Ánh Trăng Tròn Bằng Một Nửa Người
Chương 15: Gió Tây xin gửi ưu phiền
Kiều Diêu
12/03/2024
Hình Ý Bắc: “Khương Tư Tư cậu nói lại một lần nữa.”
Khương Tư Tư: “Không muốn.”
Hình Ý Bắc: “Cậu nói lại lần nữa.”
Khương Tư Tư: “Không muốn.”
Hình Ý Bắc: “Ngoan thật.”
Khương Tư Tư: “………”
Cô quăng balo của anh sang một bên, “Cậu sao đấy? Bạn bè phòng tôi tụ tập đi ăn với nhau một bữa cậu đi theo làm gì?”
Tàu vào ga, hành khách lục tục lên tàu, trong đó có một phụ nữ mang thai, vừa thấy cô ấy, Khương Tư Tư lập tức đứng dậy nhường chỗ, né tránh ánh mắt của Hình Ý Bắc.
“Chị ngồi đi.”
Mẹ bầu mỉm cười gật đầu với Khương Tư Tư: “Cảm ơn tiểu mỹ nữ nhé.”
Cô lại cầm balo của anh lên, quay đầu thì thấy Lâm Tiểu Viên đang đeo tai nghe, thế là cô đành ngẩng đầu nhìn Hình Ý Bắc.
Người đứng trên tàu điện rất nhiều, mà chỉ có tay cầm bên cạnh Hình Ý Bắc là đang còn trống, nhưng cô không muốn đi qua đó, cô duỗi tay ra.
“Balo của cậu, cậu tự cầm.”
Đưa balo cho anh, ánh mắt cô lập tức dời đi nơi khác.
Có những người, ta không thể nhìn lâu được, nếu không mọi cố gắng trước đây đều sẽ hoá nên vô nghĩa.
Hình Ý Bắc vươn tay ra, nhưng không phải là để nhận lại balo mà là để nắm cổ tay cô, kéo cô đứng về ngay bên cạnh mình.
Đúng lúc này, tàu bắt đầu rời ga, Khương Tư Tư đứng không vững, cả người lảo đảo chực ngã, Hình Ý Bắc nhận ra vội vàng vòng tay ngang eo cô, ôm chặt cô vào lòng.
Khương Tư Tư sửng sốt bất động, nhưng nhịp tim lại tăng lên rất nhanh.
“Tôi ổn rồi, cậu buông tôi ra đi.”
Hình Ý Bắc vẫn không động đậy.
“Khương Khương.”
Khương Tư Tư không thoát ra được, dứt khoát quay phắt người đưa lưng về phía anh, “Chuyện gì?”
Những ngón tay của Hình Ý Bắc hơi co lại, vô tình chạm vào chiếc eo thon mà dường như chỉ bóp mạnh một chút sẽ gãy. Cái cảm giác lạ lẫm này đánh mạnh vào lòng anh, khiến anh quên mất bản thân mình đang muốn nói gì.
“Sao cậu lại gầy vậy chứ?”
Khương Tư Tư đang định mở miệng, Hình Ý Bắc lại buông tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Gầy đi nhiều như vậy, chắc cậu đã rất vất vả, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Khương Tư Tư luôn cho rằng bản thân cô tâm lặng như nước nhưng lại chỉ vì một câu hỏi han của anh mà lòng lại lăn tăn gợn sóng.
Khoảng thời gian này, cô đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, cô nhận được những lời khen có cánh, nhận được những ánh nhìn kinh diễm, nhận được rất nhiều lời hay ý đẹp của tất cả mọi người. Cảm giác ấy thực sự quá tốt, nó tốt đến nỗi suýt chút nữa Khương Tư Tư đã quên mất bản thân cô ngày trước cũng vì chính ngoại hình của mình mà bị mọi người chế giễu đùa cợt.
Nhưng Hình Ý Bắc, anh là người duy nhất hỏi cô, có phải đã chịu rất nhiều khổ cực không.
Sau một thoáng lay động, Khương Tư Tư chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có, tôi chỉ tập thể dục thường xuyên, ăn uống lành mạnh thôi.”
Hình Ý Bắc đứng sau lưng không nói gì, nhưng chỉ cách một hai lớp áo, Khương Tư Tư vẫn cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng lên xuống từng hồi.
