Chương 21
Sơ Hòa
19/03/2018
Đầu hạ, ông nội Hạ Hứa qua đời. Anh nắm tay ông, yên lặng tiễn ông đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Anh cứ tưởng nỗi đau buồn sẽ trào tới như nước lũ vỡ đê; nhưng đến lúc thực sự phải tạm biệt, anh mới biết bi thượng tựa như một con suối êm đềm lặng lẽ chảy, rất khoan thai rất bình tĩnh, từ từ chảy qua trái tim anh, mang đi tất thảy đau xót cùng cực; chỉ lắng đọng lại những ký ức trân quý vĩnh cửu.
Tang lễ của ông đơn giản nhưng rất đông người – những người quen ở quê đều đến cả. Hạ Hứa bận tối mặt tối mũi hết một tuần; mãi đến khi ông được mồ yên mả đẹp, anh mới thở phào ra.
Tiền tích góp bao năm qua của Hạ Hứa không còn nhiều. Để chữa bệnh cho ông nội, thậm chí anh còn bán đi căn nhà đã ở nhiều năm, thuê một phòng gần bệnh viện. Bây giờ tiền bán nhà còn dư hơn 30 vạn*, anh rút hết ra để vào ví. Lúc xoay người ra khỏi ngân hàng, trong một thoáng dáng hình anh… chất chứa đầy vẻ cô độc và gầy yếu.
Trong thành phố nơi Hạ Hứa sinh ra và lớn lên này, anh đã không còn nhà, không còn người thân chờ mình trở về mỗi chiều nữa.
Ba mươi năm sống trên đời của anh, quá gập ghềnh trắc trở. Anh bận rộn vì người thân mà cuối cùng vẫn rời đi, anh mất hết tất cả vì một tình yêu đã trôi qua như cát giữa ngón tay… Bây giờ anh chỉ còn một mình — cuối cùng anh đã có thể liều mình vì chính bản thân rồi.
Anh kết thúc hợp đồng thuê nhà, vào ở trong ký túc xá của đồn công an, bắt đầu chuẩn bị cho đợt tuyển đặc công sắp tới. Anh là người duy nhất báo danh trong đồn công an. Đồn trưởng kính phục quyết tâm của anh, liền dẫn anh đến chi nhánh của Cục cảnh sát, mất rất nhiều công sức mới đưa được anh vào Đại đội đặc công của Phân cục, để anh có cơ hội được tiếp nhận một hệ thống huấn luyện bài bản.
Hạ Hứa rất đỗi cảm kích đồn trưởng, nhưng ông chỉ vỗ vai anh, bùi ngùi nói: “Tuy công an bọn anh chỉ là cảnh sát giấy, nhưng bọn anh cũng có giấc mơ được trừ gian diệt bạo. Anh cũng muốn đi Vân Nam lắm, nhưng anh không có dũng khí. Tiểu Hạ à, anh biết em gặp chuyện nên mới bị điều đến đây, em không nên ở đây cả đời. Đi đi, đi nắm chặt lấy cơ hội của em, đừng để cả đời phải hối tiếc!”
Sang tháng 7, đợt tuyển chọn chính thức bắt đầu. Hạ Hứa phát huy hết năng lực của mình; khi ba ngày sát hạch kết thúc, đội trưởng đội đặc công của Cục Cảnh sát ôm anh, cam đoan với anh là chắc chắn anh sẽ có tên trong danh sách chính thức.
Vương Việt – người được phái đi Bắc Kinh tham gia huấn luyện khép kín lần trước cũng vỗ tay hoan nghênh anh, rất tin tưởng nói: “Chúng ta sẽ cùng đi Vân Nam! Tôi đã nhận lời thằng nhóc Kỷ Tiêu kia rồi. Gia đình nó không cho nó báo danh, nên sau này tôi sẽ sát cánh bên cậu!”
Hạ Hứa hơi ngạc nhiên — anh không ngờ người có gia thế như Vương Việt lại từ bỏ tương lai tươi sáng để đến Vân Nam mạo hiểm tính mạng.
