Chương 39: Cắm hoa
Hội Đường
10/07/2023
kiều Chi ả ta tiếp tục van xin anh như cách mà khi anh vẫn xin ả ta thả vợ anh ra.
Ả ta bị đánh mặt mũi bầm tím cho người khác nhìn còn không nhận ra trước đây ả ta lại là một diễn viên hot nhất được nhiều người hâm mộ nhưng giờ đây cô ta chỉ là một người để Trần Phong hả giận khi nghĩ đến những chuyện mà ả đã làm với Lý Nhã Tranh.
Ở nhà Lý Nhã Tranh nằm mãi trên phòng cũng thấy chán nên cô đã đi xuống nhà, cô bây giờ quay lại những nhút nhát lo sợ của trước kia. Cô bước xuống nhà bác Ngô đã đi tới chào hỏi cô giống như khi cô mới về đây vậy giới thiệu tên tuổi cho cô biết, cô cũng chào hỏi lại một vài câu rồi đi ra ngoài vườn.
Bên ngoài vườn trồng rất nhiều loại hoa mà chỉ do một tay bác Ngô chăm sóc, cô rất thích hoa nên đã cúi xuống ngửi hương hoa.
— Thiếu phu nhân có thể cắt một ít vào cắm vào lọ hoa trên phòng ngủ. -Bác Ngô đi theo cô ra ngoài, đưa chiếc kéo cho cô.
— Vậy cháu cảm ơn nha!
Lý Nhã Tranh nhận lấy chiếc kéo rồi cắt một vào bông hoa vào nhà, lên phòng cô ngồi xuống sàn cẩn thận cắm hoa vào bình, cô cắt rất nhiều hoa nên cắm dư ra một bình cô không biết để hoa thừa ở đâu vứt đi thì tiếc nên cô đã cắm vào một bình còn lại rồi đem sang phòng kế bên.
Phòng kế bên là phòng của Trần Phong cô không biết nên đi vào, để bình hoa trên bàn làm việc rồi đi xung quanh phòng quan sát, nhìn lại những tấm ảnh được để ngăn nắp trên bàn cô liền cầm lên xem, trên ảnh là cô và Trần Phong mặc đồ cưới cô nhìn tấm ảnh đó rất lâu trong đầu muốn nhớ gì đó nhưng không thể nhớ ra nổi, cô muốn nhớ lại những việc trước kia cô muốn biết mình đã kết hôn thật hay chưa nhưng không thể nào nhớ được. Lý Nhã Tranh nhẹ nhàng để tấm ảnh đó xuống rồi ngồi vào chiếc ghế ở bàn làm việc đọc quyển sách trên bàn rồi ngủ lúc nào không biết.
Trần Phong từ căn hầm đó về thẳng nhà mà không ghé đến công tỷ, về đến nhà anh đi thẳng lên phòng của cô vừa mở cửa phòng ra anh không thấy cô liền hốt hoảng mà tìm và gọi tên cô trong phòng nhưng không thấy đến khi anh sang phòng mình tìm thì thấy cô ngủ ngon lành trên ghế. Anh tiến lại thở phào nhẹ nhõm cười nhẹ một cái rồi cúi người xuống bế cô lên giường của mình.
— Em làm anh lo lắng rồi đấy Tranh Tranh!
Đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đi lại bàn làm việc đến chiều mặt trời lặn anh mới dừng công việc lại, đi vè phía giường ngồi lên giường bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt cô ngủ trong lòng anh rất yên tâm.
Lý Nhã Tranh ngủ tận mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh, vừa tỉnh cô đã ngạc nhiên khi thấy tay mình đang ôm tay anh ngủ liền thả ra rồi ngồi dậy.
—Xin lỗi, không cố ý ôm tay anh ngủ đâu.
Trần Phong thả điện thoại xuống nhìn sang cô, đưa cánh tay vừa bị cô ôm mấy tiếng đồng hồ lên xoa bóp.
— Em dậy rồi sao? Vẫn chưa đến giờ cơm tối em có thể ngủ thêm!
— Chỉ là mang hoa cắm thừa sang đây để nhưng không hiểu sao lại ngủ lúc nào không biết, xin lỗi.