Lầu cuối cùng dựa gần vào anh như vậy đã là chuyện của hai năm trước, hai người, dưới cùng một chiếc ô.
Khoảng cách gần trong gang tấc ấy, là những dịu dàng còn sót lại mà trong những đêm trằn trọc mất ngủ nơi xứ người cô không thể ôm vào lòng.
Thật lâu sau, Hình Ý Bắc lại hỏi: “Vì sao lại đột nhiên rời đi?”
Khương Tư Tư vẫn quay lưng về phía anh, giọng nói tỏ rõ oan ức: “Không phải tôi đã nói với cậu là tôi phải ra nước ngoài sao?”
Trong lòng Hình Ý Bắc thầm mổ xẻ lời cô nói tận mấy lát, không tránh khỏi bật cười tức giận.
“Khương Tư Tư, cậu vẫn không chịu nói thật đúng không?”
Khương Tư Tư im lặng, Hình Ý Bắc đợi mãi, nghiến răng nói: “Vậy được, cậu không nói thì thôi, dù sao cậu cũng đã về rồi, chúng ta cứ từ từ tính sổ.”
Vừa dứt lời, tàu cũng vừa hay dừng lại, Hình Ý Bắc xách balo của mình lên đi xuống tàu, anh đứng bên ngoài quay đầu nhìn Khương Tư Tư.
“Chúng ta, ngày sau còn dài.”
Cửa tàu điện chầm chậm đóng lại, trong đầu cô vẫn còn lặp đi lặp lại dáng vẻ anh đang nghiến răng nghiến lợi ấy.
Nếu như phải nói thật, tâm tư của cô sẽ lộ ra không sót chút gì, đến lúc đó làm sao có thể cứu vớt được mối quan hệ của cô và Hình Ý Bắc chứ?
Người ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Viên cũng xuống tàu cùng lúc với anh, thấy có chỗ trống, Khương Tư Tư ngồi xuống.
Lâm Tiểu Viên tháo tai nghe, mím môi.
“Tư Tư.”
Khương Tư Tư ngẩng đầu: “Hả?”
Lâm Tiểu Viên: “Hai người vẫn chưa nói chuyện rõ ràng à?”
“Có gì để nói đâu chứ.” Khương Tư Tư cúi đầu vân vê ngón tay, “Tớ không sao đâu.”
Lâm Tiểu Viên không nói nữa, yên lặng ngồi cạnh cô.
*
Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đến trung tâm thương mại, hai người vốn định đi thẳng lên cửa hàng quần áo trên tầng hai nhưng vừa nhìn thấy cửa hàng trang sức ở tầng một, Khương Tư Tư nhịn không được muốn lượn vào.
“Sắp tới sinh nhật mẹ tớ rồi, hay là tặng mẹ một đôi hoa tai nhỉ.”
Khương Tư Tư cúi đầu tỉ mỉ chọn, cô nhìn trúng một đôi hoa tai ngọc trai.
“Lấy cho em xem đôi này ạ.”
“Cho tôi xem đôi này.”
Một giọng nữ vang lên cùng lúc với Khương Tư Tư, cô ngẩng đầu, thấy Quan Ngữ Hi đang đứng bên cạnh mình, cũng chỉ vào đôi hoa tai ngọc trai kia.
Hai ánh mắt chạm nhau, nhất thời cả hai đều ngẩn người.
Không giống với cánh con trai cung phản xạ dài, Quan Ngữ Hi dường như ngay lập tức đã nhận ra Khương Tư Tư, hơn nữa còn có Lâm Tiểu Viên đứng cạnh cô, chắc chắn không thể sai được.
“Khương.… Khương Tư Tư?”
Khương Tư Tư sững sờ mất một lúc mới gật đầu, ánh mắt dừng trên người đàn ông mà Quan Ngữ Hi đang khoác tay thân mật.
“Bạn trai của chị à?”
Vừa xuất hiện Khương Tư Tư đã hỏi ngay câu này, làm Quan Ngữ Hi bất giác ôm chặt người đàn ông bên cạnh mình, “Phải.”
Anh ta là một người đàn ông có vẻ đầu ba mươi, một thân Âu phục lịch lãm, phong cách điển hình của một người làm văn phòng.