Mùa xuân năm nay, trên cục phái ra hai người đến Bắc Kinh tham gia huấn luyện, một trong số đó là Vương Việt. Cả hai đều là con cháu thế gia, dừng lại ở Cục cảnh sát Thành phố chỉ là để đánh bóng hồ sơ, sau khi “rèn luyện” đủ rồi thì tất nhiên là sẽ đến vị trí khác cao hơn. Theo lý thuyết, sau khi về từ Bắc Kinh là Vương Việt sẽ được điều thẳng lên trên, vốn là không phải chạy đến Vân Nam chịu khổ.
Mà y cũng nhìn thấu sự khó hiểu của anh, cười nói: “Đừng coi thường đám con cháu thế gia chúng tôi chứ. Con nhà giàu cũng có lý tưởng mà, đúng không?”
Hạ Hứa mỉm cười. Nhớ đến Dụ Thần – người từng nói là sẽ nhập ngũ sau khi tốt nghiệp cấp 3, trong lòng anh lại thấy khổ sở.
Phải một tuần sau, danh sách chính thức mới được công bố. Đồn trưởng muốn cho anh nghỉ ngơi vài ngày, nhưng anh không đồng ý, vẫn đi làm như bình thường, không hề bỏ bê chút nào.
Anh cứ lạc quan mà nghĩ rằng — sau khi thể xác và tâm trí gần như bị bóp vỡ, anh vẫn có thể nghênh đón một cuộc sống mới được.
Nhưng anh nào có biết… có khi cuộc đời của một người bình thường chỉ là quân cờ bị những kẻ quyền quý tùy ý vần vò trong tay mà thôi.
May là trời cao có mắt — lần này, trong lúc anh không biết, đã có người dễ dàng dịch chuyển vận mệnh của anh.
Khi Dụ Thần nhận được cuộc gọi từ Vương Việt thì trời đã khuya. Người xưa nay luôn phong lưu bất cần đó giờ lại hiếm khi nghiêm túc, bảo là có chuyện gấp phải gặp hắn ngay lập tức.
Hắn liền dỗ dành Thường Niệm, rồi lái xe vào nội thành. Lúc hắn đến, Vương Việt đang ngồi ở ghế bar cạnh quầy rượu, nghiêm nghị hỏi hắn: “Hạ Hứa đã đắc tội mày với Thường Niệm hả?”
Ánh mắt Dụ Thần tối lại, chờ Vương Việt nói tiếp.
“Năm ngoái thỉnh thoảng mày hỏi tao tình hình của Hạ Hứa là tao đã thấy lạ rồi, nhưng không nghĩ quá nhiều. Sao, cậu ta đã chọc vào bọn mày thế nào mà bọn mày cứ năm lần bảy lượt trù cậu ta thế?” Y bảo: “Tao thực sự không thể hiểu nổi, một cảnh sát không có gia thế như cậu ta sao lại có thể động vào bọn mày được!”
Dụ Thần híp mắt lại: “Mày nói rõ ra xem nào.”
“Quan hệ giữa mày với Thường Niệm như thế mà mày không biết gì thật hả?” Vương Việt cau mày: “Tao đi Bắc Kinh hơn nửa năm về thì biết — Hạ Hứa bị đày xuống đồn công an. Đừng bảo với tao là mày không biết chuyện này.”
“Tao biết.” Dụ Thần vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Cậu ta gặp chuyện lúc đang thi hành nhiệm vụ, theo luật trong Cục cảnh sát thì cậu ta phải chịu trách nhiệm chính.”
“Vậy mày có biết là, sếp và Cục phó Cục tao đều đã xin cho cậu ấy rồi không?”
“Cục phó Trình ư?”
