Chương 4
Sơ Hòa
19/03/2018
Dụ Thần nhìn Hạ Hứa, cười nhạo thẳng thừng: “Ý cậu là cậu rất hưởng thụ việc làm tình với tôi?” Không đợi anh đáp lại, hắn đã đảo mắt nhìn xuống phía dưới anh, nhìn vào thứ chưa từng cương lên nọ: “Cứng còn không cứng nổi, cậu hưởng thụ cái nỗi gì?”
Mí mắt anh run run, vẻ hoảng loạn lộ rõ trong mắt, mặt hơi đỏ lên, hơi nhíu mày lại vì không biết đáp thế nào.
Hắn đẩy anh ra, tự châm một điếu thuốc. Chẳng mấy chốc mà khuôn mặt hắn đã bị khói bao phủ: “Nói đi, cậu muốn gì? Chỉ cần không quá đáng thì tôi sẽ thỏa mãn cậu.”
Mặt anh càng đỏ hơn, môi mấp máy như đang suy nghĩ. Hắn híp mắt nhìn anh, không có ý thúc giục.
Nửa phút sau, anh ngẩng lên nhìn hắn, hoàn toàn không còn bất an hay căng thẳng nữa, nhoẻn miệng cười: “Dồn lại thành mẻ lớn rồi hãy nói!”
Sau đó, Dụ Thần đã ngẫm nghĩ rất nhiều, nhưng không thể nghĩ ra nổi Hạ Hứa đang mưu đồ gì từ mình. Hắn lại cho người đi điều tra anh một phen, thậm chí còn tra đến bạn giường trước đây của anh — kết quả càng làm hắn khó hiểu.
Cha mẹ Hạ Hứa đã mất từ lâu, giờ anh đang sống cùng ông nội. Hồi cấp ba, anh rất nổi tiếng trong trường, được rất nhiều người yêu thích; sau này vì lập được chiến tích trong quân ngũ nên con đường làm việc ở cảnh cục cũng rất thuận lợi. Nhờ kỹ năng xuất chúng và tính cách dễ mến nên anh rất được lãnh đạo yêu quý. Trong mấy đoạn quảng cáo cho cảnh cục gần đây, Hạ Hứa luôn là người xuất hiện nhiều nhất trong ống kính. Lịch sử của anh không hề có vết nhơ nào, cũng chưa từng bám vào ai để thăng quan tiến chức — dù “bám vào” ở đây không phải là “lên giường” đi chăng nữa, thì nếu làm vậy, anh sẽ phải được thăng chức trong hai năm qua chứ.
Nhưng điều làm Dụ Thần ngạc nhiên nhất là — tuy Hạ Hứa là GAY thật, nhưng xưa nay anh đều làm “1” trong chuyện giường chiếu. Hơn một năm trước đây, anh đã chia tay với bạn giường. Đối phương là một giảng viên Đại học hơn 30 tuổi, nom rất phong độ và tao nhã. Đến tận bây giờ, khi kể về anh, người đó vẫn luôn mỉm cười.
Giảng viên đó nói — có lẽ anh là tình nhân dịu dàng nhất mà người đó từng hẹn hò; tiếc là, thứ người đó muốn là một tình yêu rực cháy như lửa, nhưng anh chỉ có thể cho người đó thứ tình cảm tựa như tình thân mà thôi.
“Trong lòng Hạ Hứa đã có người khác từ lâu rồi, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói ra cả.”
Dụ Thần cho người rà soát hết mười năm quá khứ của Hạ Hứa, từ cấp ba, quân ngũ đến cảnh cục bây giờ; nhưng không hề tìm được lần yêu đương cuồng nhiệt nào của anh.
Rốt cục là vì sao, vì sao Hạ Hứa lại cam chịu làm “0” dưới thân một người đàn ông khác, đau đến không cương nổi mà còn nói “tôi thích thứ đồ chơi lớn kia của anh”?
