Chương 34
Bạc Ngạn Biên
16/03/2022
Đào Khê vẫn chưa hề biết rằng thành tích của cậu đã khiến cho cả huyện Thanh Thủy xôn xao cả lên. Hiệu trưởng trường Nhất Trung Thanh Thủy hào hứng đến mức còn treo một tấm băng rôn biểu ngữ chúc mừng ở cổng trường. Một vài học sinh có thái độ tiêu cực đối với chuyện học trực tuyến từ xa thì giờ cũng coi như nhận được sự khích lệ, bắt đầu nghiêm túc học tập hơn. Tất cả học sinh lớp 10 mới vào trường đều tham gia lớp học trực tuyến, duy trì tiến độ học tập ngang với lớp số 1 trường Nhất Trung Văn Hoa.
Lúc hiệu trưởng nhìn thấy được tương lai sáng ngời của nền giáo dục huyện Thanh Thủy thì Đào Khê lại vô cùng mờ mịt về tình yêu tương lai chính mình. Sau khi biết Kiều Dĩ Đường và Lâm Khâm Hòa quen biết nhau, Đào Khê không dám tới hỏi cô mấy câu hỏi về việc theo đuổi người khác nữa. Nhưng cậu nhớ Kiều Dĩ Đường từng nói rằng, một khi đã phát hiện ra người mà mình thích có dấu hiệu cũng thích mình thì có thể tìm thời cơ mà tỏ tình được rồi đấy. Thành ra là mấy ngày hôm nay cậu luôn trong tình trạng đầu óc quay cuồng với sự mơ hồ khó đoán, quanh đi quẩn lại giữa hai suy đoán là “Hình như cậu ấy cũng thích mình” với “Có lẽ người ta chẳng thích mình đâu”.
Tâm trạng của người yêu thầm có lẽ luôn như vậy, lúc mờ lúc tỏ, khi quang đãng khi lại vương đầy mưa sa.
Đào Khê không đi tìm Kiều Dĩ Đường nữa thì cô lại đến tận cửa tìm cậu. Kiều Dĩ Đường tìm cậu lúc đang là giờ ra chơi, cô đứng ở cửa sau của phòng học lớp 11/1 gọi cậu ra ngoài. Kiều Dĩ Đường trông thấy Lâm Khâm Hòa ngồi bàn cuối liếc về phía mình liền kéo Đào Khê ra xa hơn chút, nói cho cậu về chuyện triển lãm tranh công ích.
Chủ nhật tuần này, bảo tàng Mỹ thuật thành phố Văn Hoa muốn tổ chức một cuộc triển lãm tranh từ thiện quy mô lớn. Với tư cách là cựu chủ tịch của Hiệp hội thư pháp và Hội họa thành phố Văn Hoa, Kiều Hạc Niên cũng được gửi lời mời tham gia. Ông cụ phớt lờ lời chỉ trích của ban tổ chức mà giành cho cô cháu gái với học trò duy nhất của mình hai gian triển lãm, tuy vị trí không được đẹp cho lắm.
“Không cần ngại đâu, thua họa sĩ chuyên nghiệp cũng là chuyện bình thường, coi như đi xem náo nhiệt vậy thôi. Chị thấy là em có thể mang bức tranh sơn dầu em họa lần trước đi nộp được đó, cũng rất phù hợp với chủ đề của cuộc triển lãm tranh lần này.”
Kiều Dĩ Đường vừa nói vừa nhìn chiếc vòng bằng đá Lục Tùng trên cổ tay Đào Khê, nở một nụ cười sâu xa.
Từ nhỏ tới giờ cô đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc triển lãm tranh lớn nhỏ nên đã sớm quen với nó rồi nhưng lần này thực sự là một cơ hội khó mà có được. Có rất nhiều họa sĩ trẻ giành giật nhau chỉ vì một gian trưng bày ở đây, cho dù không thể nổi tiếng thì cũng mượn cơ hội đó để làm quen móc nối với người trong ngành.
Đào Khê nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Cậu không có hứng thú gì với việc nổi tiếng hay quen biết thêm ai, chỉ là nghe nói rằng số tiền từ việc bán tranh trong cuộc triển lãm này sẽ được dùng để làm từ thiện quyên góp cho các ngôi trường miền núi, cậu cảm thấy điều này rất ý nghĩa.
Sau khi quyết định sẽ tham gia cuộc triển lãm, việc đầu tiên Đào Khê làm là quay về phòng học tìm Lâm Khâm Hòa. Cậu muốn mời anh đến tham dự, xem những bức tranh mà cậu vẽ. Nhưng bước tới trước mặt Lâm Khâm Hòa rồi, cậu lại không khỏi có chút hồi hộp lo lắng. Cậu nằm sấp trên bàn, tì cằm lên hai cánh tay, nhìn Lâm Khâm Hòa với đôi mắt tha thiết rồi hỏi:
“Chiều chủ nhật này cậu rảnh không?”
Cậu không mở lời mời ngay lập tức, cậu sợ rằng mình sẽ bị từ chối thẳng thừng mất.
Lâm Khâm Hòa nói: “Chủ nhật tôi có chút chuyện.”