“Phải đấy, là Cục phó Trình! Hạ Hứa là một nhân tài quá xuất sắc, xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là Cục phó Trình sẽ đứng ra bảo hộ cho cậu ta. Lúc đó tao chỉ nghe nói —- là Thường Phi đã tạo áp lực lên cấp trên, yêu cầu phải phạt Hạ Hứa thật nặng, nên Cục phó Trình có xin cách mấy cũng vô dụng.” Vương Việt cực kỳ phẫn nộ: “Tự dưng Thường Phi lại vùi dập một cảnh sát vô danh như thế, mày bảo tao phải nghĩ thế nào? Là ý của mày hay ý của Thường Niệm đây?”
Dụ Thần mím môi thật chặt, sắc mặt cực kỳ tệ.
“Đcm nó chứ tao không thể chịu được! Chúng mày dựa vào cái gì mà làm như thế?!” Y càng nói càng tức: “Cậu ấy đã gây ra cái gì cho chúng mày rồi? Dụ Thần, giờ mày với tao đến Cục cảnh sát hỏi thăm về Hạ Hứa đi, tao cam đoan với mày là không một ai không thích cậu ấy hết!”
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lặng yên nghe y nói tiếp: “Bây giờ muốn truy cứu chuyện đó nữa thì cũng muộn rồi, đúng là Hạ Hứa phải chịu trách nhiệm thật. Nếu Cục phó Trình không đi xin cho cậu ấy, thì dù không có ai tạo áp lực phía trên, cậu ấy cũng phải đến đồn công an.
Nhưng lần này thì sao? Thành tích cậu ấy đạt được xếp thứ nhất trong toàn bộ thị sinh! Nhưng Thường Niệm, hoặc là mày, lại muốn tiếp tục chèn ép cậu ấy hả? Muốn cậu ấy chôn mình ở đồn công an cả đời ư?”
Dụ Thần vốn không biết gì về chuyện Hạ Hứa muốn đi Vân Nam, lại không thể tỏ ra quá kinh ngạc, nên đành phải giả bộ bình tĩnh nghe Vương Việt oán giận. Y nói, rõ ràng Hạ Hứa đã được chọn vào danh sách đến Vân Nam trợ giúp truy quét ma túy, nhưng ba của Thường Niệm lại muốn cho một người khác vào, thay thế vị trí của anh.
Ngón tay hắn khẽ khàng run lên, rất khẽ rất khẽ; trái tim cũng “thịch” một tiếng, rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Một cảm giác khó mà miêu tả thành lời đang đánh thẳng vào lý trí hắn.
Trong tiềm thức, hắn không hề muốn anh đi Vân Nam.
Nơi đó… quá nguy hiểm. Giữa thời kỳ hòa bình này, cảnh sát truy quét ma túy có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong ngành cảnh sát.
Vương Việt quan sát hắn, lúc lâu sau thì nói: “Dụ Thần, hôm nay tao nói rõ cho mày biết. Lần tuyển chọn này cực kỳ quan trọng với Hạ Hứa, cậu ta không thể lãng phí đời mình ở đồn công an mãi được. Nếu chuyện này không do mày nhúng tay vào, thì tao hy vọng mày có thể giúp cậu ấy một tay. Còn nếu mày không giúp được, thì tự tao sẽ giúp.”
Khóe môi Dụ Thần giật giật: “Thực sự… là tao không biết chuyện này…”
“Hay là ý của người trong nhà mày kia?” Nụ cười của y ẩn chứa nét trào phúng: “Thôi, đại khái là tao hiểu rồi. Chuyện trong nhà mày tao không xen vào; nhưng Hạ Hứa là một cảnh sát mà cả tao và rất nhiều người trong Cục tao đều rất yêu mến. Tao cũng có quan hệ, nhà họ Thường có làm gì đi nữa cũng phải nể mặt mũi tao.
Bây giờ tao hỏi mày, mày sẽ giúp Hạ Hứa, hay để tao giúp?”
Dụ Thần im lặng rất lâu, rồi khàn giọng đáp: “Để tao.”