Dụ Thần day day trán, càng nghĩ càng khinh thường anh — chắc lại là vì danh lợi thôi! Một cảnh sát nhỏ không quyền không thế, vào được đến đội đặc công của Cục Cảnh sát Thành phố đã là giỏi lắm rồi; còn nếu muốn lên nữa…. không có chỗ dựa thì e là không có khả năng.
Hạ Hứa tình nguyện bò lên giường hắn, còn chịu làm đến mức này, không hèn mọn thì thế nào mới là hèn mọn?
Dụ Thần cực kỳ phiền lòng – vì tuy là Hạ Hứa ti tiện thật đấy… nhưng hắn lại say mê thân thể của con người ti tiện đó.
Hắn đòi hỏi vô hạn trên người anh, không hề thương tiếc chút nào. Anh chỉ rên rỉ cực nhỏ, nhưng hắn biết là anh rất đau.
Khi hắn đè nặng trên người anh mà nện thật lực, nơi đó của anh vẫn luôn mềm nhũn, mặt chôn vào gối, vai run run không ngừng. Nhiều lần hắn lật người anh lại, bắt anh nhìn cảnh hắn chịch anh. Hắn muốn nghe anh cầu xin mình tha thứ, muốn nghe anh run giọng rên rỉ; nhưng số lần anh kêu ra thành tiếng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có lần Dụ Thần vỗ mặt Hạ Hứa, cười lạnh bảo: “Đúng là dân xuất thân từ bộ đội có khác, kiên cường lắm.”
Ánh mắt anh đã mờ mịt, khóe mắt đỏ ửng lấp lánh nước. Hắn nói tiếp: “Kiên cường thế nào thì cũng chỉ là thứ trèo lên giường cầu người khác chịch mình thôi.”
Môi anh giật giật, nói gì đó mà hắn không nghe rõ.
Quay trở về đêm Dụ Thần về nước. Hắn ngồi ở phòng sách đến hừng đông, rồi mới khẽ khàng đi vào phòng ngủ. Thường Niệm ngủ cuộn mình trong chăn – là một tư thế khi người ngủ cảm thấy cực kỳ không an toàn. Hắn im lặng nhìn cậu, trong ngực tràn đầy cảm giác đau lòng và chán ngán.
Hạ Hứa hèn mọn, hắn thì bạc tình. Bọn họ đều có tội, chỉ có Thường Niệm là vô tội đến đáng thương.
Trong nửa tháng sau đó, Dụ Thần không tìm đến Hạ Hứa, mà anh cũng không gọi tới tìm hắn.
Lần trước anh nói “dạo này trong Cục đang bận”, hẳn là nói thật rồi.
Mỗi năm vào dịp cuối hè đầu thu, Dụ Thần đều dẫn Thường Niệm ra nước ngoài giải sầu. Năm nay hai người đi Nam Âu – cậu thích nơi đó. Mấy năm trước, hắn đã mua cho cậu một căn nhà gần biển, đến đây thì thường xuyên đẩy cậu tản bộ trong vườn, lắng nghe rì rào tiếng sóng vỗ.
Thường Niệm rất ít nói, mỗi khi ở bên Dụ Thần là có thể tựa vào hắn mà yên lặng cả buổi chiều. Hắn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đợi đến đêm khi cậu đã ngủ thì hắn lại vào phòng gym, điên cuồng đấm vào bao cát.
Nơi họ nghỉ ngơi chênh lệch sáu múi giờ so với trong nước. Buổi tối một ngày nọ, khi Dụ Thần đang bê thuốc đã sắc xong lên cho Thường Niệm thì điện thoại của hắn chợt rung lên. Hắn nhìn xuống – là Hạ Hứa gọi.
Trước khi xuất ngoại, hắn đã nói với anh là nửa tháng sắp tới hắn không ở trong nước. Ngầm ý là —trong nửa tháng này, cậu đừng tìm đến tôi.
Thường Niệm cầm bát thuốc, nhẹ nhàng nói: “Để tự em uống được rồi. Anh đi nghe điện đi, đừng để làm trễ việc.”
Dụ Thần cụp mắt xuống — cậu càng hiểu chuyện, càng dịu dàng thì cảm giác tội lỗi trong hắn lại càng tăng thêm.
