay, kiểm tra hành lý, nhiệt tình tập hợp đoàn du khách, phát biểu tổng kết chuyến đi này lần cuối mới dẫn cả đoàn đến cửa kiểm tra an ninh.
Kiểm tra xong, Nguyễn Chi Chi định quay ra dạo quanh sân bay mua chút đồ ăn, nhưng đáng tiếc, bảng hiệu ở cổng lên máy bay phát thông báo chỉ còn lại 15 phút cho hành khách ổn định chỗ ngồi. Nguyễn Chi Chi sờ sờ bụng của mình, không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ thở dài.
Nhắc mới nhớ, cô cũng có thể được coi là một người cực kỳ kén ăn, thích ăn vặt nhưng cứ đến bữa chính là không muốn ăn. Có lẽ cũng bởi lý do này mà cô chỉ cao có 1m65, cân nặng cũng chỉ đạt khoảng 90 cân*. Gu Nian luôn cười với cô ấy rằng cô ấy có thể bị gió thổi. chạy.
(*Đơn vị đo cân nặng ở Trung Quốc và Việt Nam khác nhau. 1 cân ở Trung Quốc sẽ bằng khoảng 0.5968 kg ở Việt Nam, suy ra, cân nặng của Chi Chi nhà chúng mình vào khoảng 53kg.)
Trong lúc cô suy nghĩ miên man, trước cổng lên máy bay đã xuất hiện một hàng dài người xếp hàng chờ đăng ký, Nguyễn Chi Chi thấy vậy cũng vẫn ngồi yên một chỗ cách đó không xa, đợi đến khi dòng người vào trong gần hết, lúc này mới thong thả đứng lên.
Khi cô bước vào cabin, hầu như mọi người đã tìm được chỗ ngồi.
"22c..." Nguyễn Chi Chi nhìn thông tin chỗ ngồi trên thẻ lên máy bay, tìm kiếm một lúc thì liếc thấy có một chiếc ghế trống dãn nhãn 22c.
Cô bước tới, thản nhiên ngồi xuống, vừa lúc ngước mắt lên tìm dây an toàn liền ngạc nhiên phát hiện người ngồi cạnh mình bên cửa sổ hóa ra là Thời Nghiên.
Rốt cuộc cô với anh là định mệnh hay nghiệt duyên vậy chứ?
"Hi, thật là trùng hợp." Nguyễn Chi Chi quay đầu nhìn anh, nụ cười trên mặt có hơi không tự nhiên.
Không phải tự dưng mà cô có biểu cảm như thế đâu... Hai tiếng rưỡi ngồi với anh chắc chắn sẽ lấp đầy bằng không khí ngượng ngùng khó tả với buồn tẻ đến chết mất thôi.
Thời Nghiên đối với dáng vẻ nghĩ một đằng làm một nẻo của cô cũng coi như không nhìn thấy, nhướng nhướng mày, lịch sự đáp lại: "Thật là trùng hợp."
Máy bay bình ổn cất cánh, vì thời gian bay chỉ có hai tiếng rưỡi nên trên hành khách cũng không được chuẩn bị phần ăn lớn nào, mà thay vào đó là một túi bánh quy sữa.
Nguyễn Chi Chi ngồi tại chỗ của mình xem video trên điện thoại di động, thi thoảng lại nhón một chiếc bánh lên ăn, một chiếc lại một chiếc, rất nhanh đã ăn hết túi bánh quy. Vẫn chưa thỏa mãn, cô liếm liếm những ngón tay dính đầy vụn bánh, cuối cùng vẫn đành tiếc nuối thở dài.
Đúng lúc này, một bàn tay cầm gói bánh quy sữa chưa mở xuất hiện trước mặt cô. Nguyễn Chi Chi theo bản năng nuốt nước bọt, vô thức đưa tay ra nhận lấy. Cô mở túi bánh, lấy ra một chiếc bánh quy bỏ vào miệng, sau đó mới trộm liếc mắt nhìn Thời Nghiên, ngượng ngùng mở miệng: "Thời Nghiên, anh không ăn sao?"
[Editor: Ôi chị tôi thật hài.... Edit đến đoạn này cười không ngậm được miệng. Nhìn thấy đồ ăn là liêm sỉ chị đâu hết rồi!!]
Đối phương chỉ cúi đầu chuyên chú đọc sách, không mấy bận tâm trả lời: "Tôi không thích ăn bánh quy."
Cô hiếu kỳ đem ánh mắt hướng xuống dưới theo tầm mắt của anh, phát hiện ra cuốn sách anh đang cầm trên tay là tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Garcia Marquez, "Trăm năm cô đơn".
Miệng cô vẫn đang nhồm nhoàm nhai bánh quy, còn đại não thì chẳng còn trống chỗ nào cho nghĩ ngợi vẩn vơ, cô trực tiếp mở miệng cảm thán: "Tôi cũng rất thích cuốn sách này."
... Cô đây là vừa bắt chuyện với Thời Nghiên đấy ư? Thật là đáng sợ.
Nghe cô nói xong, Thời Nghiên quay đầu sang, híp híp mắt nhìn cô, phảng phất như vẻ rất có hứng thú: "Cô thích nhất nhân vật nào?"