“Ồ.” Khương Tư Tư lùi về sau một bước, “Học tỷ thích đôi hoa tai này thì cứ lấy đi, tôi tìm đôi khác.”
Quan Ngữ Hi: “Không cần, tôi chỉ tùy tiện muốn xem thôi, cô thích thì cứ mua đi.”
“Vậy được.” Khương Tư Tư quay sang nói với nhân viên cửa hàng, “Chị ơi, phiền chị đóng gói lại giúp em.”
Nhân viên mặt mày vui vẻ đóng gói đôi hoa tai cho Khương Tư Tư.
Sau khi Khương Tư Tư đi, cô lại hỏi Quan Ngữ Hi: “Tiểu thư, chị đã chọn được đôi nào chưa ạ? Chị có thể thử.”
Quan Ngữ Hi quay đầu nhìn Khương Tư Tư, sau khi xác định cô đã đi xa rồi mới hỏi: “Đôi hoa tai ban nãy còn không?”
Nhân viên lắc đầu: “Thật lấy làm tiếc, đó là đôi cuối cùng ạ.”
*
Vào đến cửa hàng quần áo, Khương Tư Tư vừa chọn đồ vừa làm như lơ đễnh hỏi chuyện: “Chị ta với Hình Ý Bắc chia tay rồi à?”
“Hả?” Lâm Tiểu Viên giật mình, mãi sau mới chợt phản ứng lại là cô đang hỏi về Quan Ngữ Hi, “À…. Bọn họ chưa từng ở bên nhau.”
“Sao?” Khương Tư Tư hỏi, “Chưa từng ở bên nhau?”
Lâm Tiểu Viên: “Ừ.”
Khương Tư Tư nghe vậy thì bĩu môi, “Không có tiền đồ.”
Câu này, không biết là đang chê bai Hình Ý Bắc hay là đang mắng chửi chính mình.
Lâm Tiểu Viên: “Thật ra….”
Khương Tư Tư: “Sao cơ?”
Lâm Tiểu Viên nhìn bộ trang phục trước mắt, ngập ngừng, “Bộ này khá hợp với cậu đấy.”
“Ồ, vậy sao.” Khương Tư Tư nhấc chiếc áo sơmi lụa màu trắng gạo và chân váy bút chì đen ra khỏi giá treo, “Vậy tớ thử bộ này.”
Vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên đã mang một đôi giày cao gót màu đen cho Khương Tư Tư thay, đồng thời thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ, khen Khương Tư Tư và bộ đồ này không tiếc lời.
Khương Tư Tư chẳng mấy để tâ m đến những lời khen ngợi này, nhưng cô lại không muốn phải đi thêm nữa, “Lấy bộ này đi.”
Chỉ mất chưa tới mười phút để mua đồ, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đi ra khỏi trung tâm thương mại, thời tiết đẹp như vậy, thật không muốn quay về trường.
“Bọn mình đi dạo đi.” Khương Tư Tư nói, “Hiếm lắm mới có ngày đẹp trời.”
Lâm Tiểu Viên: “Được.”
Hai người vừa đi được mấy bước lại bắt gặp Quan Ngữ Hi và bạn trai cùng đi ra, ngồi bên ngoài một quán cafe.
Khương Tư Tư nhìn theo mãi, “Đúng là người đẹp, ánh mặt trời dễ chịu như vậy mà cũng phải đeo kính râm chống nắng, cuộc sống tinh tế quá.”
Lâm Tiểu Viên: “Cậu bây giờ cũng rất đẹp mà.”
Khương Tư Tư quay đầu nhìn Lâm Tiểu Viên bật cười, “Thế tớ đẹp hay Quan Ngữ Hi đẹp?”
Lâm Tiểu Viên chớp chớp mắt, “Cậu đẹp, nói thật đấy.”
Khương Tư Tư mỉm cười tùy ý, “Tiếc là vẻ đẹp này lại đến quá trễ.”
*
Lương Uyển gọi điện thoại tới nói giảng viên tâm huyết quá, dậy lố giờ vẫn chưa có ý định dừng lại, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên chỉ đành quay về trường.