Cúp máy, hắn vuốt ve tóc cậu: “Không có gì quan trọng đâu. Em uống đi, anh chờ em.”
Hạ Hứa không gọi lại. Tối đó, Dụ Thần đấm bao cát lâu hơn một giờ. Khi xong việc, cầm lấy điện thoại thì hắn thấy một tin nhắn mới.
Là anh gửi tới từ hai mươi phút trước, chỉ có một câu —Tôi hơi nhớ anh.
Hắn nhìn thời gian — lúc này ở trong nước là năm giờ sáng, ý Hạ Hứa là gì? Có gì cần hắn giúp ư?
Ngây người nghĩ một chốc, hắn quyết định không gọi lại, cũng không phản hồi tin nhắn của anh. Nếu có chuyện quan trọng cần hắn ra tay thật, thì nhất định anh sẽ gọi đến lần nữa.
Nhưng mãi đến khi về nước cùng Thường Niệm, hắn vẫn không nhận được cuộc gọi nào nữa từ anh.
Sau khi về nước, Thường Niệm bị cảm, nên hắn không có tâm trạng nào mà tìm anh để lên giường. Vài ngày sau, hội con cháu nhà giàu đời thứ hai lại tụ họp. Cảnh sát lần trước gọi Hạ Hứa là “hoa khôi” cũng đến – tên y là Vương Việt, gia thế rất khá, lớn hơn Dụ Thần vài tuổi. Tuy y là con cháu nhà giàu, nhưng làm việc rất chuyên nghiệp và chăm chỉ, không hề có ý dựa hơi người lớn trong nhà.
Cả nhóm chơi rất phiêu, rượu chè gái gú đủ cả. Chỉ có Dụ Thần là nhớ đến Thường Niệm đang ở nhà một mình nên không muốn sa đà quá. Vương Việt cũng vậy, nên hai người tiện tay cụng ly, nhàn nhã nói chuyện phiếm với nhau.
Dụ Thần không chủ động hỏi đến Hạ Hứa, nhưng Vương Việt lại kể rất nhiều về lần hợp tác giữa đặc công thành phố và đặc công Cục cảnh sát trước đó để truy quét tội phạm buôn lậu ma túy. Trận đó cực lớn, có thể nói là rất hiếm trong mấy năm gần đây.
“Đội đặc công thành phố bên kia còn hy sinh mất hai người đấy, bên Cục của anh cũng có mười mấy anh em bị thương.”
Trái tim hắn chợt căng thẳng: “Mười mấy người bị thương?”
“Ừ! Anh đã bảo mà, mấy thứ ma túy này phải diệt hết! Thấy đứa nào bắn đứa nấy, để xem còn thằng nào dám buôn lậu thuốc phiện nữa không!” Vương Việt càng nói càng sung: “May là lần này số anh may, không bị thương ở đâu cả.”
Hắn hỏi: “Thế ai bị thương?”
“Có nói chú cũng không biết.” Vương Việt lắc lắc chén rượu, dường như nhớ ra gì đó: “À, có một người chú biết đấy, lần trước có ăn cơm chung với chúng ta.”
Ngón tay hắn khẽ run lên.
Vương Việt thở dài: “Haizz… Hoa khôi của bọn anh bị thương nặng phết, lúc bom nổ, cậu ấy bị đè dưới đống gạch đá mà.” Y chỉ vào sườn phải: “Gãy xương sườn, còn vài chỗ bị đạn bắn trên người nữa. Chảy rất nhiều máu, may mà không động đến nội tạng, nếu không… Coi như Hạ Hứa đã xong rồi.”
Khi hội họp lần này mới bắt đầu được một nửa, Dụ Thần lấy cớ về với Thường Niệm ở nhà để rời đi. Ngồi trong xe, hắn cầm điện thoại lên, nhìn thời gian Hạ Hứa gọi cho mình lần trước — chính là cái đêm tiến hành truy quét buôn lậu mà Vương Việt đã nói.