Lý Nhã Tranh đi xuống giường chạy thật nhanh về phòng của mình, cô cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện vừa rồi liền ngồi xuống ghế tìm lục máy tính cũ của mình mãi vẫn không thấy cô phải sang lại phòng Trần Phong hỏi anh.
Lý Nhã Tranh không gõ cửa mà đi vào luôn, cô đi vào liền đứng ngơ ra vì trước mắt cô là một thân hình body chuẩn sáu múi đang đứng trước mắt cô. Trần Phong đang cởi áo để đi tắm thì cô đi vào, anh cũng không mặc áo lại mà tiếp tục cởi Lý Nhã Tranh đỏ mặt ngại quay lưng lại về phía anh.
— Xin lỗi anh, tại tôi muốn hỏi anh xem có thấy máy tính của tôi ở đâu không nên mới sang phòng của anh, tôi không biết anh đang thay đồ.
Trần Phong không nói gì mà tiến tới gần tai cô thổi một hơi vào cổ của cô nhẹ nhàng nói.
— Em thấy hết thân thể anh rồi nên em phải chịu tránh nhiệm.
— Trách nhiệm??? -Cô quay người lại thấy anh không mặc áo lại vội quay đi.
— Tôi chỉ là vô tình thấy cơ bụng anh thôi, sao lại phải bắt chịu trách nhiệm? - Cô nói.
— Không phải bây giờ em là vợ tôi sao vậy thì vào ca lưng cho chồng đi!
— Tôi... tôi chưa hồi phục trí nhớ nên không biết những điều anh nói là thật hay không nên tôi sẽ không cả lưng cho anh.
Nói xong cô liền đi về phòng, trước ánh nhìn của anh cô lại một lần nữa làm cho anh cười vì sự nhút nhát xấu hổ của cô.
Lý Nhã Tranh về phòng quyết định đi tắm để quên đi những việc xấu hổ hôm nay, cô vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước ám khoảng ba mươi phút. Tắm xong cô muốn tìm thứ gì đó đọc nhưng không thấy thứ gì để cô có thể đọc.
Bụng cô giờ lại kêu lên vì đói khi mới có 6 giờ nên cô đã đi xuống bếp mong có thể tìm được một gọi mì để nấu ăn, nhưng căn nhà sang trọng như thế này làm sao có mì ăn liền cho cô.
Ả ta bị đánh mặt mũi bầm tím cho người khác nhìn còn không nhận ra trước đây ả ta lại là một diễn viên hot nhất được nhiều người hâm mộ nhưng giờ đây cô ta chỉ là một người để Trần Phong hả giận khi nghĩ đến những chuyện mà ả đã làm với Lý Nhã Tranh.
Ở nhà Lý Nhã Tranh nằm mãi trên phòng cũng thấy chán nên cô đã đi xuống nhà, cô bây giờ quay lại những nhút nhát lo sợ của trước kia. Cô bước xuống nhà bác Ngô đã đi tới chào hỏi cô giống như khi cô mới về đây vậy giới thiệu tên tuổi cho cô biết, cô cũng chào hỏi lại một vài câu rồi đi ra ngoài vườn.
Bên ngoài vườn trồng rất nhiều loại hoa mà chỉ do một tay bác Ngô chăm sóc, cô rất thích hoa nên đã cúi xuống ngửi hương hoa.
— Thiếu phu nhân có thể cắt một ít vào cắm vào lọ hoa trên phòng ngủ. -Bác Ngô đi theo cô ra ngoài, đưa chiếc kéo cho cô.
— Vậy cháu cảm ơn nha!
Lý Nhã Tranh nhận lấy chiếc kéo rồi cắt một vào bông hoa vào nhà, lên phòng cô ngồi xuống sàn cẩn thận cắm hoa vào bình, cô cắt rất nhiều hoa nên cắm dư ra một bình cô không biết để hoa thừa ở đâu vứt đi thì tiếc nên cô đã cắm vào một bình còn lại rồi đem sang phòng kế bên.