Chủ nhật này chị họ của anh Lâm Tế Huyên lại ném cậu con trai Đường Nam cho anh trông, còn cô thì đi nghỉ phép với chồng. Lần trước anh đã bỏ bom cô một lần, lần này không thể nào từ chối được nữa.
Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt sáng ngời nay lại hơi u tối của Đào Khê, hỏi: “Sao lại hỏi thế?”
Đào Khê vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì, hỏi bừa vậy thôi.” Rồi cúi đầu lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra.
Nếu Lâm Khâm Hòa có việc thì thôi vậy. Dù sao thì tranh mình vẽ cũng có gì đẹp đẽ đâu. Cậu đặt quyển sách lên bàn, mở ra đọc mà chẳng hề tập trung chút nào. Mặc dù nói thì nói vậy nhưng cậu cũng không nén được nỗi thất vọng.
*
Chủ nhật ngày hôm đó, sau khi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ, Kiều Dĩ Đường vội vã xách cậu chạy tới nhà ông nội để làm công tác chuẩn bị. Đào Khê còn tưởng rằng Kiều Dĩ Đường muốn chuẩn bị cho chuyện triển lãm cơ chứ, hóa ra vị đại tiểu thư này đến để trang điểm ăn diện. Cậu ngồi ngoài phòng khách đợi mà chán muốn chết, đành ngồi trêu đùa con vẹt mà Kiều Hạc Niên mới nuôi. Con vẹt này như kiểu học theo miệng lưỡi của Kiều Hạc Niên vậy, vừa há mỏ ra là rống lên: “Con nhóc thúi! Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít!”
Đào Khê vui vẻ đút chút thức ăn cho nó, con vẹt càng kêu đến là thích thú.
Khoảng một tiếng sau, Kiều Dĩ Đường mặc một chiếc đầm lễ phục, chân đeo giày cao gót bước lộp cộp xuống tầng. Tay cô làm dấu một chiếc súng, chĩa vào mặt con vẹt kêu Bằng bằng hai tiếng rồi kéo cánh tay Đào Khê nói: “Đi nào, để chị đây sửa soạn cho cậu.”
Đào Khê hốt hoảng không thôi, cậu nhìn gương mặt trang điểm đến mức chẳng ai nhận ra nổi của Kiều Dĩ Đường, lắc đầu đáp vội: “Không cần không cần ạ. Chị tha cho em đi mà.”
“Không được, em xem em có khác nào học sinh cấp hai không cơ chứ. Đến lúc ấy đứng thôi cũng chẳng có chút khí thế gì cả. Em yên tâm, chị chỉ chọn quần áo thôi, không trang điểm cho em đâu.”
Kiều Dĩ Đường nói hết nước hết cái mới lôi được Đào Khê vào trong phòng cho khách, vứt vào cho cậu một bộ lễ phục màu đen mới toanh và một đôi giày da rồi đóng cửa lại. Con trai thay đổi nhanh nhẹn lắm. Kiều Dĩ Đường còn chưa nấu cháo điện thoại với bạn trai được bao lâu thì cửa phòng khách đã mở ra. Cô cầm điện thoại nhìn sang, bỗng chốc sững sờ. Đào Khê bối rối vân vê cổ tay áo. Bộ lễ phục này được may bởi một thương hiệu lớn có tên tuổi, kiểu dáng đơn giản nhưng đường may lại rất tinh xảo, làm tôn lên vẻ mảnh khảnh của người mặc, đôi chân trông càng dài hơn và eo thêm thon, tạo nên một loại khí chất thiếu niên đơn thuần mà lại sang trọng. Còn khiến cô có ảo giác rằng vị thiếu niên này vốn dĩ có một xuất thân vô cùng xuất sắc.
Người bạn trai trong điện thoại còn đang thúc giục cô, Kiều Dĩ Đường tức giận nói: “Giục gì mà giục, còn giục nữa là em yêu đương luôn với em giai đẹp trai trước mặt này đó”. Nói xong liền cúp điện thoại.
Đào Khê nghe vậy liền ngẩng phắt đầu nhìn Kiều Dĩ Đường, sắc mặt mang theo chút hoảng sợ.
Kiều Dĩ Đường cười thành tiếng, trong lòng lại nói: “Chị nào dám chứ”. Cô lượn vài vòng quanh Đào Khê đánh giá, gật đầu liên tục: “Bộ này không tồi chút nào. Quả nhiên là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.”
Đào Khê đã quen mặc đồng phục trường rồi, hỏi một cách không được tự nhiên: “Đàn chị à, sao chị lại có quần áo của con trai vậy?” Hơn nữa lại còn vừa như in người cậu luôn.
Kiều Dĩ Đường đáp qua quít: “Em họ của chị cũng cao gầy tầm tầm như em. Bộ này nó mua nhưng không mặc nên đưa cho em mượn.”
Đào Khê gật đầu nói Cảm ơn, trong lòng còn nghĩ rằng mình phải cần thận mới được, không được làm dơ bộ này đâu.
Hai người chuẩn bị cũng hòm hòm rồi. Kiều Dĩ Đường cầm gương cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt rồi mới bước xuống lầu cùng Đào Khê nhưng còn chưa xuống tới nơi thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Đào Khê nhìn Kiều Dĩ Đường đeo đôi giày cao gót đi lại không tiện lắm, vì vậy liền bước nhanh tới mở cửa.