Bây giờ là thời điểm con phố ẩm thực bên ngoài trường học đông đúc náo nhiệt nhất, Lâm Tiểu Viên đi cả ngày nên muốn quay về thay giày, còn Khương Tư Tư thì tìm một quán ăn trông có vẻ đông khách nhất, gọi sẵn món đợi Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên.
Cô đang cúi đầu lướt xem vòng bạn bè thì một cái đầu thò qua.
“Đàn chị, chị mở lại được wechat rồi à, có thể kết bạn với em không?”
Khương Tư Tư vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt to đùng của Diệp Thịnh đang ở sát trước mặt.
Khương Tư Tư lắc lắc điện thoại, “Kết bạn phải thu phí.”
Diệp Thịnh: “Dạ?”
Khương Tư Tư cúi đầu bật cười: “Trêu cậu thôi.”
Lúc cô cười lên, bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, Diệp Thịnh nhìn đến mê mẩn, hai gò má bất chợt phớt đỏ.
Có được wechat của Khương Tư Tư, Diệp Thịnh nhanh chóng quay về bàn của mình, âm thầm gửi tin nhắn khoe chiến tích với Trương Thế Xán.
“Chiến báo đầu tiên, thành công kết bạn wechat với đàn chị.”
Mãi sau, Trương Thế Xán mới trả lời lại
“………”
Diệp Thịnh ngơ ngác, cậu cũng không thèm để ý đến Trương Thế Xán nữa, thấy Khương Tư Tư đang ngồi một mình, liền chạy đến bên cạnh cô, hỏi: “Đàn chị, chị đi ăn một mình à?”
Khương Tư Tư không cả ngẩng đầu, “Chị đợi bạn cùng phòng.”
Diệp Thịnh: “Em đi một mình này, hay là chúng ta ghép bàn nhé?”
Khương Tư Tư ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu ta, “Tùy cậu.”
Vừa dứt lời, Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên đã đi vào, ngồi vào hai ghế trống còn lại.
Lương Uyển nhìn Diệp Thịnh rồi hỏi Khương Tư Tư: “Bạn cậu à?”
“Ừ.” Khương Tư Tư đứng dậy, nói: “Đồ ăn tớ gọi hết rồi, tớ đi vệ sinh đã.”
Diệp Thịnh không để tâ m đến ánh nhìn đánh giá của Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên, mà đắc ý nhắn tin với Trương Thế Xán.
“Hai anh đừng đến nữa, em ăn lẩu với đàn chị rồi.”
Lần này Trương Thế Xán trả lời rất nhanh.
“Huynh đệ à, bảo trọng.”
Diệp Thịnh: “………??”
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy một Hình Ý Bắc đằng đằng sát khí bước vào quán.
Lúc đi ngang qua người Diệp Thịnh, anh cười lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng đến chỗ Khương Tư Tư ngồi ban nãy, kéo ghế, ngự tọa.
Lương Uyển nhìn Hình Ý Bắc, rồi lại nhìn sang Diệp Thịnh, sau đó cô xì xầm với Lâm Tiểu Viên: “Sao Tư Tư gọi nhiều người đến thế?”
Lâm Tiểu Viên cũng có biết chuyện gì đang xảy ra đâu, cô lắc đầu.
Não Diệp Thịnh như bị ngâm tương, nhìn Hình Ý Bắc.
“Anh Bắc, anh như vậy là có ý gì?”
Hình Ý Bắc: “Cậu nói xem?”
Diệp Thịnh: “Anh….. anh hết tiền ăn rồi?”
Hình Ý Bắc: “……..”
Đúng lúc này Khương Tư Tư trở ra, nhìn thấy Hình Ý Bắc ngồi ngay chỗ của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên.
Cô vô thức nói: “Sao lại là cậu nữa vậy?”
Hình Ý Bắc tức đến uất nghẹn: “Cái gì mà sao lại là tôi? Diệp Thịnh có thể ăn lẩu cùng cậu, còn tôi thì không thể à?”
Diệp Thịnh ngồi bên cạnh tủi thân lầm bầm: “Người ta cũng có gọi anh đến đâu.”
Khương Tư Tư bất đắc dĩ nói: “Cậu ngồi chỗ của tôi rồi thì tôi ngồi ở đâu?”