Sau khi Vương Việt rời đi, Dụ Thần ngồi một mình tại chỗ. Hắn nên nghĩ cách đề cập đến Hạ Hứa với Thường gia mới phải; nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn chỉ ngập tràn nỗi mâu thuẫn —- hắn không muốn anh đến nơi nguy hiểm đó, nhưng đó là lựa chọn của anh. Về tình về lý, hắn đều nên giúp anh một tay.
Dù lần giúp đỡ này có nghĩa là… hai người sẽ thực sự phải chia cách.
Một tuần sau, Hạ Hứa nhận được thông báo trúng tuyển, không hề biết đằng sau tờ giấy này là đấu tranh ngầm thế nào.
Đồn công an làm một bữa tiệc rượu tiễn anh đi rất náo nhiệt. Trước khi rời khỏi thành phố An, anh cẩn thận thu xếp hành lý. Cầm miếng ngọc lên do dự thật lâu, cuối cùng anh chỉ cười cười, tìm một sợi dây đỏ mới tinh xỏ qua ngọc, rồi đeo nó ở vị trí trái tim.
—
Vì Hạ Hứa mà Dụ Thần làm ầm lên với Thường gia, cuối cùng Thường Phi đành phải thỏa hiệp, nhưng vẫn chốt lại một câu: “Đừng làm chuyện có lỗi với Tiểu Niệm nữa.”
Hắn cười nhạt, xoay người rời đi.
Đây sẽ là lần cuối cùng hắn nhúng tay vào chuyện của Hạ Hứa. Từ nay về sau, anh cứ truy tìm hoài bão của mình trong mưa bom bão đạn, còn hắn sẽ trở về lồng giam của tình yêu, tiếp tục ở bên và bồi thường cho người yêu đã từng bị bội bạc.
Dường như tất thảy đã trở về đúng quỹ đạo của nó; mãi đến hai tháng sau, trợ lý gọi cho hắn nói: “Thưa sếp, trường cũ của anh – trường Trung học Số một – vừa gọi điện đến, mời anh tham gia lễ kỷ niệm tròn 90 năm thành lập trường với danh nghĩa“Cựu học sinh có quyên góp lớn vào quỹ học bổng”.” Đăng bởi: admin
Anh cứ tưởng nỗi đau buồn sẽ trào tới như nước lũ vỡ đê; nhưng đến lúc thực sự phải tạm biệt, anh mới biết bi thượng tựa như một con suối êm đềm lặng lẽ chảy, rất khoan thai rất bình tĩnh, từ từ chảy qua trái tim anh, mang đi tất thảy đau xót cùng cực; chỉ lắng đọng lại những ký ức trân quý vĩnh cửu.
Tang lễ của ông đơn giản nhưng rất đông người – những người quen ở quê đều đến cả. Hạ Hứa bận tối mặt tối mũi hết một tuần; mãi đến khi ông được mồ yên mả đẹp, anh mới thở phào ra.
Tiền tích góp bao năm qua của Hạ Hứa không còn nhiều. Để chữa bệnh cho ông nội, thậm chí anh còn bán đi căn nhà đã ở nhiều năm, thuê một phòng gần bệnh viện. Bây giờ tiền bán nhà còn dư hơn 30 vạn*, anh rút hết ra để vào ví. Lúc xoay người ra khỏi ngân hàng, trong một thoáng dáng hình anh… chất chứa đầy vẻ cô độc và gầy yếu.
Trong thành phố nơi Hạ Hứa sinh ra và lớn lên này, anh đã không còn nhà, không còn người thân chờ mình trở về mỗi chiều nữa.
Ba mươi năm sống trên đời của anh, quá gập ghềnh trắc trở. Anh bận rộn vì người thân mà cuối cùng vẫn rời đi, anh mất hết tất cả vì một tình yêu đã trôi qua như cát giữa ngón tay… Bây giờ anh chỉ còn một mình — cuối cùng anh đã có thể liều mình vì chính bản thân rồi.
