Chương 29: Đến nhà Thẩm Thanh Thư
Hội Đường
10/07/2023
Trần Phong đã rơi nước mắt vì cô, cố chờ đợi cô mở cửa ra nói với anh một câu “ Em sẽ cho anh một cơ hội " chỉ cần câu nói đó anh cũng đã mãn nguyện rồi, nhưng anh đã chờ đến tối cô cũng không chịu mở cửa hay lên tiếng nói với anh dù chỉ một chữ. Anh chờ cô mở cửa mà đã mệt mỏi ngủ gục lúc nào không biết.
Bên trong phòng của Lý Nhã Tranh, cô cũng đã khóc rất nhiều dù cô không khóc ra tiếng nhưng hai hàng nước mắt của cô luôn trào ra, trước kia cô luôn nghĩ rằng Trần Phong sẽ có người yêu và sẽ quay lại làm đám cưới với anh rồi cô sẽ được tự do, nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy buồn bã khi anh có người yêu và đã quay về, Lý Nhã Tranh luôn nghĩ đến đó là hai hàng nước mắt cô cứ trào ra chắc là cô đã thích người chồng này rồi, thích người chồng bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, đến cô cũng không biết mình đã thích anh từ khi nào nhưng cô luôn có cảm giác ấm áp hạnh phúc mỗi lần nói chuyện với anh dù chỉ là một câu.
Cứ như thế Lý Nhã Tranh khóc mãi đến khi chân cô bất giác đau nhói thì cô mới nhận ra chân mình bị đau, cô còn ngồi xổm từ lúc trưa tới giờ, cô vội trèo lên giường với lấy chai dầu trong tủ đầu giường mà xoa vào, lúc xoa cô thấy chân mình dễ chịu hẳn nhưng trong lòng lại không thấy dễ chịu đi chút nào cô bất giác rùng mình đáng rơi chai dầu xuống sàn “ cốp ".
Bên ngoài Trần Phong giật mình tỉnh dậy lo lắng vội chạy lại cánh cửa gọi cô, hỏi đã xảy ra chuyện gì cô có bị làm sao không.
— Tranh Tranh em làm sao vậy? Em có bị làm sao không? Trả lời anh đi chỉ một câu thôi, anh xin em!
Những điều Trần Phong nói bên ngoài Lý Nhã Tranh đều nghe rõ không sót một chữ nhưng cô lại không đủ can đảm trả lời anh. Lý Nhã Tranh cũng không muốn anh ngồi ngoài đó chờ cô vì bây giờ đã tối rồi ngồi bên ngoài rất lạnh nên cô đã lấy một tờ giấy viết lên đó vài chữ rồi đưa ra cửa cho anh.
Khi Trần Phong thấy tấm giấy dưới sàn liền cầm lên đọc, anh vừa mở ra đọc “ Anh về phòng nghỉ đi, em mệt rồi và em cũng không bị làm sao nên anh về nghỉ đi! " Lý Nhã Tranh đang lo lắng cho anh sợ anh bị cảm lạnh, Trần Phong đọc giấy xong cũng nghe lời cô mà về phòng.
— Em không sao là anh yên tâm rồi, anh tưởng. sẽ không chịu nói chuyện với anh, anh sẽ về phòng anh sẽ nghe theo lời anh.- Trần Phong mừng vì cô đã trả lời anh.
Lý Nhã Tranh đúng là muốn anh về phòng nghỉ ngơi không muốn anh bị cảm lạnh nhưng cũng một phần là cô muốn ra ngoài, cô muốn đến nhà bạn cô ở một vài hôm cho đầu óc quên đi mọi thứ, cô cũng không muốn vì mình mà anh lại đánh mất tình yêu của mình một lần nữa.
Sau khi cô không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì cô liền lấy máy tính ra nhắn tin cho người bạn cô Thẩm Thanh Thư và bảo Thẩm Thanh Thư đến đón cô. Thẩm Thanh Thư lúc đầu không đồng ý cho cô ở nhà mình nhưng khi nghe cô kể sự tình thì Thẩm Thanh Thư liền đồng ý đến đón cô.
Lý Nhã Tranh liền rón rén mở cửa để không gây tiếng động, cô lết cáu chân đau của mình ra đến cổng mà không gây ra một tiếng động vì bây giờ mọi người làm đã đi ngủ rồi kể cả thím Hai và bác Ngô còn Trần Phong bây giờ chắc là đã mệt mà đi tắm rồi.