Hình Ý Bắc: “Không có chỗ ngồi thì ngồi lên đùi tôi!”
Khương Tư Tư: “………..?”
Khương Tư Tư: “Không muốn.”
Hình Ý Bắc: “Cậu nói lại lần nữa.”
Khương Tư Tư: “Không muốn.”
Hình Ý Bắc: “Ngoan thật.”
Khương Tư Tư: “………”
Cô quăng balo của anh sang một bên, “Cậu sao đấy? Bạn bè phòng tôi tụ tập đi ăn với nhau một bữa cậu đi theo làm gì?”
Tàu vào ga, hành khách lục tục lên tàu, trong đó có một phụ nữ mang thai, vừa thấy cô ấy, Khương Tư Tư lập tức đứng dậy nhường chỗ, né tránh ánh mắt của Hình Ý Bắc.
“Chị ngồi đi.”
Mẹ bầu mỉm cười gật đầu với Khương Tư Tư: “Cảm ơn tiểu mỹ nữ nhé.”
Cô lại cầm balo của anh lên, quay đầu thì thấy Lâm Tiểu Viên đang đeo tai nghe, thế là cô đành ngẩng đầu nhìn Hình Ý Bắc.
Người đứng trên tàu điện rất nhiều, mà chỉ có tay cầm bên cạnh Hình Ý Bắc là đang còn trống, nhưng cô không muốn đi qua đó, cô duỗi tay ra.
“Balo của cậu, cậu tự cầm.”
Đưa balo cho anh, ánh mắt cô lập tức dời đi nơi khác.
Có những người, ta không thể nhìn lâu được, nếu không mọi cố gắng trước đây đều sẽ hoá nên vô nghĩa.
Hình Ý Bắc vươn tay ra, nhưng không phải là để nhận lại balo mà là để nắm cổ tay cô, kéo cô đứng về ngay bên cạnh mình.
Đúng lúc này, tàu bắt đầu rời ga, Khương Tư Tư đứng không vững, cả người lảo đảo chực ngã, Hình Ý Bắc nhận ra vội vàng vòng tay ngang eo cô, ôm chặt cô vào lòng.
Khương Tư Tư sửng sốt bất động, nhưng nhịp tim lại tăng lên rất nhanh.
“Tôi ổn rồi, cậu buông tôi ra đi.”
Hình Ý Bắc vẫn không động đậy.
“Khương Khương.”
Khương Tư Tư không thoát ra được, dứt khoát quay phắt người đưa lưng về phía anh, “Chuyện gì?”
Những ngón tay của Hình Ý Bắc hơi co lại, vô tình chạm vào chiếc eo thon mà dường như chỉ bóp mạnh một chút sẽ gãy. Cái cảm giác lạ lẫm này đánh mạnh vào lòng anh, khiến anh quên mất bản thân mình đang muốn nói gì.
“Sao cậu lại gầy vậy chứ?”
Khương Tư Tư đang định mở miệng, Hình Ý Bắc lại buông tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Gầy đi nhiều như vậy, chắc cậu đã rất vất vả, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Khương Tư Tư luôn cho rằng bản thân cô tâm lặng như nước nhưng lại chỉ vì một câu hỏi han của anh mà lòng lại lăn tăn gợn sóng.
Khoảng thời gian này, cô đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, cô nhận được những lời khen có cánh, nhận được những ánh nhìn kinh diễm, nhận được rất nhiều lời hay ý đẹp của tất cả mọi người. Cảm giác ấy thực sự quá tốt, nó tốt đến nỗi suýt chút nữa Khương Tư Tư đã quên mất bản thân cô ngày trước cũng vì chính ngoại hình của mình mà bị mọi người chế giễu đùa cợt.
Nhưng Hình Ý Bắc, anh là người duy nhất hỏi cô, có phải đã chịu rất nhiều khổ cực không.
Sau một thoáng lay động, Khương Tư Tư chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có, tôi chỉ tập thể dục thường xuyên, ăn uống lành mạnh thôi.”
Hình Ý Bắc đứng sau lưng không nói gì, nhưng chỉ cách một hai lớp áo, Khương Tư Tư vẫn cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng lên xuống từng hồi.