Hắn vứt máy sang ghế phụ, tựa lưng ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khi gọi cho hắn, khi nhắn tin nói “Tôi hơi nhớ anh”… hẳn là Hạ Hứa đang đau đớn nằm trong vũng máu, tuyệt vọng chờ cứu viện. Đăng bởi: admin
Mí mắt anh run run, vẻ hoảng loạn lộ rõ trong mắt, mặt hơi đỏ lên, hơi nhíu mày lại vì không biết đáp thế nào.
Hắn đẩy anh ra, tự châm một điếu thuốc. Chẳng mấy chốc mà khuôn mặt hắn đã bị khói bao phủ: “Nói đi, cậu muốn gì? Chỉ cần không quá đáng thì tôi sẽ thỏa mãn cậu.”
Mặt anh càng đỏ hơn, môi mấp máy như đang suy nghĩ. Hắn híp mắt nhìn anh, không có ý thúc giục.
Nửa phút sau, anh ngẩng lên nhìn hắn, hoàn toàn không còn bất an hay căng thẳng nữa, nhoẻn miệng cười: “Dồn lại thành mẻ lớn rồi hãy nói!”
Sau đó, Dụ Thần đã ngẫm nghĩ rất nhiều, nhưng không thể nghĩ ra nổi Hạ Hứa đang mưu đồ gì từ mình. Hắn lại cho người đi điều tra anh một phen, thậm chí còn tra đến bạn giường trước đây của anh — kết quả càng làm hắn khó hiểu.
Cha mẹ Hạ Hứa đã mất từ lâu, giờ anh đang sống cùng ông nội. Hồi cấp ba, anh rất nổi tiếng trong trường, được rất nhiều người yêu thích; sau này vì lập được chiến tích trong quân ngũ nên con đường làm việc ở cảnh cục cũng rất thuận lợi. Nhờ kỹ năng xuất chúng và tính cách dễ mến nên anh rất được lãnh đạo yêu quý. Trong mấy đoạn quảng cáo cho cảnh cục gần đây, Hạ Hứa luôn là người xuất hiện nhiều nhất trong ống kính. Lịch sử của anh không hề có vết nhơ nào, cũng chưa từng bám vào ai để thăng quan tiến chức — dù “bám vào” ở đây không phải là “lên giường” đi chăng nữa, thì nếu làm vậy, anh sẽ phải được thăng chức trong hai năm qua chứ.
Nhưng điều làm Dụ Thần ngạc nhiên nhất là — tuy Hạ Hứa là GAY thật, nhưng xưa nay anh đều làm “1” trong chuyện giường chiếu. Hơn một năm trước đây, anh đã chia tay với bạn giường. Đối phương là một giảng viên Đại học hơn 30 tuổi, nom rất phong độ và tao nhã. Đến tận bây giờ, khi kể về anh, người đó vẫn luôn mỉm cười.
Giảng viên đó nói — có lẽ anh là tình nhân dịu dàng nhất mà người đó từng hẹn hò; tiếc là, thứ người đó muốn là một tình yêu rực cháy như lửa, nhưng anh chỉ có thể cho người đó thứ tình cảm tựa như tình thân mà thôi.
“Trong lòng Hạ Hứa đã có người khác từ lâu rồi, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói ra cả.”
Dụ Thần cho người rà soát hết mười năm quá khứ của Hạ Hứa, từ cấp ba, quân ngũ đến cảnh cục bây giờ; nhưng không hề tìm được lần yêu đương cuồng nhiệt nào của anh.
Rốt cục là vì sao, vì sao Hạ Hứa lại cam chịu làm “0” dưới thân một người đàn ông khác, đau đến không cương nổi mà còn nói “tôi thích thứ đồ chơi lớn kia của anh”?
Dụ Thần day day trán, càng nghĩ càng khinh thường anh — chắc lại là vì danh lợi thôi! Một cảnh sát nhỏ không quyền không thế, vào được đến đội đặc công của Cục Cảnh sát Thành phố đã là giỏi lắm rồi; còn nếu muốn lên nữa…. không có chỗ dựa thì e là không có khả năng.