Anh kết thúc hợp đồng thuê nhà, vào ở trong ký túc xá của đồn công an, bắt đầu chuẩn bị cho đợt tuyển đặc công sắp tới. Anh là người duy nhất báo danh trong đồn công an. Đồn trưởng kính phục quyết tâm của anh, liền dẫn anh đến chi nhánh của Cục cảnh sát, mất rất nhiều công sức mới đưa được anh vào Đại đội đặc công của Phân cục, để anh có cơ hội được tiếp nhận một hệ thống huấn luyện bài bản.
Hạ Hứa rất đỗi cảm kích đồn trưởng, nhưng ông chỉ vỗ vai anh, bùi ngùi nói: “Tuy công an bọn anh chỉ là cảnh sát giấy, nhưng bọn anh cũng có giấc mơ được trừ gian diệt bạo. Anh cũng muốn đi Vân Nam lắm, nhưng anh không có dũng khí. Tiểu Hạ à, anh biết em gặp chuyện nên mới bị điều đến đây, em không nên ở đây cả đời. Đi đi, đi nắm chặt lấy cơ hội của em, đừng để cả đời phải hối tiếc!”
Sang tháng 7, đợt tuyển chọn chính thức bắt đầu. Hạ Hứa phát huy hết năng lực của mình; khi ba ngày sát hạch kết thúc, đội trưởng đội đặc công của Cục Cảnh sát ôm anh, cam đoan với anh là chắc chắn anh sẽ có tên trong danh sách chính thức.
Vương Việt – người được phái đi Bắc Kinh tham gia huấn luyện khép kín lần trước cũng vỗ tay hoan nghênh anh, rất tin tưởng nói: “Chúng ta sẽ cùng đi Vân Nam! Tôi đã nhận lời thằng nhóc Kỷ Tiêu kia rồi. Gia đình nó không cho nó báo danh, nên sau này tôi sẽ sát cánh bên cậu!”
Hạ Hứa hơi ngạc nhiên — anh không ngờ người có gia thế như Vương Việt lại từ bỏ tương lai tươi sáng để đến Vân Nam mạo hiểm tính mạng.
Mùa xuân năm nay, trên cục phái ra hai người đến Bắc Kinh tham gia huấn luyện, một trong số đó là Vương Việt. Cả hai đều là con cháu thế gia, dừng lại ở Cục cảnh sát Thành phố chỉ là để đánh bóng hồ sơ, sau khi “rèn luyện” đủ rồi thì tất nhiên là sẽ đến vị trí khác cao hơn. Theo lý thuyết, sau khi về từ Bắc Kinh là Vương Việt sẽ được điều thẳng lên trên, vốn là không phải chạy đến Vân Nam chịu khổ.
Mà y cũng nhìn thấu sự khó hiểu của anh, cười nói: “Đừng coi thường đám con cháu thế gia chúng tôi chứ. Con nhà giàu cũng có lý tưởng mà, đúng không?”
Hạ Hứa mỉm cười. Nhớ đến Dụ Thần – người từng nói là sẽ nhập ngũ sau khi tốt nghiệp cấp 3, trong lòng anh lại thấy khổ sở.
Phải một tuần sau, danh sách chính thức mới được công bố. Đồn trưởng muốn cho anh nghỉ ngơi vài ngày, nhưng anh không đồng ý, vẫn đi làm như bình thường, không hề bỏ bê chút nào.
Anh cứ lạc quan mà nghĩ rằng — sau khi thể xác và tâm trí gần như bị bóp vỡ, anh vẫn có thể nghênh đón một cuộc sống mới được.
Nhưng anh nào có biết… có khi cuộc đời của một người bình thường chỉ là quân cờ bị những kẻ quyền quý tùy ý vần vò trong tay mà thôi.
May là trời cao có mắt — lần này, trong lúc anh không biết, đã có người dễ dàng dịch chuyển vận mệnh của anh.
Khi Dụ Thần nhận được cuộc gọi từ Vương Việt thì trời đã khuya. Người xưa nay luôn phong lưu bất cần đó giờ lại hiếm khi nghiêm túc, bảo là có chuyện gấp phải gặp hắn ngay lập tức.