Mở cánh cửa ra, ánh mặt trời bên ngoài thoáng chốc tràn vào nhà, Đào Khê không kìm được mà híp mắt lại. Giữa nắng trời ngập tràn, cậu trông thấy Lâm Khâm Hòa đang nhìn về phía mình. Cảm giác lúc ấy thật khó mà tả thành lời, giống như cả thế giới này sáng bừng lên chẳng thấy rõ mọi thứ, chỉ có hình ảnh người trước mặt hiện lên rõ hơn và sáng ngời hơn bao giờ hết. Sáng ngời tới mức khiến ta chẳng thể rời mắt.
Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, không biết nên bày ra vẻ mặt gì hay nói câu nào, chỉ có niềm vui, sự rung động trong ánh mắt và khóe miệng giương cao là không thể giấu nổi.
“Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít!” Con vẹt bỗng gào lên.
Đào Khê lấy lại tinh thần, không hiểu vì sao lại thấy hơi ngượng ngùng. Cậu vội lùi lại vài bước, nhường cho Lâm Khâm Hòa bước vào, vặn ngón tay nhỏ giọng hỏi:
“Không phải buổi chiều cậu có việc sao? Sao lại qua đây?”
Lâm Khâm Hòa bước vào, rũ mắt bình tĩnh quan sát Đào Khê. Tầm mắt anh khẽ lướt qua đôi gò má ửng hồng rồi tới thắt lưng mảnh mai cùng cặp chân dài thẳng tắp, cuối cùng quay trở lại đôi mắt long lanh của cậu, bình thản nói:
“Đúng là có việc, nên tôi mang “việc” qua đây.”
Ánh mắt của Lâm Khâm Hòa khiến gương mặt Đào Khê như nóng bừng lên, cậu còn đang muốn hỏi là chuyện gì thì một cậu nhóc tầm năm, sáu tuổi chạy ào từ ngoài vào, cánh tay nó va cái bịch vào chân Lâm Khâm Hòa.
“Áu ui —” Đường Nam đau đến mức bịt mũi lại, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn cậu của nó, rồi bỗng liếc thấy Đào Khê, đôi mắt thằng nhóc sáng bừng lên, “Oa” một tiếng: “Anh trai đẹp trai quá đi mất.” Rồi chạy tới ôm chặt lấy đùi Đào Khê không chịu buông.
Đào Khê hơi luống cuống khom lưng nhìn cậu nhóc đang ôm lấy chân mình, bế cũng không được mà đuổi cũng chẳng xong.
Kiều Dĩ Đường dẫm đôi giày cao gót của mình bước tới thì thấy cảnh này, cười nói: “Chao ôi, cả lớn cả nhỏ giống nhau ghê quá ta.”
Lâm Khâm Hòa lườm Kiều Dĩ Đường, kéo cánh tay của Đường Nam tách cậu nhóc ra khỏi đùi của Đào Khê ném qua một bên, nói với Đào Khê: “Đây là cháu ngoại của tôi (con của chị gái), hơi phiền phức một chút, thứ lỗi nhé.”
Đường Nam giận lắm, nó vội vàng chớp chớp đôi mắt nói với Đào Khê: “Anh ơi, anh đừng nghe cậu con nói bậy nha, con không hề phiền phức chút nào luôn ấy.”
Đào Khê nhìn một lớn một nhỏ, không kìm được mà nở nụ cười.
Kiều Dĩ Đường vui vẻ nói: “Nam Nam à, đây là bạn học của cậu con, con đừng gọi tên linh tinh nha.”
Đường Nam không thích chị gái cứ hay vân vê mặt mình này lắm mà nó cũng chẳng hiểu vai vế gì, chỉ muốn bám lấy Đào Khê mà thôi, cứ mở miệng lại một câu “Anh ơi, anh ơi”. Nhưng nó còn chưa kịp chạm tới chân Đào Khê thì đã bị chú của mình Lâm Khâm Hòa xách lên rồi.
“Cậu cũng đến triển lãm tranh với bọn mình sao?” Khóe miệng Đào Khê khẽ nhếch lên một nụ cười, biết rõ rồi mà vẫn cố ý hỏi, trong mắt mang theo một niềm vui khó mà che giấu.
Tâm trạng yêu đơn phương của cậu sau mấy ngày chẳng khác gì mưa dầm thì cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống tựa như khẳng định rằng Lâm Khâm Hòa cũng thích cậu.
Lâm Khâm Hòa lại kéo Đường Nam ra, gật đầu nói: “Đưa thằng bé tới xem triển lãm bồi dưỡng chút tế bào nghệ thuật.”
Một cánh tay của Đường Nam bị giữ lại, cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra: “Cậu à, cậu lại lừa con sao? Khu vui chơi điện tử đâu rồi?”
Kiều Dĩ Đường nặn nặn gương mặt của Đường Nam, trìu mến nói: “Nam Nam à, con còn bé lắm.”