Lầu cuối cùng dựa gần vào anh như vậy đã là chuyện của hai năm trước, hai người, dưới cùng một chiếc ô.
Khoảng cách gần trong gang tấc ấy, là những dịu dàng còn sót lại mà trong những đêm trằn trọc mất ngủ nơi xứ người cô không thể ôm vào lòng.
Thật lâu sau, Hình Ý Bắc lại hỏi: “Vì sao lại đột nhiên rời đi?”
Khương Tư Tư vẫn quay lưng về phía anh, giọng nói tỏ rõ oan ức: “Không phải tôi đã nói với cậu là tôi phải ra nước ngoài sao?”
Trong lòng Hình Ý Bắc thầm mổ xẻ lời cô nói tận mấy lát, không tránh khỏi bật cười tức giận.
“Khương Tư Tư, cậu vẫn không chịu nói thật đúng không?”
Khương Tư Tư im lặng, Hình Ý Bắc đợi mãi, nghiến răng nói: “Vậy được, cậu không nói thì thôi, dù sao cậu cũng đã về rồi, chúng ta cứ từ từ tính sổ.”
Vừa dứt lời, tàu cũng vừa hay dừng lại, Hình Ý Bắc xách balo của mình lên đi xuống tàu, anh đứng bên ngoài quay đầu nhìn Khương Tư Tư.
“Chúng ta, ngày sau còn dài.”
Cửa tàu điện chầm chậm đóng lại, trong đầu cô vẫn còn lặp đi lặp lại dáng vẻ anh đang nghiến răng nghiến lợi ấy.
Nếu như phải nói thật, tâm tư của cô sẽ lộ ra không sót chút gì, đến lúc đó làm sao có thể cứu vớt được mối quan hệ của cô và Hình Ý Bắc chứ?
Người ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Viên cũng xuống tàu cùng lúc với anh, thấy có chỗ trống, Khương Tư Tư ngồi xuống.
Lâm Tiểu Viên tháo tai nghe, mím môi.
“Tư Tư.”
Khương Tư Tư ngẩng đầu: “Hả?”
Lâm Tiểu Viên: “Hai người vẫn chưa nói chuyện rõ ràng à?”
“Có gì để nói đâu chứ.” Khương Tư Tư cúi đầu vân vê ngón tay, “Tớ không sao đâu.”
Lâm Tiểu Viên không nói nữa, yên lặng ngồi cạnh cô.
*
Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đến trung tâm thương mại, hai người vốn định đi thẳng lên cửa hàng quần áo trên tầng hai nhưng vừa nhìn thấy cửa hàng trang sức ở tầng một, Khương Tư Tư nhịn không được muốn lượn vào.
“Sắp tới sinh nhật mẹ tớ rồi, hay là tặng mẹ một đôi hoa tai nhỉ.”
Khương Tư Tư cúi đầu tỉ mỉ chọn, cô nhìn trúng một đôi hoa tai ngọc trai.
“Lấy cho em xem đôi này ạ.”
“Cho tôi xem đôi này.”
Một giọng nữ vang lên cùng lúc với Khương Tư Tư, cô ngẩng đầu, thấy Quan Ngữ Hi đang đứng bên cạnh mình, cũng chỉ vào đôi hoa tai ngọc trai kia.
Hai ánh mắt chạm nhau, nhất thời cả hai đều ngẩn người.
Không giống với cánh con trai cung phản xạ dài, Quan Ngữ Hi dường như ngay lập tức đã nhận ra Khương Tư Tư, hơn nữa còn có Lâm Tiểu Viên đứng cạnh cô, chắc chắn không thể sai được.
“Khương.… Khương Tư Tư?”
Khương Tư Tư sững sờ mất một lúc mới gật đầu, ánh mắt dừng trên người đàn ông mà Quan Ngữ Hi đang khoác tay thân mật.
“Bạn trai của chị à?”
Vừa xuất hiện Khương Tư Tư đã hỏi ngay câu này, làm Quan Ngữ Hi bất giác ôm chặt người đàn ông bên cạnh mình, “Phải.”
Anh ta là một người đàn ông có vẻ đầu ba mươi, một thân Âu phục lịch lãm, phong cách điển hình của một người làm văn phòng.