Lý Nhã Tranh ra chờ Thẩm Thanh Thư được một lúc thì Thẩm Thanh Thư đến, vừa bước xuống xe nhìn thấy cô bạn mình ăn mặc không được ấm mà Thẩm Thanh Thư đau lòng liền mở cửa xe cho Lý Nhã Tranh vào còn cho cô mượn chiếc áo khoác của mình.
— Đỡ ấm hơn chưa? Sao ra ngoài không có mặc áo không biết trời đem lạnh lắm hả? Có cái nhau thì cũng phải lo cho mình chứ?- Thẩm Thanh Thư vừa lái xe vừa mắng Lý Nhã Tranh.
— Tớ xin lỗi, tại tớ đi vội quá nên không mang.
— Mà chân cậu bị sao thế tớ thấy khi nãy cậu đi khập khiễng.- Thẩm Thanh Thư vừa lái xe vừa hỏi thăm Lý Nhã Tranh.
— Tớ không may bị vấp nên chân bị xưng.- Lý Nhã Tranh không nói thật cho bạn mình biết sợ Thẩm Thanh Thư lo lắng.
— Cậu vẫn hậu đậu như xưa, không biết nhìn trước nhìn sau.
Khoảng ba mươi phút sau Lý Nhã Tranh đã đến nhà của Thẩm Thanh Thư vừa bước xuống xe và vào nhà Lý Nhã Tranh phải ngạc nhiên.
— Cậu...cậu sao có thể.... căn nhà này là sao?-Lý Nhã Tranh ấp úng nói.
— Tớ mới mua, căn hộ kia tớ trả rồi bây giờ cậu cứ ở đây với tớ, cái tên chết tiệt chồng cậu mà tìm tới tớ sẽ cho hắn biết tay.
— Được rồi, tớ buồn ngủ rồi chúng ta đi ngủ thôi!- Lý Nhã Tranh ngáp.
— Cậu đứng lại đó, mau ngồi xuống đây.- Thẩm Thanh Thư kéo Lý Nhã Tranh ngồi xuống ghế.
— Sao vậy? Tớ buồn ngủ lắm rồi.- Lý Nhã Tranh ngơ ngác hỏi.
— Cậu ngồi đó, tớ đi lấy băng thuốc bôi cho cậu.- Thẩm Thanh Thư vội đi lấy hộp cứu thương.
Thì ra Thẩm Thanh Thư lo lắng cho cô, muốn băng bó vết thương cho cô.
Một lúc sau vết thương ở chân của cô đã được Thẩm Thanh Thư sử lý xong.
Cuối cùng Lý Nhã Tranh cũng được đi ngủ, hôm nay cô được ngủ cùng Thẩm Thanh Thư, trò chuyện lại hồi còn đi học rồi cả hai người đều chìm vào giấc ngủ.
Bên trong phòng của Lý Nhã Tranh, cô cũng đã khóc rất nhiều dù cô không khóc ra tiếng nhưng hai hàng nước mắt của cô luôn trào ra, trước kia cô luôn nghĩ rằng Trần Phong sẽ có người yêu và sẽ quay lại làm đám cưới với anh rồi cô sẽ được tự do, nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy buồn bã khi anh có người yêu và đã quay về, Lý Nhã Tranh luôn nghĩ đến đó là hai hàng nước mắt cô cứ trào ra chắc là cô đã thích người chồng này rồi, thích người chồng bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, đến cô cũng không biết mình đã thích anh từ khi nào nhưng cô luôn có cảm giác ấm áp hạnh phúc mỗi lần nói chuyện với anh dù chỉ là một câu.
Cứ như thế Lý Nhã Tranh khóc mãi đến khi chân cô bất giác đau nhói thì cô mới nhận ra chân mình bị đau, cô còn ngồi xổm từ lúc trưa tới giờ, cô vội trèo lên giường với lấy chai dầu trong tủ đầu giường mà xoa vào, lúc xoa cô thấy chân mình dễ chịu hẳn nhưng trong lòng lại không thấy dễ chịu đi chút nào cô bất giác rùng mình đáng rơi chai dầu xuống sàn “ cốp ".
Bên ngoài Trần Phong giật mình tỉnh dậy lo lắng vội chạy lại cánh cửa gọi cô, hỏi đã xảy ra chuyện gì cô có bị làm sao không.
— Tranh Tranh em làm sao vậy? Em có bị làm sao không? Trả lời anh đi chỉ một câu thôi, anh xin em!
Những điều Trần Phong nói bên ngoài Lý Nhã Tranh đều nghe rõ không sót một chữ nhưng cô lại không đủ can đảm trả lời anh. Lý Nhã Tranh cũng không muốn anh ngồi ngoài đó chờ cô vì bây giờ đã tối rồi ngồi bên ngoài rất lạnh nên cô đã lấy một tờ giấy viết lên đó vài chữ rồi đưa ra cửa cho anh.