Đường Nam thất vọng tràn trề bước ra khỏi cửa, đi vào vườn hoa ngồi im biểu tình. Kiều Dĩ Đường còn đang muốn nói “Đi thôi” thì bỗng nhớ ra quên mang theo nước hoa, vội bỏ lại một câu rồi dẫm đôi cao gót bước cồm cộp lên lầu.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cùng một con vẹt cuối cùng cũng ngậm mỏ. Bầu không khí bỗng trở nên thật yên tĩnh, lặng im giống như một hồ nước mềm mại. Sự ung dung bình tĩnh của Đào Khê đều đã chạy bay biến cả rồi. Cậu liếc nhìn Lâm Khâm Hòa rồi rời mắt đi ngay nhưng lại chẳng biết nhìn vào đâu nên đành cúi đầu mân mê tay áo mà ban nãy cậu chưa cài được.
“Lại đây.”
Bỗng Lâm Khâm Hòa nói với cậu. Trái tim Đào Khê đập bang bang trong lồng ngực. Có lẽ vì xung quanh quá đỗi yên tĩnh mà cậu có cảm giác rằng giọng nói của Lâm Khâm Hòa bỗng trở nên trầm thấp hơn mọi khi, nó khiến trái tim cậu hơi ngứa ngáy.
Cậu cúi đầu bước tới trước mặt Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa nắm lấy cổ tay cậu nâng lên, chậm rãi cài những chiếc khuy măng sét sáng bóng giúp cậu, chiếc khuy như chớp lóe giữa những ngón tay của anh. Đào Khê hít thở thật nhẹ, cậu nhìn chằm chằm vào những nút áo cùng ngón tay thon dài mảnh khảnh của Lâm Khâm Hòa, chẳng hiểu vì gì mà vành tai lại nóng bừng lên. Sau khi anh cài xong, Đào Khê cảm thấy thật nhẹ nhõm, trái tim đập loạn trong lồng ngực cũng dần trở nên yên lặng, cậu ngẩng đầu khẽ nói với Lâm Khâm Hòa: “Cảm ơn nhé.”
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, tầm mắt chậm rãi hạ xuống rồi dừng bên cần cổ của cậu. Anh thấp giọng nói: “Xoay người lại.”
Đào Khê ngẩn ra, nghe lời mà quay lưng về phía anh. Sau đó, cậu cảm giác có một bàn tay vuốt nhẹ cổ áo sơ mi của mình. Cậu ngoan ngoãn gập cổ lại, hơi cúi đầu xuống để lộ ra gáy và cổ áo. Căn nhà cũ yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy âm thanh đầu ngón tay anh khẽ vuốt trên vải nhưng rồi bàn tay đó bỗng chạm nhẹ vào vùng da yếu ớt và nhạy cảm sau gáy cậu. Đào Khê không kìm được mà khẽ run rẩy. Rõ ràng là không thể nhìn thấy nhưng cậu vẫn có cảm giác khó giải thích rằng dường như có một ánh mắt đang rơi trên gáy mình. Cảm giác này khiến hai má cậu nóng bừng lên chẳng kể kiểm soát được. Mạch máu trên cổ tay đang đập, trái tim trong lồng ngực vẫn đập, động mạnh ở cổ cũng đang đập, dường như cả thế giới đang nhảy lên không ngừng. Khoảng thời gian này như vừa ngắn ngủi mà lại vừa dài đằng đẵng. Cuối cùng cũng sửa soạn xong, Đào Khê xoay người lại nói một câu “Cảm ơn” với Lâm Khâm Hòa, chỉ có điều lần này giọng cậu lí nhí hơn trước nhiều.
Ánh mắt run rẩy của cậu không biết nên nhìn đi đâu, cuối cùng chỉ đành nhìn chăm chăm vào một góc phòng khách, vừa hay sao lại đối diện với tầm mắt của con vẹt. Con vẹt nghiêng đầu nhìn khiến cậu chột dạ không thôi.
Lúc Kiều Dĩ Đường thu dọn mỹ phẩm cùng nước hoa xong xuôi bước xuống lầu thì có cảm giác bầu không khí ở phòng khách hơi kỳ lạ. Cô nhìn về phía Đào Khê, nhận ra cậu bé đẹp trai hôm nay sao đôi mắt lại ướt át, gò má ửng hồng thế kia nhỉ. Cô ném một ánh mắt hoài nghi về phía Lâm Khâm Hòa, vẻ mặt của anh bạn chí cốt này vẫn lạnh lùng hờ hững như thế, chẳng thế moi được chút sơ hở nào. Kiều Dĩ Đường nhìn con vẹt trong góc phòng khách, hận không thể tra khảo nó xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Có điều con vẹt này đúng là không hiểu chuyện phong tình, nó bắt đầu há mỏ gào lên mắng cô:
“Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít!”
Tay Kiều Dĩ Đường làm thành hình khẩu súng bắn nó hai phát rồi nói với hai người: “Không còn sớm nữa, chúng ta dẫn bạn nhỏ Đường Nam lên đường thôi nào!”
Vì có thêm người khác ở đây nên Đào Khê cảm thấy tự nhiên hơn đôi chút. Cậu cùng hai người bước ra khỏi cửa. Lâm Khâm Hòa đi đến vườn hoa xách cậu nhóc Đường Nam đang cầm nhánh cây chọc bùn lên một cách chẳng nể nang gì. Đường Nam như một con gà con đập phành phạch đôi cánh giãy giụa, gào lên với Đào Khê: “Anh ơi cứu em”.
Đào Khê nở nụ cười, không kìm được lòng mà nói với Lâm Khâm Hòa: “Lâm Khâm Hòa, cậu dịu dàng với bạn nhỏ chút nào.”