“Ồ.” Khương Tư Tư lùi về sau một bước, “Học tỷ thích đôi hoa tai này thì cứ lấy đi, tôi tìm đôi khác.”
Quan Ngữ Hi: “Không cần, tôi chỉ tùy tiện muốn xem thôi, cô thích thì cứ mua đi.”
“Vậy được.” Khương Tư Tư quay sang nói với nhân viên cửa hàng, “Chị ơi, phiền chị đóng gói lại giúp em.”
Nhân viên mặt mày vui vẻ đóng gói đôi hoa tai cho Khương Tư Tư.
Sau khi Khương Tư Tư đi, cô lại hỏi Quan Ngữ Hi: “Tiểu thư, chị đã chọn được đôi nào chưa ạ? Chị có thể thử.”
Quan Ngữ Hi quay đầu nhìn Khương Tư Tư, sau khi xác định cô đã đi xa rồi mới hỏi: “Đôi hoa tai ban nãy còn không?”
Nhân viên lắc đầu: “Thật lấy làm tiếc, đó là đôi cuối cùng ạ.”
*
Vào đến cửa hàng quần áo, Khương Tư Tư vừa chọn đồ vừa làm như lơ đễnh hỏi chuyện: “Chị ta với Hình Ý Bắc chia tay rồi à?”
“Hả?” Lâm Tiểu Viên giật mình, mãi sau mới chợt phản ứng lại là cô đang hỏi về Quan Ngữ Hi, “À…. Bọn họ chưa từng ở bên nhau.”
“Sao?” Khương Tư Tư hỏi, “Chưa từng ở bên nhau?”
Lâm Tiểu Viên: “Ừ.”
Khương Tư Tư nghe vậy thì bĩu môi, “Không có tiền đồ.”
Câu này, không biết là đang chê bai Hình Ý Bắc hay là đang mắng chửi chính mình.
Lâm Tiểu Viên: “Thật ra….”
Khương Tư Tư: “Sao cơ?”
Lâm Tiểu Viên nhìn bộ trang phục trước mắt, ngập ngừng, “Bộ này khá hợp với cậu đấy.”
“Ồ, vậy sao.” Khương Tư Tư nhấc chiếc áo sơmi lụa màu trắng gạo và chân váy bút chì đen ra khỏi giá treo, “Vậy tớ thử bộ này.”
Vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên đã mang một đôi giày cao gót màu đen cho Khương Tư Tư thay, đồng thời thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ, khen Khương Tư Tư và bộ đồ này không tiếc lời.
Khương Tư Tư chẳng mấy để tâ m đến những lời khen ngợi này, nhưng cô lại không muốn phải đi thêm nữa, “Lấy bộ này đi.”
Chỉ mất chưa tới mười phút để mua đồ, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đi ra khỏi trung tâm thương mại, thời tiết đẹp như vậy, thật không muốn quay về trường.
“Bọn mình đi dạo đi.” Khương Tư Tư nói, “Hiếm lắm mới có ngày đẹp trời.”
Lâm Tiểu Viên: “Được.”
Hai người vừa đi được mấy bước lại bắt gặp Quan Ngữ Hi và bạn trai cùng đi ra, ngồi bên ngoài một quán cafe.
Khương Tư Tư nhìn theo mãi, “Đúng là người đẹp, ánh mặt trời dễ chịu như vậy mà cũng phải đeo kính râm chống nắng, cuộc sống tinh tế quá.”
Lâm Tiểu Viên: “Cậu bây giờ cũng rất đẹp mà.”
Khương Tư Tư quay đầu nhìn Lâm Tiểu Viên bật cười, “Thế tớ đẹp hay Quan Ngữ Hi đẹp?”
Lâm Tiểu Viên chớp chớp mắt, “Cậu đẹp, nói thật đấy.”
Khương Tư Tư mỉm cười tùy ý, “Tiếc là vẻ đẹp này lại đến quá trễ.”
*
Lương Uyển gọi điện thoại tới nói giảng viên tâm huyết quá, dậy lố giờ vẫn chưa có ý định dừng lại, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên chỉ đành quay về trường.
Bây giờ là thời điểm con phố ẩm thực bên ngoài trường học đông đúc náo nhiệt nhất, Lâm Tiểu Viên đi cả ngày nên muốn quay về thay giày, còn Khương Tư Tư thì tìm một quán ăn trông có vẻ đông khách nhất, gọi sẵn món đợi Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên.