Hạ Hứa tình nguyện bò lên giường hắn, còn chịu làm đến mức này, không hèn mọn thì thế nào mới là hèn mọn?
Dụ Thần cực kỳ phiền lòng – vì tuy là Hạ Hứa ti tiện thật đấy… nhưng hắn lại say mê thân thể của con người ti tiện đó.
Hắn đòi hỏi vô hạn trên người anh, không hề thương tiếc chút nào. Anh chỉ rên rỉ cực nhỏ, nhưng hắn biết là anh rất đau.
Khi hắn đè nặng trên người anh mà nện thật lực, nơi đó của anh vẫn luôn mềm nhũn, mặt chôn vào gối, vai run run không ngừng. Nhiều lần hắn lật người anh lại, bắt anh nhìn cảnh hắn chịch anh. Hắn muốn nghe anh cầu xin mình tha thứ, muốn nghe anh run giọng rên rỉ; nhưng số lần anh kêu ra thành tiếng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có lần Dụ Thần vỗ mặt Hạ Hứa, cười lạnh bảo: “Đúng là dân xuất thân từ bộ đội có khác, kiên cường lắm.”
Ánh mắt anh đã mờ mịt, khóe mắt đỏ ửng lấp lánh nước. Hắn nói tiếp: “Kiên cường thế nào thì cũng chỉ là thứ trèo lên giường cầu người khác chịch mình thôi.”
Môi anh giật giật, nói gì đó mà hắn không nghe rõ.
Quay trở về đêm Dụ Thần về nước. Hắn ngồi ở phòng sách đến hừng đông, rồi mới khẽ khàng đi vào phòng ngủ. Thường Niệm ngủ cuộn mình trong chăn – là một tư thế khi người ngủ cảm thấy cực kỳ không an toàn. Hắn im lặng nhìn cậu, trong ngực tràn đầy cảm giác đau lòng và chán ngán.
Hạ Hứa hèn mọn, hắn thì bạc tình. Bọn họ đều có tội, chỉ có Thường Niệm là vô tội đến đáng thương.
Trong nửa tháng sau đó, Dụ Thần không tìm đến Hạ Hứa, mà anh cũng không gọi tới tìm hắn.
Lần trước anh nói “dạo này trong Cục đang bận”, hẳn là nói thật rồi.
Mỗi năm vào dịp cuối hè đầu thu, Dụ Thần đều dẫn Thường Niệm ra nước ngoài giải sầu. Năm nay hai người đi Nam Âu – cậu thích nơi đó. Mấy năm trước, hắn đã mua cho cậu một căn nhà gần biển, đến đây thì thường xuyên đẩy cậu tản bộ trong vườn, lắng nghe rì rào tiếng sóng vỗ.
Thường Niệm rất ít nói, mỗi khi ở bên Dụ Thần là có thể tựa vào hắn mà yên lặng cả buổi chiều. Hắn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đợi đến đêm khi cậu đã ngủ thì hắn lại vào phòng gym, điên cuồng đấm vào bao cát.
Nơi họ nghỉ ngơi chênh lệch sáu múi giờ so với trong nước. Buổi tối một ngày nọ, khi Dụ Thần đang bê thuốc đã sắc xong lên cho Thường Niệm thì điện thoại của hắn chợt rung lên. Hắn nhìn xuống – là Hạ Hứa gọi.
Trước khi xuất ngoại, hắn đã nói với anh là nửa tháng sắp tới hắn không ở trong nước. Ngầm ý là —trong nửa tháng này, cậu đừng tìm đến tôi.
Thường Niệm cầm bát thuốc, nhẹ nhàng nói: “Để tự em uống được rồi. Anh đi nghe điện đi, đừng để làm trễ việc.”
Dụ Thần cụp mắt xuống — cậu càng hiểu chuyện, càng dịu dàng thì cảm giác tội lỗi trong hắn lại càng tăng thêm.
Cúp máy, hắn vuốt ve tóc cậu: “Không có gì quan trọng đâu. Em uống đi, anh chờ em.”