Kiều Dĩ Đường nghe vậy thì cười khẩy: “Nó mà biết dịu dàng với người khác sao?”
Lâm Khâm Hòa thả Đường Nam xuống rồi kéo tay thằng bé, im lặng nhìn Đào Khê. Đào Khê bỗng có cảm giác chột dạ khó tả.
Lúc hiệu trưởng nhìn thấy được tương lai sáng ngời của nền giáo dục huyện Thanh Thủy thì Đào Khê lại vô cùng mờ mịt về tình yêu tương lai chính mình. Sau khi biết Kiều Dĩ Đường và Lâm Khâm Hòa quen biết nhau, Đào Khê không dám tới hỏi cô mấy câu hỏi về việc theo đuổi người khác nữa. Nhưng cậu nhớ Kiều Dĩ Đường từng nói rằng, một khi đã phát hiện ra người mà mình thích có dấu hiệu cũng thích mình thì có thể tìm thời cơ mà tỏ tình được rồi đấy. Thành ra là mấy ngày hôm nay cậu luôn trong tình trạng đầu óc quay cuồng với sự mơ hồ khó đoán, quanh đi quẩn lại giữa hai suy đoán là “Hình như cậu ấy cũng thích mình” với “Có lẽ người ta chẳng thích mình đâu”.
Tâm trạng của người yêu thầm có lẽ luôn như vậy, lúc mờ lúc tỏ, khi quang đãng khi lại vương đầy mưa sa.
Đào Khê không đi tìm Kiều Dĩ Đường nữa thì cô lại đến tận cửa tìm cậu. Kiều Dĩ Đường tìm cậu lúc đang là giờ ra chơi, cô đứng ở cửa sau của phòng học lớp 11/1 gọi cậu ra ngoài. Kiều Dĩ Đường trông thấy Lâm Khâm Hòa ngồi bàn cuối liếc về phía mình liền kéo Đào Khê ra xa hơn chút, nói cho cậu về chuyện triển lãm tranh công ích.
Chủ nhật tuần này, bảo tàng Mỹ thuật thành phố Văn Hoa muốn tổ chức một cuộc triển lãm tranh từ thiện quy mô lớn. Với tư cách là cựu chủ tịch của Hiệp hội thư pháp và Hội họa thành phố Văn Hoa, Kiều Hạc Niên cũng được gửi lời mời tham gia. Ông cụ phớt lờ lời chỉ trích của ban tổ chức mà giành cho cô cháu gái với học trò duy nhất của mình hai gian triển lãm, tuy vị trí không được đẹp cho lắm.
“Không cần ngại đâu, thua họa sĩ chuyên nghiệp cũng là chuyện bình thường, coi như đi xem náo nhiệt vậy thôi. Chị thấy là em có thể mang bức tranh sơn dầu em họa lần trước đi nộp được đó, cũng rất phù hợp với chủ đề của cuộc triển lãm tranh lần này.”
Kiều Dĩ Đường vừa nói vừa nhìn chiếc vòng bằng đá Lục Tùng trên cổ tay Đào Khê, nở một nụ cười sâu xa.
Từ nhỏ tới giờ cô đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc triển lãm tranh lớn nhỏ nên đã sớm quen với nó rồi nhưng lần này thực sự là một cơ hội khó mà có được. Có rất nhiều họa sĩ trẻ giành giật nhau chỉ vì một gian trưng bày ở đây, cho dù không thể nổi tiếng thì cũng mượn cơ hội đó để làm quen móc nối với người trong ngành.
Đào Khê nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Cậu không có hứng thú gì với việc nổi tiếng hay quen biết thêm ai, chỉ là nghe nói rằng số tiền từ việc bán tranh trong cuộc triển lãm này sẽ được dùng để làm từ thiện quyên góp cho các ngôi trường miền núi, cậu cảm thấy điều này rất ý nghĩa.
Sau khi quyết định sẽ tham gia cuộc triển lãm, việc đầu tiên Đào Khê làm là quay về phòng học tìm Lâm Khâm Hòa. Cậu muốn mời anh đến tham dự, xem những bức tranh mà cậu vẽ. Nhưng bước tới trước mặt Lâm Khâm Hòa rồi, cậu lại không khỏi có chút hồi hộp lo lắng. Cậu nằm sấp trên bàn, tì cằm lên hai cánh tay, nhìn Lâm Khâm Hòa với đôi mắt tha thiết rồi hỏi:
“Chiều chủ nhật này cậu rảnh không?”
Cậu không mở lời mời ngay lập tức, cậu sợ rằng mình sẽ bị từ chối thẳng thừng mất.
Lâm Khâm Hòa nói: “Chủ nhật tôi có chút chuyện.”
Chủ nhật này chị họ của anh Lâm Tế Huyên lại ném cậu con trai Đường Nam cho anh trông, còn cô thì đi nghỉ phép với chồng. Lần trước anh đã bỏ bom cô một lần, lần này không thể nào từ chối được nữa.
Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt sáng ngời nay lại hơi u tối của Đào Khê, hỏi: “Sao lại hỏi thế?”
Đào Khê vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì, hỏi bừa vậy thôi.” Rồi cúi đầu lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra.