Hắn liền dỗ dành Thường Niệm, rồi lái xe vào nội thành. Lúc hắn đến, Vương Việt đang ngồi ở ghế bar cạnh quầy rượu, nghiêm nghị hỏi hắn: “Hạ Hứa đã đắc tội mày với Thường Niệm hả?”
Ánh mắt Dụ Thần tối lại, chờ Vương Việt nói tiếp.
“Năm ngoái thỉnh thoảng mày hỏi tao tình hình của Hạ Hứa là tao đã thấy lạ rồi, nhưng không nghĩ quá nhiều. Sao, cậu ta đã chọc vào bọn mày thế nào mà bọn mày cứ năm lần bảy lượt trù cậu ta thế?” Y bảo: “Tao thực sự không thể hiểu nổi, một cảnh sát không có gia thế như cậu ta sao lại có thể động vào bọn mày được!”
Dụ Thần híp mắt lại: “Mày nói rõ ra xem nào.”
“Quan hệ giữa mày với Thường Niệm như thế mà mày không biết gì thật hả?” Vương Việt cau mày: “Tao đi Bắc Kinh hơn nửa năm về thì biết — Hạ Hứa bị đày xuống đồn công an. Đừng bảo với tao là mày không biết chuyện này.”
“Tao biết.” Dụ Thần vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Cậu ta gặp chuyện lúc đang thi hành nhiệm vụ, theo luật trong Cục cảnh sát thì cậu ta phải chịu trách nhiệm chính.”
“Vậy mày có biết là, sếp và Cục phó Cục tao đều đã xin cho cậu ấy rồi không?”
“Cục phó Trình ư?”
“Phải đấy, là Cục phó Trình! Hạ Hứa là một nhân tài quá xuất sắc, xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là Cục phó Trình sẽ đứng ra bảo hộ cho cậu ta. Lúc đó tao chỉ nghe nói —- là Thường Phi đã tạo áp lực lên cấp trên, yêu cầu phải phạt Hạ Hứa thật nặng, nên Cục phó Trình có xin cách mấy cũng vô dụng.” Vương Việt cực kỳ phẫn nộ: “Tự dưng Thường Phi lại vùi dập một cảnh sát vô danh như thế, mày bảo tao phải nghĩ thế nào? Là ý của mày hay ý của Thường Niệm đây?”
Dụ Thần mím môi thật chặt, sắc mặt cực kỳ tệ.
“Đcm nó chứ tao không thể chịu được! Chúng mày dựa vào cái gì mà làm như thế?!” Y càng nói càng tức: “Cậu ấy đã gây ra cái gì cho chúng mày rồi? Dụ Thần, giờ mày với tao đến Cục cảnh sát hỏi thăm về Hạ Hứa đi, tao cam đoan với mày là không một ai không thích cậu ấy hết!”
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lặng yên nghe y nói tiếp: “Bây giờ muốn truy cứu chuyện đó nữa thì cũng muộn rồi, đúng là Hạ Hứa phải chịu trách nhiệm thật. Nếu Cục phó Trình không đi xin cho cậu ấy, thì dù không có ai tạo áp lực phía trên, cậu ấy cũng phải đến đồn công an.
Nhưng lần này thì sao? Thành tích cậu ấy đạt được xếp thứ nhất trong toàn bộ thị sinh! Nhưng Thường Niệm, hoặc là mày, lại muốn tiếp tục chèn ép cậu ấy hả? Muốn cậu ấy chôn mình ở đồn công an cả đời ư?”
Dụ Thần vốn không biết gì về chuyện Hạ Hứa muốn đi Vân Nam, lại không thể tỏ ra quá kinh ngạc, nên đành phải giả bộ bình tĩnh nghe Vương Việt oán giận. Y nói, rõ ràng Hạ Hứa đã được chọn vào danh sách đến Vân Nam trợ giúp truy quét ma túy, nhưng ba của Thường Niệm lại muốn cho một người khác vào, thay thế vị trí của anh.