Nguyễn Chi Chi nuốt xuống miếng bánh quy đang nhai dở, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Tôi thích nhất câu chuyện tình yêu trong thế hệ thứ năm của Remedios"
Thời Nghiên không tỏ vẻ ngạc nhiên gật đầu, giọng anh thật sự rất thấp và nhẹ nhàng, còn có chút khàn khàn, vẫn êm tai như ngày nào: "Vì người yêu đã khuất mà nhập tu viện thủ tiết, cả đời còn lại sống trong bình lặng. Điều đó quả thực đáng được trân trọng."
Rất tán đồng gật gật đầu, Nguyễn Chi Chi vốn cũng muốn hỏi anh thích nhân vật nào nhất, nghĩ rồi lại nghĩ rồi lại có chút do dự, như này... không phải là tỏ ra hai người có hơi thân thiết quá hay chăng?
Cuối cùng cô cũng không hỏi, dùng khăn giấy ướt lau sạch ngón tay, lại mở điện thoại ra, lặng lẽ xem video.
Ước chừng nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, Nguyễn Chi Chi tua nhanh video xem nốt, một lúc sau mới ngẩng lên, lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc của mình.
Thời Nghiên ngồi cạnh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, đường nét sườn mặt anh tinh xảo đến mức giống như một món bảo vật quý hiếm được trân trọng nâng niu trưng bày trong tủ kính, yên tĩnh mà tao nhã.
Nhìn anh như vậy, Nguyễn Chi Chi đột nhiên cảm thấy, có lẽ tâm tư của người đàn ông này vốn không hề thâm sâu như cô vẫn tưởng, có lẽ anh cũng giống như cô, cũng chỉ là một giọt nước nhỏ giữa biển người mênh mông, một người bình thường như bao người khác, một người sẽ vì tình yêu mà tâm niệm ưu thương.
"Thời Nghiên, anh cũng có người mình thích sao?" Cô nghiêng đầu nhìn anh nhẹ giọng nói, lần đầu tiên cố gắng chủ động tiếp xúc với người khác.
Thời Nghiên đóng lại quyển sách dày cộp trên tay, rủ mắt nhìn xuống bìa sách đã có phần cũ nát: "Đương nhiên là có."
Quả nhiên.
"Vậy cái kia, cô gái mà anh thích... cô ấy có biết không?"
Thời Nghiên quay sang nhìn cô rồi gật đầu, bóng đèn nhỏ trên máy bay thoáng dừng qua mắt anh, chợt sáng chợt tối: "Cô ấy không biết" Dừng một chút, lại tự nhiên bổ sung: "Nhưng có một ngày cô ấy sẽ biết, với cả, một ngày nào đó cô ấy gả cho tôi "
Nguyễn Chi Chi 囧, thật muốn hỏi anh lấy đâu ra tự tin như vậy, nhưng nhìn đến khuôn mặt điển trai khiến ai ai cũng ghen tị của anh, vẫn là thức thời ngậm miệng lại.
Xem chừng trên đời này chẳng có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.
Cô vốn tưởng rằng qua ba năm, đã không còn điều gì có thể khiến cô rung động nữa*, nhưng không ngờ tới chỉ trong năm ngày, cô lại vì người đàn ông này mà mất tập trung hết lần này đến lần khác.
(*Nguyên văn: 心如止水 – Tâm như chỉ thủy – Con người trở nên bình thản, trong lòng đã an yên như nước ngừng chảy, không còn bị tác động bởi những nhân tố ảnh hưởng hay bất kỳ hoàn cảnh nào nữa)
Nhưng cũng không sao cả, bản thân Nguyễn Chi Chi cô vẫn là người biết rõ điều trong lòng mình nhất, cảm giác đặc biệt đối với anh thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cũng giống như lúc một cô gái nhìn thấy đôi giày thủy tinh lấp lánh trong cửa hàng, trong lòng sẽ sinh ra mong muốn có được, nhưng cũng chỉ là nhất thời. Suy cho cùng, ai trên đời chả thích những thứ đẹp đẽ, nhưng không phải ai cũng sẽ yêu thích nó mãi mãi.
Trong lúc máy bay hạ xuống, cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhẹ giọng mở miệng, như thể đang nói điều gì đó. Tiếc là màng nhĩ bị chấn động bởi tiếng ồn lớn của máy bay đang lăn trên đường băng, Nguyễn Chi Chi bịt tai lại nên không nghe thấy gì.
Khi đang xếp hàng chờ xuống máy bay, Nguyễn Chi Chi suy tư một lúc, cô quay lại, chân thành nói lời tạm biệt với Thời Nghiên: "Thời Nghiên, cảm ơn anh rất nhiều vì đã quan tâm đến tôi những ngày qua. Nếu có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ mời anh bữa cơm. "
Thời Nghiên nghe lời cô, anh nhếch miệng mỉm cười, đôi mắt nặng trĩu như được bao phủ bởi một màn sương mù mông lung, nhìn như rất cô độc, nhưng từ trong sâu thẳm lại luôn lộ ra một tia sáng.
Anh đáp: "Sẽ có một ngày như vậy."
Mà một ngày này, sẽ đến sớm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.