Nếu Lâm Khâm Hòa có việc thì thôi vậy. Dù sao thì tranh mình vẽ cũng có gì đẹp đẽ đâu. Cậu đặt quyển sách lên bàn, mở ra đọc mà chẳng hề tập trung chút nào. Mặc dù nói thì nói vậy nhưng cậu cũng không nén được nỗi thất vọng.
*
Chủ nhật ngày hôm đó, sau khi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ, Kiều Dĩ Đường vội vã xách cậu chạy tới nhà ông nội để làm công tác chuẩn bị. Đào Khê còn tưởng rằng Kiều Dĩ Đường muốn chuẩn bị cho chuyện triển lãm cơ chứ, hóa ra vị đại tiểu thư này đến để trang điểm ăn diện. Cậu ngồi ngoài phòng khách đợi mà chán muốn chết, đành ngồi trêu đùa con vẹt mà Kiều Hạc Niên mới nuôi. Con vẹt này như kiểu học theo miệng lưỡi của Kiều Hạc Niên vậy, vừa há mỏ ra là rống lên: “Con nhóc thúi! Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít!”
Đào Khê vui vẻ đút chút thức ăn cho nó, con vẹt càng kêu đến là thích thú.
Khoảng một tiếng sau, Kiều Dĩ Đường mặc một chiếc đầm lễ phục, chân đeo giày cao gót bước lộp cộp xuống tầng. Tay cô làm dấu một chiếc súng, chĩa vào mặt con vẹt kêu Bằng bằng hai tiếng rồi kéo cánh tay Đào Khê nói: “Đi nào, để chị đây sửa soạn cho cậu.”
Đào Khê hốt hoảng không thôi, cậu nhìn gương mặt trang điểm đến mức chẳng ai nhận ra nổi của Kiều Dĩ Đường, lắc đầu đáp vội: “Không cần không cần ạ. Chị tha cho em đi mà.”
“Không được, em xem em có khác nào học sinh cấp hai không cơ chứ. Đến lúc ấy đứng thôi cũng chẳng có chút khí thế gì cả. Em yên tâm, chị chỉ chọn quần áo thôi, không trang điểm cho em đâu.”
Kiều Dĩ Đường nói hết nước hết cái mới lôi được Đào Khê vào trong phòng cho khách, vứt vào cho cậu một bộ lễ phục màu đen mới toanh và một đôi giày da rồi đóng cửa lại. Con trai thay đổi nhanh nhẹn lắm. Kiều Dĩ Đường còn chưa nấu cháo điện thoại với bạn trai được bao lâu thì cửa phòng khách đã mở ra. Cô cầm điện thoại nhìn sang, bỗng chốc sững sờ. Đào Khê bối rối vân vê cổ tay áo. Bộ lễ phục này được may bởi một thương hiệu lớn có tên tuổi, kiểu dáng đơn giản nhưng đường may lại rất tinh xảo, làm tôn lên vẻ mảnh khảnh của người mặc, đôi chân trông càng dài hơn và eo thêm thon, tạo nên một loại khí chất thiếu niên đơn thuần mà lại sang trọng. Còn khiến cô có ảo giác rằng vị thiếu niên này vốn dĩ có một xuất thân vô cùng xuất sắc.
Người bạn trai trong điện thoại còn đang thúc giục cô, Kiều Dĩ Đường tức giận nói: “Giục gì mà giục, còn giục nữa là em yêu đương luôn với em giai đẹp trai trước mặt này đó”. Nói xong liền cúp điện thoại.
Đào Khê nghe vậy liền ngẩng phắt đầu nhìn Kiều Dĩ Đường, sắc mặt mang theo chút hoảng sợ.
Kiều Dĩ Đường cười thành tiếng, trong lòng lại nói: “Chị nào dám chứ”. Cô lượn vài vòng quanh Đào Khê đánh giá, gật đầu liên tục: “Bộ này không tồi chút nào. Quả nhiên là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.”
Đào Khê đã quen mặc đồng phục trường rồi, hỏi một cách không được tự nhiên: “Đàn chị à, sao chị lại có quần áo của con trai vậy?” Hơn nữa lại còn vừa như in người cậu luôn.
Kiều Dĩ Đường đáp qua quít: “Em họ của chị cũng cao gầy tầm tầm như em. Bộ này nó mua nhưng không mặc nên đưa cho em mượn.”
Đào Khê gật đầu nói Cảm ơn, trong lòng còn nghĩ rằng mình phải cần thận mới được, không được làm dơ bộ này đâu.
Hai người chuẩn bị cũng hòm hòm rồi. Kiều Dĩ Đường cầm gương cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt rồi mới bước xuống lầu cùng Đào Khê nhưng còn chưa xuống tới nơi thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Đào Khê nhìn Kiều Dĩ Đường đeo đôi giày cao gót đi lại không tiện lắm, vì vậy liền bước nhanh tới mở cửa.
Mở cánh cửa ra, ánh mặt trời bên ngoài thoáng chốc tràn vào nhà, Đào Khê không kìm được mà híp mắt lại. Giữa nắng trời ngập tràn, cậu trông thấy Lâm Khâm Hòa đang nhìn về phía mình. Cảm giác lúc ấy thật khó mà tả thành lời, giống như cả thế giới này sáng bừng lên chẳng thấy rõ mọi thứ, chỉ có hình ảnh người trước mặt hiện lên rõ hơn và sáng ngời hơn bao giờ hết. Sáng ngời tới mức khiến ta chẳng thể rời mắt.
Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, không biết nên bày ra vẻ mặt gì hay nói câu nào, chỉ có niềm vui, sự rung động trong ánh mắt và khóe miệng giương cao là không thể giấu nổi.
“Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít!” Con vẹt bỗng gào lên.
Đào Khê lấy lại tinh thần, không hiểu vì sao lại thấy hơi ngượng ngùng. Cậu vội lùi lại vài bước, nhường cho Lâm Khâm Hòa bước vào, vặn ngón tay nhỏ giọng hỏi:
“Không phải buổi chiều cậu có việc sao? Sao lại qua đây?”
Lâm Khâm Hòa bước vào, rũ mắt bình tĩnh quan sát Đào Khê. Tầm mắt anh khẽ lướt qua đôi gò má ửng hồng rồi tới thắt lưng mảnh mai cùng cặp chân dài thẳng tắp, cuối cùng quay trở lại đôi mắt long lanh của cậu, bình thản nói:
“Đúng là có việc, nên tôi mang “việc” qua đây.”
Ánh mắt của Lâm Khâm Hòa khiến gương mặt Đào Khê như nóng bừng lên, cậu còn đang muốn hỏi là chuyện gì thì một cậu nhóc tầm năm, sáu tuổi chạy ào từ ngoài vào, cánh tay nó va cái bịch vào chân Lâm Khâm Hòa.
“Áu ui —” Đường Nam đau đến mức bịt mũi lại, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn cậu của nó, rồi bỗng liếc thấy Đào Khê, đôi mắt thằng nhóc sáng bừng lên, “Oa” một tiếng: “Anh trai đẹp trai quá đi mất.” Rồi chạy tới ôm chặt lấy đùi Đào Khê không chịu buông.
Đào Khê hơi luống cuống khom lưng nhìn cậu nhóc đang ôm lấy chân mình, bế cũng không được mà đuổi cũng chẳng xong.
Kiều Dĩ Đường dẫm đôi giày cao gót của mình bước tới thì thấy cảnh này, cười nói: “Chao ôi, cả lớn cả nhỏ giống nhau ghê quá ta.”
Lâm Khâm Hòa lườm Kiều Dĩ Đường, kéo cánh tay của Đường Nam tách cậu nhóc ra khỏi đùi của Đào Khê ném qua một bên, nói với Đào Khê: “Đây là cháu ngoại của tôi (con của chị gái), hơi phiền phức một chút, thứ lỗi nhé.”
Đường Nam giận lắm, nó vội vàng chớp chớp đôi mắt nói với Đào Khê: “Anh ơi, anh đừng nghe cậu con nói bậy nha, con không hề phiền phức chút nào luôn ấy.”
Đào Khê nhìn một lớn một nhỏ, không kìm được mà nở nụ cười.
Kiều Dĩ Đường vui vẻ nói: “Nam Nam à, đây là bạn học của cậu con, con đừng gọi tên linh tinh nha.”
Đường Nam không thích chị gái cứ hay vân vê mặt mình này lắm mà nó cũng chẳng hiểu vai vế gì, chỉ muốn bám lấy Đào Khê mà thôi, cứ mở miệng lại một câu “Anh ơi, anh ơi”. Nhưng nó còn chưa kịp chạm tới chân Đào Khê thì đã bị chú của mình Lâm Khâm Hòa xách lên rồi.
“Cậu cũng đến triển lãm tranh với bọn mình sao?” Khóe miệng Đào Khê khẽ nhếch lên một nụ cười, biết rõ rồi mà vẫn cố ý hỏi, trong mắt mang theo một niềm vui khó mà che giấu.
Tâm trạng yêu đơn phương của cậu sau mấy ngày chẳng khác gì mưa dầm thì cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống tựa như khẳng định rằng Lâm Khâm Hòa cũng thích cậu.
Lâm Khâm Hòa lại kéo Đường Nam ra, gật đầu nói: “Đưa thằng bé tới xem triển lãm bồi dưỡng chút tế bào nghệ thuật.”
Một cánh tay của Đường Nam bị giữ lại, cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra: “Cậu à, cậu lại lừa con sao? Khu vui chơi điện tử đâu rồi?”
Kiều Dĩ Đường nặn nặn gương mặt của Đường Nam, trìu mến nói: “Nam Nam à, con còn bé lắm.”
Đường Nam thất vọng tràn trề bước ra khỏi cửa, đi vào vườn hoa ngồi im biểu tình. Kiều Dĩ Đường còn đang muốn nói “Đi thôi” thì bỗng nhớ ra quên mang theo nước hoa, vội bỏ lại một câu rồi dẫm đôi cao gót bước cồm cộp lên lầu.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cùng một con vẹt cuối cùng cũng ngậm mỏ. Bầu không khí bỗng trở nên thật yên tĩnh, lặng im giống như một hồ nước mềm mại. Sự ung dung bình tĩnh của Đào Khê đều đã chạy bay biến cả rồi. Cậu liếc nhìn Lâm Khâm Hòa rồi rời mắt đi ngay nhưng lại chẳng biết nhìn vào đâu nên đành cúi đầu mân mê tay áo mà ban nãy cậu chưa cài được.