Cô đang cúi đầu lướt xem vòng bạn bè thì một cái đầu thò qua.
“Đàn chị, chị mở lại được wechat rồi à, có thể kết bạn với em không?”
Khương Tư Tư vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt to đùng của Diệp Thịnh đang ở sát trước mặt.
Khương Tư Tư lắc lắc điện thoại, “Kết bạn phải thu phí.”
Diệp Thịnh: “Dạ?”
Khương Tư Tư cúi đầu bật cười: “Trêu cậu thôi.”
Lúc cô cười lên, bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, Diệp Thịnh nhìn đến mê mẩn, hai gò má bất chợt phớt đỏ.
Có được wechat của Khương Tư Tư, Diệp Thịnh nhanh chóng quay về bàn của mình, âm thầm gửi tin nhắn khoe chiến tích với Trương Thế Xán.
“Chiến báo đầu tiên, thành công kết bạn wechat với đàn chị.”
Mãi sau, Trương Thế Xán mới trả lời lại
“………”
Diệp Thịnh ngơ ngác, cậu cũng không thèm để ý đến Trương Thế Xán nữa, thấy Khương Tư Tư đang ngồi một mình, liền chạy đến bên cạnh cô, hỏi: “Đàn chị, chị đi ăn một mình à?”
Khương Tư Tư không cả ngẩng đầu, “Chị đợi bạn cùng phòng.”
Diệp Thịnh: “Em đi một mình này, hay là chúng ta ghép bàn nhé?”
Khương Tư Tư ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu ta, “Tùy cậu.”
Vừa dứt lời, Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên đã đi vào, ngồi vào hai ghế trống còn lại.
Lương Uyển nhìn Diệp Thịnh rồi hỏi Khương Tư Tư: “Bạn cậu à?”
“Ừ.” Khương Tư Tư đứng dậy, nói: “Đồ ăn tớ gọi hết rồi, tớ đi vệ sinh đã.”
Diệp Thịnh không để tâ m đến ánh nhìn đánh giá của Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên, mà đắc ý nhắn tin với Trương Thế Xán.
“Hai anh đừng đến nữa, em ăn lẩu với đàn chị rồi.”
Lần này Trương Thế Xán trả lời rất nhanh.
“Huynh đệ à, bảo trọng.”
Diệp Thịnh: “………??”
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy một Hình Ý Bắc đằng đằng sát khí bước vào quán.
Lúc đi ngang qua người Diệp Thịnh, anh cười lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng đến chỗ Khương Tư Tư ngồi ban nãy, kéo ghế, ngự tọa.
Lương Uyển nhìn Hình Ý Bắc, rồi lại nhìn sang Diệp Thịnh, sau đó cô xì xầm với Lâm Tiểu Viên: “Sao Tư Tư gọi nhiều người đến thế?”
Lâm Tiểu Viên cũng có biết chuyện gì đang xảy ra đâu, cô lắc đầu.
Não Diệp Thịnh như bị ngâm tương, nhìn Hình Ý Bắc.
“Anh Bắc, anh như vậy là có ý gì?”
Hình Ý Bắc: “Cậu nói xem?”
Diệp Thịnh: “Anh….. anh hết tiền ăn rồi?”
Hình Ý Bắc: “……..”
Đúng lúc này Khương Tư Tư trở ra, nhìn thấy Hình Ý Bắc ngồi ngay chỗ của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên.
Cô vô thức nói: “Sao lại là cậu nữa vậy?”
Hình Ý Bắc tức đến uất nghẹn: “Cái gì mà sao lại là tôi? Diệp Thịnh có thể ăn lẩu cùng cậu, còn tôi thì không thể à?”
Diệp Thịnh ngồi bên cạnh tủi thân lầm bầm: “Người ta cũng có gọi anh đến đâu.”
Khương Tư Tư bất đắc dĩ nói: “Cậu ngồi chỗ của tôi rồi thì tôi ngồi ở đâu?”
Hình Ý Bắc: “Không có chỗ ngồi thì ngồi lên đùi tôi!”
Khương Tư Tư: “………..?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.