Phòng kế bên là phòng của Trần Phong cô không biết nên đi vào, để bình hoa trên bàn làm việc rồi đi xung quanh phòng quan sát, nhìn lại những tấm ảnh được để ngăn nắp trên bàn cô liền cầm lên xem, trên ảnh là cô và Trần Phong mặc đồ cưới cô nhìn tấm ảnh đó rất lâu trong đầu muốn nhớ gì đó nhưng không thể nhớ ra nổi, cô muốn nhớ lại những việc trước kia cô muốn biết mình đã kết hôn thật hay chưa nhưng không thể nào nhớ được. Lý Nhã Tranh nhẹ nhàng để tấm ảnh đó xuống rồi ngồi vào chiếc ghế ở bàn làm việc đọc quyển sách trên bàn rồi ngủ lúc nào không biết.
Trần Phong từ căn hầm đó về thẳng nhà mà không ghé đến công tỷ, về đến nhà anh đi thẳng lên phòng của cô vừa mở cửa phòng ra anh không thấy cô liền hốt hoảng mà tìm và gọi tên cô trong phòng nhưng không thấy đến khi anh sang phòng mình tìm thì thấy cô ngủ ngon lành trên ghế. Anh tiến lại thở phào nhẹ nhõm cười nhẹ một cái rồi cúi người xuống bế cô lên giường của mình.
— Em làm anh lo lắng rồi đấy Tranh Tranh!
Đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đi lại bàn làm việc đến chiều mặt trời lặn anh mới dừng công việc lại, đi vè phía giường ngồi lên giường bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt cô ngủ trong lòng anh rất yên tâm.
Lý Nhã Tranh ngủ tận mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh, vừa tỉnh cô đã ngạc nhiên khi thấy tay mình đang ôm tay anh ngủ liền thả ra rồi ngồi dậy.
—Xin lỗi, không cố ý ôm tay anh ngủ đâu.
Trần Phong thả điện thoại xuống nhìn sang cô, đưa cánh tay vừa bị cô ôm mấy tiếng đồng hồ lên xoa bóp.
— Em dậy rồi sao? Vẫn chưa đến giờ cơm tối em có thể ngủ thêm!
— Chỉ là mang hoa cắm thừa sang đây để nhưng không hiểu sao lại ngủ lúc nào không biết, xin lỗi.
Lý Nhã Tranh đi xuống giường chạy thật nhanh về phòng của mình, cô cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện vừa rồi liền ngồi xuống ghế tìm lục máy tính cũ của mình mãi vẫn không thấy cô phải sang lại phòng Trần Phong hỏi anh.
Lý Nhã Tranh không gõ cửa mà đi vào luôn, cô đi vào liền đứng ngơ ra vì trước mắt cô là một thân hình body chuẩn sáu múi đang đứng trước mắt cô. Trần Phong đang cởi áo để đi tắm thì cô đi vào, anh cũng không mặc áo lại mà tiếp tục cởi Lý Nhã Tranh đỏ mặt ngại quay lưng lại về phía anh.
— Xin lỗi anh, tại tôi muốn hỏi anh xem có thấy máy tính của tôi ở đâu không nên mới sang phòng của anh, tôi không biết anh đang thay đồ.
Trần Phong không nói gì mà tiến tới gần tai cô thổi một hơi vào cổ của cô nhẹ nhàng nói.
— Em thấy hết thân thể anh rồi nên em phải chịu tránh nhiệm.
— Trách nhiệm??? -Cô quay người lại thấy anh không mặc áo lại vội quay đi.
— Tôi chỉ là vô tình thấy cơ bụng anh thôi, sao lại phải bắt chịu trách nhiệm? - Cô nói.
— Không phải bây giờ em là vợ tôi sao vậy thì vào ca lưng cho chồng đi!
— Tôi... tôi chưa hồi phục trí nhớ nên không biết những điều anh nói là thật hay không nên tôi sẽ không cả lưng cho anh.
Nói xong cô liền đi về phòng, trước ánh nhìn của anh cô lại một lần nữa làm cho anh cười vì sự nhút nhát xấu hổ của cô.
Lý Nhã Tranh về phòng quyết định đi tắm để quên đi những việc xấu hổ hôm nay, cô vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước ám khoảng ba mươi phút. Tắm xong cô muốn tìm thứ gì đó đọc nhưng không thấy thứ gì để cô có thể đọc.
Bụng cô giờ lại kêu lên vì đói khi mới có 6 giờ nên cô đã đi xuống bếp mong có thể tìm được một gọi mì để nấu ăn, nhưng căn nhà sang trọng như thế này làm sao có mì ăn liền cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.