“Lại đây.”
Bỗng Lâm Khâm Hòa nói với cậu. Trái tim Đào Khê đập bang bang trong lồng ngực. Có lẽ vì xung quanh quá đỗi yên tĩnh mà cậu có cảm giác rằng giọng nói của Lâm Khâm Hòa bỗng trở nên trầm thấp hơn mọi khi, nó khiến trái tim cậu hơi ngứa ngáy.
Cậu cúi đầu bước tới trước mặt Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa nắm lấy cổ tay cậu nâng lên, chậm rãi cài những chiếc khuy măng sét sáng bóng giúp cậu, chiếc khuy như chớp lóe giữa những ngón tay của anh. Đào Khê hít thở thật nhẹ, cậu nhìn chằm chằm vào những nút áo cùng ngón tay thon dài mảnh khảnh của Lâm Khâm Hòa, chẳng hiểu vì gì mà vành tai lại nóng bừng lên. Sau khi anh cài xong, Đào Khê cảm thấy thật nhẹ nhõm, trái tim đập loạn trong lồng ngực cũng dần trở nên yên lặng, cậu ngẩng đầu khẽ nói với Lâm Khâm Hòa: “Cảm ơn nhé.”
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, tầm mắt chậm rãi hạ xuống rồi dừng bên cần cổ của cậu. Anh thấp giọng nói: “Xoay người lại.”
Đào Khê ngẩn ra, nghe lời mà quay lưng về phía anh. Sau đó, cậu cảm giác có một bàn tay vuốt nhẹ cổ áo sơ mi của mình. Cậu ngoan ngoãn gập cổ lại, hơi cúi đầu xuống để lộ ra gáy và cổ áo. Căn nhà cũ yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy âm thanh đầu ngón tay anh khẽ vuốt trên vải nhưng rồi bàn tay đó bỗng chạm nhẹ vào vùng da yếu ớt và nhạy cảm sau gáy cậu. Đào Khê không kìm được mà khẽ run rẩy. Rõ ràng là không thể nhìn thấy nhưng cậu vẫn có cảm giác khó giải thích rằng dường như có một ánh mắt đang rơi trên gáy mình. Cảm giác này khiến hai má cậu nóng bừng lên chẳng kể kiểm soát được. Mạch máu trên cổ tay đang đập, trái tim trong lồng ngực vẫn đập, động mạnh ở cổ cũng đang đập, dường như cả thế giới đang nhảy lên không ngừng. Khoảng thời gian này như vừa ngắn ngủi mà lại vừa dài đằng đẵng. Cuối cùng cũng sửa soạn xong, Đào Khê xoay người lại nói một câu “Cảm ơn” với Lâm Khâm Hòa, chỉ có điều lần này giọng cậu lí nhí hơn trước nhiều.
Ánh mắt run rẩy của cậu không biết nên nhìn đi đâu, cuối cùng chỉ đành nhìn chăm chăm vào một góc phòng khách, vừa hay sao lại đối diện với tầm mắt của con vẹt. Con vẹt nghiêng đầu nhìn khiến cậu chột dạ không thôi.
Lúc Kiều Dĩ Đường thu dọn mỹ phẩm cùng nước hoa xong xuôi bước xuống lầu thì có cảm giác bầu không khí ở phòng khách hơi kỳ lạ. Cô nhìn về phía Đào Khê, nhận ra cậu bé đẹp trai hôm nay sao đôi mắt lại ướt át, gò má ửng hồng thế kia nhỉ. Cô ném một ánh mắt hoài nghi về phía Lâm Khâm Hòa, vẻ mặt của anh bạn chí cốt này vẫn lạnh lùng hờ hững như thế, chẳng thế moi được chút sơ hở nào. Kiều Dĩ Đường nhìn con vẹt trong góc phòng khách, hận không thể tra khảo nó xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Có điều con vẹt này đúng là không hiểu chuyện phong tình, nó bắt đầu há mỏ gào lên mắng cô:
“Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít! Lại yêu đương nhăng nhít!”
Tay Kiều Dĩ Đường làm thành hình khẩu súng bắn nó hai phát rồi nói với hai người: “Không còn sớm nữa, chúng ta dẫn bạn nhỏ Đường Nam lên đường thôi nào!”
Vì có thêm người khác ở đây nên Đào Khê cảm thấy tự nhiên hơn đôi chút. Cậu cùng hai người bước ra khỏi cửa. Lâm Khâm Hòa đi đến vườn hoa xách cậu nhóc Đường Nam đang cầm nhánh cây chọc bùn lên một cách chẳng nể nang gì. Đường Nam như một con gà con đập phành phạch đôi cánh giãy giụa, gào lên với Đào Khê: “Anh ơi cứu em”.
Đào Khê nở nụ cười, không kìm được lòng mà nói với Lâm Khâm Hòa: “Lâm Khâm Hòa, cậu dịu dàng với bạn nhỏ chút nào.”
Kiều Dĩ Đường nghe vậy thì cười khẩy: “Nó mà biết dịu dàng với người khác sao?”
Lâm Khâm Hòa thả Đường Nam xuống rồi kéo tay thằng bé, im lặng nhìn Đào Khê. Đào Khê bỗng có cảm giác chột dạ khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.