Ngón tay hắn khẽ khàng run lên, rất khẽ rất khẽ; trái tim cũng “thịch” một tiếng, rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Một cảm giác khó mà miêu tả thành lời đang đánh thẳng vào lý trí hắn.
Trong tiềm thức, hắn không hề muốn anh đi Vân Nam.
Nơi đó… quá nguy hiểm. Giữa thời kỳ hòa bình này, cảnh sát truy quét ma túy có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong ngành cảnh sát.
Vương Việt quan sát hắn, lúc lâu sau thì nói: “Dụ Thần, hôm nay tao nói rõ cho mày biết. Lần tuyển chọn này cực kỳ quan trọng với Hạ Hứa, cậu ta không thể lãng phí đời mình ở đồn công an mãi được. Nếu chuyện này không do mày nhúng tay vào, thì tao hy vọng mày có thể giúp cậu ấy một tay. Còn nếu mày không giúp được, thì tự tao sẽ giúp.”
Khóe môi Dụ Thần giật giật: “Thực sự… là tao không biết chuyện này…”
“Hay là ý của người trong nhà mày kia?” Nụ cười của y ẩn chứa nét trào phúng: “Thôi, đại khái là tao hiểu rồi. Chuyện trong nhà mày tao không xen vào; nhưng Hạ Hứa là một cảnh sát mà cả tao và rất nhiều người trong Cục tao đều rất yêu mến. Tao cũng có quan hệ, nhà họ Thường có làm gì đi nữa cũng phải nể mặt mũi tao.
Bây giờ tao hỏi mày, mày sẽ giúp Hạ Hứa, hay để tao giúp?”
Dụ Thần im lặng rất lâu, rồi khàn giọng đáp: “Để tao.”
Sau khi Vương Việt rời đi, Dụ Thần ngồi một mình tại chỗ. Hắn nên nghĩ cách đề cập đến Hạ Hứa với Thường gia mới phải; nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn chỉ ngập tràn nỗi mâu thuẫn —- hắn không muốn anh đến nơi nguy hiểm đó, nhưng đó là lựa chọn của anh. Về tình về lý, hắn đều nên giúp anh một tay.
Dù lần giúp đỡ này có nghĩa là… hai người sẽ thực sự phải chia cách.
Một tuần sau, Hạ Hứa nhận được thông báo trúng tuyển, không hề biết đằng sau tờ giấy này là đấu tranh ngầm thế nào.
Đồn công an làm một bữa tiệc rượu tiễn anh đi rất náo nhiệt. Trước khi rời khỏi thành phố An, anh cẩn thận thu xếp hành lý. Cầm miếng ngọc lên do dự thật lâu, cuối cùng anh chỉ cười cười, tìm một sợi dây đỏ mới tinh xỏ qua ngọc, rồi đeo nó ở vị trí trái tim.
—
Vì Hạ Hứa mà Dụ Thần làm ầm lên với Thường gia, cuối cùng Thường Phi đành phải thỏa hiệp, nhưng vẫn chốt lại một câu: “Đừng làm chuyện có lỗi với Tiểu Niệm nữa.”
Hắn cười nhạt, xoay người rời đi.
Đây sẽ là lần cuối cùng hắn nhúng tay vào chuyện của Hạ Hứa. Từ nay về sau, anh cứ truy tìm hoài bão của mình trong mưa bom bão đạn, còn hắn sẽ trở về lồng giam của tình yêu, tiếp tục ở bên và bồi thường cho người yêu đã từng bị bội bạc.
Dường như tất thảy đã trở về đúng quỹ đạo của nó; mãi đến hai tháng sau, trợ lý gọi cho hắn nói: “Thưa sếp, trường cũ của anh – trường Trung học Số một – vừa gọi điện đến, mời anh tham gia lễ kỷ niệm tròn 90 năm thành lập trường với danh nghĩa“Cựu học sinh có quyên góp lớn vào quỹ học bổng”.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.