Khi Trần Phong thấy tấm giấy dưới sàn liền cầm lên đọc, anh vừa mở ra đọc “ Anh về phòng nghỉ đi, em mệt rồi và em cũng không bị làm sao nên anh về nghỉ đi! " Lý Nhã Tranh đang lo lắng cho anh sợ anh bị cảm lạnh, Trần Phong đọc giấy xong cũng nghe lời cô mà về phòng.
— Em không sao là anh yên tâm rồi, anh tưởng. sẽ không chịu nói chuyện với anh, anh sẽ về phòng anh sẽ nghe theo lời anh.- Trần Phong mừng vì cô đã trả lời anh.
Lý Nhã Tranh đúng là muốn anh về phòng nghỉ ngơi không muốn anh bị cảm lạnh nhưng cũng một phần là cô muốn ra ngoài, cô muốn đến nhà bạn cô ở một vài hôm cho đầu óc quên đi mọi thứ, cô cũng không muốn vì mình mà anh lại đánh mất tình yêu của mình một lần nữa.
Sau khi cô không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì cô liền lấy máy tính ra nhắn tin cho người bạn cô Thẩm Thanh Thư và bảo Thẩm Thanh Thư đến đón cô. Thẩm Thanh Thư lúc đầu không đồng ý cho cô ở nhà mình nhưng khi nghe cô kể sự tình thì Thẩm Thanh Thư liền đồng ý đến đón cô.
Lý Nhã Tranh liền rón rén mở cửa để không gây tiếng động, cô lết cáu chân đau của mình ra đến cổng mà không gây ra một tiếng động vì bây giờ mọi người làm đã đi ngủ rồi kể cả thím Hai và bác Ngô còn Trần Phong bây giờ chắc là đã mệt mà đi tắm rồi.
Lý Nhã Tranh ra chờ Thẩm Thanh Thư được một lúc thì Thẩm Thanh Thư đến, vừa bước xuống xe nhìn thấy cô bạn mình ăn mặc không được ấm mà Thẩm Thanh Thư đau lòng liền mở cửa xe cho Lý Nhã Tranh vào còn cho cô mượn chiếc áo khoác của mình.
— Đỡ ấm hơn chưa? Sao ra ngoài không có mặc áo không biết trời đem lạnh lắm hả? Có cái nhau thì cũng phải lo cho mình chứ?- Thẩm Thanh Thư vừa lái xe vừa mắng Lý Nhã Tranh.
— Tớ xin lỗi, tại tớ đi vội quá nên không mang.
— Mà chân cậu bị sao thế tớ thấy khi nãy cậu đi khập khiễng.- Thẩm Thanh Thư vừa lái xe vừa hỏi thăm Lý Nhã Tranh.
— Tớ không may bị vấp nên chân bị xưng.- Lý Nhã Tranh không nói thật cho bạn mình biết sợ Thẩm Thanh Thư lo lắng.
— Cậu vẫn hậu đậu như xưa, không biết nhìn trước nhìn sau.
Khoảng ba mươi phút sau Lý Nhã Tranh đã đến nhà của Thẩm Thanh Thư vừa bước xuống xe và vào nhà Lý Nhã Tranh phải ngạc nhiên.
— Cậu...cậu sao có thể.... căn nhà này là sao?-Lý Nhã Tranh ấp úng nói.
— Tớ mới mua, căn hộ kia tớ trả rồi bây giờ cậu cứ ở đây với tớ, cái tên chết tiệt chồng cậu mà tìm tới tớ sẽ cho hắn biết tay.
— Được rồi, tớ buồn ngủ rồi chúng ta đi ngủ thôi!- Lý Nhã Tranh ngáp.
— Cậu đứng lại đó, mau ngồi xuống đây.- Thẩm Thanh Thư kéo Lý Nhã Tranh ngồi xuống ghế.
— Sao vậy? Tớ buồn ngủ lắm rồi.- Lý Nhã Tranh ngơ ngác hỏi.
— Cậu ngồi đó, tớ đi lấy băng thuốc bôi cho cậu.- Thẩm Thanh Thư vội đi lấy hộp cứu thương.
Thì ra Thẩm Thanh Thư lo lắng cho cô, muốn băng bó vết thương cho cô.
Một lúc sau vết thương ở chân của cô đã được Thẩm Thanh Thư sử lý xong.
Cuối cùng Lý Nhã Tranh cũng được đi ngủ, hôm nay cô được ngủ cùng Thẩm Thanh Thư, trò chuyện lại hồi còn đi học rồi cả hai người đều chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.