Hạ Hứa không gọi lại. Tối đó, Dụ Thần đấm bao cát lâu hơn một giờ. Khi xong việc, cầm lấy điện thoại thì hắn thấy một tin nhắn mới.
Là anh gửi tới từ hai mươi phút trước, chỉ có một câu —Tôi hơi nhớ anh.
Hắn nhìn thời gian — lúc này ở trong nước là năm giờ sáng, ý Hạ Hứa là gì? Có gì cần hắn giúp ư?
Ngây người nghĩ một chốc, hắn quyết định không gọi lại, cũng không phản hồi tin nhắn của anh. Nếu có chuyện quan trọng cần hắn ra tay thật, thì nhất định anh sẽ gọi đến lần nữa.
Nhưng mãi đến khi về nước cùng Thường Niệm, hắn vẫn không nhận được cuộc gọi nào nữa từ anh.
Sau khi về nước, Thường Niệm bị cảm, nên hắn không có tâm trạng nào mà tìm anh để lên giường. Vài ngày sau, hội con cháu nhà giàu đời thứ hai lại tụ họp. Cảnh sát lần trước gọi Hạ Hứa là “hoa khôi” cũng đến – tên y là Vương Việt, gia thế rất khá, lớn hơn Dụ Thần vài tuổi. Tuy y là con cháu nhà giàu, nhưng làm việc rất chuyên nghiệp và chăm chỉ, không hề có ý dựa hơi người lớn trong nhà.
Cả nhóm chơi rất phiêu, rượu chè gái gú đủ cả. Chỉ có Dụ Thần là nhớ đến Thường Niệm đang ở nhà một mình nên không muốn sa đà quá. Vương Việt cũng vậy, nên hai người tiện tay cụng ly, nhàn nhã nói chuyện phiếm với nhau.
Dụ Thần không chủ động hỏi đến Hạ Hứa, nhưng Vương Việt lại kể rất nhiều về lần hợp tác giữa đặc công thành phố và đặc công Cục cảnh sát trước đó để truy quét tội phạm buôn lậu ma túy. Trận đó cực lớn, có thể nói là rất hiếm trong mấy năm gần đây.
“Đội đặc công thành phố bên kia còn hy sinh mất hai người đấy, bên Cục của anh cũng có mười mấy anh em bị thương.”
Trái tim hắn chợt căng thẳng: “Mười mấy người bị thương?”
“Ừ! Anh đã bảo mà, mấy thứ ma túy này phải diệt hết! Thấy đứa nào bắn đứa nấy, để xem còn thằng nào dám buôn lậu thuốc phiện nữa không!” Vương Việt càng nói càng sung: “May là lần này số anh may, không bị thương ở đâu cả.”
Hắn hỏi: “Thế ai bị thương?”
“Có nói chú cũng không biết.” Vương Việt lắc lắc chén rượu, dường như nhớ ra gì đó: “À, có một người chú biết đấy, lần trước có ăn cơm chung với chúng ta.”
Ngón tay hắn khẽ run lên.
Vương Việt thở dài: “Haizz… Hoa khôi của bọn anh bị thương nặng phết, lúc bom nổ, cậu ấy bị đè dưới đống gạch đá mà.” Y chỉ vào sườn phải: “Gãy xương sườn, còn vài chỗ bị đạn bắn trên người nữa. Chảy rất nhiều máu, may mà không động đến nội tạng, nếu không… Coi như Hạ Hứa đã xong rồi.”
Khi hội họp lần này mới bắt đầu được một nửa, Dụ Thần lấy cớ về với Thường Niệm ở nhà để rời đi. Ngồi trong xe, hắn cầm điện thoại lên, nhìn thời gian Hạ Hứa gọi cho mình lần trước — chính là cái đêm tiến hành truy quét buôn lậu mà Vương Việt đã nói.
Hắn vứt máy sang ghế phụ, tựa lưng ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khi gọi cho hắn, khi nhắn tin nói “Tôi hơi nhớ anh”… hẳn là Hạ Hứa đang đau đớn nằm trong vũng máu, tuyệt vọng chờ cứu viện. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.